Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 99
Edit + Beta: Đào Mai
Đêm nay Nghi Ninh ngủ không ngon.
Sắp sửa vào hạ, thời điểm rạng sáng nghênh đón một trận mưa to, cuồng phong lay động tán cây đại thụ trong đình, âm thanh mưa to xen lẫn sấm rền.
Nàng bị tiếng sấm đánh thức.
Tùng Chi vốn là tiến vào dập tắt ngọn nến, lại nhìn thấy Nghi Ninh đang trợn tròn mắt. Nàng liền phát hoảng:
- "Tiểu thư, ngài thế nào liền tỉnh?"
Nghi Ninh bảo nàng lưu lại ngọn nến, dù sao mình cũng ngủ không được.
Nghi Ninh khoác áo khoác, cúi đầu liền nhìn thấy trên cổ tay của bản thân ngấn đỏ dễ thấy... Làn da này rất là yếu ớt, hơi chút dùng sức là có thể lưu lại dấu vết.
Tùng Chi đi ra ngoài thông truyền, Thanh Cừ liền bưng thuốc vào. Thời điểm Thanh Cừ vào nhìn thấy Nghi Ninh chính là dựa vào cửa sổ, mờ mịt nhìn mưa to ngoài cửa sổ, trong sắc trời chưa sáng lên, trong đình viện tràn đầy mưa rơi xuống tàn lá cây khô.
Khuôn mặt Nghi Ninh nhỏ nhắn đẹp như bạch ngọc óng ánh, ở trong sắc trời u ám lộ ra ánh sáng rực rỡ tự nhiên.
Thanh Cừ nhớ tới lúc chính mình lần đầu tiên nhìn thấy Nghi Ninh, nàng chưa từng có nhìn thấy qua tiểu hài tử nào tinh xảo xinh đẹp như vậy, hoàn toàn không giống với hài tử nông trang.
Thanh Cừ là rất muốn đùa giỡn với nàng, cùng nàng thân cận, lại bị cho hay vị này là thất tiểu thư, chạm vào một chút cũng chạm vào không được.
Cái cục tròn tròn nhỏ nhắn phấn nộn kia từ từ trưởng thành, rõ ràng nên là được chiều chuộng, lại bị tên vô liêm sỉ kia khi dễ... nhìn đáng thương như vậy!
Thanh Cừ buông xuống chén thuốc, thấp giọng nói với Nghi Ninh:
- "Nếu một quyền kia của quốc công gia không phế đi hắn, nô tì cũng muốn giúp ngài phế đi hắn..."
Nghi Ninh lúc này mới hồi phục tinh thần lại. Dù là nữ tử nào gặp phải loại sự tình này đều là sợ, nàng cũng là sợ. Bất quá nàng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nay cũng đã trở lại bình thường. Nàng cười cười hỏi:
- "Ngươi muốn như thế nào phế đi hắn?"
Thanh Cừ còn nói:
- "Chờ hắn đi đến trong ngõ nhỏ, liền chụp vào trong bao tải đánh lén. Đừng nói là phế đi hắn, đánh cho tàn phế cũng là có thể! Quốc công gia chính là phế căn tử tôn của hắn, nô tì xem vẫn là tiện nghi hắn!"
Kỳ thật đây cũng là băn khoăn của Ngụy Lăng thôi, nếu thật sự lấy đi tánh mạng Thẩm Ngọc, chuyện này liền giấy không bao được lữa.
Cho nên Ngụy Lăng vì danh tiết của mình mà lo lắng, là khẳng định sẽ không hạ sát thủ đối với Thẩm Ngọc...
Nghi Ninh minh bạch tâm tư Ngụy Lăng, nàng thậm chí cũng minh bạch vì sao Ngụy lão phu nhân duy hộ Triệu Minh Châu.
Nhưng nàng vẫn là không khỏi chán ghét đối với Triệu Minh Châu.
Nàng ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện Trân Châu không có ở trong phòng:
- "Tối hôm qua Trân Châu không có trở về à?"
Tùng Chi cùng Thanh Cừ liếc nhau, lắc lắc đầu.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn to không ngừng.
Nghi Ninh trong lòng đột nhiên có chút dự cảm bất hảo... Ngụy Lăng, sẽ không thật sự muốn tánh mạng Trân Châu chứ?
Nàng kêu Đồi Mồi vào, kêu nàng nhanh chạy đi tới chỗ Ngụy Lăng nhìn xem.
Kỳ thật Ngụy Lăng cũng không có ngủ. Ông xử lý tất cả các nha đầu bà tử biết việc này, những tâm phúc tự nhiên không nói, những người không phải liền bán sung quân. Hai tiểu nha đầu ở cửa hầu hạ, tức thì bị tươi sống đánh chết lôi ra ngoài.
