Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 172
Edit + Beta: Đào Mai
La Thành Chương kêu La Thận Viễn tới… chuyện La tam phu nhân vô cớ không thấy, phải nói rõ ràng trong phủ. Mà đối kháng với Lục Gia Học không khác là tự tìm đường chết, ông tương đối tán thành nói La Nghi Ninh bị bệnh đã chết, lại vì La Thận Viễn cưới một kế thất. Về phần La Nghi Ninh, cùng với La gia không còn quan hệ.
La Thận Viễn nghe phụ thân nói chuyện, hắn lại chậm rãi uống trà:
- "Việc này phụ thân không cần quan tâm!."
Lúc trước thời điểm hắn muốn kết hôn với La Nghi Ninh, cũng là cố chấp như vậy, không cho người khác nói nửa câu.
La Thành Chương khuyên nhủ:
- "Ngươi làm gì dây dưa với nàng như vậy. Nàng đã bị bắt cóc, cho dù trở lại cũng nên treo cổ để chứng tỏ trong sạch! Tam cương ngũ thường, không thể bại hoại như vậy!"
La Thận Viễn nặng nề mà đập mạnh chén trà ở trên bàn, nước trà nóng bỏng bắn tung tóe ra mọi nơi!
La Thành Chương liền phát hoảng, La Thận Viễn lại không nói chuyện.
Yên lặng thật lâu ở trong phòng, sau đó La Thận Viễn mới nói, ngữ khí vẫn là thản nhiên:
- "Phụ thân có biết, năm đó vì sao ta muốn kết hôn với thất muội muội không?"
La Thành Chương luôn luôn không nghĩ đến vấn đề này. La Thận Viễn liền tiếp tục nói:
- "Lúc ngươi nhận hết đau khổ, mỗi người đối với ngươi đều là như lúc ban đầu triệt để lạnh lùng, coi ngươi là kẻ hèn hạ. Giờ phút đó xuất hiện một người đối tốt với ngươi, ngươi sẽ coi nàng thành cái gì?"
Sẽ không nhịn được mà coi nàng trở thành sinh mệnh của chính mình.
Hắn luôn tưởng tượng tương lai tốt đẹp đều có liên quan với nàng, nếu không có nàng, hắn không biết tương lai của hắn sẽ có những thứ tốt đẹp gì? Cho nên mặc kệ Nghi Ninh gặp phải cái gì, hắn đều phải tìm nàng trở về!.
- "Cho nên phụ thân không cần lại nói với ta bất cứ cái gì... Kỳ thật đối với ta mà nói, La gia lại tính là cái gì?"
Khóe miệng hắn lộ ra một tia cười lạnh, sau đó bỏ đi.
La Thành Chương chợt lạnh cả người.
Bên ngoài ánh trăng mờ nhạt, ông ẩn ẩn nhớ tới cái nha đầu năm đó, mẹ đẻ La Thận Viễn. Nàng kiên định đứng phía sau mọi người không thích nói chuyện, La Thành Chương cũng không thích nàng, cũng không sủng ái nàng so với một nha đầu khác. Nàng đã hạ độc nha đầu đó, nha đầu kia trúng độc bỏ mình, thời điểm một thi hai mệnh, nàng thật là nhìn không ra một chút khác thường. Lúc đó nếu không phải La lão thái thái, cũng không ai biết là nàng.
Đúng vậy, năm đó hắn làm sao có thể nghĩ đến, nhi tử của nha đầu kia, là La Thận Viễn hôm nay. Lại là trụ cột của La gia...
Nha đầu thông phòng của ông nâng lò sưởi tay tiến vào:
- "...Nhị lão gia, thời tiết thật sự lạnh, ngài hơ tay cho ấm."
La Thành Chương vẫy tay, nói:
- "Đi tìm Tứ thiếu gia đến, ta hỏi hắn công khóa một chút."
Mấy ngày sau La Thận Viễn nhận được tin tức thám tử truyền về, kết quả các trạm gác ngầm luôn không tìm được La Nghi Ninh ở đâu. Các quan đạo trên thông Thiểm Tây, Sơn Tây, dưới thông Hà Bắc, Hồ Quảng, Tứ Xuyên, dọc theo đường đi có rất nhiều xe ngựa đồng thời xuất phát, phân tán các nơi. Càng đi xuống tìm tung tích lại càng ít càng mơ hồ. Hắn vò nát giấy ở trong tay, nói với thuộc hạ:
- "Tiếp tục tìm, không được kinh động người. Hướng Sơn Tây Thiểm Tây. Nhất là tại mấy địa phương có thế lực của Lục Gia Học."
Sau vài ngày suy xét, cảm xúc La Thận Viễn đã sắp băng liệt từ từ tỉnh táo lại. Hắn bắt đầu kín đáo suy xét, có nên tự mình đi tìm hay không?. Việc này không thể nghi ngờ là phi thường mạo hiểm, nhưng hắn sợ chính mình càng ngày càng nôn nóng, sẽ nhịn không được sẽ làm như vậy!. Nhưng mà biển người mờ mịt, căn bản không có khả năng tìm được, trong lòng hắn rất rõ ràng.
Cái ý tưởng thứ hai, có lẽ hắn hẳn là mưu cầu cái vị trí kia trước. Cái vị trí kia hắn luôn luôn đều phải giành lấy, cho dù không phải vì Nghi Ninh, hắn cũng là người tuyệt đối có dã tâm. Nhưng cho dù hắn tuyệt đỉnh thông minh túc trí đa mưu, dựa theo phương pháp bình thường nhập các, thì thế nào cũng phải ba mươi tuổi. Kỳ thật hắn có thể làm rất nhiều việc để quá trình này đến nhanh hơn, chính là có vẻ không chính nghĩa cho lắm!.
Đương nhiên chính nghĩa luôn luôn cũng không là yếu tố thứ nhất mà hắn lo lắng, huống chi lại là sau khi nàng gặp chuyện không may.
Chỉ cần lúc hắn có thể có được cái vị trí kia, còn sợ không thể không chế trụ được Lục Gia Học sao?.
Cảm xúc của Hoàng thượng ngày hôm qua có điều lơi lỏng, hôm nay hẳn là sẽ thả lão sư.
La Thận Viễn chính mình buộc xong triều phục, nghĩ đến ở thời điểm nàng nữa ngồi ở trước mặt hắn giúp hắn mặc quần áo, oán giận nói "Triều phục của Tam ca phải buộc thật nhiều" hoặc là "Buổi sáng bánh bao Đường Tâm không thể ăn". Hắn lẳng lặng đứng một lát, trong không khí chỉ có phất phơ một chút bụi bậm.
La Thận Viễn ra cửa lên xe ngựa, đi tới hoàng cung.
Hoàng thượng vừa thay xong long bào, không biết đang nghĩ cái gì, không yên lòng.
Theo lệ thường sau khi bẩm báo xong, Tư lễ giám phải xướng lễ. Phái Thanh lưu đã làm tốt chuẩn bị, thỉnh Tạ đại học sĩ vì Từ Vị cầu tình, hẳn là hôm nay có thể thả người.
Ai biết có một thái giám nâng tấu chương tiến vào, thông truyền muốn gặp hoàng thượng. La Thận Viễn liếc nhìn bút tích trên tấu chương kia, sắc mặt hơi đổi, nhất thời có loại dự cảm bất hảo.
Hoàng thượng tiếp lấy tấu chương, không biết trong đó viết là cái gì, sắc mặt của hoàng thượng trở nên vô cùng khó coi, thậm chí âm trầm như nước.
- "Áp Từ Vị lên đây."
Năm chữ so với vừa rồi hòa hoãn hơn, lại ép tới trong điện trầm thấp một mảnh. La Thận Viễn trong lòng thầm nghĩ hỏng bét.
Hoàng thượng tuy rằng hoa mắt ù tai, trầm mê nữ sắc cùng lý học, nhưng hắn không phải là hôn quân, tương phản hắn phi thường thông minh. Hắn không mắng Từ Vị, lúc này ngược lại thật sự nghiêm trọng.
Từ Vị kỳ thật ở trong lao không tính là quá kém, dù sao hoàng thượng chính là nhất thời buồn bực ông, ai biết còn có phải hay không được trọng dụng. Hơn nữa Từ Vị ở trong dân gian tương đối có danh tiếng, ngục tốt cũng không có làm khó dễ ông. Lúc này bị áp ra, nhưng cũng thoả đáng.
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn ông, trực tiếp ném tấu chương tới trước mặt ông:
- "Trong phủ Phó sứ tuần án Liêu Đông Vi Ứng Trì truy tầm ra hai mươi vạn dư bạc trắng, hắn nói tấn công khu vực Hà Bộ, lại lấy cớ là người già yếu mạo lĩnh quân hướng hơn hai mươi vạn lượng. Hiện tại toàn quân bị diệt, không một người sống sót. Năm đó Vi Ứng Trì là ngươi đề cử chứ? Từng ấy năm tới nay, hắn luôn luôn cùng ngươi kết giao, thư từ lui tới không ngừng, những chuyện này là sự thật? Ngươi nhậm chức Hộ bộ thượng thư, quân lương phát đi đều phải thông qua Hộ bộ, ngươi cũng tham dự trong đó sao?"
