Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 190
Edit + Beta: Đào Mai
La Nghi Ninh bảo nha đầu bà tử chờ ở tại chỗ, nàng cột nhanh áo choàng, gió phần phật đập vào trong thân thể, từ cổ chui vào bên trong, tất cả đều là lạnh lẽo.
Nàng đi tới phía trước, thở dài thấp giọng nói:
- "Đó là vật hộ thân của ngài, tự nhiên không thể ở lại chỗ ta."
Lục Gia Học ngạo nghễ lãnh đạm nhìn nàng, ngữ khí nhẹ mà mang ý cười:
- "Bất quá ngươi cũng là... dối trá mà thôi!"
Ngày hôm qua hắn nhận được chuỗi hạt châu Trình Lang đưa về, tự nhiên là tức giận. Như thế nào không tức giận đây, khi đó hắn nửa quỳ ở trước mặt nàng, giao hạt châu vào trong tay nàng, không gì khác cũng là hi vọng nàng có thể bình an mà thôi. Nay trả lại cho hắn, còn không phải hi vọng chặt đứt tiền duyên sao.
Hôm nay Lục Gia Học không nên tìm đến nàng, quả thực không để ý hộ vệ La gia ngăn trở cứng rắn xông tới. Bởi vậy có người của La gia chạy nhanh tới Ngũ thành binh mã tư gọi người.
Nhưng Ngũ thành binh mã tư làm sao dám chống đối Lục Gia Học.
- "Cho dù nàng không muốn, làm gì phải trả trở về."
Hắn lạnh băng băng nói, bỗng nhiên tới gần nàng. Bông tai bạch ngọc của nàng trong bóng chiều hơi hơi lắc lư, nàng rũ mi mắt, đáy mắt tựa hồ mong lung mà lại rực rỡ dưới ánh đuốc, một mảnh vắng lặng.
- "Ném đi thì được rồi, đã tặng cho nàng, nàng cho là ta còn hiếm lạ vật này sao?"
Lục Gia Học cười lạnh, nói xong chính là giơ tay lên, hạt châu kia liền rơi vào cánh đồng tuyết bên cạnh. Đang là chạng vạng, căn bản không thấy rõ kết quả rơi vào nơi nào.
La Nghi Ninh nhìn hắn quăng vật kia đi, vật đó lại là chuỗi hạt châu gỗ, rơi xuống lặng yên không một tiếng động.
La Nghi Ninh có chút muốn cười, lạnh lùng nhìn hắn:
- "Lục Gia Học, ngươi có phải hay không quá bá đạo, người khác nhất định phải nghe theo ngươi mới có thể à?"
Ngữ khí nàng thế nhưng có một tia nghiêm khắc, êm tai nói:
- "Ta bị ngươi bắt đi Kim Lăng sau đó trở lại kinh thành. Ngươi cho là chung quanh đối với ta đều không có nhàn ngôn toái ngữ sao? Ngươi cảm thấy ta có thai, ở bên ngoài phiêu bạt thực có ý tứ sao? Ta hiện tại làm tông phụ La gia, ngươi như vậy tới tìm ta, người khác lại thấy thế nào?"
- "Như năm đó ở Lục gia. Ta muốn giao hảo với Tạ Mẫn, lúc đó muốn ở trong mấy nàng dâu sinh tồn. Gia thế ta rất hèn mọn, không nâng nổi đầu, ngươi có biết ta có bao nhiêu gian nan không?"
Nàng từng bước một đi tới phía hắn, ngữ khí càng ngày càng sắc bén,
- "Năm đó ngươi là bất cần đời, ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm... Ngươi đừng giải thích, bây giờ ta đã biết ngươi lúc đó làm cái gì! Nhưng ngươi có biết hay không người khác nhìn ta như thế nào không? —— thê tử Lục tứ đó, trượng phu của nàng ta ở bên ngoài uống rượu nghe khúc, nàng ta một câu cũng không dám nói, thật sự rất đáng thương mà!"
Rốt cục La Nghi Ninh đều đã nói ra những đau buồn nhiều năm ở trong lòng, ngữ khí nàng phi thường trào phúng.
Lục Gia Học nhìn chằm chằm thẳng nàng, sau đó đến gần thản nhiên hỏi:
- "Cho nên hiện tại nàng chọn La Thận Viễn, đúng không?"
- "Không phải ta chọn hắn." La Nghi Ninh nói, "Ngươi đừng xem ta như La Nghi Ninh năm đó, ta cùng với hắn cũng không phải vì vậy..."
- "La Nghi Ninh, về sau nàng đừng quỳ cầu xin ta!"
Lục Gia Học cầm cằm nàng, dường như nổi giận, nhưng là lực đạo vẫn là không lớn. Hắn cười lạnh nói,
- "Nàng cho là La Thận Viễn là cái thứ tốt! Ta đưa cho hắn nữ tử… nàng có từng biết tồn tại của nữ tử này không? —— nàng cho là, hắn không có chuyện gạt nàng sao?"
