Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 91
dit + Beta: Đào Mai
Nghi Ninh nghe xong lời nói của nhị tiểu thư Hạ gia thì không có lên tiếng trả lời.
Trình Lang khẳng định sẽ không cưới Triệu Minh Châu, nếu nàng nhớ không lầm, Trình Lang tựa hồ cuối cùng cưới là một vị đích nữ nhà cao cửa rộng.
Kết quả là ai nàng nhớ không rõ lắm, nhưng người ta là tiểu thư đứng đắn sinh ra ở nhà cao cửa rộng, ngạo khí cũng là thật sự ngạo khí, nhưng thân phận địa vị cùng tài hoa đều đảm được với phần ngạo khí này.
Đang khi nhị tiểu thư Hạ gia nói chuyện với nàng, bên kia Ngụy lão phu nhân gọi người đến truyền nàng.
Bà cùng Minh Châu đang ở trong phòng nói chuyện, nhìn thấy Nghi Ninh tới, Ngụy lão phu nhân kéo nàng tới bên mình, cười nói với nàng:
- "...Trong phủ chúng ta sợ là sắp có việc vui."
Minh châu quay đầu lại nhìn thấy Nghi Ninh, hằng ngày Nghi Ninh mặc lụa satanh dệt vàng xinh đẹp thật sự trắng trong thuần khiết, nhưng trên tay mang vòng ngọc, đúng là thiên kim tiểu thư.
Trong phủ Anh quốc công nàng được quý trọng nuôi dưỡng, màu da càng trong suốt không tỳ vết, tuy rằng không chút nào cả vú lấp miệng em, nhưng quanh thân cũng là có loại khí độ hơn người.
Triệu Minh Châu lại nghĩ đến ngày ấy nhìn thấy La Nghi Ninh nói chuyện với Trình Lang, nghĩ đến nàng lưu Trình Lang ở lại trong phòng giảng bài cho Đình ca nhi, nghĩ đến mấy ngày vừa rồi nhận hết tất cả khuất nhục. Trên mặt tươi cười thoáng nở rộ, lại sẵng giọng:
- "Ngài nói cái này làm cái gì!"
Nghi Ninh kỳ thật luôn luôn không nghĩ cùng Triệu Minh Châu so đo, bởi vì không cần thiết.
Mình là thân sinh, Triệu Minh Châu là gởi nuôi, cùng nàng so đo mới là đánh mất thân phận.
Dù sao Triệu Minh Châu cùng Trình Lang không liên quan tới mình, đánh cũng không phải mặt mình. Nàng hỏi:
- "Tổ mẫu nói là việc vui gì?"
Trình Lang lúc này vừa vặn mở cửa đi vào, hắn thích mặc y bào nguyệt bạch….tú nhã thanh phong tễ nguyệt. Người khác mặc không nổi loại màu sắc này, nhưng hắn mặc vào lại càng có vẻ tuấn tú, lại mang phát quan bạc, nhìn thấy liền làm người trước mắt sáng ngời. Hắn cười đạm mạt đi tới nói:
- "Nghe Tống ma ma nói ngài tìm con, ngài có việc quan trọng gì sao?"
Mẫu thân Trình Lang là thứ xuất, vừa vặn Anh quốc công phủ con nối dòng đơn bạc, Lục Gia Học liền để cho Trình Lang bái lão Anh quốc công làm ngoại tổ phụ, đây là chân chính viết vào gia phả.
Mà Triệu Minh Châu nhận Lục Gia Học làm nghĩa phụ cũng là Ngụy lão phu nhân vì nàng ta cầu được, kỳ thực tính trên danh nghĩa cũng không lớn! Lục Gia Học trừ bỏ ngày lễ ngày tết đưa đến cho nàng một ít đồ vật, cái khác cũng không tính là gì?.
Nghi Ninh từ lần trước liền rất ít nhìn thấy Trình Lang, dù sao hắn cũng bận chuyện trong triều.
Có một lần Nghi Ninh nhìn thấy hắn dáng người cao ngất đứng ở trong thư phòng Đình ca nhi, ngón tay thon dài một chút một chút đùa nghịch chuồn chuồn cỏ ở trong rổ con. Đình ca nhi nhìn thấy nói với hắn:
- "Đây là tỷ tỷ của đệ vì đệ mà xếp, đẹp mắt không? Biểu ca nếu thích, đệ nói tỷ tỷ cũng xếp cho biểu ca một con?"
Trình Lang hỏi hắn.
- "Minh châu à?"
Đình ca nhi lắc đầu:
- "Minh Châu là Minh Châu tỷ tỷ… Tỷ tỷ chính là tỷ tỷ."
Trình Lang nghe xong liền cười cười lắc đầu:
- "Không cần..."
Cho dù làm được, cũng không phải người kia làm, không có ý nghĩa gì?.
Nhưng từ đây hắn đối với Nghi Ninh lại không giống trước kia. Thật sự là cảm thấy nàng cùng người nọ có vài phần giống nhau, liền có lễ một chút, sẽ không có hành động ngả ngớn, đây là tôn trọng nàng.
Nhưng sau khi không muốn lợi dụng Nghi Ninh, hắn tự nhiên càng không có tâm tư đi thân cận một cái tiểu cô nương, bởi vậy đối nàng lãnh đạm không ít.
Trình Lang cũng nhìn thấy Nghi Ninh ngồi bên cạnh Ngụy lão phu nhân, gọi nàng một tiếng Nghi Ninh biểu muội.
Nghi Ninh cảm thấy thái độ của hắn hôm nay rất tốt, rốt cục thì cười tủm tỉm đáp lời hắn.
Triệu Minh Châu lại cảm thấy thái độ của hắn đối với Nghi Ninh lãnh đạm, liền nói:
- "Trình Lang ca ca, lần trước biểu ca nói son phấn Bích Loa Hiên tốt, tặng muội một hộp. Thế nào không thấy cho Nghi Ninh muội muội, đây chính là nặng bên này nhẹ bên kia... Biểu ca không nên bất công như vậy, thế nào cũng phải cho Nghi Ninh muội muội mới đúng!."
Trình Lang nghe xong trong lòng có chút trào phúng, hắn biết Triệu Minh Châu là có ý tứ gì?
Bất quá Triệu Minh Châu không biết là, Ngụy Lăng đối nữ nhi này thật sự là yêu thương, cái trân phẩm gì đều được đưa tới trong phòng Nghi Ninh, dùng son phấn hương cao đều là cống phẩm trong cung ban cho, đương nhiên chỉ sợ Nghi Ninh chính mình cũng không rõ ràng. Hắn nói với Nghi Ninh:
- "Nếu là Nghi Ninh muội muội muốn, ngày khác biểu ca liền đưa tới cho muội."
- "Muội cũng không để ý, đã tặng Minh Châu tỷ tỷ, thì phải là Minh Châu tỷ tỷ có phúc khí."
Nghi Ninh đích xác cũng không biết bình thường chính mình dùng kết quả là cái gì, chỉ biết dùng tốt là được rồi.
Ngụy lão phu nhân càng nhìn Trình Lang càng vừa lòng, nghe được bọn họ nói chuyện càng cảm thấy Trình Lang là có ý với Minh Châu, cười nói:
- "Minh Châu, con cùng Nghi Ninh muội muội đi vào trong thứ gian trước đi."
Đây là muốn nói chuyện rõ ràng thôi.
Nghi Ninh không chút để ý, dù sao nàng biết việc này sẽ không thành, cũng liền không miễn cưỡng.
Hơn nữa nàng lại ở trong cuộc sống này, thân thể thực lười, để nha hoàn đở đi vào thứ gian nghỉ ngơi.
Triệu Minh Châu sau khi tiến vào liền cùng nha hoàn Tố Hỉ thấp giọng nói chuyện.
Thanh Cừ vì Nghi Ninh mang dược tiến vào, thấp giọng nói với nàng:
- "Thật vất vả để nô tì điều dưỡng cho ngài nhiều hơn... Ngài lại cảm thấy không có việc gì, lười nhác không uống thuốc. Bây giờ lại khó chịu thôi?"
Nghi Ninh trước kia là có tật xấu đau bụng kinh, Thanh Cừ điều dưỡng hồi lâu mới tốt chút!.
Thanh Cừ nói chuyện với Nghi Ninh luôn luôn không nhất thiết tôn trọng, bọn người Trân Châu cũng đã quen. Nhưng Triệu Minh Châu nghe được lại ghé mắt, nàng phát hiện Nghi Ninh mang về nha đầu này bộ dạng cao lớn, đích xác thực bất thường.
Nghi Ninh sau khi uống thuốc đưa tay ra, nhíu mày nói:
- "Thế nào không ăn mơ..."
Uống thuốc thực sự rất khổ, ăn chút mơ cho đỡ đắng.
Thanh Cừ lông mi khẽ chớp nói:
- "Mơ sẽ làm hỏng đi dược tính, không thể ăn."
Nếu loại nha đầu này ở chỗ của mình, đã sớm bị đánh rồi! Triệu Minh Châu thầm nghĩ, lại nhìn thấy Nghi Ninh chính là hé miệng, đối với nha đầu này tựa hồ có chút bình thường không có yếu ớt:
- "Vậy được rồi, không thể ăn mơ, ta uống nước thì có thể chứ!"
Thanh Cừ có thế này mới gật đầu, đáp ứng nói:
- "Có thể."
Thanh Cừ tiếp nhận chén thuốc, liền đổ nước ấm vào chén thuốc đó, lại đưa cho Nghi Ninh.
Nghi Ninh không nói gì, vẫn là uống nước.
Ai bảo Thanh Cừ ở trong phòng của mình có uy tín đây, lần trước Đồi Mồi bị đau ngực, để Thanh Cừ hốt mấy thang thuốc liền áp chế được. Nay Đồi Mồi quả thực liền chiêm ngưỡng Thanh Cừ. Nha hoàn trong phòng mình đều nói:
- "Thanh Cừ cô nương nói đều đúng, nàng là có bản lĩnh, ngài nên nghe nàng ta."
Triệu Minh Châu sẽ không lại để ý Nghi Ninh cùng nha hoàn của nàng. Trong lòng Triệu Minh Châu cũng có chút khẩn trương, dù sao việc này là chung thân đại sự của chính mình.
Trong Đông Noãn các, Ngụy lão phu nhân bảo nha hoàn châm thêm trà cho Trình Lang. Mở miệng nói:
- "...Lang ca nhi, con coi như là tổ mẫu nhìn lớn lên, con cùng Minh Châu là tình nghĩa thanh mai trúc mã. Tổ mẫu cũng nhìn ra được, con đối với nàng thập phần tốt. Nàng từ nhỏ ở bên người tổ mẫu lớn lên, để tổ mẫu nuông chiều mà cao ngạo một chút, nhưng tâm tính cũng là tốt. Con đã thành thiếu niên, tổ mẫu là cố ý cho con cưới Minh Châu... Việc này sớm nên định rồi, nay lại mới tìm con tới nói, là tổ mẫu lão bà tử này cân nhắc hồi lâu. Nếu con cưới Minh Châu, tổ mẫu cho thêm nàng đồ cưới tuyệt đối cũng không ít."
