Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 104
Edit + Beta: Đào Mai
La Thận Viễn mới từ nha môn Đại Lý tự trở về.
Nói chuyện với Từ Vị một hồi lâu, hắn cảm thấy hơi mệt. La Thận Viễn mang theo hạ nhân đi vào trong phủ, rất nhanh thuộc hạ Lâm Vĩnh liền theo kịp.
Thận Viễn hỏi hắn:
- "Phong thư kia Tôn tiểu thư đã mang đi?"
Lâm Vĩnh cung kính trả lời:
- "Dựa theo ngài phân phó, đã bảo Khương ma ma đưa cho Tôn tiểu thư. Đánh giá lúc này Tôn tiểu thư cũng nên cách phủ."
La Thận Viễn gật đầu, đi tới chính đường, lại phát hiện chính đường so với ngày thường yên tĩnh một chút.
Thời điểm Nghi Ninh ở đây sẽ náo nhiệt hơn, trong phòng nàng có mấy nha đầu rất thích cười đùa, nàng rất thích người khác náo nhiệt. La Thận Viễn không thấy được nàng, liền nhíu nhíu mày:
- "Nghi Ninh đâu?"
Lâm Vĩnh tìm hộ vệ tới, hộ vệ kia gặp là La đại nhân, liền chắp tay nói:
- "Đại nhân, tiểu thư bồi Tôn tiểu thư đi kênh đào bên kia. Thuộc hạ xem sắc trời hôm nay, đánh giá một lát cũng sẽ trở lại."
La Thận Viễn nghe đến đó bỗng nhiên mở to mắt. Những hộ vệ đứng sau lưng hắn sắc mặt cũng khẽ biến.
Hắn lạnh lùng nhìn hộ vệ này, cơ hồ là nghiến răng nói ra những lời này:
- "…Không phải ta không cho nàng đi ra ngoài sao, ai chuẩn nàng rời phủ hả?"
La Thận Viễn luôn luôn không lộ cảm xúc ra ngoài, bộ dáng sắc bén như vậy hộ vệ này cũng không có gặp qua. Hắn vội vã trả lời:
- "Tiểu thư nói đi một lúc liền trở về! Tiểu nhân còn phái hộ vệ đi theo, nghĩ đến cũng sẽ không xảy ra chuyện gì..."
Nhìn thấy sắc mặt La Thận Viễn càng ngày càng âm trầm, hắn đột nhiên có loại dự cảm phi thường bất hảo, trong lòng kinh hoàng, ngữ khí không khỏi liền thác loạn,
- "Nếu không... Nếu không tiểu nhân… hiện tại liền phái người đi tìm..."
Theo hắn nói chuyện La Thận Viễn đứng lên, đi đến trước mặt hắn, nâng tay liền đánh hắn một bạt tai.
Hắn là tục xưng đoạn chưởng, đánh người phi thường đau. Hộ vệ bỗng chốc đã bị đánh mộng, quay đầu nửa mặt đều phát run.
Giọng La Thận Viễn có loại băng lãnh hàn ý:
- "Ta đã sớm nói qua, thời điểm ta không ở trong phủ không cho nàng xuất môn, ngươi coi lời nói của ta là gió thổi bên tai sao?"
- "Tiểu nhân cho rằng không có gì..."
Hộ vệ nhìn thấy ánh mắt La Thận Viễn càng ngày càng lạnh mạc, hắn nhớ tới nghe đồn vị La đại nhân này, là như thế nào đối với phạm nhân, trời sinh âm ngoan như thế nào. Hắn quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy phía sau lưng mồ hôi lạnh bỗng chốc liền xông ra, mặt đã sưng lên, hắn cúi đầu nói:
- "Là tiểu nhân sai lầm rồi, cầu xin đại nhân trách phạt, cầu xin đại nhân trách phạt..."
Hạ nhân đã mang tới cho La Thận Viễn áo choàng, đã có người đi chuẩn bị ngựa xe, hắn sửa sang lại tay áo lạnh lùng nói với người bên cạnh:
- "Dẫn hắn đi quỳ, chờ ta trở lại lại thu thập."