La Nghi Ninh khó thở, lại cạy không ra tay hắn, may mà ở góc độ này người khác cũng nhìn không tới.
Sau đó hắn mạnh buông ra, La Nghi Ninh ngược lại lảo đảo một bước.
Lục Gia Học hấp một hơi bình ổn lửa giận, hắn chắp tay sau lưng. Nhiều năm như vậy, thế nhưng vẫn là bị nàng làm cho kích động.
- "Là ta điên rồi, mới thích nàng nhiều năm như vậy!."
Cuối cùng Lục Gia Học bỏ xuống một câu, nhìn cũng không thèm nhìn nàng rời khỏi.
Trân Châu đi lại đở nàng, lại nhìn thấy hai vai La Nghi Ninh run run, hốc mắt phiếm hồng. Trân Châu vội la lên:
- "Tiểu thư, thế nào tiểu thư lại khóc! Là hầu gia quá đáng, rõ ràng biết tiểu thư đã gả làm vợ người..."
Trân Châu rất sốt ruột kêu tiểu thư của nàng.
- "Hắn trước sau là cá tính kia..." La Nghi Ninh xoa xoa hốc mắt, bình tĩnh lại.
Ánh đèn lồng lẳng lặng, nàng bình ổn lại cảm xúc, chỉ huy Đồi Mồi:
- "Ngươi kêu vài bà tử tới đây... Phải tìm bằng được chuỗi phật châu kia."
Lục Gia Học đã ném đi, nàng lại còn muốn tìm về cho hắn.
Có đôi khi cảm thấy từng ấy năm tới nay, kỳ thật hắn cũng không thay đổi. Vẫn là rất không phân rõ phải trái như vậy, hắn đã nhận định thì sẽ đối với ngươi tốt, ai cũng đều cải biến không được!
Trân Châu nhẹ đỡ La Nghi Ninh trở về nghỉ tạm, thanh âm hơi thấp:
- "Phu nhân, ngài làm sao mà biết có người đối với ngài phê bình kín đáo..."
Rõ ràng Các lão đại nhân đều vì nàng ngăn cách bên ngoài, không để cho nàng bị lời đồn đãi nhảm nhí gây tổn hại. Cũng cẩn thận công đạo các nàng, thậm chí công đạo Thái phu nhân, không được đề cập tới.
- "Ta lại không ngu." La Nghi Ninh lộ ra thản nhiên tươi cười, "…Như ta thật sự là trinh tiết liệt phụ, bị người bắt đi như vậy, nên thắt cổ tự sát lấy chết để chứng minh —— ngươi cho là ta không biết các nàng sau lưng ta nói cái gì sao? Đoán cũng đoán được, ước gì ta chết đấy!."
Nàng chẳng lẽ không có ngẫu nhiên nghe được mấy ma ma nói nhỏ, không có nghe được mấy chị dâu, bọn tỷ muội nói cái gì à.
- "Nhưng ta không muốn chết..." Ngữ khí của nàng thực chấp nhất, nắm tay Trân Châu, "Ta còn có Bảo ca nhi mà! Ta không có làm sai cái gì... Vì sao phải chết!."
Thì thào gần như tự nói.
Chỉ làm như không có nghe được bọn họ nói cái gì đi, giống như nghe không được, thanh âm đó sẽ không tồn tại.
Nàng chính là không muốn chết, bất quá luôn bị mắng mà thôi.
Trân Châu không biết vì sao nhưng lại cũng chảy nước mắt, đỡ nàng nói:
- "Đúng vậy, ngài quản bọn họ làm gì..."
Chủ tớ ở dưới đèn chậm rãi đi trở về Gia Thụ đường. Bảo ca nhi bị nhũ nương ôm ngủ ở trong áo choàng, vừa tỉnh ngủ liền lấy tay thịt nhỏ dụi dụi mắt.
Đồi Mồi vắt khăn nóng đưa cho Nghi Ninh, Nghi Ninh lau mặt cho tiểu gia hỏa. Tiểu gia hỏa nguyên bản trốn tránh, nhưng mở to mắt nhìn thấy là mẫu thân, ngược lại dựa vào trong lòng nàng.
Đứa nhỏ không muốn xa rời nàng như vậy. Nghi Ninh hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, không khỏi tưởng tượng nó lớn lên sẽ có bộ dáng gì, nó có thể nói, bắt đầu đọc sách. Giống một tam ca nho nhỏ non nớt, ngồi ở dưới mái hiên đọc sách, dùng giọng non nớt trẻ con nói chuyện với nàng. Chờ trưởng thành, giống cha nó cao lớn tuấn lãng, cưới vợ, mang theo nàng dâu kính trà cho nàng.
Aiza... Còn nhỏ như vậy đây, đã nghĩ đến chuyện sau này nó trưởng thành.
Bảo ca nhi cắn ngón tay không biết nương của nó đang nghĩ cái gì, nhưng nương nó nở nụ cười, sau đó tay nhỏ bé của nó đã bị lôi ra lau sạch sẽ nước miếng.