- "Minh châu tuy rằng không phải tiểu thư chân chính của Anh quốc công phủ, nhưng có thể xuất giá từ Anh quốc công phủ, đãi ngộ cũng giống nhau. Con nay đã trưởng thành, thành gia cũng an tâm một chút! Tổ mẫu cũng không cần con ra cái gì, đương nhiên phô trương cho Minh Châu cũng không thể quá nhỏ, tổ mẫu cũng nghĩ để nàng thuận lợi vui vẻ xuất giá."
Trình Lang càng nghe tươi cười lại càng âm trầm, trong lòng càng trào phúng.
Ngụy lão phu nhân cũng đã xem Triệu Minh Châu rất cao rồi, bà coi cái gì là bảo bối, liền cảm thấy người người đều phải coi cái đó là bảo bối sao? Còn muốn phô trương sao?
Trình Lang chậm rãi buông chén trà, thản nhiên nói:
- "Ngoại tổ mẫu, ngài chính mình đều đã nói, Minh Châu không phải tiểu thư chân chính của Anh quốc công phủ, con đây vì sao phải cưới nàng ta? Con tuy rằng không có tước vị trong người, nhưng cũng là con trai trưởng của Trình gia, chính ngũ phẩm Lại bộ lang trung. Làm gì ủy khuất chính mình cưới cái giả tiểu thư?"
Ngụy lão phu nhân nghe lời nói của Trình Lang, bà căn bản không dự đoán được Trình Lang sẽ không đồng ý, sắc mặt lập tức liền thay đổi. Bà hỏi:
- "Con nói... Con không đồng ý cưới Minh Châu?"
Bà luôn luôn cho rằng Trình Lang cũng thích Triệu Minh Châu.
- "Nàng ta có cái gì đáng giá để con cưới nàng ta chứ?"
Sự việc cho tới bây giờ, Trình Lang nay cũng không sợ đắc tội Ngụy lão phu nhân, dù sao hắn là khẳng định sẽ không cưới Triệu Minh Châu.
Hắn chậm rãi nói:
- "Trừ bỏ ỷ vào ngài kiêu căng ương ngạnh, liệu nàng có chỗ nào xuất chúng sao? Luận tài học nàng không hiểu biết như mực viết, luận làm người nàng lòng dạ hẹp hòi, luận giao tế nàng lại muốn người khác nói chuyện tâng bốc nàng mới được. Ngài thích nàng thì cảm thấy nàng đây là thẳng thắn, người khác cũng không cảm thấy như vậy! Nàng phải gả cũng nên trở về Triệu gia mà gả cho xứng với thân phận của nàng, đặt ở trong phủ Anh quốc công trở thành tiểu thư, thật sự là ngài cất nhắc."
Ngụy lão phu nhân trước kia thật sự không biết tài ăn nói của Trình Lang là vô cùng tốt. Bị nói một hơi như vậy, sắc mặt bà xanh mét, nói là tức giận cũng là không được, nhưng chính là bị một hơi không thoải mái.
Hắn thế nhưng liền như vậy giáp mặt trái nghịch chính mình! Hắn thế nhưng căn bản không thích Minh Châu.
- "Nếu là con thật muốn cưới, cũng nên cưới sinh nữ Nghi Ninh của cữu cữu mới đúng!."
Trình Lang đứng lên, ngữ khí cung kính có lễ, nói:
- "Hôm nay là con đắc tội, về sau ngoại tổ mẫu vẫn là không cần loạn điểm uyên ương phổ mới tốt!."
Dứt lời liền cáo lui rời đi, Ngụy lão phu nhân vừa tức lại cứng đờ, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Nhưng nghe đến câu nói cuối cùng trước khi rời đi kia của Trình Lang, ngẫm lại thật sự cũng là có đạo lý.
Hắn nếu muốn cưới, thế nào liền không thể cưới Nghi Ninh chứ? Vì sao cố tình phải kết hôn với Triệu Minh Châu.
Tống ma ma có chút lo lắng nhìn bà, lấy ấm trà đổ nước cho bà:
- "Lão phu nhân... Ngài đừng tức giận mà sinh bệnh. Biểu thiếu gia không đồng ý, cũng không thể trách hắn!"
Ngụy lão phu nhân trầm mặc, bà là đang suy xét những lời Trình Lang nói.
Triệu Minh Châu là nhìn thấy Trình Lang từ trong Đông Noãn các đi ra. Trình Lang vẫn là như dĩ vãng, mặt mày ôn nhuận.
Triệu Minh Châu nắm váy chạy ra ngoài, vội vàng gọi hắn lại,
- "Trình Lang biểu ca!"
Trình Lang quay đầu lại nhìn thấy nàng, mỉm cười nói:
- "Minh Châu biểu muội có việc?"
Triệu Minh Châu lại không biết nói cái gì, nửa ngày không há mồm, chỉ có thể để Trình Lang đi trước.
Chờ sắc mặt nàng ửng đỏ trở về Đông Noãn các, nhìn thấy Ngụy lão phu nhân dựa vào gối tựa đầu kinh ngạc không nói chuyện, nàng đi tới:
- "Ngoại tổ mẫu, ngài đây là như thế nào?"
Ngụy lão phu nhân quay đầu lại nhìn nàng, Triệu Minh Châu cái gì cũng đều không biết, nàng thậm chí còn cười.
Ngụy lão phu nhân trong lòng đột nhiên ẩn ẩn đau, nói với nàng:
- “Trình Lang biểu ca con... cự tuyệt cửa hôn nhân này!."
Theo sau bà lại rất nhanh an ủi nói:
- "Con không cần khó chịu, về sau tổ mẫu sẽ giúp con tìm người so với Trình Lang biểu ca còn tốt hơn."
Bà không hề đề cập tới lời nói của Trình Lang.
Triệu Minh Châu tựa hồ bất khả tư nghị mà trợn to mắt, sau một lúc lâu ngã ngồi ở ghế tựa, cả người đều rét run.
Nàng hỗn loạn nhớ tới Trình Lang vừa rồi tươi cười, nhớ tới hắn từng đối tốt với chính mình, cảm thấy trên mặt nóng bừng.
Nàng luôn luôn cảm thấy, Trình Lang đối nàng vẫn là có vài phần tình nghĩa... Nguyên lai, theo hắn, nàng cùng những nữ tử khác không có gì khác biệt! Cũng bất quá là thời điểm hắn nhàn hạ, chọc cười để giải buồn gì đó mà thôi!.
Trình Lang đối nàng căn bản chính là khinh thường, hắn không đồng ý cưới nàng. Đối với nàng tốt, đều là hắn gặp dịp thì chơi thôi!
Triệu Minh Châu nửa ngày nói không ra lời, cắn chặt môi có chút run run. Từ nhỏ nuôi dưỡng thành rất kiêu ngạo để cho lưng nàng thẳng tắp, nước mắt lại dần dần tràn đầy chảy ra.
Trong phòng nhất thời không người nói chuyện, rất tĩnh lặng.
Chạng vạng sắp buông xuống, náo nhiệt cũng đã tan tác.
Xe ngựa Phó lão phu nhân rốt cục vào Anh quốc công phủ, nửa khắc thời gian đã đến cửa Tĩnh An cư.
Nghe nói Phó lão phu nhân đến bái phỏng, Ngụy lão phu nhân thu thập tinh thần nghênh đón bà ta, bà bảo Triệu Minh Châu vào nội thất trước, một lát lại nói.
Phó lão phu nhân tuổi lớn hơn so với Ngụy lão phu nhân, nhưng bà tinh thần quắc thước, đi đường đều bước đi như bay.
Sau khi vào phòng Ngụy lão phu nhân liền lôi kéo bà nói chuyện.
Ngụy lão phu nhân hồi lâu không gặp lão hữu, hàn huyên một lát trong lòng không thoải mái cũng phai nhạt một chút, cũng thả lỏng hơn, kêu nha đầu bưng chút bánh đào nướng lên cho bà ăn, hỏi:
- "Hôm nay thế nào rảnh lại đến nơi này, nhà các ngươi không phải rất bận sao?"
Phó lão phu nhân cười nói:
- "Ta cũng là được người nhờ vả mới đến. Cô nương nhà các ngươi mắt nhìn sắp lớn, ta đây là giúp người ta tới cầu hôn."
Ngụy lão phu nhân cho rằng chính mình nghe lầm:
- "Ngươi là tới cầu hôn?"
Triệu Minh Châu cùng Trình Lang việc hôn nhân vừa hủy, nay sao lại tới cầu hôn rồi.
Nghi Ninh là cảm thấy thân mình thật sự không thoải mái, mới đi trở về Đông viện.
Lúc này chính là chui ở trong chăn đệm, ôm lò sưởi tay mê mê trầm trầm ngủ. Bên tai chỉ nghe thanh âm pha trà của Trân Châu.
Một lát Tùng Chi đở nàng dậy, cho nàng dùng xong bát đường đỏ nấu trứng ốp lếp.
Đường đỏ ở trên lửa nhỏ chậm rãi tan ra, thêm nước đánh trứng ốp lếp, lại cho thêm một chút rượu nếp than liền thơm ngát bốn phía.
Nghi Ninh cắn một miếng cảm thấy miệng đầy hương, quả nhiên vẫn là Tùng Chi nấu trứng ốp lếp là tốt nhất.
Nàng đang ăn, Trân Châu đi vào, có chút do dự nói với nàng:
- "Tiểu thư, Tĩnh An cư bên kia..."
Nghi Ninh uống một ngụm canh, như trước là miễn cưỡng:
- "Tĩnh An cư bên kia như thế nào?"
Nàng chỉ cho rằng đang nói chuyện Triệu Minh Châu, bởi vậy không có gì ngoài ý muốn.
Trân Châu liền cúi người ở bên lỗ tai nàng nói:
- "...Trung Cần bá phu nhân, thỉnh Phó lão phu nhân tới nghị thân. Là muốn vì công tử Thẩm Ngọc cầu cưới ngài."
Nghi Ninh ngừng lại cái thìa trong tay. Nàng bỗng nhiên ngồi dậy, thuận tiện cũng đưa bát cho Tùng Chi bên cạnh.
Nghi Ninh có chút kinh ngạc:
- "Thẩm Ngọc muốn cầu cưới ta? Phụ thân có biết không?"
Trân Châu gật đầu:
- "Lão phu nhân lập tức tìm Quốc công gia tới, hiện nay chỉ sợ chính đang nói chuyện đấy!"
