Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 112
Edit + Beta: Đào Mai
Ban đêm trời đổ mưa, sáng sớm thức dậy vẫn chưa ngừng lại.
Trong đình viện cây cối bị mưa làm ướt càng thêm xanh, đầy đất đều là cành lá khô gãy do gió đêm qua thổi xuống.
Tùng Chi dẫm trên cành khô gãy, vạt áo màu lam bị mưa thấm ướt, nha hoàn nhìn thấy nàng liền cuối người hành lễ, mở ra mành thư phòng, thỉnh nàng đi vào.
Nghi Ninh cảm giác được một cỗ hơi nước cùng gió lạnh thổi đến, nhìn ra bên ngoài mới biết được mưa còn chưa tạnh.
Tùng Chi hành lễ với nàng nói:
- "Tiểu thư, quản sự tới hỏi ngài. Nói là Quốc công gia trước đây lúc này đều phải thu địa tô điền trang, nhưng năm nay thu hoạch trễ. Người xem có thể hay không hoãn một ít..."
Ngụy lão thái gia theo Tiên hoàng chinh chiến, coi như là lừng lẫy cả đời, tích góp từng tí một không ít của cải. Đến Ngụy Lăng này cũng không có bại hoại, cho nên Ngụy gia của cải càng phong phú.
Trước kia đều là Ngụy Lăng cầm giữ, Nghi Ninh cũng chỉ là dòm ngó một góc. Hiện tại thời điểm này qua tay nàng mới biết được đáng sợ.
Mấy năm nay điền sản tích lũy tính ra có hơn ba ngàn mẫu, phân bố ở các nơi, Kinh Giao, Bảo Định, Bảo Trì cùng Thông Châu. Bất động sản, khế đất cùng các loại kim khí, đồ cổ nhiều đếm không xuể, khả năng ngay cả chính bản thân Ngụy Lăng cũng không nhớ hết. Khó trách ông ngày thường ra tay quá rộng rãi, thật sự là có tiền.
Lúc này Nghi Ninh mới phát hiện gia đình quan gia cùng huân tước khác nhau vẫn là rất lớn, đương nhiên Ngụy Lăng cũng thuộc loại nhân tài kiệt xuất trong đó, thế gia khác ít có của cải này.
Quản lý tích sản lớn như vậy cũng không phải là nói chơi. Nghi Ninh hiện tại mới biết được, Ngụy Lăng căn bản sợ mình ứng phó không nổi, cho nên trước kia mới không thật sự đưa mấy thứ này tới trên tay mình.
Tối hôm qua Nghi Ninh cơ hồ không thế nào ngủ, mắt bị thâm quầng. Nàng buông bút trong tay xuống, cầm khăn nóng nha hoàn đưa tới lau tay, hỏi:
- "Quản sự hiện tại đang ở đâu?"
- "Ở chính đường chờ ngài."
Nha hoàn che ô, vây quanh Nghi Ninh đi chính đường. Mưa rơi giọt giọt tí tách, đá trên đường cũng ướt sũng.
Lý quản sự đang ở chính đường, bên trong uống trà chờ, ông mặc một bộ y bào lụa tơ tằm hoa tròn, khuôn mặt béo trắng, trong tay sổ sách đã chuẩn bị tốt. Hành lễ với Nghi Ninh, đưa sổ sách cho nàng:
- "Tiểu thư xem xem, đây là địa tô ở Bảo Định mấy năm trước, Quốc công gia đối tá điền luôn luôn hiền lành, chúng ta chỉ lấy ba phần địa tô, thôn trang khác bốn phần năm phần đều có... Năm nay thời tiết không tốt, tiểu nhân xem chúng ta nên tăng địa tô, bằng không năm nay sợ là thu không bằng mức năm trước."
Ở Bảo Định, Ngụy gia có hơn một ngàn mẫu, nơi đó đồng ruộng phì nhiêu, số lượng tiền thu được cũng thực khổng lồ.
Nghi Ninh coi hết sổ nợ. Lão phu nhân bị bệnh, sự tình cơ hồ đều đưa đến chỗ của nàng. Lúc này có mấy người tâm nhãn giả dối thấy nàng nhỏ tuổi, giấu giếm nàng lừa nàng chỉ cho là nàng không hiểu chuyện mà thôi. Nghi Ninh lập tức liền nói:
- "Năm nay thời tiết không tốt, mọi người thu hoạch cũng đều không được. Vốn thuê điền cũng là phải có tiền thuê, nếu là chúng ta lại tăng tiền thuê, chỉ sợ sẽ chọc tiếng oán than dậy đất."
Ngụy Lăng trước kia vì muốn tích góp danh tốt, cho nên mới thu ít tiền thuê. Nhưng hiện tại ông vừa xảy ra chuyện, có thể nào lúc này lại đối Ngụy gia lửa cháy đổ thêm dầu?
Lý quản sự liền cười pha trò:
- "Tiểu thư nói sai rồi! Những tá điền này đều thành tinh đấy. Những nhà khác đều là bốn phần năm phần, có thể nói cái gì! Năm nay nếu tiểu thư không tăng địa tô, chúng ta thu hoạch có thể ít. Ngài không hiểu việc này đâu, giao cho tiểu nhân làm là không sai, bằng không Quốc công gia trở về cũng sẽ trách tội ngài làm không tốt..."
- "Ta không đồng ý tăng địa tô."
Nghi Ninh lắc đầu, khép lại sổ sách đưa cho ông ta.
- "Nếu ông không có cách nói gì khác, trước hết đi xuống đi."
Lý quản sự hơi hơi sửng sốt, ông nguyên tưởng rằng tiểu cô nương không hiểu chuyện, cũng chỉ có thể nghe theo ông làm chủ. Ông lại tiếp tục nói:
- "Quốc công gia trở về nếu trách tội..."
- "Phụ thân trách tội cũng là trách tội ta, không có quan hệ gì với ông."
Nghi Ninh đánh gãy lời ông. Vị Lý quản sự này từ thời điểm lão thái gia liền luôn luôn hầu hạ Ngụy gia, hiện tại là ỷ vào chính mình ở trong phủ có vài phần thể diện, dám cùng chủ tử tranh cãi.
Nghi Ninh cười cười nói:
- "Lý quản sự, lời ta nói còn là dùng được chứ? Quản điền sản trong phủ là một tay ngài, người khác đều nhìn ngài đấy!."
Lý quản sự nghe đến đó, mới vội cười khom người:
- "Lời Tiểu thư nói tự nhiên dùng được, tiểu nhân đi phân phó là được!"
Lời này của tiểu thư trong tối ngoài sáng uy hiếp ông đây.
Quản điền trang là một công việc béo bở, lại không cần nghe chủ tử sai phái, ưu việt lại nhiều, ai mà không tranh nhau cướp đi làm.
Nha đầu đưa Lý quản sự đi ra ngoài, Nghi Ninh vừa uống ngụm trà. Liền có hạ nhân đến bẩm, nói Đình ca nhi từ Vệ Sở đã trở lại, trước dẫn hắn đi tới chỗ Ngụy lão phu nhân.
