Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 97
Edit + Beta: Đào Mai
Trong nhà kề có để cái bếp lò nhỏ pha trà, Trân Châu giúp nàng bưng một ly đến.
Chỗ này bố trí cực kỳ trang nhã, là dùng để tránh mát lúc ngày hè nóng bức, nhưng vì còn chưa tới ngày hè nóng bức, người đến chỗ này không nhiều lắm, mấy ngày hôm trước vừa mới dọn dẹp xong. Còn chưa kịp bố trí hầu phòng.
Nhưng phong cảnh cũng là vô cùng đẹp. Ngoài cửa sổ trồng đầy mặc trúc, phía dưới chính là mặt hồ sóng nước dập dờn, tám bồn thủy tiên lớn nhỏ lúc này đang nở hoa. Đẩy ra màn trúc có thể nhìn thấy một góc sơn phòng bên kia sân khấu kịch.
Nhưng phía trước là mặt hồ lăng tăng sóng nước, gió nhẹ quất vào mặt phi thường thoải mái.
Nghi Ninh dựa vào gối dựa nằm trên ghế quý phi, chỉ cảm thấy đầu hơi hơi đau. Gió thổi liền càng đau, phong cảnh đều không thể xem, kêu Trân Châu đi đóng màn trúc lại.
Trân Châu rót trà cho nàng, có chút lo lắng nói:
- "Không bằng nô tì đi thỉnh Thanh Cừ cô nương tới xem xem.....cho tiểu thư"
Mắt thấy nàng là đau càng lợi hại.
Tật xấu đau nửa đầu này nghe nói mẫu thân Tiểu Nghi Ninh cũng có, nhưng trưởng tỷ không có, nàng lại có. Nghi Ninh ôm trán thở dài:
- "Bất quá chính là uống thuốc đau đầu, trị ngọn không trị được gốc, hay là thôi đi. Ta yên lặng ngủ một lát cũng được."
Để Trân Châu đi xuống trước.
Trân Châu lúc đi ra, nhìn thấy dưới bậc thềm có hai nha hoàn giữ cửa đang đùa trăm tác. Tiểu nha đầu vừa thấy đến là Trân Châu, sợ tới mức vội vàng nghiêm cẩn.
Trân Châu sợ các nàng ầm ỹ Nghi Ninh nghỉ ngơi, răn dạy nói:
- "Không được chơi, đến bên ngoài sân trông chừng đi."
Nàng kêu hai bà tử trong nhà kề, đi chuẩn bị thuyền để các nàng đi hái một ít hoa sen.
Hai cái tiểu nha đầu ngoan ngoãn đi canh giữ ở cửa, Trân Châu mới mang theo hai bà tử xuất môn.
Mới vừa đi không lâu, Thẩm Ngọc liền tìm đến nơi này, hắn thấy ở cửa đứng hai tiểu nha đầu, cười hỏi các nàng:
- "Tiểu thư các ngươi là ở bên trong nghỉ ngơi à?"
Một tiểu nha đầu trong đó gật gật đầu, hoạt bát hỏi hắn:
- "Ngài là ai?"
- "Thẩm công tử Trung cần bá gia."
Một nha đầu khác nhát gan một chút, nghe được danh hào Trung cần bá gia vội lôi kéo ống tay áo đồng bạn, nói:
- "Thẩm công tử! Tiểu thư chúng ta ở bên trong nghỉ ngơi, Trân Châu tỷ tỷ nói không thể ầm ỹ. Ngài tìm tiểu thư liệu có việc gì quan trọng không? Không bằng nô tì đi thông truyền cho ngài!"
- "Không cần." Thẩm Ngọc cười cười nói, "Ta nói với nàng hai câu nói là được. Nàng đã nghỉ ngơi, cũng không cần các ngươi thông truyền, miễn cho nhiễu nàng nghỉ ngơi ngược lại quái các ngươi."
Hai cái tiểu nha đầu luôn luôn hầu hạ tại nhà kề, cũng bất quá là làm chút việc vặt vãnh đơn giản, có thể cùng công tử Trung cần bá gia nói hai câu nói đã không dễ, nơi nào hiểu được đừng gì đó.
Sớm nghe nói Trung cần bá gia cùng phủ các nàng lui tới mật thiết, cũng không dám ngăn trở Thẩm Ngọc. Liền khom người nói:
- "Thẩm công tử có gì phân phó cứ việc kêu nô tì."
Sau đó liền để Thẩm Ngọc đi vào.
Trong nhà kề còn đốt một lò hương.
Thời điểm đau nửa đầu này, đối với thanh âm cùng hương vị đều phá lệ sâu sắc, ngày thường ngửi cảm thấy hương thơm tươi mát thanh nhã, nhưng bây giờ ngửi cũng trở nên khó chịu.
Nghi Ninh đỡ trán ngồi dậy, kêu Trân Châu hai tiếng nhưng không có ai trả lời.
Nàng liền chỉ có thể chính mình đi bưng lư hương ra, vừa đứng lên liền cảm thấy một trận choáng váng co rút đau đớn, dưới chân lảo đảo cơ hồ đứng không vững.