Trân Châu lại là do dự,
- "Ngài muốn đi xem thử hay không?"
Nghi Ninh thân mình không thoải mái, đi qua nhìn cái gì?
Nghi Ninh vẫy vẫy tay, một lần nữa lại nằm trở lại.
Nàng nhìn mai vàng chưng trong phòng, đóa đóa nụ hoa nở như chạm ngọc, ẩn ẩn thơm ngát.
Nàng nhớ tới việc hôn nhân của kiếp trước.
Trong nhà tỷ muội nhiều, muốn trở nên nổi bật được lão tổ tông thưởng thức, gả cho người tốt không dễ dàng.
Ít nhiều nàng nhu thuận lại phụng dưỡng lão tổ tông, bà mới bằng lòng xem trọng chính mình vài phần, cọc hôn nhân Lục Gia Học đó là như vậy mà đến.
Thời điểm Lục Gia Học chọn nàng, cũng là nghe lời bà mối nói cảm thấy nàng vừa đoan trang vừa hiền lành, liền như vậy đồng ý.
Khi đó nàng tuy rằng gả là cái thứ tử không chớp mắt, nhưng là nàng thực thích Lục Gia Học.
Sau khi gả qua giả bộ hiền lành không được bao lâu, hắn dần dần phát hiện chính mình cũng không có hiền lành như vậy, quả thật là lười, thậm chí còn có chút quật cường.
Mỗi khi đều là hắn kinh ngạc nhíu mày, sau đó cười cùng nàng ầm ỹ. Nàng ầm ỹ không qua khỏi hắn, cuối cùng còn muốn hắn đến dỗ.
Chính là người này sau này, biến thành một người nàng hoàn toàn không biết mà thôi!
Mà người này nay quyền khuynh thiên hạ, trước đó không lâu thậm chí thiếu chút nữa bóp chết nàng…
Nghi Ninh nhắm chặt mắt, vẫn là không cần suy nghĩ.
Nàng không phải cái tiểu cô nương nhiều năm trước, thậm chí hận ý đều bị vài thập niên này đã diệt trừ đi.
Trước tiên không cần phải lo lắng chuyện này, hiện tại nàng đích xác như những năm qua.
Một đời này... Nếu là lại phải lập gia đình. Nàng chỉ hy vọng không có tính kế, cũng không có ngụy trang. Ngươi liền ngươi ta chính là ta, hòa thuận mĩ mãn bình bình đạm đạm.
Chính là nàng đang ở Anh quốc công phủ, tam ca lại là La Thận Viễn, chính là nàng lại thế nào không đồng ý…..từ lâu đã bị vây vào trong trung tâm gió lốc.
Nàng đối Thẩm Ngọc không có cảm giác, người này xác thực ở trong đệ tử thế gia không tính xuất chúng.
Nếu Ngụy Lăng đã biết chuyện này, vậy liền sẽ không để nàng gả cho Thẩm Ngọc. Nghi Ninh đối cái này là rất tin tưởng.
Nàng hít một hơi thật sâu, dù sao cũng còn hai ba năm. Nàng đối với chuyện lập gia đình kỳ thật đã không có nhiệt tình gì, vậy hãy chờ xem.
Nghi Ninh đoán không sai, Ngụy Lăng nghe nói Phó lão phu nhân tới, liền đen mặt đi Tĩnh An cư.
Ngụy lão phu nhân là có ý lo lắng một chút, dù sao đều là trâm anh thế gia thường lui tới. Hiểu rõ, Thẩm Ngọc người ta đích xác cũng là một thiếu niên tuấn tú. Nhưng Ngụy Lăng lại trực tiếp cự tuyệt:
- "...Nữ hài nhi của ta còn nhỏ, chỉ sợ phải đợi hai năm lại nói. Làm phiền lão phu nhân trở về truyền lời lại."
Không có chính thức hạ thư mời, chống đẩy cũng liền chống đẩy.
Phó lão phu nhân tự nhiên nghe ra được Ngụy Lăng chối từ, bà vốn đang cường điệu khoe bề ngoài cùng địa vị của Thẩm Ngọc.
Nhưng Anh quốc công người ta căn bản không xem cái này ở trong mắt, một thân sinh nữ nhi của hắn như vậy, cái gì Thẩm Ngọc Lý Ngọc, đều phải có thể vào mắt hắn lại nói.
Phó lão phu nhân cũng là không ngoài ý muốn, vốn bà đã tính toán Ngụy Lăng sẽ không đáp ứng.
Ngụy lão phu nhân thấy sắc trời đã muộn, liền kêu Tống ma ma đi thu thập một gian phòng ở trọ cho Phó lão phu nhân.
Sau khi Phó lão phu nhân rời khỏi, Ngụy lão phu nhân nói với Ngụy Lăng:
- "...Trước kia Minh Châu từng đề cập Thẩm Ngọc với ta, nói hắn cùng với Nghi Ninh từng gặp qua."
Ngụy Lăng nghe được Triệu Minh Châu đề cập qua Thẩm Ngọc, biểu cảm chính là lạnh lùng:
- "Mẫu thân, ngài còn nhớ rõ lời ta đã từng nói về Triệu Minh Châu..."
Nếu Triệu Minh Châu dám động tay động chân, liền phải đuổi nàng ra khỏi Anh quốc công phủ.
Ngụy lão phu nhân khoát tay:
- "Nàng cũng không có nói cái gì, con đừng trách nàng! Con đã cảm thấy không thể liền quên đi, mẫu thân cũng sẽ không buộc con phải gả Nghi Ninh. Lại nói như thế nào Nghi Ninh cũng là thân cháu gái của mẫu thân, mẫu thân tự nhiên hi vọng nàng gả tốt... Nhưng hôm nay, mẫu thân cùng với Trình Lang nói ra chuyện hắn cùng Minh Châu, hắn cự tuyệt. Minh Châu đứa nhỏ kia đúng là thời điểm thương tâm..."
Nữ hài tử sáng sủa thích cười như thế nào, ở trong loại sự tình này cũng là da mặt mỏng.
Ngụy Lăng tự nhiên biết Triệu Minh Châu không xứng đôi với Trình Lang, Trình Lang thật sự đáp ứng chuyện này ông mới cảm thấy kỳ quái.
Nhìn bộ dáng lão phu nhân ông cũng không có khuyên, chính là nói:
- "Về sau việc hôn nhân của Nghi Ninh, tất yếu phải là con đáp ứng mới được, ngài đừng dễ dàng quyết định."
Ngụy lão phu nhân nghe xong liền cười:
- "Mẫu thân biết! Mẫu thân cũng không phải người tội ác tày trời gì..."
Ngụy lão phu nhân nói tới đây thanh âm nhẹ xuống, khuôn mặt bà có chút thương tâm, thì thào nói:
- "Nghi Ninh không thân cận mẫu thân, mẫu thân cũng muốn đối nàng tốt một chút."
Ngụy Lăng nhìn thấy mẫu thân như vậy, cũng không tốt nói chuyện. Hai mẫu tử như vậy trầm mặc một lát, Ngụy Lăng mới cáo lui rời đi, đi tới chỗ Nghi Ninh.
Ngụy lão phu nhân dựa vào gối có chút thất thần. Tống ma ma đã an trí tốt cho Phó lão phu nhân, khi tiến vào nhìn thấy trên bàn ngọn đèn bị mờ. Bà lấy xuống chụp đèn chọc hoa đèn, ngọn lửa mới một lần nữa sáng lên.
Tống ma ma liền nói với Ngụy lão phu nhân:
- "Ngài nếu thật sự lo lắng cho tiểu thư Minh Châu, không bằng đánh tiếng một chút. Xem Trung Cần bá gia có phải hay không đối tiểu thư Minh Châu cũng có ý... Như vậy hai nhà vừa không bị mất hòa khí, còn có thể kết một mối hôn nhân. Tiểu thư Minh Châu có thân phận đứng đắn, ngài cũng sẽ không cần quan tâm vì nàng."
Ngụy lão phu nhân lắc lắc đầu:
- "Thứ nhất Trung Cần bá gia hướng đến là dòng dõi, sợ là sẽ không đồng ý. Thứ hai liền vội vàng quyết định như vậy, đối với Minh Châu cũng không tốt!"
Tống ma ma nghe xong liền cười cười, không lại nói đến việc này, đở lão phu nhân đi rửa mặt.
Triệu Minh Châu đứng ở ngoài cửa, nàng khoác áo choàng da viền lông tuyết hồ, gió đêm lạnh thấu xương thổi vào mặt nàng.
Tay dưới tay áo của nàng đã nắm chặt, nàng vừa bị Trình Lang cự tuyệt việc hôn nhân, sau lưng liền có người tới cầu hôn La Nghi Ninh? Tống ma ma này là có ý gì, La Nghi Ninh không cần liền đưa cho nàng sao? Còn nói cái gì Trung Cần bá gia coi trọng dòng dõi sẽ không đồng ý...
Trước kia Trung cần bá phu nhân nói với nàng chẳng qua là tâng bốc à? Nay có cái La Nghi Ninh, liền đều coi mình là cái nghèo túng sao?
Triệu Minh Châu đứng đó, nhịn không được lệ rơi đầy mặt. Những người đã sủng ái mình trước kia đâu? Thế nào hiện tại đều không có! Trước kia bọn họ đều là sủng mình...
Vẫn là Tố Hỉ đi nắm tay nàng:
- "Minh Châu tiểu thư, trở về đi."
Tố Hỉ dỗ nàng nói:
- "Buổi sáng thức dậy cái gì cũng đều không có xảy ra, ngài ngủ một giấc, đem tất cả những cái này đều quên đi..."
Triệu Minh Châu dù sao cũng là cái tiểu cô nương, quay đầu liền ôm lấy Tố Hỉ khóc.
Tố Hỉ lau nước mắt cho nàng, dỗ một hồi lâu nàng mới ngừng khóc, đi trở về phòng.
Gió lớn thổi trên hành lang, bên ngoài đại tuyết rơi xuống đầy trời.
Thời điểm Nghi Ninh dạy Đình ca nhi làm tính, Ngụy Lăng tìm đến nàng, biết Ngụy Lăng là vì chuyện Thẩm Ngọc mà đến, Nghi Ninh tự mình châm trà cho ông.
Ngụy Lăng nâng cái cốc nước đang bốc hơi, bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, trong phòng có vẻ phá lệ yên tĩnh, Ngụy Lăng nhìn nàng nghiêm cẩn nhìn mình, dường như chờ ông nói cái gì. Ông nói:
- "Phụ thân giúp con đuổi đi Thẩm Ngọc."
- "Hắn đã qua mười bảy tuổi, chưa từng mưu cái chức vị. Tuy là trưởng tử, kỳ thực là bị dưỡng phế đi."
