Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai
Chương 40: ...Đánh gãy chân
Bọn họ chơi bóng rổ giải trí, cả đội nếu tính cả dự bị thì cũng chỉ có bảy người, nghe tin đồng đội muốn dẫn theo bạn khác giới tới, mọi người trong nhóm gửi vài dòng tin nhắn ‘yooo’ bày tỏ sự hoan nghênh.
Địa điểm tụ tập của họ là một quán lẩu cách trường vài cây số.
Đào Ấu Tâm tan học bèn xách cặp đi theo Hứa Gia Thời, lúc hai người họ đến nơi thì bên trong đã có ba cậu trai ngồi chờ sẵn.
“Wow, người đẹp nè!”
“Để tôi đoán xem nào, đây chắc hẳn là cô bạn thanh mai bé nhỏ trong truyền thuyết của Hứa Gia Thời rồi.”
Còn có một người hướng nội không tham gia cuộc vui.
Những gì bọn họ nói đều là sự thật, chẳng có gì cần phải bàn cãi. Đào Ấu Tâm không hề nhút nhát như những cô gái bình thường khác, cô đứng bên cạnh Hứa Gia Thời mỉm cười thân thiện: “Chào mọi người, tôi là Đào Ấu Tâm.”
“Xin chào, xin chào, tôi là Triệu Tử Dực.” Người cao nhất cũng là người cởi mở nhất là người đầu tiên chào hỏi cô.
Cậu bạn bên cạnh cũng tự giới thiệu: “Tôi là Tiền Thiên Tứ, cứ gọi tôi là Tiền Thiên cũng được.”
Cậu ấy luôn cho rằng cái tên ‘Thiên Tứ’ này mang một cảm giác cổ điển khó tả.
Cuối cùng là cậu bạn hướng nội, tên là: “Tôn Long Nham.”
Đột nhiên nghe thấy ba cái tên đầy phức tạp, ban đầu cô còn không nhớ nổi bèn đọc thầm trong đầu, rồi cô phát hiện ra tên của ba người họ ghép lại với nhau sẽ là ‘Triệu Tiền Tôn’.
Hứa Gia Thời kéo ghế, nhắc Đào Ấu Tâm ngồi xuống rồi anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Hai người ngồi gần nhau, Đào Ấu Tâm quay người về phía Hứa Gia Thời, nhỏ giọng nói: “Tên đồng đội của anh thú vị thật đấy.”
Hứa Gia Thời nhướn mày: “Hửm?”
Đào Ấu Tâm khẽ hỏi: “Đừng nói là có người họ Lý nữa nhé?”
Hứa Gia Thời ‘ừm’ một tiếng rồi cầm bình trà rót cho cô.
Đào Ấu Tâm ngạc nhiên: “Hả?”
Thế mà cũng có thật luôn à?
Người thứ tư bước vào là một cậu trai tóc đầu đinh, cặp lông mày sắc bén, lưng mang túi đeo chéo, tên là Lý Tây Lâu.
Tứ đại thiên vương ‘Triệu Tiền Tôn Lý’ đã tề tựu đông đủ.
Những người còn lại chưa tới thì cô đều quen biết cả, lần lượt là Tạ Nhiên và Trình Tử Gia.
Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới, một nam một nữ từ ngoài cửa bước vào, Đào Ấu Tâm kinh ngạc quay đầu thì lại phát hiện không phải là Khúc Thất Thất.
Lão Triệu và Lão Tiền nhiệt tình chào hỏi đàn chị, Trình Tử Nghi đi trước mặt Trình Tử Gia, cứ như thể cô ấy mới là người đến hẹn vậy.
Trình Tử Nghi mỉm cười nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng đi tới chiếc ghế trống bên cạnh Hứa Gia Thời, lịch sự hỏi: “Chỗ này có thể ngồi được không?”
Khi cô ấy nói, cả căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng.
Bao nhiêu cặp mắt đều hướng về phía bên đó, Hứa Gia Thời đương nhiên cũng sẽ không làm Trình Tử Nghi mất mặt.
“Có thể.”
“Cảm ơn.” Trình Tử Nghi nhẹ nhàng ngồi vào chỗ, đặt chiếc túi xách màu hồng xuống, tao nhã chỉnh lại vạt áo.
Đào Ấu Tâm nhìn chằm chằm vào túi xách của cô ấy.
Mọi người sau khi tan học đều mang theo cặp sách hoặc không mang theo cặp sách tới đây, chỉ có Trình Tử Nghi mang theo túi xách, trông hệt như một cô tiểu thư thanh lịch.