Sau đó lập tức đi ra chính đường, Lâm Vĩnh đã chuẩn bị tốt xe ngựa cùng nhân thủ, mấy người một đường hướng tới kênh đào.
Dọc theo đường đi sắc mặt La Thận Viễn đều phi thường khó coi.
Hắn muốn phóng dây câu cá, lại sợ là người khác không đủ để cho Trình Lang tin tưởng, ngay cả Tôn Tòng Uyển đều tính kế vào.
Trong lá thư này viết gì... Kỳ thật chính là cố ý đưa cho Trình Lang, ai biết Nghi Ninh hôm nay cư nhiên cùng Tôn Tòng Uyển xem kênh đào! Hắn ngày hôm qua không phải bồi nàng xem qua sao!
Tuy rằng Trình Lang là biểu ca trên danh nghĩa của Nghi Ninh, nhưng người này tâm tư cũng là hay thay đổi không dễ đối phó. Vì đạt tới mục đích của chính mình, ai biết kết quả hắn sẽ làm gì?
Lần trước thời điểm Thẩm Ngọc thiếu chút nữa khinh bạc Nghi Ninh, hắn cơ hồ chính là bỏ mặc.
Huống chi hiện tại Ngụy Lăng lại không ở kinh thành, trong phủ Anh quốc công hắn còn sợ ai? Ngụy lão phu nhân nữa chân đã tiến vào quan tài, Ngụy Đình tuổi lại còn nhỏ.
La Thận Viễn đè nén tức giận trong lòng, nhẹ thở ra một hơi.
Xe ngựa chạy đi càng lúc càng nhanh.
Nghi Ninh ngồi ở bên giường la hán, nàng sửa sang lại vạt áo chính mình, tiếp tục nói:
- "Ngươi muốn giết ta sao? Hay là nói cho Lục Gia Học đi, để cho hắn đến giết ta?"
Trình Lang môi khẽ nhúc nhích, hắn cơ hồ là không thể tin. Hắn chậm rãi đi lên phía trước, thấp giọng nói:
- "Ngài... Ngài..."
Nghi Ninh đối hắn cười nhẹ nói:
- "A Lang, nếu ngươi muốn giết ta, ngươi hiện tại liền động thủ. Ngươi vì Lục Gia Học làm việc, khẳng định không cần thiết một người biết bí mật của hắn tồn tại..."
Kỳ thật nàng biết Trình Lang sẽ không giết mình, lời nói này cũng bất quá là đang thử hắn kết quả đang nghĩ cái gì mà thôi.
- "Không phải!"
Trình Lang đột nhiên đánh gãy lời của nàng, hắn đi đến trước mặt nàng.
Nhìn ánh mắt của nàng mang theo một loại trầm trọng bi thương, tựa hồ cũng là bị buộc đến mức tận cùng ngược lại nổi ẩn nhẫn, hắn nắm chặt chủy thủ trong tay,
- "Ngài nói đi... Có phải hay không... Ngài thế nào, thế nào chính là..."
Nghi Ninh chậm rãi gật đầu:
- "Ta biết, ta nhớ được tất cả. Ngươi không cần hỏi nhiều vì sao, ta sống thực dè dặt cẩn thận —— đã là người bị hại chết qua một lần, lại ngu xuẩn như vậy chỉ sợ mệnh cũng sẽ không dài."
Nàng tiếp tục nói:
- "Ngươi nếu không phải lấy nàng bức ta, ta cũng sẽ không nói cùng ngươi. Nhưng ngươi không nên hỏi vì sao?"
Kỳ thật nàng cho tới bây giờ đều không có quên qua những chuyện đó!.
Thời điểm rơi xuống vách núi thống khổ tan xương nát thịt, vô lực bị cầm tù trong trâm cài. Cái loại cảm giác vô luận thế nào người khác đều không biết ngươi tồn tại. Vô luận ngoại giới như thế nào biến hóa, ngươi đều không thể nói thêm một câu. Mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy là ác mộng, hoảng sợ thống khổ ngưng tụ trong xương cốt vì người bên gối mà chính mình quan tâm biến thành hung thủ hại mình!.
