Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai
Chương 26: "Thanh mai trúc mã nhà người ta như vậy từ khi còn nhỏ rồi."
Sau đó vừa dứt lời đã nghe thấy Khúc Thất Thất nói: "Để công bằng, chúng ta sẽ rút thăm chia đội."
Bọn họ đã sớm nghĩ đến Tạ Nhiên và Châu Triệt Ngôn chắc chắn sẽ không muốn ở cùng một đội, vì vậy áp dụng phương pháp rút thăm, khiến hai người không còn gì để nói.
Một vài bạn nam nhanh chóng đồng ý: "Được."
"Hai người chúng tôi là con gái, nên mỗi người sẽ vào một đội, không tham gia rút thăm cùng các cậu nữa."
"Được thôi."
Tuy nhiên, thực ra quy tắc vừa nói chỉ là rào trước, mục đích thực sự chính là: "Đường Quân và Châu Triệt Ngôn đã quá quen thuộc. Trước đây hai người từng chơi bắn súng với nhau. Vì để công bằng, hai người phải tách ra."
Đường Quân vặn lại: "Này này, chơi game thôi mà cũng không được chơi với người người quen à?"
Họ đã nghĩ trước câu trả lời cho câu hỏi này: "Hai người quá quen thuộc và có độ ăn ý khi chơi rồi, như vậy không công bằng cho chúng tôi."
Câu này là Đào Ấu Tâm nói, Châu Triệt Ngôn chậm rãi nói: "Tôi đồng ý."
Đường Quân thấy bạn mình nói vậy, cậu ấy cũng sảng khoái nghe theo quy tắc: “Tôi nghe theo cậu.”
Như vậy người cùng đội với Châu Triệt Ngôn, có thể là Hứa Gia Thời hoặc cũng có thể là Tạ Nhiên, xác suất 1/2, chắc chắn sẽ thành công.
Nhưng thật không may, kết quả bốc thăm vòng đầu tiên là: Châu Triệt Ngôn, Hứa Gia Thời và Khúc Thất Thất ở cùng một đội, còn Tạ Nhiên, Đường Quân và Đào Ấu Tâm ở cùng một đội.
Lần này đã thành công tách tất cả những người chơi với nhau ra, không thể công bằng hơn.
Mỗi người có năm thanh máu, nếu trúng đòn sẽ bị giảm một vạch, nếu dọc đường tìm thấy túi máu, có thể thêm máu cho mình và đồng đội.
Đào Ấu Tâm không giỏi chơi trò này, ngay khi trò chơi bắt đầu, cô đã bị tấn công, và chỉ còn lại bốn vạch máu. Nhưng hai đồng đội của cô đều có tính hiếu thắng, liên tục lao về phía trước nên cô chỉ có thể trốn vào góc để giữ an toàn.
Cô cũng không nhàn rỗi, đi các phòng để tìm kiếm vũ khí và tài nguyên, lúc này, cửa bị đẩy ra, Châu Triệt Ngôn xuất hiện trước mặt cô.
Hai người bối rối nhìn nhau, nhất thời không ai ra tay.
Đào Ấu Tâm giấu túi máu cô vừa tìm được sau lưng, hành động nhỏ này bị Châu Triệt Ngôn nhìn thấy, cậu ấy thu hồi vũ khí xoay người rời đi, còn chu đáo đóng cửa lại cho cô.
"Phù." Đào Ấu Tâm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô mới nhớ ra vừa rồi mình có cơ hội tốt như vậy, thế mà cô lại không bắn Châu Triệt Ngôn phát nào!
À, nhưng Châu Triệt Ngôn cũng để cô đi, thế là hòa.
Lúc này, tiếng cầu cứu của Tạ Nhiên vang lên từ tai nghe liên lạc, Đào Ấu Tâm mang túi máu chuẩn bị đưa cho cậu ấy, nhưng cửa lại bị đẩy ra.
Lần này cô cúi xuống rất nhanh và trốn sau tủ.