Miệng Từ Vị run run, toàn quân bị diệt... Vi Ứng Trì đã chết?
Năm đó ông đã đề cử Vi Ứng Trì, nhưng ông biết rõ cá tính bạn tốt, hắn tuyệt đối sẽ không tham ô quân lương! Hắn xưa nay cần kiệm. Phòng xá gần trong kinh thành là hai cái tiểu viện, chỉ có một lão thê, hắn muốn mua trâm vàng cho lão thê, cũng đều phải do dự mãi.
- "Hoàng thượng, Vi đại nhân tuyệt đối không có khả năng tham ô quân lương đâu hoàng thượng!" Từ Vị càng không ngừng dập đầu, "Hoàng thượng minh giám, hắn tấn công Hà Bộ là muốn thu phục đất đã bị mất, nay thân già chết trận sa trường. Thân mình là vì nước hy sinh, không nên nói xấu như vậy mà hoàng thượng! Vi thần cũng tuyệt sẽ không tham dự tham ô quân lương!"
Thanh âm đều khàn khàn.
- "Trẫm không hoa mắt ù tai, hắn tham ô đã có bằng chứng. Ngươi cùng hắn thư từ lui tới, trẫm sớm có nghe thấy, trẫm tối phiền chán các ngươi những người này!"
Hoàng thượng nói xong liền đứng lên, thanh âm không che giấu được phẫn nộ,
- "Còn nghĩ quan phục nguyên chức, nhốt vào tử lao cho ta! Tư lễ giám, lấy bút đến viết thánh chỉ!"
Văn thần cùng Võ quan biên cảnh một mình kết giao là điều tối kỵ, huống chi còn đề cập đến tham ô quân lương.
Quân vương nổi giận lôi đình, liên tiếp vài người tốt quỳ xuống cầu tình cho Từ Vị. Từ Vị làm sao có thể hợp mưu tham ô quân lương đây!
Hoàng thượng giận quá, liên tiếp phạt mấy người bản tử hoặc bổng lộc.
Uông Viễn lẳng lặng đứng đó không nói chuyện.
Từ Vị không ngừng những động tác nhỏ liền thôi, lần trước thế nhưng thẳng thắn gián tội Uông Viễn, Uông Viễn lần này thật sự muốn trừ bỏ Từ Vị.
La Thận Viễn vừa thấy bút tích kia liền biết xuất ra từ tay Tuần án sử Liêu Đông, hắn lại là người tâm phúc với Uông Viễn nhất, Uông Viễn lại rất giỏi trò vu oan hãm hại. Mọi người biết lần này Từ Vị đã chọc tới Uông Viễn, cái gì tham ô tuyệt đối là do Uông Viễn gây nên, trong triều rất nhiều ánh mắt lãnh băng của phái Thanh lưu đều nhìn về phía Uông Viễn.
Tuy rằng người cầu tình đều bị hoàng thượng phạt quỳ hoặc phạt trượng. Nhưng là nghĩ đến Chu Thư Đàn đã chết, nghĩ đến Từ Vị bị hãm hại, trong triều phàm là người có tâm huyết đều vô cùng phẫn nộ. Quỳ xuống cầu tình một người tiếp đến một người, tất cả Lục bộ cấp sự trung đều quỳ xuống, trong đó đi đầu là Dương Lăng.
Nhất thời tiếng hô nổi lên bốn phía, cơ hồ chỉ có ít ỏi mấy người trong phái Thanh lưu là không quỳ, trong đó La Thận Viễn không có quỳ, hắn đứng ở hàng thứ hai, thập phần dễ thấy.
La Thận Viễn nhắm mắt lại, hắn biết rất nhiều người đang nhìn hắn.
Những ánh mắt kia thậm chí là kinh ngạc, kinh nghi. Dù sao hắn là ái đồ của Từ Vị, là người mạnh nhất đứng đầu phái Thanh lưu.
Nhất định sẽ làm hoàng thượng tức giận, hắn sẽ không quỳ. Hắn nhớ tới Uông Viễn thường ngày đối hắn lợi dụng, lại nghĩ tới hắn vừa rồi nói chuyện thanh âm khàn khàn, thế nhưng không biết là cái tư vị gì?.
Hoàng thượng cười rộ lên:
- "Được, được lắm, những người quỳ hôm nay đều đi ngọ môn lĩnh mười trượng, ai lại cầu tình, lại lĩnh mười trượng! Cả đời không được lên chức!"
Nói xong sau liền phất tay bỏ đi, Tư lễ giám mới xướng lễ bãi triều.
La Thận Viễn chậm rãi từ trên bậc thềm hoàng cung đi xuống, rất nhiều người bị kéo đi ngọ môn chịu phạt, gió bắc rét lạnh thấu xương. Uông Viễn đi ở phía trước, đợi hồi lâu.
- "La đại nhân." Uông Viễn quay đầu nhìn hắn, cười nói, "Sao… thế nhưng không vì sư phụ của đại nhân mà cầu tình?"
- "Sự thật không rõ, hạ quan không dám vọng ngôn." La Thận Viễn nói.
- "La đại nhân là người thông minh." Uông Viễn híp mắt, người vây quanh ông không ít, "Cùng người thông minh nói chuyện là bớt lo, Uông mỗ nhưng là thưởng thức La đại nhân phần cẩn thận này."
- "Đa tạ Uông đại nhân thưởng thức."
La Thận Viễn biết, Uông Viễn đang đối với mình đưa ra thiện ý. Nghe lời đó, Uông Viễn đã làm đến phân thiện ý này, thậm chí là sẽ có một ít hồi báo. Nếu La Thận Viễn lúc này đầu nhập với Uông Viễn, như vậy Uông Viễn sẽ biểu đạt ra mười phần thiện ý cùng thành ý, đây là một cái tín hiệu đối với phái Thanh lưu.
Uông Viễn nói xong bước đi, mà quan viên theo phái thanh lưu đi qua bên người La Thận Viễn, vẻ mặt nhìn hắn thực sự phức tạp, thậm chí là lạnh như băng. Ai nấy đều biết hắn là học sinh mà Từ Vị yêu thương nhất, đặc biệt dẫn dắt! Ngắn ngủn vài năm thế nhưng liền lên tới Công bộ thị lang, nay là trụ cột vững vàng trong phái Thỉnh lưu.
Từ Vị muốn chết, hắn là lực lượng trung kiên trong phái Thỉnh lưu, thế nhưng không vì lão sư cầu tình? Ngược lại một bộ dáng đạm mạc giống như cái gì đều không có phát sinh, lại còn nói chuyện với Uông Viễn, tâm người này thật sự rất lạnh!
La Thận Viễn cái gì đều không nói, một đường trở về trong phủ.
Thế nhưng tuyết lại bắt đầu rơi nhiều, tuyết rơi nặng hạt làm cho nhánh cây đều bị gãy. Hắn vừa xuống xe ngựa, Dương Lăng liền từ phía sau đuổi theo.
- "La Thận Viễn —— "
La Thận Viễn quay đầu lại, Dương Lăng mới từ ngọ môn trở về. Sắc mặt xanh mét, vài bước đi đến trước mặt hắn.
- "Lão sư gặp chuyện không may bị vào tử lao, mọi người đều quỳ xuống cầu tình, ngươi thế nhưng bất vi sở động. Lão sư ngày thường đối đãi ngươi tốt biết bao nhiêu, chính ngươi trong lòng rõ ràng!"
Dương Lăng vừa nghĩ đến bộ dáng Từ Vị ngày thường hiền lành cười tủm tỉm liền nhịn không được, nói:
- "Ngươi sợ quyền thế bị đoạt như vậy sao? Lão sư đối tốt với ngươi đều vứt cho chó ăn à! Ngươi lại còn nói chuyện với cẩu tặc Uông Viễn kia!"
La Thận Viễn giống như không có phản ứng gì, túm chặt áo choàng tiếp tục đi vào trong phủ.
Dương Lăng thấy hắn như vậy, một phát liền kéo lấy hắn, tiếp tục nói:
- "Tâm của ta không sắt đá so với ngươi La đại nhân, lão sư đối đãi ta tốt một chút, ta cũng biết tri ân báo đáp. Hôm nay đến đây cũng chính là nói với La đại nhân một tiếng, nếu như La đại nhân lựa chọn Uông đại nhân, đặt lên cành cao, ta tự nhiên là không xứng kết giao với La đại nhân."
La Thận Viễn bị hắn giữ chặt đi không được… trầm mặc nhìn tuyết rơi lả tả trong không trung. Dương Lăng đang phẫn nộ, kết quả hắn ta có cái gì phải phẫn nộ? Ai cũng đều có tư cách phẫn nộ, nhưng là không tới phiên Dương Lăng.
- "Ngươi lang tâm cẩu phế, vong ân phụ nghĩa như vậy, nhưng là cùng cẩu tặc kia thập phần xứng đôi!"
La Thận Viễn nghe đến đó, hắn mạnh quay đầu lại, đột nhiên liền cười lạnh nói:
- "Giữa chúng ta, kết quả cũng là ngươi ngu xuẩn!"
