Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 197: Hoàn chính văn
Edit + Beta: Đào Mai
Sắc trời mơ hồ xuất hiện… ánh mặt trời tảng sáng chiếu xuống mặt đất, chiếu đến từng góc của Tử Cấm thành…
Những sự kiện hỗn loạn huyết tinh, mỏi mệt thống khổ…. Cuối cùng đều ở trong ánh sáng mông lung mà nhu hòa đi…. giống như những năm tháng thong dong, khiến cho hoàng cung trầm trọng từ xưa toả ra ánh sáng tự nhiên nhu hòa.
Binh giới, tử thi, máu đọng lại đầy đất. Pháo phá hủy mặt đất. Giống như nơi này bình minh còn chưa có đến, gió từ bên ngoài thổi tới là khô ráo lại âm lãnh.
Binh lính đang thanh lý mặt đất. Hết thảy đều kết thúc, Đạo Diễn bắt được Chu Ứng Hữu, phó chỉ huy sử khống chế hoàng hậu. Mà La Thận Viễn nhốt Lục Gia Học vào trong đại lao.
Cái nam nhân có thể đối kháng thiên quân vạn mã, đến cuối cùng còn đang cười. Miệt thị hắn thắng lợi, thậm chí miệt thị sinh mệnh chính mình.
- "Các lão." Tùy tùng đem hổ phù, kim bài, ấn đại đô đốc đưa cho hắn nói: "Đã lấy được mấy cái này."
La Thận Viễn ừ một tiếng, tiếp nhận nắm ở trong tay, vào Thái Hòa Điện hướng hoàng đế bẩm báo kết quả. Còn có dư đảng, dư nghiệt xử trí như thế nào? Như thế nào bắt trở về? Mọi việc đều cần hắn đến xử lý...
Cẩm y vệ đi theo phía sau La Thận Viễn, từng bước một đi lên Thái Hòa Điện. Gió lạnh thổi lên y bào hắn, từng bước một đi hướng đến chỗ cao. Mà chỗ cao kim quang khắp cả.
Hắn ở nửa đường phía dưới ngừng lại, quay đầu nhìn lại. Giống như là không có người nào theo bên hắn, một đường cô độc đi lên trên.
Hắn được vạn người kính ngưỡng, hắn được quyền thế ngập trời.
Chính là, tất nhiên cô độc. [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]
Những mệnh phụ bị giữ lại trong cung theo thứ tự được đưa trở về.
Một đêm mà thôi, trong cung biến đổi. Lúc La Nghi Ninh trở về, nhìn thấy từ trong hoàng cung tràn ra đội quân mặc giáp đen, lao tới các nơi trong hoàng thành. Mà Trình gia ở Tân Kiều Phố Nhỏ cũng bị vây quanh trùng trùng, Trình lão ông đã ngoài bảy mươi mặc vào quan phục, bị ép vào trong triều.
Trình Lang không phải chủ mưu, cuối cùng La Thận Viễn cũng không có bắt hắn. Trình lão ông phải chịu chút khổ, nhưng ông càng vất vả công lao càng lớn, phỏng chừng Trình gia cũng không đến mức bị trừ tận gốc. Nói không chừng Trình lão ông nỗ lực chút, hoàng thượng còn có thể để lại cho Trình Lang một mạng, dù sao Trình Lang là thiếu niên thành tài, hoàng thượng cũng coi trọng.
La Nghi Ninh xuống xe ngựa, nhìn thấy Tạ Uẩn mang theo nha đầu đón nàng tại cửa. Sau khi Tạ Uẩn nhìn thấy nàng, có chút sốt ruột đi lên hỏi:
- "Ngươi... Ngươi có biết hắn như thế nào không?"
- "Ngươi hỏi là ai?"
Trong đầu La Nghi Ninh còn có chút hỗn độn, ngữ khí cũng thản nhiên.
Tạ Uẩn có chút do dự, thanh âm bất giác thấp xuống.
- "...Trình Lang."
La Nghi Ninh lắc đầu nói:
- "Không biết, còn chưa bị bắt. Lấy thông minh tài trí của hắn hẳn là cũng không xảy ra chuyện... Nhưng Trình tứ phu nhân, phu nhân phải cẩn thận một chút!."
- "Ta không biết hắn sẽ đột nhiên như vậy!."
Vẻ mặt Tạ Uẩn mờ mịt kinh sợ, có loại sống sót sau tai nạn,
- "Cô cô ta, ngay cả ta cũng gạt... Ta thật sự không biết!"
- "Ngươi không biết là tốt rồi."
La Nghi Ninh gật đầu, nàng đối với Tạ Uẩn thật sự thờ ơ, liền muốn vào phủ.
Tạ Uẩn lẳng lặng đứng sau lưng nàng thật lâu. Nhớ tới thời điểm hắn bị chính mình vạch mặt không gọi là cười lạnh, nhớ tới hắn đứng lên sửa sang lại ống tay áo bình tĩnh… Tạ Uẩn thở dài, thì thào nói:
- "Kỳ thật cho tới bây giờ hắn không cảm thấy còn sống là có ý gì? Cho tới bây giờ... hắn đối với cái chết cũng không gọi là gì? Ai biết hắn đang nghĩ cái gì? Cầu mà không được, đại khái là một sự kiện thống khổ nhất trên đời này."
Nàng lời này như là nói cho chính mình nghe, cũng không trông cậy vào La Nghi Ninh có thể biết cái gì? Quay đầu nhìn La Nghi Ninh liếc mắt một cái nói:
- "Quấy rầy, cáo từ."
Nói xong Tạ Uẩn sửa sang lại y phục, kêu nha đầu đở nàng trở lại Trình gia.
La Nghi Ninh sợ run một lát, nhưng vẫn còn nhấc chân trở lại.
Thời điểm tảng sáng, Lục Gia Học ở trong lòng nàng đã bị lôi đi, nàng quỳ trên mặt đất không có buông tay. Lục Gia Học bị thương như vậy, ở trong lao căn bản là kiên trì không xong.
La Thận Viễn không nói một lời, bị bức nóng nảy mới nắm cằm nàng, từng chữ từng chữ nói:
- "Ta đáp ứng tha hắn một mạng… hắn nhất định sẽ không chết, biết không?"
Trong đám sương mờ sáng sớm, La Nghi Ninh có thể nhìn thấy đại quân ẩn núp xa xa phía trước, một mảnh túc mục, ánh sáng những mũi tên lạnh thấu xương thậm chí đọng một tầng sương.
Mà hắn ở trước mặt, mặt cũng giống như đọng một tầng hàn sương.
La Nghi Ninh khóc nhắm hai mắt lại, không nói cái gì nữa. Trong tay còn sót lại độ ấm của Lục Gia Học cũng dần dần không còn.
Nàng từng bước một đi đến Gia Thụ đường, đầy người vết máu Lục Gia Học, máu người khác. Một đêm không ngủ, hao hết tâm lực khó chịu. Cước bộ nàng càng lúc càng phù phiếm, vừa đi vừa khóc, đến cuối cùng cơ hồ là gào khóc. Hết thảy đau xót đều phải khóc hết, Trân Châu sợ tới mức đỡ nàng không dám nói lời nào.
- "Phu nhân, đừng khóc! Không có việc gì đâu!"
La Nghi Ninh cuộn mình quỳ xuống, đường lát đá lạnh như băng đâm vào hai đầu gối đều đau.
Nàng mệt lã người, sợ cả đời đều đổi không được. Bởi vì tâm chỉ có một, nàng thích La Thận Viễn sẽ không lại thay đổi. Cái này thua thiệt Lục Gia Học. Nhưng cầu La Thận Viễn buông tha Lục Gia Học, cũng thật là khó xử hắn. Đối với người này mà nói, nguyên tắc chính trị hẳn là không hề thay đổi. Nhưng hắn vẫn đáp ứng nàng.
Hắn tương kế tựu kế, mũi tên nhắm ngay nàng. Kỳ thật một khắc bảo tiễn thủ bắn tên kia, trong lòng hắn hẳn là hờ hững đi.
Có người chậm rãi đi đến trước mặt nàng.
Là Đạo Diễn vừa từ trong cung trở về, trên giày hắn còn có vết máu khô cạn.
Giọng hắn thản nhiên:
- "Ta nghe nói... Ngươi lấy chính mình áp chế La Thận Viễn buông tha Lục Gia Học?"
La Nghi Ninh không nói gì, chậm rãi xiết chặt tay.
- "Ngươi có lá gan rất lớn."
Đạo Diễn nửa ngồi xổm xuống, khóe miệng mang theo tươi cười nghiêm khắc, nói:
- "Có phải thời điểm nhìn thấy Cẩm y vệ bắt ngươi, ngươi đã dao động tâm trí hay không? Nghĩ là sư đệ ta làm? Cho nên mới dám nói những lời này! Tính kế ngươi vào cung bị bức hiếp, ta đoán được ngươi đối với Lục Gia Học mà nói rất trọng yếu... Lại không nghĩ rằng hắn thật sự bỏ xuống hết thảy đi cứu ngươi. Lục Gia Học cũng là một thế hệ kiêu hùng, thế nhưng đa tình như vậy!"
La Nghi Ninh cả người run run.
Hắn cái gì đều đoán chắc, việc này cũng là cố ý! Cố ý dẫn đường nàng cho rằng La Thận Viễn cũng tham dự trong đó!
Nàng giơ tay lên liền hung hăng đánh Đạo Diễn một cái tát! Dùng hết khí lực, trừng lớn mắt đỏ bừng.
Chiến thần danh khắp thiên hạ này, phách một tiếng bị nàng đánh cho quay đầu đi, trên mặt xuất hiện dấu tay tự nhiên. Nhưng một lát sau hắn liền đứng lên:
- "Cho ngươi phát tiết một chút thôi! Đứng lên đi, đại cục đã định. Trở về tẩy trừ một chút rồi đi hò hét sư đệ kia của ta đi, Lục Gia Học không có việc gì? Nhưng hắn ta cũng không biết…..."