Thời điểm La Thận Viễn trở về, đã biết Lục Gia Học đã từng tìm đến nàng.
Hai người ở đường hẻm bạo phát xung đột, Lục Gia Học biết rõ được trong phủ có trạm gác ngầm, lại căn bản là không nghĩ tránh đi, cũng bất quá muốn cho hắn biết mà thôi. Hắn thông minh mà!
La Nghi Ninh lại không biết mọi ngóc ngách trong La gia đều có trạm gác ngầm. Đã hơn một năm trước, La gia tại xung quanh Gia Thụ Đường đều bố trí trạm gác ngầm. La Thận Viễn không nói cho nàng biết, không phải là vì không tín nhiệm, mà là nàng không cần phải biết.
Kỳ thật La gia trừ bỏ La Thận Viễn, ai cũng nói không rõ ràng La gia kết quả có bao nhiêu trạm gác ngầm, là ở nơi nào. Hắn hiện tại quyền cao chức trọng, không thể không cẩn thận.
Vì thế trạm gác ngầm liền đem nội dung đối thoại của hai người, một câu một câu nói lại với hắn.
La Thận Viễn nghe xong luôn luôn trầm mặc, hắn quỷ dị trầm mặc khiến cho mồ hôi lạnh nhỏ giọt trên trán tên gác ngầm trước mặt, hắn đang đứng như nhũn ra. Hắn kiến thức thủ đoạn Đại nhân rất nhiều, hiện tại hắn nhìn thấy vẻ mặt này của Đại nhân hắn rất sợ.
La Thận Viễn chính là vẫy tay thả hắn rời đi, sau đó La Thận Viễn vẫn lẳng lặng ngồi, cuối cùng hắn đứng lên đi đến Gia Thụ Đường.
Trong nội thất phát ra ánh sáng ấm áp, Đồi Mồi cùng vài nha đầu đang đấu đánh túi lưới, trong phòng truyền đến từng trận tiếng cười vui vẻ.
Tay bọn nha đầu đều rất khéo léo, trước mặt để chung nhiều hộp, bên trong là các sợi tơ màu, hạt châu lưu ly. Tay La Nghi Ninh cũng rất khéo, chỉ vài cái nàng có thể đánh ra một cái túi lưới bươm bướm, dùng hai màu tím và xanh da trời, cực kỳ tinh xảo xinh đẹp.
Đồi Mồi luôn luôn thích đồ vật xinh đẹp, nhìn thấy hai mắt tỏa sáng, hận không thể đoạt lấy:
- "Phu nhân, ngài đây là làm thế nào đánh được? Thế nào xem đẹp như vậy đây! Dường như thật sự muốn bay lên."
- "Có cái gì khó đâu!."
Nàng lại lấy ra hai sợi tơ khác màu, dạy nha đầu đánh túi lưới, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt tự nhiên,
- "Đến, ngươi xem ta đánh nè!."
Trân Châu nói:
- "Phu nhân, ngài để các nàng chơi đi! Ngày mai chính là ba mươi, xiêm y ngài muốn mặc còn không có hong khô, mấy lá bùa muốn đốt còn chưa có chuẩn bị..."
- "Chơi một lát cũng không sao."
La Nghi Ninh cúi đầu dạy Đồi Mồi đánh túi lưới, lúc này La Thận Viễn đột nhiên đã trở lại, nha đầu trong phòng đều khom người hành lễ, cùng thỉnh an.
La Nghi Ninh mới buông túi lưới trong tay, đi giúp hắn cởi áo choàng:
- "Tam ca đã trở lại? Kết quả trong cung có việc gì gấp, hiện tại tam ca mới trở về."
Bọn nha đầu thấy ánh mắt La Thận Viễn, mọi người nhanh nhẹn chân tay, mau thu thập mọi thứ đi ra ngoài. Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, chỉ có Thu Nương còn đỡ Bảo ca nhi đứng ở trên giường la hán, Bảo ca nhi còn cầm túi lưới mà nương vừa đánh xong, cẳng chân đạp đạp thực đắc ý.
La Thận Viễn không có trả lời, lạnh như băng nói:
- "Đi ra ngoài."
Thu Nương liền phát hoảng, ôm lấy Bảo ca nhi, được La Nghi Ninh gật đầu mới đi ra ngoài.
La Nghi Ninh thầm nghĩ hắn hẳn là biết chuyện Lục Gia Học tới, kéo hắn ngồi xuống, nàng đứng ở trước mặt hắn nói:
- "Lục Gia Học hôm nay đã tới!."
La Thận Viễn đột nhiên cười rộ lên, chậm rãi sờ mặt nàng:
- "Ta biết, xem nàng khẩn trương như vậy làm cái gì?"
- "Muội nơi nào là khẩn trương, không phải sợ tam ca hiểu lầm sao!"
La Nghi Ninh cảm thấy đầu ngón tay hắn thật sự lạnh lẽo, lại làm cho nàng một trận run rẩy, mùa đông nào không lạnh sao! Biết hắn không thích nàng gặp Lục Gia Học, nàng liền phá lệ chú ý việc này, miễn cho hắn không thoải mái.