Ai biết lập tức có người nữa ôm tiếp được nàng, nhẹ giọng hỏi:
- "Nghi Ninh muội muội, muội làm sao vậy?"
Nghi Ninh khôi phục chút thanh tỉnh, mới phát hiện người ôm nàng cư nhiên là Thẩm Ngọc!
Nàng lập tức khiếp sợ đẩy ra một bước…..nghĩ đến cũng là hắn tiếp được chính mình, miễn cố cười nói:
- "Thẩm Ngọc ca ca, ca ca.....ca ca thế nào ở chỗ này?"
Thẩm Ngọc khuôn mặt thanh tú lộ ra hơi hơi ý cười, hắn đến gần một bước nói:
- "Nghi Ninh muội muội, lần trước để mẫu thân đến cầu thân, là ta đường đột. Muội đừng sợ... Huynh là tới tìm muội nói rõ ràng."
Hắn nhìn thấy Nghi Ninh miễn cưỡng dựa vào tay vịn ghế quý phi, nàng thân mình nhỏ nhắn xinh xắn nhu nhược dựa vào ghế dựa.
Môi hình như là vì sinh bệnh mà càng hồng một chút, so với ngày thường có vẻ càng thêm minh diễm, ngực hơi hơi phập phồng, làm cho người ta không dời ánh mắt.
Hơn nữa nàng nhu nhược như vậy, căn bản là không thể cự tuyệt chính mình, vô luận thế nào đối nàng đều được...
Nghĩ đến đây, Thẩm Ngọc dường như tiến vào bên trong mê huyễn. Anh quốc công không đồng ý để hắn cưới nàng, nhưng hắn rõ ràng thích nàng như vậy!
Nếu thật sự để nàng bị bắt gặp ở chung một chỗ cùng với mình, như vậy vô luận Anh quốc công phản đối thế nào, đều không có khả năng ngăn cản được.
Nghi Ninh lại cảm thấy Thẩm Ngọc có chút nguy hiểm, hắn chậm rãi hướng tới gần mình, biểu cảm dần dần sâu.
Nàng muốn lui nhưng không thể lui, dựa vào tường gọi một tiếng Trân Châu, nhưng không ai trả lời nàng.
Nghi Ninh thế này liền có chút hoảng loạn, lập tức muốn tông cửa xông ra ngoài, lại bị Thẩm Ngọc một cái nắm lấy cổ tay mình, còn bị che kín miệng của mình.
Cả người nàng đều bị ấn vào trong lòng hắn, Nghi Ninh muốn giãy dụa, nhưng là khí lực của nàng vốn nhỏ, Thẩm Ngọc dễ dàng đè lại nàng.
- "Nghi Ninh muội muội! Muội không nên gấp gáp, huynh là thích muội."
Thẩm Ngọc có chút vội vàng xao động ở bên lỗ tai nàng nói:
- "Muội không cần kêu, huynh về sau sẽ đối tốt với muội..."
Thẩm Ngọc này là điên rồi mà!
Nghi Ninh phản ứng, nàng muốn đánh hắn một bạt tai, nhưng hắn lại lập tức đè lại.
Nghi Ninh hai kiếp làm người, cho tới bây giờ không cảm giác được qua loại bất lực của nữ tử này, chỉ cảm thấy hắn áp chế đến, môi còn tiến đến sát mặt nàng, cơ hồ lập tức liền đụng phải.
- "...Ngươi tránh ra…" Nghi Ninh bị hắn che miệng, gian nan nói, "Ta không thích... Không muốn!"
Thẩm Ngọc nghe xong lại đè lại vai nàng nói:
- "Muội sẽ thích!"
Chỉ cần nàng thành người của hắn, bọn họ về sau có thể ở cùng nhau.
Nghi Ninh chỉ hận chính mình thể lực yếu ớt, bằng không sớm đã đá bay Thẩm Ngọc.
Nay lại chỉ cảm thấy hắn áp sát chính mình, hắn nhìn chằm chằm chính mình, tựa hồ hô hấp còn dần dần thêm lớn.
Nàng vô lực giãy dụa, trong lòng ẩn ẩn phát lạnh, càng ngày càng cảm thấy sợ hãi.
Cuối cùng một quân cờ đen buông xuống, thắng bại đã phân.
Trình Lang tuy rằng thua nhưng cũng không vội, nhặt một quân cờ nói:
- "Vài năm trước ta tới Bảo Định thẩm tra, từng có kỳ ngộ gặp được một vị cao tăng, kỳ nghệ siêu quần. Trừ bỏ vị cao tăng kia, La đại nhân vẫn là người thứ nhất phá thế cờ của ta."
La Thận Viễn uống ngụm trà, hắn lại không thể nói cho Trình Lang biết. Năm đó bàn cờ kia cũng là hắn giúp Đạo Diễn hạ.