La Thận Viễn từng bước ép sát Dương Lăng, nói:
- "Ngươi cảm thấy Từ Vị đối tốt với ta sao? Có bao nhiêu tốt hả? Ông ta nếu đối với ta tốt, sẽ tùy ý để ta bị vây nơi đầu sóng ngọn gió, để mặc cho người hãm hại chèn ép sao? Thật sự đối với ta tốt, sẽ phòng bị ta sao? Dương Lăng, ngươi không ngại chính mình ngẫm lại, ông ta đã đối với ngươi như thế nào?"
Dương Lăng bị hắn hỏi sửng sốt.
- "Ngươi rõ ràng có tài trạng nguyên, ông ta lại bỏ ngươi vào giáp trung thứ hai, lại tự mình thu ngươi làm học sinh, chính là không nghĩ để cho người khác chú ý tới ngươi. An bày ngươi làm Hộ bộ cấp sự trung, bảo hộ ở dưới cánh chim của ông ta. Cuối cùng lại an bày ngươi làm Quốc Tử Giám tư nghiệp, để cho ngày sau ngươi sẽ có môn sinh trải rộng khắp thiên hạ, số làm quan. Có phải hay không như thế?"
Dương Lăng có chút khiếp sợ:
- "Ngươi nói là lão sư để cho ta... Không, thể nào... Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy!"
La Thận Viễn như cũ cười lạnh:
- "Mà hắn làm những cái này căn bản không có người phát hiện, bởi vì ở trong mắt người khác, ta mới là học sinh được ông ta yêu thương. Cho nên tất cả đả kích của Uông Viễn cùng mọi người đều tập trung trên người ta. Ta không ngại nói cho ngươi biết, ngươi nếu ở vị trí này của ta, sớm đã chết mấy trăm lần cũng không biết! Hiện tại ngươi còn sống, hẳn là phải cảm tạ ta mới đúng."
Dương Lăng vẫn chưa có phản ứng lại, La Thận Viễn đã vung tay hắn ra.
- "Dương đại nhân, nói bất đồng không tướng vì mưu. Ngươi thanh chính liêm minh, đơn thuần cố chấp như vậy, đích xác không nên cùng ta thông đồng làm bậy. Liền như vậy từ biệt đi… chuyện Từ Vị ta sẽ không đi cầu tình! Tuy rằng ta cũng đề nghị ngươi đừng đi cầu xin… nhưng ngươi khẳng định sẽ không nghe."
La Thận Viễn quay sang đi vào trong phủ, đại môn chậm rãi đóng lại. Có người tiến lên bung dù cho hắn.
La Thận Viễn đứng dưới ô, dưới mái hiên đèn lồng phát ra ánh sáng thản nhiên, hắn nhớ tới ngày ấy thời điểm nàng hôn cằm của mình. Bên ngoài là hội chùa náo nhiệt, rất nhiều rất nhiều đèn lồng lớn màu đỏ xâu thành chuỗi. Tưởng niệm như khát nước, nhưng nước giải khát lại xa cuối chân trời, chỉ có thể càng ngày càng khát.
Không biết nàng hiện tại ở nơi nào, có lạnh hay không. Hắn thật muốn lập tức phải tìm được nàng, mang nàng về. Ý tưởng này là rất không lý trí, rất có khả năng sẽ có đi không có về!. Hơn nữa hiện tại thế cục ở trong triều rất quỷ dị, hơi sai một bước có khả năng đều sẽ thua cả bàn cờ, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn nhìn thật lâu mới thấp giọng nói:
- "Đi thôi."
Sau đó tiến nhập vào trong đầy trời tuyết rơi.
Ngày mai hắn hẳn là phải đi gặp Uông Viễn. Về phần người khác nói như thế nào hắn sẽ không để ý, đối với hắn mà nói có quyền thế mới có khả năng làm hết thảy những việc mình muốn làm.
Đều Hộ phủ Sơn Tây Đại Đồng.
La Nghi Ninh đến nơi này đã gần một tháng, cũng chính là nàng đã rời kinh thành được một tháng rồi.
Mùa đông nơi này so với kinh thành lạnh hơn, lại bị khí hậu lạnh khuất phục, nàng phải dưỡng thân thể đầy đủ nửa tháng mới đi lại được.
Trình Lang trọ ở Đều Hộ phủ, hắn hẳn là ở Đại Đồng có công sai, thường xuyên thấy hắn bận rộn.
La Nghi Ninh sẽ ngụ ở phía sau trạch viện của hắn, nếu như muốn rời khỏi trạch viện, tất nhiên phải đi qua tiền viện. Nhưng ở tiền viện tất cả đều là hộ vệ của Trình Lang. Thái độ Trình Lang đối với nàng rất kỳ quái, bất chợt thường cùng nàng tiếp xúc, nếu là nàng muốn đi ra ngoài, tuyệt đối là không thể.
La Nghi Ninh dựa vào đệm dựa, từ từ nhắm hai mắt trầm tư…
Trong phòng đốt địa long, ấm áp như xuân. Vài tiểu nha đầu xa lạ đang đi lại, là từ trong tay người mua bán mua được, không qua là dùng để hầu hạ những việc vặt hằng ngày của nàng. Cũng không phân chia cái gì đại nha đầu nhị nha đầu, nàng cũng lười phân chia. Chỉ biết có hai nha đầu hầu hạ bên người, một nha đầu cùng tuổi với nàng tên Trễ Xuân, một nha đầu khác lớn hơn nàng hai tuổi tên Trễ Hạnh. Còn có mấy bà tử vẩy nước quét nhà nấu ăn, cũng không nhớ!.
Phủ này rộng lớn, mới vừa dọn dẹp qua một phen, bên ngoài tuy rằng chính là tứ hợp viện nhưng rất đơn giản, chỉ trồng Đông thanh cùng trúc tương phi, đường lát đá. Bên trong lại bố trí phi thường xa hoa, còn có chỗ chuyên môn nấu ăn cho nàng. Có thể là muốn cho tâm tình của nàng tốt hơn, Trình Lang thỉnh người chuyên môn đến nấu ăn cho nàng, nhưng nàng mỗi ngày vẫn là ăn rất ít.
Mấy ngày trước đây nàng rốt cục có thể đi ra ngoài một hồi. La Nghi Ninh quan sát chung quanh, nàng phát hiện Đều Hộ phủ đích xác đáng sợ, bên trong là hộ vệ, chỉ sợ còn có trạm gác ngầm. Bên ngoài có vệ binh mặc áo giáp đi qua đi lại, trùng trùng điệp điệp.
Sau khi Trình Lang mang nàng ra ngoài, nàng nhìn thấy bên ngoài có một con sông, đối diện sông có một cái chùa. Mà bên cạnh có phòng xá nối tiếp san sát nhau, ngõ nhỏ lần lượt quanh co thay đổi, nếu là có thể chạy vào trong mấy ngõ nhỏ đó, sẽ có khả năng chạy đi…
Bởi vì đã vào tháng mười hai gần tới mừng năm mới, nơi nơi đều bắt đầu dán câu đối, treo pháo đỏ.
Ngày ấy Trình Lang thấy nàng không có tâm tư nhìn cảnh sắc chung quanh, liền hỏi nàng:
- "Ngài muốn mua chút gì hay không? nơi này thịt bò ăn rất ngon."
Nàng chính là thản nhiên nhìn hắn một cái.
Trình Lang đi đến trước hàng thịt kêu chủ quán cắt nửa cân thịt bò. Sau đó đi đến bên người nàng nói với nàng:
- "Trước kia hàng năm thời điểm mừng năm mới, ta đều sẽ đi viếng ngài... Ngài táng ở trong phần mộ tổ tiên Lục gia, thời điểm mỗi lần đi, kỳ thật Lục Gia Học đều ở nơi đó."
Nghi Ninh trầm mặc.
"...Hắn cho tất cả mọi người lui xuống, chỉ một mình hắn lưu lại ở đó!. Có một lần ta vô tình đi vào, nhìn thấy hắn nửa quỳ ở nơi đó... Ta chưa từng nhìn thấy qua cái bộ dáng kia của hắn."
Trình Lang tiếp tục nói:
- "Thế nhưng trừ bỏ cái này ra không có gì khác, hắn vẫn là cái Lục Gia Học kia. Nếu như ta không tra qua Tạ Mẫn, ta cũng sẽ không nhìn nhận là hắn giết ngài."
- "Nơi đó có bán chong chóng!"
Trình Lang giơ tay chỉ, phía trước có một chỗ bán vải lẻ, xen vào rất nhiều chong chóng.
- "Thời điểm ta còn nhỏ, ngài thường làm cho ta chơi. Ngài còn nhớ rõ không?"
Hắn đi qua mua chút ít, cười đi lại hướng nàng. Xuyên qua đám người ầm ĩ.
Nghi Ninh cảm thấy chính mình giống như nhìn thấy đứa nhỏ kia nằm ở đầu vai nàng.
Nàng không đành lòng nhìn, liền quay đầu. Đột nhiên chú ý tới một nhà bên cạnh có khố phòng chứa cỏ khô.
