Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 141
Edit + Beta: Đào Mai
Tạ Uẩn bị nàng hỏi hồi lâu không có phục hồi tinh thần lại.
Những lời này Nghi Ninh sớm đã muốn nói với Tạ Uẩn, để cho Tạ Uẩn chính mình từ từ nghĩ đi thôi, Tạ Uẩn đã có chí cao rộng lớn, cần gì phải cùng nàng dây dưa.
Chờ từ Trình gia xem diễn trở về, bên trong viện thật im ắng, bà tử ở trong ngoài phòng cũng không nói chuyện một câu.
Nghi Ninh nhìn thấy La Thận Viễn ở trong phòng đọc sách. Nàng cũng đi vào, ngồi xuống đối diện hắn.
La Thận Viễn nhìn nàng một cái, nàng cười cười nói:
- "Có thể cho muội mượn mấy quyển sách xem không? Thư phòng của muội còn chưa có sắp xếp xong."
Nói xong còn chỉ chỉ sách nào muốn xem, sách để ở chỗ rất cao nàng với không tới, sau đó muốn hắn hỗ trợ lấy.
Thời điểm Tam thiếu gia đọc sách, là tuyệt đối không cho bất cứ người nào phát ra một chút âm thanh...
Mấy bà tử thầm nghĩ, đang muốn nhắc nhở Tam phu nhân. Nhưng đã nhìn thấy La Thận Viễn cầm sách cho nàng, sau đó tiếp tục xem sách của chính mình. Các nàng liếc nhau, quyết định là cái gì đều không cần nói.
Nghi Ninh lướt qua mấy quyển sách bắt hắn lấy xuống cho mình, có chút hối hận. Thế nào đều là kinh dịch bát quái cao thâm tối nghĩa, nàng xem phải cố hết sức, chỉ có thể miễn cưỡng đứt quãng đọc.
Trong phòng thời gian chậm chạp trôi qua nhỏ nước, tí tách, nàng đã đang ngủ.
La Thận Viễn vẫy tay bảo hai hạ nhân bên cạnh đi xuống. Hắn đi đến phía trước Nghi Ninh, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh nàng tiếp tục đọc sách.
Có thể là biết hắn ở tại bên người, bản thân nàng liền dựa vào. Tóc tinh tế mềm mại búi thành búi tóc, dừng ở trên đùi hắn. Nàng lại duỗi tay ôm thắt lưng hắn cọ cọ, làm cho hắn một trận cứng ngắc, nói:
- "Nghi Ninh, nếu muội mệt nhọc trở về ngủ đi..."
Nàng không có phản ứng.
La Thận Viễn liền để sách xuống, tay rốt cục đặt ở trên tóc nàng, ngón tay chậm rãi vuốt vuốt tóc nàng.
Nàng liền như vậy nhích lại gần mình, làm cho tâm hắn phi thường mềm mại. Hắn liền điều chỉnh tư thế ngủ của nàng một chút, để cho nàng ngủ càng thoải mái hơn. Chính mình lại cầm lấy sách tiếp tục đọc.
Nàng ngủ không an ổn, ở trong lòng hắn lộn xộn. La Thận Viễn giơ tay đè nàng lại, nói:
- "Nghi Ninh, ngoan ngoãn ngủ."
Nghi Ninh tựa hồ nghe thấy hắn đang hỏi cái gì, nàng mê mang ngẩng đầu:
- "Làm sao vậy?"
Sau đó nàng phát hiện thế nhưng chính mình đang ngủ ở trong lòng La Thận Viễn.
Nàng vội vã lui về phía sau, nghĩ nghĩ như thế nào đã ngủ ở trong lòng hắn vậy! Kết quả lui về phía sau lại đụng vào tay vịn, nàng đỡ thắt lưng sắc mặt khẽ biến.
La Thận Viễn nhíu mày, lập tức ôm nàng qua xem.
Trên thắt lưng tuyết trắng đích xác có một vết xanh tím. Nàng đau đến thẳng hít mạnh.
La Thận Viễn kêu nha đầu lấy thuốc mỡ tới, lại tự tay thoa thuốc cho nàng. Tay hắn nhu nhu ấn xuống chỉ có ba phần lực đạo, nhưng Nghi Ninh cũng đau không chịu nổi nói hắn nhẹ chút.
Bàn tay xoa lên da thịt non mềm, thắt lưng gầy gầy một bàn tay của hắn có thể bao trùm. Âm thanh nàng lại mềm mại, lại bởi vì đau mà dồn dập.
La Thận Viễn cảm thấy hạ thân lại bắt đầu nóng lên, sau khi thoa thuốc cho nàng xong liền buông nàng ra, lập tức đứng dậy nói:
- "Huynh gọi bà tử đưa muội trở về."
Nghi Ninh sửa sang lại xiêm y đứng lên, thời điểm nghiêng người không cẩn thận nhẹ nhàng mà lướt qua bờ môi của hắn.
Nghi Ninh nhất thời cảm giác được bờ môi của hắn có chút nóng, dày một chút. Hơn nữa có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tuấn lãng của hắn.
La Thận Viễn đột nhiên liền nắm lấy tay nàng, Nghi Ninh nhìn thấy đôi mắt luôn luôn sâu thẳm bình tĩnh của hắn giống như đang bốc hỏa. Nhất thời khí thế của nàng liền yếu đi.
Nàng nghĩ đến thời điểm chính mình đang ngủ, cái tay kia ôn nhu vỗ về tóc của nàng. Nghĩ đến thân ảnh của hắn che ở trước mặt mình. Thậm chí là co quắp đêm tân hôn đó.
Tóm lại lý trí của La Thận Viễn đã trở lại một chút, nhớ tới cùng nàng hẹn ước là huynh muội chi lễ. Cũng đã đáp ứng với Ngụy Lăng, thế nào cũng phải đợi đến sau khi nàng cập kê mới làm chuyện phòng the. Nàng ở dưới thân hắn cũng quá nhỏ bé yếu ớt.
- "Muội đi ra ngoài chờ trước đi, sau đó huynh liền đi qua." La Thận Viễn nói với nàng.
Nghi Ninh đứng dậy đi ra ngoài. Chờ hắn trở lại nội thất, bà tử nhìn thấy hắn lập tức muốn hành lễ, La Thận Viễn xua tay cự tuyệt, sau đó nhẹ tay nhẹ chân nằm xuống kế bên Nghi Ninh.
Nghi Ninh vừa rồi luôn luôn giả bộ ngủ chờ hắn, nay mới dần dần chìm vào bên trong mộng đẹp.
Chờ đến lúc tỉnh lại cả phòng đã tràn ngập ánh sáng nhu hòa, La Thận Viễn chính mình tựa vào bên giường đang đọc sách, chăn gấm đấp một nửa thân mình, tiếng đang lật trang sách.
- "Đã tỉnh?" Hắn thản nhiên hỏi.
Nghi Ninh gật đầu, kêu nha hoàn lấy xiêm y nàng muốn mặc vào.
La Thận Viễn liền đứng dậy đi rửa mặt trước, chờ lúc đi ra nhìn thấy nàng ngồi ở trước bàn trang điểm. Những phụ nhân khác là phải tô son điểm phấn, nàng tuổi còn nhỏ nên chưa cần. Chỉ cho vài giọt nước hoa hồng vào trong nước rửa mặt, sau đó bôi một chút hương. Hôm nay phải trở về, lại mặt hẳn là phải ăn mặc đoan trang khí phái.
Phạm ma ma tự mình một lần nữa chải đầu cho Nghi Ninh, bới một búi tóc tâm kế xinh đẹp, đeo trâm vàng khảm ruby hải đường.
Trân Châu phân phó bà tử đi gọi phòng ngựa chuẩn bị xe ngựa.
Tùng Chi không đi theo làm của hồi môn, nàng ta đã đến tuổi, liền để cho Ngụy lão phu nhân tuyển một quản sự tuổi trẻ có khả năng gả đi.
Đồi Mồi nay là nha hoàn nhị đẳng trong phòng của nàng, bận rộn chọn hai bộ dệt sợi vàng để cho nàng chọn.
La Thận Viễn đang ăn sủi cảo, thấy Nghi Ninh vừa mới trang điểm xong nói:
- "Tới đây ăn sáng đi."
Hắn đã lột cho nàng vài cái trứng cút. Gắp vài cái sủi cảo nhân thịt đặt ở trong bát.
Thời điểm hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Nghi Ninh ăn mặc minh diễm như thế, cười cười.
- "Khó coi à?" Nghi Ninh hồ nghi hỏi hắn.
- "Rất đẹp mắt." La Thận Viễn khôi phục bình tĩnh, gật gật đầu.
‘Vậy vì sao hắn còn cười?’
Nghi Ninh bưng bát lên, nhìn hắn hồi lâu:
- "Vậy có cái gì buồn cười chứ?"
Hắn chậm rì rì tiếp tục ăn sủi cảo, đánh giá nói:
- "Giống tiểu hài tử mặc quần áo người lớn."