Đạo Diễn từng bước một ly khai, gió thổi nổi lên bóng dáng đơn bạc của hắn.
La Nghi Ninh thật lâu mới ngừng khóc, lau khô nước mắt để cho Trân Châu đở nàng đứng lên. Thật sự phải đi về rửa mặt chải đầu.
Sinh hoạt của nàng thật sự phải tiếp tục.
Mãi cho đến buổi tối hắn đều không có trở về. Bảo ca nhi cũng ngoan ngoãn không khóc không náo loạn, chính là nhìn không chuyển mắt nhìn mẫu thân. Có khả năng thật là mẫu tử liên tâm, kề cận nàng không chịu rời đi. La Nghi Ninh đút nó uống nước xong, vẫn là sai nhũ nương ôm Đình ca nhi đi ra ngoài chơi.
La Nghi Ninh tĩnh lặng ngồi suy nghĩ thật lâu. Một lát là tay hắn lạnh như băng, một lát là sắc mặt hờ hững. Nàng luôn không có cách nào yên ổn, nghĩ không bằng đi vào thư phòng hắn lấy mấy quyển sách.
Nàng chậm rãi đi tới trước thư phòng, nhưng lại phát hiện bên trong đã thắp đèn.
Hắn.....đã…..đã trở lại sao?
La Nghi Ninh dừng cước bộ, có chút do dự. Theo sau phát hiện trong thư phòng không có người, nàng mới chậm rãi tiến vào.
La Nghi Ninh vừa đi vừa nhìn, hắn từng ở đây dựa bàn viết văn, từng đứng ở phía trước cửa sổ này đọc sách.
Hai con rùa được nuôi ở trong hang đang lẳng lặng đi. Thật sự để hắn nuôi rất khá, bên ngoài có một vũng nước, vẻ mặt lười biếng, chậm rì rì ăn. Chỉ có áo cơm không lo như vậy mới là thật nhàn nhã, bởi vì có nơi che mưa che gió, có người mỗi ngày cho chúng nó ăn. Được quan tâm, được bảo hộ.
Đây là rùa mà hồi nhỏ nàng đã nuôi qua. Cho tới bây giờ hắn không từng nói với nàng việc này, chính là đi chỗ nào đưa chỗ nào. Hắn làm việc trước sau là như vậy.
La Nghi Ninh chậm rãi vuốt mai rùa, lại chú ý tới trên bàn có một phong thư. Bút tích trên phong thư là hắn, viết là thân gửi Ngụy Lăng.
Nàng cầm lấy phong thư, phát hiện hàn còn không có niêm. Hắn viết cho phụ thân cái gì?
La Nghi Ninh do dự một lát. Nhưng vẫn là buông phong thư xuống, nàng vòng vo ở trong thư phòng một lát, cuối cùng vẫn là cầm lấy, mở thư ra, đúng là chữ hắn viết.
"Nhạc phụ đại nhân cúi giám:
Đã lâu không gặp, bởi vì công việc bận rộn. Biên cương kham khổ, nhạc phụ có khoẻ mạnh không? Trong triều bận rộn, nhạc phụ cùng con có hiềm khích, thật là nan giải. Tế tử hiếu tâm một mảnh, cũng không làm cho thê Ninh mệt nhọc, nguyện nhạc phụ biết rõ.
Lục Gia Học khải hoàn hồi triều, trong cung mọi việc đã biến đổi. Tế tử bận việc chu toàn, nguyện trung thành với thánh thượng. Mặc dù mọi sự thiết kế chu toàn, nhưng cũng sẽ có sai lầm, sự tình trọng đại, phải thật thận trọng. Chỉ có một lời cầu xin nhạc phụ, thê Ninh gầy yếu, con trẻ còn nhỏ, thật sự không nói nên lời. Tế tử e sợ xảy ra bất trắc, quan tâm không được, đem thê nhi của tế tử phó thác cùng nhạc phụ.
Nếu như tế tử bại lui, nhất định sẽ không thể sống, thê Ninh sẽ thương tâm đến cực điểm, nhạc phụ nên khuyên nàng, không cần hoài cảm. Tế tử lưu tiền tài mấy vạn, dư giả cho thê Ninh.
Thư ngắn ý dài, không thể nói tỉ mỉ. Việc thỉnh cầu, khẩn trông nhạc phụ khảng khái chấp nhận. Tế tử khắc sâu trong lòng không thôi!
Tế tử Thận Viễn kính thượng."
Nàng đọc đọc, nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi lên trên giấy viết thư. Câu "nếu như tế tử bại lui, nhất định sẽ không thể sống, thê Ninh sẽ thương tâm đến cực điểm." kia, nàng xem qua lại vài lần, khóc không thở nổi.
Như hắn thật sự xảy ra chuyện?
Có phải hay không... Có phải hay không cái này chính là di thư?
Hắn không nhắc đến với nàng mấy chuyện này! Hắn lo lắng, kinh sợ cùng sợ hãi. Chính là trấn an nàng không có chuyện gì! âm thầm viết thư, đối với nhạc phụ đã bắt đầu đề phòng hắn, lời nói khẩn thiết, thái độ đê hèn thỉnh cầu ông chiếu cố nàng. Hắn thế nào sẽ không sợ đây! Cái đối thủ kia là Lục Gia Học mà!
Nàng dựa vào thư án chậm rãi tụt xuống, che miệng. Nhất thời mới giựt mình thấy chính mình đã làm ướt giấy viết thư, chật vật lau lau, nhưng nét mực đã lem.
Nàng nghĩ nên làm cái gì bây giờ? Phải như thế nào che giấu đây? Không bằng nàng mô phỏng một phong thư khác vậy! Nàng biết chữ viết chính mình giống hắn, lại không biết hắn có nhìn ra hay không?
Nhưng cũng không có biện pháp khác!
La Nghi Ninh đứng dậy tìm bút, lục ra nghiên mực, giấy viết thư. Hít sâu một hơi, mở ra phong thư trước đó bắt đầu miêu tả bút tích hắn.
Nhưng vừa viết phong thư này, vừa khóc lên. Mỗi một chữ rõ ràng đều thực bình thường, viết ra lại nặng như đá tảng. Cuối cùng tay run không viết xuống được, nàng không thể không dừng lại nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục viết.
Thê ninh gầy yếu, con trẻ còn nhỏ, thật sự không nói nên lời...
Vừa viết đến nơi đây, bên ngoài lại truyền đến âm thanh ồn ào, có hạ nhân đang nói chuyện:
- "Các lão, ngài đã trở lại!"
La Nghi Ninh cuống quít muốn giấu đi giấy viết thư, nhét ở trong ống tay áo. Người nọ không chậm trễ chút nào, đã sải bước tới cửa.
- "Không cần hầu hạ, trước tiên lui xuống đi."
Thanh âm mang theo bóng đêm lạnh như băng, cùng mỏi mệt nói không nên lời.
La Thận Viễn vào cửa liền nhìn thấy nàng. Mắt đỏ bừng đứng ở tại chỗ nhìn hắn, hắn lại dường như không có nhìn thấy, không đáng để ý tới, lập tức đi tới bàn trà tự châm trà cho chính mình.
La Nghi Ninh lập tức đi qua cầm lấy ấm trà, châm trà cho hắn, sau đó mới phát hiện ấm trà đã không nóng. Nàng thấp giọng nói:
- "Trà đã lạnh, muội gọi bọn hắn đưa trà nóng vào!"
- "Không cần."
Hắn từ trong tay nàng lấy qua ấm trà, chính mình đổ nước.
Quả nhiên là lạnh, lạnh như băng từ miệng đến cổ họng. Sau đó La Thận Viễn mới hơi chút thanh tỉnh.
Hắn thản nhiên nói:
- "Nếu nàng tới đây để hỏi về Lục Gia Học, mạng của hắn đã bảo vệ. Rung động biên cương hơn mười năm, hoàng thượng lưu hắn hữu dụng, sẽ không dễ dàng giết hắn, nhưng hẳn là cũng vĩnh viễn sẽ không thể ở lại kinh thành. Nàng cũng đừng hỏi ta. Vây cánh còn lại chết là chết, lưu đày là lưu đày, sẽ không bỏ qua."
La Nghi Ninh thế nào không biết hắn xa lạ, nàng nhẹ giọng nói:
- "Muội không phải tới hỏi hắn!."
- "Chẳng lẽ là hỏi ta?" Khóe miệng hắn lộ ra một tia cười trào phúng.
La Nghi Ninh giữ chặt tay áo của hắn, thanh âm có chút cầu xin:
- "Nhìn thấy Cẩm y vệ, muội nghĩ là huynh, muội không biết! Đạo Diễn bảo muội vào cung, muội chính là nghĩ giúp huynh..."
La Thận Viễn vung tay nàng ra:
- "La Nghi Ninh, hiện tại ta không muốn nghe..."
La Nghi Ninh trầm mặc, môi hơi hơi run, sau đó nàng chậm rãi nói:
- "Muội không thể không cứu hắn... La Thận Viễn, tâm muội đã hoàn toàn thuộc về một người khác, phân không ra khe hở cho hắn. Mặc dù người kia..."
Nước mắt nàng lăn xuống, nàng không muốn khóc, nhưng chính là nhịn không được,
- "Mặc dù người kia hắn muốn lợi dụng muội, hắn muốn hại muội. Muội cũng không có cách nào không thích hắn! Muội không thể không áy náy! Bởi vì muội đã không thương hắn, La Thận Viễn, muội hồi báo không nổi hắn cứu muội như vậy!"
La Nghi Ninh rất kích động nói, lui về phía sau đụng vào trên trường án. Nước mắt giàn giụa.