Nghi Ninh đến chỗ Ngụy lão phu nhân, liền nhìn thấy Ngụy lão phu nhân ôm Đình ca nhi.
Ngụy lão phu nhân vuốt vuốt tôn tử không nói, nghĩ đến về sau Ngụy gia có thể chỉ còn một căn huyết mạch này, lại là khó chịu.
Đình ca nhi còn có chút ngây thơ, nó dù sao còn nhỏ, không quá minh bạch mất đi phụ thân kết quả là ý nghĩa gì?
Đình ca nhi nhìn thấy Nghi Ninh đi vào, nhào vào trong lòng Nghi Ninh kêu tỷ tỷ.
Tống ma ma tiến vào thông truyền, nói Đường phu nhân Ngụy gia Hứa thị tới.
Ngụy lão thái gia chỉ có một nhi tử Ngụy Lăng này, nhưng bản thân ông lại còn có một bào đệ, bào đệ này có một nhi tử Ngụy Anh.
Ngụy Anh hiện tại làm chỉ huy sử Vệ Sở, võ quan chính tam phẩm. Vị Hứa thị này chính là thê tử Ngụy Anh.
Nghi Ninh thấy qua Hứa thị hai lần, một lần là thời điểm nhập gia phả, còn có chính là thời điểm mừng năm mới năm trước. Bởi vì đã chia ra, bình thường lui tới cũng là không nhiều lắm. Hẳn là nghe nói Ngụy Lăng gặp chuyện không may mới vội vàng chạy tới.
Sau một lát bọn nha hoàn vây quanh một vị phụ nhân đi vào, mặc một bộ quần áo lụa hoa màu thu quỳ, quần áo trắng trong thuần khiết thanh lịch. Vì muốn tỏ ra tôn kính, trên tóc mai chỉ mang trâm ngọc.
Phía sau bà còn đi theo hai người, nam hài cao hơn bà một đầu, mặc một bộ y phục màu lam, mười lăm mười sáu tuổi. Nữ hài cở mười một mười hai tuổi, mặc một bộ màu hồng cánh sen triền chi.
Hai người lần lượt hành lễ với Ngụy lão phu nhân.
Nha đầu chuyển ghế tròn đến đặt bên giường Ngụy lão phu nhân, Hứa thị lại không ngồi, lôi kéo tay Ngụy lão phu nhân nói:
- "Vừa biết chuyện Anh quốc công, nhị gia liền dặn con nhanh tới đây. Con mang huynh muội Di ca nhi cùng Gia nhi đến thỉnh an với ngài... Lão phu nhân, ngài đừng buồn sẽ sinh bệnh, trong phủ này còn phải dựa vào ngài chống đỡ. Đình ca nhi lại còn nhỏ... Aiza, sao ra chuyện như vậy!"
Hai người kia, nam hài tên Ngụy Di, bộ dạng anh tuấn cao ngất. Nữ hài tên Ngụy Gia, đều là hài tử đích xuất của Hứa thị.
Ngụy lão phu nhân so với hôm qua đã đở hơn nhiều. Bà cười khổ nói:
- "Trong phủ vừa xảy ra kiếp nạn này, mệt nhọc các ngươi lo lắng... Nghi Ninh, con tới đây gặp qua đường thẩm con."
Nghi Ninh đi tới hành lễ. Hứa thị liếc mắt nhìn Nghi Ninh một cái, nhận ra đây là nữ hài Anh quốc công ôm trở về, cũng không nóng không lạnh, chính là hàm súc có lễ đối nàng gật gật đầu.
Ngụy Gia đứng sau lưng Hứa thị lại có chút tò mò nhìn Nghi Ninh, ánh mắt tiểu cô nương trong suốt. Ngụy Di lại lườm nàng liếc mắt một cái, liền chắp tay sau lưng nhìn cây bạch quả cao lớn ngoài cửa sổ.
Hai người này Nghi Ninh đều là lần đầu tiên nhìn thấy, nàng thấy Ngụy Gia đối nàng hé miệng cười cười, cảm thấy nàng rất hòa thuận, cũng tươi cười lại với nàng ta một cái.
Ánh mắt Ngụy Gia liền sáng ngời, bộ dáng tựa hồ muốn nói với nàng cái gì?
Nghi Ninh thấy trên tay dưới cổ tay áo của Đình ca nhi lộ ra khối bầm xanh, liền nói:
- "Tổ mẫu, ngài cùng biểu thẩm nói chuyện, trước con mang Đình ca nhi đi đổi xiêm y khác cho đệ đệ."
Đình ca nhi mới vừa trở về, dọc theo đường đi xa mã mệt nhọc, là nên rửa mặt một chút. Ngụy lão phu nhân gật gật đầu để nàng mang Đình ca nhi đi.
Nghi Ninh nắm tay Đình ca nhi đi ra ngoài, hỏi Đình ca nhi ở Vệ Sở thế nào?
Đình ca nhi nói sư phụ mỗi ngày đều bắt nó phải đứng tấn nửa canh giờ, cả người tê mỏi. Còn dạy nó cưỡi ngựa, nó từ trên lưng ngựa ngã xuống đau đến thẳng khóc, cũng không có người đến an ủi nó. Nó đành phải tự bản thân vỗ vỗ mông đứng lên.
Đi tới Vệ Sở mọi người đều ăn bánh bao không, ngay từ đầu nó cũng miễn cưỡng ăn, có một lần không thoải mái thật sự ăn không vô, sư phụ liền từ bên ngoài mua bánh bao lá sen nhân gà cho nó ăn.
Sau đó nói đến chuyện Ngụy Lăng, nó liền ngẩn người nói:
- "Sau khi hộ vệ đến đưa thư tín... Sư phụ liền khóc, để đệ nhanh nhanh trở về."
Nghi Ninh biết sư phụ này của Đình ca nhi, cũng là người đi theo Ngụy Lăng nhập tử xuất sinh, cảm tình đều rất sâu.
Đình ca nhi còn nói:
- "Trước kia mỗi lần đệ trở về, phụ thân đều sẽ tới đón đệ. Đệ muốn phụ thân ôm đệ, phụ thân để cho đệ ngồi ở trên cổ mang theo đệ đi nơi nơi."
Nó nắm tay Nghi Ninh, cảm giác được sợ hãi.
- "Tỷ tỷ, có phải hay không về sau đệ không còn được thấy phụ thân..."
- "Không phải." Nghi Ninh sờ sờ đầu của nó, "…Phụ thân sẽ về! Còn chưa có nhìn thấy Đình ca nhi chúng ta lớn lên cưới vợ đâu. Chờ phụ thân trở lại, Đình ca nhi cho phụ thân nhìn xem đệ đã học được gì!."
- "Đệ đã luyện cưỡi ngựa rất giỏi." Đình ca nhi nháy mắt nói: "Phụ thân trở về là có thể nhìn."
Nghi Ninh nghe đến đó cũng nhịn không được nghẹn ngào. Nàng hít vào một hơi thật sâu, bảo Đồng ma ma mang Đình ca nhi đi tắm rửa.