Nghi Ninh nghe xong cắn răng, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nàng đã mất nhiều thời gian như vậy để trang điểm, không thể tệ như vậy chứ!
Hắn chỉ chỉ trứng cút cùng sủi cảo trong bát của nàng nói:
- "Phải ăn xong, ăn xong mới đi được."
Nhưng hắn cảm giác được nàng nhìn hắn, thở dài một tiếng, đi đến phía sau nàng.
- "Theo huynh tới đây."
Hắn nắm Nghi Ninh bắt nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, từ trên tóc nàng lấy xuống trâm vàng ruby hải đường. Ngón tay thon dài lướt qua hộp trang sức của Nghi Ninh, từ bên trong chọn ra một cây trâm vàng điêu khắc hoa sen, một đôi hoa tai san hô hạt sen hồng kích thước lớn nhỏ, làm nổi bật vành tai trắng nõn của nàng. Ngón tay hắn lại nâng mặt nàng lên.
Nghi Ninh cứng ngắc không dám động, ngón tay ấm áp thô ráp. Rõ ràng liền cách thật sự xa, lại thật sự ái muội.
Hắn nhìn hồi lâu, bốn mắt nhìn nhau, Nghi Ninh lại không né tránh. Sau đó mới nghe được hắn nói:
- "Ừ... Trang dung rất đẹp."
Chờ hắn tránh ra, Nghi Ninh vừa thấy chính mình ở trong kính. Quả nhiên là so với vừa rồi đẹp hơn rất nhiều, đẹp đẽ quý phái mà giản lược.
Rốt cuộc thời điểm hai người ngồi lên xe ngựa đã có chút trể, liền thúc giục xe ngựa đi mau một chút.
Nghi Ninh nhìn thấy hắn lại cầm một quyển văn thư xem, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, hai người an vị ở trong xe ngựa trầm mặc.
Xe ngựa lay động một cái, nàng ngồi không ổn thiếu chút nữa đã ngã xuống, La Thận Viễn giơ tay ổn định nàng. Nàng ngồi vững vàng lại:
- "Cám ơn tam ca."
La Thận Viễn gật gật đầu nói câu không khách khí, bên trong xe ngựa lại trầm mặc, Nghi Ninh liền bắt đầu tìm cái để nói:
- "Hôm qua muội cùng phu nhân Trình gia đánh bài, đã thua hơn một trăm lượng bạc..."
Hắn rốt cục ngẩng đầu, khép lại văn thư nhìn nàng nói:
- "Thua đúng là nhiều đấy, nhưng chơi có vui không?"
- "Thua tiền nào có chơi vui. Là do mẫu thân lôi kéo muội đánh. Mẫu thân thua so với muội còn nhiều hơn, thua đến giơ chân, sai Thụy Hương trở lại phủ lấy hai trăm lượng bạc tới để tiếp tục đánh."
Một người hai người đều đúng là người phá sản, người trong gia đình bình thường không thể thua được như hai nàng, may mắn hắn coi như có thể kiếm tiền.
La Thận Viễn gật đầu nói:
- "Các ngươi nhàn hạ vô sự, đánh bài cửu cũng không sai. Đúng rồi, huynh đã cho người làm một bộ quân cờ cẩm thạch, về sau muội theo huynh tiếp tục học chơi cờ."
Nghi Ninh nghe xong thầm nghĩ, cái gì đánh bài cửu cũng không sai, ngữ khí này rõ ràng chính là khinh thường loại đánh bài hoạt động dân gian này! Muốn nàng cùng bản thân tiếp tục hun đúc nghệ thuật cao nhã.
Xe ngựa chi chi nha nha dừng lại, bà tử ở bên ngoài liền cười nói:
- "Tam thiếu gia, thiếu phu nhân, đã đến Anh quốc công phủ."
Nghi Ninh liền cười tủm tỉm nói:
- "Tam ca, chúng ta nên xuống xe."
Hôm nay lại mặt, Anh quốc công phủ đã sớm chuẩn bị, phòng bếp ở ngoại viện đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn trưa. Trong phủ vô cùng náo nhiệt, ngoại gia thân thích Ngụy gia cũng đã tới rồi.
Hạ nhân thông truyền tiểu thư cùng chú rể mới đã trở lại, Ngụy Lăng vội vàng thay đổi bộ trường bào lụa tơ tằm hữu nhẫm mới tinh đi tiền thính.
Xa xa ông liền nhìn thấy Nghi Ninh đứng ở bên cạnh La Thận Viễn, cao chỉ tới bả vai trượng phu mặc một bộ đồ màu đỏ, sắc mặt hồng nhuận, thần thái sáng láng.
Nghi Ninh tiến lên quỳ xuống dập đầu với ông, nữ hài nhi lại mặt sẽ mang theo trượng phu tân hôn bái cao đường, tế tổ từ, nhận thân thích. Ngụy Lăng đau lòng nữ hài nhi, vội vàng đở nàng đứng lên.
Mấy ngày không gặp nàng, ông thật là tưởng niệm, sợ nàng ăn ở không quen. Nhưng thấy nàng giống như ở La gia sống rất tốt, ông lại có chút miễn cưỡng cười nói:
- "Đã trở lại là tốt rồi!"
Ngẫm lại cũng đúng, Nghi Ninh dù sao cùng người La gia sinh hoạt cùng nhau hơn mười năm, như thế nào sẽ không quen đây.
Ngụy Lăng nhìn về phía La Thận Viễn, vừa rồi Nghi Ninh là kéo hắn vào cửa. La Thận Viễn hôm nay không mặc quan bào, chính là quần áo thông thường.
Ngụy Lăng trong lòng còn đang suy nghĩ. Hắn cùng Từng Hoành có lui tới. Kết quả là lui tới vì cái gì?
Vô luận hắn cùng Từng Hoành làm qua cái gì, một khi bị người biết được, cũng sẽ bị hoài nghi thông đồng với địch phản quốc.
Hắn vì sao sẽ phản bội Từng Hoành để giúp ông? Chẳng lẽ thực là vì ông là phụ thân của Nghi Ninh.
Ngụy Lăng tâm còn nghi vấn lo lắng, nhưng dù sao mọi người đều làm quan, tuy rằng ông không có tới loại quan văn chính thống như La Thận Viễn.
Ông để cho Nghi Ninh đi trước thỉnh an Ngụy lão phu nhân, nâng tay để cho La Thận Viễn ngồi xuống ở bên, cười nói:
- "Nghi Ninh tuổi nhỏ, quản lý nội vụ nàng còn tinh thông một ít, cái khác không thể được. Hy vọng ngươi bao dung nàng nhiều hơn, nàng làm nhiều ngày sẽ làm được?"
- "Nhạc phụ không cần lo lắng, nàng là người cũng như tên nghi gia nghi thất."
La Thận Viễn chậm rãi cười,
- "…Nàng là tuổi nhỏ, con cũng cực kỳ thương tiếc nàng."
- "Ngươi nguyên là tam ca của nàng, làm khó ngươi phải cưới nàng."
Ngụy Lăng tiếp tục nói,
- "…Đúng rồi, ngày đó chuyện ở Bình Xa Bảo, ta còn có chút việc không rõ. Ngõa Thứ muốn phục kích ta ở Bình Xa Bảo, tin tức này ngay cả thám báo của ta đều không biết... kết quả ngươi làm sao mà biết được?"
La Thận Viễn trầm mặc cười buông chén trà. Ngụy Lăng rốt cục vẫn là hỏi hắn.
Mặc dù hắn chính là có lòng, cũng đích xác không có khả năng cài đặt cơ sở ngầm vào bất kỳ địa phương nào đi. Kỳ thật rất nhiều thời điểm, cơ sở ngầm của hắn đều là nhằm vào quan văn triều đình, đặc biệt những ngành trọng yếu cùng đầu mối then chốt. Biên quan bị tổng binh trường kỳ bắt tay, là rất khó làm. Từng Hoành là một cái ngoài ý muốn, hắn đích xác cùng Từng Hoành ở phương diện nào đó hợp tác.
Năm đó thời điểm ở Bảo Định, Từng Hoành là con Từng Ứng Khôn, cưỡi ngựa nuôi ưng ăn chơi trác táng. Sau khi La Thận Viễn quen biết người này liền phát hiện người này tương đối thông minh, sau này cùng nhau ở Bảo Định trả tiền bồi hắn đánh bài, liền tính là nhận thức.
Từng Hoành ở Bảo Định không có danh tiếng, chờ đến lúc cha hắn nhậm chức mới là như cá gặp nước, thế lực càng lúc càng lớn. Hắn liền ra chủ ý cùng Từng Hoành hợp tác.
Nhưng chuyện của hắn cùng Từng Hoành, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Nói ra vẫn là thực sẽ gặp phiền toái. Đặc biệt hắn hiện tại là tân nhậm Công bộ thị lang, ngay tại trên đầu sóng ngọn gió.
- "Không phải ta không đồng ý nói với ngài, mà là nếu ngài biết sẽ gây bất lợi cho ngài."