- "Muội vốn muốn tránh gặp hắn, nhưng mà vẫn tránh không được, đã nói mấy câu... Đúng rồi, muội thương lượng với huynh một tiếng, ngày mai chính là đại niên ba mươi, trong nhà có nên thỉnh cái bồ tát gì đó hay không? Bảo vệ gia đình bình an."
- "Tùy nàng." La Thận Viễn như trước là cười.
La Nghi Ninh thấy hắn không có so đo, mới nhẹ nhàng thở ra.
- "Vậy thỉnh một cái đi! Hôm nay muội đánh rất nhiều túi lưới, có thể cho Bảo ca nhi chơi ở trong sân sau, chờ nó cầm lấy chơi, tam ca xem xem có được không."
Nàng đi tới chỗ túi lưới được đặt ở trên bàn con.
Sau khi nàng xoay người, biểu cảm mỉm cười của La Thận Viễn liền hoàn toàn tiêu thất, thay thế là mặt không biểu cảm.
Hắn đã hiểu biết mỗi một câu bọn họ nói, đọc làu làu, cho nên kỳ thật nàng nói cái gì kỳ thật đã không trọng yếu.
La Thận Viễn nhìn tay chính mình, hắn phát hiện tay chính mình thế nhưng hơi hơi phát run.
Người từng chết ở trên tay hắn rất nhiều. Mặc kệ là chân chính chết trên ý nghĩa, hay là gián tiếp chết. Hắn cảm thấy thủy chung có một mũi tên lạnh băng cắm ở sau lưng hắn, hắn vẫn đi về phía trước.
Từ sau khi Từ Vị chết, từ sau khi không thấy nàng. Hắn không thèm để ý cái nhìn của người khác, không thèm để ý thị phi đúng sai, hắc bạch điên đảo. Đương nhiên có lẽ đây chân chính là hắn, nhiều năm trước có một nha đầu chọc giận hắn, hắn liền thị huyết dùng chó dữ tính kế tươi sống cắn chết nàng, lúc đó quỳ gối trước mặt La lão thái thái như trước lạnh lùng bất tuân.
Hắn đem nghi kỵ cùng không tín nhiệm này nói cho La lão thái thái nghe, sau đó La lão thái thái cho hắn một bạt tai. Phách! Cái thanh âm sắc bén này, hắn hiện tại đều nhớ được.
Hắn thậm chí nghĩ tới nhiều năm sau sách sử sẽ viết hắn như thế nào —— La Thận Viễn, vẽ đường cho hươu chạy, quyền cao chức trọng, một thế hệ nịnh thần.
Này đó kỳ thật hắn đều có thể không thèm để ý. Thật sự, đều không thèm để ý.
La Nghi Ninh không biết, kỳ thật trong một năm không thấy nàng, hắn đã mơ thấy rất nhiều lời Tôn Tòng Uyển nói với hắn năm đó. Đó là ở trong một đêm tối, hắn sai hạ nhân làm cho Tôn Tòng Uyển trà gừng khử lạnh, bởi vậy trong hồi ức đều là mùi hương trà gừng —— sau này hắn liền đặc biệt không thích.
Thanh âm Tôn Tòng Uyển bởi vì tuyệt vọng, hỏng mất mà sắc nhọn:
- "Ngươi, người tâm địa ác độc này, về sau khẳng định sẽ gặp báo ứng. Sớm muộn gì có một ngày... Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!"
Hắn để cho Tôn Tòng Uyển đánh ngực hắn, thân ảnh đồ sộ bất động, lạnh nhạt nói với nàng:
- "Cho nên ngươi hiện tại đã biết, ta là một tên hỗn đản, ngươi không cần thích ta là tốt rồi."
Sau này Tôn Tòng Uyển đi rồi, hắn đột nhiên liền cuồng nộ hất rơi tấu chương trên án thư, bởi vì không chiếm được khát cầu cùng bị nguyền rủa thô bạo. Một ngày nào đó là có báo ứng... Làm người như vậy, thị huyết cùng tính kế như vậy, cũng sẽ có báo ứng.
Hắn thậm chí cũng có loại trực giác này.
- "La Nghi Ninh."
Nghi Ninh mới cầm lấy một cái túi lưới, nghe được thanh âm hắn từ sau lưng truyền đến, kỳ thật ngữ khí cũng không rất mãnh liệt dao động, chỉ có thản nhiên nghi vấn:
- "Ta muốn hỏi nàng một chút, Tạ Mẫn là ai? Lục gia tẩuu tử là ai…..đúng rồi, còn có một cái quan trọng nhất —— thê tử Lục tứ là ai?"
Gằn từng tiếng rõ ràng vô cùng.
La Nghi Ninh nghe được lời hắn nói thân mình liền cứng lại, tâm đột nhiên mãnh liệt nhảy lên, túi lưới trên tay cũng —— lên tiếng trả lời mà rơi!
Hạt châu lưu ly rơi trên mặt đất, thanh thúy vỡ vụn.