Trình Lang nói:
- "Bất quá La đại nhân sắp nhậm chức Thiếu Khanh Đại Lý tự, chỉ sợ phải cẩn thận mới được. Theo ta được biết, hôm nay đã có bốn ngôn quan hướng hoàng thượng đệ sổ con buộc tội La đại nhân. Còn chưa nhậm chức đã bị buộc tội, ta cũng là lần đầu tiên nghe nói."
La Thận Viễn nhưng là khó được cười cười:
- "Đa tạ Trình đại nhân quan tâm."
Dứt lời nghiêng đầu hỏi nha đầu hầu hạ bên cạnh,
- "Tiểu thư của các ngươi đang ở chỗ nào?"
Nha đầu cũng không dám nhìn hắn, vị tân khoa trạng nguyên này bộ dạng rất tuấn lãng. Nàng cúi đầu khom người đáp:
- "Tiểu thư hẳn là ở phía sau sơn xem diễn."
La Thận Viễn biết tiểu nha đầu kia không thích xem diễn, khẳng định là ngồi không được lâu. Nguyên tưởng rằng nàng sẽ tới tìm mình, cư nhiên lại chưa từng đến.
- "Nàng cảm thấy hát hí khúc thật sự ầm ĩ, tất nhiên là không thích nghe." La Thận Viễn lắc đầu, "…Thôi, ta đi tìm nàng đây."
Trình Lang nghe xong lại ngẩng đầu. Hắn hỏi:
- "Nghi Ninh không thích xem diễn?"
La Thận Viễn nhìn hắn một cái, Trình Lang lặp lại những lời này có ý gì?
Trình Lang cười khổ một lát, La Nghi Ninh a La Nghi Ninh, thế nào có thể cùng nàng ta giống như! Thật sự là rất giống, đôi khi hắn đều ảo giác hoảng hốt.
Nhưng là không ai có thể thay thế được nàng, giống nhau cũng là không có khả năng.
Bất quá hắn cũng sẽ không thờ ơ như vậy. Nếu là nữ hài này thật sự cùng nàng có vài phần sâu xa, nếu có cái gì ngoài ý muốn, chỉ sợ hắn cũng sẽ cảm thấy không chịu nổi. Coi như nể mặt nàng đề điểm La Thận Viễn thôi!
Trình Lang buông xuống quân cờ trong tay, nói:
- "Vừa mới nhìn thấy Nghi Ninh đi về hướng nhà kề... Trung cần bá gia thế tử cũng đi theo. Ngươi cũng đi qua xem đi."
Hắn lúc đó tuy rằng thấy được, nhưng đối Thẩm Ngọc người này coi như là hiểu biết.
Người này bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong là bao cỏ, nhưng để hắn làm ra chuyện gì khác người vẫn là không có khả năng. Nhiều nhất chính là dây dưa Nghi Ninh, bởi vậy hắn lúc đó cũng không có nghĩ đi qua xem.
La Thận Viễn nghe xong lời hắn nói, sắc mặt hơi đổi.
Trình Lang cơ hồ có thể kết luận, hắn biết quan hệ Trung cần bá gia thế tử cùng Nghi Ninh.
Nhưng chuyện này rõ ràng chính là bí mật thế gia, ai cũng sẽ không nói lung tung ra ngoài, hắn làm sao mà biết được?
Bất luận như thế nào, sắc mặt La Thận Viễn liền trầm xuống, hỏi nha đầu bên cạnh thanh âm phi thường trầm thấp:
- "——nhà kề ở chỗ nào?"
Trình Lang đều bị sắc mặt của hắn dọa. Hắn cùng La Thận Viễn coi như là có quen biết, người này làm cái gì đều là một bộ dáng vân đạm phong khinh trầm mặc ít lời, hắn cho tới bây giờ chưa được thấy qua La Thận Viễn thần sắc âm trầm như vậy!.
Trình Lang không khỏi đi theo đứng lên nói:
- "Ngươi cũng không cần gấp, Trung cần bá gia thế tử Thẩm Ngọc vẫn là biết đúng mực... Phụ thân đang chuẩn bị thỉnh phong thế tử cho hắn."
La Thận Viễn chính là ném lại một câu:
- "Nhìn rồi nói sau."
Rất nhanh liền bước ra khỏi đình hóng mát.
Trình Lang cũng đi theo, nha đầu ở phía trước dẫn đường.
Nhưng mà La Thận Viễn giờ phút này có vài phần khí thế bức người, bà tử lui tới đều tránh đi.
Đợi đến bên ngoài nhà kề, chỉ nhìn thấy hai tiểu nha đầu canh giữ, nhìn thấy mấy người đi lại có chút sợ hãi, bước lên phía trước hỏi:
- "Mấy vị là có việc gì..."
La Thận Viễn trong lòng dự cảm càng hỏng, bên trong một điểm động tĩnh đều không có.
Nghĩ đến hắn tra xét qua Thẩm Ngọc làm qua phá sự này, xem hai nha đầu này không nghĩ ứng phó, ngữ khí đã là nghiêm khắc nói:
- "Cút ngay..."
Hai tiểu nha đầu đều bị hắn làm cho phát hoảng, ngăn cũng không ngăn, La Thận Viễn lạnh mặt lập tức tiến vào.