Nàng vừa xong, chuẩn bị tìm chút thuốc dán bôi cho Đình ca nhi. Trân Châu liền vội vàng vào:
- "...Tiểu thư, Kim ngô vệ Quách phó sứ tới!"
Nghi Ninh giao thuốc dán trong tay cho Tùng Chi, bảo nàng đi bôi thuốc cho Đình ca nhi, nàng nhíu nhíu mày.
Vị Quách phó sứ này quan hệ với Ngụy Lăng nhất định tốt. Nàng cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp qua một lần, Ngụy Lăng hướng Quách phó sứ giới thiệu nàng, lúc đó còn nói qua mấy câu. Làm sao có thể giờ phút này tìm tới cửa? Nàng là nữ quyến không tốt đi gặp ngoại nam, nhưng mà hiện tại trong phủ trừ bỏ nàng, cũng không có người có thể tiếp đãi khách nhân.
Giờ phút này tìm tới, vậy tất nhiên chính là việc gấp.
Nàng mang theo nha hoàn ma ma đi tiền thính, nhìn thấy Quách phó sứ mặc quan bào võ tướng chính là đang ở tiền thính chờ nàng, sắc mặt của hắn rất không tốt. Nhìn thấy Nghi Ninh lập tức đi lên. Do dự một chút ôm quyền nói:
- "Ngụy gia tiểu thư, ta cũng là sốt ruột không có biện pháp. Không thể không tới cửa mà nói! Tiểu thư xem có thể hay không cho ta gặp lão phu nhân một lần?"
Ngụy lão phu nhân hiện tại đứng đều đứng không vững, Nghi Ninh căn bản không dám cho bà biết những tin tức xấu.
Nàng thỉnh Quách phó sứ ngồi xuống:
- "Tổ mẫu thân thể không khỏe, vô phương, ngài nói với ta là được."
Quách phó sứ nghĩ rằng nàng một cái tiểu cô nương có thể biết cái gì, nhưng lúc này tình hình nguy ngập, cũng bất chấp, hắn lấy lại bình tĩnh nói:
- "Ta hôm nay tiến cung diện thánh, là muốn đi nghe thánh thượng an bày điệu vụ. Ai biết đụng phải Trung Cần Bá... Ta ngay tại bên ngoài cửa điện đợi một lát, nghe được Trung Cần Bá dâng tấu chương về Quốc công gia, nay hắn xem như nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Đem toàn bộ khuyết điểm Tuyên Phủ tính đến trên đầu Quốc công gia, thậm chí nói Quốc công gia đã từng kháng chỉ không tuân, sớm đã có ý không đảm đương được chức vụ Tổng binh Tuyên Phủ. Hoàng thượng nghe xong càng thêm tức giận, đương trường liền đập bể chén trà! Nói câu "Có tâm này thật đáng chết"!"
- "Ta nghe được thánh thượng phát hỏa, không dám nghe nhiều, lập tức liền xuất ra."
Quách phó sứ nói,
- "Lần này sợ rằng thánh thượng thật sự là động tâm giận dữ. Chúng ta lại không có biện pháp nào, nay chỉ có thể đến xem lão phu nhân, xem lão nhân gia bà có biện pháp gì hay không cứu Quốc công gia lúc này đây! Nếu không Quốc công gia cho dù còn sống trở về cũng khó tránh khỏi tội chết! Cho dù không chết, chỉ sợ sẽ bị tước đi phong hào, biếm làm thứ dân là đều nhẹ nhất!"
Nghi Ninh nghe xong lời hắn nói cơ hồ ngây ngẩn cả người, dường như bị một bàn tay vô hình nắm lấy tâm, dùng sức co rúm, mang theo từng trận run rẩy.
Ngày hôm qua Trình Lang đã nói qua, hắn lo lắng Hoàng thượng sẽ mượn cớ này làm khó dễ Ngụy Lăng, cây to đón gió. Nhưng nàng cho rằng hiện tại xử lý quân vụ quan trọng hơn, Hoàng thượng hẳn là sẽ không vội vàng động Ngụy gia. Ai biết Trung Cần bá cư nhiên đi dâng tấu Ngụy Lăng... Ngụy Lăng như thế nào cùng Trung Cần bá kết thù, còn không phải bởi vì nàng sao!
Lúc trước Ngụy Lăng cưỡng bức Trung Cần bá không được truyền ra bên ngoài chuyện nàng cùng Thẩm Ngọc, còn kém chút liền phế đi con trai của ông ta. Hiện tại mắt thấy Ngụy Lăng đã mất, ông không bắt lấy thời cơ này để trả thù mới là lạ!
Hoàng thượng vốn đã có ý trừng trị Ngụy Lăng, lửa cháy đổ thêm dầu như vậy, không đoạt phong hào Anh quốc công phủ cũng là phải đoạt!
- "Ta hỏi thăm xung quanh, trái phải cũng không biết được ý của Hoàng thượng."
Quách phó sứ có chút không đành lòng nàng một nữ hài nhi thừa nhận những việc này, hắn trầm giọng nói:
- "Kỳ thật chúng ta đều rõ ràng... Quốc công gia hẳn là không về được. Ai cũng không dám đem lời nói đã chết... Tiểu thư như thế nào chủ trì được Anh quốc công phủ lớn như vậy. Không bằng kêu lão phu nhân đứng ra, chúng ta cộng lại, luôn sẽ có chủ ý. Phụ thân tiểu thư mấy năm nay kết xuống rất nhiều thiện duyên, người có thể giúp Quốc công gia đều sẽ giúp."
Nghi Ninh ngồi sững ở ghế thái sư, nàng có thể quản công việc vặt ở Anh quốc công phủ, có thể chiếu cố Đình ca nhi. Nhưng là chuyện trên triều đình nàng lại không thể vươn tay tới...
Ngụy lão phu nhân có năng lực làm cái gì? Bà một lão phu nhân, cho dù có nhất phẩm cáo mệnh trong người, nhưng là lúc này lại đi gặp hoàng hậu cầu hoàng hậu. Hoàng hậu lại sẽ để ý tới các nàng sao?
Mắt thấy Anh quốc công phủ sắp suy đồi, ai sẽ đang lúc này giúp một tay. Những người này cho dù xem tình cảm ngày xưa muốn giúp Anh quốc công, nhưng mà bọn họ có năng lực nghĩ ra cái chủ ý gì.
Nghi Ninh nhắm chặt mắt, đứng lên hỏi:
- "Quách phó sứ liệu có ý tưởng gì không?"
Quách phó sứ chần chờ nói:
- "Không bằng dâng tấu chương vì phụ thân tiểu thư cầu tình, nhắc tới công lao ngày xưa của Anh quốc công..."
Nghi Ninh hỏi:
- "Nếu như Hoàng thượng ném ở một bên không xem thì sao? Nếu là nói phụ thân ta chậm trễ quân tình, bởi vậy giáng tội các vị sẽ làm sao?"
Thiên uy không thể phạm, không thể lỗ mãng làm việc. Võ tướng không có phương pháp gì, sử khởi áp phích cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Thật sự không phải có thể mượn dùng.