Ngụy Lăng tiếp tục nói,
- "Phụ thân tại thời điểm bằng tuổi hắn, đã đi theo tổ phụ con lên chiến trường, giết quân địch thập tam nhân... Sau khi trở về tiên hoàng thưởng phụ thân Tam thất Ðại uyên câu."
Ông nghĩ nghĩ lại bỏ thêm câu:
- "Con muốn tìm người, cũng phải đối chiếu phụ thân như vậy, không thể tìm người không có tiền đồ."
Ngụy Lăng vẫn nhớ được Phó Bình nói qua câu nói kia "Không chừng nữ hài nhi của ngươi thích đấy?"
Nhưng Nghi Ninh cũng không thể thích Thẩm Ngọc như vậy, chính là thích Trình Lang thì được!
Trình Lang tuy rằng phong lưu, nhưng là tài hoa trác tuyệt so sánh hơn xa Thẩm Ngọc.
Nghi Ninh nghe xong thổi phù một tiếng liền cười, nàng cảm thấy đùa với Ngụy Lăng phi thường vui vẻ. Vừa cười vừa gật đầu nói đúng, sau đó châm thêm trà cho ông.
Ngụy Lăng lúc này mới phóng tâm, uống trà dặn nữ hài nhi sớm đi nghỉ ngơi, rồi trở về viện mình.
Nghi Ninh thu trà cụ, bảo nha hoàn nhớ hong khô áo choàng Ngụy Lăng đã để quên, sáng mai đưa qua cho ông, sau đó mới rốt cuộc đi ngủ.
Ngày kế, Phó lão phu nhân đi Trung Cần bá phủ, đem lời Ngụy Lăng nói nói với Trung Cần bá phu nhân.
Trung cần bá phu nhân nghe xong có chút rất không cao hứng:
- "Anh quốc công là ghét bỏ nhà chúng ta so ra kém nhà bọn họ sao!"
Trung Cần bá phu nhân nguyên nghe được con thích Nghi Ninh, còn có chút cao hứng. Chỉ cần cùng Anh quốc công phủ kết thân, còn sợ con ngày sau ở trong quân mưu cầu không được chuyện tốt sao. Ai biết người ta lại cự tuyệt.
Nhi tử của bà là trưởng tử, Nghi Ninh là từ bên ngoài ôm trở về. Tuy rằng gia thế kém một ít, nhưng có thể sánh bằng nàng danh chính ngôn thuận hơn. Anh quốc công còn nghĩ tìm cho nữ nhi cái gì hoàng tử hay thái tử?
Nhi tử của bà không được việc, cũng là có một đám cô nương muốn phải gả cho hắn! Không để cho ông ghét bỏ như vậy.
Bà tìm Thẩm Ngọc tới, nói với hắn:
- "Cửa hôn sự này liền quên đi, mẫu thân lại tìm cho con chỗ tốt hơn, chớ để ý Nghi Ninh."
Thẩm Ngọc tinh thần có chút sa sút, lại mím môi không đáp ứng.
Hắn nghĩ đến thanh âm Nghi Ninh kêu hắn, ngứa ngứa như con gì cắn hắn một ngụm. Liền cảm thấy những người khác cũng không tốt như nàng.
Thẩm Ngọc thì thào nói:
- "Con... con không nghĩ cưới người khác. Ngài không cần lo cho con, con muốn gặp nàng! Con cầu nàng đồng ý là được."
Trung Cần bá phu nhân cảm thấy con nổi lên bướng bỉnh cũng thực cố chấp. Thở dài không lại nói hắn.
Thẩm Ngọc muốn gặp Nghi Ninh, Nghi Ninh lại muốn tránh hắn không gặp. Liền như vậy một tháng đều qua đi.
Mùa xuân cũng đến, nha hoàn ma ma trong viện Nghi Ninh đều bắt đầu giảm xiêm y, nàng cũng rất ít đi ra khỏi Đông viện.
Đông viện lại là chỗ của Ngụy Lăng, hộ vệ canh giữ trùng trùng, Thẩm Ngọc ngay cả cửa bên ngoài còn không thể nào vào được.
Thấm thoát trôi qua, kỳ thi mùa xuân gần đến.
Nghi Ninh nhận được hồi âm của tam ca, hắn hồi âm một câu ngắn gọn: "Mẫu thân sinh nam hài, mạnh khỏe chớ nhớ."
Nghi Ninh nghĩ đến chính mình viết cho hắn dài vài trang, hắn hồi âm chỉ có tám chữ, có chút không thoải mái. Ném ở một bên không hồi âm cho hắn.
Nhưng thư Lâm Hải Như từ Bảo Định gửi tới, Lâm Hải Như lưu loát viết dài mấy trang: "Nghi Ninh, mẫu thân không biết chữ, là Thụy Hương viết giùm."
Cho nên không uổng công nàng, có thể viết bao nhiêu liền viết bấy nhiêu.
Lâm Hải Như nói sau khi đệ đệ Nghi Ninh sinh ra, Hiên ca nhi bị bệnh, có người liền nói với Kiều di nương, phải dùng máu của mẫu thân làm thuốc dẫn mới có khả năng tốt lên... Sau đó cánh tay Kiều di nương liền để lại sẹo, không thể nhìn.
Nhưng Hiên ca nhi cũng không thấy tốt lên, Kiều di nương gấp đến độ ngày đêm quỳ phật đường, tinh thần đều hoảng hốt, cuối cùng thậm chí nói ra:
- "Là hắn gạt ta, là La Thận Viễn! Hắn tâm tư đen tối..."
La Thành Chương nghe xong nói Kiều di nương đây là bị điên, chuyển bà tới Lộc Minh Đường, không cho La Nghi Liên gặp bà.
Nói chuyện Kiều di nương một đoạn, Lâm Hải Như còn nói chuyện đệ đệ Nghi Ninh: "Vừa trắng vừa béo, đã mọc một cái răng sữa, cái gì đều muốn cắn."
Bà còn nói đến việc hôn nhân của La Thận Viễn: "...đích nữ Tôn đại nhân đối hắn có ý, tam ca con lại là cái miệng bình hồ lô, có thích hay không đều sẽ không nói. La Thành Chương muốn vì tam ca con định xuống hôn sự nhưng không biết ý tứ của hắn, chỉ phải chờ sau kỳ thi mùa xuân lại nói."
Nghi Ninh xem đến đây mới đọc ngày gửi, thế nhưng đã là tin gửi từ năm ngoái.
Nàng buông lá thư xuống, nhìn cây hòe bên ngoài thư phòng đều đã đâm chồi.
Kỳ thi mùa xuân chính là ngày kìa, hắn sẽ tiến kinh.
Quên đi, vẫn là viết một phong thư hồi âm cho hắn đi...
Nghi Ninh vẫn là trải giấy, viết thư cho La Thận Viễn, nghĩ cổ vũ hắn một phen.
Nhận được phong thư hồi âm càng ngắn gọn hơn: "Mạnh khỏe, vô sự."
Nghi Ninh nhìn liền cười, ném tới một bên rốt cục không hồi âm cho hắn.
Có thể là bởi vì nàng không hồi âm, La Thận Viễn lại viết cho nàng một phong: "Không cần lo lắng, sẽ không thi rớt. Ngày gần đây được?"
Nghi Ninh cũng không có hồi âm cho hắn.
Vào cuối tháng hai, hoa hạnh của Ngụy lão phu nhân đặc biệt nở rộ, các cô nương thế gia tụ tập đến cùng nhau ngắm hoa.
Thẩm Gia Nhu vì chuyện ca ca mình không muốn gặp La Nghi Ninh, đưa lưng về phía Nghi Ninh nói chuyện với Triệu Minh Châu, muốn hái hoa Hạnh làm mật hoa:
- "Dĩ vãng đều là làm mật hoa quế, ăn cũng ăn đủ, không bằng thử xem cái mới này!"
Nhị cô nương Hạ gia liền nắm khăn tay nói:
- "Ngươi thật không sợ ăn không tốt..."
Nhị cô nương phúc hậu, nhắc nhở Thẩm Gia Nhu,
- "Cẩn thận ăn nó sẽ tổn thương hương vị."
Thẩm Gia Nhu cũng không để ý tới nàng, Hạ gia nhị cô nương tự cảm thấy mất mặt.
Nghi Ninh thấy lắc đầu cười nói:
- "Nhị cô nương uống trà đi!"
Hậu viện rất náo nhiệt, Tùng Chi xông qua đám hoa, lách qua nha hoàn bưng trà, thực sự vội vàng đi tới. Đến trước mặt Nghi Ninh muốn nói lại thôi.
Nghi Ninh nhìn liền hỏi:
- "Như thế nào?"
Phản ứng đầu tiên của Nghi Ninh là Đình ca nhi lại là hư đồ vật quý trọng gì đó của mình, cần phải trở về giáo huấn.
Tùng Chi kiềm chế không được có chút kích động nói:
- "Tiểu thư, bên ngoài đã dán bảng! Tam thiếu gia đậu Nhất Giáp..."
Nàng nuốt nuốt nước miếng mới tiếp tục nói:
- “Nhất Giáp hạng nhất, là tân khoa Trạng Nguyên!"
Nghi Ninh nghe xong ngẩn người, các tiểu thư khác lại nghiêng đầu đến, có chút tò mò.
Người của thế gia vọng tộc phần lớn quan chức là kế thừa, có một ít là một thế hệ không bằng một thế hệ, giống Anh quốc công phủ chính là tốt nhất!
Người dựa vào trong nhà che chở làm quan, xem người chân chính từ khoa cử đậu tiến sĩ liền không giống với, thật sự cũng có vài phần kính trọng.
Cho nên Nội các mới là địa phương quyền lực nặng nhất trong triều đình. Có thể nói là không có Cát sĩ không vào Hàn lâm, không có Hàn lâm không vào Nội các.
Nghi Ninh rõ ràng nhớ được hắn kiếp trước đậu là Nhất Giáp, cũng là đứng thứ ba là Thám Hoa... Cư nhiên đậu Trạng Nguyên!
Hắn không phải nhất định ẩn dấu sao?
Các tiểu thư khác đều vây lại hỏi Tân khoa Trạng nguyên như thế nào, là tình huống thế nào.
Các tiểu thư đối Tân khoa Trạng nguyên còn là có chút chờ mong. Dù sao giờ phút này nói không chừng còn trẻ, như lại là người bộ dạng tuấn lãng, thời điểm dạo phố muôn người đều lại đổ xô ra đường.
Nghe nói vị Tân khoa Trạng nguyên này mới hai mươi mốt, các nàng liền càng thêm cảm thấy hứng thú.
Nghi Ninh nghĩ đến chính mình cuối cùng chưa hồi âm cho hắn, lại nhìn các nàng nói thật náo nhiệt, quyết định trở về hảo hảo hồi âm cho hắn.
************
......