Trong phòng vừa vặn truyền đến thanh âm một vật nặng ngã xuống đất, La Thận Viễn liền cảnh giác đá văng cửa phòng.
Liền nhìn thấy phía sau bình phong kế bên lư hương, còn có người áp ở trên người Nghi Ninh, chế trụ nàng, Thẩm Ngọc...
Thẩm Ngọc cũng không nghĩ tới đột nhiên có người xông tới, hắn thậm chí còn không có phản ứng kịp, đã bị người nắm lấy cổ áo.
Hắn thậm chí không thể phản kháng lực đạo này, đã bị một nắm tay nghênh diện đón đầu đánh tới.
Hắn giãy dụa muốn phản kháng, nhưng lại là bị không lưu tình chút nào một quyền đánh xuống.
Trình Lang nghe được động tĩnh trong phòng đã thầm nghĩ hỏng bét, hắn xoay người, đối nha hoàn ma ma phía sau gằn từng tiếng nói:
- "Sự việc hôm nay, nếu ai dám để lộ nửa câu, liền phải cẩn thận mệnh của chính mình!"
Mấy nha hoàn ma ma sợ tới mức lập tức quỳ xuống đất, hai cái tiểu nha đầu kia đã là run run.
Nghi Ninh đau đầu kịch liệt, lại chống cự không được. Nàng không biết có phải hay không khóc, chính là cả người phát run vận dụng không được lực. Chỉ cảm thấy Thẩm Ngọc đè nặng tay mình, thăm dò vào cổ mình.
Đột nhiên có người bước nhanh đến, một phen kéo ra Thẩm Ngọc đánh hắn, đánh thẳng đến Thẩm Ngọc quỳ trên mặt đất đứng đều đứng không dậy nổi.
Hắn mới đi tới, sửa sang lại quần áo hỗn độn của mình, giơ tay cầm một bộ y phục bên cạnh choàng lại trên người mình.
Nghi Ninh nhìn thấy là thân ảnh cao lớn của hắn.
Là La Thận Viễn. Vô luận khi nào thì…..hắn đều là người cứu mình. Là thời điểm bị phạt quỳ ở từ đường, là thời điểm phát sốt.
Mình đối hắn thuộc loại cảm giác không muốn xa rời huynh trưởng, loại tình cảm phi thường cường đại, không khỏi giơ tay liền ôm lấy hắn, cúi đầu thì thào:
- "Tam ca..."
La Thận Viễn vừa mới nhìn thấy bộ dáng quần áo hỗn độn của nàng, thiếu chút nữa muốn giết chết Thẩm Ngọc.
Nàng lớn như vậy... Hắn sợ làm sợ nàng, cho tới bây giờ chưa từng đối nàng biểu lộ qua tình cảm khác ngoài huynh muội.
Hắn biết rõ, Nghi Ninh coi hắn như là ca ca. Cho dù nàng đã không phải nữ hài La gia, thân phận huynh muội của hai người đều không đổi được.
Hắn mới vào sĩ đồ liền thăng chức, trong quan trường từng bước đều phải cẩn thận. Nếu như để cho người khác biết, hắn thế nhưng đối nữ hài chính mình một tay nuôi lớn sinh cảm tình... Hắn chỉ sợ cũng đừng nghĩ lộn xộn!
Nhưng hiện tại hắn thế nhưng cái gì cũng không muốn quản. La Thận Viễn ôm lấy nàng, nghe được nàng kêu chính mình, hắn thấp giọng yêu thương nói:
- "Tam ca ở trong này... Mi Mi, không phải sợ."
Nghi Ninh níu chặt cổ áo hắn, nàng ngửi được hương vị ấm áp quen thuộc trên người hắn, dần dần mới an tâm lại. Nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Thừa dịp nàng hiện tại thần chí không rõ, hắn cúi đầu hôn hôn sườn mặt của nàng, môi chạm đến chính là da thịt mềm mại thơm ngát. Nàng cũng không để ý đến.
- "Không có việc gì, huynh sẽ không bỏ qua cho hắn, không có việc gì Mi Mi..."
Hắn một phen ôm ngang nàng đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Trình Lang nhìn thấy hắn ôm Nghi Ninh đi ra, sắc mặt đều thay đổi!
Trình Lang đi tới muốn hỏi cái gì, chợt nghe được La Thận Viễn thản nhiên nói:
- "...Ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì, hiện tại cũng không muốn hỏi ngươi. Thẩm Ngọc ở bên trong, ngươi trước lôi hắn lên rồi lại nói."
La Thận Viễn sau khi nói xong, ôm Nghi Ninh lập tức đi về phía trước.
Sau khi Trình Lang đi vào, liền nhìn thấy Thẩm Ngọc bị đánh mặt mũi bầm dập, thập phần mờ mịt.
Để La Thận Viễn đánh hắn thành cái dạng này, khẳng định không đơn giản là vì nói với Nghi Ninh mấy câu...
Trình Lang hít vào một ngụm khí lạnh. Thẩm Ngọc ngươi giỏi lắm, cư nhiên thật sự làm ra chuyện bực này!