La Thận Viễn tựa hồ bị nàng làm cho xúc động, hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nửa ngày nói không nên lời. Nhưng mà ánh mắt của hắn lại xuống, nhìn thấy giấy viết thư rơi trên mặt đất kia.
La Thận Viễn lập tức đứng lên đi tới hướng nàng:
- "Đó là cái gì?"
La Nghi Ninh vội vàng nhặt lên, không cho hắn nhìn thấy. Nhưng La Thận Viễn đã ngăn chận thân thể của nàng, vươn tay liền đoạt.
"—— huynh đừng xem!"
La Nghi Ninh như thế nào có thể để cho hắn nhìn thấy, nhưng căn bản đánh không lại khí lực hắn.
La Thận Viễn thấy nàng che giấu, càng nghĩ cái gì đó không thể xem? Thậm chí không tự chủ được hoài nghi, có phải hay không La Nghi Ninh thông tin cùng người khác. Một khi đã nghĩ như vậy liền lại muốn tới tay, môi nhếch, giơ tay liền đoạt đi.
Nhưng lúc hắn mở ra, nhìn thấy, lập tức kinh ngạc. Này...
- "Nàng đây là đang.....chép thư của ta?"
La Nghi Ninh thẹn quá thành giận, bị hắn ép tới không thể động đậy, chỉ có thể nói:
- "Đều đã nói huynh đừng nhìn mà!"
La Thận Viễn buông giấy viết thư, một tay đè nàng, một tay đẩy ra đồ vật trên trường án. Quả nhiên thấy được một phong thư bị khóc ướt mực lem nhem, kia mới là hắn viết.
- "Muội đã làm hỏng thư rồi. Muội vốn định chép lại huynh sẽ không phát hiện..."
La Nghi Ninh giải thích nói, lại phát hiện hắn đột nhiên nở nụ cười, sau đó nắm tay nàng:
- "La Nghi Ninh, nàng thực cho rằng, ta phân không ra chữ viết của nàng cùng ta à?"
Ai biết nàng nhìn hắn thật lâu, lại hỏi:
- "Tam ca không tức giận?"
La Thận Viễn thở dài:
- "Nếu ta giận nàng, vậy sẽ dứt."
Huống chi nàng vừa rồi nói những lời này cũng thật khiến hắn xúc động, chỉ cần biết rằng... nàng không phải động tình với Lục Gia Học, La Thận Viễn còn có cái gì phải tức giận? Huống chi, nàng đích xác hoang đường hảo ngoạn, hắn tức giận không nổi… bị chọc giận nở nụ cười.
Nhưng La Nghi Ninh vẫn nhìn hắn, muốn hắn nói ra nguyên cớ!.
- "Thôi thôi! Ta nợ nàng có được không!"
Ngữ khí hắn lại có chút bất đắc dĩ,
- "Ta một ngày một đêm không có chợp mắt, không có giận nàng, ta muốn đi ngủ."
La Nghi Ninh mới thật cao hứng, gắt gao ôm lấy hắn. Thì thào nói:
- "Thời điểm muội nhìn thấy phong thư, đã khóc thật lâu. Về sau huynh nhất định phải nói tất cả với muội, được không?"
Hắn chính là ừ một tiếng.
Đã thành công, lưu lại phong thư này cũng không hữu dụng. La Thận Viễn lấy lại vò thành một cục, muốn ném đi…
La Nghi Ninh vội vàng ngăn cản hắn:
- "Không được, muội còn muốn… muốn..."
Nàng lại tinh tế vuốt phẳng lá thư, cẩn thận bỏ vào trong phong thư, sau đó nhét vào trong lòng.
La Thận Viễn thấy mắt nàng xưng giống như hạch đào vì khóc và thức suốt đêm, thực khó coi. Nhưng càng xem càng ấm áp, giống như đêm đông đấp lên đệm chăn nóng!
Nàng mới quay đầu nở nụ cười nói với hắn:
- "Muội hầu hạ huynh đi ngủ."
Trong lòng chỉ có người này, rốt cuộc chứa không được người khác.
La Nghi Ninh nghe được giọng nói của chính mình, từ lúc nàng bắt đầu nhìn thấy lá thư này…..từ việc La Thận Viễn vì nàng, buông tha giết Lục Gia Học. Hết thảy đều không phải do nàng chọn lựa.
Nàng cũng biến thành cái người yếu ớt kia. Về sau La Thận Viễn như là muốn thương tổn nàng, hắn có thể thương tổn thật sự sâu.
Bởi vì từ giờ trở đi, nàng thật sự đối với hắn không hề chống cự, không hề phòng bị.
Nàng nghĩ thế nhưng muốn khóc, có loại cảm giác lệ nóng doanh tròng.
La Nghi Ninh hầu hạ hắn nằm xuống, La Thận Viễn bởi vì mỏi mệt rất nhanh liền ngủ say… Nhưng La Nghi Ninh dựa vào mép giường, nhìn hắn thật lâu.
Nàng cúi đầu hôn lên mặt hắn.
Đời này... Người này cuối cùng đả động được nàng, hắn thật sự thắng! Nàng có sợ hãi mất đi, sợ hãi bị buông tha cho, sợ hãi hắn bị người đoạt đi. Thậm chí có một ngày hắn không để ý tới nàng, nàng cũng sẽ theo sau.
La Nghi Ninh tựa vào bên người hắn, lẳng lặng nhắm mắt lại.
La Thận Viễn ngủ say một đêm, ngày kế tỉnh lại, bên người đã mất nàng. Giơ tay sờ đệm chăn, cũng là một mảnh lạnh như băng. Hắn nhíu nhíu mày, lập tức mặc quần áo đứng dậy. Sau khi xuất môn ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện nàng đang ôm Bảo ca nhi chơi ở bên ngoài… Bảo ca nhi ngồi ở trên gối mẫu thân, cười khanh khách.
Có thế này hắn mới thả lỏng, dựa vào khung cửa xem hai mẫu tử kia.
Nàng cúi đầu nói chuyện với Bảo ca nhi, cũng không biết nói cái gì, ngẩng đầu cũng là tươi cười sáng lạn, nói:
- "Huynh rốt cục đã tỉnh! Có muốn ăn cái gì hay không?"
- "Sủi cảo." La Thận Viễn nói. "…Cái nhân thịt dê kia!"
- "Muội sẽ lập tức đi làm."
Nàng giao Bảo ca nhi cho hắn, sau đó mang theo nha đầu đi phòng bếp.
La Thận Viễn ôm con của hắn. Bảo ca nhi ở trong lòng cha xoay xoay, sau đó một cái bàn tay nhỏ sờ sờ mặt phụ thân.
La Thận Viễn nắm bắt mặt mềm mại của nhi tử, cư nhiên đối nó cười cười:
- "Ngươi sớm hay muộn cũng rơi vào trong tay ta, có biết hay không?"
Bảo ca nhi tuổi nhỏ ngây thơ, quái nhân mặt lạnh này cười cái gì đây! Nó cũng không biết tương lai con đường đọc sách dài dằng dặc của nó, sẽ bị phụ thân uy nghiêm quản giáo mà vượt qua. [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]
Sau khi La Thận Viễn ăn sáng không lâu, liền lập tức phải đi xử lý những chuyện còn lại.
Hắn lên xe ngựa, đi vào trong lao nhìn Lục Gia Học trước.
Lục Gia Học đang nằm uống trà, nửa chết nửa sống, vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt.
Từ sau khi hắn cứu La Nghi Ninh, dường như đã giải khai được khúc mắc, thế nhưng so với trước kia càng tiêu dao, thân hãm lao ngục cũng không chút để ý.
Có lẽ là rốt cục hoàn thành việc mà mỗ ta đã thương tiếc.
- "La các lão lại tới!"
Lục Gia Học trào phúng cười cười, dùng nữ nhân khiến hắn mắc bẫy, hắn tự nhiên không có gì tôn kính.
La Thận Viễn đứng ở trước mặt Lục Gia Học, hắn đột nhiên nhớ tới, nhà lao này đã từng nhốt qua Dương Lăng. Hắn đã ở trong này nửa quỳ, nắm tay Dương Lăng nghe lời nói cuối cùng của hắn.
Sau đó hắn quyết định, muốn vĩnh tồn chính khí trong thiên địa.
Mặc kệ là dùng phương thức gì? cùng thủ đoạn gì?
- "Trong lòng ngươi nghĩ cái gì, ta đều biết được!" La Thận Viễn chậm rãi đi tới bên người Lục Gia Học, ngữ khí thản nhiên.
Người thanh niên này đã từng hèn mọn ở trước mặt hắn, hiện tại giơ tay nhấc chân khí thế mười phần, có chí nguyện vượt cao lên tới tận mây, có thủ đoạn sắc bén không hề cố kỵ.
Đích xác lợi hại.
Lục Gia Học cười cười:
- "Các lão không lấy Nghi Ninh ra xả giận chứ?"
La Thận Viễn nhìn hắn một cái:
- "Ngươi có biết hay không? Ngươi chết là một chuyện rất dễ dàng! Ngươi phải quý trọng mệnh mà nàng đã cứu trở về…..cũng đừng chọc giận ta!"
Lục Gia Học trầm mặc, giống như lại trở lại trên người thứ tử lúc trước ở hầu phủ, hai bàn tay trắng.
La Thận Viễn cúi người, nhìn băng vải thấm máu trên người hắn, nở nụ cười nói:
- "Yên tâm, sẽ không cho ngươi chết. Bất quá…..đời này của ngươi cũng đừng mơ tưởng trở lại. Ta cũng chỉ là tới gặp ngươi một lần cuối cùng, nửa tháng sau sẽ đưa ngươi đi biên quan."
- "Về phần chuyện quá khứ giữa ngươi với nàng…..dù sao, thì cũng đã là chuyện quá khứ."
La Thận Viễn đứng lên, đi ra nhà lao.