Ông sợ động tĩnh này dọa đến Nghi Ninh, chính mình ngay tại trong chính đường phân phó.
Nhân thủ bên kia của Ngụy lão phu nhân suốt đêm tất cả đã bị đổi mới, đều là người của ông.
Cuối cùng ông mới gọi Trân Châu vào... Lúc này trời cũng đã sắp sáng.
Thức trắng một đêm, trong mắt ông đã có tơ máu, nói với Trân Châu:
- "Lần này ta không phạt ngươi."
Trân Châu vốn là ôm tâm hẳn là phải chết, nghe lời Ngụy Lăng nói đột nhiên ngẩng đầu.
Ngụy Lăng tiếp tục nói:
- "Nghi Ninh cầu tình cho ngươi. Về sau mệnh này của ngươi chính là của nàng... Xử trí ngươi như thế nào chính là chuyện của nàng."
Trân Châu thân mình buộc chặt có thế này mới thả lỏng, tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng dập đầu hai cái với Ngụy Lăng, Ngụy Lăng phất phất tay cho nàng đi về trước.
Bên ngoài còn có người trong quân doanh đang chờ ông.
Chờ thời điểm Trân Châu trở lại chỗ Nghi Ninh, Nghi Ninh đang chải đầu.
Trân Châu tiếp nhận lược từ trong tay Đồi Mồi, dựa theo cách chải đầu thường lui tới mà chải đầu cho Nghi Ninh. Chải chải nước mắt liền chảy xuống, cuối cùng đột nhiên ôm Nghi Ninh khóc lớn không ngừng.
Nghi Ninh thở dài, nhẹ nhàng mà vuốt vuốt lưng nàng.
Thời điểm Đình ca nhi sải bước tới cửa vừa vặn nghe được tiếng khóc, nó hướng chỗ Nghi Ninh chạy tới:
- "Trân Châu tỷ tỷ, tỷ đây là đang khóc cái gì vậy?"
Đình ca nhi tối hôm qua sớm đã được Đồng ma ma dỗ ngủ, căn bản không phát hiện cái gì. Nó nhìn thấy Trân Châu lôi kéo tay Nghi Ninh, lại hỏi:
- "Trân Châu tỷ tỷ lôi kéo tỷ tỷ làm cái gì? Tỷ tỷ mau đứng lên đi, đệ muốn cùng tỷ tỷ chơi cờ!"
Trân Châu có thế này mới xoa xoa nước mắt, đứng lên nói:
- "Đình thiếu gia, tiểu thư bị bệnh, hôm nay không thể cùng thiếu gia chơi cờ."
Đình ca nhi mở to hai mắt. Đoản chân nhỏ bước hai bước liền tới trước giường la hán, tiến đến bên cạnh Nghi Ninh cẩn thận nhìn nàng, phát hiện sắc mặt của nàng đích xác rất kém.
Nghi Ninh đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó ra xa một chút nói:
- "Cẩn thận tỷ lây bệnh cho đệ... Chính mình cùng tiểu nha đầu đi chơi đi!"
Đình ca nhi lại ở sát bên người nàng ngồi xuống, nhìn nàng một hồi lâu, đột nhiên nói:
- "Tỷ có vẻ đã khóc."
Đình ca nhi một bộ dáng có chút nghiêm cẩn, vươn tay nhỏ bé sờ sờ mắt nàng,
- "Đồng ma ma nói với đệ, sau khi khóc đến ngày thứ hai, mắt liền sưng lên. Có phải hay không có người khi dễ tỷ? Tỷ nói với đệ đi, đệ là đệ đệ của tỷ, về sau sẽ bảo vệ tỷ tỷ."
Nghi Ninh sờ sờ đầu của nó:
- "Không có ai khi dễ tỷ, đệ nếu không đi chơi, tỷ sẽ kêu Trân Châu cầm bảng chữ mẫu đến cho đệ luyện..."
Đình ca nhi nghe đến đó liền liên tục nói muốn đi chơi, nghiêng người đã xuống giường.
Trong phòng mấy nha đầu bị nó chọc cho cười lên.
Đình ca nhi chạy đến hành lang ở ngoài cửa đứng nơi đó đợi thật lâu, rốt cục nhìn thấy Trân Châu đi ra.
Đình ca nhi kéo Trân Châu đến một bên, nhỏ giọng hỏi:
- "Trân Châu, kết quả tỷ tỷ bị gì vậy?"
Trân Châu do dự một chút, nhẹ giọng đem sự tình đã trải qua dùng phương thức đơn giản nhất nói với nó.
Không chỉ chốc lát nữa, Ngụy lão phu nhân dẫn theo Triệu Minh Châu đi lại gặp Nghi Ninh.