************
......
Trong nhà kề có để cái bếp lò nhỏ pha trà, Trân Châu giúp nàng bưng một ly đến.
Chỗ này bố trí cực kỳ trang nhã, là dùng để tránh mát lúc ngày hè nóng bức, nhưng vì còn chưa tới ngày hè nóng bức, người đến chỗ này không nhiều lắm, mấy ngày hôm trước vừa mới dọn dẹp xong. Còn chưa kịp bố trí hầu phòng.
Nhưng phong cảnh cũng là vô cùng đẹp. Ngoài cửa sổ trồng đầy mặc trúc, phía dưới chính là mặt hồ sóng nước dập dờn, tám bồn thủy tiên lớn nhỏ lúc này đang nở hoa. Đẩy ra màn trúc có thể nhìn thấy một góc sơn phòng bên kia sân khấu kịch.
Nhưng phía trước là mặt hồ lăng tăng sóng nước, gió nhẹ quất vào mặt phi thường thoải mái.
Nghi Ninh dựa vào gối dựa nằm trên ghế quý phi, chỉ cảm thấy đầu hơi hơi đau. Gió thổi liền càng đau, phong cảnh đều không thể xem, kêu Trân Châu đi đóng màn trúc lại.
Trân Châu rót trà cho nàng, có chút lo lắng nói:
- "Không bằng nô tì đi thỉnh Thanh Cừ cô nương tới xem xem.....cho tiểu thư"
Mắt thấy nàng là đau càng lợi hại.
Tật xấu đau nửa đầu này nghe nói mẫu thân Tiểu Nghi Ninh cũng có, nhưng trưởng tỷ không có, nàng lại có. Nghi Ninh ôm trán thở dài:
- "Bất quá chính là uống thuốc đau đầu, trị ngọn không trị được gốc, hay là thôi đi. Ta yên lặng ngủ một lát cũng được."
Để Trân Châu đi xuống trước.
Trân Châu lúc đi ra, nhìn thấy dưới bậc thềm có hai nha hoàn giữ cửa đang đùa trăm tác. Tiểu nha đầu vừa thấy đến là Trân Châu, sợ tới mức vội vàng nghiêm cẩn.
Trân Châu sợ các nàng ầm ỹ Nghi Ninh nghỉ ngơi, răn dạy nói:
- "Không được chơi, đến bên ngoài sân trông chừng đi."
Nàng kêu hai bà tử trong nhà kề, đi chuẩn bị thuyền để các nàng đi hái một ít hoa sen.
Hai cái tiểu nha đầu ngoan ngoãn đi canh giữ ở cửa, Trân Châu mới mang theo hai bà tử xuất môn.
Mới vừa đi không lâu, Thẩm Ngọc liền tìm đến nơi này, hắn thấy ở cửa đứng hai tiểu nha đầu, cười hỏi các nàng:
- "Tiểu thư các ngươi là ở bên trong nghỉ ngơi à?"
Một tiểu nha đầu trong đó gật gật đầu, hoạt bát hỏi hắn:
- "Ngài là ai?"
- "Thẩm công tử Trung cần bá gia."
Một nha đầu khác nhát gan một chút, nghe được danh hào Trung cần bá gia vội lôi kéo ống tay áo đồng bạn, nói:
- "Thẩm công tử! Tiểu thư chúng ta ở bên trong nghỉ ngơi, Trân Châu tỷ tỷ nói không thể ầm ỹ. Ngài tìm tiểu thư liệu có việc gì quan trọng không? Không bằng nô tì đi thông truyền cho ngài!"
- "Không cần." Thẩm Ngọc cười cười nói, "Ta nói với nàng hai câu nói là được. Nàng đã nghỉ ngơi, cũng không cần các ngươi thông truyền, miễn cho nhiễu nàng nghỉ ngơi ngược lại quái các ngươi."
Hai cái tiểu nha đầu luôn luôn hầu hạ tại nhà kề, cũng bất quá là làm chút việc vặt vãnh đơn giản, có thể cùng công tử Trung cần bá gia nói hai câu nói đã không dễ, nơi nào hiểu được đừng gì đó.
Sớm nghe nói Trung cần bá gia cùng phủ các nàng lui tới mật thiết, cũng không dám ngăn trở Thẩm Ngọc. Liền khom người nói:
- "Thẩm công tử có gì phân phó cứ việc kêu nô tì."
Sau đó liền để Thẩm Ngọc đi vào.
Trong nhà kề còn đốt một lò hương.
Thời điểm đau nửa đầu này, đối với thanh âm cùng hương vị đều phá lệ sâu sắc, ngày thường ngửi cảm thấy hương thơm tươi mát thanh nhã, nhưng bây giờ ngửi cũng trở nên khó chịu.
Nghi Ninh đỡ trán ngồi dậy, kêu Trân Châu hai tiếng nhưng không có ai trả lời.
Nàng liền chỉ có thể chính mình đi bưng lư hương ra, vừa đứng lên liền cảm thấy một trận choáng váng co rút đau đớn, dưới chân lảo đảo cơ hồ đứng không vững.