La Thận Viễn nói,
- "Thám tử của ta thật sự cũng không có lợi hại như vậy, bằng không thiên hạ chẳng phải là ngay tại trong tay ta, việc này ai cũng làm không được —— tóm lại chiến công là thuộc về ngài, việc đó mới là trọng yếu nhất!."
La Thận Viễn nói như vậy, Ngụy Lăng ngược lại yên tâm một ít. Lời này chứng minh La Thận Viễn không phải cố ý giấu diếm ông.
Ngụy Lăng ủ rũ cười nói:
- "Thôi! Chính ngươi biết là tốt rồi, mọi sự coi như qua đi."
Sau đó mới gọi La Thận Viễn đi theo ông vào tiền thính, gặp ngoại gia Ngụy gia hiển hách.
Nhóm nữ quyến cùng Ngụy lão phu nhân ở phòng khách phía sau viện uống trà nói chuyện phiếm. Nghi Ninh lúc này mới phát hiện ở đây trừ bỏ ngoại gia Ngụy gia, vài vị bà cô, biểu tẩu. Còn có các chủ mẫu, lão phu nhân của các huân tước gia tộc hằng ngày lui tới.
Nàng hướng những vị trưởng bối này thỉnh an đều không kịp, Nghi Ninh liền hỏi Phương Tụng:
- "Sao nhiều người như vậy?"
Phương Tụng lại cười nói:
- "Tiểu thư, lão phu nhân nói thuận tiện làm tiệc trà xã giao, ai nghĩ lại tới nhiều như vậy."
Kỳ thật còn không dễ dàng đoán sao, đây đều là muốn đến nhìn một chút phong thái Trạng nguyên lang. Không nghĩ tới Trạng nguyên lang lại đi tiền thính, mọi người liền có chút thất vọng.
Ngụy lão phu nhân lôi kéo cháu gái vào trong gian Tây Thứ nói chuyện, nha đầu bưng lên một mâm thạch lựu đã được lột xong. Thạch lựu đỏ sậm trong veo ngon miệng, Nghi Ninh vừa ăn mấy cái. Bên ngoài liền có người nói La Thận Viễn đến thỉnh an, mấy tiểu thư phu nhân trong phòng bắt đầu hưng phấn, nhỏ giọng đè thấp âm thanh nói chuyện.
Hắn mở cửa tiến vào, thỉnh an Ngụy lão phu nhân. Ngụy lão phu nhân liền vội bảo hắn đứng lên, thấy tôn nữ tế ngọc thụ lâm phong, tuấn nhã trầm ổn. Trong lòng cực kỳ thích, tam ca này của Nghi Ninh thật là nhân trung long phượng, khó trách sau tấm bình phong có nhiều tiếng nói chuyện như vậy.
La Thận Viễn biết bị người đang nhìn xem mình, ngày thường bị người nhìn xem hắn đã quen.
Hắn cười cười, thỉnh an xong liền quay gót nói với Ngụy lão phu nhân:
- "Tôn tế có việc ở tiền thính, liền cáo từ trước."
Dứt lời chắp tay rời đi.
Âm thanh các tiểu thư sợ hãi than liền xen lẫn thất vọng, rất may mắn mới có khả năng nhìn thấy Công bộ thị lang đại nhân năm nay, nhưng mới liếc mắt một cái thế mà đã bước đi.
Ngụy lão phu nhân lại kéo Nghi Ninh qua, hỏi nàng:
- "Sau khi thành thân, hắn đối đãi con có được không?"
Nghi Ninh thật sự không thể nói vốn là nói huynh muội chi lễ rất tốt, lão phu nhân cũng không biết cái này. Nàng đang nghĩ tới như thế nào qua loa tắc trách cho qua. Triệu Minh Châu đi theo phía sau Ngụy lão phu nhân liền nói:
- "Nghi Ninh, muội cũng không thể bị động. Nếu như hắn còn đối đãi muội giống như huynh trưởng vậy, muội liền làm chút tư thái nữ nhi..."
Ngụy lão phu nhân cảm thấy không nên nói trắng ra như vậy, liền trách cứ Triệu Minh Châu một câu:
- "Con không nên nói những lời như vậy, không có dáng vẻ tiểu thư!"
- "Lời này của con là thật, không phải hồ nháo!"
Triệu Minh Châu từ nhỏ luôn ở chung cùng Ngụy lão phu nhân như vậy, thành thạo lôi kéo tay của bà nói:
- "Con là sợ Tam ca của Nghi Ninh đối với nàng luôn là tình cảm huynh muội, hắn đang tuổi huyết khí phương cương, về sau nếu Tam ca của nàng nạp thiếp thất thì phải làm sao bây giờ? Tổ mẫu nhìn mới vừa rồi đi, tròng mắt của những tiểu thư kia gần như đều rớt ra ngoài, biết người ta đã thành hôn, còn không thu liễm như vậy."
Nghi Ninh tiếp tục ăn thạch lựu, hai ngoại tổ tôn này trước mặt mình hạ giọng nói thầm việc tư đi, còn không chuẩn để nàng tham dự nói chuyện.
Nàng muốn đi ra bên ngoài hít thở không khí, lúc mới ra tới cửa, lại phát hiện có cái thân ảnh nho nhỏ đứng bên cạnh mấy cây cột cách xa nàng, chỉ đứng xa xa nhìn nàng.
Là Đình ca nhi.
Nghi Ninh nhìn thấy cái bóng của nó cô linh linh chiếu trên mặt đất có chút cô đơn. Coi như thời điểm nàng vừa đến Ngụy gia, nó chính là cách xa nàng. Bởi vì không tin nàng, nhưng lại đối với nàng rất hiếu kỳ. Có loại cảm giác trời sinh muốn thân cận, bởi vì nàng là tỷ tỷ thân sinh của nó.
Hiện tại nàng lập gia đình, Đình ca nhi lại không có tỷ tỷ sống cùng với nó, vẫn là cuộc sống cùng với tôi tớ. Bàn tay nhỏ của nó nắm lấy dây lưng quần áo, giống như lại không dám tới gần.
Nghi Ninh đột nhiên thực lý giải lúc trước thời điểm La Nghi Tuệ xuất giá, nàng đã xúc động muốn đóng gói Tiểu Nghi Ninh mang đi theo.
Nàng hướng Đình ca nhi đi qua, Đình ca nhi liền ngẩng đầu nhìn nàng. Nghi Ninh sờ đầu của nó giọng nhu hòa hỏi:
- "Đình ca nhi, đệ như thế nào?"
Đình ca nhi không nói chuyện chỉ nhìn nàng, Nghi Ninh vuốt tóc xù lên có chút đâm tay của nó thực đau lòng. Hỏi nó:
- "Đình ca nhi, nha đầu bà tử hầu hạ đệ đâu rồi?"
Nàng mang Đình ca nhi về chỗ của Ngụy lão phu nhân, muốn cho Đình ca nhi về sau đi theo ở với Ngụy lão phu nhân, nó đã lớn, sẽ không gây thêm phiền toái cho lão nhân gia. Dù sao vú già như thế nào cũng không thể quá thân cận với nó.
Đình ca nhi biết nàng muốn làm cái gì, lập tức tránh thoát tay nàng:
- "Đệ không đi tới chỗ của tổ mẫu."
Nó có chút kỳ quái, không thân cận với nàng bằng trước kia, nói:
- "Đệ... Đệ không đi theo tổ mẫu."
Đứa nhỏ dần dần lớn lên, sẽ cùng người nổi lên xa lạ. Nghi Ninh cũng không có cách nào, nàng thật không có khả năng đem Đình ca nhi tới La gia để nuôi dưỡng, nói như thế nào nó cũng là tiểu thế tử của phủ Anh quốc công.
- "Đình ca nhi..."
Nghi Ninh lôi kéo tay nhỏ bé của nó, vừa kéo trong lòng liền động,
- "…Nếu không, đệ đi theo tỷ tỷ tới La gia ở mấy ngày?"
Qua thật lâu Đình ca nhi mới nhỏ giọng hỏi:
- "Tỷ tỷ... Tỷ không thể về nhà ở sao? Đệ còn để lại cho tỷ rất nhiều đồ ăn, tỷ muốn ăn không?"
Đình ca nhi thật cẩn thận hỏi.
Nghi Ninh nữa ngồi xổm xuống, ôm thân hình nho nhỏ của nó vào lòng mình nhịn không được nghẹn ngào. Nàng khóc một lát, vùi đầu ở trên bả vai nhỏ bé yếu gầy của nó run nhè nhẹ.
- "Tỷ đi với đệ."
Qua một lát nàng ngừng khóc, nắm tay Đình ca nhi đứng lên nói.
Có thế này Đình ca nhi liền rất vui vẻ, gắt gao nắm lấy nàng.
- "Đệ còn bắt được một con ve sầu rất lớn, nhưng đã chết. Đệ đã bắt nó giấu ở trong tráp, chờ tỷ tỷ trở về xem."
Dọc theo đường đi rất sôi nổi.