Quách phó sứ nghe lời của nàng, mỗi câu cũng đều có trật tự, rốt cục có thể nói với nàng mấy câu. Bọn họ làm sao không biết, nhưng thời điểm này có thể có biện pháp nào! Hắn nặng nề mà thở dài:
- "Nhưng nay... Cũng không có người đứng ra vì phụ thân tiểu thư nói chuyện! Lục đô đốc cùng Binh bộ thương nghị, cầu kiến hắn một người hắn đều không có gặp! Chúng ta đều biết hắn là muốn bo bo giữ mình. Nhưng thật sự không thể nhìn Anh quốc công chinh chiến một thân, khi xảy ra chuyện còn lưu lạc đến kết cục bị tước đi phong hào."
Nghi Ninh gắt gao nắm chặt nắm tay một lát, nàng cung kính làm một cái đại lễ với Quách phó sứ rồi nói:
- "Đa tạ Quách phó sứ truyền lời, phụ thân hiện tại sinh tử không rõ, nhưng tình cảm ngài giúp phụ thân ta sẽ nhớ kỹ."
Quách phó sứ liền vội bảo nàng đứng lên:
- "Này... Việc này cũng không biết có thể giúp được cái gì. Tiểu thư không cần như vậy, năm đó Quốc công gia cứu ta, tình nghĩa so với việc này nặng hơn!"
- "Ta có biện pháp thử xem."
Nghi Ninh cúi đầu, tiếp tục nói:
- "Mong rằng Quách phó sứ giúp ta chú ý tin tức trong cung, ta vô cùng cảm kích."
Nghi Ninh cho hạ nhân đưa Quách phó sứ xuất môn, nàng đi tới chỗ Ngụy lão phu nhân.
Hứa thị rốt cục làm cho Ngụy lão phu nhân tâm tình hòa dịu một chút, khó được nhìn thấy bà vẻ mặt thả lỏng, vẻ mặt ôn hoà hỏi Ngụy Di gần nhất đang đọc sách gì? Nhìn thấy Nghi Ninh đi vào, lôi kéo tay nàng nói:
- "Con đã tới, Gia tỷ muội nói muốn chơi cùng con, đi tới viện của con không có tìm được con."
Nhìn Nghi Ninh một lát lại hỏi:
- "Tổ mẫu xem sắc mặt con không được tốt, có phải hay không không có nghỉ ngơi tốt?"
Nghi Ninh lắc lắc đầu, nàng nhìn thấy Ngụy Gia đứng bên Hứa thị lôi kéo tay Hứa thị, sợ hãi nhìn mình, vẫn là bộ dáng rất hiếu kỳ. Nghi Ninh quay đầu lại nói:
- "Ngài cùng Đường thẩm hàn huyên cái gì, cao hứng như vậy."
Ngụy lão phu nhân nói:
- "Đường thẩm nói ở lại đây chiếu cố tổ mẫu, nàng có thể hỗ trợ chiếu khán một ít chuyện trong phủ. Gia tỷ muội cũng lưu lại, bất quá Ngụy Di đường huynh con phải đi Trung Thành Binh mã tư nhậm chức."
Trung Thành Binh mã tư cách Ngọc Tỉnh Phố Nhỏ không xa, chỉ cách hai dãy phố.
Nghi Ninh đột nhiên nói với bà,
- "...Tổ mẫu, con một lát phải ra ngoài một chút. Muốn đi nhìn xem cửa hàng, con mang theo quản sự Cố ma ma đi cùng, ngài không cần lo lắng!."
Ngụy lão phu nhân ngẩn người, nói:
- "Con muốn tổ mẫu cho Tống ma ma đi cùng với con hay không?"
Nghi Ninh lắc lắc đầu nói không cần. Trân Châu đã kêu hạ nhân chuẩn bị xong xe ngựa, tiến vào thỉnh nàng.
Nghi Ninh cáo lui đi ra, Trân Châu khoát cho nàng một cái áo choàng, nàng giơ chân bước lên xe ngựa. Cùng ở sau người là một đội hộ vệ Ngụy Lăng bồi dưỡng.
Nghi Ninh đẩy ra màn xe, thanh âm thản nhiên, cơ hồ muốn biến mất ở giữa trời chiều:
- "Đi... Ninh Viễn hầu phủ."
Ninh Viễn hầu phủ, nàng đã nhiều năm chưa từng đặt chân.
Nhưng hiện nay trừ bỏ Lục Gia Học có thể giúp Anh quốc công phủ, còn có ai có thể giúp được?
Trình Lang dù sao chính là quan viên Lại bộ, tay không vươn đến quân chính được. Cầu La Thận Viễn cũng là khó xử hắn, hắn hiện tại ở triều đình vừa đứng vững, không thể liên lụy tới phương diện này được.
Nàng chỉ có thể đi cầu Lục Gia Học.
Xe ngựa chầm chậm đi ở trên đường đã vào thu, ánh sáng mặt trời mùa thu vào buổi chiều, chiếu lên trên đường những giọt nước long lanh.
Nghi Ninh nghe được trong phố nhỏ có âm thanh tiểu hài chơi đùa, âm thanh người lớn quát lớn, âm thanh tiểu nhị trong hiệu thuốc nhỏ đọc phương thuốc. Sau đó ngửi thấy được mùi hương khói bếp, lúc này từng nhà đều phải bắt đầu nấu cơm.
Nghi Ninh dựa vào vách xe ngựa, nàng nhớ tới trước kia cũng không phải không có cầu xin qua Lục Gia Học.
Đại khái chính là, nàng ngồi ở trên giường nhỏ bên cạnh cửa sổ thêu thùa may vá, hắn luôn quấy rầy nàng:
- "Trong nhà không có mấy cái này sao?"
Hoặc là cười tiến đến trước mặt nàng,
- "Nàng nói với ta, ta mua cho nàng nhiều hơn mười lần không được sao?"
Nàng sắp hỏng mất, nói:
- "Chàng đừng có quấy rối thiếp, bằng không thiếp làm không xong, buổi tối phải đẩy nhanh tốc độ đấy!"
Đây là làm quà sinh nhật cho Hầu phu nhân, một cái đai buộc đầu khảm phỉ thúy.
Hắn nhíu nhíu mày nói:
- "Aiza… người khác đưa nhiều lễ vật như vậy. Nàng đưa cho bà ta, nói không chừng sẽ ném tới khố phòng không để ý tới!."
Hắn lại mắt sắc nói:
- "Nhưng hiện tại ta để ý tới nàng, nàng thế nào không lấy lòng ta đây?"
Cuối cùng nàng cầu xin hắn đừng quấy rầy chính mình. Đi ra ngoài cưỡi ngựa, cho chim ăn, bài bạc đều có thể, tha cho nàng thanh tịnh một chút!.
Hắn lại cười tủm tỉm khoát áo choàng, dựa vào nàng đọc sách.
Hiện tại nàng đi cầu xin hắn, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, phải gọi hắn Lục đô đốc. Nàng thậm chí phải quỳ lạy, không biết hắn có đáp ứng hay không?
Cái người trong trí nhớ này, nàng phải quỳ trước mặt hắn sao?