Trải qua một đêm Triệu Minh Châu tựa hồ cũng tiều tụy không ít, đứng ở bên người Ngụy lão phu nhân nói cũng không dám nói một câu.
Nghi Ninh cùng Ngụy lão phu nhân nói chuyện nhưng có vẻ có chút lãnh đạm, Ngụy lão phu nhân liền lôi kéo tay Nghi Ninh thở dài,
- "...Nghi Ninh, tổ mẫu biết con sẽ trách tổ mẫu. Nhưng nàng... tình huống trong nhà nàng thật sự là rất bại hoại, đưa nàng trở về cùng giết nàng cũng không có khác nhau đâu."
Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn Ngụy lão phu nhân, nhẹ giọng nói:
- "Nghi Ninh không ở bên người ngài lớn lên, ngài hẳn là cảm thấy đáng thương Minh Châu tỷ tỷ mà ngài nuôi lớn. Ngài từng nói với Nghi Ninh đạo lý Khổng dung nhường lê, Nghi Ninh ngẫm lại cũng là như thế. Nghi Ninh đáp ứng lưu lại nàng, không là vì Nghi Ninh tâm địa tốt, mà là vì ngài muốn lưu lại nàng ta..."
Ngụy lão phu nhân nghe xong hốc mắt liền phiếm hồng:
- "Cái gì Khổng dung nhường lê, là tổ mẫu nói không đúng! Là tổ mẫu không tốt! Tổ mẫu sẽ không bao giờ nói cùng con những lời này nữa..."
Bà muốn kiểm tra đầu Nghi Ninh, Nghi Ninh lại tránh đi tay bà, thở dài nói:
- "Tổ mẫu, đầu Nghi Ninh đau…..muốn nghỉ ngơi một lát."
Ngụy lão phu nhân sửng sốt.
Triệu Minh Châu ở bên nhìn thấy, lập tức lấy điểm tâm mà nàng mang tới đưa cho Nghi Ninh:
- "Nghi Ninh muội muội, đây là tô lạc sửa dê năm nay mới làm... Muội khẳng định không có ăn qua?"
Ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của Đình ca nhi:
- "Tỷ tỷ! Trò chơi xếp hình của đệ không biết để ở nơi nào..."
Triệu Minh Châu nhìn thấy Đình ca nhi đi vào. Nghĩ đến ngày xưa Đình ca nhi đối với mình thân cận, do là nàng không có hảo hảo chiếu cố nó. Trong tay cũng cầm điểm tâm đưa cho Đình ca nhi nói:
- "Đình ca nhi, đã thật lâu không có nhìn thấy đệ! Đệ gần đây cũng không đến tìm Minh Châu tỷ tỷ chơi... Nếu không đến chỗ Nghi Ninh muội muội, chỉ sợ là không nhìn thấy đệ đấy!"
Ai biết Đình ca nhi đi đến trước mặt Triệu Minh Châu dừng bước lại, trên mặt đứa nhỏ mang theo thản nhiên tươi cười, có chút không hiểu hỏi:
- "Minh Châu tỷ tỷ, tỷ không phải từng nói với đệ, nếu mà quá thân cận với Nghi Ninh tỷ tỷ, Nghi Ninh tỷ tỷ sẽ cướp đi đồ của đệ, nói đệ không nên thân cận với Nghi Ninh tỷ tỷ sao? Thế nào... Minh Châu tỷ tỷ không sợ đồ của tỷ tỷ bị cướp đi sao?"
Đình ca nhi vừa nói ra những lời này, sắc mặt Ngụy lão phu nhân nhất thời liền thay đổi.
Nghi Ninh cũng có chút kinh ngạc, nhìn về phía Đình ca nhi.
Triệu Minh Châu nhất thời hoảng loạn, điểm tâm trên tay đều rơi xuống. Đình ca nhi làm sao có thể đột nhiên nhắc tới chuyện này! Nàng lập tức nói:
- "Đình ca nhi... Tỷ... Tỷ cho tới bây giờ chưa nói qua lời như vậy mà! Đệ tuổi còn nhỏ cũng không nên nói bậy!"
Đình ca nhi lại vô tội nhào vào trong lòng Ngụy lão phu nhân, nắm ống tay áo Ngụy lão phu nhân nói:
- "Tổ mẫu ngài từ nhỏ dạy Đình ca nhi không được nói dối, con cho tới bây giờ cũng không nói dối mà!"
Đình ca nhi lại nói:
- "Con sợ tựa như Minh Châu tỷ tỷ nói vậy, cho nên con luôn không dám thân cận với tỷ tỷ..."
Ngụy lão phu nhân tức giận đến tay đều phát run, bà nói:
- "Tốt! tổ mẫu biết! Đình ca nhi chúng ta là từ trước đến giờ cũng không nói dối!"