Nghi Ninh bồi Đình ca nhi nửa ngày, thời điểm nắm tay nó trở lại chỗ của Ngụy lão phu nhân đã chạng vạng.
Đình ca nhi đang được nhũ mẫu hầu hạ ăn canh, Nghi Ninh liền nói việc này với Ngụy lão phu nhân. Bà trầm mặc hồi lâu, thở dài nói:
- "Vẫn là do trong nhà không có chủ mẫu, qua thêm hai năm, phụ thân con muốn đưa nó đến Thiên Tân Vệ lịch lãm, chỉ huy sử Thiên Tân Vệ là bộ hạ cũ của phụ thân con, còn có Dương sư phụ của nó ở đó. Như vậy cũng tốt, tổ mẫu quản giáo không được nó, thời điểm không có phụ thân con ở đây, sợ nó ở trong phủ cùng với những hoàn khố cùng nhau lớn lên ngược lại học cái xấu. Không bằng ném tới Thiên Tân Vệ đi, ở trong đó lăn lộn mà lớn lên, so với lưu ở trong kinh thành làm thế tử gia được chiều chuộng thì tốt hơn."
Anh quốc công phủ có thể kéo dài nhiều niên đại như vậy, là do hậu duệ luôn luôn có người tài. Đưa Đình ca nhi đi Vệ Sở cũng tốt, tuy rằng qua ngày chịu khổ một chút. Nhưng thật sự là cái nơi rèn luyện người, để cho nó ngây ngốc thêm vài năm, liền sẽ quên nàng người tỷ tỷ này.
Nghi Ninh hỏi:
- "Phụ thân có ý định đón dâu không? Con thấy phụ thân mấy năm nay nam chinh bắc chiến, nguyên trong lòng lại vướng bận chuyện mẫu thân con. Hiện tại yên ổn chút cũng nên đón dâu, sẽ có người tới chiếu cố Đình ca nhi, cũng có thể chiếu cố chuyện trong phủ."
- "Hai ngày trước tổ mẫu cũng đã nói với phụ thân con chuyện này."
Ngụy lão phu nhân dựa vào gối dựa được thêu tứ quý hải đường thở dài, bưng cái bát rực rỡ lên uống canh.
- "Tổ mẫu đã tìm kiếm tuyển chọn vài người cho phụ thân con, Đích trưởng nữ Tuyên Uy bá gia ôn nhu đôn hậu, gia thế cũng xứng với phủ chúng ta. Ít nhất muội muội của Từ quốc công cũng có khuê nữ, bối phận cực cao, phụ thân con cưới nàng sẽ không hạ thấp bối phận. Một ít thế gia thấp một chút còn có rất nhiều cô nương tốt, nhưng tổ mẫu lần trước hỏi hắn, hắn cái gì cũng không nói."
Nghi Ninh nghe xong như có vẻ đăm chiêu. Chờ đến lúc ăn bữa tối, nàng đi tiền thính tìm Ngụy Lăng, Ngụy Lăng bọn họ còn đang ở trong phòng khách thảo luận. Nàng liền vòng đến trong viện của ông đi chờ ông, bên ngoài hành lang gấp khúc trồng rất nhiều liễu phất phơ, lại có tia sáng mặt trời xuyên thấu qua kẽ hở, chiếu lên người ấm áp dào dạt phi thường thoải mái.
Vẹt đầu phượng của nàng đậu tại dưới mái hiên, nhìn thấy nàng liền thân thiết, vỗ vỗ cánh.
Nghi Ninh lấy cái đĩa nhỏ đút nước cho nó uống, lại vuốt lông nó.
Nha đầu chăm sóc vẹt cười nói:
- "Ngài đi rồi Quốc công gia liền bắt nó về nuôi dưỡng, mỗi ngày nói chuyện với nó giải buồn đấy."
Nghi Ninh nghe lời nha đầu nói xong, liền sống lại ý tưởng muốn khuyên phụ thân đón dâu.
Một lát Ngụy Lăng đi qua, nữ hài nhi của ông mới trong tay ông dưỡng được hai năm liền phải gả ra ngoài, thật khó mà buông tay.
Thấy nàng ở dưới mái hiên trêu chọc vẹt, lấy gạo lức đút nó, lại lấy đi để nó mổ không được, con vẹt gấp đến độ vỗ cánh, nàng còn cười tủm tỉm. Tựa hồ như lúc nàng vẫn còn ở trong phủ.
- "Con cẩn thận nó mổ trúng con." Ngụy Lăng mỉm cười nói.
- "Nó không dám đâu."
Nghi Ninh thả gạo lức trở lại trong đĩa nhỏ, chào đón nói:
- "Con đã lấy da hưu làm cái bao bảo hộ khuỷu tay và đầu gối cho phụ thân, còn có đưa mấy bình Thu Để Lộ ra làm lễ, đều đưa đến chỗ ngài rồi. Vừa rồi nha đầu nói với con, con đi rồi buổi tối ngài lại bắt đầu uống rượu? Buổi tối uống rượu sẽ tổn hại thân thể, ngài đừng uống nhiều."
- "Con còn quản ta."
Ngụy Lăng cười nói, để cho nữ hài nhi theo ông vào trong thư phòng.
Nghi Ninh nhìn thấy thư phòng của ông vẫn như cũ, ngồi xuống đối diện ông. Nàng trầm ngâm một lát, nói:
- "Phụ thân, vừa rồi tổ mẫu nói với con chuyện ngài sẽ đón dâu."
Ngụy Lăng gật gật đầu, ông nhất thời không nói gì, xuất thần nhìn ánh mặt trời bên ngoài tấm bình phong thật lâu.
Nhiều năm trước ngoài ý muốn, ông chiếm được một người. Khi đó ông mới hai mươi tuổi, tuổi trẻ khí thịnh. Dường như vẫn là nhìn thấy khuôn mặt đạm mạc của người kia, nàng ngày thường rất khó cười một cái, tựa hồ cũng không có thích ông. Ông luôn cảm thấy nàng là không thích ông. Nàng cái gì đều không từng nói với ông, lại sinh ra đứa nhỏ của hai người, kiên quyết như vậy ly khai nhân thế.
Nếu có thể sớm một chút, nàng không có lập gia đình. Ông cưới nàng về, khẳng định là sẽ nuôi dưỡng, chọc nàng vui vẻ, làm sao có thể giống La Thành Chương đối xử với nàng như vậy.
Nàng một người tốt như vậy, vì sao lại vội vàng bi thương mà qua đời.
Trước khi chết nàng đã nghĩ cái gì, có hay không đối với ông có chút nhớ nhung. Có lẽ có đi, nếu không làm sao có thể nguyện ý sinh ra đứa nhỏ cho ông đây.
Ngụy Lăng thường xuyên suy nghĩ mấy vấn đề này, nhưng mà người cũng đã qua đời mười bốn năm, tưởng nhớ nhiều cũng vô dụng, ông không nghe được đáp án.
Ngụy Lăng đặt ánh mắt ở trên người Nghi Ninh ở trước mặt. Thật kỳ diệu, đứa nhỏ này giống ông lại giống Minh Lan, đứa nhỏ của hai người.
Giọng ông khàn khàn nói:
- "Mi Mi, phụ thân vẫn còn tưởng nhớ mẫu thân con..."
- "Tính tình con không giống với mẫu thân con, nàng rất quạnh quẽ." Ngụy Lăng nói.
Đây là lần đầu tiên Nghi Ninh nghe được ông nhắc tới Minh Lan, ngày thường ông rất ít đề cập tới.
- "Phụ thân chọc nàng nói chuyện, nàng cũng luôn không để ý phụ thân. Ngẫu nhiên nở nụ cười, cũng rất mau liền nghiêm mặt. Dù sao phụ thân đối với nàng mà nói chính là một thổ phỉ..."
Ngụy Lăng cười điểm điểm mặt bàn, ánh mắt ngưng trệ, nói tiếp:
- "Nhưng tâm địa nàng mềm nhất, phụ thân biết tâm địa nàng mềm mại, luyến tiếc hại người khác, luyến tiếc trách người khác."
Nghi Ninh giật mình, đi đến trước mặt ông đắp tay ông.
- "Phụ thân..."
Nghe được ông nói những lời này, trong lòng nàng đột nhiên có điều xúc động. Nàng chưa bao giờ gặp qua Minh Lan, chắc là người rất tốt. Đôi khi nàng cảm thấy, chính mình sống được tốt như vậy, cũng bởi vì vị mẫu thân này sinh tiền đã tạo phúc đức. Bởi vì người khác luôn thực cảm thán nói về bà!
- "Mẫu thân con thật sự là một người rất tốt đấy."
Ngụy Lăng quay đầu cười, vỗ tay nàng:
- "Không có việc gì, đều đã nhiều năm như vậy."
- "Chuyện đón dâu phụ thân sẽ ngẫm lại,"
Ngụy Lăng nói,
- "…Tổ mẫu con nói cũng có đạo lý, trong phủ này không có người quản là không được. Yên tâm đi, trong lòng phụ thân thật rõ ràng."