************
......
- -----oOo------
Ban đêm trời đổ mưa, sáng sớm thức dậy vẫn chưa ngừng lại.
Trong đình viện cây cối bị mưa làm ướt càng thêm xanh, đầy đất đều là cành lá khô gãy do gió đêm qua thổi xuống.
Tùng Chi dẫm trên cành khô gãy, vạt áo màu lam bị mưa thấm ướt, nha hoàn nhìn thấy nàng liền cuối người hành lễ, mở ra mành thư phòng, thỉnh nàng đi vào.
Nghi Ninh cảm giác được một cỗ hơi nước cùng gió lạnh thổi đến, nhìn ra bên ngoài mới biết được mưa còn chưa tạnh.
Tùng Chi hành lễ với nàng nói:
- "Tiểu thư, quản sự tới hỏi ngài. Nói là Quốc công gia trước đây lúc này đều phải thu địa tô điền trang, nhưng năm nay thu hoạch trễ. Người xem có thể hay không hoãn một ít..."
Ngụy lão thái gia theo Tiên hoàng chinh chiến, coi như là lừng lẫy cả đời, tích góp từng tí một không ít của cải. Đến Ngụy Lăng này cũng không có bại hoại, cho nên Ngụy gia của cải càng phong phú.
Trước kia đều là Ngụy Lăng cầm giữ, Nghi Ninh cũng chỉ là dòm ngó một góc. Hiện tại thời điểm này qua tay nàng mới biết được đáng sợ.
Mấy năm nay điền sản tích lũy tính ra có hơn ba ngàn mẫu, phân bố ở các nơi, Kinh Giao, Bảo Định, Bảo Trì cùng Thông Châu. Bất động sản, khế đất cùng các loại kim khí, đồ cổ nhiều đếm không xuể, khả năng ngay cả chính bản thân Ngụy Lăng cũng không nhớ hết. Khó trách ông ngày thường ra tay quá rộng rãi, thật sự là có tiền.
Lúc này Nghi Ninh mới phát hiện gia đình quan gia cùng huân tước khác nhau vẫn là rất lớn, đương nhiên Ngụy Lăng cũng thuộc loại nhân tài kiệt xuất trong đó, thế gia khác ít có của cải này.
Quản lý tích sản lớn như vậy cũng không phải là nói chơi. Nghi Ninh hiện tại mới biết được, Ngụy Lăng căn bản sợ mình ứng phó không nổi, cho nên trước kia mới không thật sự đưa mấy thứ này tới trên tay mình.
Tối hôm qua Nghi Ninh cơ hồ không thế nào ngủ, mắt bị thâm quầng. Nàng buông bút trong tay xuống, cầm khăn nóng nha hoàn đưa tới lau tay, hỏi:
- "Quản sự hiện tại đang ở đâu?"
- "Ở chính đường chờ ngài."
Nha hoàn che ô, vây quanh Nghi Ninh đi chính đường. Mưa rơi giọt giọt tí tách, đá trên đường cũng ướt sũng.
Lý quản sự đang ở chính đường, bên trong uống trà chờ, ông mặc một bộ y bào lụa tơ tằm hoa tròn, khuôn mặt béo trắng, trong tay sổ sách đã chuẩn bị tốt. Hành lễ với Nghi Ninh, đưa sổ sách cho nàng:
- "Tiểu thư xem xem, đây là địa tô ở Bảo Định mấy năm trước, Quốc công gia đối tá điền luôn luôn hiền lành, chúng ta chỉ lấy ba phần địa tô, thôn trang khác bốn phần năm phần đều có... Năm nay thời tiết không tốt, tiểu nhân xem chúng ta nên tăng địa tô, bằng không năm nay sợ là thu không bằng mức năm trước."
Ở Bảo Định, Ngụy gia có hơn một ngàn mẫu, nơi đó đồng ruộng phì nhiêu, số lượng tiền thu được cũng thực khổng lồ.
Nghi Ninh coi hết sổ nợ. Lão phu nhân bị bệnh, sự tình cơ hồ đều đưa đến chỗ của nàng. Lúc này có mấy người tâm nhãn giả dối thấy nàng nhỏ tuổi, giấu giếm nàng lừa nàng chỉ cho là nàng không hiểu chuyện mà thôi. Nghi Ninh lập tức liền nói:
- "Năm nay thời tiết không tốt, mọi người thu hoạch cũng đều không được. Vốn thuê điền cũng là phải có tiền thuê, nếu là chúng ta lại tăng tiền thuê, chỉ sợ sẽ chọc tiếng oán than dậy đất."
Ngụy Lăng trước kia vì muốn tích góp danh tốt, cho nên mới thu ít tiền thuê. Nhưng hiện tại ông vừa xảy ra chuyện, có thể nào lúc này lại đối Ngụy gia lửa cháy đổ thêm dầu?
Lý quản sự liền cười pha trò:
- "Tiểu thư nói sai rồi! Những tá điền này đều thành tinh đấy. Những nhà khác đều là bốn phần năm phần, có thể nói cái gì! Năm nay nếu tiểu thư không tăng địa tô, chúng ta thu hoạch có thể ít. Ngài không hiểu việc này đâu, giao cho tiểu nhân làm là không sai, bằng không Quốc công gia trở về cũng sẽ trách tội ngài làm không tốt..."
- "Ta không đồng ý tăng địa tô."
Nghi Ninh lắc đầu, khép lại sổ sách đưa cho ông ta.
- "Nếu ông không có cách nói gì khác, trước hết đi xuống đi."
Lý quản sự hơi hơi sửng sốt, ông nguyên tưởng rằng tiểu cô nương không hiểu chuyện, cũng chỉ có thể nghe theo ông làm chủ. Ông lại tiếp tục nói:
- "Quốc công gia trở về nếu trách tội..."
- "Phụ thân trách tội cũng là trách tội ta, không có quan hệ gì với ông."
Nghi Ninh đánh gãy lời ông. Vị Lý quản sự này từ thời điểm lão thái gia liền luôn luôn hầu hạ Ngụy gia, hiện tại là ỷ vào chính mình ở trong phủ có vài phần thể diện, dám cùng chủ tử tranh cãi.
Nghi Ninh cười cười nói:
- "Lý quản sự, lời ta nói còn là dùng được chứ? Quản điền sản trong phủ là một tay ngài, người khác đều nhìn ngài đấy!."
Lý quản sự nghe đến đó, mới vội cười khom người:
- "Lời Tiểu thư nói tự nhiên dùng được, tiểu nhân đi phân phó là được!"
Lời này của tiểu thư trong tối ngoài sáng uy hiếp ông đây.
Quản điền trang là một công việc béo bở, lại không cần nghe chủ tử sai phái, ưu việt lại nhiều, ai mà không tranh nhau cướp đi làm.
Nha đầu đưa Lý quản sự đi ra ngoài, Nghi Ninh vừa uống ngụm trà. Liền có hạ nhân đến bẩm, nói Đình ca nhi từ Vệ Sở đã trở lại, trước dẫn hắn đi tới chỗ Ngụy lão phu nhân.