- -----oOo------
Nghi Ninh nghe xong lời nói của nhị tiểu thư Hạ gia thì không có lên tiếng trả lời.
Trình Lang khẳng định sẽ không cưới Triệu Minh Châu, nếu nàng nhớ không lầm, Trình Lang tựa hồ cuối cùng cưới là một vị đích nữ nhà cao cửa rộng.
Kết quả là ai nàng nhớ không rõ lắm, nhưng người ta là tiểu thư đứng đắn sinh ra ở nhà cao cửa rộng, ngạo khí cũng là thật sự ngạo khí, nhưng thân phận địa vị cùng tài hoa đều đảm được với phần ngạo khí này.
Đang khi nhị tiểu thư Hạ gia nói chuyện với nàng, bên kia Ngụy lão phu nhân gọi người đến truyền nàng.
Bà cùng Minh Châu đang ở trong phòng nói chuyện, nhìn thấy Nghi Ninh tới, Ngụy lão phu nhân kéo nàng tới bên mình, cười nói với nàng:
- "...Trong phủ chúng ta sợ là sắp có việc vui."
Minh châu quay đầu lại nhìn thấy Nghi Ninh, hằng ngày Nghi Ninh mặc lụa satanh dệt vàng xinh đẹp thật sự trắng trong thuần khiết, nhưng trên tay mang vòng ngọc, đúng là thiên kim tiểu thư.
Trong phủ Anh quốc công nàng được quý trọng nuôi dưỡng, màu da càng trong suốt không tỳ vết, tuy rằng không chút nào cả vú lấp miệng em, nhưng quanh thân cũng là có loại khí độ hơn người.
Triệu Minh Châu lại nghĩ đến ngày ấy nhìn thấy La Nghi Ninh nói chuyện với Trình Lang, nghĩ đến nàng lưu Trình Lang ở lại trong phòng giảng bài cho Đình ca nhi, nghĩ đến mấy ngày vừa rồi nhận hết tất cả khuất nhục. Trên mặt tươi cười thoáng nở rộ, lại sẵng giọng:
- "Ngài nói cái này làm cái gì!"
Nghi Ninh kỳ thật luôn luôn không nghĩ cùng Triệu Minh Châu so đo, bởi vì không cần thiết.
Mình là thân sinh, Triệu Minh Châu là gởi nuôi, cùng nàng so đo mới là đánh mất thân phận.
Dù sao Triệu Minh Châu cùng Trình Lang không liên quan tới mình, đánh cũng không phải mặt mình. Nàng hỏi:
- "Tổ mẫu nói là việc vui gì?"
Trình Lang lúc này vừa vặn mở cửa đi vào, hắn thích mặc y bào nguyệt bạch….tú nhã thanh phong tễ nguyệt. Người khác mặc không nổi loại màu sắc này, nhưng hắn mặc vào lại càng có vẻ tuấn tú, lại mang phát quan bạc, nhìn thấy liền làm người trước mắt sáng ngời. Hắn cười đạm mạt đi tới nói:
- "Nghe Tống ma ma nói ngài tìm con, ngài có việc quan trọng gì sao?"
Mẫu thân Trình Lang là thứ xuất, vừa vặn Anh quốc công phủ con nối dòng đơn bạc, Lục Gia Học liền để cho Trình Lang bái lão Anh quốc công làm ngoại tổ phụ, đây là chân chính viết vào gia phả.
Mà Triệu Minh Châu nhận Lục Gia Học làm nghĩa phụ cũng là Ngụy lão phu nhân vì nàng ta cầu được, kỳ thực tính trên danh nghĩa cũng không lớn! Lục Gia Học trừ bỏ ngày lễ ngày tết đưa đến cho nàng một ít đồ vật, cái khác cũng không tính là gì?.
Nghi Ninh từ lần trước liền rất ít nhìn thấy Trình Lang, dù sao hắn cũng bận chuyện trong triều.
Có một lần Nghi Ninh nhìn thấy hắn dáng người cao ngất đứng ở trong thư phòng Đình ca nhi, ngón tay thon dài một chút một chút đùa nghịch chuồn chuồn cỏ ở trong rổ con. Đình ca nhi nhìn thấy nói với hắn:
- "Đây là tỷ tỷ của đệ vì đệ mà xếp, đẹp mắt không? Biểu ca nếu thích, đệ nói tỷ tỷ cũng xếp cho biểu ca một con?"
Trình Lang hỏi hắn.
- "Minh châu à?"
Đình ca nhi lắc đầu:
- "Minh Châu là Minh Châu tỷ tỷ… Tỷ tỷ chính là tỷ tỷ."
Trình Lang nghe xong liền cười cười lắc đầu:
- "Không cần..."
Cho dù làm được, cũng không phải người kia làm, không có ý nghĩa gì?.
Nhưng từ đây hắn đối với Nghi Ninh lại không giống trước kia. Thật sự là cảm thấy nàng cùng người nọ có vài phần giống nhau, liền có lễ một chút, sẽ không có hành động ngả ngớn, đây là tôn trọng nàng.
Nhưng sau khi không muốn lợi dụng Nghi Ninh, hắn tự nhiên càng không có tâm tư đi thân cận một cái tiểu cô nương, bởi vậy đối nàng lãnh đạm không ít.
Trình Lang cũng nhìn thấy Nghi Ninh ngồi bên cạnh Ngụy lão phu nhân, gọi nàng một tiếng Nghi Ninh biểu muội.
Nghi Ninh cảm thấy thái độ của hắn hôm nay rất tốt, rốt cục thì cười tủm tỉm đáp lời hắn.
Triệu Minh Châu lại cảm thấy thái độ của hắn đối với Nghi Ninh lãnh đạm, liền nói:
- "Trình Lang ca ca, lần trước biểu ca nói son phấn Bích Loa Hiên tốt, tặng muội một hộp. Thế nào không thấy cho Nghi Ninh muội muội, đây chính là nặng bên này nhẹ bên kia... Biểu ca không nên bất công như vậy, thế nào cũng phải cho Nghi Ninh muội muội mới đúng!."
Trình Lang nghe xong trong lòng có chút trào phúng, hắn biết Triệu Minh Châu là có ý tứ gì?
Bất quá Triệu Minh Châu không biết là, Ngụy Lăng đối nữ nhi này thật sự là yêu thương, cái trân phẩm gì đều được đưa tới trong phòng Nghi Ninh, dùng son phấn hương cao đều là cống phẩm trong cung ban cho, đương nhiên chỉ sợ Nghi Ninh chính mình cũng không rõ ràng. Hắn nói với Nghi Ninh:
- "Nếu là Nghi Ninh muội muội muốn, ngày khác biểu ca liền đưa tới cho muội."
- "Muội cũng không để ý, đã tặng Minh Châu tỷ tỷ, thì phải là Minh Châu tỷ tỷ có phúc khí."
Nghi Ninh đích xác cũng không biết bình thường chính mình dùng kết quả là cái gì, chỉ biết dùng tốt là được rồi.
Ngụy lão phu nhân càng nhìn Trình Lang càng vừa lòng, nghe được bọn họ nói chuyện càng cảm thấy Trình Lang là có ý với Minh Châu, cười nói:
- "Minh Châu, con cùng Nghi Ninh muội muội đi vào trong thứ gian trước đi."
Đây là muốn nói chuyện rõ ràng thôi.
Nghi Ninh không chút để ý, dù sao nàng biết việc này sẽ không thành, cũng liền không miễn cưỡng.
Hơn nữa nàng lại ở trong cuộc sống này, thân thể thực lười, để nha hoàn đở đi vào thứ gian nghỉ ngơi.
Triệu Minh Châu sau khi tiến vào liền cùng nha hoàn Tố Hỉ thấp giọng nói chuyện.
Thanh Cừ vì Nghi Ninh mang dược tiến vào, thấp giọng nói với nàng:
- "Thật vất vả để nô tì điều dưỡng cho ngài nhiều hơn... Ngài lại cảm thấy không có việc gì, lười nhác không uống thuốc. Bây giờ lại khó chịu thôi?"
Nghi Ninh trước kia là có tật xấu đau bụng kinh, Thanh Cừ điều dưỡng hồi lâu mới tốt chút!.
Thanh Cừ nói chuyện với Nghi Ninh luôn luôn không nhất thiết tôn trọng, bọn người Trân Châu cũng đã quen. Nhưng Triệu Minh Châu nghe được lại ghé mắt, nàng phát hiện Nghi Ninh mang về nha đầu này bộ dạng cao lớn, đích xác thực bất thường.
Nghi Ninh sau khi uống thuốc đưa tay ra, nhíu mày nói:
- "Thế nào không ăn mơ..."
Uống thuốc thực sự rất khổ, ăn chút mơ cho đỡ đắng.
Thanh Cừ lông mi khẽ chớp nói:
- "Mơ sẽ làm hỏng đi dược tính, không thể ăn."
Nếu loại nha đầu này ở chỗ của mình, đã sớm bị đánh rồi! Triệu Minh Châu thầm nghĩ, lại nhìn thấy Nghi Ninh chính là hé miệng, đối với nha đầu này tựa hồ có chút bình thường không có yếu ớt:
- "Vậy được rồi, không thể ăn mơ, ta uống nước thì có thể chứ!"
Thanh Cừ có thế này mới gật đầu, đáp ứng nói:
- "Có thể."
Thanh Cừ tiếp nhận chén thuốc, liền đổ nước ấm vào chén thuốc đó, lại đưa cho Nghi Ninh.
Nghi Ninh không nói gì, vẫn là uống nước.
Ai bảo Thanh Cừ ở trong phòng của mình có uy tín đây, lần trước Đồi Mồi bị đau ngực, để Thanh Cừ hốt mấy thang thuốc liền áp chế được. Nay Đồi Mồi quả thực liền chiêm ngưỡng Thanh Cừ. Nha hoàn trong phòng mình đều nói:
- "Thanh Cừ cô nương nói đều đúng, nàng là có bản lĩnh, ngài nên nghe nàng ta."
Triệu Minh Châu sẽ không lại để ý Nghi Ninh cùng nha hoàn của nàng. Trong lòng Triệu Minh Châu cũng có chút khẩn trương, dù sao việc này là chung thân đại sự của chính mình.
Trong Đông Noãn các, Ngụy lão phu nhân bảo nha hoàn châm thêm trà cho Trình Lang. Mở miệng nói:
- "...Lang ca nhi, con coi như là tổ mẫu nhìn lớn lên, con cùng Minh Châu là tình nghĩa thanh mai trúc mã. Tổ mẫu cũng nhìn ra được, con đối với nàng thập phần tốt. Nàng từ nhỏ ở bên người tổ mẫu lớn lên, để tổ mẫu nuông chiều mà cao ngạo một chút, nhưng tâm tính cũng là tốt. Con đã thành thiếu niên, tổ mẫu là cố ý cho con cưới Minh Châu... Việc này sớm nên định rồi, nay lại mới tìm con tới nói, là tổ mẫu lão bà tử này cân nhắc hồi lâu. Nếu con cưới Minh Châu, tổ mẫu cho thêm nàng đồ cưới tuyệt đối cũng không ít."