Đại Đồng là trọng trấn biên giới, ngựa xe lui tới rất nhiều, nhu cầu cỏ khô cũng rất nhiều. Có chiếc xe hai bánh cải tiến vận cỏ khô phế thải từ trong Đều Hộ phủ xuất ra, vào bên trong khố phòng. Nghi Ninh đột nhiên hô hấp căng thẳng, nàng nhớ được phương hướng chuồng ngựa cách sân nàng ở cũng không xa...
Nàng cần phải mau mau trở về! Càng trở về trễ thanh danh của nàng càng sẽ có vấn đề. Hơn nữa nàng cũng không tưởng tượng là mỗi ngày đều nhớ La Thận Viễn.
Nghĩ đến đây, La Nghi Ninh buông sách trong tay xuống. Hai ngày nay nàng tận lực bình tĩnh, làm ra bộ dáng tựa hồ đã thích ứng nơi này, để cho những người này thả lỏng cảnh giác.
Nàng cũng biết rõ ràng bởi vì nàng là nữ quyến phân bố nhiều hộ vệ cũng không tiện, hậu viện cơ hồ không có mấy tên hộ vệ. Nhưng phải phòng bị trạm gác ngầm theo dõi, còn có xe cỏ khô khi nào thì kéo vào, lại khi nào thì đi ra. Đã không sai biệt nhiều lắm, nàng suy nghĩ rất nhiều loại biện pháp, có thể thử một lần. Trên tay nàng còn có mang trang sức, vòng tay vàng ròng, khuyên tai vàng linh lung khi xuất môn, có thể sử dụng bên ngoài.
Chỉ cần nàng có thể ra khỏi Đều Hộ phủ, liền có hi vọng ra thành Đại Đồng, sau khi ra thành Trình Lang tuyệt đối không có biện pháp nữa!
La Nghi Ninh nói với Trễ Xuân.
- "Ta muốn đi hậu viện một chút."
Trễ Xuân không có nghi ngờ nàng, vị phu nhân này cũng không có việc gì liền thích đi một chút, cũng không sao, kỳ thật vị phu nhân này còn rất dễ hầu hạ. Trễ Xuân khoác áo choàng cho nàng, lấy lò sưởi tay, mới đi theo xuất môn.
Kỳ thật hậu viện không có gì để xem, phòng xá quanh co, một cái nối liền một cái, cửa hông thông với nhau, trong viện đặt một ít hang động nuôi dưỡng thực vật, nhưng mùa này tất cả đều là mặt băng.
Sau khi Nghi Ninh đi vào hậu viện, liền nhanh chóng bỏ ra nha đầu, sau đó đi đến chỗ xe cỏ khô. Thẳng đến La Nghi Ninh trốn vào trong đống cỏ khô, tim còn đập bùm bùm.
Cỏ khô kia đã dùng qua có mùi thối nước tiểu ngựa, kỳ thật mùi thật sự rất khó ngửi. Nàng tận lực hít thở nhẹ, may mắn nàng không nặng, chỉ hy vọng xa phu kia không có phát hiện phía sau trong đống cỏ khô có thêm một người.
Sau đó không lâu nàng nghe được tiếng bước chân của xa phu, nàng càng khẩn trương...
Rất nhanh xe liền bắt đầu động, có thế này La Nghi Ninh mới hơi thở hắt ra một chút. Nàng nắm chặt áo choàng màu nâu bên cạnh nỗ lực thu nhỏ lại, nàng cố ý chọn màu này.
Sau một khắc thời gian, Đều Hộ phủ bắt đầu nổi lên xôn xao. Hai nha đầu Trễ Xuân Trễ Hạnh bị phạt quỳ gối trên mặt băng đông lạnh, trừng phạt các nàng vì trông coi bất lực. Hai nàng ủy khuất mà khóc, chỉ cảm thấy đầu gối vì quỳ đều sẽ hỏng mất.
Trình Lang không quản các nàng, mặt âm trầm nghiêm nghị mang theo vệ binh đi ra ngoài:
- "Tất cả xe cộ chung quanh nhất định phải ngăn lại kiểm tra, đóng chặt cửa thành, kiếm không được người không cho mở cửa thành!"
Nếu người ở trên tay hắn mà không thấy, vậy quả thực là rất vớ vẩn! Huống chi nàng mới bao lớn, bộ dạng lại là như vậy... Nếu xảy ra chuyện, gặp phải cái gì liền khó mà nói được!
Trình Lang hờ hững, cười cũng như không cười. Sau khi tổng binh Đại Đồng Từng ứng Khôn bị bắt, nơi này chính là địa bàn của Lục Gia Học, hắn có thể trực tiếp đóng kín cửa thành!
La Nghi Ninh tuyệt đối không thể tưởng được Trình Lang ngay cả cửa thành đều có thể đóng kín, nếu không nàng nhất định sẽ không nghĩ ra chủ ý này!.
Lúc nàng tránh ở trên một chiếc xe ngựa khác, bị hắn từ trong đó bắt ra, tức giận đến phát run. Thiếu chút nữa thật sự cho một bạt tai lên mặt hắn!
- "Rất tốt, còn có thể chạy, thiếu chút nữa đã ra khỏi thành."
Trình Lang bắt nàng ngồi ổn thỏa trong xe ngựa, nắm tay nàng nói:
- "Nơi này là biên giới, phòng thủ rất kiên cố. Cho dù ngài chạy ra khỏi Đều Hộ phủ cũng không ra được thành Đại Đồng!"
La Nghi Ninh trốn ở trong đống cỏ khô nửa ngày không dám động, lại dọc theo đường đi tinh thần mỏi mệt. Nay không còn khí lực ầm ỹ với hắn, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Hắn thấy sắc mặt của nàng không thích hợp, giơ tay ấn huyệt thái dương cho nàng. Hắn nói:
- "Như thế nào, bệnh đau đầu của ngài lại tái phát? Đừng nóng vội, ta đã tìm lang trung giỏi tới, đang đợi chờ phía sau phủ."
Dứt lời phân phó xe ngựa chạy mau chút. Trong mùa đông ép buộc như vậy có thể không đau sao, vốn là chưa có khỏe hẳn.
Xe ngựa còn đang chạy, La Nghi Ninh yên lặng sau một lát đột nhiên hỏi:
- "A Lang... Ngươi có thể để cho ta đi không? Nếu là ta van cầu ngươi."
Nhiều ngày như vậy, nàng lần đầu tiên gọi hắn A Lang. Trình Lang cơ hồ chấn động, hắn thở dài nói:
- "Thật có lỗi với Nghi Ninh... Thật sự thực xin lỗi..."
Thả nàng trở về, kết cục của hắn như thế nào tạm thời không nói. Hắn về sau, chỉ sợ là không còn có cơ hội… Mấy ngày nay tuy rằng La Nghi Ninh không quan tâm hắn, nhưng Trình Lang ở cùng với nàng, đã có cuộc sống vui vẻ khác thường. Chỉ là sợ cùng nàng tiếp xúc quá nhiều, sẽ nhịn không được có... Nên cố gắng không dám tiếp xúc nhiều hơn.
Nàng liền nhắm mắt lại.
- "Rõ ràng đã biết kết quả, nhưng vẫn muốn hỏi một chút..." La Nghi Ninh tựa hồ đang cười nhạo chính mình.
Đã đến bên ngoài Đều Hộ phủ, Trình Lang đở nàng xuống xe. Lang trung quả nhiên đã đợi ở hậu viện, Trình Lang đã liệu định La Nghi Ninh khẳng định không ra được thành Đại Đồng.
Một thân La Nghi Ninh nhiễm mùi hôi thối, nàng phải tắm rửa thay đổi xiêm y, sau đó ngồi ở trên sạp, để cho lang trung kia chuẩn trị.
Lang trung kia ngay từ đầu đã xem bệnh cho nàng, ông rất tinh thông y lý, đã bắt mạch một lần khi nàng mới đến. Giờ phút này La Nghi Ninh chạy trốn thất bại không có tinh thần, mơ hồ buồn ngủ nặng nề. Liền tùy ý để ông xem mạch.
Sau khi lang trung kia thử mạch xong thì đi ra, vẻ mặt nghi hoặc. Nhìn thấy Trình Lang còn ở ngoài cửa, liền chắp tay nói với Trình Lang:
- "Chúc mừng Trình đại nhân mới được! Quý phu nhân tựa hồ là hỉ mạch. Chính là tháng ngày không lâu, còn quá nhỏ không rõ lắm, nhưng dựa vào kinh nghiệm là hơn bảy tám phần mười."
Trình Lang nghe được liền ngẩn ra, cảm giác không hiểu xuất hiện, tư vị gì cũng đều cảm giác không được. Dù sao là không có hỉ, hắn hỏi ngược lại:
- "Hỉ mạch?"
- "Phải, đúng vậy, lão hủ làm nghề y hơn ba mươi năm, chuyện này vẫn là rõ ràng."
La Nghi Ninh... Cư nhiên cùng vị tam ca kia của nàng thật sự sinh hoạt vợ chồng. Còn hoài hài tử của La Thận Viễn!
Trong bụng nàng thế nhưng có hài tử của La Thận Viễn…
************
......