Ai biết lập tức có người nữa ôm tiếp được nàng, nhẹ giọng hỏi:
- "Nghi Ninh muội muội, muội làm sao vậy?"
Nghi Ninh khôi phục chút thanh tỉnh, mới phát hiện người ôm nàng cư nhiên là Thẩm Ngọc!
Nàng lập tức khiếp sợ đẩy ra một bước…..nghĩ đến cũng là hắn tiếp được chính mình, miễn cố cười nói:
- "Thẩm Ngọc ca ca, ca ca.....ca ca thế nào ở chỗ này?"
Thẩm Ngọc khuôn mặt thanh tú lộ ra hơi hơi ý cười, hắn đến gần một bước nói:
- "Nghi Ninh muội muội, lần trước để mẫu thân đến cầu thân, là ta đường đột. Muội đừng sợ... Huynh là tới tìm muội nói rõ ràng."
Hắn nhìn thấy Nghi Ninh miễn cưỡng dựa vào tay vịn ghế quý phi, nàng thân mình nhỏ nhắn xinh xắn nhu nhược dựa vào ghế dựa.
Môi hình như là vì sinh bệnh mà càng hồng một chút, so với ngày thường có vẻ càng thêm minh diễm, ngực hơi hơi phập phồng, làm cho người ta không dời ánh mắt.
Hơn nữa nàng nhu nhược như vậy, căn bản là không thể cự tuyệt chính mình, vô luận thế nào đối nàng đều được...
Nghĩ đến đây, Thẩm Ngọc dường như tiến vào bên trong mê huyễn. Anh quốc công không đồng ý để hắn cưới nàng, nhưng hắn rõ ràng thích nàng như vậy!
Nếu thật sự để nàng bị bắt gặp ở chung một chỗ cùng với mình, như vậy vô luận Anh quốc công phản đối thế nào, đều không có khả năng ngăn cản được.
Nghi Ninh lại cảm thấy Thẩm Ngọc có chút nguy hiểm, hắn chậm rãi hướng tới gần mình, biểu cảm dần dần sâu.
Nàng muốn lui nhưng không thể lui, dựa vào tường gọi một tiếng Trân Châu, nhưng không ai trả lời nàng.
Nghi Ninh thế này liền có chút hoảng loạn, lập tức muốn tông cửa xông ra ngoài, lại bị Thẩm Ngọc một cái nắm lấy cổ tay mình, còn bị che kín miệng của mình.
Cả người nàng đều bị ấn vào trong lòng hắn, Nghi Ninh muốn giãy dụa, nhưng là khí lực của nàng vốn nhỏ, Thẩm Ngọc dễ dàng đè lại nàng.
- "Nghi Ninh muội muội! Muội không nên gấp gáp, huynh là thích muội."
Thẩm Ngọc có chút vội vàng xao động ở bên lỗ tai nàng nói:
- "Muội không cần kêu, huynh về sau sẽ đối tốt với muội..."
Thẩm Ngọc này là điên rồi mà!
Nghi Ninh phản ứng, nàng muốn đánh hắn một bạt tai, nhưng hắn lại lập tức đè lại.
Nghi Ninh hai kiếp làm người, cho tới bây giờ không cảm giác được qua loại bất lực của nữ tử này, chỉ cảm thấy hắn áp chế đến, môi còn tiến đến sát mặt nàng, cơ hồ lập tức liền đụng phải.
- "...Ngươi tránh ra…" Nghi Ninh bị hắn che miệng, gian nan nói, "Ta không thích... Không muốn!"
Thẩm Ngọc nghe xong lại đè lại vai nàng nói:
- "Muội sẽ thích!"
Chỉ cần nàng thành người của hắn, bọn họ về sau có thể ở cùng nhau.
Nghi Ninh chỉ hận chính mình thể lực yếu ớt, bằng không sớm đã đá bay Thẩm Ngọc.
Nay lại chỉ cảm thấy hắn áp sát chính mình, hắn nhìn chằm chằm chính mình, tựa hồ hô hấp còn dần dần thêm lớn.
Nàng vô lực giãy dụa, trong lòng ẩn ẩn phát lạnh, càng ngày càng cảm thấy sợ hãi.
Cuối cùng một quân cờ đen buông xuống, thắng bại đã phân.
Trình Lang tuy rằng thua nhưng cũng không vội, nhặt một quân cờ nói:
- "Vài năm trước ta tới Bảo Định thẩm tra, từng có kỳ ngộ gặp được một vị cao tăng, kỳ nghệ siêu quần. Trừ bỏ vị cao tăng kia, La đại nhân vẫn là người thứ nhất phá thế cờ của ta."
La Thận Viễn uống ngụm trà, hắn lại không thể nói cho Trình Lang biết. Năm đó bàn cờ kia cũng là hắn giúp Đạo Diễn hạ.
Trình Lang nói:
- "Bất quá La đại nhân sắp nhậm chức Thiếu Khanh Đại Lý tự, chỉ sợ phải cẩn thận mới được. Theo ta được biết, hôm nay đã có bốn ngôn quan hướng hoàng thượng đệ sổ con buộc tội La đại nhân. Còn chưa nhậm chức đã bị buộc tội, ta cũng là lần đầu tiên nghe nói."
