Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai
Chương 50: Anh ta chạm vào mặt em
“Hai người các cậu giận dỗi nhau không phải là để cho người ta thừa nước đục thả câu à?” Tạ Nhiên tan nát cõi lòng thay cho đôi thanh mai trúc mã này.
Gần đây, thông qua nhiều nguồn khác nhau, cậu ấy được biết rằng Đào Ấu Tâm và Hứa Gia Thời bất hòa.
Đang định cười nhạo hai người bọn họ nhưng ngoảnh mặt lại lại nghe nói Châu Triệt Ngôn càng lúc càng thân thiết với Đào Ấu Tâm thông qua mối quan hệ bạn cùng bàn, thế là Tạ Nhiên ngay lập tức chuyển mục tiêu, chĩa mũi dùi vào “kẻ thù cũ” của mình.
Cậu ấy không còn nhắm đến Châu Triệt Ngôn nữa nhưng cũng không muốn “kẻ thù tiền nhiệm” của mình được sống vô tư, tự mãn nếu không thì sẽ thể hiện ra là cậu ấy quá vô dụng.
Vì thế cậu ấy dùng hết sức động viên Hứa Gia Thời ra tay: "Hứa Gia Thời, cậu nói một câu đi xem nào, tôi sẽ giúp cậu tìm cách dỗ Đào Ấu Tâm quay lại."
Hứa Gia Thời không chớp mắt, lạnh lùng nói: “Không cần.”
“Không cần?” Tạ Nhiên nhướng mày: “Nghe nói Đào Ấu Tâm gần đây ăn không ngon, ngủ không yên, người gầy đi một vòng rồi.”
Càng miêu tả càng nói quá, Hứa Gia Thời nghe mà không khỏi cau mày: “Cậu mà biết sao?”
"Cậu đừng quan tâm, tôi có người cung cấp thông tin." Gần đây cậu ấy mới nhận một đàn em chơi game, tình cờ lại học cùng lớp với Đào Ấu Tâm, muốn nghe ngóng chút thông tin cũng không phải là chuyện ngoài tầm với.
Tạ Nhiên nói như đinh đóng cột, Hứa Gia Thời lại không ngần ngại vạch trần lời nói dối của cậu ấy: “Hôm qua em ấy cân, tăng một cân rồi.”
Tối qua sau khi tan lớp tự học buổi tối về nhà, anh tình cờ nghe thấy mẹ mình trò chuyện với Phó Dao Cầm, Phó Dao Cầm kể rằng do dạo gần đây tập nhảy nên con gái bà rất quan tâm đến vóc dáng, lúc đứng lên cân và phát hiện ra là mình đã tăng một cân, Đào Ấu Tâm chợt cảm thấy như bầu trời sụp đổ.
“Ê, cậu vẫn quan tâm đến người ta lắm mà.” Tạ Nhiên không hề xấu hổ mà chỉ cảm thấy là mình lại tóm được điểm mấu chốt.
Hứa Gia Thời lười nói chuyện với cậu ấy. Anh thu dọn sách vở rồi rời khỏi lớp học.
Tạ Nhiên chu môi huýt sáo rồi nhanh chóng gửi tin nhắn cho "đồ đệ" trong điện thoại: Đầu đá ra khỏi hang, đầu đá ra khỏi hang.
Học trò: Over.
“Đầu đá” là biệt danh mà Tạ Nhiên đơn phương đặt cho Hứa Gia Thời để tiện cho việc liên lạc bí mật.
Ra khỏi phòng học lớp số 1 rồi rẽ phải sẽ thấy cầu thang, Đào Ấu Tâm và Giang Thư Dư đã đợi ở đó từ lâu, chỉ chờ Tạ Nhiên gửi tín hiệu đến là bọn họ sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Khúc Thất Thất mặc áo khoác rộng, đội mũ đen để ngụy trang từ phía trên, thấy Hứa Gia Thời sắp quay người là vẫy tay ra hiệu cho hai người ở tầng dưới.