Rõ ràng có người đi vào nhưng cô không nghe thấy tiếng động, một lúc sau, cô tò mò thò đầu ra ngoài, nhìn thấy Hứa Gia Thời mặc trang phục màu xanh lam đang đi về phía mình.
Đào Ấu Tâm tưởng rằng mình đã trốn kỹ lắm rồi, cho đến khi đôi chân dài của Hứa Gia Thời xuất hiện bên cạnh chiếc thùng, nhìn chằm chằm vào cô.
Cô vô thức lùi lại, nhưng lại vấp phải thứ gì đó nhô ra khỏi mặt đất nên ngồi phịch xuống đất.
Trong ánh sáng mờ ảo, Hứa Gia Thời đưa tay về phía cô: "Đưa súng cho anh."
Đào Ấu Tâm vô thức ôm vũ khí vào lòng: "Của em mà."
"Súng của em làm gì còn đạn."
Đạn chính là số lần cảm ứng được ấn định, một khi sử dụng hết, họ cần phải tự mình tìm kiếm vũ khí ẩn giấu. Khẩu súng này của Đào Ấu Tâm đã dùng hết hạn trước khi trốn vào phòng rồi.
Cô chỉ lo tìm túi máu để tiếp tế cho cho đồng đội mà không để ý tay mình chẳng còn gì.
"Anh muốn làm gì?" Lần này, cô và Hứa Gia Thời là kẻ thù của nhau.
Hứa Gia Thời quỳ một gối xuống, lấy ra một khẩu súng lục đầy đạn từ trong túi trang bị bên hông, nhét vào tay cô rồi nói: "Bảo vệ tốt bản thân."
Chàng trai vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng những lời nói ra lại khiến người ta cảm thấy an toàn, rõ ràng chỉ là một trò chơi, nhưng Đào Ấu Tâm lại cảm thấy nhịp tim mình đang tăng lên.
Có phải vì hồi hộp không?
Hứa Gia Thời không ở lại, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Khi cô mang túi máu đến cho Tạ Nhiên, Tạ Nhiên đã "hết cứu" rồi.
Sau đó, Đường Quân cũng bị bắn hạ, Đào Ấu Tâm sống sót đến trận chung kết, không thể đối đầu với đối thủ, nên họ đã thua.
Cuối lượt đấu, Tạ Nhiên và Đường Quân trốn tránh trách nhiệm, đổ lỗi cho đối phương quá bốc đồng và không thể hợp tác.
Đào Ấu Tâm cảm thấy khó chịu, nếu Châu Triệt Ngôn và Tạ Nhiên chơi cùng đội mà như thế này, chẳng phải mâu thuẫn giữa họ sẽ ngày càng gay gắt sao?
Không đợi họ suy nghĩ sâu hơn, lượt đấu thứ hai đã nhanh chóng bắt đầu.
Như họ mong muốn, Châu Triệt Ngôn và Tạ Nhiên đã trở thành đồng đội, cùng đội với Đào Ấu Tâm.
Tạ Nhiên muốn giành chiến thắng nên chủ động thảo luận chiến lược với Châu Triệt Ngôn, mọi thứ dường như đang phát triển theo hướng mà họ mong đợi.
Sau khi bắt đầu, Tạ Nhiên rút kinh nghiệm, không liều mình xông lên nữa.
Lần này Tạ Nhiên vẫn luôn đi theo Đào Ấu Tâm: "Đào Ấu Tâm, vừa nãy Hứa Gia Thời đã thả cậu ra phải không?"
Cô ngậm miệng không nói gì.
"Cậu không nói thì tôi cũng biết. Vừa rồi tôi nhìn thấy rồi, cậu ta ở gần cậu mà cũng không ra tay." Tạ Nhiên rất đắc ý, giống như đã biết được một bí mật to lớn nào đó: "Cậu ta không nỡ đánh cậu đúng không?"
Đào Ấu Tâm được bảo vệ, trong lòng cảm thấy vui vẻ: "Đương nhiên rồi."