La Thận Viễn nhưng là khó được cười cười:
- "Đa tạ Trình đại nhân quan tâm."
Dứt lời nghiêng đầu hỏi nha đầu hầu hạ bên cạnh,
- "Tiểu thư của các ngươi đang ở chỗ nào?"
Nha đầu cũng không dám nhìn hắn, vị tân khoa trạng nguyên này bộ dạng rất tuấn lãng. Nàng cúi đầu khom người đáp:
- "Tiểu thư hẳn là ở phía sau sơn xem diễn."
La Thận Viễn biết tiểu nha đầu kia không thích xem diễn, khẳng định là ngồi không được lâu. Nguyên tưởng rằng nàng sẽ tới tìm mình, cư nhiên lại chưa từng đến.
- "Nàng cảm thấy hát hí khúc thật sự ầm ĩ, tất nhiên là không thích nghe." La Thận Viễn lắc đầu, "…Thôi, ta đi tìm nàng đây."
Trình Lang nghe xong lại ngẩng đầu. Hắn hỏi:
- "Nghi Ninh không thích xem diễn?"
La Thận Viễn nhìn hắn một cái, Trình Lang lặp lại những lời này có ý gì?
Trình Lang cười khổ một lát, La Nghi Ninh a La Nghi Ninh, thế nào có thể cùng nàng ta giống như! Thật sự là rất giống, đôi khi hắn đều ảo giác hoảng hốt.
Nhưng là không ai có thể thay thế được nàng, giống nhau cũng là không có khả năng.
Bất quá hắn cũng sẽ không thờ ơ như vậy. Nếu là nữ hài này thật sự cùng nàng có vài phần sâu xa, nếu có cái gì ngoài ý muốn, chỉ sợ hắn cũng sẽ cảm thấy không chịu nổi. Coi như nể mặt nàng đề điểm La Thận Viễn thôi!
Trình Lang buông xuống quân cờ trong tay, nói:
- "Vừa mới nhìn thấy Nghi Ninh đi về hướng nhà kề... Trung cần bá gia thế tử cũng đi theo. Ngươi cũng đi qua xem đi."
Hắn lúc đó tuy rằng thấy được, nhưng đối Thẩm Ngọc người này coi như là hiểu biết.
Người này bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong là bao cỏ, nhưng để hắn làm ra chuyện gì khác người vẫn là không có khả năng. Nhiều nhất chính là dây dưa Nghi Ninh, bởi vậy hắn lúc đó cũng không có nghĩ đi qua xem.
La Thận Viễn nghe xong lời hắn nói, sắc mặt hơi đổi.
Trình Lang cơ hồ có thể kết luận, hắn biết quan hệ Trung cần bá gia thế tử cùng Nghi Ninh.
Nhưng chuyện này rõ ràng chính là bí mật thế gia, ai cũng sẽ không nói lung tung ra ngoài, hắn làm sao mà biết được?
Bất luận như thế nào, sắc mặt La Thận Viễn liền trầm xuống, hỏi nha đầu bên cạnh thanh âm phi thường trầm thấp:
- "——nhà kề ở chỗ nào?"
Trình Lang đều bị sắc mặt của hắn dọa. Hắn cùng La Thận Viễn coi như là có quen biết, người này làm cái gì đều là một bộ dáng vân đạm phong khinh trầm mặc ít lời, hắn cho tới bây giờ chưa được thấy qua La Thận Viễn thần sắc âm trầm như vậy!.
Trình Lang không khỏi đi theo đứng lên nói:
- "Ngươi cũng không cần gấp, Trung cần bá gia thế tử Thẩm Ngọc vẫn là biết đúng mực... Phụ thân đang chuẩn bị thỉnh phong thế tử cho hắn."
La Thận Viễn chính là ném lại một câu:
- "Nhìn rồi nói sau."
Rất nhanh liền bước ra khỏi đình hóng mát.
Trình Lang cũng đi theo, nha đầu ở phía trước dẫn đường.
Nhưng mà La Thận Viễn giờ phút này có vài phần khí thế bức người, bà tử lui tới đều tránh đi.
Đợi đến bên ngoài nhà kề, chỉ nhìn thấy hai tiểu nha đầu canh giữ, nhìn thấy mấy người đi lại có chút sợ hãi, bước lên phía trước hỏi:
- "Mấy vị là có việc gì..."
La Thận Viễn trong lòng dự cảm càng hỏng, bên trong một điểm động tĩnh đều không có.
Nghĩ đến hắn tra xét qua Thẩm Ngọc làm qua phá sự này, xem hai nha đầu này không nghĩ ứng phó, ngữ khí đã là nghiêm khắc nói:
- "Cút ngay..."
Hai tiểu nha đầu đều bị hắn làm cho phát hoảng, ngăn cũng không ngăn, La Thận Viễn lạnh mặt lập tức tiến vào.