Vừa lúc đó, Hứa Gia Thời từ trên cầu thang đi xuống, chuẩn bị rẽ vào khúc ngoặt.
Đào Ấu Tâm ngã xuống trước mặt anh như bình sứ vỡ: "Ối... Trẹo chân mất rồi."
Giang Thư Dư: "..."
Kỹ thuật diễn xuất này còn tệ hơn cả lúc luyện tập.
Đào Ấu Tâm ngẩng đầu nhìn lên thì thấy quả nhiên là người kia đã dừng bước.
Lòng cô cảm thấy vui mừng, ngay lập tức vươn tay ra.
Thế nhưng Hứa Gia Thời lại chỉ liếc mắt nhìn cô rồi đi vòng qua bên cạnh cô.
Bàn tay giơ lên vẫn đông cứng trong không khí, sự mong đợi trên mặt Đào Ấu Tâm hoàn toàn biến mất, khóe mắt hơi cay cay.
Hình như Hứa Gia Thời thực sự không còn quan tâm đến cô nữa rồi.
Thấy tình cảnh này, Giang Thư Dư đưa tay kéo cô dậy, Khúc Thất Thất và Tạ Nhiên cũng chạy xuống an ủi cô.
"Cậu không sao chứ?"
“Chắc chắn là cậu ấy đã nhận ra cậu đang giả vờ nên mới giả vờ không quan tâm.”
Mỗi người bọn họ đều nói một câu bày tỏ sự quan tâm, Đào Ấu Tâm lắc đầu, buồn bã đến mức không muốn nói chuyện.
Tạ Nhiên phụ hoạ nói: “Đúng thế, ngay cả việc cậu tăng một cân mà cậu ta cũng nhớ rõ nữa mà.”
Đào Ấu Tâm bĩu môi: "... Cậu có thể không nói câu này mà."
Tạ Nhiên gãi đầu gãi tai cho cô ý kiến: “Bây giờ đuổi theo Hứa Gia Thời thì có còn kịp không nhỉ?”
Đào Ấu Tâm máy móc nói: “Thứ sáu anh ấy đi họp hội học sinh.”
“Ồ.” Khúc Thất Thất thở dài: “Lịch làm việc của sếp lớn đúng là khác biệt.”
Giang Thư Dư khôn ngoan nhất: "Đi thôi, về nhà thôi."
Khúc Thất Thất nắm lấy cánh tay Đào Ấu Tâm nói: “Các cậu chờ một chút, tớ đi ị phát đã.”
Đào Ấu Tâm ngơ ngác gật đầu, Tạ Nhiên thì tỏ vẻ chán ghét: "Rõ là con gái con đứa, sao nói chuyện thô tục thế không biết?"
Khúc Thất Thất bỏ mũ xuống, cởi áo khoác ra rồi chẳng khách sáo gì mà ném sang cho cậu ấy: “Với cậu thì không cần nết na gì hết.”
Ba người ngồi trên bậc đá bên ngoài tòa nhà chờ đợi, Tạ Nhiên bị Trình Tử Gia đi ngang qua đụng phải, lôi kéo dụ dỗ đi chơi bóng.
Đào Ấu Tâm chống cằm suy nghĩ, trong khi Giang Thư Dư ngồi bên cạnh cô thì mở cuốn sách để củng cố kiến thức hôm nay đã học.
Đến khi Đào Ấu Tâm kịp phản ứng thì mới phát hiện ra là đã hai mươi phút trôi qua.
“Sao lâu thế mà còn chưa ra nhỉ?” Cô lẩm bẩm nói, định đi tìm người nhưng vừa quay người lại thì thấy Khúc Thất Thất đang chạy như bay về phía mình.
“Đậu má, tớ thật muốn đánh chết Tạ Nhiên!” Đây là câu đầu tiên mà Khúc Thất Thất nói khi dừng lại trước mặt bọn họ.