Nghe bọn họ nói chuyện một lúc, Đào Ấu Tâm mới nhận ra, Trình Tử Nghi không đến đây để ăn chực giống như bọn cô.
Mối quan hệ của hai chị em sinh đôi này rất tốt, em trai là đội trưởng đội bóng rổ, chị gái thì thường xuyên mua nước, mua đồ ăn thức uống cho mọi người.
Học kỳ vừa rồi, Trình Tử Nghi còn được thăng chức lên làm Hội phó Hội học sinh của trường, trong công tác tuyên truyền và tổ chức hoạt động đều tạo điều kiện thuận lợi cho bọn họ, vì thế nên các thành viên của đội bóng rổ đều có ấn tượng tốt với Trình Tử Nghi.
Đến cả cậu trai hướng nội kia cũng sẽ lấy hết can đảm để trò chuyện thêm vài câu khi gặp cô ấy.
Cô ấy chính là kiểu con gái được rất nhiều người yêu mến.
Mà kiểu được yêu mến ấy khác hoàn toàn so với cô, Trình Tử Nghi được hoan nghênh vì năng lực xuất chúng của chính bản thân cô ấy, còn Đào Ấu Tâm thì là bởi vì cô theo chân Hứa Gia Thời tới đây ăn chực uống chực mà thôi.
Nghĩ tới đây tự dưng Đào Ấu Tâm lại cảm thấy hối hận vì đã tham gia vào cuộc vui này.
“Muốn uống loại nào?” Giọng nói của Hứa Gia Thời đột nhiên vọng vào tai cô.
Đào Ấu Tâm lắc đầu, trông như thể cô không còn chút ham muốn trần tục nào nữa vậy.
Đào Ấu Tâm không trả lời nhưng lại nghe thấy Trình Tử Nghi quan tâm hỏi thăm: “Hứa Gia Thời, cậu có muốn uống trà không?”
Bình trà vừa được truyền tới tay, Trình Tử Nghi bèn chủ động hỏi Hứa Gia Thời đầu tiên, là một hành động rất quan tâm tới người ta.
Nghĩ tới việc Hứa Gia Thời vừa chọn chỗ ngồi cho mình, còn lấy cả đồ uống cho mình, Đào Ấu Tâm chợt nhận ra bản thân đã quen với việc được chăm sóc và luôn cho rằng Hứa Gia Thời có thể giải quyết được tất cả mọi việc.
Trong một giây sao nhãng của cô, Hứa Gia Thời đã từ chối xong ý tốt của Trình Tử Nghi.
Đào Ấu Tâm đột nhiên nảy ra một ý, xung phong đứng dậy: “Anh Gia Thời, anh muốn uống gì không? Em lấy giúp anh nhé?”
Hứa Gia Thời cũng không có ý muốn gì rõ ràng, chỉ đáp lại: “Lấy loại nào em thích đi.”
“Được thôi.” Đào Ấu Tâm vui vẻ trả lời, cảm giác như vừa được giao một nhiệm vụ hết sức quan trọng.
Chẳng mấy chốc cô đã quay lại, cầm trên tay hai chai sữa chua với hai hương vị khác nhau, hào phóng đưa tới trước mặt Hứa Gia Thời để cho anh chọn trước.
Hứa Gia Thời tiện tay với lấy chai sữa chua vị việt quất, Đào Ấu Tâm bóc ống hút giấy, Tạ Nhiên và Khúc Thất Thất thì thong thả đến muộn.
Nếu như nói Đào Ấu Tâm là người có tính cách vui vẻ, thì trình xã giao của Khúc Thất Thất là kiểu đỉnh của chóp, có thể thân thiết và hòa nhập với bất kỳ người lạ nào.
Tất nhiên rồi, người mà cô ấy yêu quý nhất vẫn là người chị em bé nhỏ Đào Ấu Tâm của mình.
Đào Ấu Tâm vỗ nhẹ vào chiếc ghế trống bên cạnh mình để Khúc Thất Thất tới ngồi bên cạnh.
Bây giờ tổng cộng có mười người, cuộc nói chuyện cũng chia thành mấy chủ đề, trong đó có vài lần nhắc tới việc Trình Tử Nghi là Hội phó Hội học sinh, Khúc Thất Thất vểnh tai lên nghe ngóng: “Hội học sinh á, sao tụi mình chưa từng nghe qua nhỉ?”
Đào Ấu Tâm nhỏ giọng thì thầm với cô ấy: “Không công khai tuyển người đâu, nghe nói là giáo viên sẽ liên lạc riêng tới từng người, nếu như phù hợp sẽ sắp xếp cho họ luôn.”