Bà đột nhiên đứng lên, nói với Nghi Ninh:
- "...Hôm nay tổ mẫu đi về trước, ngày khác lại đến thăm con."
Tựa hồ liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút đều cảm thấy áy náy, lập tức đi ra ngoài.
Triệu Minh Châu cắn cắn môi, vội vàng theo sau lưng bà.
Nàng mới vừa đi hai bước muốn đuổi kịp Ngụy lão phu nhân, Ngụy lão phu nhân lại đột nhiên dừng lại. Lạnh lùng nhìn nàng nói:
- "Ta là nuông chiều ngươi, dung túng ngươi. Nhưng cho tới bây giờ không dạy qua ngươi hại người, xúi giục người khác. Ngươi cư nhiên còn dạy Đình ca nhi không thân cận Nghi Ninh? Kết quả ngươi có tâm địa gì? Ngươi còn làm qua chuyện gì mà ta không biết?"
Triệu Minh Châu căn bản không thể nào cãi lại, gấp đến độ vừa khóc vừa nói:
- "Ngoại tổ mẫu... Những việc đó con đều biết là sai lầm rồi... Con đều biết! Cầu ngài tha con đi!"
Ngụy lão phu nhân lập tức đẩy tay nàng ra, vịnh Tống ma ma lên nhuyễn kiệu, lạnh lùng thốt:
- "Khởi kiệu đi."
Triệu Minh Châu đi theo phía sau cỗ kiệu Ngụy lão phu nhân vừa khóc vừa đuổi theo, khóc cơ hồ không thở nổi, cuối cùng xụi lơ ở trên đường.
Không có người dám đi đở nàng, mọi người trong Anh quốc công phủ đều biết, vị này nay là biểu tiểu thư. Vừa bị Anh quốc công yếm khí, nay lại bị Ngụy lão phu nhân yếm khí. Ở lại Anh quốc công phủ cũng bất quá là thêm một miệng ăn mà thôi.
Nha hoàn hầu hạ Triệu Minh Châu tám chín phần mười đều bị Ngụy Lăng phát mại, chỉ có Tố Hỉ còn được lưu lại, nhưng cũng không dám đi đở.
Nay đối với vị Minh Châu biểu tiểu thư này thế nào, chỉ sợ đều phải xem sắc mặt Ngụy Lăng cùng Nghi Ninh mới được. Dù sao vị kia mới là chủ tử đứng đắn, mà người này đã không phải.
Trong phòng, Nghi Ninh kéo Đình ca nhi qua, hỏi nó:
- "Vừa rồi những lời này... là chính đệ nghĩ ra?"
Nàng phát hiện đệ đệ này quả nhiên không hổ là con trai của Ngụy Lăng, ruột cong cong cũng không thiếu.
Đình ca nhi lại nói:
- "Đệ biết nàng ta khi dễ tỷ tỷ... Hơn nữa đệ nói đều là lời nói thật! Nàng ta trước kia chính là nói như vậy! Nàng ta khi dễ tỷ tỷ sinh bệnh, đệ cũng khi dễ nàng ta..."
Vẻ mặt của hắn có chút mất tự nhiên, nhưng ngữ khí cũng rất kiên định,
- "Dù sao đệ chỉ có tỷ là tỷ tỷ của đệ."
Nghi Ninh nghe xong liền cười cười, ôm hôn Đình ca nhi.
- "Tỷ tỷ thích Đình ca nhi." Nghi Ninh nói với nó… "Về sau Đình ca nhi chúng ta trưởng thành, khẳng định là một tướng quân uy chấn tứ phương."
Tiểu hài nhi mặt nhỏ đỏ lên, mắc cỡ ngại ngùng ngồi ở trong lòng Nghi Ninh, lại chịu không nổi nàng hôn liền quay đầu.
Sau đó tránh thoát Nghi Ninh ôm ấp, lại chạy đi chơi cùng tiểu nha đầu, dù sao hắn là không thể ngồi yên.
Ngụy Lăng từ miệng Trân Châu biết được chuyện này, thiếu chút nữa bóp nát chén trà. Ông chậm rãi thở hắt ra nói:
- "Về sau nói cho người bên cạnh nàng, ngôn hành cử chỉ của biểu tiểu thư đều phải viết lại, sau đó giao cho ngươi xem qua. Phàm là không thỏa đáng, lập tức đuổi đi cho ta!"
Trân Châu khom người vâng lời, đi tới chỗ Triệu Minh Châu phân phó.
Thời điểm Ngụy lão phu nhân nghe nói chuyện đó là đang niệm Phật cầu phúc cho lão Anh quốc công. Bà nhắm mắt lại thở dài nói:
- "...Tùy theo Ngụy Lăng đi thôi."