Hứa Gia Thời sẽ không tấn công cô, ngay cả khi họ là kẻ thù trong trò chơi.
"Vậy chúng ta cùng đi đi, cậu bảo vệ tôi." Tạ Nhiên tính toán cũng khá ổn, cậu ấy nghĩ rằng nếu mình và Đào Ấu Tâm đứng cùng nhau, Hứa Gia Thời sẽ không dám tùy tiện tấn công.
Cậu ấy coi Đào Ấu Tâm như ô dù bảo vệ, cánh tay cậu ấy đặt cạnh tay cô, giữa họ không có khoảng cách.
Đột nhiên, Tạ Nhiên bị đánh vào lưng, quay đầu nhìn lại, chính là Châu Triệt Ngôn đứng ở phía sau.
Vẻ mặt Châu Triệt Ngôn không thay đổi, miệng nói xin lỗi: "Ngại quá, tôi quên mất cậu là đồng đội."
Cú đánh đó phần nhiều là mang theo ân oán cá nhân.
"Mẹ kiếp, cậu cố ý đúng không?" Tạ Nhiên không phục, giơ vũ khí lên cho cậu ấy một ‘phát súng’, hai người đồng thời mất đi một vạch máu.
Đào Ấu Tâm vểnh tai lên: "Hai người đừng đánh nhau, tôi nghe thấy tiếng bước chân, bọn họ đang tới."
Thời điểm cấp bách, ba người cùng nhau trốn vào góc.
Những người đến là Hứa Gia Thời và Đường Quân, Tạ Nhiên bóp cò, nhưng phát hiện ra rằng vạch ánh sáng nhấp nháy, không thể bắn ra.
Cậu ấy nhanh chóng nháy mắt với Châu Triệt Ngôn, cậu ấy gật đầu, tìm cơ hội thích hợp để bắn liên tiếp vào Hứa Gia Thời và Đường Quân.
Đòn tấn công của cậu ấy nhất định sẽ làm bại lộ vị trí, lúc này, Tạ Nhiên và Đào Ấu Tâm đã rời đi theo một lối ra khác.
Bọn họ vừa đi ra đã nhìn thấy một gói máu trong thùng, Tạ Nhiên không do dự bỏ vào túi trang bị: "Tích trữ trước."
Tuy nhiên, cậu ấy lại không tìm thấy một vũ khí thay thế nào, nên đổi lại là Đào Ấu Tâm phải bảo vệ Châu Triệt Ngôn.
"Tạ Nhiên, cho cậu khẩu súng của tôi." Đào Ấu Tâm sẵn sàng đổi súng của mình cho Tạ Nhiên và dốc sức hỗ trợ đồng đội của mình.
Đi ngang qua một góc khuất, Châu Triệt Ngôn vỗ nhẹ tay Đào Ấu Tâm, chỉ vào đó rồi nói: “Cậu trốn đi."
"Được." Tuy chiêu thức của cô không đủ sắc bén nhưng cô chưa bao giờ cản trở đồng đội của mình.
Chỗ này chỉ người có thân hình nhỏ gọn mới chui vào được, Đào Ấu Tâm vừa trốn, cô đã nhận ra Đường Quân ở phía đối diện đang nhắm vào Châu Triệt Ngôn.
"Châu Triệt Ngôn, bên trái có người!"
Vì được cô nhắc nhở, Châu Triệt Ngôn hoàn toàn tránh được một viên đạn, kết quả là Đào Ấu Tâm bị lộ tọa độ và bị Đường Quân bắn.
Ngay cả Hứa Gia Thời có ý nhường, cũng không thể ngăn cản Đường Quân ra tay với Đào Ấu Tâm. Lúc Đào Ấu Tâm bị loại, vạch máu của Tạ Nhiên và Châu Triệt Ngôn cũng gặp nguy cơ.
Mắt thấy đã đến lúc tiến vào trận chung kết, Tạ Nhiên giãy dụa một hồi, lấy gói máu từ trong túi trang bị ra ném cho Châu Triệt Ngôn: “Kỹ thuật bắn của cậu tốt hơn tôi, túi máu này cho cậu dùng."