Đó là bởi vì đã qua hai mươi mấy năm, cho nên cảm giác đã nhạt đi. Nhưng tường đá lạnh lẽo trong thiên viện, Tạ Mẫn bị cô lập trong mưa đêm, những cái này cơ hồ chính là cảnh tượng trong hai mươi mấy năm nàng nhìn thấy nhiều nhất.
Những cảnh tượng đó làm cho nàng cảm thấy hoang vắng lại sợ hãi, cho nên nàng luôn luôn đều muốn quên việc này, nàng thật hy vọng chính mình là một Tiểu Nghi Ninh, mà không phải là một La Nghi Ninh kia của kiếp trước.
Trình Lang giọng khàn khàn nói:
- "Ngài có thể nói một hai sự kiện....."
La Nghi Ninh thở dài, nàng nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:
- "Thời điểm ngươi còn nhỏ thích ăn cái cao củ từ, ăn thật nhiều... Náo loạn đến cuối cùng bỏ ăn, ta cho ngươi ăn ít một chút ngươi lại không chịu, đó là không ăn cơm đều phải ăn nó, có một lần ói ra đầy giường, đều là ta nửa đêm còn phải đi thu dọn cho ngươi."
- "Sau này ngươi còn muốn ăn nó, ta thật sự là không hiểu ngươi đang nghĩ cái gì… Có một lần ngươi liền nói với ta, một lần thời điểm ngươi nhìn thấy ta, ta đã gọi ngươi tới cho ngươi ăn cao củ từ, ngươi cảm thấy đó là điểm tâm ăn ngon nhất."
Nghi Ninh nghĩ đến Trình Lang tuổi nhỏ có chút khiếp nhược kia, nghĩ đến hắn từng như vậy thành ý đối đãi mình, khóe miệng cũng lộ ra một tia mỉm cười.
Nàng tiếp tục nói,
- "Ngươi thích ở chỗ của ta không đồng ý trở về Trình gia. Bà tử Trình gia tới tìm ngươi, nhưng chỗ nào đều tìm không thấy ngươi, ta sốt ruột, phát động nha hoàn bà tử trong phủ nơi nơi tìm ngươi, vẫn là tìm không thấy...”
- “Kết quả các nàng đi rồi ta mới phát hiện ngươi trốn ở trong tủ y phục của ta, còn đang ngủ ở bên trong. Thật sự là dở khóc dở cười, đánh ngươi cũng không phải không đánh cũng không phải..."
Trình Lang vừa nghe nàng nói như vậy tay liền phát run, cảm xúc thật sự là quá mức kịch liệt, hắn thậm chí không biết nên dùng ngôn ngữ gì để biểu đạt...
Đoạn năm tháng đó là thời điểm trong sinh mệnh của hắn số lượng vui vẻ không nhiều lắm, hắn ỷ lại nàng, thích đi theo nàng, giống như cái đuôi nhỏ. Níu chặt nàng liền không buông tay...
Sau khi nàng chết, không còn có người đối với hắn tốt như thế, Lục Gia Học cũng bất quá là lợi dụng hắn.
Trình Lang cũng không thích người khác thích hắn, hắn cảm thấy hết thảy vui vẻ của bản thân đều đã chết theo nàng. Quyền thế địa vị, hắn chưa từng để ý qua?
Hắn đã sớm không phải cái Trình Lang tuổi nhỏ đơn thuần, hắn đối mặt đoạn trí nhớ này thế nhưng có chút ý niệm không nên có! Cho dù hắn lại thế nào mắng chính mình không bằng cầm thú cũng không hữu dụng, vốn cũng chỉ có nàng, vốn trên đời này liền chỉ có một mình nàng đối hắn tốt... Không nghĩ tới cư nhiên nàng còn đây! Nàng ngay tại trước mặt chính mình!
Nàng gặp nhiều thống khổ như vậy, hảo hảo mà ngồi ở trước mặt hắn, an ổn còn sống.
Vậy hắn đã làm cái gì? Hắn làm mấy chuyện này nói ra quả thực chính là tự tự tru tâm!
Hắn ngay từ đầu muốn lợi dụng nàng để thoát khỏi việc hôn nhân với Triệu Minh Châu, thậm chí cố ý cùng Nghi Ninh ái muội, khi đó Nghi Ninh thấy hắn làm việc phóng đãng như vậy, trong lòng sẽ nghĩ thế nào về hắn?