“Bảo sao.” Mấy học sinh tối ngày chỉ biết ăn chơi ngủ nghỉ như bọn họ chưa từng nghe nói đến, chỉ biết là có hội này nhóm kia chứ không biết làm thế nào mà người ta được tham gia, bình thường cũng không chủ động tìm hiểu làm gì.
Khúc Thất Thất ngồi nghe hồi lâu, mãi mới ghé vào tai Đào Ấu Tâm: “Tớ cảm giác chị ấy đang cố ý khoe khoang.”
Đào Ấu Tâm thấp giọng nói: “Không có đâu, đều là mọi người đang khen chị ấy mà.”
“Cậu ngốc hả? Nếu như không phải chị ấy cố tình khơi chuyện thì làm sao mà từ nãy giờ mọi người đều chỉ nói về Hội học sinh được?” Chưa kể hơn một nửa số người ngồi ở đây đều là thành viên của đội bóng rổ nữa.
“Thôi lười nghe lắm.” Khúc Thất Thất lấy tai nghe Bluetooth ở trong túi ra, thản nhiên mở app đọc truyện trên điện thoại ra, khẽ huých vào cánh tay Đào Ấu Tâm: “Nghe tiểu thuyết không?”
Nếu cứ cắm mặt vào điện thoại, người khác nhìn vào thì không hay cho lắm, nhưng nếu như đeo tai nghe thì không cần phải lo lắng về vấn đề này nữa.
Hai mắt Đào Ấu Tâm sáng lên: “Nghe chứ!”
Khúc Thất Thất nhét một bên tai nghe còn lại vào tai Đào Ấu Tâm.
Ăn uống no nê xong là đám con trai kia đã bắt đầu nói không biết đến bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất rồi.
Khúc Thất Thất ôm bụng: “Vừa nãy uống nhiều đồ uống quá, giờ buồn đi vệ sinh ghê.”
Đào Ấu Tâm theo thói quen cũng đi cùng: “Đi thôi, tớ cũng đi.”
Hai cô gái tay trong tay tới nhà vệ sinh, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Khúc Thất Thất tắt app đọc truyện, tập trung buôn chuyện: “Tâm Tâm, cậu có cảm thấy là Trình Tử Nghi quan tâm Hứa Gia Thời quá mức không?”
“Có!” Nhiều ghế trống như vậy mà Trình Tử Nghi lại chủ động chọn ngồi bên cạnh Hứa Gia Thời, theo lý mà nói, lẽ ra cô ấy phải ngồi cạnh người thân thiết nhất với mình là em trai mới đúng.
Sau đó Trình Tử Nghi còn muốn giúp Hứa Gia Thời rót nước, lúc nói chuyện cũng nhắc tới Hứa Gia Thời, những chuyện này đều lọt vào mắt cô.
Khúc Thất Thất mạnh dạn đoán: “Đừng nói là chị ấy thích Hứa Gia Thời nhé?”
Đào Ấu Tâm kinh ngạc: “Hả? Chắc không đâu.”
“Sao lại không chứ? Cậu nhìn xem, đội bóng rổ nhiều người như thế mà chị ấy chỉ quan tâm Hứa Gia Thời, Hứa Gia Thời còn chưa là thành viên chính thức của đội bóng rổ mà.” Lần trước thi đấu bóng rổ, Hứa Gia Thời chỉ là người được Tạ Nhiên kéo vào làm dự bị thôi.
Khúc Thất Thất càng nghĩ càng thấy đáng sợ, vội vàng nhắc nhở người chị em của mình: “Cậu nên để tâm một chút đi.”
Đào Ấu Tâm chau mày, trong mắt tràn ngập sự nghi ngờ: “Ủa liên quan gì đến tớ?”
Khúc Thất Thất lắc lắc cánh tay cô: “Sao lại không liên quan đến cậu? Tớ thấy chị Trình Tử Nghi này cũng ghê gớm phết đấy, không giống với những người theo đuổi bình thường đâu, đến lúc anh trai trúc mã của cậu bị người ta cướp đi rồi thì cậu đừng có khóc đấy nhá.”
Đào Ấu Tâm giật mình, mãi mới vỡ lẽ ra: “Ý cậu là Hứa Gia Thời có thể sẽ thích chị ấy á?”
“Tớ không nói như thế, dù sao thì Hứa Gia Thời bây giờ…” Suýt chút nữa thì cô ấy đã phun ra bí mật ở phòng đọc sách, may là đã kịp cản cái miệng lại.
Đào Ấu Tâm vẫn chưa tỉnh ngộ ra, lại còn nghĩ là thôi chi bằng để cô tới đổ thêm dầu vào lửa, giúp đỡ hai người bạn của mình xem sao?