Đào Ấu Tâm nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, trong lòng nghĩ phương pháp của Hứa Gia Thời đã thành công rồi.
Cuối cùng, Châu Triệt Ngôn đã sống sót trước sự hy sinh của Tạ Nhiên, chống chọi đến cuối cùng với túi máu đó và giành chiến thắng.
Điều này khiến Tạ Nhiên vô cùng vui mừng, bởi vì xung đột giữa hai người nên cậu ấy đành cố nén cười, lúng túng khen ngợi đối phương: "Biểu hiện của cậu không tệ."
"Ừm, cậu cũng không tệ." Châu Triệt Ngôn tiện miệng khen lại, rồi quay đi tìm đồng đội khác, lại nhìn thấy Đào Ấu Tâm đang đứng cùng Hứa Gia Thời ở lối vào khu nghỉ ngơi.
Cũng không biết cô nói gì, chỉ thấy Hứa Gia Thời giơ tay lên và đặt lên trán cô.
Vừa rồi lúc cô đi ra, Đào Ấu Tâm vô tình bị đập đầu, trong lúc chơi không để ý, mãi đến cuối trận cô mới phát hiện trên trán có một vết bầm tím.
Cô xoa xoa mấy lần, cũng không kêu tiếng nào.
Kết quả Hứa Gia Thời đi tới hỏi, lập tức giở giọng nũng nịu, mím môi nói một cách đáng thương: "Đau."
"Để anh xem nào." Hứa Gia Thời cúi đầu kiểm tra, đưa tay lên xoa cho cô.
Châu Triệt Ngôn ngơ ngác nhìn cảnh này, trong mắt không rõ cảm xúc.
Tạ Nhiên lộ vẻ dò hỏi: "Cậu ghen tị à?"
Châu Triệt Ngôn liếc nhìn cậu ấy.
Tạ Nhiên không hiểu sự việc phức tạp đó, cậu ấy chắp tay lại, cố ý nói: "Ghen tị cũng vô ích thôi, thanh mai trúc mã nhà người ta như vậy từ khi còn nhỏ rồi."
Bọn họ đã sớm nghĩ đến Tạ Nhiên và Châu Triệt Ngôn chắc chắn sẽ không muốn ở cùng một đội, vì vậy áp dụng phương pháp rút thăm, khiến hai người không còn gì để nói.
Một vài bạn nam nhanh chóng đồng ý: "Được."
"Hai người chúng tôi là con gái, nên mỗi người sẽ vào một đội, không tham gia rút thăm cùng các cậu nữa."
"Được thôi."
Tuy nhiên, thực ra quy tắc vừa nói chỉ là rào trước, mục đích thực sự chính là: "Đường Quân và Châu Triệt Ngôn đã quá quen thuộc. Trước đây hai người từng chơi bắn súng với nhau. Vì để công bằng, hai người phải tách ra."
Đường Quân vặn lại: "Này này, chơi game thôi mà cũng không được chơi với người người quen à?"
Họ đã nghĩ trước câu trả lời cho câu hỏi này: "Hai người quá quen thuộc và có độ ăn ý khi chơi rồi, như vậy không công bằng cho chúng tôi."
Câu này là Đào Ấu Tâm nói, Châu Triệt Ngôn chậm rãi nói: "Tôi đồng ý."
Đường Quân thấy bạn mình nói vậy, cậu ấy cũng sảng khoái nghe theo quy tắc: “Tôi nghe theo cậu.”
Như vậy người cùng đội với Châu Triệt Ngôn, có thể là Hứa Gia Thời hoặc cũng có thể là Tạ Nhiên, xác suất 1/2, chắc chắn sẽ thành công.
Nhưng thật không may, kết quả bốc thăm vòng đầu tiên là: Châu Triệt Ngôn, Hứa Gia Thời và Khúc Thất Thất ở cùng một đội, còn Tạ Nhiên, Đường Quân và Đào Ấu Tâm ở cùng một đội.