Sau này nàng thiếu chút nữa bị Thẩm Ngọc khinh bạc, hắn thấy được, nhưng hắn không có để ý!
Nếu không phải La Thận Viễn cứu nàng... Nghi Ninh chính là bị hắn hại! Hắn thiếu chút nữa để cho Thẩm Ngọc khinh bạc nàng!
Kia nhưng là La Nghi Ninh!
Trình Lang rốt cuộc khống chế không được run run, chủy thủ trong tay đinh một tiếng rơi xuống.
Nghi Ninh quay đầu lại, liền nhìn thấy Trình Lang chậm rãi quỳ gối trước mặt nàng. Hắn cầm tay nàng, cúi đầu vùi vào trên đầu gối nàng, giọng nói khàn khàn:
- "Thực xin lỗi, ta không biết đó là ngài... Thực xin lỗi."
Nghi Ninh chỉ có thể nhìn thấy chiếc mũi thẳng thắn của hắn, nhìn không tới vẻ mặt của hắn, hắn gắt gao ngăn chận tay nàng, nhưng sau đó nàng cảm giác được lòng bàn tay một mảnh ẩm nóng.
Hắn tựa hồ đè nén thật lớn áy náy hoặc là kích động, Nghi Ninh nghe được tiếng khóc thút thít thở không nổi.
Nghi Ninh lẳng lặng nhìn hắn, cuối cùng chậm rãi vươn tay vuốt vuốt tóc của hắn:
- "A Lang, đừng khóc. Ngươi muốn mượn ta thoát khỏi Minh Châu, ngươi nhìn thấy người khác chịu khổ bỏ mặc... Ngươi thậm chí muốn dùng Tòng Uyển đến uy hiếp ta? Ta tuy rằng cảm thấy trái tim băng giá, nhưng không có nói qua cái gì? Chiêu số của ngươi đả thương địch nhân một ngàn lại tự tổn hại tám trăm, ta cũng không tin ngươi không biết..."
Hắn cuộn thân thể thon dài của mình, một người lớn như vậy, ở trước mặt nàng đích xác cũng khóc giống như một đứa trẻ.
Trình Lang đứng lên, Nghi Ninh không có phản ứng kịp, đã bị hắn gắt gao ôm nàng vào trong ngực.
Trình Lang ôm ấp đối với nàng mà nói thật ra là rất xa lạ, Nghi Ninh trong lòng kỳ quái, lập tức muốn tránh thoát. Lại nghe được hắn ở bên tai thấp giọng nói:
- "Ta thật sự không biết đó là ngài mà... nếu ta biết, ta... ta…"
Nếu hắn biết, hắn làm sao có thể làm việc này! Hắn khẳng định nâng niu nàng ở trong tay, nếu ai dám động nàng một ngón tay, hắn đều phải đem người đó bầm thây vạn đoạn!
Hắn đích xác đã biến thành một người nàng không biết. Ở trong mắt Nghi Ninh, hắn vẫn là cái đứa nhỏ đi sau lưng nàng, nhưng hắn biết chính mình căn bản không phải.
Hắn cảm thấy chính mình phi thường dơ bẩn, những cái nàng dạy chính mình, cho tới bây giờ đều không thích hợp để hắn sinh tồn ở trong quan trường ngươi lừa ta gạt. Mà ý niệm này... của hắn.
Trình Lang gắt gao ôm nàng, không buông tay cũng không nói chuyện, chỉ có còn đè nén hơi thở thật thấp.
Nghi Ninh cảm thấy cánh tay hắn có chút mạnh, ngửi được mùi hương xa lạ thoang thoảng trên người hắn, nàng vỗ vỗ lưng hắn:
- "Ngươi... Ngươi bây giờ là không nên ôm ta như vậy!. Sự việc trước kia đều coi như hết, ngươi để ta cùng Tòng Uyển rời đi... Hi vọng ngươi nghĩ tới dĩ vãng ta đối với ngươi cũng không kém, không cần đã thương người vô tội..."
Nàng căn bản là không rõ!