- "Minh châu tuy rằng không phải tiểu thư chân chính của Anh quốc công phủ, nhưng có thể xuất giá từ Anh quốc công phủ, đãi ngộ cũng giống nhau. Con nay đã trưởng thành, thành gia cũng an tâm một chút! Tổ mẫu cũng không cần con ra cái gì, đương nhiên phô trương cho Minh Châu cũng không thể quá nhỏ, tổ mẫu cũng nghĩ để nàng thuận lợi vui vẻ xuất giá."
Trình Lang càng nghe tươi cười lại càng âm trầm, trong lòng càng trào phúng.
Ngụy lão phu nhân cũng đã xem Triệu Minh Châu rất cao rồi, bà coi cái gì là bảo bối, liền cảm thấy người người đều phải coi cái đó là bảo bối sao? Còn muốn phô trương sao?
Trình Lang chậm rãi buông chén trà, thản nhiên nói:
- "Ngoại tổ mẫu, ngài chính mình đều đã nói, Minh Châu không phải tiểu thư chân chính của Anh quốc công phủ, con đây vì sao phải cưới nàng ta? Con tuy rằng không có tước vị trong người, nhưng cũng là con trai trưởng của Trình gia, chính ngũ phẩm Lại bộ lang trung. Làm gì ủy khuất chính mình cưới cái giả tiểu thư?"
Ngụy lão phu nhân nghe lời nói của Trình Lang, bà căn bản không dự đoán được Trình Lang sẽ không đồng ý, sắc mặt lập tức liền thay đổi. Bà hỏi:
- "Con nói... Con không đồng ý cưới Minh Châu?"
Bà luôn luôn cho rằng Trình Lang cũng thích Triệu Minh Châu.
- "Nàng ta có cái gì đáng giá để con cưới nàng ta chứ?"
Sự việc cho tới bây giờ, Trình Lang nay cũng không sợ đắc tội Ngụy lão phu nhân, dù sao hắn là khẳng định sẽ không cưới Triệu Minh Châu.
Hắn chậm rãi nói:
- "Trừ bỏ ỷ vào ngài kiêu căng ương ngạnh, liệu nàng có chỗ nào xuất chúng sao? Luận tài học nàng không hiểu biết như mực viết, luận làm người nàng lòng dạ hẹp hòi, luận giao tế nàng lại muốn người khác nói chuyện tâng bốc nàng mới được. Ngài thích nàng thì cảm thấy nàng đây là thẳng thắn, người khác cũng không cảm thấy như vậy! Nàng phải gả cũng nên trở về Triệu gia mà gả cho xứng với thân phận của nàng, đặt ở trong phủ Anh quốc công trở thành tiểu thư, thật sự là ngài cất nhắc."
Ngụy lão phu nhân trước kia thật sự không biết tài ăn nói của Trình Lang là vô cùng tốt. Bị nói một hơi như vậy, sắc mặt bà xanh mét, nói là tức giận cũng là không được, nhưng chính là bị một hơi không thoải mái.
Hắn thế nhưng liền như vậy giáp mặt trái nghịch chính mình! Hắn thế nhưng căn bản không thích Minh Châu.
- "Nếu là con thật muốn cưới, cũng nên cưới sinh nữ Nghi Ninh của cữu cữu mới đúng!."
Trình Lang đứng lên, ngữ khí cung kính có lễ, nói:
- "Hôm nay là con đắc tội, về sau ngoại tổ mẫu vẫn là không cần loạn điểm uyên ương phổ mới tốt!."
Dứt lời liền cáo lui rời đi, Ngụy lão phu nhân vừa tức lại cứng đờ, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Nhưng nghe đến câu nói cuối cùng trước khi rời đi kia của Trình Lang, ngẫm lại thật sự cũng là có đạo lý.
Hắn nếu muốn cưới, thế nào liền không thể cưới Nghi Ninh chứ? Vì sao cố tình phải kết hôn với Triệu Minh Châu.
Tống ma ma có chút lo lắng nhìn bà, lấy ấm trà đổ nước cho bà:
- "Lão phu nhân... Ngài đừng tức giận mà sinh bệnh. Biểu thiếu gia không đồng ý, cũng không thể trách hắn!"
Ngụy lão phu nhân trầm mặc, bà là đang suy xét những lời Trình Lang nói.
Triệu Minh Châu là nhìn thấy Trình Lang từ trong Đông Noãn các đi ra. Trình Lang vẫn là như dĩ vãng, mặt mày ôn nhuận.
Triệu Minh Châu nắm váy chạy ra ngoài, vội vàng gọi hắn lại,
- "Trình Lang biểu ca!"
Trình Lang quay đầu lại nhìn thấy nàng, mỉm cười nói:
- "Minh Châu biểu muội có việc?"
Triệu Minh Châu lại không biết nói cái gì, nửa ngày không há mồm, chỉ có thể để Trình Lang đi trước.
Chờ sắc mặt nàng ửng đỏ trở về Đông Noãn các, nhìn thấy Ngụy lão phu nhân dựa vào gối tựa đầu kinh ngạc không nói chuyện, nàng đi tới:
- "Ngoại tổ mẫu, ngài đây là như thế nào?"
Ngụy lão phu nhân quay đầu lại nhìn nàng, Triệu Minh Châu cái gì cũng đều không biết, nàng thậm chí còn cười.
Ngụy lão phu nhân trong lòng đột nhiên ẩn ẩn đau, nói với nàng:
- “Trình Lang biểu ca con... cự tuyệt cửa hôn nhân này!."
Theo sau bà lại rất nhanh an ủi nói:
- "Con không cần khó chịu, về sau tổ mẫu sẽ giúp con tìm người so với Trình Lang biểu ca còn tốt hơn."
Bà không hề đề cập tới lời nói của Trình Lang.
Triệu Minh Châu tựa hồ bất khả tư nghị mà trợn to mắt, sau một lúc lâu ngã ngồi ở ghế tựa, cả người đều rét run.
Nàng hỗn loạn nhớ tới Trình Lang vừa rồi tươi cười, nhớ tới hắn từng đối tốt với chính mình, cảm thấy trên mặt nóng bừng.
Nàng luôn luôn cảm thấy, Trình Lang đối nàng vẫn là có vài phần tình nghĩa... Nguyên lai, theo hắn, nàng cùng những nữ tử khác không có gì khác biệt! Cũng bất quá là thời điểm hắn nhàn hạ, chọc cười để giải buồn gì đó mà thôi!.
Trình Lang đối nàng căn bản chính là khinh thường, hắn không đồng ý cưới nàng. Đối với nàng tốt, đều là hắn gặp dịp thì chơi thôi!
Triệu Minh Châu nửa ngày nói không ra lời, cắn chặt môi có chút run run. Từ nhỏ nuôi dưỡng thành rất kiêu ngạo để cho lưng nàng thẳng tắp, nước mắt lại dần dần tràn đầy chảy ra.
Trong phòng nhất thời không người nói chuyện, rất tĩnh lặng.
Chạng vạng sắp buông xuống, náo nhiệt cũng đã tan tác.
Xe ngựa Phó lão phu nhân rốt cục vào Anh quốc công phủ, nửa khắc thời gian đã đến cửa Tĩnh An cư.
Nghe nói Phó lão phu nhân đến bái phỏng, Ngụy lão phu nhân thu thập tinh thần nghênh đón bà ta, bà bảo Triệu Minh Châu vào nội thất trước, một lát lại nói.
Phó lão phu nhân tuổi lớn hơn so với Ngụy lão phu nhân, nhưng bà tinh thần quắc thước, đi đường đều bước đi như bay.
Sau khi vào phòng Ngụy lão phu nhân liền lôi kéo bà nói chuyện.
Ngụy lão phu nhân hồi lâu không gặp lão hữu, hàn huyên một lát trong lòng không thoải mái cũng phai nhạt một chút, cũng thả lỏng hơn, kêu nha đầu bưng chút bánh đào nướng lên cho bà ăn, hỏi:
- "Hôm nay thế nào rảnh lại đến nơi này, nhà các ngươi không phải rất bận sao?"
Phó lão phu nhân cười nói:
- "Ta cũng là được người nhờ vả mới đến. Cô nương nhà các ngươi mắt nhìn sắp lớn, ta đây là giúp người ta tới cầu hôn."
Ngụy lão phu nhân cho rằng chính mình nghe lầm:
- "Ngươi là tới cầu hôn?"
Triệu Minh Châu cùng Trình Lang việc hôn nhân vừa hủy, nay sao lại tới cầu hôn rồi.
Nghi Ninh là cảm thấy thân mình thật sự không thoải mái, mới đi trở về Đông viện.
Lúc này chính là chui ở trong chăn đệm, ôm lò sưởi tay mê mê trầm trầm ngủ. Bên tai chỉ nghe thanh âm pha trà của Trân Châu.
Một lát Tùng Chi đở nàng dậy, cho nàng dùng xong bát đường đỏ nấu trứng ốp lếp.
Đường đỏ ở trên lửa nhỏ chậm rãi tan ra, thêm nước đánh trứng ốp lếp, lại cho thêm một chút rượu nếp than liền thơm ngát bốn phía.
Nghi Ninh cắn một miếng cảm thấy miệng đầy hương, quả nhiên vẫn là Tùng Chi nấu trứng ốp lếp là tốt nhất.
Nàng đang ăn, Trân Châu đi vào, có chút do dự nói với nàng:
- "Tiểu thư, Tĩnh An cư bên kia..."
Nghi Ninh uống một ngụm canh, như trước là miễn cưỡng:
- "Tĩnh An cư bên kia như thế nào?"
Nàng chỉ cho rằng đang nói chuyện Triệu Minh Châu, bởi vậy không có gì ngoài ý muốn.
Trân Châu liền cúi người ở bên lỗ tai nàng nói:
- "...Trung Cần bá phu nhân, thỉnh Phó lão phu nhân tới nghị thân. Là muốn vì công tử Thẩm Ngọc cầu cưới ngài."
Nghi Ninh ngừng lại cái thìa trong tay. Nàng bỗng nhiên ngồi dậy, thuận tiện cũng đưa bát cho Tùng Chi bên cạnh.
Nghi Ninh có chút kinh ngạc:
- "Thẩm Ngọc muốn cầu cưới ta? Phụ thân có biết không?"
Trân Châu gật đầu:
- "Lão phu nhân lập tức tìm Quốc công gia tới, hiện nay chỉ sợ chính đang nói chuyện đấy!"