"Hả?" Đào Ấu Tâm không hiểu tại sao, đi vệ sinh thì có liên quan gì đến Tạ Nhiên cơ chứ?
"Không phải là tớ mượn áo khoác của cậu ấy mặc sao? Tớ bỏ điện thoại vào trong túi áo của cậu ấy. Vào đến nhà vệ sinh rồi tớ mới nhận ra là không mang theo giấy." Không mang giấy cũng chẳng mang điện thoại nên chỉ có thể chờ có ai đó vào và cho cô ấy mượn một chút thôi.
Thứ sáu, tan học là mọi người đều chạy hết rồi, cô ấy không may phải ngồi xổm trong nhà vệ sinh suốt hai mươi phút.
Đào Ấu Tâm cười khúc khích, không ngờ nguyên nhân lại là như vậy.
Để lấy lại điện thoại, Khúc Thất Thất chỉ có thể ra sân bóng rổ tìm người: “Hai cậu về nhà trước đi, tớ ra sân bóng rổ chơi một lúc, lát nữa sẽ về cùng với Tạ Nhiên."
Lúc trước đã bảo bọn họ đợi nhưng không ngờ là lại lâu như vậy, tổng thời gian chậm trễ mất gần nửa tiếng, cô ấy cũng ngại bảo bọn họ tiếp tục đợi thêm.
“Được rồi.” Đào Ấu Tâm cầm cặp sách lên, nói tạm biệt với Khúc Thất Thất.
Thứ sáu được nghỉ nên toà nhà dành cho khối 10 và khối 11 vắng tanh, chỉ có học sinh lớp 12 phải lên lớp tự học buổi tối đến thứ bảy.
Hai cô gái khoác tay nhau bước ra khỏi cổng trường, vẫn đang trò chuyện về bài tập cuối tuần mà giáo viên giao cho, Giang Thư Dư đột nhiên đụng đụng vào cánh tay cô: "Tâm Tâm, cậu nhìn bên kia kìa."
Đào Ấu Tâm ngước mắt lên nhìn thì thấy mấy học sinh nam dáng vẻ khác người, cà lơ phơ phất đang vây quanh một bạn học sinh nữ, ép sát vào tường.
Cô vô thức che miệng lại.
Lúc đầu không biết rõ tình hình nên không dám đưa ra kết luận bừa, cho đến khi cô gái hét lên.
Hai người nhìn nhau, nhận ra là có người thực sự đang dở trò gây rối ở gần trường.
Một học sinh nam đi ngang qua, hai người cố gắng cầu cứu: "Bạn ơi, bên kia hình như có người đang chặn đường học sinh nữ trường mình..."
Học sinh nam ngẩng đầu nhìn sang rồi quay người bỏ chạy ra xa luôn.
"Chính mày là đứa đăng bài ở trường nói bọn tao quấy rối học sinh đúng không?"
“Trường B ngu xuẩn, xen vào việc của người khác, hại bọn tao bị cảnh sát đến tìm.”
Cô gái co rúm lùi về phía sau, không còn nơi nào để trốn, trông thấy phái đối diện có người, cô ấy bất chấp lớn tiếng kêu cứu: "Bạn ơi, cứu tớ với."
Tiếng hét đã cảnh báo đám côn đồ, bọn chúng lập tức quay người lại.
"Mau đi gọi bảo vệ." Đào Ấu Tâm kéo Giang Thư Dư chạy quay lại.
"Trong phòng bảo vệ không có ai cả!" Vừa rồi lúc đi ra, Giang Thư Dư đã nhìn vào bên trong, bảo vệ không có ở đó.
Bọn họ chạy thẳng vào cổng trường nhưng ngờ đâu đám côn đồ không hề kiêng kỵ gì mà đuổi theo và chặn bọn họ giữa đường.
Đào Ấu Tâm căng thẳng đến mức khó thở: "Các người thế này là phạm pháp!"