Lần này đã thành công tách tất cả những người chơi với nhau ra, không thể công bằng hơn.
Mỗi người có năm thanh máu, nếu trúng đòn sẽ bị giảm một vạch, nếu dọc đường tìm thấy túi máu, có thể thêm máu cho mình và đồng đội.
Đào Ấu Tâm không giỏi chơi trò này, ngay khi trò chơi bắt đầu, cô đã bị tấn công, và chỉ còn lại bốn vạch máu. Nhưng hai đồng đội của cô đều có tính hiếu thắng, liên tục lao về phía trước nên cô chỉ có thể trốn vào góc để giữ an toàn.
Cô cũng không nhàn rỗi, đi các phòng để tìm kiếm vũ khí và tài nguyên, lúc này, cửa bị đẩy ra, Châu Triệt Ngôn xuất hiện trước mặt cô.
Hai người bối rối nhìn nhau, nhất thời không ai ra tay.
Đào Ấu Tâm giấu túi máu cô vừa tìm được sau lưng, hành động nhỏ này bị Châu Triệt Ngôn nhìn thấy, cậu ấy thu hồi vũ khí xoay người rời đi, còn chu đáo đóng cửa lại cho cô.
"Phù." Đào Ấu Tâm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô mới nhớ ra vừa rồi mình có cơ hội tốt như vậy, thế mà cô lại không bắn Châu Triệt Ngôn phát nào!
À, nhưng Châu Triệt Ngôn cũng để cô đi, thế là hòa.
Lúc này, tiếng cầu cứu của Tạ Nhiên vang lên từ tai nghe liên lạc, Đào Ấu Tâm mang túi máu chuẩn bị đưa cho cậu ấy, nhưng cửa lại bị đẩy ra.
Lần này cô cúi xuống rất nhanh và trốn sau tủ.
Rõ ràng có người đi vào nhưng cô không nghe thấy tiếng động, một lúc sau, cô tò mò thò đầu ra ngoài, nhìn thấy Hứa Gia Thời mặc trang phục màu xanh lam đang đi về phía mình.
Đào Ấu Tâm tưởng rằng mình đã trốn kỹ lắm rồi, cho đến khi đôi chân dài của Hứa Gia Thời xuất hiện bên cạnh chiếc thùng, nhìn chằm chằm vào cô.
Cô vô thức lùi lại, nhưng lại vấp phải thứ gì đó nhô ra khỏi mặt đất nên ngồi phịch xuống đất.
Trong ánh sáng mờ ảo, Hứa Gia Thời đưa tay về phía cô: "Đưa súng cho anh."
Đào Ấu Tâm vô thức ôm vũ khí vào lòng: "Của em mà."
"Súng của em làm gì còn đạn."
Đạn chính là số lần cảm ứng được ấn định, một khi sử dụng hết, họ cần phải tự mình tìm kiếm vũ khí ẩn giấu. Khẩu súng này của Đào Ấu Tâm đã dùng hết hạn trước khi trốn vào phòng rồi.
Cô chỉ lo tìm túi máu để tiếp tế cho cho đồng đội mà không để ý tay mình chẳng còn gì.
"Anh muốn làm gì?" Lần này, cô và Hứa Gia Thời là kẻ thù của nhau.
Hứa Gia Thời quỳ một gối xuống, lấy ra một khẩu súng lục đầy đạn từ trong túi trang bị bên hông, nhét vào tay cô rồi nói: "Bảo vệ tốt bản thân."
Chàng trai vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng những lời nói ra lại khiến người ta cảm thấy an toàn, rõ ràng chỉ là một trò chơi, nhưng Đào Ấu Tâm lại cảm thấy nhịp tim mình đang tăng lên.
Có phải vì hồi hộp không?
Hứa Gia Thời không ở lại, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Khi cô mang túi máu đến cho Tạ Nhiên, Tạ Nhiên đã "hết cứu" rồi.
Sau đó, Đường Quân cũng bị bắn hạ, Đào Ấu Tâm sống sót đến trận chung kết, không thể đối đầu với đối thủ, nên họ đã thua.