Trân Châu lại là do dự,
- "Ngài muốn đi xem thử hay không?"
Nghi Ninh thân mình không thoải mái, đi qua nhìn cái gì?
Nghi Ninh vẫy vẫy tay, một lần nữa lại nằm trở lại.
Nàng nhìn mai vàng chưng trong phòng, đóa đóa nụ hoa nở như chạm ngọc, ẩn ẩn thơm ngát.
Nàng nhớ tới việc hôn nhân của kiếp trước.
Trong nhà tỷ muội nhiều, muốn trở nên nổi bật được lão tổ tông thưởng thức, gả cho người tốt không dễ dàng.
Ít nhiều nàng nhu thuận lại phụng dưỡng lão tổ tông, bà mới bằng lòng xem trọng chính mình vài phần, cọc hôn nhân Lục Gia Học đó là như vậy mà đến.
Thời điểm Lục Gia Học chọn nàng, cũng là nghe lời bà mối nói cảm thấy nàng vừa đoan trang vừa hiền lành, liền như vậy đồng ý.
Khi đó nàng tuy rằng gả là cái thứ tử không chớp mắt, nhưng là nàng thực thích Lục Gia Học.
Sau khi gả qua giả bộ hiền lành không được bao lâu, hắn dần dần phát hiện chính mình cũng không có hiền lành như vậy, quả thật là lười, thậm chí còn có chút quật cường.
Mỗi khi đều là hắn kinh ngạc nhíu mày, sau đó cười cùng nàng ầm ỹ. Nàng ầm ỹ không qua khỏi hắn, cuối cùng còn muốn hắn đến dỗ.
Chính là người này sau này, biến thành một người nàng hoàn toàn không biết mà thôi!
Mà người này nay quyền khuynh thiên hạ, trước đó không lâu thậm chí thiếu chút nữa bóp chết nàng…
Nghi Ninh nhắm chặt mắt, vẫn là không cần suy nghĩ.
Nàng không phải cái tiểu cô nương nhiều năm trước, thậm chí hận ý đều bị vài thập niên này đã diệt trừ đi.
Trước tiên không cần phải lo lắng chuyện này, hiện tại nàng đích xác như những năm qua.
Một đời này... Nếu là lại phải lập gia đình. Nàng chỉ hy vọng không có tính kế, cũng không có ngụy trang. Ngươi liền ngươi ta chính là ta, hòa thuận mĩ mãn bình bình đạm đạm.
Chính là nàng đang ở Anh quốc công phủ, tam ca lại là La Thận Viễn, chính là nàng lại thế nào không đồng ý…..từ lâu đã bị vây vào trong trung tâm gió lốc.
Nàng đối Thẩm Ngọc không có cảm giác, người này xác thực ở trong đệ tử thế gia không tính xuất chúng.
Nếu Ngụy Lăng đã biết chuyện này, vậy liền sẽ không để nàng gả cho Thẩm Ngọc. Nghi Ninh đối cái này là rất tin tưởng.
Nàng hít một hơi thật sâu, dù sao cũng còn hai ba năm. Nàng đối với chuyện lập gia đình kỳ thật đã không có nhiệt tình gì, vậy hãy chờ xem.
Nghi Ninh đoán không sai, Ngụy Lăng nghe nói Phó lão phu nhân tới, liền đen mặt đi Tĩnh An cư.
Ngụy lão phu nhân là có ý lo lắng một chút, dù sao đều là trâm anh thế gia thường lui tới. Hiểu rõ, Thẩm Ngọc người ta đích xác cũng là một thiếu niên tuấn tú. Nhưng Ngụy Lăng lại trực tiếp cự tuyệt:
- "...Nữ hài nhi của ta còn nhỏ, chỉ sợ phải đợi hai năm lại nói. Làm phiền lão phu nhân trở về truyền lời lại."
Không có chính thức hạ thư mời, chống đẩy cũng liền chống đẩy.
Phó lão phu nhân tự nhiên nghe ra được Ngụy Lăng chối từ, bà vốn đang cường điệu khoe bề ngoài cùng địa vị của Thẩm Ngọc.
Nhưng Anh quốc công người ta căn bản không xem cái này ở trong mắt, một thân sinh nữ nhi của hắn như vậy, cái gì Thẩm Ngọc Lý Ngọc, đều phải có thể vào mắt hắn lại nói.
Phó lão phu nhân cũng là không ngoài ý muốn, vốn bà đã tính toán Ngụy Lăng sẽ không đáp ứng.
Ngụy lão phu nhân thấy sắc trời đã muộn, liền kêu Tống ma ma đi thu thập một gian phòng ở trọ cho Phó lão phu nhân.
Sau khi Phó lão phu nhân rời khỏi, Ngụy lão phu nhân nói với Ngụy Lăng:
- "...Trước kia Minh Châu từng đề cập Thẩm Ngọc với ta, nói hắn cùng với Nghi Ninh từng gặp qua."
Ngụy Lăng nghe được Triệu Minh Châu đề cập qua Thẩm Ngọc, biểu cảm chính là lạnh lùng:
- "Mẫu thân, ngài còn nhớ rõ lời ta đã từng nói về Triệu Minh Châu..."
Nếu Triệu Minh Châu dám động tay động chân, liền phải đuổi nàng ra khỏi Anh quốc công phủ.
Ngụy lão phu nhân khoát tay:
- "Nàng cũng không có nói cái gì, con đừng trách nàng! Con đã cảm thấy không thể liền quên đi, mẫu thân cũng sẽ không buộc con phải gả Nghi Ninh. Lại nói như thế nào Nghi Ninh cũng là thân cháu gái của mẫu thân, mẫu thân tự nhiên hi vọng nàng gả tốt... Nhưng hôm nay, mẫu thân cùng với Trình Lang nói ra chuyện hắn cùng Minh Châu, hắn cự tuyệt. Minh Châu đứa nhỏ kia đúng là thời điểm thương tâm..."
Nữ hài tử sáng sủa thích cười như thế nào, ở trong loại sự tình này cũng là da mặt mỏng.
Ngụy Lăng tự nhiên biết Triệu Minh Châu không xứng đôi với Trình Lang, Trình Lang thật sự đáp ứng chuyện này ông mới cảm thấy kỳ quái.
Nhìn bộ dáng lão phu nhân ông cũng không có khuyên, chính là nói:
- "Về sau việc hôn nhân của Nghi Ninh, tất yếu phải là con đáp ứng mới được, ngài đừng dễ dàng quyết định."
Ngụy lão phu nhân nghe xong liền cười:
- "Mẫu thân biết! Mẫu thân cũng không phải người tội ác tày trời gì..."
Ngụy lão phu nhân nói tới đây thanh âm nhẹ xuống, khuôn mặt bà có chút thương tâm, thì thào nói:
- "Nghi Ninh không thân cận mẫu thân, mẫu thân cũng muốn đối nàng tốt một chút."
Ngụy Lăng nhìn thấy mẫu thân như vậy, cũng không tốt nói chuyện. Hai mẫu tử như vậy trầm mặc một lát, Ngụy Lăng mới cáo lui rời đi, đi tới chỗ Nghi Ninh.
Ngụy lão phu nhân dựa vào gối có chút thất thần. Tống ma ma đã an trí tốt cho Phó lão phu nhân, khi tiến vào nhìn thấy trên bàn ngọn đèn bị mờ. Bà lấy xuống chụp đèn chọc hoa đèn, ngọn lửa mới một lần nữa sáng lên.
Tống ma ma liền nói với Ngụy lão phu nhân:
- "Ngài nếu thật sự lo lắng cho tiểu thư Minh Châu, không bằng đánh tiếng một chút. Xem Trung Cần bá gia có phải hay không đối tiểu thư Minh Châu cũng có ý... Như vậy hai nhà vừa không bị mất hòa khí, còn có thể kết một mối hôn nhân. Tiểu thư Minh Châu có thân phận đứng đắn, ngài cũng sẽ không cần quan tâm vì nàng."
Ngụy lão phu nhân lắc lắc đầu:
- "Thứ nhất Trung Cần bá gia hướng đến là dòng dõi, sợ là sẽ không đồng ý. Thứ hai liền vội vàng quyết định như vậy, đối với Minh Châu cũng không tốt!"
Tống ma ma nghe xong liền cười cười, không lại nói đến việc này, đở lão phu nhân đi rửa mặt.
Triệu Minh Châu đứng ở ngoài cửa, nàng khoác áo choàng da viền lông tuyết hồ, gió đêm lạnh thấu xương thổi vào mặt nàng.
Tay dưới tay áo của nàng đã nắm chặt, nàng vừa bị Trình Lang cự tuyệt việc hôn nhân, sau lưng liền có người tới cầu hôn La Nghi Ninh? Tống ma ma này là có ý gì, La Nghi Ninh không cần liền đưa cho nàng sao? Còn nói cái gì Trung Cần bá gia coi trọng dòng dõi sẽ không đồng ý...
Trước kia Trung cần bá phu nhân nói với nàng chẳng qua là tâng bốc à? Nay có cái La Nghi Ninh, liền đều coi mình là cái nghèo túng sao?
Triệu Minh Châu đứng đó, nhịn không được lệ rơi đầy mặt. Những người đã sủng ái mình trước kia đâu? Thế nào hiện tại đều không có! Trước kia bọn họ đều là sủng mình...
Vẫn là Tố Hỉ đi nắm tay nàng:
- "Minh Châu tiểu thư, trở về đi."
Tố Hỉ dỗ nàng nói:
- "Buổi sáng thức dậy cái gì cũng đều không có xảy ra, ngài ngủ một giấc, đem tất cả những cái này đều quên đi..."
Triệu Minh Châu dù sao cũng là cái tiểu cô nương, quay đầu liền ôm lấy Tố Hỉ khóc.
Tố Hỉ lau nước mắt cho nàng, dỗ một hồi lâu nàng mới ngừng khóc, đi trở về phòng.
Gió lớn thổi trên hành lang, bên ngoài đại tuyết rơi xuống đầy trời.
Thời điểm Nghi Ninh dạy Đình ca nhi làm tính, Ngụy Lăng tìm đến nàng, biết Ngụy Lăng là vì chuyện Thẩm Ngọc mà đến, Nghi Ninh tự mình châm trà cho ông.
Ngụy Lăng nâng cái cốc nước đang bốc hơi, bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, trong phòng có vẻ phá lệ yên tĩnh, Ngụy Lăng nhìn nàng nghiêm cẩn nhìn mình, dường như chờ ông nói cái gì. Ông nói:
- "Phụ thân giúp con đuổi đi Thẩm Ngọc."
- "Hắn đã qua mười bảy tuổi, chưa từng mưu cái chức vị. Tuy là trưởng tử, kỳ thực là bị dưỡng phế đi."