************
......
Tạ Uẩn bị nàng hỏi hồi lâu không có phục hồi tinh thần lại.
Những lời này Nghi Ninh sớm đã muốn nói với Tạ Uẩn, để cho Tạ Uẩn chính mình từ từ nghĩ đi thôi, Tạ Uẩn đã có chí cao rộng lớn, cần gì phải cùng nàng dây dưa.
Chờ từ Trình gia xem diễn trở về, bên trong viện thật im ắng, bà tử ở trong ngoài phòng cũng không nói chuyện một câu.
Nghi Ninh nhìn thấy La Thận Viễn ở trong phòng đọc sách. Nàng cũng đi vào, ngồi xuống đối diện hắn.
La Thận Viễn nhìn nàng một cái, nàng cười cười nói:
- "Có thể cho muội mượn mấy quyển sách xem không? Thư phòng của muội còn chưa có sắp xếp xong."
Nói xong còn chỉ chỉ sách nào muốn xem, sách để ở chỗ rất cao nàng với không tới, sau đó muốn hắn hỗ trợ lấy.
Thời điểm Tam thiếu gia đọc sách, là tuyệt đối không cho bất cứ người nào phát ra một chút âm thanh...
Mấy bà tử thầm nghĩ, đang muốn nhắc nhở Tam phu nhân. Nhưng đã nhìn thấy La Thận Viễn cầm sách cho nàng, sau đó tiếp tục xem sách của chính mình. Các nàng liếc nhau, quyết định là cái gì đều không cần nói.
Nghi Ninh lướt qua mấy quyển sách bắt hắn lấy xuống cho mình, có chút hối hận. Thế nào đều là kinh dịch bát quái cao thâm tối nghĩa, nàng xem phải cố hết sức, chỉ có thể miễn cưỡng đứt quãng đọc.
Trong phòng thời gian chậm chạp trôi qua nhỏ nước, tí tách, nàng đã đang ngủ.
La Thận Viễn vẫy tay bảo hai hạ nhân bên cạnh đi xuống. Hắn đi đến phía trước Nghi Ninh, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh nàng tiếp tục đọc sách.
Có thể là biết hắn ở tại bên người, bản thân nàng liền dựa vào. Tóc tinh tế mềm mại búi thành búi tóc, dừng ở trên đùi hắn. Nàng lại duỗi tay ôm thắt lưng hắn cọ cọ, làm cho hắn một trận cứng ngắc, nói:
- "Nghi Ninh, nếu muội mệt nhọc trở về ngủ đi..."
Nàng không có phản ứng.
La Thận Viễn liền để sách xuống, tay rốt cục đặt ở trên tóc nàng, ngón tay chậm rãi vuốt vuốt tóc nàng.
Nàng liền như vậy nhích lại gần mình, làm cho tâm hắn phi thường mềm mại. Hắn liền điều chỉnh tư thế ngủ của nàng một chút, để cho nàng ngủ càng thoải mái hơn. Chính mình lại cầm lấy sách tiếp tục đọc.
Nàng ngủ không an ổn, ở trong lòng hắn lộn xộn. La Thận Viễn giơ tay đè nàng lại, nói:
- "Nghi Ninh, ngoan ngoãn ngủ."
Nghi Ninh tựa hồ nghe thấy hắn đang hỏi cái gì, nàng mê mang ngẩng đầu:
- "Làm sao vậy?"
Sau đó nàng phát hiện thế nhưng chính mình đang ngủ ở trong lòng La Thận Viễn.
Nàng vội vã lui về phía sau, nghĩ nghĩ như thế nào đã ngủ ở trong lòng hắn vậy! Kết quả lui về phía sau lại đụng vào tay vịn, nàng đỡ thắt lưng sắc mặt khẽ biến.
La Thận Viễn nhíu mày, lập tức ôm nàng qua xem.
Trên thắt lưng tuyết trắng đích xác có một vết xanh tím. Nàng đau đến thẳng hít mạnh.
La Thận Viễn kêu nha đầu lấy thuốc mỡ tới, lại tự tay thoa thuốc cho nàng. Tay hắn nhu nhu ấn xuống chỉ có ba phần lực đạo, nhưng Nghi Ninh cũng đau không chịu nổi nói hắn nhẹ chút.
Bàn tay xoa lên da thịt non mềm, thắt lưng gầy gầy một bàn tay của hắn có thể bao trùm. Âm thanh nàng lại mềm mại, lại bởi vì đau mà dồn dập.
La Thận Viễn cảm thấy hạ thân lại bắt đầu nóng lên, sau khi thoa thuốc cho nàng xong liền buông nàng ra, lập tức đứng dậy nói:
- "Huynh gọi bà tử đưa muội trở về."
Nghi Ninh sửa sang lại xiêm y đứng lên, thời điểm nghiêng người không cẩn thận nhẹ nhàng mà lướt qua bờ môi của hắn.
Nghi Ninh nhất thời cảm giác được bờ môi của hắn có chút nóng, dày một chút. Hơn nữa có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tuấn lãng của hắn.
La Thận Viễn đột nhiên liền nắm lấy tay nàng, Nghi Ninh nhìn thấy đôi mắt luôn luôn sâu thẳm bình tĩnh của hắn giống như đang bốc hỏa. Nhất thời khí thế của nàng liền yếu đi.
Nàng nghĩ đến thời điểm chính mình đang ngủ, cái tay kia ôn nhu vỗ về tóc của nàng. Nghĩ đến thân ảnh của hắn che ở trước mặt mình. Thậm chí là co quắp đêm tân hôn đó.
Tóm lại lý trí của La Thận Viễn đã trở lại một chút, nhớ tới cùng nàng hẹn ước là huynh muội chi lễ. Cũng đã đáp ứng với Ngụy Lăng, thế nào cũng phải đợi đến sau khi nàng cập kê mới làm chuyện phòng the. Nàng ở dưới thân hắn cũng quá nhỏ bé yếu ớt.
- "Muội đi ra ngoài chờ trước đi, sau đó huynh liền đi qua." La Thận Viễn nói với nàng.
Nghi Ninh đứng dậy đi ra ngoài. Chờ hắn trở lại nội thất, bà tử nhìn thấy hắn lập tức muốn hành lễ, La Thận Viễn xua tay cự tuyệt, sau đó nhẹ tay nhẹ chân nằm xuống kế bên Nghi Ninh.
Nghi Ninh vừa rồi luôn luôn giả bộ ngủ chờ hắn, nay mới dần dần chìm vào bên trong mộng đẹp.
Chờ đến lúc tỉnh lại cả phòng đã tràn ngập ánh sáng nhu hòa, La Thận Viễn chính mình tựa vào bên giường đang đọc sách, chăn gấm đấp một nửa thân mình, tiếng đang lật trang sách.
- "Đã tỉnh?" Hắn thản nhiên hỏi.
Nghi Ninh gật đầu, kêu nha hoàn lấy xiêm y nàng muốn mặc vào.
La Thận Viễn liền đứng dậy đi rửa mặt trước, chờ lúc đi ra nhìn thấy nàng ngồi ở trước bàn trang điểm. Những phụ nhân khác là phải tô son điểm phấn, nàng tuổi còn nhỏ nên chưa cần. Chỉ cho vài giọt nước hoa hồng vào trong nước rửa mặt, sau đó bôi một chút hương. Hôm nay phải trở về, lại mặt hẳn là phải ăn mặc đoan trang khí phái.
Phạm ma ma tự mình một lần nữa chải đầu cho Nghi Ninh, bới một búi tóc tâm kế xinh đẹp, đeo trâm vàng khảm ruby hải đường.
Trân Châu phân phó bà tử đi gọi phòng ngựa chuẩn bị xe ngựa.
Tùng Chi không đi theo làm của hồi môn, nàng ta đã đến tuổi, liền để cho Ngụy lão phu nhân tuyển một quản sự tuổi trẻ có khả năng gả đi.
Đồi Mồi nay là nha hoàn nhị đẳng trong phòng của nàng, bận rộn chọn hai bộ dệt sợi vàng để cho nàng chọn.
La Thận Viễn đang ăn sủi cảo, thấy Nghi Ninh vừa mới trang điểm xong nói:
- "Tới đây ăn sáng đi."
Hắn đã lột cho nàng vài cái trứng cút. Gắp vài cái sủi cảo nhân thịt đặt ở trong bát.
Thời điểm hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Nghi Ninh ăn mặc minh diễm như thế, cười cười.
- "Khó coi à?" Nghi Ninh hồ nghi hỏi hắn.
- "Rất đẹp mắt." La Thận Viễn khôi phục bình tĩnh, gật gật đầu.
‘Vậy vì sao hắn còn cười?’
Nghi Ninh bưng bát lên, nhìn hắn hồi lâu:
- "Vậy có cái gì buồn cười chứ?"
Hắn chậm rì rì tiếp tục ăn sủi cảo, đánh giá nói:
- "Giống tiểu hài tử mặc quần áo người lớn."