************
......
- -----oOo------
La Nghi Ninh bảo nha đầu bà tử chờ ở tại chỗ, nàng cột nhanh áo choàng, gió phần phật đập vào trong thân thể, từ cổ chui vào bên trong, tất cả đều là lạnh lẽo.
Nàng đi tới phía trước, thở dài thấp giọng nói:
- "Đó là vật hộ thân của ngài, tự nhiên không thể ở lại chỗ ta."
Lục Gia Học ngạo nghễ lãnh đạm nhìn nàng, ngữ khí nhẹ mà mang ý cười:
- "Bất quá ngươi cũng là... dối trá mà thôi!"
Ngày hôm qua hắn nhận được chuỗi hạt châu Trình Lang đưa về, tự nhiên là tức giận. Như thế nào không tức giận đây, khi đó hắn nửa quỳ ở trước mặt nàng, giao hạt châu vào trong tay nàng, không gì khác cũng là hi vọng nàng có thể bình an mà thôi. Nay trả lại cho hắn, còn không phải hi vọng chặt đứt tiền duyên sao.
Hôm nay Lục Gia Học không nên tìm đến nàng, quả thực không để ý hộ vệ La gia ngăn trở cứng rắn xông tới. Bởi vậy có người của La gia chạy nhanh tới Ngũ thành binh mã tư gọi người.
Nhưng Ngũ thành binh mã tư làm sao dám chống đối Lục Gia Học.
- "Cho dù nàng không muốn, làm gì phải trả trở về."
Hắn lạnh băng băng nói, bỗng nhiên tới gần nàng. Bông tai bạch ngọc của nàng trong bóng chiều hơi hơi lắc lư, nàng rũ mi mắt, đáy mắt tựa hồ mong lung mà lại rực rỡ dưới ánh đuốc, một mảnh vắng lặng.
- "Ném đi thì được rồi, đã tặng cho nàng, nàng cho là ta còn hiếm lạ vật này sao?"
Lục Gia Học cười lạnh, nói xong chính là giơ tay lên, hạt châu kia liền rơi vào cánh đồng tuyết bên cạnh. Đang là chạng vạng, căn bản không thấy rõ kết quả rơi vào nơi nào.
La Nghi Ninh nhìn hắn quăng vật kia đi, vật đó lại là chuỗi hạt châu gỗ, rơi xuống lặng yên không một tiếng động.
La Nghi Ninh có chút muốn cười, lạnh lùng nhìn hắn:
- "Lục Gia Học, ngươi có phải hay không quá bá đạo, người khác nhất định phải nghe theo ngươi mới có thể à?"
Ngữ khí nàng thế nhưng có một tia nghiêm khắc, êm tai nói:
- "Ta bị ngươi bắt đi Kim Lăng sau đó trở lại kinh thành. Ngươi cho là chung quanh đối với ta đều không có nhàn ngôn toái ngữ sao? Ngươi cảm thấy ta có thai, ở bên ngoài phiêu bạt thực có ý tứ sao? Ta hiện tại làm tông phụ La gia, ngươi như vậy tới tìm ta, người khác lại thấy thế nào?"
- "Như năm đó ở Lục gia. Ta muốn giao hảo với Tạ Mẫn, lúc đó muốn ở trong mấy nàng dâu sinh tồn. Gia thế ta rất hèn mọn, không nâng nổi đầu, ngươi có biết ta có bao nhiêu gian nan không?"
Nàng từng bước một đi tới phía hắn, ngữ khí càng ngày càng sắc bén,
- "Năm đó ngươi là bất cần đời, ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm... Ngươi đừng giải thích, bây giờ ta đã biết ngươi lúc đó làm cái gì! Nhưng ngươi có biết hay không người khác nhìn ta như thế nào không? —— thê tử Lục tứ đó, trượng phu của nàng ta ở bên ngoài uống rượu nghe khúc, nàng ta một câu cũng không dám nói, thật sự rất đáng thương mà!"
Rốt cục La Nghi Ninh đều đã nói ra những đau buồn nhiều năm ở trong lòng, ngữ khí nàng phi thường trào phúng.
Lục Gia Học nhìn chằm chằm thẳng nàng, sau đó đến gần thản nhiên hỏi:
- "Cho nên hiện tại nàng chọn La Thận Viễn, đúng không?"
- "Không phải ta chọn hắn." La Nghi Ninh nói, "Ngươi đừng xem ta như La Nghi Ninh năm đó, ta cùng với hắn cũng không phải vì vậy..."
- "La Nghi Ninh, về sau nàng đừng quỳ cầu xin ta!"
Lục Gia Học cầm cằm nàng, dường như nổi giận, nhưng là lực đạo vẫn là không lớn. Hắn cười lạnh nói,
- "Nàng cho là La Thận Viễn là cái thứ tốt! Ta đưa cho hắn nữ tử… nàng có từng biết tồn tại của nữ tử này không? —— nàng cho là, hắn không có chuyện gạt nàng sao?"