************
......
- -----oOo------
Đêm nay Nghi Ninh ngủ không ngon.
Sắp sửa vào hạ, thời điểm rạng sáng nghênh đón một trận mưa to, cuồng phong lay động tán cây đại thụ trong đình, âm thanh mưa to xen lẫn sấm rền.
Nàng bị tiếng sấm đánh thức.
Tùng Chi vốn là tiến vào dập tắt ngọn nến, lại nhìn thấy Nghi Ninh đang trợn tròn mắt. Nàng liền phát hoảng:
- "Tiểu thư, ngài thế nào liền tỉnh?"
Nghi Ninh bảo nàng lưu lại ngọn nến, dù sao mình cũng ngủ không được.
Nghi Ninh khoác áo khoác, cúi đầu liền nhìn thấy trên cổ tay của bản thân ngấn đỏ dễ thấy... Làn da này rất là yếu ớt, hơi chút dùng sức là có thể lưu lại dấu vết.
Tùng Chi đi ra ngoài thông truyền, Thanh Cừ liền bưng thuốc vào. Thời điểm Thanh Cừ vào nhìn thấy Nghi Ninh chính là dựa vào cửa sổ, mờ mịt nhìn mưa to ngoài cửa sổ, trong sắc trời chưa sáng lên, trong đình viện tràn đầy mưa rơi xuống tàn lá cây khô.
Khuôn mặt Nghi Ninh nhỏ nhắn đẹp như bạch ngọc óng ánh, ở trong sắc trời u ám lộ ra ánh sáng rực rỡ tự nhiên.
Thanh Cừ nhớ tới lúc chính mình lần đầu tiên nhìn thấy Nghi Ninh, nàng chưa từng có nhìn thấy qua tiểu hài tử nào tinh xảo xinh đẹp như vậy, hoàn toàn không giống với hài tử nông trang.
Thanh Cừ là rất muốn đùa giỡn với nàng, cùng nàng thân cận, lại bị cho hay vị này là thất tiểu thư, chạm vào một chút cũng chạm vào không được.
Cái cục tròn tròn nhỏ nhắn phấn nộn kia từ từ trưởng thành, rõ ràng nên là được chiều chuộng, lại bị tên vô liêm sỉ kia khi dễ... nhìn đáng thương như vậy!
Thanh Cừ buông xuống chén thuốc, thấp giọng nói với Nghi Ninh:
- "Nếu một quyền kia của quốc công gia không phế đi hắn, nô tì cũng muốn giúp ngài phế đi hắn..."
Nghi Ninh lúc này mới hồi phục tinh thần lại. Dù là nữ tử nào gặp phải loại sự tình này đều là sợ, nàng cũng là sợ. Bất quá nàng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nay cũng đã trở lại bình thường. Nàng cười cười hỏi:
- "Ngươi muốn như thế nào phế đi hắn?"
Thanh Cừ còn nói:
- "Chờ hắn đi đến trong ngõ nhỏ, liền chụp vào trong bao tải đánh lén. Đừng nói là phế đi hắn, đánh cho tàn phế cũng là có thể! Quốc công gia chính là phế căn tử tôn của hắn, nô tì xem vẫn là tiện nghi hắn!"
Kỳ thật đây cũng là băn khoăn của Ngụy Lăng thôi, nếu thật sự lấy đi tánh mạng Thẩm Ngọc, chuyện này liền giấy không bao được lữa.
Cho nên Ngụy Lăng vì danh tiết của mình mà lo lắng, là khẳng định sẽ không hạ sát thủ đối với Thẩm Ngọc...
Nghi Ninh minh bạch tâm tư Ngụy Lăng, nàng thậm chí cũng minh bạch vì sao Ngụy lão phu nhân duy hộ Triệu Minh Châu.
Nhưng nàng vẫn là không khỏi chán ghét đối với Triệu Minh Châu.
Nàng ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện Trân Châu không có ở trong phòng:
- "Tối hôm qua Trân Châu không có trở về à?"
Tùng Chi cùng Thanh Cừ liếc nhau, lắc lắc đầu.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn to không ngừng.
Nghi Ninh trong lòng đột nhiên có chút dự cảm bất hảo... Ngụy Lăng, sẽ không thật sự muốn tánh mạng Trân Châu chứ?
Nàng kêu Đồi Mồi vào, kêu nàng nhanh chạy đi tới chỗ Ngụy Lăng nhìn xem.
Kỳ thật Ngụy Lăng cũng không có ngủ. Ông xử lý tất cả các nha đầu bà tử biết việc này, những tâm phúc tự nhiên không nói, những người không phải liền bán sung quân. Hai tiểu nha đầu ở cửa hầu hạ, tức thì bị tươi sống đánh chết lôi ra ngoài.