Khúc Thất Thất do dự, Đào Ấu Tâm không nhịn được gặng hỏi tiếp: “Anh Gia Thời bây giờ làm sao cơ?”
“Ờm…” Đầu Khúc Thất Thất nhảy số nhanh, lập tức bao biện: “Ý của tớ là, cậu ấy bây giờ còn chưa thành niên, nhỡ đâu lại cùng người khác yêu sớm thì sao?”
Đào Ấu Tâm buột miệng nói: “Không được!”
Khúc Thất Thất gật đầu, ra vẻ hài lòng, đúng là trẻ con thì dễ dạy.
Đến cửa nhà vệ sinh, hai người tách ra bước vào hai căn phòng trống.
Bên trong rất im lặng, hình như chỉ có mỗi hai người bọn họ.
“Tâm Tâm, tớ thấy hơi đau bụng, chắc là sẽ hơi lâu đấy.”
“Thế tớ ra ngoài đợi cậu vậy.”
Rửa tay xong Đào Ấu Tâm đi ra ngoài nhà vệ sinh, định rút ra điện thoại ra lướt một chút trong lúc chờ đợi, nào ngờ tình cờ gặp Hứa Gia Thời và Trình Tử Nghi.
Hai người đứng gần nhau, không biết đang nói chuyện gì. Đào Ấu Tâm áng chừng khoảng cách và thấy hai người họ đứng gần hơn rất nhiều so với lúc anh đứng cùng những người con gái khác.
Lần trước ở sân bóng rổ, Hứa Gia Thời đã nhận nước của Trình Tử Nghi, vừa nãy ở trong phòng Hứa Gia Thời cũng đồng ý để Trình Tử Nghi ngồi bên cạnh.
Trước đây anh đều quả quyết từ chối những cô gái bày tỏ tình cảm với mình.
Nếu vậy thì trong mắt Hứa Gia Thời, Trình Tử Nghi thật sự đặc biệt sao?
Đào Ấu Tâm vẫn đứng yên ở đó, mím chặt môi.
Mười giây.
Nửa phút.
Một phút trôi qua rồi.
Vẫn nói?
Hai người thân nhau lắm hả? Có nhiều chuyện để nói vậy luôn? Thế sao vừa rồi lúc ở bàn ăn không nói để cho mọi người nghe với?
Nếu như có một tấm gương trước mặt, Đào Ấu Tâm nhất định sẽ nhìn thấy vô số biểu cảm đặc sắc trên gương mặt cô.
Trình Tử Nghi cuối cùng cũng chịu rời đi rồi.
Đào Ấu Tâm thở ra một hơi, không để ý đúng lúc Hứa Gia Thời quay người lại nhìn sang.
Cô vô thức muốn tìm chỗ trốn, lại phát hiện ra xung quanh mình đều là những bức tường, đành tiến lên trước: “Hai người vừa nói chuyện gì vậy?”
Hứa Gia Thời bình thản đáp: “Không có gì.”
Lừa à?
Không có gì mà nói chuyện lâu thế á?
Cô nhìn thấy hết rồi, còn đứng bấm giờ đây này, ít nhất cũng phải ba phút.
Hứa Gia Thời nói dối, vậy thì rõ ràng là anh đang chột dạ.
Nói chuyện với Trình Tử Nghi thì có gì mà chột dạ? Trừ khi anh không dám thừa nhận nội dung của cuộc trò chuyện ấy…
Thật không công bằng! Cô đã từng phải thề thốt trước mặt ba mẹ rằng mình nhất định sẽ không yêu sớm, nếu không sẽ bị cắt sạch tiền tiêu vặt, Hứa Gia Thời với tư cách là người giám sát cô, đương nhiên cũng phải lấy thân làm gương chứ!
Đào Ấu Tâm hít một hơi thật sâu: “Hứa Gia Thời, nếu như anh yêu sớm, em sẽ bảo chú dì…”
Toi rồi, vẫn chưa nghĩ ra nên uy hiếp anh thế nào.
Khúc Thất Thất buồn chán ngồi trong nhà vệ sinh, bật lại bộ tiểu thuyết ngôn tình máu chó, tổng tài bá đạo thích chế ngự người yêu mà mình ưa thích lên nghe.
[Âu Dương Thần tức giận đưa Thượng Quan Tuyết Nhi về biệt thự, khoá chặt cửa phòng, hung hăng cảnh cáo cô: Nếu còn dám bỏ chạy, tôi sẽ đánh gãy chân em!]