Nghi Ninh nghe xong cắn răng, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nàng đã mất nhiều thời gian như vậy để trang điểm, không thể tệ như vậy chứ!
Hắn chỉ chỉ trứng cút cùng sủi cảo trong bát của nàng nói:
- "Phải ăn xong, ăn xong mới đi được."
Nhưng hắn cảm giác được nàng nhìn hắn, thở dài một tiếng, đi đến phía sau nàng.
- "Theo huynh tới đây."
Hắn nắm Nghi Ninh bắt nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, từ trên tóc nàng lấy xuống trâm vàng ruby hải đường. Ngón tay thon dài lướt qua hộp trang sức của Nghi Ninh, từ bên trong chọn ra một cây trâm vàng điêu khắc hoa sen, một đôi hoa tai san hô hạt sen hồng kích thước lớn nhỏ, làm nổi bật vành tai trắng nõn của nàng. Ngón tay hắn lại nâng mặt nàng lên.
Nghi Ninh cứng ngắc không dám động, ngón tay ấm áp thô ráp. Rõ ràng liền cách thật sự xa, lại thật sự ái muội.
Hắn nhìn hồi lâu, bốn mắt nhìn nhau, Nghi Ninh lại không né tránh. Sau đó mới nghe được hắn nói:
- "Ừ... Trang dung rất đẹp."
Chờ hắn tránh ra, Nghi Ninh vừa thấy chính mình ở trong kính. Quả nhiên là so với vừa rồi đẹp hơn rất nhiều, đẹp đẽ quý phái mà giản lược.
Rốt cuộc thời điểm hai người ngồi lên xe ngựa đã có chút trể, liền thúc giục xe ngựa đi mau một chút.
Nghi Ninh nhìn thấy hắn lại cầm một quyển văn thư xem, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, hai người an vị ở trong xe ngựa trầm mặc.
Xe ngựa lay động một cái, nàng ngồi không ổn thiếu chút nữa đã ngã xuống, La Thận Viễn giơ tay ổn định nàng. Nàng ngồi vững vàng lại:
- "Cám ơn tam ca."
La Thận Viễn gật gật đầu nói câu không khách khí, bên trong xe ngựa lại trầm mặc, Nghi Ninh liền bắt đầu tìm cái để nói:
- "Hôm qua muội cùng phu nhân Trình gia đánh bài, đã thua hơn một trăm lượng bạc..."
Hắn rốt cục ngẩng đầu, khép lại văn thư nhìn nàng nói:
- "Thua đúng là nhiều đấy, nhưng chơi có vui không?"
- "Thua tiền nào có chơi vui. Là do mẫu thân lôi kéo muội đánh. Mẫu thân thua so với muội còn nhiều hơn, thua đến giơ chân, sai Thụy Hương trở lại phủ lấy hai trăm lượng bạc tới để tiếp tục đánh."
Một người hai người đều đúng là người phá sản, người trong gia đình bình thường không thể thua được như hai nàng, may mắn hắn coi như có thể kiếm tiền.
La Thận Viễn gật đầu nói:
- "Các ngươi nhàn hạ vô sự, đánh bài cửu cũng không sai. Đúng rồi, huynh đã cho người làm một bộ quân cờ cẩm thạch, về sau muội theo huynh tiếp tục học chơi cờ."
Nghi Ninh nghe xong thầm nghĩ, cái gì đánh bài cửu cũng không sai, ngữ khí này rõ ràng chính là khinh thường loại đánh bài hoạt động dân gian này! Muốn nàng cùng bản thân tiếp tục hun đúc nghệ thuật cao nhã.
Xe ngựa chi chi nha nha dừng lại, bà tử ở bên ngoài liền cười nói:
- "Tam thiếu gia, thiếu phu nhân, đã đến Anh quốc công phủ."
Nghi Ninh liền cười tủm tỉm nói:
- "Tam ca, chúng ta nên xuống xe."
Hôm nay lại mặt, Anh quốc công phủ đã sớm chuẩn bị, phòng bếp ở ngoại viện đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn trưa. Trong phủ vô cùng náo nhiệt, ngoại gia thân thích Ngụy gia cũng đã tới rồi.
Hạ nhân thông truyền tiểu thư cùng chú rể mới đã trở lại, Ngụy Lăng vội vàng thay đổi bộ trường bào lụa tơ tằm hữu nhẫm mới tinh đi tiền thính.
Xa xa ông liền nhìn thấy Nghi Ninh đứng ở bên cạnh La Thận Viễn, cao chỉ tới bả vai trượng phu mặc một bộ đồ màu đỏ, sắc mặt hồng nhuận, thần thái sáng láng.
Nghi Ninh tiến lên quỳ xuống dập đầu với ông, nữ hài nhi lại mặt sẽ mang theo trượng phu tân hôn bái cao đường, tế tổ từ, nhận thân thích. Ngụy Lăng đau lòng nữ hài nhi, vội vàng đở nàng đứng lên.
Mấy ngày không gặp nàng, ông thật là tưởng niệm, sợ nàng ăn ở không quen. Nhưng thấy nàng giống như ở La gia sống rất tốt, ông lại có chút miễn cưỡng cười nói:
- "Đã trở lại là tốt rồi!"
Ngẫm lại cũng đúng, Nghi Ninh dù sao cùng người La gia sinh hoạt cùng nhau hơn mười năm, như thế nào sẽ không quen đây.
Ngụy Lăng nhìn về phía La Thận Viễn, vừa rồi Nghi Ninh là kéo hắn vào cửa. La Thận Viễn hôm nay không mặc quan bào, chính là quần áo thông thường.
Ngụy Lăng trong lòng còn đang suy nghĩ. Hắn cùng Từng Hoành có lui tới. Kết quả là lui tới vì cái gì?
Vô luận hắn cùng Từng Hoành làm qua cái gì, một khi bị người biết được, cũng sẽ bị hoài nghi thông đồng với địch phản quốc.
Hắn vì sao sẽ phản bội Từng Hoành để giúp ông? Chẳng lẽ thực là vì ông là phụ thân của Nghi Ninh.
Ngụy Lăng tâm còn nghi vấn lo lắng, nhưng dù sao mọi người đều làm quan, tuy rằng ông không có tới loại quan văn chính thống như La Thận Viễn.
Ông để cho Nghi Ninh đi trước thỉnh an Ngụy lão phu nhân, nâng tay để cho La Thận Viễn ngồi xuống ở bên, cười nói:
- "Nghi Ninh tuổi nhỏ, quản lý nội vụ nàng còn tinh thông một ít, cái khác không thể được. Hy vọng ngươi bao dung nàng nhiều hơn, nàng làm nhiều ngày sẽ làm được?"
- "Nhạc phụ không cần lo lắng, nàng là người cũng như tên nghi gia nghi thất."
La Thận Viễn chậm rãi cười,
- "…Nàng là tuổi nhỏ, con cũng cực kỳ thương tiếc nàng."
- "Ngươi nguyên là tam ca của nàng, làm khó ngươi phải cưới nàng."
Ngụy Lăng tiếp tục nói,
- "…Đúng rồi, ngày đó chuyện ở Bình Xa Bảo, ta còn có chút việc không rõ. Ngõa Thứ muốn phục kích ta ở Bình Xa Bảo, tin tức này ngay cả thám báo của ta đều không biết... kết quả ngươi làm sao mà biết được?"
La Thận Viễn trầm mặc cười buông chén trà. Ngụy Lăng rốt cục vẫn là hỏi hắn.
Mặc dù hắn chính là có lòng, cũng đích xác không có khả năng cài đặt cơ sở ngầm vào bất kỳ địa phương nào đi. Kỳ thật rất nhiều thời điểm, cơ sở ngầm của hắn đều là nhằm vào quan văn triều đình, đặc biệt những ngành trọng yếu cùng đầu mối then chốt. Biên quan bị tổng binh trường kỳ bắt tay, là rất khó làm. Từng Hoành là một cái ngoài ý muốn, hắn đích xác cùng Từng Hoành ở phương diện nào đó hợp tác.
Năm đó thời điểm ở Bảo Định, Từng Hoành là con Từng Ứng Khôn, cưỡi ngựa nuôi ưng ăn chơi trác táng. Sau khi La Thận Viễn quen biết người này liền phát hiện người này tương đối thông minh, sau này cùng nhau ở Bảo Định trả tiền bồi hắn đánh bài, liền tính là nhận thức.
Từng Hoành ở Bảo Định không có danh tiếng, chờ đến lúc cha hắn nhậm chức mới là như cá gặp nước, thế lực càng lúc càng lớn. Hắn liền ra chủ ý cùng Từng Hoành hợp tác.
Nhưng chuyện của hắn cùng Từng Hoành, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Nói ra vẫn là thực sẽ gặp phiền toái. Đặc biệt hắn hiện tại là tân nhậm Công bộ thị lang, ngay tại trên đầu sóng ngọn gió.
- "Không phải ta không đồng ý nói với ngài, mà là nếu ngài biết sẽ gây bất lợi cho ngài."