Ông sợ động tĩnh này dọa đến Nghi Ninh, chính mình ngay tại trong chính đường phân phó.
Nhân thủ bên kia của Ngụy lão phu nhân suốt đêm tất cả đã bị đổi mới, đều là người của ông.
Cuối cùng ông mới gọi Trân Châu vào... Lúc này trời cũng đã sắp sáng.
Thức trắng một đêm, trong mắt ông đã có tơ máu, nói với Trân Châu:
- "Lần này ta không phạt ngươi."
Trân Châu vốn là ôm tâm hẳn là phải chết, nghe lời Ngụy Lăng nói đột nhiên ngẩng đầu.
Ngụy Lăng tiếp tục nói:
- "Nghi Ninh cầu tình cho ngươi. Về sau mệnh này của ngươi chính là của nàng... Xử trí ngươi như thế nào chính là chuyện của nàng."
Trân Châu thân mình buộc chặt có thế này mới thả lỏng, tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng dập đầu hai cái với Ngụy Lăng, Ngụy Lăng phất phất tay cho nàng đi về trước.
Bên ngoài còn có người trong quân doanh đang chờ ông.
Chờ thời điểm Trân Châu trở lại chỗ Nghi Ninh, Nghi Ninh đang chải đầu.
Trân Châu tiếp nhận lược từ trong tay Đồi Mồi, dựa theo cách chải đầu thường lui tới mà chải đầu cho Nghi Ninh. Chải chải nước mắt liền chảy xuống, cuối cùng đột nhiên ôm Nghi Ninh khóc lớn không ngừng.
Nghi Ninh thở dài, nhẹ nhàng mà vuốt vuốt lưng nàng.
Thời điểm Đình ca nhi sải bước tới cửa vừa vặn nghe được tiếng khóc, nó hướng chỗ Nghi Ninh chạy tới:
- "Trân Châu tỷ tỷ, tỷ đây là đang khóc cái gì vậy?"
Đình ca nhi tối hôm qua sớm đã được Đồng ma ma dỗ ngủ, căn bản không phát hiện cái gì. Nó nhìn thấy Trân Châu lôi kéo tay Nghi Ninh, lại hỏi:
- "Trân Châu tỷ tỷ lôi kéo tỷ tỷ làm cái gì? Tỷ tỷ mau đứng lên đi, đệ muốn cùng tỷ tỷ chơi cờ!"
Trân Châu có thế này mới xoa xoa nước mắt, đứng lên nói:
- "Đình thiếu gia, tiểu thư bị bệnh, hôm nay không thể cùng thiếu gia chơi cờ."
Đình ca nhi mở to hai mắt. Đoản chân nhỏ bước hai bước liền tới trước giường la hán, tiến đến bên cạnh Nghi Ninh cẩn thận nhìn nàng, phát hiện sắc mặt của nàng đích xác rất kém.
Nghi Ninh đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó ra xa một chút nói:
- "Cẩn thận tỷ lây bệnh cho đệ... Chính mình cùng tiểu nha đầu đi chơi đi!"
Đình ca nhi lại ở sát bên người nàng ngồi xuống, nhìn nàng một hồi lâu, đột nhiên nói:
- "Tỷ có vẻ đã khóc."
Đình ca nhi một bộ dáng có chút nghiêm cẩn, vươn tay nhỏ bé sờ sờ mắt nàng,
- "Đồng ma ma nói với đệ, sau khi khóc đến ngày thứ hai, mắt liền sưng lên. Có phải hay không có người khi dễ tỷ? Tỷ nói với đệ đi, đệ là đệ đệ của tỷ, về sau sẽ bảo vệ tỷ tỷ."
Nghi Ninh sờ sờ đầu của nó:
- "Không có ai khi dễ tỷ, đệ nếu không đi chơi, tỷ sẽ kêu Trân Châu cầm bảng chữ mẫu đến cho đệ luyện..."
Đình ca nhi nghe đến đó liền liên tục nói muốn đi chơi, nghiêng người đã xuống giường.
Trong phòng mấy nha đầu bị nó chọc cho cười lên.
Đình ca nhi chạy đến hành lang ở ngoài cửa đứng nơi đó đợi thật lâu, rốt cục nhìn thấy Trân Châu đi ra.
Đình ca nhi kéo Trân Châu đến một bên, nhỏ giọng hỏi:
- "Trân Châu, kết quả tỷ tỷ bị gì vậy?"
Trân Châu do dự một chút, nhẹ giọng đem sự tình đã trải qua dùng phương thức đơn giản nhất nói với nó.
Không chỉ chốc lát nữa, Ngụy lão phu nhân dẫn theo Triệu Minh Châu đi lại gặp Nghi Ninh.