La Nghi Ninh khó thở, lại cạy không ra tay hắn, may mà ở góc độ này người khác cũng nhìn không tới.
Sau đó hắn mạnh buông ra, La Nghi Ninh ngược lại lảo đảo một bước.
Lục Gia Học hấp một hơi bình ổn lửa giận, hắn chắp tay sau lưng. Nhiều năm như vậy, thế nhưng vẫn là bị nàng làm cho kích động.
- "Là ta điên rồi, mới thích nàng nhiều năm như vậy!."
Cuối cùng Lục Gia Học bỏ xuống một câu, nhìn cũng không thèm nhìn nàng rời khỏi.
Trân Châu đi lại đở nàng, lại nhìn thấy hai vai La Nghi Ninh run run, hốc mắt phiếm hồng. Trân Châu vội la lên:
- "Tiểu thư, thế nào tiểu thư lại khóc! Là hầu gia quá đáng, rõ ràng biết tiểu thư đã gả làm vợ người..."
Trân Châu rất sốt ruột kêu tiểu thư của nàng.
- "Hắn trước sau là cá tính kia..." La Nghi Ninh xoa xoa hốc mắt, bình tĩnh lại.
Ánh đèn lồng lẳng lặng, nàng bình ổn lại cảm xúc, chỉ huy Đồi Mồi:
- "Ngươi kêu vài bà tử tới đây... Phải tìm bằng được chuỗi phật châu kia."
Lục Gia Học đã ném đi, nàng lại còn muốn tìm về cho hắn.
Có đôi khi cảm thấy từng ấy năm tới nay, kỳ thật hắn cũng không thay đổi. Vẫn là rất không phân rõ phải trái như vậy, hắn đã nhận định thì sẽ đối với ngươi tốt, ai cũng đều cải biến không được!
Trân Châu nhẹ đỡ La Nghi Ninh trở về nghỉ tạm, thanh âm hơi thấp:
- "Phu nhân, ngài làm sao mà biết có người đối với ngài phê bình kín đáo..."
Rõ ràng Các lão đại nhân đều vì nàng ngăn cách bên ngoài, không để cho nàng bị lời đồn đãi nhảm nhí gây tổn hại. Cũng cẩn thận công đạo các nàng, thậm chí công đạo Thái phu nhân, không được đề cập tới.
- "Ta lại không ngu." La Nghi Ninh lộ ra thản nhiên tươi cười, "…Như ta thật sự là trinh tiết liệt phụ, bị người bắt đi như vậy, nên thắt cổ tự sát lấy chết để chứng minh —— ngươi cho là ta không biết các nàng sau lưng ta nói cái gì sao? Đoán cũng đoán được, ước gì ta chết đấy!."
Nàng chẳng lẽ không có ngẫu nhiên nghe được mấy ma ma nói nhỏ, không có nghe được mấy chị dâu, bọn tỷ muội nói cái gì à.
- "Nhưng ta không muốn chết..." Ngữ khí của nàng thực chấp nhất, nắm tay Trân Châu, "Ta còn có Bảo ca nhi mà! Ta không có làm sai cái gì... Vì sao phải chết!."
Thì thào gần như tự nói.
Chỉ làm như không có nghe được bọn họ nói cái gì đi, giống như nghe không được, thanh âm đó sẽ không tồn tại.
Nàng chính là không muốn chết, bất quá luôn bị mắng mà thôi.
Trân Châu không biết vì sao nhưng lại cũng chảy nước mắt, đỡ nàng nói:
- "Đúng vậy, ngài quản bọn họ làm gì..."
Chủ tớ ở dưới đèn chậm rãi đi trở về Gia Thụ đường. Bảo ca nhi bị nhũ nương ôm ngủ ở trong áo choàng, vừa tỉnh ngủ liền lấy tay thịt nhỏ dụi dụi mắt.
Đồi Mồi vắt khăn nóng đưa cho Nghi Ninh, Nghi Ninh lau mặt cho tiểu gia hỏa. Tiểu gia hỏa nguyên bản trốn tránh, nhưng mở to mắt nhìn thấy là mẫu thân, ngược lại dựa vào trong lòng nàng.
Đứa nhỏ không muốn xa rời nàng như vậy. Nghi Ninh hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, không khỏi tưởng tượng nó lớn lên sẽ có bộ dáng gì, nó có thể nói, bắt đầu đọc sách. Giống một tam ca nho nhỏ non nớt, ngồi ở dưới mái hiên đọc sách, dùng giọng non nớt trẻ con nói chuyện với nàng. Chờ trưởng thành, giống cha nó cao lớn tuấn lãng, cưới vợ, mang theo nàng dâu kính trà cho nàng.
Aiza... Còn nhỏ như vậy đây, đã nghĩ đến chuyện sau này nó trưởng thành.
Bảo ca nhi cắn ngón tay không biết nương của nó đang nghĩ cái gì, nhưng nương nó nở nụ cười, sau đó tay nhỏ bé của nó đã bị lôi ra lau sạch sẽ nước miếng.
Thời điểm La Thận Viễn trở về, đã biết Lục Gia Học đã từng tìm đến nàng.