La Thận Viễn nói,
- "Thám tử của ta thật sự cũng không có lợi hại như vậy, bằng không thiên hạ chẳng phải là ngay tại trong tay ta, việc này ai cũng làm không được —— tóm lại chiến công là thuộc về ngài, việc đó mới là trọng yếu nhất!."
La Thận Viễn nói như vậy, Ngụy Lăng ngược lại yên tâm một ít. Lời này chứng minh La Thận Viễn không phải cố ý giấu diếm ông.
Ngụy Lăng ủ rũ cười nói:
- "Thôi! Chính ngươi biết là tốt rồi, mọi sự coi như qua đi."
Sau đó mới gọi La Thận Viễn đi theo ông vào tiền thính, gặp ngoại gia Ngụy gia hiển hách.
Nhóm nữ quyến cùng Ngụy lão phu nhân ở phòng khách phía sau viện uống trà nói chuyện phiếm. Nghi Ninh lúc này mới phát hiện ở đây trừ bỏ ngoại gia Ngụy gia, vài vị bà cô, biểu tẩu. Còn có các chủ mẫu, lão phu nhân của các huân tước gia tộc hằng ngày lui tới.
Nàng hướng những vị trưởng bối này thỉnh an đều không kịp, Nghi Ninh liền hỏi Phương Tụng:
- "Sao nhiều người như vậy?"
Phương Tụng lại cười nói:
- "Tiểu thư, lão phu nhân nói thuận tiện làm tiệc trà xã giao, ai nghĩ lại tới nhiều như vậy."
Kỳ thật còn không dễ dàng đoán sao, đây đều là muốn đến nhìn một chút phong thái Trạng nguyên lang. Không nghĩ tới Trạng nguyên lang lại đi tiền thính, mọi người liền có chút thất vọng.
Ngụy lão phu nhân lôi kéo cháu gái vào trong gian Tây Thứ nói chuyện, nha đầu bưng lên một mâm thạch lựu đã được lột xong. Thạch lựu đỏ sậm trong veo ngon miệng, Nghi Ninh vừa ăn mấy cái. Bên ngoài liền có người nói La Thận Viễn đến thỉnh an, mấy tiểu thư phu nhân trong phòng bắt đầu hưng phấn, nhỏ giọng đè thấp âm thanh nói chuyện.
Hắn mở cửa tiến vào, thỉnh an Ngụy lão phu nhân. Ngụy lão phu nhân liền vội bảo hắn đứng lên, thấy tôn nữ tế ngọc thụ lâm phong, tuấn nhã trầm ổn. Trong lòng cực kỳ thích, tam ca này của Nghi Ninh thật là nhân trung long phượng, khó trách sau tấm bình phong có nhiều tiếng nói chuyện như vậy.
La Thận Viễn biết bị người đang nhìn xem mình, ngày thường bị người nhìn xem hắn đã quen.
Hắn cười cười, thỉnh an xong liền quay gót nói với Ngụy lão phu nhân:
- "Tôn tế có việc ở tiền thính, liền cáo từ trước."
Dứt lời chắp tay rời đi.
Âm thanh các tiểu thư sợ hãi than liền xen lẫn thất vọng, rất may mắn mới có khả năng nhìn thấy Công bộ thị lang đại nhân năm nay, nhưng mới liếc mắt một cái thế mà đã bước đi.
Ngụy lão phu nhân lại kéo Nghi Ninh qua, hỏi nàng:
- "Sau khi thành thân, hắn đối đãi con có được không?"
Nghi Ninh thật sự không thể nói vốn là nói huynh muội chi lễ rất tốt, lão phu nhân cũng không biết cái này. Nàng đang nghĩ tới như thế nào qua loa tắc trách cho qua. Triệu Minh Châu đi theo phía sau Ngụy lão phu nhân liền nói:
- "Nghi Ninh, muội cũng không thể bị động. Nếu như hắn còn đối đãi muội giống như huynh trưởng vậy, muội liền làm chút tư thái nữ nhi..."
Ngụy lão phu nhân cảm thấy không nên nói trắng ra như vậy, liền trách cứ Triệu Minh Châu một câu:
- "Con không nên nói những lời như vậy, không có dáng vẻ tiểu thư!"
- "Lời này của con là thật, không phải hồ nháo!"
Triệu Minh Châu từ nhỏ luôn ở chung cùng Ngụy lão phu nhân như vậy, thành thạo lôi kéo tay của bà nói:
- "Con là sợ Tam ca của Nghi Ninh đối với nàng luôn là tình cảm huynh muội, hắn đang tuổi huyết khí phương cương, về sau nếu Tam ca của nàng nạp thiếp thất thì phải làm sao bây giờ? Tổ mẫu nhìn mới vừa rồi đi, tròng mắt của những tiểu thư kia gần như đều rớt ra ngoài, biết người ta đã thành hôn, còn không thu liễm như vậy."
Nghi Ninh tiếp tục ăn thạch lựu, hai ngoại tổ tôn này trước mặt mình hạ giọng nói thầm việc tư đi, còn không chuẩn để nàng tham dự nói chuyện.
Nàng muốn đi ra bên ngoài hít thở không khí, lúc mới ra tới cửa, lại phát hiện có cái thân ảnh nho nhỏ đứng bên cạnh mấy cây cột cách xa nàng, chỉ đứng xa xa nhìn nàng.
Là Đình ca nhi.
Nghi Ninh nhìn thấy cái bóng của nó cô linh linh chiếu trên mặt đất có chút cô đơn. Coi như thời điểm nàng vừa đến Ngụy gia, nó chính là cách xa nàng. Bởi vì không tin nàng, nhưng lại đối với nàng rất hiếu kỳ. Có loại cảm giác trời sinh muốn thân cận, bởi vì nàng là tỷ tỷ thân sinh của nó.
Hiện tại nàng lập gia đình, Đình ca nhi lại không có tỷ tỷ sống cùng với nó, vẫn là cuộc sống cùng với tôi tớ. Bàn tay nhỏ của nó nắm lấy dây lưng quần áo, giống như lại không dám tới gần.
Nghi Ninh đột nhiên thực lý giải lúc trước thời điểm La Nghi Tuệ xuất giá, nàng đã xúc động muốn đóng gói Tiểu Nghi Ninh mang đi theo.
Nàng hướng Đình ca nhi đi qua, Đình ca nhi liền ngẩng đầu nhìn nàng. Nghi Ninh sờ đầu của nó giọng nhu hòa hỏi:
- "Đình ca nhi, đệ như thế nào?"
Đình ca nhi không nói chuyện chỉ nhìn nàng, Nghi Ninh vuốt tóc xù lên có chút đâm tay của nó thực đau lòng. Hỏi nó:
- "Đình ca nhi, nha đầu bà tử hầu hạ đệ đâu rồi?"
Nàng mang Đình ca nhi về chỗ của Ngụy lão phu nhân, muốn cho Đình ca nhi về sau đi theo ở với Ngụy lão phu nhân, nó đã lớn, sẽ không gây thêm phiền toái cho lão nhân gia. Dù sao vú già như thế nào cũng không thể quá thân cận với nó.
Đình ca nhi biết nàng muốn làm cái gì, lập tức tránh thoát tay nàng:
- "Đệ không đi tới chỗ của tổ mẫu."
Nó có chút kỳ quái, không thân cận với nàng bằng trước kia, nói:
- "Đệ... Đệ không đi theo tổ mẫu."
Đứa nhỏ dần dần lớn lên, sẽ cùng người nổi lên xa lạ. Nghi Ninh cũng không có cách nào, nàng thật không có khả năng đem Đình ca nhi tới La gia để nuôi dưỡng, nói như thế nào nó cũng là tiểu thế tử của phủ Anh quốc công.
- "Đình ca nhi..."
Nghi Ninh lôi kéo tay nhỏ bé của nó, vừa kéo trong lòng liền động,
- "…Nếu không, đệ đi theo tỷ tỷ tới La gia ở mấy ngày?"
Qua thật lâu Đình ca nhi mới nhỏ giọng hỏi:
- "Tỷ tỷ... Tỷ không thể về nhà ở sao? Đệ còn để lại cho tỷ rất nhiều đồ ăn, tỷ muốn ăn không?"
Đình ca nhi thật cẩn thận hỏi.
Nghi Ninh nữa ngồi xổm xuống, ôm thân hình nho nhỏ của nó vào lòng mình nhịn không được nghẹn ngào. Nàng khóc một lát, vùi đầu ở trên bả vai nhỏ bé yếu gầy của nó run nhè nhẹ.
- "Tỷ đi với đệ."
Qua một lát nàng ngừng khóc, nắm tay Đình ca nhi đứng lên nói.
Có thế này Đình ca nhi liền rất vui vẻ, gắt gao nắm lấy nàng.
- "Đệ còn bắt được một con ve sầu rất lớn, nhưng đã chết. Đệ đã bắt nó giấu ở trong tráp, chờ tỷ tỷ trở về xem."
Dọc theo đường đi rất sôi nổi.