Nghi Ninh đến chỗ Ngụy lão phu nhân, liền nhìn thấy Ngụy lão phu nhân ôm Đình ca nhi.
Ngụy lão phu nhân vuốt vuốt tôn tử không nói, nghĩ đến về sau Ngụy gia có thể chỉ còn một căn huyết mạch này, lại là khó chịu.
Đình ca nhi còn có chút ngây thơ, nó dù sao còn nhỏ, không quá minh bạch mất đi phụ thân kết quả là ý nghĩa gì?
Đình ca nhi nhìn thấy Nghi Ninh đi vào, nhào vào trong lòng Nghi Ninh kêu tỷ tỷ.
Tống ma ma tiến vào thông truyền, nói Đường phu nhân Ngụy gia Hứa thị tới.
Ngụy lão thái gia chỉ có một nhi tử Ngụy Lăng này, nhưng bản thân ông lại còn có một bào đệ, bào đệ này có một nhi tử Ngụy Anh.
Ngụy Anh hiện tại làm chỉ huy sử Vệ Sở, võ quan chính tam phẩm. Vị Hứa thị này chính là thê tử Ngụy Anh.
Nghi Ninh thấy qua Hứa thị hai lần, một lần là thời điểm nhập gia phả, còn có chính là thời điểm mừng năm mới năm trước. Bởi vì đã chia ra, bình thường lui tới cũng là không nhiều lắm. Hẳn là nghe nói Ngụy Lăng gặp chuyện không may mới vội vàng chạy tới.
Sau một lát bọn nha hoàn vây quanh một vị phụ nhân đi vào, mặc một bộ quần áo lụa hoa màu thu quỳ, quần áo trắng trong thuần khiết thanh lịch. Vì muốn tỏ ra tôn kính, trên tóc mai chỉ mang trâm ngọc.
Phía sau bà còn đi theo hai người, nam hài cao hơn bà một đầu, mặc một bộ y phục màu lam, mười lăm mười sáu tuổi. Nữ hài cở mười một mười hai tuổi, mặc một bộ màu hồng cánh sen triền chi.
Hai người lần lượt hành lễ với Ngụy lão phu nhân.
Nha đầu chuyển ghế tròn đến đặt bên giường Ngụy lão phu nhân, Hứa thị lại không ngồi, lôi kéo tay Ngụy lão phu nhân nói:
- "Vừa biết chuyện Anh quốc công, nhị gia liền dặn con nhanh tới đây. Con mang huynh muội Di ca nhi cùng Gia nhi đến thỉnh an với ngài... Lão phu nhân, ngài đừng buồn sẽ sinh bệnh, trong phủ này còn phải dựa vào ngài chống đỡ. Đình ca nhi lại còn nhỏ... Aiza, sao ra chuyện như vậy!"
Hai người kia, nam hài tên Ngụy Di, bộ dạng anh tuấn cao ngất. Nữ hài tên Ngụy Gia, đều là hài tử đích xuất của Hứa thị.
Ngụy lão phu nhân so với hôm qua đã đở hơn nhiều. Bà cười khổ nói:
- "Trong phủ vừa xảy ra kiếp nạn này, mệt nhọc các ngươi lo lắng... Nghi Ninh, con tới đây gặp qua đường thẩm con."
Nghi Ninh đi tới hành lễ. Hứa thị liếc mắt nhìn Nghi Ninh một cái, nhận ra đây là nữ hài Anh quốc công ôm trở về, cũng không nóng không lạnh, chính là hàm súc có lễ đối nàng gật gật đầu.
Ngụy Gia đứng sau lưng Hứa thị lại có chút tò mò nhìn Nghi Ninh, ánh mắt tiểu cô nương trong suốt. Ngụy Di lại lườm nàng liếc mắt một cái, liền chắp tay sau lưng nhìn cây bạch quả cao lớn ngoài cửa sổ.
Hai người này Nghi Ninh đều là lần đầu tiên nhìn thấy, nàng thấy Ngụy Gia đối nàng hé miệng cười cười, cảm thấy nàng rất hòa thuận, cũng tươi cười lại với nàng ta một cái.
Ánh mắt Ngụy Gia liền sáng ngời, bộ dáng tựa hồ muốn nói với nàng cái gì?
Nghi Ninh thấy trên tay dưới cổ tay áo của Đình ca nhi lộ ra khối bầm xanh, liền nói:
- "Tổ mẫu, ngài cùng biểu thẩm nói chuyện, trước con mang Đình ca nhi đi đổi xiêm y khác cho đệ đệ."
Đình ca nhi mới vừa trở về, dọc theo đường đi xa mã mệt nhọc, là nên rửa mặt một chút. Ngụy lão phu nhân gật gật đầu để nàng mang Đình ca nhi đi.
Nghi Ninh nắm tay Đình ca nhi đi ra ngoài, hỏi Đình ca nhi ở Vệ Sở thế nào?
Đình ca nhi nói sư phụ mỗi ngày đều bắt nó phải đứng tấn nửa canh giờ, cả người tê mỏi. Còn dạy nó cưỡi ngựa, nó từ trên lưng ngựa ngã xuống đau đến thẳng khóc, cũng không có người đến an ủi nó. Nó đành phải tự bản thân vỗ vỗ mông đứng lên.
Đi tới Vệ Sở mọi người đều ăn bánh bao không, ngay từ đầu nó cũng miễn cưỡng ăn, có một lần không thoải mái thật sự ăn không vô, sư phụ liền từ bên ngoài mua bánh bao lá sen nhân gà cho nó ăn.
Sau đó nói đến chuyện Ngụy Lăng, nó liền ngẩn người nói:
- "Sau khi hộ vệ đến đưa thư tín... Sư phụ liền khóc, để đệ nhanh nhanh trở về."
Nghi Ninh biết sư phụ này của Đình ca nhi, cũng là người đi theo Ngụy Lăng nhập tử xuất sinh, cảm tình đều rất sâu.
Đình ca nhi còn nói:
- "Trước kia mỗi lần đệ trở về, phụ thân đều sẽ tới đón đệ. Đệ muốn phụ thân ôm đệ, phụ thân để cho đệ ngồi ở trên cổ mang theo đệ đi nơi nơi."
Nó nắm tay Nghi Ninh, cảm giác được sợ hãi.
- "Tỷ tỷ, có phải hay không về sau đệ không còn được thấy phụ thân..."
- "Không phải." Nghi Ninh sờ sờ đầu của nó, "…Phụ thân sẽ về! Còn chưa có nhìn thấy Đình ca nhi chúng ta lớn lên cưới vợ đâu. Chờ phụ thân trở lại, Đình ca nhi cho phụ thân nhìn xem đệ đã học được gì!."
- "Đệ đã luyện cưỡi ngựa rất giỏi." Đình ca nhi nháy mắt nói: "Phụ thân trở về là có thể nhìn."
Nghi Ninh nghe đến đó cũng nhịn không được nghẹn ngào. Nàng hít vào một hơi thật sâu, bảo Đồng ma ma mang Đình ca nhi đi tắm rửa.