La Thành Chương kêu La Thận Viễn tới… chuyện La tam phu nhân vô cớ không thấy, phải nói rõ ràng trong phủ. Mà đối kháng với Lục Gia Học không khác là tự tìm đường chết, ông tương đối tán thành nói La Nghi Ninh bị bệnh đã chết, lại vì La Thận Viễn cưới một kế thất. Về phần La Nghi Ninh, cùng với La gia không còn quan hệ.
La Thận Viễn nghe phụ thân nói chuyện, hắn lại chậm rãi uống trà:
- "Việc này phụ thân không cần quan tâm!."
Lúc trước thời điểm hắn muốn kết hôn với La Nghi Ninh, cũng là cố chấp như vậy, không cho người khác nói nửa câu.
La Thành Chương khuyên nhủ:
- "Ngươi làm gì dây dưa với nàng như vậy. Nàng đã bị bắt cóc, cho dù trở lại cũng nên treo cổ để chứng tỏ trong sạch! Tam cương ngũ thường, không thể bại hoại như vậy!"
La Thận Viễn nặng nề mà đập mạnh chén trà ở trên bàn, nước trà nóng bỏng bắn tung tóe ra mọi nơi!
La Thành Chương liền phát hoảng, La Thận Viễn lại không nói chuyện.
Yên lặng thật lâu ở trong phòng, sau đó La Thận Viễn mới nói, ngữ khí vẫn là thản nhiên:
- "Phụ thân có biết, năm đó vì sao ta muốn kết hôn với thất muội muội không?"
La Thành Chương luôn luôn không nghĩ đến vấn đề này. La Thận Viễn liền tiếp tục nói:
- "Lúc ngươi nhận hết đau khổ, mỗi người đối với ngươi đều là như lúc ban đầu triệt để lạnh lùng, coi ngươi là kẻ hèn hạ. Giờ phút đó xuất hiện một người đối tốt với ngươi, ngươi sẽ coi nàng thành cái gì?"
Sẽ không nhịn được mà coi nàng trở thành sinh mệnh của chính mình.
Hắn luôn tưởng tượng tương lai tốt đẹp đều có liên quan với nàng, nếu không có nàng, hắn không biết tương lai của hắn sẽ có những thứ tốt đẹp gì? Cho nên mặc kệ Nghi Ninh gặp phải cái gì, hắn đều phải tìm nàng trở về!.
- "Cho nên phụ thân không cần lại nói với ta bất cứ cái gì... Kỳ thật đối với ta mà nói, La gia lại tính là cái gì?"
Khóe miệng hắn lộ ra một tia cười lạnh, sau đó bỏ đi.
La Thành Chương chợt lạnh cả người.
Bên ngoài ánh trăng mờ nhạt, ông ẩn ẩn nhớ tới cái nha đầu năm đó, mẹ đẻ La Thận Viễn. Nàng kiên định đứng phía sau mọi người không thích nói chuyện, La Thành Chương cũng không thích nàng, cũng không sủng ái nàng so với một nha đầu khác. Nàng đã hạ độc nha đầu đó, nha đầu kia trúng độc bỏ mình, thời điểm một thi hai mệnh, nàng thật là nhìn không ra một chút khác thường. Lúc đó nếu không phải La lão thái thái, cũng không ai biết là nàng.
Đúng vậy, năm đó hắn làm sao có thể nghĩ đến, nhi tử của nha đầu kia, là La Thận Viễn hôm nay. Lại là trụ cột của La gia...
Nha đầu thông phòng của ông nâng lò sưởi tay tiến vào:
- "...Nhị lão gia, thời tiết thật sự lạnh, ngài hơ tay cho ấm."
La Thành Chương vẫy tay, nói:
- "Đi tìm Tứ thiếu gia đến, ta hỏi hắn công khóa một chút."
Mấy ngày sau La Thận Viễn nhận được tin tức thám tử truyền về, kết quả các trạm gác ngầm luôn không tìm được La Nghi Ninh ở đâu. Các quan đạo trên thông Thiểm Tây, Sơn Tây, dưới thông Hà Bắc, Hồ Quảng, Tứ Xuyên, dọc theo đường đi có rất nhiều xe ngựa đồng thời xuất phát, phân tán các nơi. Càng đi xuống tìm tung tích lại càng ít càng mơ hồ. Hắn vò nát giấy ở trong tay, nói với thuộc hạ:
- "Tiếp tục tìm, không được kinh động người. Hướng Sơn Tây Thiểm Tây. Nhất là tại mấy địa phương có thế lực của Lục Gia Học."
Sau vài ngày suy xét, cảm xúc La Thận Viễn đã sắp băng liệt từ từ tỉnh táo lại. Hắn bắt đầu kín đáo suy xét, có nên tự mình đi tìm hay không?. Việc này không thể nghi ngờ là phi thường mạo hiểm, nhưng hắn sợ chính mình càng ngày càng nôn nóng, sẽ nhịn không được sẽ làm như vậy!. Nhưng mà biển người mờ mịt, căn bản không có khả năng tìm được, trong lòng hắn rất rõ ràng.
Cái ý tưởng thứ hai, có lẽ hắn hẳn là mưu cầu cái vị trí kia trước. Cái vị trí kia hắn luôn luôn đều phải giành lấy, cho dù không phải vì Nghi Ninh, hắn cũng là người tuyệt đối có dã tâm. Nhưng cho dù hắn tuyệt đỉnh thông minh túc trí đa mưu, dựa theo phương pháp bình thường nhập các, thì thế nào cũng phải ba mươi tuổi. Kỳ thật hắn có thể làm rất nhiều việc để quá trình này đến nhanh hơn, chính là có vẻ không chính nghĩa cho lắm!.
Đương nhiên chính nghĩa luôn luôn cũng không là yếu tố thứ nhất mà hắn lo lắng, huống chi lại là sau khi nàng gặp chuyện không may.
Chỉ cần lúc hắn có thể có được cái vị trí kia, còn sợ không thể không chế trụ được Lục Gia Học sao?.
Cảm xúc của Hoàng thượng ngày hôm qua có điều lơi lỏng, hôm nay hẳn là sẽ thả lão sư.
La Thận Viễn chính mình buộc xong triều phục, nghĩ đến ở thời điểm nàng nữa ngồi ở trước mặt hắn giúp hắn mặc quần áo, oán giận nói "Triều phục của Tam ca phải buộc thật nhiều" hoặc là "Buổi sáng bánh bao Đường Tâm không thể ăn". Hắn lẳng lặng đứng một lát, trong không khí chỉ có phất phơ một chút bụi bậm.
La Thận Viễn ra cửa lên xe ngựa, đi tới hoàng cung.
Hoàng thượng vừa thay xong long bào, không biết đang nghĩ cái gì, không yên lòng.
Theo lệ thường sau khi bẩm báo xong, Tư lễ giám phải xướng lễ. Phái Thanh lưu đã làm tốt chuẩn bị, thỉnh Tạ đại học sĩ vì Từ Vị cầu tình, hẳn là hôm nay có thể thả người.
Ai biết có một thái giám nâng tấu chương tiến vào, thông truyền muốn gặp hoàng thượng. La Thận Viễn liếc nhìn bút tích trên tấu chương kia, sắc mặt hơi đổi, nhất thời có loại dự cảm bất hảo.
Hoàng thượng tiếp lấy tấu chương, không biết trong đó viết là cái gì, sắc mặt của hoàng thượng trở nên vô cùng khó coi, thậm chí âm trầm như nước.
- "Áp Từ Vị lên đây."
Năm chữ so với vừa rồi hòa hoãn hơn, lại ép tới trong điện trầm thấp một mảnh. La Thận Viễn trong lòng thầm nghĩ hỏng bét.
Hoàng thượng tuy rằng hoa mắt ù tai, trầm mê nữ sắc cùng lý học, nhưng hắn không phải là hôn quân, tương phản hắn phi thường thông minh. Hắn không mắng Từ Vị, lúc này ngược lại thật sự nghiêm trọng.
Từ Vị kỳ thật ở trong lao không tính là quá kém, dù sao hoàng thượng chính là nhất thời buồn bực ông, ai biết còn có phải hay không được trọng dụng. Hơn nữa Từ Vị ở trong dân gian tương đối có danh tiếng, ngục tốt cũng không có làm khó dễ ông. Lúc này bị áp ra, nhưng cũng thoả đáng.
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn ông, trực tiếp ném tấu chương tới trước mặt ông:
- "Trong phủ Phó sứ tuần án Liêu Đông Vi Ứng Trì truy tầm ra hai mươi vạn dư bạc trắng, hắn nói tấn công khu vực Hà Bộ, lại lấy cớ là người già yếu mạo lĩnh quân hướng hơn hai mươi vạn lượng. Hiện tại toàn quân bị diệt, không một người sống sót. Năm đó Vi Ứng Trì là ngươi đề cử chứ? Từng ấy năm tới nay, hắn luôn luôn cùng ngươi kết giao, thư từ lui tới không ngừng, những chuyện này là sự thật? Ngươi nhậm chức Hộ bộ thượng thư, quân lương phát đi đều phải thông qua Hộ bộ, ngươi cũng tham dự trong đó sao?"