Cuối cùng hắn nhẹ nhàng mà nói:
- "Lục đại nhân, tái kiến."
Lục Gia Học không lại nói chuyện, hắn nhìn thấy La Thận Viễn biến mất, mới xiết chặt chuỗi Phật châu trong tay.
Bên tai là thanh âm của nàng, đan xen vào ánh sáng lờ mờ ở trong nhà tù, như cảnh xuân tươi đẹp:
- "Lục Gia Học, ngươi vì sao thú ta vậy?...Lục Gia Học, vì sao cười chữ ta khó coi! Hoa quỳnh có cái gì đẹp mắt... Lục Gia Học, con chó ngươi ôm về rất xấu!"
Cuối cùng cái thanh âm kia là: "Có đau hay không? Lục Gia Học, có đau hay không?"
Hắn nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra tươi cười thản nhiên.
Đau đấy…, La Nghi Ninh.
Cho dù đau, cũng không có…..ngay cả đau hắn đều sẽ không có được. [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]
Hai tháng lạnh khủng khiếp, trong kinh thành một mảnh sát khí nghiêm túc...
Mà lạnh khủng khiếp qua đi, rốt cuộc thì xuân đến...
Hai tháng xuân phong giống như đã qua đi, trong viện tuyết đọng đã sớm tan, nước trong ao nhỏ chậm rãi lên cao.
Đầu xuân lá sen vừa vươn ra, chồi non màu đỏ nhạt vừa nhú.
Bảo ca nhi ngồi ở trong lòng nhũ nương, vươn tay kéo kéo những cành liễu phất phơ buông xuống, bắt được một chồi non, quay đầu đưa cho Nghi Ninh xem:
- "Nương, nương… nương, nương."
La Nghi Ninh ôm nó lại, sờ sờ phía sau lưng nó, không có xuất ra mồ hôi.
Nàng xem sắc xuân trước mắt giật mình.
Cung biến rốt cuộc kết thúc, Chu Ứng Hữu bị trảm thủ, hoàng hậu bị phế, Tam hoàng tử giam cầm. Đại hoàng tử thành công đi lên ngôi vị hoàng đế. Hoàng thượng quả nhiên không có giết Lục Gia Học, mà là biếm cấp, để cho hắn đi tới Sóc Châu Vệ, tương đối xa xôi nhậm chức quan nhàn tản. Dưỡng thương một tháng, liền lập tức đưa đi Sóc Châu Vệ.
Nói là chức quan nhàn tản, kì thực La Thận Viễn tự mình phái người giám thị. Có lẽ có một ngày ngoại tộc xâm chiếm, hắn vẫn sẽ biến thành một Lục đô đốc quyền khuynh thiên hạ! Nếu không có, hoàng thượng sẽ luôn luôn đè nặng hắn, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không tấn chức.
Dị tộc chưa diệt, Lục Gia Học một ngày sẽ không chết.
La Nghi Ninh đột nhiên tỉnh ngộ đạo lý này. Bởi vì tại trên mặt này, thật sự không ai có thể so qua hắn.
Nàng nghĩ đến Lục Gia Học chỉ có thể trầm mặc, thật sự là thua thiệt hắn… cái này coi như là giúp hắn cuối cùng. Hi vọng hắn ở biên quan sống tốt hơn, so với ở trong kinh thành là được... So với thời điểm ở với nàng tốt hơn.
Trình Lang vì không muốn liên lụy gia tộc, tự động đầu thú. Hoàng đế vì tiết hận, đã đánh giết một đám người, nên hiện tại cũng đã hoà thuận tiêu khí.
Trình Lang bị biếm làm thứ dân, hắn ngược lại không thèm để ý, theo Trình đại lão gia đi Hàng Châu thương hành. Còn đã đến gặp La Nghi Ninh... Hắn đã để lại lễ vật cho Bảo ca nhi, bất quá đều bị phụ thân Bảo ca nhi ném vào trong khố phòng, vĩnh viễn không được mở ra.
Thời điểm hắn rời đi phương Bắc, còn từ bên ngoài bế về một đứa nhỏ ba tuổi, là năm đó Liên Phủ đã sinh.
Từ sau khi Tạ Uẩn nhìn thấy đứa trẻ kia, liền không còn có ở bên ngoài nhắc tới sự việc đứa nhỏ này. Nội tâm chứa nhiều tư vị, chỉ có chính mình mới biết được.
Từ sau chuyện cung biến, La Thận Viễn hiện tại ở trong triều hết sức quan trọng. Chẳng qua hắn cùng với Uông Viễn xem như đối lập, cùng Uông Viễn đấu, còn không biết khi nào thì mới là cuối.
Lâm Hải Như ngồi sau lưng La Nghi Ninh, lôi kéo tay La Nghi Ninh. Lúc này La Nghi Ninh mới hồi phục tinh thần lại, chợt nghe Lâm Hải Như hỏi nàng:
- "…con chừng nào thì nói cho hắn biết?"
- "Chờ hắn trở về rồi nói sau."
La Nghi Ninh giao Bảo ca nhi đang náo loạn cho nhũ mẫu, nàng căn bản không vội.
- "Mới hai tháng mà."
Lâm Hải Như nhìn bụng nàng, ẩn ẩn thở dài:
- "Trong cái bụng này của con nếu lại bật ra một tiểu tử, có thể La tam sẽ đau đầu…"
Lên trên giường nhiều thêm một người, nhiều thêm một tiểu tử…..cũng không có tri kỷ khuê nữ.
Gần nhất Bảo ca nhi đang học nói chuyện, thực hưng phấn mà vỗ tay nói:
- "Phụ thân! Đau đầu!"
Lâm Hải Như bị nó chọc đến vui vẻ, điểm trán của nó:
- "Ôi, ngươi thật cao hứng đấy!"
Bên ngoài Các lão đã trở lại, vừa xử lý xong vây cánh dư nghiệt Chu Ứng Hữu, hắn rất mệt.
Sau khi trở về Nghi Ninh rót trà cho hắn, cùng hắn hàn huyên một đống lớn… La Thận Viễn có câu một câu không nói với nàng, có khả năng đang suy xét. Nghi Ninh cuối cùng mới nói:
- "À, đúng rồi! Có chuyện này muốn nói với huynh?"
La Thận Viễn ngẩng đầu:
- "Ừ?"
Rốt cục hoàn hồn thôi!
La Nghi Ninh nói:
- "Con trai của huynh có khả năng sẽ có đệ đệ hoặc muội muội."
Kỳ thật mới hai tháng, nếu không phải gần đây Bảo ca nhi không thèm ăn không phấn chấn, thỉnh đại phu đến xem nó, nàng cũng không biết! Nhưng thời điểm chia xẻ tin tức cùng hắn, khóe miệng vẫn là càng không ngừng hướng lên trên cười.
La Thận Viễn dừng một lát, thật lâu mới nói:
- "A! vậy sai bà tử chuẩn bị thật kỹ đồ ăn cho nàng..."
La Nghi Ninh nhìn hắn:
- "Sau đó thì sao?"
- "Sau đó? Dưỡng thai cho tốt không nên đi lại."
La Thận Viễn tiếp tục nói. Sau đó hắn buông sách, chuẩn bị vào phòng trong thay quần áo.
Kết quả thời điểm ra cửa, hắn lại bị cửa ngáng chân một chút.
Nghe được tiếng cười nhẹ nhàng của nàng ở phía sau, La Thận Viễn ngay từ đầu ảo não, nhưng sau đó lại theo nở nụ cười.
La Thận Viễn thay đổi quần áo xuất ra, nàng mang theo Bảo ca nhi đang uống nước, nói với hắn:
- "Phụ thân viết thư tới, nói về sau để cho Bảo ca nhi đi Vệ sở tập võ..."
- "Nàng gặp qua người nào con của Các lão là tướng quân?"
La Thận Viễn thay đổi một thân thường phục, ngồi xuống bên người nàng,
- "Quả thực là hồ nháo."
La Nghi Ninh lại dựa vào trên đùi hắn, sau đó nhắm hai mắt lại. La Thận Viễn còn có việc phải làm, nàng lại nói:
- "Aiza, chàng để thiếp dựa vào một lát đi! Tối hôm qua bị tiểu tử này ép buộc một đêm, rất mệt!."
Hắn tự nhiên không nói gì thêm, thả lỏng thân thể để nàng dựa vào chính mình.
Một lát lại nhìn, mẫu tử hai người... có lẽ là ba người, đều đang dựa vào hắn, lẳng lặng ngủ.
La Thận Viễn mới lộ ra tươi cười thản nhiên. Nhìn một lớn một nhỏ… cái mỏi mệt gì đều không có, lẳng lặng như vậy, thật tốt.
Ngoài cửa La gia.
Có một người từ ngàn dặm xa xôi quay về! Người ta dùng ngựa kéo xe, hắn lại dùng lừa. Hắn từ trên xe lừa nhảy xuống.
Tuy rằng làn da đã phơi nắng đến đen bóng, nhưng hắn vẫn kiên trì mở ra chiết phiến, che ánh nắng hầu như không có. Nhìn cái cổng cao cao của La gia, cảm thán:
- "Aiza, làm các lão chính là không giống với!"
Một tháng trước La Thận Viễn bảo hắn hồi kinh báo cáo công việc, vừa vặn thăng chức, hiện tại hắn mới gấp trở về. Trên đường con lừa của hắn cáu kỉnh đấy!
Tùy tùng Lâm Mậu tiến lên vài bước gõ cửa. Không đợi gã sai vặt nói chuyện, Lâm Mậu liền nở nụ cười:
- "Mở cửa… Thanh thiên đại lão gia đến bái phỏng!"
La Nghi Ninh thế nhưng cả người run lên, sau đó từ trong mộng tỉnh lại.
Ngày về sau, cũng là náo nhiệt.