Trải qua một đêm Triệu Minh Châu tựa hồ cũng tiều tụy không ít, đứng ở bên người Ngụy lão phu nhân nói cũng không dám nói một câu.
Nghi Ninh cùng Ngụy lão phu nhân nói chuyện nhưng có vẻ có chút lãnh đạm, Ngụy lão phu nhân liền lôi kéo tay Nghi Ninh thở dài,
- "...Nghi Ninh, tổ mẫu biết con sẽ trách tổ mẫu. Nhưng nàng... tình huống trong nhà nàng thật sự là rất bại hoại, đưa nàng trở về cùng giết nàng cũng không có khác nhau đâu."
Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn Ngụy lão phu nhân, nhẹ giọng nói:
- "Nghi Ninh không ở bên người ngài lớn lên, ngài hẳn là cảm thấy đáng thương Minh Châu tỷ tỷ mà ngài nuôi lớn. Ngài từng nói với Nghi Ninh đạo lý Khổng dung nhường lê, Nghi Ninh ngẫm lại cũng là như thế. Nghi Ninh đáp ứng lưu lại nàng, không là vì Nghi Ninh tâm địa tốt, mà là vì ngài muốn lưu lại nàng ta..."
Ngụy lão phu nhân nghe xong hốc mắt liền phiếm hồng:
- "Cái gì Khổng dung nhường lê, là tổ mẫu nói không đúng! Là tổ mẫu không tốt! Tổ mẫu sẽ không bao giờ nói cùng con những lời này nữa..."
Bà muốn kiểm tra đầu Nghi Ninh, Nghi Ninh lại tránh đi tay bà, thở dài nói:
- "Tổ mẫu, đầu Nghi Ninh đau…..muốn nghỉ ngơi một lát."
Ngụy lão phu nhân sửng sốt.
Triệu Minh Châu ở bên nhìn thấy, lập tức lấy điểm tâm mà nàng mang tới đưa cho Nghi Ninh:
- "Nghi Ninh muội muội, đây là tô lạc sửa dê năm nay mới làm... Muội khẳng định không có ăn qua?"
Ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của Đình ca nhi:
- "Tỷ tỷ! Trò chơi xếp hình của đệ không biết để ở nơi nào..."
Triệu Minh Châu nhìn thấy Đình ca nhi đi vào. Nghĩ đến ngày xưa Đình ca nhi đối với mình thân cận, do là nàng không có hảo hảo chiếu cố nó. Trong tay cũng cầm điểm tâm đưa cho Đình ca nhi nói:
- "Đình ca nhi, đã thật lâu không có nhìn thấy đệ! Đệ gần đây cũng không đến tìm Minh Châu tỷ tỷ chơi... Nếu không đến chỗ Nghi Ninh muội muội, chỉ sợ là không nhìn thấy đệ đấy!"
Ai biết Đình ca nhi đi đến trước mặt Triệu Minh Châu dừng bước lại, trên mặt đứa nhỏ mang theo thản nhiên tươi cười, có chút không hiểu hỏi:
- "Minh Châu tỷ tỷ, tỷ không phải từng nói với đệ, nếu mà quá thân cận với Nghi Ninh tỷ tỷ, Nghi Ninh tỷ tỷ sẽ cướp đi đồ của đệ, nói đệ không nên thân cận với Nghi Ninh tỷ tỷ sao? Thế nào... Minh Châu tỷ tỷ không sợ đồ của tỷ tỷ bị cướp đi sao?"
Đình ca nhi vừa nói ra những lời này, sắc mặt Ngụy lão phu nhân nhất thời liền thay đổi.
Nghi Ninh cũng có chút kinh ngạc, nhìn về phía Đình ca nhi.
Triệu Minh Châu nhất thời hoảng loạn, điểm tâm trên tay đều rơi xuống. Đình ca nhi làm sao có thể đột nhiên nhắc tới chuyện này! Nàng lập tức nói:
- "Đình ca nhi... Tỷ... Tỷ cho tới bây giờ chưa nói qua lời như vậy mà! Đệ tuổi còn nhỏ cũng không nên nói bậy!"
Đình ca nhi lại vô tội nhào vào trong lòng Ngụy lão phu nhân, nắm ống tay áo Ngụy lão phu nhân nói:
- "Tổ mẫu ngài từ nhỏ dạy Đình ca nhi không được nói dối, con cho tới bây giờ cũng không nói dối mà!"
Đình ca nhi lại nói:
- "Con sợ tựa như Minh Châu tỷ tỷ nói vậy, cho nên con luôn không dám thân cận với tỷ tỷ..."
Ngụy lão phu nhân tức giận đến tay đều phát run, bà nói:
- "Tốt! tổ mẫu biết! Đình ca nhi chúng ta là từ trước đến giờ cũng không nói dối!"