Nghi Ninh bồi Đình ca nhi nửa ngày, thời điểm nắm tay nó trở lại chỗ của Ngụy lão phu nhân đã chạng vạng.
Đình ca nhi đang được nhũ mẫu hầu hạ ăn canh, Nghi Ninh liền nói việc này với Ngụy lão phu nhân. Bà trầm mặc hồi lâu, thở dài nói:
- "Vẫn là do trong nhà không có chủ mẫu, qua thêm hai năm, phụ thân con muốn đưa nó đến Thiên Tân Vệ lịch lãm, chỉ huy sử Thiên Tân Vệ là bộ hạ cũ của phụ thân con, còn có Dương sư phụ của nó ở đó. Như vậy cũng tốt, tổ mẫu quản giáo không được nó, thời điểm không có phụ thân con ở đây, sợ nó ở trong phủ cùng với những hoàn khố cùng nhau lớn lên ngược lại học cái xấu. Không bằng ném tới Thiên Tân Vệ đi, ở trong đó lăn lộn mà lớn lên, so với lưu ở trong kinh thành làm thế tử gia được chiều chuộng thì tốt hơn."
Anh quốc công phủ có thể kéo dài nhiều niên đại như vậy, là do hậu duệ luôn luôn có người tài. Đưa Đình ca nhi đi Vệ Sở cũng tốt, tuy rằng qua ngày chịu khổ một chút. Nhưng thật sự là cái nơi rèn luyện người, để cho nó ngây ngốc thêm vài năm, liền sẽ quên nàng người tỷ tỷ này.
Nghi Ninh hỏi:
- "Phụ thân có ý định đón dâu không? Con thấy phụ thân mấy năm nay nam chinh bắc chiến, nguyên trong lòng lại vướng bận chuyện mẫu thân con. Hiện tại yên ổn chút cũng nên đón dâu, sẽ có người tới chiếu cố Đình ca nhi, cũng có thể chiếu cố chuyện trong phủ."
- "Hai ngày trước tổ mẫu cũng đã nói với phụ thân con chuyện này."
Ngụy lão phu nhân dựa vào gối dựa được thêu tứ quý hải đường thở dài, bưng cái bát rực rỡ lên uống canh.
- "Tổ mẫu đã tìm kiếm tuyển chọn vài người cho phụ thân con, Đích trưởng nữ Tuyên Uy bá gia ôn nhu đôn hậu, gia thế cũng xứng với phủ chúng ta. Ít nhất muội muội của Từ quốc công cũng có khuê nữ, bối phận cực cao, phụ thân con cưới nàng sẽ không hạ thấp bối phận. Một ít thế gia thấp một chút còn có rất nhiều cô nương tốt, nhưng tổ mẫu lần trước hỏi hắn, hắn cái gì cũng không nói."
Nghi Ninh nghe xong như có vẻ đăm chiêu. Chờ đến lúc ăn bữa tối, nàng đi tiền thính tìm Ngụy Lăng, Ngụy Lăng bọn họ còn đang ở trong phòng khách thảo luận. Nàng liền vòng đến trong viện của ông đi chờ ông, bên ngoài hành lang gấp khúc trồng rất nhiều liễu phất phơ, lại có tia sáng mặt trời xuyên thấu qua kẽ hở, chiếu lên người ấm áp dào dạt phi thường thoải mái.
Vẹt đầu phượng của nàng đậu tại dưới mái hiên, nhìn thấy nàng liền thân thiết, vỗ vỗ cánh.
Nghi Ninh lấy cái đĩa nhỏ đút nước cho nó uống, lại vuốt lông nó.
Nha đầu chăm sóc vẹt cười nói:
- "Ngài đi rồi Quốc công gia liền bắt nó về nuôi dưỡng, mỗi ngày nói chuyện với nó giải buồn đấy."
Nghi Ninh nghe lời nha đầu nói xong, liền sống lại ý tưởng muốn khuyên phụ thân đón dâu.
Một lát Ngụy Lăng đi qua, nữ hài nhi của ông mới trong tay ông dưỡng được hai năm liền phải gả ra ngoài, thật khó mà buông tay.
Thấy nàng ở dưới mái hiên trêu chọc vẹt, lấy gạo lức đút nó, lại lấy đi để nó mổ không được, con vẹt gấp đến độ vỗ cánh, nàng còn cười tủm tỉm. Tựa hồ như lúc nàng vẫn còn ở trong phủ.
- "Con cẩn thận nó mổ trúng con." Ngụy Lăng mỉm cười nói.
- "Nó không dám đâu."
Nghi Ninh thả gạo lức trở lại trong đĩa nhỏ, chào đón nói:
- "Con đã lấy da hưu làm cái bao bảo hộ khuỷu tay và đầu gối cho phụ thân, còn có đưa mấy bình Thu Để Lộ ra làm lễ, đều đưa đến chỗ ngài rồi. Vừa rồi nha đầu nói với con, con đi rồi buổi tối ngài lại bắt đầu uống rượu? Buổi tối uống rượu sẽ tổn hại thân thể, ngài đừng uống nhiều."
- "Con còn quản ta."
Ngụy Lăng cười nói, để cho nữ hài nhi theo ông vào trong thư phòng.
Nghi Ninh nhìn thấy thư phòng của ông vẫn như cũ, ngồi xuống đối diện ông. Nàng trầm ngâm một lát, nói:
- "Phụ thân, vừa rồi tổ mẫu nói với con chuyện ngài sẽ đón dâu."
Ngụy Lăng gật gật đầu, ông nhất thời không nói gì, xuất thần nhìn ánh mặt trời bên ngoài tấm bình phong thật lâu.
Nhiều năm trước ngoài ý muốn, ông chiếm được một người. Khi đó ông mới hai mươi tuổi, tuổi trẻ khí thịnh. Dường như vẫn là nhìn thấy khuôn mặt đạm mạc của người kia, nàng ngày thường rất khó cười một cái, tựa hồ cũng không có thích ông. Ông luôn cảm thấy nàng là không thích ông. Nàng cái gì đều không từng nói với ông, lại sinh ra đứa nhỏ của hai người, kiên quyết như vậy ly khai nhân thế.
Nếu có thể sớm một chút, nàng không có lập gia đình. Ông cưới nàng về, khẳng định là sẽ nuôi dưỡng, chọc nàng vui vẻ, làm sao có thể giống La Thành Chương đối xử với nàng như vậy.
Nàng một người tốt như vậy, vì sao lại vội vàng bi thương mà qua đời.
Trước khi chết nàng đã nghĩ cái gì, có hay không đối với ông có chút nhớ nhung. Có lẽ có đi, nếu không làm sao có thể nguyện ý sinh ra đứa nhỏ cho ông đây.
Ngụy Lăng thường xuyên suy nghĩ mấy vấn đề này, nhưng mà người cũng đã qua đời mười bốn năm, tưởng nhớ nhiều cũng vô dụng, ông không nghe được đáp án.
Ngụy Lăng đặt ánh mắt ở trên người Nghi Ninh ở trước mặt. Thật kỳ diệu, đứa nhỏ này giống ông lại giống Minh Lan, đứa nhỏ của hai người.
Giọng ông khàn khàn nói:
- "Mi Mi, phụ thân vẫn còn tưởng nhớ mẫu thân con..."
- "Tính tình con không giống với mẫu thân con, nàng rất quạnh quẽ." Ngụy Lăng nói.
Đây là lần đầu tiên Nghi Ninh nghe được ông nhắc tới Minh Lan, ngày thường ông rất ít đề cập tới.
- "Phụ thân chọc nàng nói chuyện, nàng cũng luôn không để ý phụ thân. Ngẫu nhiên nở nụ cười, cũng rất mau liền nghiêm mặt. Dù sao phụ thân đối với nàng mà nói chính là một thổ phỉ..."
Ngụy Lăng cười điểm điểm mặt bàn, ánh mắt ngưng trệ, nói tiếp:
- "Nhưng tâm địa nàng mềm nhất, phụ thân biết tâm địa nàng mềm mại, luyến tiếc hại người khác, luyến tiếc trách người khác."
Nghi Ninh giật mình, đi đến trước mặt ông đắp tay ông.
- "Phụ thân..."
Nghe được ông nói những lời này, trong lòng nàng đột nhiên có điều xúc động. Nàng chưa bao giờ gặp qua Minh Lan, chắc là người rất tốt. Đôi khi nàng cảm thấy, chính mình sống được tốt như vậy, cũng bởi vì vị mẫu thân này sinh tiền đã tạo phúc đức. Bởi vì người khác luôn thực cảm thán nói về bà!
- "Mẫu thân con thật sự là một người rất tốt đấy."
Ngụy Lăng quay đầu cười, vỗ tay nàng:
- "Không có việc gì, đều đã nhiều năm như vậy."
- "Chuyện đón dâu phụ thân sẽ ngẫm lại,"
Ngụy Lăng nói,
- "…Tổ mẫu con nói cũng có đạo lý, trong phủ này không có người quản là không được. Yên tâm đi, trong lòng phụ thân thật rõ ràng."
************
......