Miệng Từ Vị run run, toàn quân bị diệt... Vi Ứng Trì đã chết?
Năm đó ông đã đề cử Vi Ứng Trì, nhưng ông biết rõ cá tính bạn tốt, hắn tuyệt đối sẽ không tham ô quân lương! Hắn xưa nay cần kiệm. Phòng xá gần trong kinh thành là hai cái tiểu viện, chỉ có một lão thê, hắn muốn mua trâm vàng cho lão thê, cũng đều phải do dự mãi.
- "Hoàng thượng, Vi đại nhân tuyệt đối không có khả năng tham ô quân lương đâu hoàng thượng!" Từ Vị càng không ngừng dập đầu, "Hoàng thượng minh giám, hắn tấn công Hà Bộ là muốn thu phục đất đã bị mất, nay thân già chết trận sa trường. Thân mình là vì nước hy sinh, không nên nói xấu như vậy mà hoàng thượng! Vi thần cũng tuyệt sẽ không tham dự tham ô quân lương!"
Thanh âm đều khàn khàn.
- "Trẫm không hoa mắt ù tai, hắn tham ô đã có bằng chứng. Ngươi cùng hắn thư từ lui tới, trẫm sớm có nghe thấy, trẫm tối phiền chán các ngươi những người này!"
Hoàng thượng nói xong liền đứng lên, thanh âm không che giấu được phẫn nộ,
- "Còn nghĩ quan phục nguyên chức, nhốt vào tử lao cho ta! Tư lễ giám, lấy bút đến viết thánh chỉ!"
Văn thần cùng Võ quan biên cảnh một mình kết giao là điều tối kỵ, huống chi còn đề cập đến tham ô quân lương.
Quân vương nổi giận lôi đình, liên tiếp vài người tốt quỳ xuống cầu tình cho Từ Vị. Từ Vị làm sao có thể hợp mưu tham ô quân lương đây!
Hoàng thượng giận quá, liên tiếp phạt mấy người bản tử hoặc bổng lộc.
Uông Viễn lẳng lặng đứng đó không nói chuyện.
Từ Vị không ngừng những động tác nhỏ liền thôi, lần trước thế nhưng thẳng thắn gián tội Uông Viễn, Uông Viễn lần này thật sự muốn trừ bỏ Từ Vị.
La Thận Viễn vừa thấy bút tích kia liền biết xuất ra từ tay Tuần án sử Liêu Đông, hắn lại là người tâm phúc với Uông Viễn nhất, Uông Viễn lại rất giỏi trò vu oan hãm hại. Mọi người biết lần này Từ Vị đã chọc tới Uông Viễn, cái gì tham ô tuyệt đối là do Uông Viễn gây nên, trong triều rất nhiều ánh mắt lãnh băng của phái Thanh lưu đều nhìn về phía Uông Viễn.
Tuy rằng người cầu tình đều bị hoàng thượng phạt quỳ hoặc phạt trượng. Nhưng là nghĩ đến Chu Thư Đàn đã chết, nghĩ đến Từ Vị bị hãm hại, trong triều phàm là người có tâm huyết đều vô cùng phẫn nộ. Quỳ xuống cầu tình một người tiếp đến một người, tất cả Lục bộ cấp sự trung đều quỳ xuống, trong đó đi đầu là Dương Lăng.
Nhất thời tiếng hô nổi lên bốn phía, cơ hồ chỉ có ít ỏi mấy người trong phái Thanh lưu là không quỳ, trong đó La Thận Viễn không có quỳ, hắn đứng ở hàng thứ hai, thập phần dễ thấy.
La Thận Viễn nhắm mắt lại, hắn biết rất nhiều người đang nhìn hắn.
Những ánh mắt kia thậm chí là kinh ngạc, kinh nghi. Dù sao hắn là ái đồ của Từ Vị, là người mạnh nhất đứng đầu phái Thanh lưu.
Nhất định sẽ làm hoàng thượng tức giận, hắn sẽ không quỳ. Hắn nhớ tới Uông Viễn thường ngày đối hắn lợi dụng, lại nghĩ tới hắn vừa rồi nói chuyện thanh âm khàn khàn, thế nhưng không biết là cái tư vị gì?.
Hoàng thượng cười rộ lên:
- "Được, được lắm, những người quỳ hôm nay đều đi ngọ môn lĩnh mười trượng, ai lại cầu tình, lại lĩnh mười trượng! Cả đời không được lên chức!"
Nói xong sau liền phất tay bỏ đi, Tư lễ giám mới xướng lễ bãi triều.
La Thận Viễn chậm rãi từ trên bậc thềm hoàng cung đi xuống, rất nhiều người bị kéo đi ngọ môn chịu phạt, gió bắc rét lạnh thấu xương. Uông Viễn đi ở phía trước, đợi hồi lâu.
- "La đại nhân." Uông Viễn quay đầu nhìn hắn, cười nói, "Sao… thế nhưng không vì sư phụ của đại nhân mà cầu tình?"
- "Sự thật không rõ, hạ quan không dám vọng ngôn." La Thận Viễn nói.
- "La đại nhân là người thông minh." Uông Viễn híp mắt, người vây quanh ông không ít, "Cùng người thông minh nói chuyện là bớt lo, Uông mỗ nhưng là thưởng thức La đại nhân phần cẩn thận này."
- "Đa tạ Uông đại nhân thưởng thức."
La Thận Viễn biết, Uông Viễn đang đối với mình đưa ra thiện ý. Nghe lời đó, Uông Viễn đã làm đến phân thiện ý này, thậm chí là sẽ có một ít hồi báo. Nếu La Thận Viễn lúc này đầu nhập với Uông Viễn, như vậy Uông Viễn sẽ biểu đạt ra mười phần thiện ý cùng thành ý, đây là một cái tín hiệu đối với phái Thanh lưu.
Uông Viễn nói xong bước đi, mà quan viên theo phái thanh lưu đi qua bên người La Thận Viễn, vẻ mặt nhìn hắn thực sự phức tạp, thậm chí là lạnh như băng. Ai nấy đều biết hắn là học sinh mà Từ Vị yêu thương nhất, đặc biệt dẫn dắt! Ngắn ngủn vài năm thế nhưng liền lên tới Công bộ thị lang, nay là trụ cột vững vàng trong phái Thỉnh lưu.
Từ Vị muốn chết, hắn là lực lượng trung kiên trong phái Thỉnh lưu, thế nhưng không vì lão sư cầu tình? Ngược lại một bộ dáng đạm mạc giống như cái gì đều không có phát sinh, lại còn nói chuyện với Uông Viễn, tâm người này thật sự rất lạnh!
La Thận Viễn cái gì đều không nói, một đường trở về trong phủ.
Thế nhưng tuyết lại bắt đầu rơi nhiều, tuyết rơi nặng hạt làm cho nhánh cây đều bị gãy. Hắn vừa xuống xe ngựa, Dương Lăng liền từ phía sau đuổi theo.
- "La Thận Viễn —— "
La Thận Viễn quay đầu lại, Dương Lăng mới từ ngọ môn trở về. Sắc mặt xanh mét, vài bước đi đến trước mặt hắn.
- "Lão sư gặp chuyện không may bị vào tử lao, mọi người đều quỳ xuống cầu tình, ngươi thế nhưng bất vi sở động. Lão sư ngày thường đối đãi ngươi tốt biết bao nhiêu, chính ngươi trong lòng rõ ràng!"
Dương Lăng vừa nghĩ đến bộ dáng Từ Vị ngày thường hiền lành cười tủm tỉm liền nhịn không được, nói:
- "Ngươi sợ quyền thế bị đoạt như vậy sao? Lão sư đối tốt với ngươi đều vứt cho chó ăn à! Ngươi lại còn nói chuyện với cẩu tặc Uông Viễn kia!"
La Thận Viễn giống như không có phản ứng gì, túm chặt áo choàng tiếp tục đi vào trong phủ.
Dương Lăng thấy hắn như vậy, một phát liền kéo lấy hắn, tiếp tục nói:
- "Tâm của ta không sắt đá so với ngươi La đại nhân, lão sư đối đãi ta tốt một chút, ta cũng biết tri ân báo đáp. Hôm nay đến đây cũng chính là nói với La đại nhân một tiếng, nếu như La đại nhân lựa chọn Uông đại nhân, đặt lên cành cao, ta tự nhiên là không xứng kết giao với La đại nhân."
La Thận Viễn bị hắn giữ chặt đi không được… trầm mặc nhìn tuyết rơi lả tả trong không trung. Dương Lăng đang phẫn nộ, kết quả hắn ta có cái gì phải phẫn nộ? Ai cũng đều có tư cách phẫn nộ, nhưng là không tới phiên Dương Lăng.
- "Ngươi lang tâm cẩu phế, vong ân phụ nghĩa như vậy, nhưng là cùng cẩu tặc kia thập phần xứng đôi!"
La Thận Viễn nghe đến đó, hắn mạnh quay đầu lại, đột nhiên liền cười lạnh nói:
- "Giữa chúng ta, kết quả cũng là ngươi ngu xuẩn!"