Chiếc tai nghe Bluetooth im lặng đột nhiên phát ra tiếng, Đào Ấu Tâm phấn khích, đọc lại theo giọng nói vừa vang lên: “Đánh gãy chân anh!”
Địa điểm tụ tập của họ là một quán lẩu cách trường vài cây số.
Đào Ấu Tâm tan học bèn xách cặp đi theo Hứa Gia Thời, lúc hai người họ đến nơi thì bên trong đã có ba cậu trai ngồi chờ sẵn.
“Wow, người đẹp nè!”
“Để tôi đoán xem nào, đây chắc hẳn là cô bạn thanh mai bé nhỏ trong truyền thuyết của Hứa Gia Thời rồi.”
Còn có một người hướng nội không tham gia cuộc vui.
Những gì bọn họ nói đều là sự thật, chẳng có gì cần phải bàn cãi. Đào Ấu Tâm không hề nhút nhát như những cô gái bình thường khác, cô đứng bên cạnh Hứa Gia Thời mỉm cười thân thiện: “Chào mọi người, tôi là Đào Ấu Tâm.”
“Xin chào, xin chào, tôi là Triệu Tử Dực.” Người cao nhất cũng là người cởi mở nhất là người đầu tiên chào hỏi cô.
Cậu bạn bên cạnh cũng tự giới thiệu: “Tôi là Tiền Thiên Tứ, cứ gọi tôi là Tiền Thiên cũng được.”
Cậu ấy luôn cho rằng cái tên ‘Thiên Tứ’ này mang một cảm giác cổ điển khó tả.
Cuối cùng là cậu bạn hướng nội, tên là: “Tôn Long Nham.”
Đột nhiên nghe thấy ba cái tên đầy phức tạp, ban đầu cô còn không nhớ nổi bèn đọc thầm trong đầu, rồi cô phát hiện ra tên của ba người họ ghép lại với nhau sẽ là ‘Triệu Tiền Tôn’.
Hứa Gia Thời kéo ghế, nhắc Đào Ấu Tâm ngồi xuống rồi anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Hai người ngồi gần nhau, Đào Ấu Tâm quay người về phía Hứa Gia Thời, nhỏ giọng nói: “Tên đồng đội của anh thú vị thật đấy.”
Hứa Gia Thời nhướn mày: “Hửm?”
Đào Ấu Tâm khẽ hỏi: “Đừng nói là có người họ Lý nữa nhé?”
Hứa Gia Thời ‘ừm’ một tiếng rồi cầm bình trà rót cho cô.
Đào Ấu Tâm ngạc nhiên: “Hả?”
Thế mà cũng có thật luôn à?
Người thứ tư bước vào là một cậu trai tóc đầu đinh, cặp lông mày sắc bén, lưng mang túi đeo chéo, tên là Lý Tây Lâu.
Tứ đại thiên vương ‘Triệu Tiền Tôn Lý’ đã tề tựu đông đủ.
Những người còn lại chưa tới thì cô đều quen biết cả, lần lượt là Tạ Nhiên và Trình Tử Gia.
Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới, một nam một nữ từ ngoài cửa bước vào, Đào Ấu Tâm kinh ngạc quay đầu thì lại phát hiện không phải là Khúc Thất Thất.
Lão Triệu và Lão Tiền nhiệt tình chào hỏi đàn chị, Trình Tử Nghi đi trước mặt Trình Tử Gia, cứ như thể cô ấy mới là người đến hẹn vậy.
Trình Tử Nghi mỉm cười nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng đi tới chiếc ghế trống bên cạnh Hứa Gia Thời, lịch sự hỏi: “Chỗ này có thể ngồi được không?”
Khi cô ấy nói, cả căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng.
Bao nhiêu cặp mắt đều hướng về phía bên đó, Hứa Gia Thời đương nhiên cũng sẽ không làm Trình Tử Nghi mất mặt.
“Có thể.”
“Cảm ơn.” Trình Tử Nghi nhẹ nhàng ngồi vào chỗ, đặt chiếc túi xách màu hồng xuống, tao nhã chỉnh lại vạt áo.
Đào Ấu Tâm nhìn chằm chằm vào túi xách của cô ấy.
Mọi người sau khi tan học đều mang theo cặp sách hoặc không mang theo cặp sách tới đây, chỉ có Trình Tử Nghi mang theo túi xách, trông hệt như một cô tiểu thư thanh lịch.
Nghe bọn họ nói chuyện một lúc, Đào Ấu Tâm mới nhận ra, Trình Tử Nghi không đến đây để ăn chực giống như bọn cô.