Nàng vừa xong, chuẩn bị tìm chút thuốc dán bôi cho Đình ca nhi. Trân Châu liền vội vàng vào:
- "...Tiểu thư, Kim ngô vệ Quách phó sứ tới!"
Nghi Ninh giao thuốc dán trong tay cho Tùng Chi, bảo nàng đi bôi thuốc cho Đình ca nhi, nàng nhíu nhíu mày.
Vị Quách phó sứ này quan hệ với Ngụy Lăng nhất định tốt. Nàng cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp qua một lần, Ngụy Lăng hướng Quách phó sứ giới thiệu nàng, lúc đó còn nói qua mấy câu. Làm sao có thể giờ phút này tìm tới cửa? Nàng là nữ quyến không tốt đi gặp ngoại nam, nhưng mà hiện tại trong phủ trừ bỏ nàng, cũng không có người có thể tiếp đãi khách nhân.
Giờ phút này tìm tới, vậy tất nhiên chính là việc gấp.
Nàng mang theo nha hoàn ma ma đi tiền thính, nhìn thấy Quách phó sứ mặc quan bào võ tướng chính là đang ở tiền thính chờ nàng, sắc mặt của hắn rất không tốt. Nhìn thấy Nghi Ninh lập tức đi lên. Do dự một chút ôm quyền nói:
- "Ngụy gia tiểu thư, ta cũng là sốt ruột không có biện pháp. Không thể không tới cửa mà nói! Tiểu thư xem có thể hay không cho ta gặp lão phu nhân một lần?"
Ngụy lão phu nhân hiện tại đứng đều đứng không vững, Nghi Ninh căn bản không dám cho bà biết những tin tức xấu.
Nàng thỉnh Quách phó sứ ngồi xuống:
- "Tổ mẫu thân thể không khỏe, vô phương, ngài nói với ta là được."
Quách phó sứ nghĩ rằng nàng một cái tiểu cô nương có thể biết cái gì, nhưng lúc này tình hình nguy ngập, cũng bất chấp, hắn lấy lại bình tĩnh nói:
- "Ta hôm nay tiến cung diện thánh, là muốn đi nghe thánh thượng an bày điệu vụ. Ai biết đụng phải Trung Cần Bá... Ta ngay tại bên ngoài cửa điện đợi một lát, nghe được Trung Cần Bá dâng tấu chương về Quốc công gia, nay hắn xem như nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Đem toàn bộ khuyết điểm Tuyên Phủ tính đến trên đầu Quốc công gia, thậm chí nói Quốc công gia đã từng kháng chỉ không tuân, sớm đã có ý không đảm đương được chức vụ Tổng binh Tuyên Phủ. Hoàng thượng nghe xong càng thêm tức giận, đương trường liền đập bể chén trà! Nói câu "Có tâm này thật đáng chết"!"
- "Ta nghe được thánh thượng phát hỏa, không dám nghe nhiều, lập tức liền xuất ra."
Quách phó sứ nói,
- "Lần này sợ rằng thánh thượng thật sự là động tâm giận dữ. Chúng ta lại không có biện pháp nào, nay chỉ có thể đến xem lão phu nhân, xem lão nhân gia bà có biện pháp gì hay không cứu Quốc công gia lúc này đây! Nếu không Quốc công gia cho dù còn sống trở về cũng khó tránh khỏi tội chết! Cho dù không chết, chỉ sợ sẽ bị tước đi phong hào, biếm làm thứ dân là đều nhẹ nhất!"
Nghi Ninh nghe xong lời hắn nói cơ hồ ngây ngẩn cả người, dường như bị một bàn tay vô hình nắm lấy tâm, dùng sức co rúm, mang theo từng trận run rẩy.
Ngày hôm qua Trình Lang đã nói qua, hắn lo lắng Hoàng thượng sẽ mượn cớ này làm khó dễ Ngụy Lăng, cây to đón gió. Nhưng nàng cho rằng hiện tại xử lý quân vụ quan trọng hơn, Hoàng thượng hẳn là sẽ không vội vàng động Ngụy gia. Ai biết Trung Cần bá cư nhiên đi dâng tấu Ngụy Lăng... Ngụy Lăng như thế nào cùng Trung Cần bá kết thù, còn không phải bởi vì nàng sao!
Lúc trước Ngụy Lăng cưỡng bức Trung Cần bá không được truyền ra bên ngoài chuyện nàng cùng Thẩm Ngọc, còn kém chút liền phế đi con trai của ông ta. Hiện tại mắt thấy Ngụy Lăng đã mất, ông không bắt lấy thời cơ này để trả thù mới là lạ!
Hoàng thượng vốn đã có ý trừng trị Ngụy Lăng, lửa cháy đổ thêm dầu như vậy, không đoạt phong hào Anh quốc công phủ cũng là phải đoạt!
- "Ta hỏi thăm xung quanh, trái phải cũng không biết được ý của Hoàng thượng."
Quách phó sứ có chút không đành lòng nàng một nữ hài nhi thừa nhận những việc này, hắn trầm giọng nói:
- "Kỳ thật chúng ta đều rõ ràng... Quốc công gia hẳn là không về được. Ai cũng không dám đem lời nói đã chết... Tiểu thư như thế nào chủ trì được Anh quốc công phủ lớn như vậy. Không bằng kêu lão phu nhân đứng ra, chúng ta cộng lại, luôn sẽ có chủ ý. Phụ thân tiểu thư mấy năm nay kết xuống rất nhiều thiện duyên, người có thể giúp Quốc công gia đều sẽ giúp."
Nghi Ninh ngồi sững ở ghế thái sư, nàng có thể quản công việc vặt ở Anh quốc công phủ, có thể chiếu cố Đình ca nhi. Nhưng là chuyện trên triều đình nàng lại không thể vươn tay tới...
Ngụy lão phu nhân có năng lực làm cái gì? Bà một lão phu nhân, cho dù có nhất phẩm cáo mệnh trong người, nhưng là lúc này lại đi gặp hoàng hậu cầu hoàng hậu. Hoàng hậu lại sẽ để ý tới các nàng sao?
Mắt thấy Anh quốc công phủ sắp suy đồi, ai sẽ đang lúc này giúp một tay. Những người này cho dù xem tình cảm ngày xưa muốn giúp Anh quốc công, nhưng mà bọn họ có năng lực nghĩ ra cái chủ ý gì.
Nghi Ninh nhắm chặt mắt, đứng lên hỏi:
- "Quách phó sứ liệu có ý tưởng gì không?"
Quách phó sứ chần chờ nói:
- "Không bằng dâng tấu chương vì phụ thân tiểu thư cầu tình, nhắc tới công lao ngày xưa của Anh quốc công..."
Nghi Ninh hỏi:
- "Nếu như Hoàng thượng ném ở một bên không xem thì sao? Nếu là nói phụ thân ta chậm trễ quân tình, bởi vậy giáng tội các vị sẽ làm sao?"
Thiên uy không thể phạm, không thể lỗ mãng làm việc. Võ tướng không có phương pháp gì, sử khởi áp phích cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Thật sự không phải có thể mượn dùng.