Hoàn chính văn
Sắc trời mơ hồ xuất hiện… ánh mặt trời tảng sáng chiếu xuống mặt đất, chiếu đến từng góc của Tử Cấm thành…
Những sự kiện hỗn loạn huyết tinh, mỏi mệt thống khổ…. Cuối cùng đều ở trong ánh sáng mông lung mà nhu hòa đi…. giống như những năm tháng thong dong, khiến cho hoàng cung trầm trọng từ xưa toả ra ánh sáng tự nhiên nhu hòa.
Binh giới, tử thi, máu đọng lại đầy đất. Pháo phá hủy mặt đất. Giống như nơi này bình minh còn chưa có đến, gió từ bên ngoài thổi tới là khô ráo lại âm lãnh.
Binh lính đang thanh lý mặt đất. Hết thảy đều kết thúc, Đạo Diễn bắt được Chu Ứng Hữu, phó chỉ huy sử khống chế hoàng hậu. Mà La Thận Viễn nhốt Lục Gia Học vào trong đại lao.
Cái nam nhân có thể đối kháng thiên quân vạn mã, đến cuối cùng còn đang cười. Miệt thị hắn thắng lợi, thậm chí miệt thị sinh mệnh chính mình.
- "Các lão." Tùy tùng đem hổ phù, kim bài, ấn đại đô đốc đưa cho hắn nói: "Đã lấy được mấy cái này."
La Thận Viễn ừ một tiếng, tiếp nhận nắm ở trong tay, vào Thái Hòa Điện hướng hoàng đế bẩm báo kết quả. Còn có dư đảng, dư nghiệt xử trí như thế nào? Như thế nào bắt trở về? Mọi việc đều cần hắn đến xử lý...
Cẩm y vệ đi theo phía sau La Thận Viễn, từng bước một đi lên Thái Hòa Điện. Gió lạnh thổi lên y bào hắn, từng bước một đi hướng đến chỗ cao. Mà chỗ cao kim quang khắp cả.
Hắn ở nửa đường phía dưới ngừng lại, quay đầu nhìn lại. Giống như là không có người nào theo bên hắn, một đường cô độc đi lên trên.
Hắn được vạn người kính ngưỡng, hắn được quyền thế ngập trời.
Chính là, tất nhiên cô độc. [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]
Những mệnh phụ bị giữ lại trong cung theo thứ tự được đưa trở về.
Một đêm mà thôi, trong cung biến đổi. Lúc La Nghi Ninh trở về, nhìn thấy từ trong hoàng cung tràn ra đội quân mặc giáp đen, lao tới các nơi trong hoàng thành. Mà Trình gia ở Tân Kiều Phố Nhỏ cũng bị vây quanh trùng trùng, Trình lão ông đã ngoài bảy mươi mặc vào quan phục, bị ép vào trong triều.
Trình Lang không phải chủ mưu, cuối cùng La Thận Viễn cũng không có bắt hắn. Trình lão ông phải chịu chút khổ, nhưng ông càng vất vả công lao càng lớn, phỏng chừng Trình gia cũng không đến mức bị trừ tận gốc. Nói không chừng Trình lão ông nỗ lực chút, hoàng thượng còn có thể để lại cho Trình Lang một mạng, dù sao Trình Lang là thiếu niên thành tài, hoàng thượng cũng coi trọng.
La Nghi Ninh xuống xe ngựa, nhìn thấy Tạ Uẩn mang theo nha đầu đón nàng tại cửa. Sau khi Tạ Uẩn nhìn thấy nàng, có chút sốt ruột đi lên hỏi:
- "Ngươi... Ngươi có biết hắn như thế nào không?"
- "Ngươi hỏi là ai?"
Trong đầu La Nghi Ninh còn có chút hỗn độn, ngữ khí cũng thản nhiên.
Tạ Uẩn có chút do dự, thanh âm bất giác thấp xuống.
- "...Trình Lang."
La Nghi Ninh lắc đầu nói:
- "Không biết, còn chưa bị bắt. Lấy thông minh tài trí của hắn hẳn là cũng không xảy ra chuyện... Nhưng Trình tứ phu nhân, phu nhân phải cẩn thận một chút!."
- "Ta không biết hắn sẽ đột nhiên như vậy!."
Vẻ mặt Tạ Uẩn mờ mịt kinh sợ, có loại sống sót sau tai nạn,
- "Cô cô ta, ngay cả ta cũng gạt... Ta thật sự không biết!"
- "Ngươi không biết là tốt rồi."
La Nghi Ninh gật đầu, nàng đối với Tạ Uẩn thật sự thờ ơ, liền muốn vào phủ.
Tạ Uẩn lẳng lặng đứng sau lưng nàng thật lâu. Nhớ tới thời điểm hắn bị chính mình vạch mặt không gọi là cười lạnh, nhớ tới hắn đứng lên sửa sang lại ống tay áo bình tĩnh… Tạ Uẩn thở dài, thì thào nói:
- "Kỳ thật cho tới bây giờ hắn không cảm thấy còn sống là có ý gì? Cho tới bây giờ... hắn đối với cái chết cũng không gọi là gì? Ai biết hắn đang nghĩ cái gì? Cầu mà không được, đại khái là một sự kiện thống khổ nhất trên đời này."
Nàng lời này như là nói cho chính mình nghe, cũng không trông cậy vào La Nghi Ninh có thể biết cái gì? Quay đầu nhìn La Nghi Ninh liếc mắt một cái nói:
- "Quấy rầy, cáo từ."
Nói xong Tạ Uẩn sửa sang lại y phục, kêu nha đầu đở nàng trở lại Trình gia.
La Nghi Ninh sợ run một lát, nhưng vẫn còn nhấc chân trở lại.
Thời điểm tảng sáng, Lục Gia Học ở trong lòng nàng đã bị lôi đi, nàng quỳ trên mặt đất không có buông tay. Lục Gia Học bị thương như vậy, ở trong lao căn bản là kiên trì không xong.
La Thận Viễn không nói một lời, bị bức nóng nảy mới nắm cằm nàng, từng chữ từng chữ nói:
- "Ta đáp ứng tha hắn một mạng… hắn nhất định sẽ không chết, biết không?"
Trong đám sương mờ sáng sớm, La Nghi Ninh có thể nhìn thấy đại quân ẩn núp xa xa phía trước, một mảnh túc mục, ánh sáng những mũi tên lạnh thấu xương thậm chí đọng một tầng sương.
Mà hắn ở trước mặt, mặt cũng giống như đọng một tầng hàn sương.
La Nghi Ninh khóc nhắm hai mắt lại, không nói cái gì nữa. Trong tay còn sót lại độ ấm của Lục Gia Học cũng dần dần không còn.
Nàng từng bước một đi đến Gia Thụ đường, đầy người vết máu Lục Gia Học, máu người khác. Một đêm không ngủ, hao hết tâm lực khó chịu. Cước bộ nàng càng lúc càng phù phiếm, vừa đi vừa khóc, đến cuối cùng cơ hồ là gào khóc. Hết thảy đau xót đều phải khóc hết, Trân Châu sợ tới mức đỡ nàng không dám nói lời nào.
- "Phu nhân, đừng khóc! Không có việc gì đâu!"
La Nghi Ninh cuộn mình quỳ xuống, đường lát đá lạnh như băng đâm vào hai đầu gối đều đau.
Nàng mệt lã người, sợ cả đời đều đổi không được. Bởi vì tâm chỉ có một, nàng thích La Thận Viễn sẽ không lại thay đổi. Cái này thua thiệt Lục Gia Học. Nhưng cầu La Thận Viễn buông tha Lục Gia Học, cũng thật là khó xử hắn. Đối với người này mà nói, nguyên tắc chính trị hẳn là không hề thay đổi. Nhưng hắn vẫn đáp ứng nàng.
Hắn tương kế tựu kế, mũi tên nhắm ngay nàng. Kỳ thật một khắc bảo tiễn thủ bắn tên kia, trong lòng hắn hẳn là hờ hững đi.
Có người chậm rãi đi đến trước mặt nàng.
Là Đạo Diễn vừa từ trong cung trở về, trên giày hắn còn có vết máu khô cạn.
Giọng hắn thản nhiên:
- "Ta nghe nói... Ngươi lấy chính mình áp chế La Thận Viễn buông tha Lục Gia Học?"
La Nghi Ninh không nói gì, chậm rãi xiết chặt tay.
- "Ngươi có lá gan rất lớn."
Đạo Diễn nửa ngồi xổm xuống, khóe miệng mang theo tươi cười nghiêm khắc, nói:
- "Có phải thời điểm nhìn thấy Cẩm y vệ bắt ngươi, ngươi đã dao động tâm trí hay không? Nghĩ là sư đệ ta làm? Cho nên mới dám nói những lời này! Tính kế ngươi vào cung bị bức hiếp, ta đoán được ngươi đối với Lục Gia Học mà nói rất trọng yếu... Lại không nghĩ rằng hắn thật sự bỏ xuống hết thảy đi cứu ngươi. Lục Gia Học cũng là một thế hệ kiêu hùng, thế nhưng đa tình như vậy!"
La Nghi Ninh cả người run run.
Hắn cái gì đều đoán chắc, việc này cũng là cố ý! Cố ý dẫn đường nàng cho rằng La Thận Viễn cũng tham dự trong đó!
Nàng giơ tay lên liền hung hăng đánh Đạo Diễn một cái tát! Dùng hết khí lực, trừng lớn mắt đỏ bừng.
Chiến thần danh khắp thiên hạ này, phách một tiếng bị nàng đánh cho quay đầu đi, trên mặt xuất hiện dấu tay tự nhiên. Nhưng một lát sau hắn liền đứng lên:
- "Cho ngươi phát tiết một chút thôi! Đứng lên đi, đại cục đã định. Trở về tẩy trừ một chút rồi đi hò hét sư đệ kia của ta đi, Lục Gia Học không có việc gì? Nhưng hắn ta cũng không biết…..."