Cuối lượt đấu, Tạ Nhiên và Đường Quân trốn tránh trách nhiệm, đổ lỗi cho đối phương quá bốc đồng và không thể hợp tác.
Đào Ấu Tâm cảm thấy khó chịu, nếu Châu Triệt Ngôn và Tạ Nhiên chơi cùng đội mà như thế này, chẳng phải mâu thuẫn giữa họ sẽ ngày càng gay gắt sao?
Không đợi họ suy nghĩ sâu hơn, lượt đấu thứ hai đã nhanh chóng bắt đầu.
Như họ mong muốn, Châu Triệt Ngôn và Tạ Nhiên đã trở thành đồng đội, cùng đội với Đào Ấu Tâm.
Tạ Nhiên muốn giành chiến thắng nên chủ động thảo luận chiến lược với Châu Triệt Ngôn, mọi thứ dường như đang phát triển theo hướng mà họ mong đợi.
Sau khi bắt đầu, Tạ Nhiên rút kinh nghiệm, không liều mình xông lên nữa.
Lần này Tạ Nhiên vẫn luôn đi theo Đào Ấu Tâm: "Đào Ấu Tâm, vừa nãy Hứa Gia Thời đã thả cậu ra phải không?"
Cô ngậm miệng không nói gì.
"Cậu không nói thì tôi cũng biết. Vừa rồi tôi nhìn thấy rồi, cậu ta ở gần cậu mà cũng không ra tay." Tạ Nhiên rất đắc ý, giống như đã biết được một bí mật to lớn nào đó: "Cậu ta không nỡ đánh cậu đúng không?"
Đào Ấu Tâm được bảo vệ, trong lòng cảm thấy vui vẻ: "Đương nhiên rồi."
Hứa Gia Thời sẽ không tấn công cô, ngay cả khi họ là kẻ thù trong trò chơi.
"Vậy chúng ta cùng đi đi, cậu bảo vệ tôi." Tạ Nhiên tính toán cũng khá ổn, cậu ấy nghĩ rằng nếu mình và Đào Ấu Tâm đứng cùng nhau, Hứa Gia Thời sẽ không dám tùy tiện tấn công.
Cậu ấy coi Đào Ấu Tâm như ô dù bảo vệ, cánh tay cậu ấy đặt cạnh tay cô, giữa họ không có khoảng cách.
Đột nhiên, Tạ Nhiên bị đánh vào lưng, quay đầu nhìn lại, chính là Châu Triệt Ngôn đứng ở phía sau.
Vẻ mặt Châu Triệt Ngôn không thay đổi, miệng nói xin lỗi: "Ngại quá, tôi quên mất cậu là đồng đội."
Cú đánh đó phần nhiều là mang theo ân oán cá nhân.
"Mẹ kiếp, cậu cố ý đúng không?" Tạ Nhiên không phục, giơ vũ khí lên cho cậu ấy một ‘phát súng’, hai người đồng thời mất đi một vạch máu.
Đào Ấu Tâm vểnh tai lên: "Hai người đừng đánh nhau, tôi nghe thấy tiếng bước chân, bọn họ đang tới."
Thời điểm cấp bách, ba người cùng nhau trốn vào góc.
Những người đến là Hứa Gia Thời và Đường Quân, Tạ Nhiên bóp cò, nhưng phát hiện ra rằng vạch ánh sáng nhấp nháy, không thể bắn ra.
Cậu ấy nhanh chóng nháy mắt với Châu Triệt Ngôn, cậu ấy gật đầu, tìm cơ hội thích hợp để bắn liên tiếp vào Hứa Gia Thời và Đường Quân.
Đòn tấn công của cậu ấy nhất định sẽ làm bại lộ vị trí, lúc này, Tạ Nhiên và Đào Ấu Tâm đã rời đi theo một lối ra khác.
Bọn họ vừa đi ra đã nhìn thấy một gói máu trong thùng, Tạ Nhiên không do dự bỏ vào túi trang bị: "Tích trữ trước."