Đối phương không hề sợ hãi: “Chẳng qua là bọn tao chỉ đến trường tìm bạn bè chơi bời tí thôi, phạm cái luật nào vậy?”
Tên đồng bọn còn phách lối hơn: "Ha ha ha, luật bảo vệ trẻ vị thành niên."
Đào Ấu Tâm với một tay ra sau lưng rồi bấm vào số liên lạc khẩn cấp. Trong lòng cô cầu nguyện Hứa Gia Thời ngàn vạn lần đừng bật chế độ im lặng cũng đừng cố tình không trả lời cuộc gọi của cô.
"Đây là cổng trường, các người muốn làm gì?"
“Em gái, đừng căng thẳng, chỉ là bọn anh muốn kết bạn với những học sinh ngoan như em thôi.”
Cuộc trò chuyện thông qua điện thoại truyền đến tai Hứa Gia Thời, anh đột ngột đứng phắt dậy, phá vỡ sự yên tĩnh của phòng họp.
"Hứa Gia Thời, cậu..."
“Cổng trường có chuyện rồi.” Anh bỏ lại một câu sau đó lật người băng qua bàn ghế trống phía sau rồi tông cửa lao ra.
Tên côn đồ ép bọn họ phải đi ra ngoài, Đào Ấu Tâm nắm chặt tay Giang Thư Dư cho đến khi bọn họ "đoàn tụ" với cô gái bên ngoài.
"Nhìn xem, học sinh đúng là không giống nhau."
"Tao thấy em này xinh đẹp hơn."
Bọn côn đồ nhận xét một cách đầy tục tĩu và trắng trợn, thậm chí có người còn với tay thẳng về phía Đào Ấu Tâm.
“Hự…”
Ngay khi ngón tay vừa chạm tới gò má cô, tên côn đồ đã bị đá ngã xuống đất.
Tên côn đồ cạo tóc thành hình tia sét khuỵu xuống, trong phút chốc không thể bò dậy được.
Mấy tên đang đứng phản ứng lại bèn tung nắm đấm ra. Bằng tốc độ sét đánh không kịp che tai, Hứa Gia Thời cùng lúc tóm lấy cánh tay của hai tên rồi vặn ngược lại khiến đối phương gào lên đau đớn.
Một tên cắt đầu đinh khác nhào trực diện về phía Hứa Gia Thời, anh giơ chân lên đá một phát, đầu đinh gập người xuống che bụng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Mấy tên côn đồ du thủ du thực sao có thể so sánh được với một người đã được huấn luyện trong phòng Taekwondo mười năm chứ?
Phải chịu đòn đau rồi thì bọn chúng ta mới biết sự lợi hại của Hứa Gia Thời, ba tên côn đồ lập tức không dám tiến lên, chỉ có tên bị đá đầu tiên bò từ dưới đất dậy, muốn đánh lén từ phía sau.
"Anh Gia Thời, sau lưng!"
Người kia lao tới mạnh đến mức Hứa Gia Thời không kịp tránh né, nắm đấm hung hãn sượt qua gò má anh.
Anh xoay người lại rồi lại đá cho "đầu tia sét" ngã xuống đất lần nữa.
Sức mạnh của chàng trai khiến người ta kinh ngạc, mọi người xung quanh đều sợ anh, đám côn đồ tự biết rằng mình không đánh lại được nên lần lượt bỏ chạy.
"Đầu tia sét" chống hai tay trên mặt đất nâng người dậy, Đào Ấu Tâm lớn tiếng hét lên: "Không thể để anh ta đi!"
Khoảnh khắc quay mặt về phía Hứa Gia Thời, cô gái chợt cong môi lên tỏ vẻ ấm ức: “Anh ta chạm vào mặt em.”
"Đầu tia sét" chợt cảm thấy có gì đó không đúng nên muốn bỏ chạy nhưng đã bị một cái bóng cao lớn che khuất tầm mắt và dừng lại bên chân.