La Thận Viễn từng bước ép sát Dương Lăng, nói:
- "Ngươi cảm thấy Từ Vị đối tốt với ta sao? Có bao nhiêu tốt hả? Ông ta nếu đối với ta tốt, sẽ tùy ý để ta bị vây nơi đầu sóng ngọn gió, để mặc cho người hãm hại chèn ép sao? Thật sự đối với ta tốt, sẽ phòng bị ta sao? Dương Lăng, ngươi không ngại chính mình ngẫm lại, ông ta đã đối với ngươi như thế nào?"
Dương Lăng bị hắn hỏi sửng sốt.
- "Ngươi rõ ràng có tài trạng nguyên, ông ta lại bỏ ngươi vào giáp trung thứ hai, lại tự mình thu ngươi làm học sinh, chính là không nghĩ để cho người khác chú ý tới ngươi. An bày ngươi làm Hộ bộ cấp sự trung, bảo hộ ở dưới cánh chim của ông ta. Cuối cùng lại an bày ngươi làm Quốc Tử Giám tư nghiệp, để cho ngày sau ngươi sẽ có môn sinh trải rộng khắp thiên hạ, số làm quan. Có phải hay không như thế?"
Dương Lăng có chút khiếp sợ:
- "Ngươi nói là lão sư để cho ta... Không, thể nào... Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy!"
La Thận Viễn như cũ cười lạnh:
- "Mà hắn làm những cái này căn bản không có người phát hiện, bởi vì ở trong mắt người khác, ta mới là học sinh được ông ta yêu thương. Cho nên tất cả đả kích của Uông Viễn cùng mọi người đều tập trung trên người ta. Ta không ngại nói cho ngươi biết, ngươi nếu ở vị trí này của ta, sớm đã chết mấy trăm lần cũng không biết! Hiện tại ngươi còn sống, hẳn là phải cảm tạ ta mới đúng."
Dương Lăng vẫn chưa có phản ứng lại, La Thận Viễn đã vung tay hắn ra.
- "Dương đại nhân, nói bất đồng không tướng vì mưu. Ngươi thanh chính liêm minh, đơn thuần cố chấp như vậy, đích xác không nên cùng ta thông đồng làm bậy. Liền như vậy từ biệt đi… chuyện Từ Vị ta sẽ không đi cầu tình! Tuy rằng ta cũng đề nghị ngươi đừng đi cầu xin… nhưng ngươi khẳng định sẽ không nghe."
La Thận Viễn quay sang đi vào trong phủ, đại môn chậm rãi đóng lại. Có người tiến lên bung dù cho hắn.
La Thận Viễn đứng dưới ô, dưới mái hiên đèn lồng phát ra ánh sáng thản nhiên, hắn nhớ tới ngày ấy thời điểm nàng hôn cằm của mình. Bên ngoài là hội chùa náo nhiệt, rất nhiều rất nhiều đèn lồng lớn màu đỏ xâu thành chuỗi. Tưởng niệm như khát nước, nhưng nước giải khát lại xa cuối chân trời, chỉ có thể càng ngày càng khát.
Không biết nàng hiện tại ở nơi nào, có lạnh hay không. Hắn thật muốn lập tức phải tìm được nàng, mang nàng về. Ý tưởng này là rất không lý trí, rất có khả năng sẽ có đi không có về!. Hơn nữa hiện tại thế cục ở trong triều rất quỷ dị, hơi sai một bước có khả năng đều sẽ thua cả bàn cờ, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn nhìn thật lâu mới thấp giọng nói:
- "Đi thôi."
Sau đó tiến nhập vào trong đầy trời tuyết rơi.
Ngày mai hắn hẳn là phải đi gặp Uông Viễn. Về phần người khác nói như thế nào hắn sẽ không để ý, đối với hắn mà nói có quyền thế mới có khả năng làm hết thảy những việc mình muốn làm.
Đều Hộ phủ Sơn Tây Đại Đồng.
La Nghi Ninh đến nơi này đã gần một tháng, cũng chính là nàng đã rời kinh thành được một tháng rồi.
Mùa đông nơi này so với kinh thành lạnh hơn, lại bị khí hậu lạnh khuất phục, nàng phải dưỡng thân thể đầy đủ nửa tháng mới đi lại được.
Trình Lang trọ ở Đều Hộ phủ, hắn hẳn là ở Đại Đồng có công sai, thường xuyên thấy hắn bận rộn.
La Nghi Ninh sẽ ngụ ở phía sau trạch viện của hắn, nếu như muốn rời khỏi trạch viện, tất nhiên phải đi qua tiền viện. Nhưng ở tiền viện tất cả đều là hộ vệ của Trình Lang. Thái độ Trình Lang đối với nàng rất kỳ quái, bất chợt thường cùng nàng tiếp xúc, nếu là nàng muốn đi ra ngoài, tuyệt đối là không thể.
La Nghi Ninh dựa vào đệm dựa, từ từ nhắm hai mắt trầm tư…
Trong phòng đốt địa long, ấm áp như xuân. Vài tiểu nha đầu xa lạ đang đi lại, là từ trong tay người mua bán mua được, không qua là dùng để hầu hạ những việc vặt hằng ngày của nàng. Cũng không phân chia cái gì đại nha đầu nhị nha đầu, nàng cũng lười phân chia. Chỉ biết có hai nha đầu hầu hạ bên người, một nha đầu cùng tuổi với nàng tên Trễ Xuân, một nha đầu khác lớn hơn nàng hai tuổi tên Trễ Hạnh. Còn có mấy bà tử vẩy nước quét nhà nấu ăn, cũng không nhớ!.
Phủ này rộng lớn, mới vừa dọn dẹp qua một phen, bên ngoài tuy rằng chính là tứ hợp viện nhưng rất đơn giản, chỉ trồng Đông thanh cùng trúc tương phi, đường lát đá. Bên trong lại bố trí phi thường xa hoa, còn có chỗ chuyên môn nấu ăn cho nàng. Có thể là muốn cho tâm tình của nàng tốt hơn, Trình Lang thỉnh người chuyên môn đến nấu ăn cho nàng, nhưng nàng mỗi ngày vẫn là ăn rất ít.
Mấy ngày trước đây nàng rốt cục có thể đi ra ngoài một hồi. La Nghi Ninh quan sát chung quanh, nàng phát hiện Đều Hộ phủ đích xác đáng sợ, bên trong là hộ vệ, chỉ sợ còn có trạm gác ngầm. Bên ngoài có vệ binh mặc áo giáp đi qua đi lại, trùng trùng điệp điệp.
Sau khi Trình Lang mang nàng ra ngoài, nàng nhìn thấy bên ngoài có một con sông, đối diện sông có một cái chùa. Mà bên cạnh có phòng xá nối tiếp san sát nhau, ngõ nhỏ lần lượt quanh co thay đổi, nếu là có thể chạy vào trong mấy ngõ nhỏ đó, sẽ có khả năng chạy đi…
Bởi vì đã vào tháng mười hai gần tới mừng năm mới, nơi nơi đều bắt đầu dán câu đối, treo pháo đỏ.
Ngày ấy Trình Lang thấy nàng không có tâm tư nhìn cảnh sắc chung quanh, liền hỏi nàng:
- "Ngài muốn mua chút gì hay không? nơi này thịt bò ăn rất ngon."
Nàng chính là thản nhiên nhìn hắn một cái.
Trình Lang đi đến trước hàng thịt kêu chủ quán cắt nửa cân thịt bò. Sau đó đi đến bên người nàng nói với nàng:
- "Trước kia hàng năm thời điểm mừng năm mới, ta đều sẽ đi viếng ngài... Ngài táng ở trong phần mộ tổ tiên Lục gia, thời điểm mỗi lần đi, kỳ thật Lục Gia Học đều ở nơi đó."
Nghi Ninh trầm mặc.
"...Hắn cho tất cả mọi người lui xuống, chỉ một mình hắn lưu lại ở đó!. Có một lần ta vô tình đi vào, nhìn thấy hắn nửa quỳ ở nơi đó... Ta chưa từng nhìn thấy qua cái bộ dáng kia của hắn."
Trình Lang tiếp tục nói:
- "Thế nhưng trừ bỏ cái này ra không có gì khác, hắn vẫn là cái Lục Gia Học kia. Nếu như ta không tra qua Tạ Mẫn, ta cũng sẽ không nhìn nhận là hắn giết ngài."
- "Nơi đó có bán chong chóng!"
Trình Lang giơ tay chỉ, phía trước có một chỗ bán vải lẻ, xen vào rất nhiều chong chóng.
- "Thời điểm ta còn nhỏ, ngài thường làm cho ta chơi. Ngài còn nhớ rõ không?"
Hắn đi qua mua chút ít, cười đi lại hướng nàng. Xuyên qua đám người ầm ĩ.
Nghi Ninh cảm thấy chính mình giống như nhìn thấy đứa nhỏ kia nằm ở đầu vai nàng.
Nàng không đành lòng nhìn, liền quay đầu. Đột nhiên chú ý tới một nhà bên cạnh có khố phòng chứa cỏ khô.
Đại Đồng là trọng trấn biên giới, ngựa xe lui tới rất nhiều, nhu cầu cỏ khô cũng rất nhiều. Có chiếc xe hai bánh cải tiến vận cỏ khô phế thải từ trong Đều Hộ phủ xuất ra, vào bên trong khố phòng. Nghi Ninh đột nhiên hô hấp căng thẳng, nàng nhớ được phương hướng chuồng ngựa cách sân nàng ở cũng không xa...
Nàng cần phải mau mau trở về! Càng trở về trễ thanh danh của nàng càng sẽ có vấn đề. Hơn nữa nàng cũng không tưởng tượng là mỗi ngày đều nhớ La Thận Viễn.
Nghĩ đến đây, La Nghi Ninh buông sách trong tay xuống. Hai ngày nay nàng tận lực bình tĩnh, làm ra bộ dáng tựa hồ đã thích ứng nơi này, để cho những người này thả lỏng cảnh giác.
Nàng cũng biết rõ ràng bởi vì nàng là nữ quyến phân bố nhiều hộ vệ cũng không tiện, hậu viện cơ hồ không có mấy tên hộ vệ. Nhưng phải phòng bị trạm gác ngầm theo dõi, còn có xe cỏ khô khi nào thì kéo vào, lại khi nào thì đi ra. Đã không sai biệt nhiều lắm, nàng suy nghĩ rất nhiều loại biện pháp, có thể thử một lần. Trên tay nàng còn có mang trang sức, vòng tay vàng ròng, khuyên tai vàng linh lung khi xuất môn, có thể sử dụng bên ngoài.
Chỉ cần nàng có thể ra khỏi Đều Hộ phủ, liền có hi vọng ra thành Đại Đồng, sau khi ra thành Trình Lang tuyệt đối không có biện pháp nữa!
La Nghi Ninh nói với Trễ Xuân.
- "Ta muốn đi hậu viện một chút."
Trễ Xuân không có nghi ngờ nàng, vị phu nhân này cũng không có việc gì liền thích đi một chút, cũng không sao, kỳ thật vị phu nhân này còn rất dễ hầu hạ. Trễ Xuân khoác áo choàng cho nàng, lấy lò sưởi tay, mới đi theo xuất môn.
Kỳ thật hậu viện không có gì để xem, phòng xá quanh co, một cái nối liền một cái, cửa hông thông với nhau, trong viện đặt một ít hang động nuôi dưỡng thực vật, nhưng mùa này tất cả đều là mặt băng.
Sau khi Nghi Ninh đi vào hậu viện, liền nhanh chóng bỏ ra nha đầu, sau đó đi đến chỗ xe cỏ khô. Thẳng đến La Nghi Ninh trốn vào trong đống cỏ khô, tim còn đập bùm bùm.
Cỏ khô kia đã dùng qua có mùi thối nước tiểu ngựa, kỳ thật mùi thật sự rất khó ngửi. Nàng tận lực hít thở nhẹ, may mắn nàng không nặng, chỉ hy vọng xa phu kia không có phát hiện phía sau trong đống cỏ khô có thêm một người.
Sau đó không lâu nàng nghe được tiếng bước chân của xa phu, nàng càng khẩn trương...
Rất nhanh xe liền bắt đầu động, có thế này La Nghi Ninh mới hơi thở hắt ra một chút. Nàng nắm chặt áo choàng màu nâu bên cạnh nỗ lực thu nhỏ lại, nàng cố ý chọn màu này.
Sau một khắc thời gian, Đều Hộ phủ bắt đầu nổi lên xôn xao. Hai nha đầu Trễ Xuân Trễ Hạnh bị phạt quỳ gối trên mặt băng đông lạnh, trừng phạt các nàng vì trông coi bất lực. Hai nàng ủy khuất mà khóc, chỉ cảm thấy đầu gối vì quỳ đều sẽ hỏng mất.
Trình Lang không quản các nàng, mặt âm trầm nghiêm nghị mang theo vệ binh đi ra ngoài:
- "Tất cả xe cộ chung quanh nhất định phải ngăn lại kiểm tra, đóng chặt cửa thành, kiếm không được người không cho mở cửa thành!"
Nếu người ở trên tay hắn mà không thấy, vậy quả thực là rất vớ vẩn! Huống chi nàng mới bao lớn, bộ dạng lại là như vậy... Nếu xảy ra chuyện, gặp phải cái gì liền khó mà nói được!
Trình Lang hờ hững, cười cũng như không cười. Sau khi tổng binh Đại Đồng Từng ứng Khôn bị bắt, nơi này chính là địa bàn của Lục Gia Học, hắn có thể trực tiếp đóng kín cửa thành!
La Nghi Ninh tuyệt đối không thể tưởng được Trình Lang ngay cả cửa thành đều có thể đóng kín, nếu không nàng nhất định sẽ không nghĩ ra chủ ý này!.
Lúc nàng tránh ở trên một chiếc xe ngựa khác, bị hắn từ trong đó bắt ra, tức giận đến phát run. Thiếu chút nữa thật sự cho một bạt tai lên mặt hắn!
- "Rất tốt, còn có thể chạy, thiếu chút nữa đã ra khỏi thành."
Trình Lang bắt nàng ngồi ổn thỏa trong xe ngựa, nắm tay nàng nói:
- "Nơi này là biên giới, phòng thủ rất kiên cố. Cho dù ngài chạy ra khỏi Đều Hộ phủ cũng không ra được thành Đại Đồng!"
La Nghi Ninh trốn ở trong đống cỏ khô nửa ngày không dám động, lại dọc theo đường đi tinh thần mỏi mệt. Nay không còn khí lực ầm ỹ với hắn, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Hắn thấy sắc mặt của nàng không thích hợp, giơ tay ấn huyệt thái dương cho nàng. Hắn nói:
- "Như thế nào, bệnh đau đầu của ngài lại tái phát? Đừng nóng vội, ta đã tìm lang trung giỏi tới, đang đợi chờ phía sau phủ."
Dứt lời phân phó xe ngựa chạy mau chút. Trong mùa đông ép buộc như vậy có thể không đau sao, vốn là chưa có khỏe hẳn.
Xe ngựa còn đang chạy, La Nghi Ninh yên lặng sau một lát đột nhiên hỏi:
- "A Lang... Ngươi có thể để cho ta đi không? Nếu là ta van cầu ngươi."
Nhiều ngày như vậy, nàng lần đầu tiên gọi hắn A Lang. Trình Lang cơ hồ chấn động, hắn thở dài nói:
- "Thật có lỗi với Nghi Ninh... Thật sự thực xin lỗi..."
Thả nàng trở về, kết cục của hắn như thế nào tạm thời không nói. Hắn về sau, chỉ sợ là không còn có cơ hội… Mấy ngày nay tuy rằng La Nghi Ninh không quan tâm hắn, nhưng Trình Lang ở cùng với nàng, đã có cuộc sống vui vẻ khác thường. Chỉ là sợ cùng nàng tiếp xúc quá nhiều, sẽ nhịn không được có... Nên cố gắng không dám tiếp xúc nhiều hơn.
Nàng liền nhắm mắt lại.
- "Rõ ràng đã biết kết quả, nhưng vẫn muốn hỏi một chút..." La Nghi Ninh tựa hồ đang cười nhạo chính mình.
Đã đến bên ngoài Đều Hộ phủ, Trình Lang đở nàng xuống xe. Lang trung quả nhiên đã đợi ở hậu viện, Trình Lang đã liệu định La Nghi Ninh khẳng định không ra được thành Đại Đồng.
Một thân La Nghi Ninh nhiễm mùi hôi thối, nàng phải tắm rửa thay đổi xiêm y, sau đó ngồi ở trên sạp, để cho lang trung kia chuẩn trị.
Lang trung kia ngay từ đầu đã xem bệnh cho nàng, ông rất tinh thông y lý, đã bắt mạch một lần khi nàng mới đến. Giờ phút này La Nghi Ninh chạy trốn thất bại không có tinh thần, mơ hồ buồn ngủ nặng nề. Liền tùy ý để ông xem mạch.
Sau khi lang trung kia thử mạch xong thì đi ra, vẻ mặt nghi hoặc. Nhìn thấy Trình Lang còn ở ngoài cửa, liền chắp tay nói với Trình Lang:
- "Chúc mừng Trình đại nhân mới được! Quý phu nhân tựa hồ là hỉ mạch. Chính là tháng ngày không lâu, còn quá nhỏ không rõ lắm, nhưng dựa vào kinh nghiệm là hơn bảy tám phần mười."
Trình Lang nghe được liền ngẩn ra, cảm giác không hiểu xuất hiện, tư vị gì cũng đều cảm giác không được. Dù sao là không có hỉ, hắn hỏi ngược lại:
- "Hỉ mạch?"
- "Phải, đúng vậy, lão hủ làm nghề y hơn ba mươi năm, chuyện này vẫn là rõ ràng."
La Nghi Ninh... Cư nhiên cùng vị tam ca kia của nàng thật sự sinh hoạt vợ chồng. Còn hoài hài tử của La Thận Viễn!
Trong bụng nàng thế nhưng có hài tử của La Thận Viễn…
************
......