Mối quan hệ của hai chị em sinh đôi này rất tốt, em trai là đội trưởng đội bóng rổ, chị gái thì thường xuyên mua nước, mua đồ ăn thức uống cho mọi người.
Học kỳ vừa rồi, Trình Tử Nghi còn được thăng chức lên làm Hội phó Hội học sinh của trường, trong công tác tuyên truyền và tổ chức hoạt động đều tạo điều kiện thuận lợi cho bọn họ, vì thế nên các thành viên của đội bóng rổ đều có ấn tượng tốt với Trình Tử Nghi.
Đến cả cậu trai hướng nội kia cũng sẽ lấy hết can đảm để trò chuyện thêm vài câu khi gặp cô ấy.
Cô ấy chính là kiểu con gái được rất nhiều người yêu mến.
Mà kiểu được yêu mến ấy khác hoàn toàn so với cô, Trình Tử Nghi được hoan nghênh vì năng lực xuất chúng của chính bản thân cô ấy, còn Đào Ấu Tâm thì là bởi vì cô theo chân Hứa Gia Thời tới đây ăn chực uống chực mà thôi.
Nghĩ tới đây tự dưng Đào Ấu Tâm lại cảm thấy hối hận vì đã tham gia vào cuộc vui này.
“Muốn uống loại nào?” Giọng nói của Hứa Gia Thời đột nhiên vọng vào tai cô.
Đào Ấu Tâm lắc đầu, trông như thể cô không còn chút ham muốn trần tục nào nữa vậy.
Đào Ấu Tâm không trả lời nhưng lại nghe thấy Trình Tử Nghi quan tâm hỏi thăm: “Hứa Gia Thời, cậu có muốn uống trà không?”
Bình trà vừa được truyền tới tay, Trình Tử Nghi bèn chủ động hỏi Hứa Gia Thời đầu tiên, là một hành động rất quan tâm tới người ta.
Nghĩ tới việc Hứa Gia Thời vừa chọn chỗ ngồi cho mình, còn lấy cả đồ uống cho mình, Đào Ấu Tâm chợt nhận ra bản thân đã quen với việc được chăm sóc và luôn cho rằng Hứa Gia Thời có thể giải quyết được tất cả mọi việc.
Trong một giây sao nhãng của cô, Hứa Gia Thời đã từ chối xong ý tốt của Trình Tử Nghi.
Đào Ấu Tâm đột nhiên nảy ra một ý, xung phong đứng dậy: “Anh Gia Thời, anh muốn uống gì không? Em lấy giúp anh nhé?”
Hứa Gia Thời cũng không có ý muốn gì rõ ràng, chỉ đáp lại: “Lấy loại nào em thích đi.”
“Được thôi.” Đào Ấu Tâm vui vẻ trả lời, cảm giác như vừa được giao một nhiệm vụ hết sức quan trọng.
Chẳng mấy chốc cô đã quay lại, cầm trên tay hai chai sữa chua với hai hương vị khác nhau, hào phóng đưa tới trước mặt Hứa Gia Thời để cho anh chọn trước.
Hứa Gia Thời tiện tay với lấy chai sữa chua vị việt quất, Đào Ấu Tâm bóc ống hút giấy, Tạ Nhiên và Khúc Thất Thất thì thong thả đến muộn.
Nếu như nói Đào Ấu Tâm là người có tính cách vui vẻ, thì trình xã giao của Khúc Thất Thất là kiểu đỉnh của chóp, có thể thân thiết và hòa nhập với bất kỳ người lạ nào.
Tất nhiên rồi, người mà cô ấy yêu quý nhất vẫn là người chị em bé nhỏ Đào Ấu Tâm của mình.
Đào Ấu Tâm vỗ nhẹ vào chiếc ghế trống bên cạnh mình để Khúc Thất Thất tới ngồi bên cạnh.
Bây giờ tổng cộng có mười người, cuộc nói chuyện cũng chia thành mấy chủ đề, trong đó có vài lần nhắc tới việc Trình Tử Nghi là Hội phó Hội học sinh, Khúc Thất Thất vểnh tai lên nghe ngóng: “Hội học sinh á, sao tụi mình chưa từng nghe qua nhỉ?”
Đào Ấu Tâm nhỏ giọng thì thầm với cô ấy: “Không công khai tuyển người đâu, nghe nói là giáo viên sẽ liên lạc riêng tới từng người, nếu như phù hợp sẽ sắp xếp cho họ luôn.”
“Bảo sao.” Mấy học sinh tối ngày chỉ biết ăn chơi ngủ nghỉ như bọn họ chưa từng nghe nói đến, chỉ biết là có hội này nhóm kia chứ không biết làm thế nào mà người ta được tham gia, bình thường cũng không chủ động tìm hiểu làm gì.