Đạo Diễn từng bước một ly khai, gió thổi nổi lên bóng dáng đơn bạc của hắn.
La Nghi Ninh thật lâu mới ngừng khóc, lau khô nước mắt để cho Trân Châu đở nàng đứng lên. Thật sự phải đi về rửa mặt chải đầu.
Sinh hoạt của nàng thật sự phải tiếp tục.
Mãi cho đến buổi tối hắn đều không có trở về. Bảo ca nhi cũng ngoan ngoãn không khóc không náo loạn, chính là nhìn không chuyển mắt nhìn mẫu thân. Có khả năng thật là mẫu tử liên tâm, kề cận nàng không chịu rời đi. La Nghi Ninh đút nó uống nước xong, vẫn là sai nhũ nương ôm Đình ca nhi đi ra ngoài chơi.
La Nghi Ninh tĩnh lặng ngồi suy nghĩ thật lâu. Một lát là tay hắn lạnh như băng, một lát là sắc mặt hờ hững. Nàng luôn không có cách nào yên ổn, nghĩ không bằng đi vào thư phòng hắn lấy mấy quyển sách.
Nàng chậm rãi đi tới trước thư phòng, nhưng lại phát hiện bên trong đã thắp đèn.
Hắn.....đã…..đã trở lại sao?
La Nghi Ninh dừng cước bộ, có chút do dự. Theo sau phát hiện trong thư phòng không có người, nàng mới chậm rãi tiến vào.
La Nghi Ninh vừa đi vừa nhìn, hắn từng ở đây dựa bàn viết văn, từng đứng ở phía trước cửa sổ này đọc sách.
Hai con rùa được nuôi ở trong hang đang lẳng lặng đi. Thật sự để hắn nuôi rất khá, bên ngoài có một vũng nước, vẻ mặt lười biếng, chậm rì rì ăn. Chỉ có áo cơm không lo như vậy mới là thật nhàn nhã, bởi vì có nơi che mưa che gió, có người mỗi ngày cho chúng nó ăn. Được quan tâm, được bảo hộ.
Đây là rùa mà hồi nhỏ nàng đã nuôi qua. Cho tới bây giờ hắn không từng nói với nàng việc này, chính là đi chỗ nào đưa chỗ nào. Hắn làm việc trước sau là như vậy.
La Nghi Ninh chậm rãi vuốt mai rùa, lại chú ý tới trên bàn có một phong thư. Bút tích trên phong thư là hắn, viết là thân gửi Ngụy Lăng.
Nàng cầm lấy phong thư, phát hiện hàn còn không có niêm. Hắn viết cho phụ thân cái gì?
La Nghi Ninh do dự một lát. Nhưng vẫn là buông phong thư xuống, nàng vòng vo ở trong thư phòng một lát, cuối cùng vẫn là cầm lấy, mở thư ra, đúng là chữ hắn viết.
"Nhạc phụ đại nhân cúi giám:
Đã lâu không gặp, bởi vì công việc bận rộn. Biên cương kham khổ, nhạc phụ có khoẻ mạnh không? Trong triều bận rộn, nhạc phụ cùng con có hiềm khích, thật là nan giải. Tế tử hiếu tâm một mảnh, cũng không làm cho thê Ninh mệt nhọc, nguyện nhạc phụ biết rõ.
Lục Gia Học khải hoàn hồi triều, trong cung mọi việc đã biến đổi. Tế tử bận việc chu toàn, nguyện trung thành với thánh thượng. Mặc dù mọi sự thiết kế chu toàn, nhưng cũng sẽ có sai lầm, sự tình trọng đại, phải thật thận trọng. Chỉ có một lời cầu xin nhạc phụ, thê Ninh gầy yếu, con trẻ còn nhỏ, thật sự không nói nên lời. Tế tử e sợ xảy ra bất trắc, quan tâm không được, đem thê nhi của tế tử phó thác cùng nhạc phụ.
Nếu như tế tử bại lui, nhất định sẽ không thể sống, thê Ninh sẽ thương tâm đến cực điểm, nhạc phụ nên khuyên nàng, không cần hoài cảm. Tế tử lưu tiền tài mấy vạn, dư giả cho thê Ninh.
Thư ngắn ý dài, không thể nói tỉ mỉ. Việc thỉnh cầu, khẩn trông nhạc phụ khảng khái chấp nhận. Tế tử khắc sâu trong lòng không thôi!
Tế tử Thận Viễn kính thượng."
Nàng đọc đọc, nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi lên trên giấy viết thư. Câu "nếu như tế tử bại lui, nhất định sẽ không thể sống, thê Ninh sẽ thương tâm đến cực điểm." kia, nàng xem qua lại vài lần, khóc không thở nổi.
Như hắn thật sự xảy ra chuyện?
Có phải hay không... Có phải hay không cái này chính là di thư?
Hắn không nhắc đến với nàng mấy chuyện này! Hắn lo lắng, kinh sợ cùng sợ hãi. Chính là trấn an nàng không có chuyện gì! âm thầm viết thư, đối với nhạc phụ đã bắt đầu đề phòng hắn, lời nói khẩn thiết, thái độ đê hèn thỉnh cầu ông chiếu cố nàng. Hắn thế nào sẽ không sợ đây! Cái đối thủ kia là Lục Gia Học mà!
Nàng dựa vào thư án chậm rãi tụt xuống, che miệng. Nhất thời mới giựt mình thấy chính mình đã làm ướt giấy viết thư, chật vật lau lau, nhưng nét mực đã lem.
Nàng nghĩ nên làm cái gì bây giờ? Phải như thế nào che giấu đây? Không bằng nàng mô phỏng một phong thư khác vậy! Nàng biết chữ viết chính mình giống hắn, lại không biết hắn có nhìn ra hay không?
Nhưng cũng không có biện pháp khác!
La Nghi Ninh đứng dậy tìm bút, lục ra nghiên mực, giấy viết thư. Hít sâu một hơi, mở ra phong thư trước đó bắt đầu miêu tả bút tích hắn.
Nhưng vừa viết phong thư này, vừa khóc lên. Mỗi một chữ rõ ràng đều thực bình thường, viết ra lại nặng như đá tảng. Cuối cùng tay run không viết xuống được, nàng không thể không dừng lại nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục viết.
Thê ninh gầy yếu, con trẻ còn nhỏ, thật sự không nói nên lời...
Vừa viết đến nơi đây, bên ngoài lại truyền đến âm thanh ồn ào, có hạ nhân đang nói chuyện:
- "Các lão, ngài đã trở lại!"
La Nghi Ninh cuống quít muốn giấu đi giấy viết thư, nhét ở trong ống tay áo. Người nọ không chậm trễ chút nào, đã sải bước tới cửa.
- "Không cần hầu hạ, trước tiên lui xuống đi."
Thanh âm mang theo bóng đêm lạnh như băng, cùng mỏi mệt nói không nên lời.
La Thận Viễn vào cửa liền nhìn thấy nàng. Mắt đỏ bừng đứng ở tại chỗ nhìn hắn, hắn lại dường như không có nhìn thấy, không đáng để ý tới, lập tức đi tới bàn trà tự châm trà cho chính mình.
La Nghi Ninh lập tức đi qua cầm lấy ấm trà, châm trà cho hắn, sau đó mới phát hiện ấm trà đã không nóng. Nàng thấp giọng nói:
- "Trà đã lạnh, muội gọi bọn hắn đưa trà nóng vào!"
- "Không cần."
Hắn từ trong tay nàng lấy qua ấm trà, chính mình đổ nước.
Quả nhiên là lạnh, lạnh như băng từ miệng đến cổ họng. Sau đó La Thận Viễn mới hơi chút thanh tỉnh.
Hắn thản nhiên nói:
- "Nếu nàng tới đây để hỏi về Lục Gia Học, mạng của hắn đã bảo vệ. Rung động biên cương hơn mười năm, hoàng thượng lưu hắn hữu dụng, sẽ không dễ dàng giết hắn, nhưng hẳn là cũng vĩnh viễn sẽ không thể ở lại kinh thành. Nàng cũng đừng hỏi ta. Vây cánh còn lại chết là chết, lưu đày là lưu đày, sẽ không bỏ qua."
La Nghi Ninh thế nào không biết hắn xa lạ, nàng nhẹ giọng nói:
- "Muội không phải tới hỏi hắn!."
- "Chẳng lẽ là hỏi ta?" Khóe miệng hắn lộ ra một tia cười trào phúng.
La Nghi Ninh giữ chặt tay áo của hắn, thanh âm có chút cầu xin:
- "Nhìn thấy Cẩm y vệ, muội nghĩ là huynh, muội không biết! Đạo Diễn bảo muội vào cung, muội chính là nghĩ giúp huynh..."
La Thận Viễn vung tay nàng ra:
- "La Nghi Ninh, hiện tại ta không muốn nghe..."
La Nghi Ninh trầm mặc, môi hơi hơi run, sau đó nàng chậm rãi nói:
- "Muội không thể không cứu hắn... La Thận Viễn, tâm muội đã hoàn toàn thuộc về một người khác, phân không ra khe hở cho hắn. Mặc dù người kia..."
Nước mắt nàng lăn xuống, nàng không muốn khóc, nhưng chính là nhịn không được,
- "Mặc dù người kia hắn muốn lợi dụng muội, hắn muốn hại muội. Muội cũng không có cách nào không thích hắn! Muội không thể không áy náy! Bởi vì muội đã không thương hắn, La Thận Viễn, muội hồi báo không nổi hắn cứu muội như vậy!"
La Nghi Ninh rất kích động nói, lui về phía sau đụng vào trên trường án. Nước mắt giàn giụa.