Chàng trai cao xa vời vợi giẫm lên đầu ngón tay anh ta như thể đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu.
Gần đây, thông qua nhiều nguồn khác nhau, cậu ấy được biết rằng Đào Ấu Tâm và Hứa Gia Thời bất hòa.
Đang định cười nhạo hai người bọn họ nhưng ngoảnh mặt lại lại nghe nói Châu Triệt Ngôn càng lúc càng thân thiết với Đào Ấu Tâm thông qua mối quan hệ bạn cùng bàn, thế là Tạ Nhiên ngay lập tức chuyển mục tiêu, chĩa mũi dùi vào “kẻ thù cũ” của mình.
Cậu ấy không còn nhắm đến Châu Triệt Ngôn nữa nhưng cũng không muốn “kẻ thù tiền nhiệm” của mình được sống vô tư, tự mãn nếu không thì sẽ thể hiện ra là cậu ấy quá vô dụng.
Vì thế cậu ấy dùng hết sức động viên Hứa Gia Thời ra tay: "Hứa Gia Thời, cậu nói một câu đi xem nào, tôi sẽ giúp cậu tìm cách dỗ Đào Ấu Tâm quay lại."
Hứa Gia Thời không chớp mắt, lạnh lùng nói: “Không cần.”
“Không cần?” Tạ Nhiên nhướng mày: “Nghe nói Đào Ấu Tâm gần đây ăn không ngon, ngủ không yên, người gầy đi một vòng rồi.”
Càng miêu tả càng nói quá, Hứa Gia Thời nghe mà không khỏi cau mày: “Cậu mà biết sao?”
"Cậu đừng quan tâm, tôi có người cung cấp thông tin." Gần đây cậu ấy mới nhận một đàn em chơi game, tình cờ lại học cùng lớp với Đào Ấu Tâm, muốn nghe ngóng chút thông tin cũng không phải là chuyện ngoài tầm với.
Tạ Nhiên nói như đinh đóng cột, Hứa Gia Thời lại không ngần ngại vạch trần lời nói dối của cậu ấy: “Hôm qua em ấy cân, tăng một cân rồi.”
Tối qua sau khi tan lớp tự học buổi tối về nhà, anh tình cờ nghe thấy mẹ mình trò chuyện với Phó Dao Cầm, Phó Dao Cầm kể rằng do dạo gần đây tập nhảy nên con gái bà rất quan tâm đến vóc dáng, lúc đứng lên cân và phát hiện ra là mình đã tăng một cân, Đào Ấu Tâm chợt cảm thấy như bầu trời sụp đổ.
“Ê, cậu vẫn quan tâm đến người ta lắm mà.” Tạ Nhiên không hề xấu hổ mà chỉ cảm thấy là mình lại tóm được điểm mấu chốt.
Hứa Gia Thời lười nói chuyện với cậu ấy. Anh thu dọn sách vở rồi rời khỏi lớp học.
Tạ Nhiên chu môi huýt sáo rồi nhanh chóng gửi tin nhắn cho "đồ đệ" trong điện thoại: Đầu đá ra khỏi hang, đầu đá ra khỏi hang.
Học trò: Over.
“Đầu đá” là biệt danh mà Tạ Nhiên đơn phương đặt cho Hứa Gia Thời để tiện cho việc liên lạc bí mật.
Ra khỏi phòng học lớp số 1 rồi rẽ phải sẽ thấy cầu thang, Đào Ấu Tâm và Giang Thư Dư đã đợi ở đó từ lâu, chỉ chờ Tạ Nhiên gửi tín hiệu đến là bọn họ sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Khúc Thất Thất mặc áo khoác rộng, đội mũ đen để ngụy trang từ phía trên, thấy Hứa Gia Thời sắp quay người là vẫy tay ra hiệu cho hai người ở tầng dưới.