Khúc Thất Thất ngồi nghe hồi lâu, mãi mới ghé vào tai Đào Ấu Tâm: “Tớ cảm giác chị ấy đang cố ý khoe khoang.”
Đào Ấu Tâm thấp giọng nói: “Không có đâu, đều là mọi người đang khen chị ấy mà.”
“Cậu ngốc hả? Nếu như không phải chị ấy cố tình khơi chuyện thì làm sao mà từ nãy giờ mọi người đều chỉ nói về Hội học sinh được?” Chưa kể hơn một nửa số người ngồi ở đây đều là thành viên của đội bóng rổ nữa.
“Thôi lười nghe lắm.” Khúc Thất Thất lấy tai nghe Bluetooth ở trong túi ra, thản nhiên mở app đọc truyện trên điện thoại ra, khẽ huých vào cánh tay Đào Ấu Tâm: “Nghe tiểu thuyết không?”
Nếu cứ cắm mặt vào điện thoại, người khác nhìn vào thì không hay cho lắm, nhưng nếu như đeo tai nghe thì không cần phải lo lắng về vấn đề này nữa.
Hai mắt Đào Ấu Tâm sáng lên: “Nghe chứ!”
Khúc Thất Thất nhét một bên tai nghe còn lại vào tai Đào Ấu Tâm.
Ăn uống no nê xong là đám con trai kia đã bắt đầu nói không biết đến bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất rồi.
Khúc Thất Thất ôm bụng: “Vừa nãy uống nhiều đồ uống quá, giờ buồn đi vệ sinh ghê.”
Đào Ấu Tâm theo thói quen cũng đi cùng: “Đi thôi, tớ cũng đi.”
Hai cô gái tay trong tay tới nhà vệ sinh, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Khúc Thất Thất tắt app đọc truyện, tập trung buôn chuyện: “Tâm Tâm, cậu có cảm thấy là Trình Tử Nghi quan tâm Hứa Gia Thời quá mức không?”
“Có!” Nhiều ghế trống như vậy mà Trình Tử Nghi lại chủ động chọn ngồi bên cạnh Hứa Gia Thời, theo lý mà nói, lẽ ra cô ấy phải ngồi cạnh người thân thiết nhất với mình là em trai mới đúng.
Sau đó Trình Tử Nghi còn muốn giúp Hứa Gia Thời rót nước, lúc nói chuyện cũng nhắc tới Hứa Gia Thời, những chuyện này đều lọt vào mắt cô.
Khúc Thất Thất mạnh dạn đoán: “Đừng nói là chị ấy thích Hứa Gia Thời nhé?”
Đào Ấu Tâm kinh ngạc: “Hả? Chắc không đâu.”
“Sao lại không chứ? Cậu nhìn xem, đội bóng rổ nhiều người như thế mà chị ấy chỉ quan tâm Hứa Gia Thời, Hứa Gia Thời còn chưa là thành viên chính thức của đội bóng rổ mà.” Lần trước thi đấu bóng rổ, Hứa Gia Thời chỉ là người được Tạ Nhiên kéo vào làm dự bị thôi.
Khúc Thất Thất càng nghĩ càng thấy đáng sợ, vội vàng nhắc nhở người chị em của mình: “Cậu nên để tâm một chút đi.”
Đào Ấu Tâm chau mày, trong mắt tràn ngập sự nghi ngờ: “Ủa liên quan gì đến tớ?”
Khúc Thất Thất lắc lắc cánh tay cô: “Sao lại không liên quan đến cậu? Tớ thấy chị Trình Tử Nghi này cũng ghê gớm phết đấy, không giống với những người theo đuổi bình thường đâu, đến lúc anh trai trúc mã của cậu bị người ta cướp đi rồi thì cậu đừng có khóc đấy nhá.”
Đào Ấu Tâm giật mình, mãi mới vỡ lẽ ra: “Ý cậu là Hứa Gia Thời có thể sẽ thích chị ấy á?”
“Tớ không nói như thế, dù sao thì Hứa Gia Thời bây giờ…” Suýt chút nữa thì cô ấy đã phun ra bí mật ở phòng đọc sách, may là đã kịp cản cái miệng lại.
Đào Ấu Tâm vẫn chưa tỉnh ngộ ra, lại còn nghĩ là thôi chi bằng để cô tới đổ thêm dầu vào lửa, giúp đỡ hai người bạn của mình xem sao?
Khúc Thất Thất do dự, Đào Ấu Tâm không nhịn được gặng hỏi tiếp: “Anh Gia Thời bây giờ làm sao cơ?”