La Thận Viễn tựa hồ bị nàng làm cho xúc động, hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nửa ngày nói không nên lời. Nhưng mà ánh mắt của hắn lại xuống, nhìn thấy giấy viết thư rơi trên mặt đất kia.
La Thận Viễn lập tức đứng lên đi tới hướng nàng:
- "Đó là cái gì?"
La Nghi Ninh vội vàng nhặt lên, không cho hắn nhìn thấy. Nhưng La Thận Viễn đã ngăn chận thân thể của nàng, vươn tay liền đoạt.
"—— huynh đừng xem!"
La Nghi Ninh như thế nào có thể để cho hắn nhìn thấy, nhưng căn bản đánh không lại khí lực hắn.
La Thận Viễn thấy nàng che giấu, càng nghĩ cái gì đó không thể xem? Thậm chí không tự chủ được hoài nghi, có phải hay không La Nghi Ninh thông tin cùng người khác. Một khi đã nghĩ như vậy liền lại muốn tới tay, môi nhếch, giơ tay liền đoạt đi.
Nhưng lúc hắn mở ra, nhìn thấy, lập tức kinh ngạc. Này...
- "Nàng đây là đang.....chép thư của ta?"
La Nghi Ninh thẹn quá thành giận, bị hắn ép tới không thể động đậy, chỉ có thể nói:
- "Đều đã nói huynh đừng nhìn mà!"
La Thận Viễn buông giấy viết thư, một tay đè nàng, một tay đẩy ra đồ vật trên trường án. Quả nhiên thấy được một phong thư bị khóc ướt mực lem nhem, kia mới là hắn viết.
- "Muội đã làm hỏng thư rồi. Muội vốn định chép lại huynh sẽ không phát hiện..."
La Nghi Ninh giải thích nói, lại phát hiện hắn đột nhiên nở nụ cười, sau đó nắm tay nàng:
- "La Nghi Ninh, nàng thực cho rằng, ta phân không ra chữ viết của nàng cùng ta à?"
Ai biết nàng nhìn hắn thật lâu, lại hỏi:
- "Tam ca không tức giận?"
La Thận Viễn thở dài:
- "Nếu ta giận nàng, vậy sẽ dứt."
Huống chi nàng vừa rồi nói những lời này cũng thật khiến hắn xúc động, chỉ cần biết rằng... nàng không phải động tình với Lục Gia Học, La Thận Viễn còn có cái gì phải tức giận? Huống chi, nàng đích xác hoang đường hảo ngoạn, hắn tức giận không nổi… bị chọc giận nở nụ cười.
Nhưng La Nghi Ninh vẫn nhìn hắn, muốn hắn nói ra nguyên cớ!.
- "Thôi thôi! Ta nợ nàng có được không!"
Ngữ khí hắn lại có chút bất đắc dĩ,
- "Ta một ngày một đêm không có chợp mắt, không có giận nàng, ta muốn đi ngủ."
La Nghi Ninh mới thật cao hứng, gắt gao ôm lấy hắn. Thì thào nói:
- "Thời điểm muội nhìn thấy phong thư, đã khóc thật lâu. Về sau huynh nhất định phải nói tất cả với muội, được không?"
Hắn chính là ừ một tiếng.
Đã thành công, lưu lại phong thư này cũng không hữu dụng. La Thận Viễn lấy lại vò thành một cục, muốn ném đi…
La Nghi Ninh vội vàng ngăn cản hắn:
- "Không được, muội còn muốn… muốn..."
Nàng lại tinh tế vuốt phẳng lá thư, cẩn thận bỏ vào trong phong thư, sau đó nhét vào trong lòng.
La Thận Viễn thấy mắt nàng xưng giống như hạch đào vì khóc và thức suốt đêm, thực khó coi. Nhưng càng xem càng ấm áp, giống như đêm đông đấp lên đệm chăn nóng!
Nàng mới quay đầu nở nụ cười nói với hắn:
- "Muội hầu hạ huynh đi ngủ."
Trong lòng chỉ có người này, rốt cuộc chứa không được người khác.
La Nghi Ninh nghe được giọng nói của chính mình, từ lúc nàng bắt đầu nhìn thấy lá thư này…..từ việc La Thận Viễn vì nàng, buông tha giết Lục Gia Học. Hết thảy đều không phải do nàng chọn lựa.
Nàng cũng biến thành cái người yếu ớt kia. Về sau La Thận Viễn như là muốn thương tổn nàng, hắn có thể thương tổn thật sự sâu.
Bởi vì từ giờ trở đi, nàng thật sự đối với hắn không hề chống cự, không hề phòng bị.
Nàng nghĩ thế nhưng muốn khóc, có loại cảm giác lệ nóng doanh tròng.
La Nghi Ninh hầu hạ hắn nằm xuống, La Thận Viễn bởi vì mỏi mệt rất nhanh liền ngủ say… Nhưng La Nghi Ninh dựa vào mép giường, nhìn hắn thật lâu.
Nàng cúi đầu hôn lên mặt hắn.
Đời này... Người này cuối cùng đả động được nàng, hắn thật sự thắng! Nàng có sợ hãi mất đi, sợ hãi bị buông tha cho, sợ hãi hắn bị người đoạt đi. Thậm chí có một ngày hắn không để ý tới nàng, nàng cũng sẽ theo sau.
La Nghi Ninh tựa vào bên người hắn, lẳng lặng nhắm mắt lại.
La Thận Viễn ngủ say một đêm, ngày kế tỉnh lại, bên người đã mất nàng. Giơ tay sờ đệm chăn, cũng là một mảnh lạnh như băng. Hắn nhíu nhíu mày, lập tức mặc quần áo đứng dậy. Sau khi xuất môn ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện nàng đang ôm Bảo ca nhi chơi ở bên ngoài… Bảo ca nhi ngồi ở trên gối mẫu thân, cười khanh khách.
Có thế này hắn mới thả lỏng, dựa vào khung cửa xem hai mẫu tử kia.
Nàng cúi đầu nói chuyện với Bảo ca nhi, cũng không biết nói cái gì, ngẩng đầu cũng là tươi cười sáng lạn, nói:
- "Huynh rốt cục đã tỉnh! Có muốn ăn cái gì hay không?"
- "Sủi cảo." La Thận Viễn nói. "…Cái nhân thịt dê kia!"
- "Muội sẽ lập tức đi làm."
Nàng giao Bảo ca nhi cho hắn, sau đó mang theo nha đầu đi phòng bếp.
La Thận Viễn ôm con của hắn. Bảo ca nhi ở trong lòng cha xoay xoay, sau đó một cái bàn tay nhỏ sờ sờ mặt phụ thân.
La Thận Viễn nắm bắt mặt mềm mại của nhi tử, cư nhiên đối nó cười cười:
- "Ngươi sớm hay muộn cũng rơi vào trong tay ta, có biết hay không?"
Bảo ca nhi tuổi nhỏ ngây thơ, quái nhân mặt lạnh này cười cái gì đây! Nó cũng không biết tương lai con đường đọc sách dài dằng dặc của nó, sẽ bị phụ thân uy nghiêm quản giáo mà vượt qua. [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]
Sau khi La Thận Viễn ăn sáng không lâu, liền lập tức phải đi xử lý những chuyện còn lại.
Hắn lên xe ngựa, đi vào trong lao nhìn Lục Gia Học trước.
Lục Gia Học đang nằm uống trà, nửa chết nửa sống, vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt.
Từ sau khi hắn cứu La Nghi Ninh, dường như đã giải khai được khúc mắc, thế nhưng so với trước kia càng tiêu dao, thân hãm lao ngục cũng không chút để ý.
Có lẽ là rốt cục hoàn thành việc mà mỗ ta đã thương tiếc.
- "La các lão lại tới!"
Lục Gia Học trào phúng cười cười, dùng nữ nhân khiến hắn mắc bẫy, hắn tự nhiên không có gì tôn kính.
La Thận Viễn đứng ở trước mặt Lục Gia Học, hắn đột nhiên nhớ tới, nhà lao này đã từng nhốt qua Dương Lăng. Hắn đã ở trong này nửa quỳ, nắm tay Dương Lăng nghe lời nói cuối cùng của hắn.
Sau đó hắn quyết định, muốn vĩnh tồn chính khí trong thiên địa.
Mặc kệ là dùng phương thức gì? cùng thủ đoạn gì?
- "Trong lòng ngươi nghĩ cái gì, ta đều biết được!" La Thận Viễn chậm rãi đi tới bên người Lục Gia Học, ngữ khí thản nhiên.
Người thanh niên này đã từng hèn mọn ở trước mặt hắn, hiện tại giơ tay nhấc chân khí thế mười phần, có chí nguyện vượt cao lên tới tận mây, có thủ đoạn sắc bén không hề cố kỵ.
Đích xác lợi hại.
Lục Gia Học cười cười:
- "Các lão không lấy Nghi Ninh ra xả giận chứ?"
La Thận Viễn nhìn hắn một cái:
- "Ngươi có biết hay không? Ngươi chết là một chuyện rất dễ dàng! Ngươi phải quý trọng mệnh mà nàng đã cứu trở về…..cũng đừng chọc giận ta!"
Lục Gia Học trầm mặc, giống như lại trở lại trên người thứ tử lúc trước ở hầu phủ, hai bàn tay trắng.
La Thận Viễn cúi người, nhìn băng vải thấm máu trên người hắn, nở nụ cười nói:
- "Yên tâm, sẽ không cho ngươi chết. Bất quá…..đời này của ngươi cũng đừng mơ tưởng trở lại. Ta cũng chỉ là tới gặp ngươi một lần cuối cùng, nửa tháng sau sẽ đưa ngươi đi biên quan."
- "Về phần chuyện quá khứ giữa ngươi với nàng…..dù sao, thì cũng đã là chuyện quá khứ."
La Thận Viễn đứng lên, đi ra nhà lao.