Ngụy Lăng tiếp tục nói,
- "Phụ thân tại thời điểm bằng tuổi hắn, đã đi theo tổ phụ con lên chiến trường, giết quân địch thập tam nhân... Sau khi trở về tiên hoàng thưởng phụ thân Tam thất Ðại uyên câu."
Ông nghĩ nghĩ lại bỏ thêm câu:
- "Con muốn tìm người, cũng phải đối chiếu phụ thân như vậy, không thể tìm người không có tiền đồ."
Ngụy Lăng vẫn nhớ được Phó Bình nói qua câu nói kia "Không chừng nữ hài nhi của ngươi thích đấy?"
Nhưng Nghi Ninh cũng không thể thích Thẩm Ngọc như vậy, chính là thích Trình Lang thì được!
Trình Lang tuy rằng phong lưu, nhưng là tài hoa trác tuyệt so sánh hơn xa Thẩm Ngọc.
Nghi Ninh nghe xong thổi phù một tiếng liền cười, nàng cảm thấy đùa với Ngụy Lăng phi thường vui vẻ. Vừa cười vừa gật đầu nói đúng, sau đó châm thêm trà cho ông.
Ngụy Lăng lúc này mới phóng tâm, uống trà dặn nữ hài nhi sớm đi nghỉ ngơi, rồi trở về viện mình.
Nghi Ninh thu trà cụ, bảo nha hoàn nhớ hong khô áo choàng Ngụy Lăng đã để quên, sáng mai đưa qua cho ông, sau đó mới rốt cuộc đi ngủ.
Ngày kế, Phó lão phu nhân đi Trung Cần bá phủ, đem lời Ngụy Lăng nói nói với Trung Cần bá phu nhân.
Trung cần bá phu nhân nghe xong có chút rất không cao hứng:
- "Anh quốc công là ghét bỏ nhà chúng ta so ra kém nhà bọn họ sao!"
Trung Cần bá phu nhân nguyên nghe được con thích Nghi Ninh, còn có chút cao hứng. Chỉ cần cùng Anh quốc công phủ kết thân, còn sợ con ngày sau ở trong quân mưu cầu không được chuyện tốt sao. Ai biết người ta lại cự tuyệt.
Nhi tử của bà là trưởng tử, Nghi Ninh là từ bên ngoài ôm trở về. Tuy rằng gia thế kém một ít, nhưng có thể sánh bằng nàng danh chính ngôn thuận hơn. Anh quốc công còn nghĩ tìm cho nữ nhi cái gì hoàng tử hay thái tử?
Nhi tử của bà không được việc, cũng là có một đám cô nương muốn phải gả cho hắn! Không để cho ông ghét bỏ như vậy.
Bà tìm Thẩm Ngọc tới, nói với hắn:
- "Cửa hôn sự này liền quên đi, mẫu thân lại tìm cho con chỗ tốt hơn, chớ để ý Nghi Ninh."
Thẩm Ngọc tinh thần có chút sa sút, lại mím môi không đáp ứng.
Hắn nghĩ đến thanh âm Nghi Ninh kêu hắn, ngứa ngứa như con gì cắn hắn một ngụm. Liền cảm thấy những người khác cũng không tốt như nàng.
Thẩm Ngọc thì thào nói:
- "Con... con không nghĩ cưới người khác. Ngài không cần lo cho con, con muốn gặp nàng! Con cầu nàng đồng ý là được."
Trung Cần bá phu nhân cảm thấy con nổi lên bướng bỉnh cũng thực cố chấp. Thở dài không lại nói hắn.
Thẩm Ngọc muốn gặp Nghi Ninh, Nghi Ninh lại muốn tránh hắn không gặp. Liền như vậy một tháng đều qua đi.
Mùa xuân cũng đến, nha hoàn ma ma trong viện Nghi Ninh đều bắt đầu giảm xiêm y, nàng cũng rất ít đi ra khỏi Đông viện.
Đông viện lại là chỗ của Ngụy Lăng, hộ vệ canh giữ trùng trùng, Thẩm Ngọc ngay cả cửa bên ngoài còn không thể nào vào được.
Thấm thoát trôi qua, kỳ thi mùa xuân gần đến.
Nghi Ninh nhận được hồi âm của tam ca, hắn hồi âm một câu ngắn gọn: "Mẫu thân sinh nam hài, mạnh khỏe chớ nhớ."
Nghi Ninh nghĩ đến chính mình viết cho hắn dài vài trang, hắn hồi âm chỉ có tám chữ, có chút không thoải mái. Ném ở một bên không hồi âm cho hắn.
Nhưng thư Lâm Hải Như từ Bảo Định gửi tới, Lâm Hải Như lưu loát viết dài mấy trang: "Nghi Ninh, mẫu thân không biết chữ, là Thụy Hương viết giùm."
Cho nên không uổng công nàng, có thể viết bao nhiêu liền viết bấy nhiêu.
Lâm Hải Như nói sau khi đệ đệ Nghi Ninh sinh ra, Hiên ca nhi bị bệnh, có người liền nói với Kiều di nương, phải dùng máu của mẫu thân làm thuốc dẫn mới có khả năng tốt lên... Sau đó cánh tay Kiều di nương liền để lại sẹo, không thể nhìn.
Nhưng Hiên ca nhi cũng không thấy tốt lên, Kiều di nương gấp đến độ ngày đêm quỳ phật đường, tinh thần đều hoảng hốt, cuối cùng thậm chí nói ra:
- "Là hắn gạt ta, là La Thận Viễn! Hắn tâm tư đen tối..."
La Thành Chương nghe xong nói Kiều di nương đây là bị điên, chuyển bà tới Lộc Minh Đường, không cho La Nghi Liên gặp bà.
Nói chuyện Kiều di nương một đoạn, Lâm Hải Như còn nói chuyện đệ đệ Nghi Ninh: "Vừa trắng vừa béo, đã mọc một cái răng sữa, cái gì đều muốn cắn."
Bà còn nói đến việc hôn nhân của La Thận Viễn: "...đích nữ Tôn đại nhân đối hắn có ý, tam ca con lại là cái miệng bình hồ lô, có thích hay không đều sẽ không nói. La Thành Chương muốn vì tam ca con định xuống hôn sự nhưng không biết ý tứ của hắn, chỉ phải chờ sau kỳ thi mùa xuân lại nói."
Nghi Ninh xem đến đây mới đọc ngày gửi, thế nhưng đã là tin gửi từ năm ngoái.
Nàng buông lá thư xuống, nhìn cây hòe bên ngoài thư phòng đều đã đâm chồi.
Kỳ thi mùa xuân chính là ngày kìa, hắn sẽ tiến kinh.
Quên đi, vẫn là viết một phong thư hồi âm cho hắn đi...
Nghi Ninh vẫn là trải giấy, viết thư cho La Thận Viễn, nghĩ cổ vũ hắn một phen.
Nhận được phong thư hồi âm càng ngắn gọn hơn: "Mạnh khỏe, vô sự."
Nghi Ninh nhìn liền cười, ném tới một bên rốt cục không hồi âm cho hắn.
Có thể là bởi vì nàng không hồi âm, La Thận Viễn lại viết cho nàng một phong: "Không cần lo lắng, sẽ không thi rớt. Ngày gần đây được?"
Nghi Ninh cũng không có hồi âm cho hắn.
Vào cuối tháng hai, hoa hạnh của Ngụy lão phu nhân đặc biệt nở rộ, các cô nương thế gia tụ tập đến cùng nhau ngắm hoa.
Thẩm Gia Nhu vì chuyện ca ca mình không muốn gặp La Nghi Ninh, đưa lưng về phía Nghi Ninh nói chuyện với Triệu Minh Châu, muốn hái hoa Hạnh làm mật hoa:
- "Dĩ vãng đều là làm mật hoa quế, ăn cũng ăn đủ, không bằng thử xem cái mới này!"
Nhị cô nương Hạ gia liền nắm khăn tay nói:
- "Ngươi thật không sợ ăn không tốt..."
Nhị cô nương phúc hậu, nhắc nhở Thẩm Gia Nhu,
- "Cẩn thận ăn nó sẽ tổn thương hương vị."
Thẩm Gia Nhu cũng không để ý tới nàng, Hạ gia nhị cô nương tự cảm thấy mất mặt.
Nghi Ninh thấy lắc đầu cười nói:
- "Nhị cô nương uống trà đi!"
Hậu viện rất náo nhiệt, Tùng Chi xông qua đám hoa, lách qua nha hoàn bưng trà, thực sự vội vàng đi tới. Đến trước mặt Nghi Ninh muốn nói lại thôi.
Nghi Ninh nhìn liền hỏi:
- "Như thế nào?"
Phản ứng đầu tiên của Nghi Ninh là Đình ca nhi lại là hư đồ vật quý trọng gì đó của mình, cần phải trở về giáo huấn.
Tùng Chi kiềm chế không được có chút kích động nói:
- "Tiểu thư, bên ngoài đã dán bảng! Tam thiếu gia đậu Nhất Giáp..."
Nàng nuốt nuốt nước miếng mới tiếp tục nói:
- “Nhất Giáp hạng nhất, là tân khoa Trạng Nguyên!"
Nghi Ninh nghe xong ngẩn người, các tiểu thư khác lại nghiêng đầu đến, có chút tò mò.
Người của thế gia vọng tộc phần lớn quan chức là kế thừa, có một ít là một thế hệ không bằng một thế hệ, giống Anh quốc công phủ chính là tốt nhất!
Người dựa vào trong nhà che chở làm quan, xem người chân chính từ khoa cử đậu tiến sĩ liền không giống với, thật sự cũng có vài phần kính trọng.
Cho nên Nội các mới là địa phương quyền lực nặng nhất trong triều đình. Có thể nói là không có Cát sĩ không vào Hàn lâm, không có Hàn lâm không vào Nội các.
Nghi Ninh rõ ràng nhớ được hắn kiếp trước đậu là Nhất Giáp, cũng là đứng thứ ba là Thám Hoa... Cư nhiên đậu Trạng Nguyên!
Hắn không phải nhất định ẩn dấu sao?
Các tiểu thư khác đều vây lại hỏi Tân khoa Trạng nguyên như thế nào, là tình huống thế nào.
Các tiểu thư đối Tân khoa Trạng nguyên còn là có chút chờ mong. Dù sao giờ phút này nói không chừng còn trẻ, như lại là người bộ dạng tuấn lãng, thời điểm dạo phố muôn người đều lại đổ xô ra đường.
Nghe nói vị Tân khoa Trạng nguyên này mới hai mươi mốt, các nàng liền càng thêm cảm thấy hứng thú.
Nghi Ninh nghĩ đến chính mình cuối cùng chưa hồi âm cho hắn, lại nhìn các nàng nói thật náo nhiệt, quyết định trở về hảo hảo hồi âm cho hắn.
************
......
- -----oOo------