Vừa lúc đó, Hứa Gia Thời từ trên cầu thang đi xuống, chuẩn bị rẽ vào khúc ngoặt.
Đào Ấu Tâm ngã xuống trước mặt anh như bình sứ vỡ: "Ối... Trẹo chân mất rồi."
Giang Thư Dư: "..."
Kỹ thuật diễn xuất này còn tệ hơn cả lúc luyện tập.
Đào Ấu Tâm ngẩng đầu nhìn lên thì thấy quả nhiên là người kia đã dừng bước.
Lòng cô cảm thấy vui mừng, ngay lập tức vươn tay ra.
Thế nhưng Hứa Gia Thời lại chỉ liếc mắt nhìn cô rồi đi vòng qua bên cạnh cô.
Bàn tay giơ lên vẫn đông cứng trong không khí, sự mong đợi trên mặt Đào Ấu Tâm hoàn toàn biến mất, khóe mắt hơi cay cay.
Hình như Hứa Gia Thời thực sự không còn quan tâm đến cô nữa rồi.
Thấy tình cảnh này, Giang Thư Dư đưa tay kéo cô dậy, Khúc Thất Thất và Tạ Nhiên cũng chạy xuống an ủi cô.
"Cậu không sao chứ?"
“Chắc chắn là cậu ấy đã nhận ra cậu đang giả vờ nên mới giả vờ không quan tâm.”
Mỗi người bọn họ đều nói một câu bày tỏ sự quan tâm, Đào Ấu Tâm lắc đầu, buồn bã đến mức không muốn nói chuyện.
Tạ Nhiên phụ hoạ nói: “Đúng thế, ngay cả việc cậu tăng một cân mà cậu ta cũng nhớ rõ nữa mà.”
Đào Ấu Tâm bĩu môi: "... Cậu có thể không nói câu này mà."
Tạ Nhiên gãi đầu gãi tai cho cô ý kiến: “Bây giờ đuổi theo Hứa Gia Thời thì có còn kịp không nhỉ?”
Đào Ấu Tâm máy móc nói: “Thứ sáu anh ấy đi họp hội học sinh.”
“Ồ.” Khúc Thất Thất thở dài: “Lịch làm việc của sếp lớn đúng là khác biệt.”
Giang Thư Dư khôn ngoan nhất: "Đi thôi, về nhà thôi."
Khúc Thất Thất nắm lấy cánh tay Đào Ấu Tâm nói: “Các cậu chờ một chút, tớ đi ị phát đã.”
Đào Ấu Tâm ngơ ngác gật đầu, Tạ Nhiên thì tỏ vẻ chán ghét: "Rõ là con gái con đứa, sao nói chuyện thô tục thế không biết?"
Khúc Thất Thất bỏ mũ xuống, cởi áo khoác ra rồi chẳng khách sáo gì mà ném sang cho cậu ấy: “Với cậu thì không cần nết na gì hết.”
Ba người ngồi trên bậc đá bên ngoài tòa nhà chờ đợi, Tạ Nhiên bị Trình Tử Gia đi ngang qua đụng phải, lôi kéo dụ dỗ đi chơi bóng.
Đào Ấu Tâm chống cằm suy nghĩ, trong khi Giang Thư Dư ngồi bên cạnh cô thì mở cuốn sách để củng cố kiến thức hôm nay đã học.
Đến khi Đào Ấu Tâm kịp phản ứng thì mới phát hiện ra là đã hai mươi phút trôi qua.
“Sao lâu thế mà còn chưa ra nhỉ?” Cô lẩm bẩm nói, định đi tìm người nhưng vừa quay người lại thì thấy Khúc Thất Thất đang chạy như bay về phía mình.
“Đậu má, tớ thật muốn đánh chết Tạ Nhiên!” Đây là câu đầu tiên mà Khúc Thất Thất nói khi dừng lại trước mặt bọn họ.
"Hả?" Đào Ấu Tâm không hiểu tại sao, đi vệ sinh thì có liên quan gì đến Tạ Nhiên cơ chứ?