Quách phó sứ nghe lời của nàng, mỗi câu cũng đều có trật tự, rốt cục có thể nói với nàng mấy câu. Bọn họ làm sao không biết, nhưng thời điểm này có thể có biện pháp nào! Hắn nặng nề mà thở dài:
- "Nhưng nay... Cũng không có người đứng ra vì phụ thân tiểu thư nói chuyện! Lục đô đốc cùng Binh bộ thương nghị, cầu kiến hắn một người hắn đều không có gặp! Chúng ta đều biết hắn là muốn bo bo giữ mình. Nhưng thật sự không thể nhìn Anh quốc công chinh chiến một thân, khi xảy ra chuyện còn lưu lạc đến kết cục bị tước đi phong hào."
Nghi Ninh gắt gao nắm chặt nắm tay một lát, nàng cung kính làm một cái đại lễ với Quách phó sứ rồi nói:
- "Đa tạ Quách phó sứ truyền lời, phụ thân hiện tại sinh tử không rõ, nhưng tình cảm ngài giúp phụ thân ta sẽ nhớ kỹ."
Quách phó sứ liền vội bảo nàng đứng lên:
- "Này... Việc này cũng không biết có thể giúp được cái gì. Tiểu thư không cần như vậy, năm đó Quốc công gia cứu ta, tình nghĩa so với việc này nặng hơn!"
- "Ta có biện pháp thử xem."
Nghi Ninh cúi đầu, tiếp tục nói:
- "Mong rằng Quách phó sứ giúp ta chú ý tin tức trong cung, ta vô cùng cảm kích."
Nghi Ninh cho hạ nhân đưa Quách phó sứ xuất môn, nàng đi tới chỗ Ngụy lão phu nhân.
Hứa thị rốt cục làm cho Ngụy lão phu nhân tâm tình hòa dịu một chút, khó được nhìn thấy bà vẻ mặt thả lỏng, vẻ mặt ôn hoà hỏi Ngụy Di gần nhất đang đọc sách gì? Nhìn thấy Nghi Ninh đi vào, lôi kéo tay nàng nói:
- "Con đã tới, Gia tỷ muội nói muốn chơi cùng con, đi tới viện của con không có tìm được con."
Nhìn Nghi Ninh một lát lại hỏi:
- "Tổ mẫu xem sắc mặt con không được tốt, có phải hay không không có nghỉ ngơi tốt?"
Nghi Ninh lắc lắc đầu, nàng nhìn thấy Ngụy Gia đứng bên Hứa thị lôi kéo tay Hứa thị, sợ hãi nhìn mình, vẫn là bộ dáng rất hiếu kỳ. Nghi Ninh quay đầu lại nói:
- "Ngài cùng Đường thẩm hàn huyên cái gì, cao hứng như vậy."
Ngụy lão phu nhân nói:
- "Đường thẩm nói ở lại đây chiếu cố tổ mẫu, nàng có thể hỗ trợ chiếu khán một ít chuyện trong phủ. Gia tỷ muội cũng lưu lại, bất quá Ngụy Di đường huynh con phải đi Trung Thành Binh mã tư nhậm chức."
Trung Thành Binh mã tư cách Ngọc Tỉnh Phố Nhỏ không xa, chỉ cách hai dãy phố.
Nghi Ninh đột nhiên nói với bà,
- "...Tổ mẫu, con một lát phải ra ngoài một chút. Muốn đi nhìn xem cửa hàng, con mang theo quản sự Cố ma ma đi cùng, ngài không cần lo lắng!."
Ngụy lão phu nhân ngẩn người, nói:
- "Con muốn tổ mẫu cho Tống ma ma đi cùng với con hay không?"
Nghi Ninh lắc lắc đầu nói không cần. Trân Châu đã kêu hạ nhân chuẩn bị xong xe ngựa, tiến vào thỉnh nàng.
Nghi Ninh cáo lui đi ra, Trân Châu khoát cho nàng một cái áo choàng, nàng giơ chân bước lên xe ngựa. Cùng ở sau người là một đội hộ vệ Ngụy Lăng bồi dưỡng.
Nghi Ninh đẩy ra màn xe, thanh âm thản nhiên, cơ hồ muốn biến mất ở giữa trời chiều:
- "Đi... Ninh Viễn hầu phủ."
Ninh Viễn hầu phủ, nàng đã nhiều năm chưa từng đặt chân.
Nhưng hiện nay trừ bỏ Lục Gia Học có thể giúp Anh quốc công phủ, còn có ai có thể giúp được?
Trình Lang dù sao chính là quan viên Lại bộ, tay không vươn đến quân chính được. Cầu La Thận Viễn cũng là khó xử hắn, hắn hiện tại ở triều đình vừa đứng vững, không thể liên lụy tới phương diện này được.
Nàng chỉ có thể đi cầu Lục Gia Học.
Xe ngựa chầm chậm đi ở trên đường đã vào thu, ánh sáng mặt trời mùa thu vào buổi chiều, chiếu lên trên đường những giọt nước long lanh.
Nghi Ninh nghe được trong phố nhỏ có âm thanh tiểu hài chơi đùa, âm thanh người lớn quát lớn, âm thanh tiểu nhị trong hiệu thuốc nhỏ đọc phương thuốc. Sau đó ngửi thấy được mùi hương khói bếp, lúc này từng nhà đều phải bắt đầu nấu cơm.
Nghi Ninh dựa vào vách xe ngựa, nàng nhớ tới trước kia cũng không phải không có cầu xin qua Lục Gia Học.
Đại khái chính là, nàng ngồi ở trên giường nhỏ bên cạnh cửa sổ thêu thùa may vá, hắn luôn quấy rầy nàng:
- "Trong nhà không có mấy cái này sao?"
Hoặc là cười tiến đến trước mặt nàng,
- "Nàng nói với ta, ta mua cho nàng nhiều hơn mười lần không được sao?"
Nàng sắp hỏng mất, nói:
- "Chàng đừng có quấy rối thiếp, bằng không thiếp làm không xong, buổi tối phải đẩy nhanh tốc độ đấy!"
Đây là làm quà sinh nhật cho Hầu phu nhân, một cái đai buộc đầu khảm phỉ thúy.
Hắn nhíu nhíu mày nói:
- "Aiza… người khác đưa nhiều lễ vật như vậy. Nàng đưa cho bà ta, nói không chừng sẽ ném tới khố phòng không để ý tới!."
Hắn lại mắt sắc nói:
- "Nhưng hiện tại ta để ý tới nàng, nàng thế nào không lấy lòng ta đây?"
Cuối cùng nàng cầu xin hắn đừng quấy rầy chính mình. Đi ra ngoài cưỡi ngựa, cho chim ăn, bài bạc đều có thể, tha cho nàng thanh tịnh một chút!.
Hắn lại cười tủm tỉm khoát áo choàng, dựa vào nàng đọc sách.
Hiện tại nàng đi cầu xin hắn, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, phải gọi hắn Lục đô đốc. Nàng thậm chí phải quỳ lạy, không biết hắn có đáp ứng hay không?
Cái người trong trí nhớ này, nàng phải quỳ trước mặt hắn sao?
************
......
- -----oOo------