Hai người ở đường hẻm bạo phát xung đột, Lục Gia Học biết rõ được trong phủ có trạm gác ngầm, lại căn bản là không nghĩ tránh đi, cũng bất quá muốn cho hắn biết mà thôi. Hắn thông minh mà!
La Nghi Ninh lại không biết mọi ngóc ngách trong La gia đều có trạm gác ngầm. Đã hơn một năm trước, La gia tại xung quanh Gia Thụ Đường đều bố trí trạm gác ngầm. La Thận Viễn không nói cho nàng biết, không phải là vì không tín nhiệm, mà là nàng không cần phải biết.
Kỳ thật La gia trừ bỏ La Thận Viễn, ai cũng nói không rõ ràng La gia kết quả có bao nhiêu trạm gác ngầm, là ở nơi nào. Hắn hiện tại quyền cao chức trọng, không thể không cẩn thận.
Vì thế trạm gác ngầm liền đem nội dung đối thoại của hai người, một câu một câu nói lại với hắn.
La Thận Viễn nghe xong luôn luôn trầm mặc, hắn quỷ dị trầm mặc khiến cho mồ hôi lạnh nhỏ giọt trên trán tên gác ngầm trước mặt, hắn đang đứng như nhũn ra. Hắn kiến thức thủ đoạn Đại nhân rất nhiều, hiện tại hắn nhìn thấy vẻ mặt này của Đại nhân hắn rất sợ.
La Thận Viễn chính là vẫy tay thả hắn rời đi, sau đó La Thận Viễn vẫn lẳng lặng ngồi, cuối cùng hắn đứng lên đi đến Gia Thụ Đường.
Trong nội thất phát ra ánh sáng ấm áp, Đồi Mồi cùng vài nha đầu đang đấu đánh túi lưới, trong phòng truyền đến từng trận tiếng cười vui vẻ.
Tay bọn nha đầu đều rất khéo léo, trước mặt để chung nhiều hộp, bên trong là các sợi tơ màu, hạt châu lưu ly. Tay La Nghi Ninh cũng rất khéo, chỉ vài cái nàng có thể đánh ra một cái túi lưới bươm bướm, dùng hai màu tím và xanh da trời, cực kỳ tinh xảo xinh đẹp.
Đồi Mồi luôn luôn thích đồ vật xinh đẹp, nhìn thấy hai mắt tỏa sáng, hận không thể đoạt lấy:
- "Phu nhân, ngài đây là làm thế nào đánh được? Thế nào xem đẹp như vậy đây! Dường như thật sự muốn bay lên."
- "Có cái gì khó đâu!."
Nàng lại lấy ra hai sợi tơ khác màu, dạy nha đầu đánh túi lưới, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt tự nhiên,
- "Đến, ngươi xem ta đánh nè!."
Trân Châu nói:
- "Phu nhân, ngài để các nàng chơi đi! Ngày mai chính là ba mươi, xiêm y ngài muốn mặc còn không có hong khô, mấy lá bùa muốn đốt còn chưa có chuẩn bị..."
- "Chơi một lát cũng không sao."
La Nghi Ninh cúi đầu dạy Đồi Mồi đánh túi lưới, lúc này La Thận Viễn đột nhiên đã trở lại, nha đầu trong phòng đều khom người hành lễ, cùng thỉnh an.
La Nghi Ninh mới buông túi lưới trong tay, đi giúp hắn cởi áo choàng:
- "Tam ca đã trở lại? Kết quả trong cung có việc gì gấp, hiện tại tam ca mới trở về."
Bọn nha đầu thấy ánh mắt La Thận Viễn, mọi người nhanh nhẹn chân tay, mau thu thập mọi thứ đi ra ngoài. Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, chỉ có Thu Nương còn đỡ Bảo ca nhi đứng ở trên giường la hán, Bảo ca nhi còn cầm túi lưới mà nương vừa đánh xong, cẳng chân đạp đạp thực đắc ý.
La Thận Viễn không có trả lời, lạnh như băng nói:
- "Đi ra ngoài."
Thu Nương liền phát hoảng, ôm lấy Bảo ca nhi, được La Nghi Ninh gật đầu mới đi ra ngoài.
La Nghi Ninh thầm nghĩ hắn hẳn là biết chuyện Lục Gia Học tới, kéo hắn ngồi xuống, nàng đứng ở trước mặt hắn nói:
- "Lục Gia Học hôm nay đã tới!."
La Thận Viễn đột nhiên cười rộ lên, chậm rãi sờ mặt nàng:
- "Ta biết, xem nàng khẩn trương như vậy làm cái gì?"
- "Muội nơi nào là khẩn trương, không phải sợ tam ca hiểu lầm sao!"
La Nghi Ninh cảm thấy đầu ngón tay hắn thật sự lạnh lẽo, lại làm cho nàng một trận run rẩy, mùa đông nào không lạnh sao! Biết hắn không thích nàng gặp Lục Gia Học, nàng liền phá lệ chú ý việc này, miễn cho hắn không thoải mái.