Bà đột nhiên đứng lên, nói với Nghi Ninh:
- "...Hôm nay tổ mẫu đi về trước, ngày khác lại đến thăm con."
Tựa hồ liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút đều cảm thấy áy náy, lập tức đi ra ngoài.
Triệu Minh Châu cắn cắn môi, vội vàng theo sau lưng bà.
Nàng mới vừa đi hai bước muốn đuổi kịp Ngụy lão phu nhân, Ngụy lão phu nhân lại đột nhiên dừng lại. Lạnh lùng nhìn nàng nói:
- "Ta là nuông chiều ngươi, dung túng ngươi. Nhưng cho tới bây giờ không dạy qua ngươi hại người, xúi giục người khác. Ngươi cư nhiên còn dạy Đình ca nhi không thân cận Nghi Ninh? Kết quả ngươi có tâm địa gì? Ngươi còn làm qua chuyện gì mà ta không biết?"
Triệu Minh Châu căn bản không thể nào cãi lại, gấp đến độ vừa khóc vừa nói:
- "Ngoại tổ mẫu... Những việc đó con đều biết là sai lầm rồi... Con đều biết! Cầu ngài tha con đi!"
Ngụy lão phu nhân lập tức đẩy tay nàng ra, vịnh Tống ma ma lên nhuyễn kiệu, lạnh lùng thốt:
- "Khởi kiệu đi."
Triệu Minh Châu đi theo phía sau cỗ kiệu Ngụy lão phu nhân vừa khóc vừa đuổi theo, khóc cơ hồ không thở nổi, cuối cùng xụi lơ ở trên đường.
Không có người dám đi đở nàng, mọi người trong Anh quốc công phủ đều biết, vị này nay là biểu tiểu thư. Vừa bị Anh quốc công yếm khí, nay lại bị Ngụy lão phu nhân yếm khí. Ở lại Anh quốc công phủ cũng bất quá là thêm một miệng ăn mà thôi.
Nha hoàn hầu hạ Triệu Minh Châu tám chín phần mười đều bị Ngụy Lăng phát mại, chỉ có Tố Hỉ còn được lưu lại, nhưng cũng không dám đi đở.
Nay đối với vị Minh Châu biểu tiểu thư này thế nào, chỉ sợ đều phải xem sắc mặt Ngụy Lăng cùng Nghi Ninh mới được. Dù sao vị kia mới là chủ tử đứng đắn, mà người này đã không phải.
Trong phòng, Nghi Ninh kéo Đình ca nhi qua, hỏi nó:
- "Vừa rồi những lời này... là chính đệ nghĩ ra?"
Nàng phát hiện đệ đệ này quả nhiên không hổ là con trai của Ngụy Lăng, ruột cong cong cũng không thiếu.
Đình ca nhi lại nói:
- "Đệ biết nàng ta khi dễ tỷ tỷ... Hơn nữa đệ nói đều là lời nói thật! Nàng ta trước kia chính là nói như vậy! Nàng ta khi dễ tỷ tỷ sinh bệnh, đệ cũng khi dễ nàng ta..."
Vẻ mặt của hắn có chút mất tự nhiên, nhưng ngữ khí cũng rất kiên định,
- "Dù sao đệ chỉ có tỷ là tỷ tỷ của đệ."
Nghi Ninh nghe xong liền cười cười, ôm hôn Đình ca nhi.
- "Tỷ tỷ thích Đình ca nhi." Nghi Ninh nói với nó… "Về sau Đình ca nhi chúng ta trưởng thành, khẳng định là một tướng quân uy chấn tứ phương."
Tiểu hài nhi mặt nhỏ đỏ lên, mắc cỡ ngại ngùng ngồi ở trong lòng Nghi Ninh, lại chịu không nổi nàng hôn liền quay đầu.
Sau đó tránh thoát Nghi Ninh ôm ấp, lại chạy đi chơi cùng tiểu nha đầu, dù sao hắn là không thể ngồi yên.
Ngụy Lăng từ miệng Trân Châu biết được chuyện này, thiếu chút nữa bóp nát chén trà. Ông chậm rãi thở hắt ra nói:
- "Về sau nói cho người bên cạnh nàng, ngôn hành cử chỉ của biểu tiểu thư đều phải viết lại, sau đó giao cho ngươi xem qua. Phàm là không thỏa đáng, lập tức đuổi đi cho ta!"
Trân Châu khom người vâng lời, đi tới chỗ Triệu Minh Châu phân phó.
Thời điểm Ngụy lão phu nhân nghe nói chuyện đó là đang niệm Phật cầu phúc cho lão Anh quốc công. Bà nhắm mắt lại thở dài nói:
- "...Tùy theo Ngụy Lăng đi thôi."
************
......
- -----oOo------