Cuối cùng hắn nhẹ nhàng mà nói:
- "Lục đại nhân, tái kiến."
Lục Gia Học không lại nói chuyện, hắn nhìn thấy La Thận Viễn biến mất, mới xiết chặt chuỗi Phật châu trong tay.
Bên tai là thanh âm của nàng, đan xen vào ánh sáng lờ mờ ở trong nhà tù, như cảnh xuân tươi đẹp:
- "Lục Gia Học, ngươi vì sao thú ta vậy?...Lục Gia Học, vì sao cười chữ ta khó coi! Hoa quỳnh có cái gì đẹp mắt... Lục Gia Học, con chó ngươi ôm về rất xấu!"
Cuối cùng cái thanh âm kia là: "Có đau hay không? Lục Gia Học, có đau hay không?"
Hắn nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra tươi cười thản nhiên.
Đau đấy…, La Nghi Ninh.
Cho dù đau, cũng không có…..ngay cả đau hắn đều sẽ không có được. [Truyện đăng trên audiotruyendaomai.com]
Hai tháng lạnh khủng khiếp, trong kinh thành một mảnh sát khí nghiêm túc...
Mà lạnh khủng khiếp qua đi, rốt cuộc thì xuân đến...
Hai tháng xuân phong giống như đã qua đi, trong viện tuyết đọng đã sớm tan, nước trong ao nhỏ chậm rãi lên cao.
Đầu xuân lá sen vừa vươn ra, chồi non màu đỏ nhạt vừa nhú.
Bảo ca nhi ngồi ở trong lòng nhũ nương, vươn tay kéo kéo những cành liễu phất phơ buông xuống, bắt được một chồi non, quay đầu đưa cho Nghi Ninh xem:
- "Nương, nương… nương, nương."
La Nghi Ninh ôm nó lại, sờ sờ phía sau lưng nó, không có xuất ra mồ hôi.
Nàng xem sắc xuân trước mắt giật mình.
Cung biến rốt cuộc kết thúc, Chu Ứng Hữu bị trảm thủ, hoàng hậu bị phế, Tam hoàng tử giam cầm. Đại hoàng tử thành công đi lên ngôi vị hoàng đế. Hoàng thượng quả nhiên không có giết Lục Gia Học, mà là biếm cấp, để cho hắn đi tới Sóc Châu Vệ, tương đối xa xôi nhậm chức quan nhàn tản. Dưỡng thương một tháng, liền lập tức đưa đi Sóc Châu Vệ.
Nói là chức quan nhàn tản, kì thực La Thận Viễn tự mình phái người giám thị. Có lẽ có một ngày ngoại tộc xâm chiếm, hắn vẫn sẽ biến thành một Lục đô đốc quyền khuynh thiên hạ! Nếu không có, hoàng thượng sẽ luôn luôn đè nặng hắn, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không tấn chức.
Dị tộc chưa diệt, Lục Gia Học một ngày sẽ không chết.
La Nghi Ninh đột nhiên tỉnh ngộ đạo lý này. Bởi vì tại trên mặt này, thật sự không ai có thể so qua hắn.
Nàng nghĩ đến Lục Gia Học chỉ có thể trầm mặc, thật sự là thua thiệt hắn… cái này coi như là giúp hắn cuối cùng. Hi vọng hắn ở biên quan sống tốt hơn, so với ở trong kinh thành là được... So với thời điểm ở với nàng tốt hơn.
Trình Lang vì không muốn liên lụy gia tộc, tự động đầu thú. Hoàng đế vì tiết hận, đã đánh giết một đám người, nên hiện tại cũng đã hoà thuận tiêu khí.
Trình Lang bị biếm làm thứ dân, hắn ngược lại không thèm để ý, theo Trình đại lão gia đi Hàng Châu thương hành. Còn đã đến gặp La Nghi Ninh... Hắn đã để lại lễ vật cho Bảo ca nhi, bất quá đều bị phụ thân Bảo ca nhi ném vào trong khố phòng, vĩnh viễn không được mở ra.
Thời điểm hắn rời đi phương Bắc, còn từ bên ngoài bế về một đứa nhỏ ba tuổi, là năm đó Liên Phủ đã sinh.
Từ sau khi Tạ Uẩn nhìn thấy đứa trẻ kia, liền không còn có ở bên ngoài nhắc tới sự việc đứa nhỏ này. Nội tâm chứa nhiều tư vị, chỉ có chính mình mới biết được.
Từ sau chuyện cung biến, La Thận Viễn hiện tại ở trong triều hết sức quan trọng. Chẳng qua hắn cùng với Uông Viễn xem như đối lập, cùng Uông Viễn đấu, còn không biết khi nào thì mới là cuối.
Lâm Hải Như ngồi sau lưng La Nghi Ninh, lôi kéo tay La Nghi Ninh. Lúc này La Nghi Ninh mới hồi phục tinh thần lại, chợt nghe Lâm Hải Như hỏi nàng:
- "…con chừng nào thì nói cho hắn biết?"
- "Chờ hắn trở về rồi nói sau."
La Nghi Ninh giao Bảo ca nhi đang náo loạn cho nhũ mẫu, nàng căn bản không vội.
- "Mới hai tháng mà."
Lâm Hải Như nhìn bụng nàng, ẩn ẩn thở dài:
- "Trong cái bụng này của con nếu lại bật ra một tiểu tử, có thể La tam sẽ đau đầu…"
Lên trên giường nhiều thêm một người, nhiều thêm một tiểu tử…..cũng không có tri kỷ khuê nữ.
Gần nhất Bảo ca nhi đang học nói chuyện, thực hưng phấn mà vỗ tay nói:
- "Phụ thân! Đau đầu!"
Lâm Hải Như bị nó chọc đến vui vẻ, điểm trán của nó:
- "Ôi, ngươi thật cao hứng đấy!"
Bên ngoài Các lão đã trở lại, vừa xử lý xong vây cánh dư nghiệt Chu Ứng Hữu, hắn rất mệt.
Sau khi trở về Nghi Ninh rót trà cho hắn, cùng hắn hàn huyên một đống lớn… La Thận Viễn có câu một câu không nói với nàng, có khả năng đang suy xét. Nghi Ninh cuối cùng mới nói:
- "À, đúng rồi! Có chuyện này muốn nói với huynh?"
La Thận Viễn ngẩng đầu:
- "Ừ?"
Rốt cục hoàn hồn thôi!
La Nghi Ninh nói:
- "Con trai của huynh có khả năng sẽ có đệ đệ hoặc muội muội."
Kỳ thật mới hai tháng, nếu không phải gần đây Bảo ca nhi không thèm ăn không phấn chấn, thỉnh đại phu đến xem nó, nàng cũng không biết! Nhưng thời điểm chia xẻ tin tức cùng hắn, khóe miệng vẫn là càng không ngừng hướng lên trên cười.
La Thận Viễn dừng một lát, thật lâu mới nói:
- "A! vậy sai bà tử chuẩn bị thật kỹ đồ ăn cho nàng..."
La Nghi Ninh nhìn hắn:
- "Sau đó thì sao?"
- "Sau đó? Dưỡng thai cho tốt không nên đi lại."
La Thận Viễn tiếp tục nói. Sau đó hắn buông sách, chuẩn bị vào phòng trong thay quần áo.
Kết quả thời điểm ra cửa, hắn lại bị cửa ngáng chân một chút.
Nghe được tiếng cười nhẹ nhàng của nàng ở phía sau, La Thận Viễn ngay từ đầu ảo não, nhưng sau đó lại theo nở nụ cười.
La Thận Viễn thay đổi quần áo xuất ra, nàng mang theo Bảo ca nhi đang uống nước, nói với hắn:
- "Phụ thân viết thư tới, nói về sau để cho Bảo ca nhi đi Vệ sở tập võ..."
- "Nàng gặp qua người nào con của Các lão là tướng quân?"
La Thận Viễn thay đổi một thân thường phục, ngồi xuống bên người nàng,
- "Quả thực là hồ nháo."
La Nghi Ninh lại dựa vào trên đùi hắn, sau đó nhắm hai mắt lại. La Thận Viễn còn có việc phải làm, nàng lại nói:
- "Aiza, chàng để thiếp dựa vào một lát đi! Tối hôm qua bị tiểu tử này ép buộc một đêm, rất mệt!."
Hắn tự nhiên không nói gì thêm, thả lỏng thân thể để nàng dựa vào chính mình.
Một lát lại nhìn, mẫu tử hai người... có lẽ là ba người, đều đang dựa vào hắn, lẳng lặng ngủ.
La Thận Viễn mới lộ ra tươi cười thản nhiên. Nhìn một lớn một nhỏ… cái mỏi mệt gì đều không có, lẳng lặng như vậy, thật tốt.
Ngoài cửa La gia.
Có một người từ ngàn dặm xa xôi quay về! Người ta dùng ngựa kéo xe, hắn lại dùng lừa. Hắn từ trên xe lừa nhảy xuống.
Tuy rằng làn da đã phơi nắng đến đen bóng, nhưng hắn vẫn kiên trì mở ra chiết phiến, che ánh nắng hầu như không có. Nhìn cái cổng cao cao của La gia, cảm thán:
- "Aiza, làm các lão chính là không giống với!"
Một tháng trước La Thận Viễn bảo hắn hồi kinh báo cáo công việc, vừa vặn thăng chức, hiện tại hắn mới gấp trở về. Trên đường con lừa của hắn cáu kỉnh đấy!
Tùy tùng Lâm Mậu tiến lên vài bước gõ cửa. Không đợi gã sai vặt nói chuyện, Lâm Mậu liền nở nụ cười:
- "Mở cửa… Thanh thiên đại lão gia đến bái phỏng!"
La Nghi Ninh thế nhưng cả người run lên, sau đó từ trong mộng tỉnh lại.
Ngày về sau, cũng là náo nhiệt.
Hoàn chính văn