- "Muội vốn muốn tránh gặp hắn, nhưng mà vẫn tránh không được, đã nói mấy câu... Đúng rồi, muội thương lượng với huynh một tiếng, ngày mai chính là đại niên ba mươi, trong nhà có nên thỉnh cái bồ tát gì đó hay không? Bảo vệ gia đình bình an."
- "Tùy nàng." La Thận Viễn như trước là cười.
La Nghi Ninh thấy hắn không có so đo, mới nhẹ nhàng thở ra.
- "Vậy thỉnh một cái đi! Hôm nay muội đánh rất nhiều túi lưới, có thể cho Bảo ca nhi chơi ở trong sân sau, chờ nó cầm lấy chơi, tam ca xem xem có được không."
Nàng đi tới chỗ túi lưới được đặt ở trên bàn con.
Sau khi nàng xoay người, biểu cảm mỉm cười của La Thận Viễn liền hoàn toàn tiêu thất, thay thế là mặt không biểu cảm.
Hắn đã hiểu biết mỗi một câu bọn họ nói, đọc làu làu, cho nên kỳ thật nàng nói cái gì kỳ thật đã không trọng yếu.
La Thận Viễn nhìn tay chính mình, hắn phát hiện tay chính mình thế nhưng hơi hơi phát run.
Người từng chết ở trên tay hắn rất nhiều. Mặc kệ là chân chính chết trên ý nghĩa, hay là gián tiếp chết. Hắn cảm thấy thủy chung có một mũi tên lạnh băng cắm ở sau lưng hắn, hắn vẫn đi về phía trước.
Từ sau khi Từ Vị chết, từ sau khi không thấy nàng. Hắn không thèm để ý cái nhìn của người khác, không thèm để ý thị phi đúng sai, hắc bạch điên đảo. Đương nhiên có lẽ đây chân chính là hắn, nhiều năm trước có một nha đầu chọc giận hắn, hắn liền thị huyết dùng chó dữ tính kế tươi sống cắn chết nàng, lúc đó quỳ gối trước mặt La lão thái thái như trước lạnh lùng bất tuân.
Hắn đem nghi kỵ cùng không tín nhiệm này nói cho La lão thái thái nghe, sau đó La lão thái thái cho hắn một bạt tai. Phách! Cái thanh âm sắc bén này, hắn hiện tại đều nhớ được.
Hắn thậm chí nghĩ tới nhiều năm sau sách sử sẽ viết hắn như thế nào —— La Thận Viễn, vẽ đường cho hươu chạy, quyền cao chức trọng, một thế hệ nịnh thần.
Này đó kỳ thật hắn đều có thể không thèm để ý. Thật sự, đều không thèm để ý.
La Nghi Ninh không biết, kỳ thật trong một năm không thấy nàng, hắn đã mơ thấy rất nhiều lời Tôn Tòng Uyển nói với hắn năm đó. Đó là ở trong một đêm tối, hắn sai hạ nhân làm cho Tôn Tòng Uyển trà gừng khử lạnh, bởi vậy trong hồi ức đều là mùi hương trà gừng —— sau này hắn liền đặc biệt không thích.
Thanh âm Tôn Tòng Uyển bởi vì tuyệt vọng, hỏng mất mà sắc nhọn:
- "Ngươi, người tâm địa ác độc này, về sau khẳng định sẽ gặp báo ứng. Sớm muộn gì có một ngày... Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!"
Hắn để cho Tôn Tòng Uyển đánh ngực hắn, thân ảnh đồ sộ bất động, lạnh nhạt nói với nàng:
- "Cho nên ngươi hiện tại đã biết, ta là một tên hỗn đản, ngươi không cần thích ta là tốt rồi."
Sau này Tôn Tòng Uyển đi rồi, hắn đột nhiên liền cuồng nộ hất rơi tấu chương trên án thư, bởi vì không chiếm được khát cầu cùng bị nguyền rủa thô bạo. Một ngày nào đó là có báo ứng... Làm người như vậy, thị huyết cùng tính kế như vậy, cũng sẽ có báo ứng.
Hắn thậm chí cũng có loại trực giác này.
- "La Nghi Ninh."
Nghi Ninh mới cầm lấy một cái túi lưới, nghe được thanh âm hắn từ sau lưng truyền đến, kỳ thật ngữ khí cũng không rất mãnh liệt dao động, chỉ có thản nhiên nghi vấn:
- "Ta muốn hỏi nàng một chút, Tạ Mẫn là ai? Lục gia tẩuu tử là ai…..đúng rồi, còn có một cái quan trọng nhất —— thê tử Lục tứ là ai?"
Gằn từng tiếng rõ ràng vô cùng.
La Nghi Ninh nghe được lời hắn nói thân mình liền cứng lại, tâm đột nhiên mãnh liệt nhảy lên, túi lưới trên tay cũng —— lên tiếng trả lời mà rơi!
Hạt châu lưu ly rơi trên mặt đất, thanh thúy vỡ vụn.
************
......
- -----oOo------