"Không phải là tớ mượn áo khoác của cậu ấy mặc sao? Tớ bỏ điện thoại vào trong túi áo của cậu ấy. Vào đến nhà vệ sinh rồi tớ mới nhận ra là không mang theo giấy." Không mang giấy cũng chẳng mang điện thoại nên chỉ có thể chờ có ai đó vào và cho cô ấy mượn một chút thôi.
Thứ sáu, tan học là mọi người đều chạy hết rồi, cô ấy không may phải ngồi xổm trong nhà vệ sinh suốt hai mươi phút.
Đào Ấu Tâm cười khúc khích, không ngờ nguyên nhân lại là như vậy.
Để lấy lại điện thoại, Khúc Thất Thất chỉ có thể ra sân bóng rổ tìm người: “Hai cậu về nhà trước đi, tớ ra sân bóng rổ chơi một lúc, lát nữa sẽ về cùng với Tạ Nhiên."
Lúc trước đã bảo bọn họ đợi nhưng không ngờ là lại lâu như vậy, tổng thời gian chậm trễ mất gần nửa tiếng, cô ấy cũng ngại bảo bọn họ tiếp tục đợi thêm.
“Được rồi.” Đào Ấu Tâm cầm cặp sách lên, nói tạm biệt với Khúc Thất Thất.
Thứ sáu được nghỉ nên toà nhà dành cho khối 10 và khối 11 vắng tanh, chỉ có học sinh lớp 12 phải lên lớp tự học buổi tối đến thứ bảy.
Hai cô gái khoác tay nhau bước ra khỏi cổng trường, vẫn đang trò chuyện về bài tập cuối tuần mà giáo viên giao cho, Giang Thư Dư đột nhiên đụng đụng vào cánh tay cô: "Tâm Tâm, cậu nhìn bên kia kìa."
Đào Ấu Tâm ngước mắt lên nhìn thì thấy mấy học sinh nam dáng vẻ khác người, cà lơ phơ phất đang vây quanh một bạn học sinh nữ, ép sát vào tường.
Cô vô thức che miệng lại.
Lúc đầu không biết rõ tình hình nên không dám đưa ra kết luận bừa, cho đến khi cô gái hét lên.
Hai người nhìn nhau, nhận ra là có người thực sự đang dở trò gây rối ở gần trường.
Một học sinh nam đi ngang qua, hai người cố gắng cầu cứu: "Bạn ơi, bên kia hình như có người đang chặn đường học sinh nữ trường mình..."
Học sinh nam ngẩng đầu nhìn sang rồi quay người bỏ chạy ra xa luôn.
"Chính mày là đứa đăng bài ở trường nói bọn tao quấy rối học sinh đúng không?"
“Trường B ngu xuẩn, xen vào việc của người khác, hại bọn tao bị cảnh sát đến tìm.”
Cô gái co rúm lùi về phía sau, không còn nơi nào để trốn, trông thấy phái đối diện có người, cô ấy bất chấp lớn tiếng kêu cứu: "Bạn ơi, cứu tớ với."
Tiếng hét đã cảnh báo đám côn đồ, bọn chúng lập tức quay người lại.
"Mau đi gọi bảo vệ." Đào Ấu Tâm kéo Giang Thư Dư chạy quay lại.
"Trong phòng bảo vệ không có ai cả!" Vừa rồi lúc đi ra, Giang Thư Dư đã nhìn vào bên trong, bảo vệ không có ở đó.
Bọn họ chạy thẳng vào cổng trường nhưng ngờ đâu đám côn đồ không hề kiêng kỵ gì mà đuổi theo và chặn bọn họ giữa đường.
Đào Ấu Tâm căng thẳng đến mức khó thở: "Các người thế này là phạm pháp!"
Đối phương không hề sợ hãi: “Chẳng qua là bọn tao chỉ đến trường tìm bạn bè chơi bời tí thôi, phạm cái luật nào vậy?”