Trong phòng vừa vặn truyền đến thanh âm một vật nặng ngã xuống đất, La Thận Viễn liền cảnh giác đá văng cửa phòng.
Liền nhìn thấy phía sau bình phong kế bên lư hương, còn có người áp ở trên người Nghi Ninh, chế trụ nàng, Thẩm Ngọc...
Thẩm Ngọc cũng không nghĩ tới đột nhiên có người xông tới, hắn thậm chí còn không có phản ứng kịp, đã bị người nắm lấy cổ áo.
Hắn thậm chí không thể phản kháng lực đạo này, đã bị một nắm tay nghênh diện đón đầu đánh tới.
Hắn giãy dụa muốn phản kháng, nhưng lại là bị không lưu tình chút nào một quyền đánh xuống.
Trình Lang nghe được động tĩnh trong phòng đã thầm nghĩ hỏng bét, hắn xoay người, đối nha hoàn ma ma phía sau gằn từng tiếng nói:
- "Sự việc hôm nay, nếu ai dám để lộ nửa câu, liền phải cẩn thận mệnh của chính mình!"
Mấy nha hoàn ma ma sợ tới mức lập tức quỳ xuống đất, hai cái tiểu nha đầu kia đã là run run.
Nghi Ninh đau đầu kịch liệt, lại chống cự không được. Nàng không biết có phải hay không khóc, chính là cả người phát run vận dụng không được lực. Chỉ cảm thấy Thẩm Ngọc đè nặng tay mình, thăm dò vào cổ mình.
Đột nhiên có người bước nhanh đến, một phen kéo ra Thẩm Ngọc đánh hắn, đánh thẳng đến Thẩm Ngọc quỳ trên mặt đất đứng đều đứng không dậy nổi.
Hắn mới đi tới, sửa sang lại quần áo hỗn độn của mình, giơ tay cầm một bộ y phục bên cạnh choàng lại trên người mình.
Nghi Ninh nhìn thấy là thân ảnh cao lớn của hắn.
Là La Thận Viễn. Vô luận khi nào thì…..hắn đều là người cứu mình. Là thời điểm bị phạt quỳ ở từ đường, là thời điểm phát sốt.
Mình đối hắn thuộc loại cảm giác không muốn xa rời huynh trưởng, loại tình cảm phi thường cường đại, không khỏi giơ tay liền ôm lấy hắn, cúi đầu thì thào:
- "Tam ca..."
La Thận Viễn vừa mới nhìn thấy bộ dáng quần áo hỗn độn của nàng, thiếu chút nữa muốn giết chết Thẩm Ngọc.
Nàng lớn như vậy... Hắn sợ làm sợ nàng, cho tới bây giờ chưa từng đối nàng biểu lộ qua tình cảm khác ngoài huynh muội.
Hắn biết rõ, Nghi Ninh coi hắn như là ca ca. Cho dù nàng đã không phải nữ hài La gia, thân phận huynh muội của hai người đều không đổi được.
Hắn mới vào sĩ đồ liền thăng chức, trong quan trường từng bước đều phải cẩn thận. Nếu như để cho người khác biết, hắn thế nhưng đối nữ hài chính mình một tay nuôi lớn sinh cảm tình... Hắn chỉ sợ cũng đừng nghĩ lộn xộn!
Nhưng hiện tại hắn thế nhưng cái gì cũng không muốn quản. La Thận Viễn ôm lấy nàng, nghe được nàng kêu chính mình, hắn thấp giọng yêu thương nói:
- "Tam ca ở trong này... Mi Mi, không phải sợ."
Nghi Ninh níu chặt cổ áo hắn, nàng ngửi được hương vị ấm áp quen thuộc trên người hắn, dần dần mới an tâm lại. Nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Thừa dịp nàng hiện tại thần chí không rõ, hắn cúi đầu hôn hôn sườn mặt của nàng, môi chạm đến chính là da thịt mềm mại thơm ngát. Nàng cũng không để ý đến.
- "Không có việc gì, huynh sẽ không bỏ qua cho hắn, không có việc gì Mi Mi..."
Hắn một phen ôm ngang nàng đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Trình Lang nhìn thấy hắn ôm Nghi Ninh đi ra, sắc mặt đều thay đổi!
Trình Lang đi tới muốn hỏi cái gì, chợt nghe được La Thận Viễn thản nhiên nói:
- "...Ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì, hiện tại cũng không muốn hỏi ngươi. Thẩm Ngọc ở bên trong, ngươi trước lôi hắn lên rồi lại nói."
La Thận Viễn sau khi nói xong, ôm Nghi Ninh lập tức đi về phía trước.
Sau khi Trình Lang đi vào, liền nhìn thấy Thẩm Ngọc bị đánh mặt mũi bầm dập, thập phần mờ mịt.
Để La Thận Viễn đánh hắn thành cái dạng này, khẳng định không đơn giản là vì nói với Nghi Ninh mấy câu...
Trình Lang hít vào một ngụm khí lạnh. Thẩm Ngọc ngươi giỏi lắm, cư nhiên thật sự làm ra chuyện bực này!
************
......