“Ờm…” Đầu Khúc Thất Thất nhảy số nhanh, lập tức bao biện: “Ý của tớ là, cậu ấy bây giờ còn chưa thành niên, nhỡ đâu lại cùng người khác yêu sớm thì sao?”
Đào Ấu Tâm buột miệng nói: “Không được!”
Khúc Thất Thất gật đầu, ra vẻ hài lòng, đúng là trẻ con thì dễ dạy.
Đến cửa nhà vệ sinh, hai người tách ra bước vào hai căn phòng trống.
Bên trong rất im lặng, hình như chỉ có mỗi hai người bọn họ.
“Tâm Tâm, tớ thấy hơi đau bụng, chắc là sẽ hơi lâu đấy.”
“Thế tớ ra ngoài đợi cậu vậy.”
Rửa tay xong Đào Ấu Tâm đi ra ngoài nhà vệ sinh, định rút ra điện thoại ra lướt một chút trong lúc chờ đợi, nào ngờ tình cờ gặp Hứa Gia Thời và Trình Tử Nghi.
Hai người đứng gần nhau, không biết đang nói chuyện gì. Đào Ấu Tâm áng chừng khoảng cách và thấy hai người họ đứng gần hơn rất nhiều so với lúc anh đứng cùng những người con gái khác.
Lần trước ở sân bóng rổ, Hứa Gia Thời đã nhận nước của Trình Tử Nghi, vừa nãy ở trong phòng Hứa Gia Thời cũng đồng ý để Trình Tử Nghi ngồi bên cạnh.
Trước đây anh đều quả quyết từ chối những cô gái bày tỏ tình cảm với mình.
Nếu vậy thì trong mắt Hứa Gia Thời, Trình Tử Nghi thật sự đặc biệt sao?
Đào Ấu Tâm vẫn đứng yên ở đó, mím chặt môi.
Mười giây.
Nửa phút.
Một phút trôi qua rồi.
Vẫn nói?
Hai người thân nhau lắm hả? Có nhiều chuyện để nói vậy luôn? Thế sao vừa rồi lúc ở bàn ăn không nói để cho mọi người nghe với?
Nếu như có một tấm gương trước mặt, Đào Ấu Tâm nhất định sẽ nhìn thấy vô số biểu cảm đặc sắc trên gương mặt cô.
Trình Tử Nghi cuối cùng cũng chịu rời đi rồi.
Đào Ấu Tâm thở ra một hơi, không để ý đúng lúc Hứa Gia Thời quay người lại nhìn sang.
Cô vô thức muốn tìm chỗ trốn, lại phát hiện ra xung quanh mình đều là những bức tường, đành tiến lên trước: “Hai người vừa nói chuyện gì vậy?”
Hứa Gia Thời bình thản đáp: “Không có gì.”
Lừa à?
Không có gì mà nói chuyện lâu thế á?
Cô nhìn thấy hết rồi, còn đứng bấm giờ đây này, ít nhất cũng phải ba phút.
Hứa Gia Thời nói dối, vậy thì rõ ràng là anh đang chột dạ.
Nói chuyện với Trình Tử Nghi thì có gì mà chột dạ? Trừ khi anh không dám thừa nhận nội dung của cuộc trò chuyện ấy…
Thật không công bằng! Cô đã từng phải thề thốt trước mặt ba mẹ rằng mình nhất định sẽ không yêu sớm, nếu không sẽ bị cắt sạch tiền tiêu vặt, Hứa Gia Thời với tư cách là người giám sát cô, đương nhiên cũng phải lấy thân làm gương chứ!
Đào Ấu Tâm hít một hơi thật sâu: “Hứa Gia Thời, nếu như anh yêu sớm, em sẽ bảo chú dì…”
Toi rồi, vẫn chưa nghĩ ra nên uy hiếp anh thế nào.
Khúc Thất Thất buồn chán ngồi trong nhà vệ sinh, bật lại bộ tiểu thuyết ngôn tình máu chó, tổng tài bá đạo thích chế ngự người yêu mà mình ưa thích lên nghe.
[Âu Dương Thần tức giận đưa Thượng Quan Tuyết Nhi về biệt thự, khoá chặt cửa phòng, hung hăng cảnh cáo cô: Nếu còn dám bỏ chạy, tôi sẽ đánh gãy chân em!]
Chiếc tai nghe Bluetooth im lặng đột nhiên phát ra tiếng, Đào Ấu Tâm phấn khích, đọc lại theo giọng nói vừa vang lên: “Đánh gãy chân anh!”