Tuy nhiên, cậu ấy lại không tìm thấy một vũ khí thay thế nào, nên đổi lại là Đào Ấu Tâm phải bảo vệ Châu Triệt Ngôn.
"Tạ Nhiên, cho cậu khẩu súng của tôi." Đào Ấu Tâm sẵn sàng đổi súng của mình cho Tạ Nhiên và dốc sức hỗ trợ đồng đội của mình.
Đi ngang qua một góc khuất, Châu Triệt Ngôn vỗ nhẹ tay Đào Ấu Tâm, chỉ vào đó rồi nói: “Cậu trốn đi."
"Được." Tuy chiêu thức của cô không đủ sắc bén nhưng cô chưa bao giờ cản trở đồng đội của mình.
Chỗ này chỉ người có thân hình nhỏ gọn mới chui vào được, Đào Ấu Tâm vừa trốn, cô đã nhận ra Đường Quân ở phía đối diện đang nhắm vào Châu Triệt Ngôn.
"Châu Triệt Ngôn, bên trái có người!"
Vì được cô nhắc nhở, Châu Triệt Ngôn hoàn toàn tránh được một viên đạn, kết quả là Đào Ấu Tâm bị lộ tọa độ và bị Đường Quân bắn.
Ngay cả Hứa Gia Thời có ý nhường, cũng không thể ngăn cản Đường Quân ra tay với Đào Ấu Tâm. Lúc Đào Ấu Tâm bị loại, vạch máu của Tạ Nhiên và Châu Triệt Ngôn cũng gặp nguy cơ.
Mắt thấy đã đến lúc tiến vào trận chung kết, Tạ Nhiên giãy dụa một hồi, lấy gói máu từ trong túi trang bị ra ném cho Châu Triệt Ngôn: “Kỹ thuật bắn của cậu tốt hơn tôi, túi máu này cho cậu dùng."
Đào Ấu Tâm nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, trong lòng nghĩ phương pháp của Hứa Gia Thời đã thành công rồi.
Cuối cùng, Châu Triệt Ngôn đã sống sót trước sự hy sinh của Tạ Nhiên, chống chọi đến cuối cùng với túi máu đó và giành chiến thắng.
Điều này khiến Tạ Nhiên vô cùng vui mừng, bởi vì xung đột giữa hai người nên cậu ấy đành cố nén cười, lúng túng khen ngợi đối phương: "Biểu hiện của cậu không tệ."
"Ừm, cậu cũng không tệ." Châu Triệt Ngôn tiện miệng khen lại, rồi quay đi tìm đồng đội khác, lại nhìn thấy Đào Ấu Tâm đang đứng cùng Hứa Gia Thời ở lối vào khu nghỉ ngơi.
Cũng không biết cô nói gì, chỉ thấy Hứa Gia Thời giơ tay lên và đặt lên trán cô.
Vừa rồi lúc cô đi ra, Đào Ấu Tâm vô tình bị đập đầu, trong lúc chơi không để ý, mãi đến cuối trận cô mới phát hiện trên trán có một vết bầm tím.
Cô xoa xoa mấy lần, cũng không kêu tiếng nào.
Kết quả Hứa Gia Thời đi tới hỏi, lập tức giở giọng nũng nịu, mím môi nói một cách đáng thương: "Đau."
"Để anh xem nào." Hứa Gia Thời cúi đầu kiểm tra, đưa tay lên xoa cho cô.
Châu Triệt Ngôn ngơ ngác nhìn cảnh này, trong mắt không rõ cảm xúc.
Tạ Nhiên lộ vẻ dò hỏi: "Cậu ghen tị à?"
Châu Triệt Ngôn liếc nhìn cậu ấy.
Tạ Nhiên không hiểu sự việc phức tạp đó, cậu ấy chắp tay lại, cố ý nói: "Ghen tị cũng vô ích thôi, thanh mai trúc mã nhà người ta như vậy từ khi còn nhỏ rồi."