Tên đồng bọn còn phách lối hơn: "Ha ha ha, luật bảo vệ trẻ vị thành niên."
Đào Ấu Tâm với một tay ra sau lưng rồi bấm vào số liên lạc khẩn cấp. Trong lòng cô cầu nguyện Hứa Gia Thời ngàn vạn lần đừng bật chế độ im lặng cũng đừng cố tình không trả lời cuộc gọi của cô.
"Đây là cổng trường, các người muốn làm gì?"
“Em gái, đừng căng thẳng, chỉ là bọn anh muốn kết bạn với những học sinh ngoan như em thôi.”
Cuộc trò chuyện thông qua điện thoại truyền đến tai Hứa Gia Thời, anh đột ngột đứng phắt dậy, phá vỡ sự yên tĩnh của phòng họp.
"Hứa Gia Thời, cậu..."
“Cổng trường có chuyện rồi.” Anh bỏ lại một câu sau đó lật người băng qua bàn ghế trống phía sau rồi tông cửa lao ra.
Tên côn đồ ép bọn họ phải đi ra ngoài, Đào Ấu Tâm nắm chặt tay Giang Thư Dư cho đến khi bọn họ "đoàn tụ" với cô gái bên ngoài.
"Nhìn xem, học sinh đúng là không giống nhau."
"Tao thấy em này xinh đẹp hơn."
Bọn côn đồ nhận xét một cách đầy tục tĩu và trắng trợn, thậm chí có người còn với tay thẳng về phía Đào Ấu Tâm.
“Hự…”
Ngay khi ngón tay vừa chạm tới gò má cô, tên côn đồ đã bị đá ngã xuống đất.
Tên côn đồ cạo tóc thành hình tia sét khuỵu xuống, trong phút chốc không thể bò dậy được.
Mấy tên đang đứng phản ứng lại bèn tung nắm đấm ra. Bằng tốc độ sét đánh không kịp che tai, Hứa Gia Thời cùng lúc tóm lấy cánh tay của hai tên rồi vặn ngược lại khiến đối phương gào lên đau đớn.
Một tên cắt đầu đinh khác nhào trực diện về phía Hứa Gia Thời, anh giơ chân lên đá một phát, đầu đinh gập người xuống che bụng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Mấy tên côn đồ du thủ du thực sao có thể so sánh được với một người đã được huấn luyện trong phòng Taekwondo mười năm chứ?
Phải chịu đòn đau rồi thì bọn chúng ta mới biết sự lợi hại của Hứa Gia Thời, ba tên côn đồ lập tức không dám tiến lên, chỉ có tên bị đá đầu tiên bò từ dưới đất dậy, muốn đánh lén từ phía sau.
"Anh Gia Thời, sau lưng!"
Người kia lao tới mạnh đến mức Hứa Gia Thời không kịp tránh né, nắm đấm hung hãn sượt qua gò má anh.
Anh xoay người lại rồi lại đá cho "đầu tia sét" ngã xuống đất lần nữa.
Sức mạnh của chàng trai khiến người ta kinh ngạc, mọi người xung quanh đều sợ anh, đám côn đồ tự biết rằng mình không đánh lại được nên lần lượt bỏ chạy.
"Đầu tia sét" chống hai tay trên mặt đất nâng người dậy, Đào Ấu Tâm lớn tiếng hét lên: "Không thể để anh ta đi!"
Khoảnh khắc quay mặt về phía Hứa Gia Thời, cô gái chợt cong môi lên tỏ vẻ ấm ức: “Anh ta chạm vào mặt em.”
"Đầu tia sét" chợt cảm thấy có gì đó không đúng nên muốn bỏ chạy nhưng đã bị một cái bóng cao lớn che khuất tầm mắt và dừng lại bên chân.
Chàng trai cao xa vời vợi giẫm lên đầu ngón tay anh ta như thể đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu.