Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 153
Edit + Beta: Đào Mai
Tạ Uẩn cũng không luống cuống, Cố đại học sĩ vuốt chòm râu cười nói:
- "Cháu gái nhà ngươi quả nhiên danh bất hư truyền, hào phóng quang minh, ta nhìn cũng thật sự có duyên lại hợp mắt."
Dứt lời liền kêu gã sai vặt qua, tặng Tạ Uẩn một đôi chặn giấy bằng gỗ tử đàn.
Nghĩ vậy vị này chính là ngoại công của nàng, Nghi Ninh vẫn là nhịn không được nhìn về phía Cố đại học sĩ.
Ông là thái phó lúc tiên hoàng còn là thái tử, mặc chính nhất phẩm quan bào. Xương gò má hơi cao, lông mày cong cong.
Nữ quyến trong phòng cũng nhẹ giọng nói thầm Tạ Uẩn… có sợ hãi có cảm thán có hâm mộ rất nhiều! Dù sao nữ hài được giáo dưỡng như vậy rất ít. Người bình thường nào có thể giống như Tạ Uẩn, còn nhỏ tuổi quan viên quan trọng trong triều đình liền nhận thức một nửa, Cố đại học sĩ còn tặng lễ.
Cố đại học sĩ theo sau cười nói:
- "Nhìn thấy cháu gái của ngươi, ta liền nhớ tới tôn nhi không nên thân kia của ta! nay bồi ở bên cạnh hoàng thượng. Không biết Tạ tiểu cô nương có gặp qua hắn không?"
Từ Vị liền đánh gãy ông:
- "Ngài đừng suy nghĩ, người ta đã thành thân. Là Đô Sát Viện kiệm đốc ngự sử Trình Lang, ngài loạn kéo tơ hồng, cẩn thận lần sau Trình đại nhân quở trách ngài."
Cố đại học sĩ có thế này mới chú ý tới Tạ Uẩn búi là búi tóc phụ nhân. Liền cười cười không nói nữa. Ông là sốt ruột việc hôn nhân của tôn nhi… thấy tốt liền muốn suy nghĩ vì Cố Cảnh Minh.
Tạ Uẩn ánh mắt liền nhìn về phía La Thận Viễn đang ở một bên uống trà.
Hắn nói chuyện với Dương Lăng, lúc đang nói tay thon dài cầm chén trà, khớp xương rõ ràng. Dương Lăng không biết nói đến cái gì, hắn liền cười, tựa vào trên lưng ghế bành.
Người này không thích nàng, nàng kiêu ngạo sẽ không để cho nàng lại làm cái chuyện lấy lòng gì. Chỉ tự trách chính mình thác loạn an bày, ngược lại làm cho hắn cưới người khác, mà nàng đã gả cho Trình Lang.
Đã phải gả cho Trình Lang, cũng nên hồi tâm. Thậm chí hiện tại nàng còn có chút phân không rõ ràng, kết quả là thích Trình Lang hay là La Thận Viễn.
Từ Vị cười nói với La Thận Viễn:
- "Thận Viễn, ta nhớ được trước kia ngươi cùng Tạ tiểu cô nương còn rất tốt mà?"
La Thận Viễn nghe được lời Từ Vị nói, mới đứng lên chậm rãi nói:
- "Trình tứ phu nhân."
Năm đó thời điểm hắn ở Tôn gia, đích xác cùng Tạ Uẩn lui tới qua. Hắn biết Tạ Uẩn thích hắn! Tuy rằng hắn không thích nói chuyện, nhưng ai đối hắn có tâm tư gì hắn thật sự rõ ràng. Thời điểm tất yếu hắn cũng không để ý lợi dụng. Cho nên La Thận Viễn đối nàng không có tận lực thân cận, cũng không có tận lực xa lạ qua. Cũng là sau này hắn mới tận lực bảo trì khoảng cách với Tạ Uẩn.
Tạ Uẩn lòng tràn đầy phức tạp, nhìn thẳng vào mắt hắn nói:
- "La đại nhân, hồi lâu không gặp."
La Thận Viễn khóe miệng thản nhiên câu lên, gật đầu ngồi xuống.
Cố đại học sĩ xem đến đây, cảm thấy có chút kỳ quái. Tạ cô nương này tựa hồ đối La đại nhân có chút ý tứ...
Từ Vị âm thầm thở dài, La Thận Viễn cưới Tạ Uẩn khẳng định nhận được trợ lực hơn rất nhiều so với cưới Nghi Ninh. Ngụy Lăng tuy rằng là Anh quốc công, nhưng dù sao cũng là quan võ. Mà Tạ các lão là văn thần trụ cột vững vàng. Ông thật sự không hiểu La Thận Viễn đang nghĩ cái gì, nhưng nay hai người đều đã tự thành gia… tự nhiên là không có khả năng.
Dương Thái Thái căn bản không chú ý gì tình huống bên ngoài, gắp khối móng giò hầm măng đến trong bát Nghi Ninh, cười tủm tỉm nói:
- "Nghi Ninh muội muội mau ăn, móng giò đầu bếp Từ phủ làm ăn ngon nhất."
Nghi Ninh cảm thấy Dương Thái Thái thực ngay thẳng, cũng gắp cho nàng khối móng giò đến trong bát.
- "Tỷ tỷ cũng đừng khách khí."
Ăn qua cơm, Dương Thái Thái liền lôi kéo La Nghi Ninh tới bờ hồ bên cạnh yến tiệc nói chuyện.
Mùa này đài sen cũng khô, nhưng có một loại phong nhã khác. Dương Thái Thái hỏi Nghi Ninh:
- "Phu quân nhà muội là thị lang, hằng ngày thật sự bận rộn chứ? Dương Lăng rất thường về trễ."
Nghi Ninh theo Dương Thái Thái cắn hạt dưa.
- "Hắn hoàn hảo, bình thường đều là đúng hạn trở về. Bất quá có đôi khi bận đến đêm khuya."
Dương Thái Thái sắc mặt liền khó coi, hạ giọng nói:
- "Tỷ đã nói tiểu tử kia mỗi ngày về trễ là có vấn đề, đánh hắn hắn không tiếp thu..."
Nghi Ninh thiếu chút nữa nuốt vỏ hạt dưa vào:
- "Tuyên Dung tỷ tỷ, tỷ đánh Dương đại nhân à?"
Dương Thái Thái không cho là đúng nói:
- "Có là cái gì? Không đánh hắn không nhớ lâu, đánh vài lần liền nhớ kỹ. Dương Lăng tỷ phu của muội a, miệng rất giảo hoạt, không thao luyện hắn khẳng định cả ngày sẽ lừa gạt muội. Muội tử… tỷ vừa rồi rõ ràng chú ý tới Trình tứ phu nhân kia có chút ý tứ với La đại nhân, La đại nhân thanh niên tài tuấn*, người thích hắn khẳng định rất nhiều. Nếu như có một ngày hắn có sai lầm gì, muội phải cầm roi đánh hắn, muội lại có Anh quốc công làm chỗ dựa, không sợ."
(Chú thích: Tài tuấn là tài giỏi và tuấn tú)
Dương Thái Thái là nữ nhi thổ ty*, thổ ty chính là địa phương hoàng đế vứt bỏ, vị trí chỉ huy sử đời đời lưu truyền, có nơi thổ ty hơn phân nửa dân phong bưu hãn. Dương Thái Thái thực bất đồng với quý nữ trong kinh thành.
(Chú thích: Thổ ty là người địa phương làm quan cai trị ở nơi đó)
Nghi Ninh cười ra nước mắt. Nghe một chút cho vui, bảo nàng đánh La Thận Viễn thật sự là không dám, quả thực chính là tạo phản. Bất quá cũng phụ họa gật đầu:
- "Tuyên Dung tỷ tỷ yên tâm, nhất định không phụ tỷ tỷ dạy bảo."
Ai nghĩ sau lưng lại có người cười một tiếng:
- "Thận Viễn huynh, ngươi nghe một chút! Thật sự là ngượng ngùng!"
Nghi Ninh mạnh mẽ quay đầu, liền nhìn thấy La Thận Viễn cùng Dương Lăng đứng sau lưng nàng. Dương Lăng buồn cười, La Thận Viễn liền đanh mặt.
Dương Thái Thái lúc này mới phát giác có người nghe lén, Nghi Ninh liền lập tức đứng lên, xem sắc mặt La Thận Viễn, giống như không tốt lắm?
La Thận Viễn cũng lạnh băng không được, lộ ra vài phần ý cười. Đi đến bên cạnh nàng nhéo nhéo cằm nàng:
- "Thân thể này của nàng, còn muốn quất ta? Hử?"
Nghi Ninh cảm giác được tay hắn ở trên cằm mình sờ sờ.
Nàng a một tiếng, nghiêm cẩn nói:
- "Muội chưa nói qua muốn quất chàng, chàng đại khái nghe lầm."
Dương Thái Thái liền trừng mắt Dương Lăng, không muốn quá quan tâm hắn. Dương Lăng sờ sờ mũi! Năm đó lão cha hắn đắc tội người ta, bị ngoại phóng đi Tứ Xuyên làm quan. Trở về liền hưng phấn nói với hắn, đã định rồi một nàng dâu cho hắn, xinh đẹp như hoa. Lúc đó hắn mong đợi thật lâu, ai nghĩ cưới về thế nhưng bị tội như vậy, nhưng hắn như thế nào cùng một nữ tử so đo, để cho Dương Thái Thái chiếm thượng phong cũng liền thôi.
La Thận Viễn đi lại là muốn hỏi Nghi Ninh một chút! Cố đại học sĩ hiện tại ở yến tiệc cùng Từ đại nhân uống trà, muốn đi thỉnh an ông hay không? Dù sao cũng là ngoại công của nàng.
Ngoại tổ phụ ruột của tiểu Nghi Ninh, tuy rằng sau khi Cố Minh Lan chết lão thái gia liền tức giận, không lại lui tới. Nhưng thời điểm Nghi Ninh còn nhỏ, mỗi lần sinh nhật vẫn là sẽ thu được quà sinh nhật Cố lão ông đưa tới! Mãi cho đến khi nàng rời khỏi La gia mới không có. Ân cần thăm hỏi một tiếng hẳn là. Nghi Ninh nghĩ nghĩ liền quyết định đi.
Nơi yến hội đã tan tác! trên trường án đốt hương trầm, có hai ghế thái sư, vài người đang nói chuyện với Từ Vị. Cố đại học sĩ đang khảo học vấn của Tạ Uẩn.
- "Tạ tiểu cô nương đọc 《 Trang Tử 》, ta cũng đọc 《 Trang Tử 》! tốt nhất trong đó nhất thiên “trí bắc du”, trong có ngôn vô tư vô lo thủy biết, không chỗ vô phục nói thủy an, không thể nào vô đạo thủy đắc đạo(*). Tạ tiểu cô nương đi theo tổ phụ cô nương đọc sách, có từng giải thích qua những lời này?"
Tạ Uẩn liền mỉm cười nói:
- "Trí tiên sinh du bắc, ngộ vô vi vị không nói, là đã không biết như thế nào giảng đạo. Trí tiên sinh du nam, ngộ lừa gạt quật giảng đạo mà quên nói, cái này đây nói không thực tế. Cố gia gia mấy câu nói đó, đó là nói vị tiên sinh vô vi như vậy, không thể nào vô tư, không thể diễn tả, không thể cưỡng cầu(*)."
(Chú thích: * mình không rành mấy vấn đề trên không biết edit như thế nào, nên giử nguyên convert…)
Cố đại học sĩ nghe xong lại tán thưởng Tạ Uẩn:
- "Nàng tuổi còn nhỏ, có thể có giải thích như vậy đã khó lường!"
Bên ngoài có người thông bẩm La đại nhân tới.
La Thận Viễn đi vào, phía sau còn đi theo một thiếu nữ ước chừng mười bốn tuổi, búi búi tóc phụ nhân.
La Thận Viễn giới thiệu với Cố đại nhân nói:
- "Vị này là nội nhân Ngụy thị của La mỗ."
Nghi Ninh liếc nhìn Cố đại nhân một cái, không thấy có chỗ nào là tương tự với nàng, nhưng nhìn ông râu tóc bạc hiền lành, nghĩ vậy chính là ngoại tổ phụ đưa bộ họa kia cho Tiểu Nghi Ninh. Liền khom người nói:
- "Thỉnh an Cố đại nhân."
Cố đại nhân lại không biết nàng vì sao lại đi thỉnh an với mình! Liếc nhìn Tạ Uẩn một cái, ông rất thưởng thức Tạ Uẩn. Vị này minh diễm xinh đẹp, học thức rất phong phú, sao La Thận Viễn lại không thấy những cái này?
Ông liền có chút vì Tạ Uẩn bất bình, cười cười nói:
- "Tiểu cô nương tuổi không lớn! Cô nương tới thỉnh an với ta. Đã là nội nhân La đại nhân, nói vậy cũng là lược đọc qua chút thi thư đi? Ta vừa rồi hỏi Tạ tiểu cô nương vấn đề, không biết cô nương có đáp được không?"
Bên trong phụ nhân bình thường, ai đọc sách có thể đọc như Tạ Uẩn? Tạ Uẩn không cần học may vá nữ công, quản gia bếp núc. Tạ đại nhân cảm thấy những cái đó đều là tục khí, có bà tử giúp đỡ làm là tốt rồi. Lại là một lòng một dạ đều ở trong đọc sách. Cố đại nhân hỏi cái này trên thực tế mà nói liền không tốt lắm! Nữ tử bình thường là đáp không được, có vài phần ý tứ làm khó dễ.
La Thận Viễn nhíu mày, đối với hắn mà nói vấn đề này không khó, nhưng hắn lại là hai bảng tiến sĩ. Nghi Ninh bất quá dưới sự giám sát của hắn chỉ đọc được vài năm thi thư, nàng hiểu được cái gì?
Hắn thấp giọng muốn nói với nàng cái gì, Nghi Ninh liền đè lại tay hắn ý bảo không cần phải nói. Sau đó mỉm cười, có lẽ thực sự không nên tới thỉnh an.
Nàng ngẩng đầu nói:
- " “Trí bắc du” dài dòng trần tạp! con kiến giải vụng về ước chừng đã nói là không có đạo lý. Nếu là áp đặt miêu tả chính là trí, không phải nói."
Ở đây đều là những người đức cao vọng trọng… Tạ đại nhân làm qua chưởng viện học sĩ, Cố lão ông làm qua đế sư… Từ Vị nay là cẩn thân điện đại học sĩ. Đều là học thức kinh người, tự nhiên không cần người khác nói thêm nữa.
Kỳ thực Tạ Uẩn đáp như vậy là rất tốt, Nghi Ninh nói qua chính là múa búa trước cửa Lỗ Ban, nhưng Nghi Ninh cũng không biết là có cái gì. Có một năm Cố đại nhân tặng nàng một bộ họa chính là “trí bắc du”, đề tự chính là vì nói không có đạo lý. Bởi vì bức họa này, nàng đối 《 Trang Tử 》 hứng thú nồng hậu, đọc so với tứ thư ngũ kinh tốt hơn nhiều.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh một lát. Nhưng Tạ đại nhân nở nụ cười:
- "Uẩn nhi, nói con học thức uyên bác. Vị tiểu cô nương này cùng con cũng không kém đấy, thậm chí giải thích so với con sâu hơn một chút."
Tạ Uẩn liền cười nói:
- "Gia gia, cho dù La tam phu nhân nói hay hơn con, nào có ai lại giống như ngài đi khen người ngoài vậy!"
Nàng cùng La Nghi Ninh oán hận chất chứa rất sâu, không có khả năng chuyển tốt. Không nhằm vào nàng ta đã là chính mình thực khắc chế, mơ tưởng nàng đối với La Nghi Ninh có cái hoà nhã gì.
Tạ đại nhân nói với Cố đại nhân:
- "Ngài nhìn một cái….. tiểu cô nương tì khí nhưng là vậy!"
Lại nói với Tạ Uẩn,
- "Con xem La tam phu nhân người ta, so với con còn muốn nhỏ hơn một chút! Tính tình cũng không nhỏ nhen như con vậy."
Cố đại nhân đã nói:
- "Không trách Tạ tiểu cô nương nói ngươi, ngươi này làm tổ phụ tự nhiên là phải khen cháu gái của bản thân. Ta xem Tạ tiểu cô nương nói đã vô cùng tốt, ta dù sao là thưởng thức nàng!"
Nghi Ninh nhìn mặt Cố đại nhân không có biểu cảm gì, nàng cười cười:
- "Vãn bối đã thỉnh an, liền trước lui xuống!"
Nghi Ninh lại khom thân, theo sau xoay người ra cửa phòng.
Đứng ở ngoài cửa, nàng đối với vườn hoa vạn niên thanh hít sâu một hơi.
La Thận Viễn biểu cảm trầm mặc, quay đầu chắp tay cười nói với Cố đại nhân:
- "Vừa rồi đã quên nói, Nghi Ninh nguyên là nghĩa muội của ta….. được trưởng tỷ Nghi Tuệ nuôi lớn. Tính ra hẳn là nên kêu Cố đại nhân một tiếng ngoại tổ phụ….. đáng tiếc nàng mới vừa rồi đã quên."
Nghi Ninh vừa vào cửa, Cố đại nhân liền hỏi nàng vấn đề! Kỳ thật căn bản không có cơ hội nói ra miệng.
Vẻ mặt Cố đại nhân có thế này mới chấn động:
- "Cô nương vừa rồi là..... Nghi Ninh?"
Là ngoại tôn nữ ông chưa từng gặp mặt?
Năm đó sau khi Minh Lan chết, đại cữu Cố gia còn đi La gia náo loạn qua. Sau này người hai nhà tan rã trong không vui. Thêm nữa tuổi tác ông đã cao, chưa bao giờ đi tới La gia. Biết còn có một ngoại tôn nữ còn nhỏ như vậy, hàng năm gửi cho nàng một ít lễ. Thời điểm nàng trăng tròn chính mình còn gặp qua, tiểu hài tử mập mạp, chỉ chớp mắt đều lớn như vậy rồi!
- "Nàng gọi là Nghi Ninh."
La Thận Viễn nhìn Cố đại nhân liếc mắt một cái, tiếp tục nói:
- "Trong nhà treo một bức “Trí bắc du”….. cho nên nàng đọc nhiều nhất! Đại nhân nếu là đổi chương khác hỏi, nàng khả năng liền đáp không được."
Mới vừa rồi ông hỏi cái kia, là cố ý làm khó dễ Nghi Ninh….. Nàng cùng chính mình lần đầu tiên gặp, thế nhưng đã bị đối xử lạnh nhạt như thế.
“Trí bắc du” này là ông cho….. không nghĩ tới nàng bởi vậy đọc nhiều nhất.
Cố đại nhân thật lâu không thể bình tĩnh….. cẩn thận nghĩ lại quá trình vừa rồi, lại nhớ không rõ mặt nàng, càng nghĩ càng áy náy. Đây chính là con mồ côi của nữ nhi! Ông có chút vi diệu muốn thân cận nàng! Đứa nhỏ này dù sao cùng ông có quan hệ huyết thống…..
- "Ngươi... Có thể kêu Nghi Ninh lại tiến vào không? Ta muốn hỏi nàng mấy vấn đề."
Bên ngoài còn có bà tử tiến vào đáp lời:
- "La tam phu nhân ước chừng là đã về phía sau viện rồi."
Cố đại nhân nghĩ đến nữ nhi, thầm than một tiếng:
- "Không biết La đại nhân có rảnh ngày nào không? Có thể cùng phu nhân đến phủ một chuyến làm khách không?"
Nghi Ninh đích xác đã theo Dương Thái Thái đi nội viện. Dương Thái Thái muốn tự tay làm đường chưng tô lạc cho nàng ăn.
Chờ ăn đường chưng tô lạc, lại qua bữa tối. Cố đại nhân còn phải đi trong hoàng cung, hoàng thượng cho mời ông.
Nghi Ninh cuối cùng cũng không có gặp mặt Cố đại nhân.
Mặt Trời chiều đã rơi xuống dưới mái hiên, ban đêm bắt đầu mát lên, mọi người chuẩn bị đi trở về.
Tính toán cùng Dương Thái Thái cùng đường, Nghi Ninh quyết định cùng Dương Thái Thái ngồi chung xe ngựa, để cho La Thận Viễn cùng Dương Lăng ngồi chung một chiếc xe ngựa. Mà Tạ Uẩn cũng tính toán trở về, nhưng là Tạ đại nhân muốn lưu lại ngụ hai ngày, nàng chỉ có thể tự một mình trở lại Trình gia.
Tạ Uẩn nói:
- "Ta mang theo hộ vệ, không cần cùng đường với các ngươi."
Từ phu nhân lại cười nói:
- "Dù sao các nàng cũng cùng đường, vừa vặn mang theo ngươi cùng nhau đi, trên đường có cái bầu bạn."
Còn nói,
- "Bằng không ngươi một người trở về, chúng ta luôn lo lắng."
Tạ Uẩn kiên trì không được! Hơn nữa Dương Thái Thái cũng là nhiệt tình, chỉ có thể phủ thêm áo choàng, sầm mặt leo lên xe ngựa Dương Thái Thái, để cho xe ngựa của nàng đi theo ở phía sau.
Trên đường nàng yên lặng uống trà, làm sao Dương Thái Thái không tức chứ.
Trên một chiếc xe ngựa khác, La Thận Viễn cùng Dương Lăng nói chuyện động tĩnh của những quan viên gần đây ở trong triều. Nói xong lời cuối cùng Dương Lăng trêu ghẹo hắn:
- "Cảm giác tân hôn như thế nào? Ngươi thân cường thể tráng, không làm cho người ta chịu khổ chứ?"
Thế nào mỗi người đều thích hỏi cái này, mắc mớ gì đến bọn họ.
La Thận Viễn quay đầu lại, đè Dương Lăng kiên quyết nói:
- "Dương đại nhân..... ngươi là mệnh quan triều đình, đứng đắn một chút. Đừng giống như phụ nhân bình thường trên phố, được không?"
La tam đều nói như vậy, khẳng định là sẽ không nói với hắn.
Nhưng Dương Lăng nghĩ, hắn thật sự muốn biết mà.
Lúc này không biết sao xe ngựa đột nhiên liền dừng lại, một tiếng két, Dương Lăng thiếu chút nữa ngồi không ổn.
Màn xe bị đẩy ra, gã sai vặt thông bẩm:
- "Đại nhân, có người cưỡi ngựa đến ngăn đón chúng ta, tự xưng là người Từ phủ."
La Thận Viễn gật đầu cho người đi tới! Quả nhiên là một người mặc đồ hộ vệ trên mặt đất nửa quỳ, có thể là do chạy quá nhanh, không ngừng thở gấp:
- "La đại nhân, tiểu nhân cuối cùng cũng đuổi theo kịp ngài! Đã xảy ra đại sự, Từ đại nhân sai tiểu nhân ra roi thúc ngựa đến truy ngài. Muốn ngài nhanh trở lại!"
Vị này là hộ vệ bên người Từ Vị. Không phải chuyện khẩn cấp, Từ Vị bình thường sẽ không phái hắn xuất ra.
- "Kết quả là chuyện gì?"
Sau khi La Thận Viễn nhận ra hắn mới hỏi, chi tiết không rõ ràng hắn sẽ không tốt phán đoán.
- "Tiểu nhân cũng không rõ ràng, Từ đại nhân chỉ nói ngài nhanh chút trở lại. Vừa lấy được tin tức, Từ đại nhân nhìn thấy sắc mặt đều thay đổi....."
La Thận Viễn nghe đến đó liền từ trong xe ngựa xuất ra, bảo hắn cùng bản thân đi xa một chút, mới chắp tay sau lưng hỏi:
- "Từ hoàng cung đến à?"
Người nọ gật gật đầu.
La Thận Viễn nghe xong sắc mặt phát lạnh nói:
- "Chuẩn bị ngựa cho ta." [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Nghi Ninh được gã sai vặt truyền lời… La Thận Viễn nói tạm thời phải trở lại chỗ của Từ đại nhân, nói nàng cùng Dương Thái Thái trở về Dương gia đi.
Nghi Ninh mang theo hộ vệ không lo lắng an toàn, bảo gã sai vặt đi trở về thông bẩm chính mình đã biết.
Nhưng Tạ Uẩn khẩn trương hỏi câu:
- "Đã xảy ra chuyện gì?"
Dương Thái Thái nổi nóng, bây giờ không bộc phát rất mệt! Lúc này mặt không biểu cảm kéo dài thanh âm:
- "Tạ cô nương, chuyện của La đại nhân cùng ngươi có quan hệ gì hả?"
Tạ Uẩn bị người khiêu khích tới cửa, tự nhiên cười nói:
- "Ta thuận miệng mà hỏi, cùng Dương Thái Thái có quan hệ gì hả?"
Dương Thái Thái một con cá chép đánh đỉnh ngồi dậy, mỉm cười nói:
- "Ta cũng là thuận miệng mà hỏi, Tạ cô nương như thế nào liền để ý."
Luận về đọc sách là Tạ Uẩn đi. Luận cãi nhau, đẳng cấp của Tạ Uẩn so với Dương Thái Thái kém quá xa. Nghi Ninh cảm thấy hai người đó là rất nhàm chán cho nên mới cãi nhau.
Tạ Uẩn cảm thấy bị mạo phạm, nhíu mày nói:
- "Dương Thái Thái, ta cùng với ngươi có can hệ gì! Ngươi cớ gì? Khí thế bức người!"
Nghi Ninh thở dài, rót thêm trà vào trong chén cho hai người, nhuận nhuận cổ họng.
- "Hai vị uống chút trà đi! Tam ca ta chính là có việc gấp phải trở lại Từ phủ, không có gì."
Có khả năng Tạ Uẩn cảm thấy cùng hai người các nàng so đo rất mất mặt, nhắm mắt không nói chuyện nữa.
Chính đang lúc này, xe ngựa lại mạnh mẽ dừng lại.
Thế nào, lại là có người ngăn đón xe ngựa?
Nghi Ninh đẩy ra màn xe nhìn ra bên ngoài….. các nàng bị ngăn lại ở trong một cái phố nhỏ. Ban ngày nơi này thường có mấy người có tay nghề bày quán bán túi trúc, nay người nào cũng không có, chỉ có ánh trăng.
Phía trước có người đi lại thông bẩm:
- "Phu nhân, chúng ta bị người ngăn lại! Những người đó trang bị tú xuân đao, xem ra cũng không phải người thường."
Nghi Ninh cũng thấy được những bóng đen này, đao phong ẩn ẩn hàn quang.
Tạ Uẩn cùng Dương Thái Thái không lại tranh cãi, hai người đều từ trong xe ngựa ló đầu ra nhìn.
Dương Thái Thái nói:
- "Trong thành cũng có giặc cướp à?"
- "Phụ cận chính là Phủ học Phố nhỏ, giặc cướp nào có lá gan lớn như vậy."
Tạ Uẩn cười lạnh! Kiến thức của nàng dù sao cũng nhiều một chút, nói.
- "Mang tú xuân đao. Có phải giặc cướp hay không không nói, nói không chừng chính là quan gia. Không biết kết quả muốn làm gì....."
Sắc trời đã tối, lập tức sẽ giới nghiêm, trên đường đến một bóng người cũng đều không có. Tuyệt không phải là chuyện tốt!
Nghi Ninh sắc mặt lạnh lùng nói:
- "Dừng lại làm cái gì, hiện tại mặc kệ bọn họ, lên ngựa tiến lên!"
Thẩm Luyện đang muốn ôm quyền đi, một tú xuân đao đã câu đến trước mặt, Thẩm Luyện nâng đao ngăn cản. Nhóm hộ vệ lập tức đánh thành một đoàn… Nghi Ninh nhìn xem có chút mao cốt tủng nhiên*, thân thủ bọn Thẩm Luyện nàng rất rõ ràng, ở dưới tay những người này liên tiếp bại lui! Thẩm luyện nhất thời đánh không lại, thậm chí bị một vết thương trên cánh tay trái.
(Chú thích: Mao cốt tủng nhiên là rùng rợn đến lông tóc dựng đứng, xương nhũn ra)
Sau khi Nghi Ninh vừa thấy, mặt cũng liền trầm xuống. Phố nhỏ này căn bản là không ra được!
************
......
- -----oOo------
Tạ Uẩn cũng không luống cuống, Cố đại học sĩ vuốt chòm râu cười nói:
- "Cháu gái nhà ngươi quả nhiên danh bất hư truyền, hào phóng quang minh, ta nhìn cũng thật sự có duyên lại hợp mắt."
Dứt lời liền kêu gã sai vặt qua, tặng Tạ Uẩn một đôi chặn giấy bằng gỗ tử đàn.
Nghĩ vậy vị này chính là ngoại công của nàng, Nghi Ninh vẫn là nhịn không được nhìn về phía Cố đại học sĩ.
Ông là thái phó lúc tiên hoàng còn là thái tử, mặc chính nhất phẩm quan bào. Xương gò má hơi cao, lông mày cong cong.
Nữ quyến trong phòng cũng nhẹ giọng nói thầm Tạ Uẩn… có sợ hãi có cảm thán có hâm mộ rất nhiều! Dù sao nữ hài được giáo dưỡng như vậy rất ít. Người bình thường nào có thể giống như Tạ Uẩn, còn nhỏ tuổi quan viên quan trọng trong triều đình liền nhận thức một nửa, Cố đại học sĩ còn tặng lễ.
Cố đại học sĩ theo sau cười nói:
- "Nhìn thấy cháu gái của ngươi, ta liền nhớ tới tôn nhi không nên thân kia của ta! nay bồi ở bên cạnh hoàng thượng. Không biết Tạ tiểu cô nương có gặp qua hắn không?"
Từ Vị liền đánh gãy ông:
- "Ngài đừng suy nghĩ, người ta đã thành thân. Là Đô Sát Viện kiệm đốc ngự sử Trình Lang, ngài loạn kéo tơ hồng, cẩn thận lần sau Trình đại nhân quở trách ngài."
Cố đại học sĩ có thế này mới chú ý tới Tạ Uẩn búi là búi tóc phụ nhân. Liền cười cười không nói nữa. Ông là sốt ruột việc hôn nhân của tôn nhi… thấy tốt liền muốn suy nghĩ vì Cố Cảnh Minh.
Tạ Uẩn ánh mắt liền nhìn về phía La Thận Viễn đang ở một bên uống trà.
Hắn nói chuyện với Dương Lăng, lúc đang nói tay thon dài cầm chén trà, khớp xương rõ ràng. Dương Lăng không biết nói đến cái gì, hắn liền cười, tựa vào trên lưng ghế bành.
Người này không thích nàng, nàng kiêu ngạo sẽ không để cho nàng lại làm cái chuyện lấy lòng gì. Chỉ tự trách chính mình thác loạn an bày, ngược lại làm cho hắn cưới người khác, mà nàng đã gả cho Trình Lang.
Đã phải gả cho Trình Lang, cũng nên hồi tâm. Thậm chí hiện tại nàng còn có chút phân không rõ ràng, kết quả là thích Trình Lang hay là La Thận Viễn.
Từ Vị cười nói với La Thận Viễn:
- "Thận Viễn, ta nhớ được trước kia ngươi cùng Tạ tiểu cô nương còn rất tốt mà?"
La Thận Viễn nghe được lời Từ Vị nói, mới đứng lên chậm rãi nói:
- "Trình tứ phu nhân."
Năm đó thời điểm hắn ở Tôn gia, đích xác cùng Tạ Uẩn lui tới qua. Hắn biết Tạ Uẩn thích hắn! Tuy rằng hắn không thích nói chuyện, nhưng ai đối hắn có tâm tư gì hắn thật sự rõ ràng. Thời điểm tất yếu hắn cũng không để ý lợi dụng. Cho nên La Thận Viễn đối nàng không có tận lực thân cận, cũng không có tận lực xa lạ qua. Cũng là sau này hắn mới tận lực bảo trì khoảng cách với Tạ Uẩn.
Tạ Uẩn lòng tràn đầy phức tạp, nhìn thẳng vào mắt hắn nói:
- "La đại nhân, hồi lâu không gặp."
La Thận Viễn khóe miệng thản nhiên câu lên, gật đầu ngồi xuống.
Cố đại học sĩ xem đến đây, cảm thấy có chút kỳ quái. Tạ cô nương này tựa hồ đối La đại nhân có chút ý tứ...
Từ Vị âm thầm thở dài, La Thận Viễn cưới Tạ Uẩn khẳng định nhận được trợ lực hơn rất nhiều so với cưới Nghi Ninh. Ngụy Lăng tuy rằng là Anh quốc công, nhưng dù sao cũng là quan võ. Mà Tạ các lão là văn thần trụ cột vững vàng. Ông thật sự không hiểu La Thận Viễn đang nghĩ cái gì, nhưng nay hai người đều đã tự thành gia… tự nhiên là không có khả năng.
Dương Thái Thái căn bản không chú ý gì tình huống bên ngoài, gắp khối móng giò hầm măng đến trong bát Nghi Ninh, cười tủm tỉm nói:
- "Nghi Ninh muội muội mau ăn, móng giò đầu bếp Từ phủ làm ăn ngon nhất."
Nghi Ninh cảm thấy Dương Thái Thái thực ngay thẳng, cũng gắp cho nàng khối móng giò đến trong bát.
- "Tỷ tỷ cũng đừng khách khí."
Ăn qua cơm, Dương Thái Thái liền lôi kéo La Nghi Ninh tới bờ hồ bên cạnh yến tiệc nói chuyện.
Mùa này đài sen cũng khô, nhưng có một loại phong nhã khác. Dương Thái Thái hỏi Nghi Ninh:
- "Phu quân nhà muội là thị lang, hằng ngày thật sự bận rộn chứ? Dương Lăng rất thường về trễ."
Nghi Ninh theo Dương Thái Thái cắn hạt dưa.
- "Hắn hoàn hảo, bình thường đều là đúng hạn trở về. Bất quá có đôi khi bận đến đêm khuya."
Dương Thái Thái sắc mặt liền khó coi, hạ giọng nói:
- "Tỷ đã nói tiểu tử kia mỗi ngày về trễ là có vấn đề, đánh hắn hắn không tiếp thu..."
Nghi Ninh thiếu chút nữa nuốt vỏ hạt dưa vào:
- "Tuyên Dung tỷ tỷ, tỷ đánh Dương đại nhân à?"
Dương Thái Thái không cho là đúng nói:
- "Có là cái gì? Không đánh hắn không nhớ lâu, đánh vài lần liền nhớ kỹ. Dương Lăng tỷ phu của muội a, miệng rất giảo hoạt, không thao luyện hắn khẳng định cả ngày sẽ lừa gạt muội. Muội tử… tỷ vừa rồi rõ ràng chú ý tới Trình tứ phu nhân kia có chút ý tứ với La đại nhân, La đại nhân thanh niên tài tuấn*, người thích hắn khẳng định rất nhiều. Nếu như có một ngày hắn có sai lầm gì, muội phải cầm roi đánh hắn, muội lại có Anh quốc công làm chỗ dựa, không sợ."
(Chú thích: Tài tuấn là tài giỏi và tuấn tú)
Dương Thái Thái là nữ nhi thổ ty*, thổ ty chính là địa phương hoàng đế vứt bỏ, vị trí chỉ huy sử đời đời lưu truyền, có nơi thổ ty hơn phân nửa dân phong bưu hãn. Dương Thái Thái thực bất đồng với quý nữ trong kinh thành.
(Chú thích: Thổ ty là người địa phương làm quan cai trị ở nơi đó)
Nghi Ninh cười ra nước mắt. Nghe một chút cho vui, bảo nàng đánh La Thận Viễn thật sự là không dám, quả thực chính là tạo phản. Bất quá cũng phụ họa gật đầu:
- "Tuyên Dung tỷ tỷ yên tâm, nhất định không phụ tỷ tỷ dạy bảo."
Ai nghĩ sau lưng lại có người cười một tiếng:
- "Thận Viễn huynh, ngươi nghe một chút! Thật sự là ngượng ngùng!"
Nghi Ninh mạnh mẽ quay đầu, liền nhìn thấy La Thận Viễn cùng Dương Lăng đứng sau lưng nàng. Dương Lăng buồn cười, La Thận Viễn liền đanh mặt.
Dương Thái Thái lúc này mới phát giác có người nghe lén, Nghi Ninh liền lập tức đứng lên, xem sắc mặt La Thận Viễn, giống như không tốt lắm?
La Thận Viễn cũng lạnh băng không được, lộ ra vài phần ý cười. Đi đến bên cạnh nàng nhéo nhéo cằm nàng:
- "Thân thể này của nàng, còn muốn quất ta? Hử?"
Nghi Ninh cảm giác được tay hắn ở trên cằm mình sờ sờ.
Nàng a một tiếng, nghiêm cẩn nói:
- "Muội chưa nói qua muốn quất chàng, chàng đại khái nghe lầm."
Dương Thái Thái liền trừng mắt Dương Lăng, không muốn quá quan tâm hắn. Dương Lăng sờ sờ mũi! Năm đó lão cha hắn đắc tội người ta, bị ngoại phóng đi Tứ Xuyên làm quan. Trở về liền hưng phấn nói với hắn, đã định rồi một nàng dâu cho hắn, xinh đẹp như hoa. Lúc đó hắn mong đợi thật lâu, ai nghĩ cưới về thế nhưng bị tội như vậy, nhưng hắn như thế nào cùng một nữ tử so đo, để cho Dương Thái Thái chiếm thượng phong cũng liền thôi.
La Thận Viễn đi lại là muốn hỏi Nghi Ninh một chút! Cố đại học sĩ hiện tại ở yến tiệc cùng Từ đại nhân uống trà, muốn đi thỉnh an ông hay không? Dù sao cũng là ngoại công của nàng.
Ngoại tổ phụ ruột của tiểu Nghi Ninh, tuy rằng sau khi Cố Minh Lan chết lão thái gia liền tức giận, không lại lui tới. Nhưng thời điểm Nghi Ninh còn nhỏ, mỗi lần sinh nhật vẫn là sẽ thu được quà sinh nhật Cố lão ông đưa tới! Mãi cho đến khi nàng rời khỏi La gia mới không có. Ân cần thăm hỏi một tiếng hẳn là. Nghi Ninh nghĩ nghĩ liền quyết định đi.
Nơi yến hội đã tan tác! trên trường án đốt hương trầm, có hai ghế thái sư, vài người đang nói chuyện với Từ Vị. Cố đại học sĩ đang khảo học vấn của Tạ Uẩn.
- "Tạ tiểu cô nương đọc 《 Trang Tử 》, ta cũng đọc 《 Trang Tử 》! tốt nhất trong đó nhất thiên “trí bắc du”, trong có ngôn vô tư vô lo thủy biết, không chỗ vô phục nói thủy an, không thể nào vô đạo thủy đắc đạo(*). Tạ tiểu cô nương đi theo tổ phụ cô nương đọc sách, có từng giải thích qua những lời này?"
Tạ Uẩn liền mỉm cười nói:
- "Trí tiên sinh du bắc, ngộ vô vi vị không nói, là đã không biết như thế nào giảng đạo. Trí tiên sinh du nam, ngộ lừa gạt quật giảng đạo mà quên nói, cái này đây nói không thực tế. Cố gia gia mấy câu nói đó, đó là nói vị tiên sinh vô vi như vậy, không thể nào vô tư, không thể diễn tả, không thể cưỡng cầu(*)."
(Chú thích: * mình không rành mấy vấn đề trên không biết edit như thế nào, nên giử nguyên convert…)
Cố đại học sĩ nghe xong lại tán thưởng Tạ Uẩn:
- "Nàng tuổi còn nhỏ, có thể có giải thích như vậy đã khó lường!"
Bên ngoài có người thông bẩm La đại nhân tới.
La Thận Viễn đi vào, phía sau còn đi theo một thiếu nữ ước chừng mười bốn tuổi, búi búi tóc phụ nhân.
La Thận Viễn giới thiệu với Cố đại nhân nói:
- "Vị này là nội nhân Ngụy thị của La mỗ."
Nghi Ninh liếc nhìn Cố đại nhân một cái, không thấy có chỗ nào là tương tự với nàng, nhưng nhìn ông râu tóc bạc hiền lành, nghĩ vậy chính là ngoại tổ phụ đưa bộ họa kia cho Tiểu Nghi Ninh. Liền khom người nói:
- "Thỉnh an Cố đại nhân."
Cố đại nhân lại không biết nàng vì sao lại đi thỉnh an với mình! Liếc nhìn Tạ Uẩn một cái, ông rất thưởng thức Tạ Uẩn. Vị này minh diễm xinh đẹp, học thức rất phong phú, sao La Thận Viễn lại không thấy những cái này?
Ông liền có chút vì Tạ Uẩn bất bình, cười cười nói:
- "Tiểu cô nương tuổi không lớn! Cô nương tới thỉnh an với ta. Đã là nội nhân La đại nhân, nói vậy cũng là lược đọc qua chút thi thư đi? Ta vừa rồi hỏi Tạ tiểu cô nương vấn đề, không biết cô nương có đáp được không?"
Bên trong phụ nhân bình thường, ai đọc sách có thể đọc như Tạ Uẩn? Tạ Uẩn không cần học may vá nữ công, quản gia bếp núc. Tạ đại nhân cảm thấy những cái đó đều là tục khí, có bà tử giúp đỡ làm là tốt rồi. Lại là một lòng một dạ đều ở trong đọc sách. Cố đại nhân hỏi cái này trên thực tế mà nói liền không tốt lắm! Nữ tử bình thường là đáp không được, có vài phần ý tứ làm khó dễ.
La Thận Viễn nhíu mày, đối với hắn mà nói vấn đề này không khó, nhưng hắn lại là hai bảng tiến sĩ. Nghi Ninh bất quá dưới sự giám sát của hắn chỉ đọc được vài năm thi thư, nàng hiểu được cái gì?
Hắn thấp giọng muốn nói với nàng cái gì, Nghi Ninh liền đè lại tay hắn ý bảo không cần phải nói. Sau đó mỉm cười, có lẽ thực sự không nên tới thỉnh an.
Nàng ngẩng đầu nói:
- " “Trí bắc du” dài dòng trần tạp! con kiến giải vụng về ước chừng đã nói là không có đạo lý. Nếu là áp đặt miêu tả chính là trí, không phải nói."
Ở đây đều là những người đức cao vọng trọng… Tạ đại nhân làm qua chưởng viện học sĩ, Cố lão ông làm qua đế sư… Từ Vị nay là cẩn thân điện đại học sĩ. Đều là học thức kinh người, tự nhiên không cần người khác nói thêm nữa.
Kỳ thực Tạ Uẩn đáp như vậy là rất tốt, Nghi Ninh nói qua chính là múa búa trước cửa Lỗ Ban, nhưng Nghi Ninh cũng không biết là có cái gì. Có một năm Cố đại nhân tặng nàng một bộ họa chính là “trí bắc du”, đề tự chính là vì nói không có đạo lý. Bởi vì bức họa này, nàng đối 《 Trang Tử 》 hứng thú nồng hậu, đọc so với tứ thư ngũ kinh tốt hơn nhiều.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh một lát. Nhưng Tạ đại nhân nở nụ cười:
- "Uẩn nhi, nói con học thức uyên bác. Vị tiểu cô nương này cùng con cũng không kém đấy, thậm chí giải thích so với con sâu hơn một chút."
Tạ Uẩn liền cười nói:
- "Gia gia, cho dù La tam phu nhân nói hay hơn con, nào có ai lại giống như ngài đi khen người ngoài vậy!"
Nàng cùng La Nghi Ninh oán hận chất chứa rất sâu, không có khả năng chuyển tốt. Không nhằm vào nàng ta đã là chính mình thực khắc chế, mơ tưởng nàng đối với La Nghi Ninh có cái hoà nhã gì.
Tạ đại nhân nói với Cố đại nhân:
- "Ngài nhìn một cái….. tiểu cô nương tì khí nhưng là vậy!"
Lại nói với Tạ Uẩn,
- "Con xem La tam phu nhân người ta, so với con còn muốn nhỏ hơn một chút! Tính tình cũng không nhỏ nhen như con vậy."
Cố đại nhân đã nói:
- "Không trách Tạ tiểu cô nương nói ngươi, ngươi này làm tổ phụ tự nhiên là phải khen cháu gái của bản thân. Ta xem Tạ tiểu cô nương nói đã vô cùng tốt, ta dù sao là thưởng thức nàng!"
Nghi Ninh nhìn mặt Cố đại nhân không có biểu cảm gì, nàng cười cười:
- "Vãn bối đã thỉnh an, liền trước lui xuống!"
Nghi Ninh lại khom thân, theo sau xoay người ra cửa phòng.
Đứng ở ngoài cửa, nàng đối với vườn hoa vạn niên thanh hít sâu một hơi.
La Thận Viễn biểu cảm trầm mặc, quay đầu chắp tay cười nói với Cố đại nhân:
- "Vừa rồi đã quên nói, Nghi Ninh nguyên là nghĩa muội của ta….. được trưởng tỷ Nghi Tuệ nuôi lớn. Tính ra hẳn là nên kêu Cố đại nhân một tiếng ngoại tổ phụ….. đáng tiếc nàng mới vừa rồi đã quên."
Nghi Ninh vừa vào cửa, Cố đại nhân liền hỏi nàng vấn đề! Kỳ thật căn bản không có cơ hội nói ra miệng.
Vẻ mặt Cố đại nhân có thế này mới chấn động:
- "Cô nương vừa rồi là..... Nghi Ninh?"
Là ngoại tôn nữ ông chưa từng gặp mặt?
Năm đó sau khi Minh Lan chết, đại cữu Cố gia còn đi La gia náo loạn qua. Sau này người hai nhà tan rã trong không vui. Thêm nữa tuổi tác ông đã cao, chưa bao giờ đi tới La gia. Biết còn có một ngoại tôn nữ còn nhỏ như vậy, hàng năm gửi cho nàng một ít lễ. Thời điểm nàng trăng tròn chính mình còn gặp qua, tiểu hài tử mập mạp, chỉ chớp mắt đều lớn như vậy rồi!
- "Nàng gọi là Nghi Ninh."
La Thận Viễn nhìn Cố đại nhân liếc mắt một cái, tiếp tục nói:
- "Trong nhà treo một bức “Trí bắc du”….. cho nên nàng đọc nhiều nhất! Đại nhân nếu là đổi chương khác hỏi, nàng khả năng liền đáp không được."
Mới vừa rồi ông hỏi cái kia, là cố ý làm khó dễ Nghi Ninh….. Nàng cùng chính mình lần đầu tiên gặp, thế nhưng đã bị đối xử lạnh nhạt như thế.
“Trí bắc du” này là ông cho….. không nghĩ tới nàng bởi vậy đọc nhiều nhất.
Cố đại nhân thật lâu không thể bình tĩnh….. cẩn thận nghĩ lại quá trình vừa rồi, lại nhớ không rõ mặt nàng, càng nghĩ càng áy náy. Đây chính là con mồ côi của nữ nhi! Ông có chút vi diệu muốn thân cận nàng! Đứa nhỏ này dù sao cùng ông có quan hệ huyết thống…..
- "Ngươi... Có thể kêu Nghi Ninh lại tiến vào không? Ta muốn hỏi nàng mấy vấn đề."
Bên ngoài còn có bà tử tiến vào đáp lời:
- "La tam phu nhân ước chừng là đã về phía sau viện rồi."
Cố đại nhân nghĩ đến nữ nhi, thầm than một tiếng:
- "Không biết La đại nhân có rảnh ngày nào không? Có thể cùng phu nhân đến phủ một chuyến làm khách không?"
Nghi Ninh đích xác đã theo Dương Thái Thái đi nội viện. Dương Thái Thái muốn tự tay làm đường chưng tô lạc cho nàng ăn.
Chờ ăn đường chưng tô lạc, lại qua bữa tối. Cố đại nhân còn phải đi trong hoàng cung, hoàng thượng cho mời ông.
Nghi Ninh cuối cùng cũng không có gặp mặt Cố đại nhân.
Mặt Trời chiều đã rơi xuống dưới mái hiên, ban đêm bắt đầu mát lên, mọi người chuẩn bị đi trở về.
Tính toán cùng Dương Thái Thái cùng đường, Nghi Ninh quyết định cùng Dương Thái Thái ngồi chung xe ngựa, để cho La Thận Viễn cùng Dương Lăng ngồi chung một chiếc xe ngựa. Mà Tạ Uẩn cũng tính toán trở về, nhưng là Tạ đại nhân muốn lưu lại ngụ hai ngày, nàng chỉ có thể tự một mình trở lại Trình gia.
Tạ Uẩn nói:
- "Ta mang theo hộ vệ, không cần cùng đường với các ngươi."
Từ phu nhân lại cười nói:
- "Dù sao các nàng cũng cùng đường, vừa vặn mang theo ngươi cùng nhau đi, trên đường có cái bầu bạn."
Còn nói,
- "Bằng không ngươi một người trở về, chúng ta luôn lo lắng."
Tạ Uẩn kiên trì không được! Hơn nữa Dương Thái Thái cũng là nhiệt tình, chỉ có thể phủ thêm áo choàng, sầm mặt leo lên xe ngựa Dương Thái Thái, để cho xe ngựa của nàng đi theo ở phía sau.
Trên đường nàng yên lặng uống trà, làm sao Dương Thái Thái không tức chứ.
Trên một chiếc xe ngựa khác, La Thận Viễn cùng Dương Lăng nói chuyện động tĩnh của những quan viên gần đây ở trong triều. Nói xong lời cuối cùng Dương Lăng trêu ghẹo hắn:
- "Cảm giác tân hôn như thế nào? Ngươi thân cường thể tráng, không làm cho người ta chịu khổ chứ?"
Thế nào mỗi người đều thích hỏi cái này, mắc mớ gì đến bọn họ.
La Thận Viễn quay đầu lại, đè Dương Lăng kiên quyết nói:
- "Dương đại nhân..... ngươi là mệnh quan triều đình, đứng đắn một chút. Đừng giống như phụ nhân bình thường trên phố, được không?"
La tam đều nói như vậy, khẳng định là sẽ không nói với hắn.
Nhưng Dương Lăng nghĩ, hắn thật sự muốn biết mà.
Lúc này không biết sao xe ngựa đột nhiên liền dừng lại, một tiếng két, Dương Lăng thiếu chút nữa ngồi không ổn.
Màn xe bị đẩy ra, gã sai vặt thông bẩm:
- "Đại nhân, có người cưỡi ngựa đến ngăn đón chúng ta, tự xưng là người Từ phủ."
La Thận Viễn gật đầu cho người đi tới! Quả nhiên là một người mặc đồ hộ vệ trên mặt đất nửa quỳ, có thể là do chạy quá nhanh, không ngừng thở gấp:
- "La đại nhân, tiểu nhân cuối cùng cũng đuổi theo kịp ngài! Đã xảy ra đại sự, Từ đại nhân sai tiểu nhân ra roi thúc ngựa đến truy ngài. Muốn ngài nhanh trở lại!"
Vị này là hộ vệ bên người Từ Vị. Không phải chuyện khẩn cấp, Từ Vị bình thường sẽ không phái hắn xuất ra.
- "Kết quả là chuyện gì?"
Sau khi La Thận Viễn nhận ra hắn mới hỏi, chi tiết không rõ ràng hắn sẽ không tốt phán đoán.
- "Tiểu nhân cũng không rõ ràng, Từ đại nhân chỉ nói ngài nhanh chút trở lại. Vừa lấy được tin tức, Từ đại nhân nhìn thấy sắc mặt đều thay đổi....."
La Thận Viễn nghe đến đó liền từ trong xe ngựa xuất ra, bảo hắn cùng bản thân đi xa một chút, mới chắp tay sau lưng hỏi:
- "Từ hoàng cung đến à?"
Người nọ gật gật đầu.
La Thận Viễn nghe xong sắc mặt phát lạnh nói:
- "Chuẩn bị ngựa cho ta." [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Nghi Ninh được gã sai vặt truyền lời… La Thận Viễn nói tạm thời phải trở lại chỗ của Từ đại nhân, nói nàng cùng Dương Thái Thái trở về Dương gia đi.
Nghi Ninh mang theo hộ vệ không lo lắng an toàn, bảo gã sai vặt đi trở về thông bẩm chính mình đã biết.
Nhưng Tạ Uẩn khẩn trương hỏi câu:
- "Đã xảy ra chuyện gì?"
Dương Thái Thái nổi nóng, bây giờ không bộc phát rất mệt! Lúc này mặt không biểu cảm kéo dài thanh âm:
- "Tạ cô nương, chuyện của La đại nhân cùng ngươi có quan hệ gì hả?"
Tạ Uẩn bị người khiêu khích tới cửa, tự nhiên cười nói:
- "Ta thuận miệng mà hỏi, cùng Dương Thái Thái có quan hệ gì hả?"
Dương Thái Thái một con cá chép đánh đỉnh ngồi dậy, mỉm cười nói:
- "Ta cũng là thuận miệng mà hỏi, Tạ cô nương như thế nào liền để ý."
Luận về đọc sách là Tạ Uẩn đi. Luận cãi nhau, đẳng cấp của Tạ Uẩn so với Dương Thái Thái kém quá xa. Nghi Ninh cảm thấy hai người đó là rất nhàm chán cho nên mới cãi nhau.
Tạ Uẩn cảm thấy bị mạo phạm, nhíu mày nói:
- "Dương Thái Thái, ta cùng với ngươi có can hệ gì! Ngươi cớ gì? Khí thế bức người!"
Nghi Ninh thở dài, rót thêm trà vào trong chén cho hai người, nhuận nhuận cổ họng.
- "Hai vị uống chút trà đi! Tam ca ta chính là có việc gấp phải trở lại Từ phủ, không có gì."
Có khả năng Tạ Uẩn cảm thấy cùng hai người các nàng so đo rất mất mặt, nhắm mắt không nói chuyện nữa.
Chính đang lúc này, xe ngựa lại mạnh mẽ dừng lại.
Thế nào, lại là có người ngăn đón xe ngựa?
Nghi Ninh đẩy ra màn xe nhìn ra bên ngoài….. các nàng bị ngăn lại ở trong một cái phố nhỏ. Ban ngày nơi này thường có mấy người có tay nghề bày quán bán túi trúc, nay người nào cũng không có, chỉ có ánh trăng.
Phía trước có người đi lại thông bẩm:
- "Phu nhân, chúng ta bị người ngăn lại! Những người đó trang bị tú xuân đao, xem ra cũng không phải người thường."
Nghi Ninh cũng thấy được những bóng đen này, đao phong ẩn ẩn hàn quang.
Tạ Uẩn cùng Dương Thái Thái không lại tranh cãi, hai người đều từ trong xe ngựa ló đầu ra nhìn.
Dương Thái Thái nói:
- "Trong thành cũng có giặc cướp à?"
- "Phụ cận chính là Phủ học Phố nhỏ, giặc cướp nào có lá gan lớn như vậy."
Tạ Uẩn cười lạnh! Kiến thức của nàng dù sao cũng nhiều một chút, nói.
- "Mang tú xuân đao. Có phải giặc cướp hay không không nói, nói không chừng chính là quan gia. Không biết kết quả muốn làm gì....."
Sắc trời đã tối, lập tức sẽ giới nghiêm, trên đường đến một bóng người cũng đều không có. Tuyệt không phải là chuyện tốt!
Nghi Ninh sắc mặt lạnh lùng nói:
- "Dừng lại làm cái gì, hiện tại mặc kệ bọn họ, lên ngựa tiến lên!"
Thẩm Luyện đang muốn ôm quyền đi, một tú xuân đao đã câu đến trước mặt, Thẩm Luyện nâng đao ngăn cản. Nhóm hộ vệ lập tức đánh thành một đoàn… Nghi Ninh nhìn xem có chút mao cốt tủng nhiên*, thân thủ bọn Thẩm Luyện nàng rất rõ ràng, ở dưới tay những người này liên tiếp bại lui! Thẩm luyện nhất thời đánh không lại, thậm chí bị một vết thương trên cánh tay trái.
(Chú thích: Mao cốt tủng nhiên là rùng rợn đến lông tóc dựng đứng, xương nhũn ra)
Sau khi Nghi Ninh vừa thấy, mặt cũng liền trầm xuống. Phố nhỏ này căn bản là không ra được!
************
......
- -----oOo------