Trình Lang cười khổ ôm chặt nàng, mất mát mà khuất phục. Hắn chỉ có thể nói:
- "Ngài... Đại khái không hiểu, nhưng ngài phải nhớ kỹ, vô luận ngài nói cái gì, ta đều sẽ đáp ứng. Vô luận là cái gì?"
Nghi Ninh nghe xong trong lòng nghi hoặc, Trình Lang nói lời này.....kết quả là có ý tứ gì?
Nhưng vì hắn ôm nàng, Nghi Ninh căn bản nhìn không tới vẻ mặt của hắn.
Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa:
- "Trình đại nhân, ngài đã hỏi xong chưa? Tựa hồ có người đang tới..."
************
......
- -----oOo------
La Thận Viễn mới từ nha môn Đại Lý tự trở về.
Nói chuyện với Từ Vị một hồi lâu, hắn cảm thấy hơi mệt. La Thận Viễn mang theo hạ nhân đi vào trong phủ, rất nhanh thuộc hạ Lâm Vĩnh liền theo kịp.
Thận Viễn hỏi hắn:
- "Phong thư kia Tôn tiểu thư đã mang đi?"
Lâm Vĩnh cung kính trả lời:
- "Dựa theo ngài phân phó, đã bảo Khương ma ma đưa cho Tôn tiểu thư. Đánh giá lúc này Tôn tiểu thư cũng nên cách phủ."
La Thận Viễn gật đầu, đi tới chính đường, lại phát hiện chính đường so với ngày thường yên tĩnh một chút.
Thời điểm Nghi Ninh ở đây sẽ náo nhiệt hơn, trong phòng nàng có mấy nha đầu rất thích cười đùa, nàng rất thích người khác náo nhiệt. La Thận Viễn không thấy được nàng, liền nhíu nhíu mày:
- "Nghi Ninh đâu?"
Lâm Vĩnh tìm hộ vệ tới, hộ vệ kia gặp là La đại nhân, liền chắp tay nói:
- "Đại nhân, tiểu thư bồi Tôn tiểu thư đi kênh đào bên kia. Thuộc hạ xem sắc trời hôm nay, đánh giá một lát cũng sẽ trở lại."
La Thận Viễn nghe đến đó bỗng nhiên mở to mắt. Những hộ vệ đứng sau lưng hắn sắc mặt cũng khẽ biến.
Hắn lạnh lùng nhìn hộ vệ này, cơ hồ là nghiến răng nói ra những lời này:
- "…Không phải ta không cho nàng đi ra ngoài sao, ai chuẩn nàng rời phủ hả?"
La Thận Viễn luôn luôn không lộ cảm xúc ra ngoài, bộ dáng sắc bén như vậy hộ vệ này cũng không có gặp qua. Hắn vội vã trả lời:
- "Tiểu thư nói đi một lúc liền trở về! Tiểu nhân còn phái hộ vệ đi theo, nghĩ đến cũng sẽ không xảy ra chuyện gì..."
Nhìn thấy sắc mặt La Thận Viễn càng ngày càng âm trầm, hắn đột nhiên có loại dự cảm phi thường bất hảo, trong lòng kinh hoàng, ngữ khí không khỏi liền thác loạn,
- "Nếu không... Nếu không tiểu nhân… hiện tại liền phái người đi tìm..."
Theo hắn nói chuyện La Thận Viễn đứng lên, đi đến trước mặt hắn, nâng tay liền đánh hắn một bạt tai.
Hắn là tục xưng đoạn chưởng, đánh người phi thường đau. Hộ vệ bỗng chốc đã bị đánh mộng, quay đầu nửa mặt đều phát run.
Giọng La Thận Viễn có loại băng lãnh hàn ý:
- "Ta đã sớm nói qua, thời điểm ta không ở trong phủ không cho nàng xuất môn, ngươi coi lời nói của ta là gió thổi bên tai sao?"
- "Tiểu nhân cho rằng không có gì..."
Hộ vệ nhìn thấy ánh mắt La Thận Viễn càng ngày càng lạnh mạc, hắn nhớ tới nghe đồn vị La đại nhân này, là như thế nào đối với phạm nhân, trời sinh âm ngoan như thế nào. Hắn quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy phía sau lưng mồ hôi lạnh bỗng chốc liền xông ra, mặt đã sưng lên, hắn cúi đầu nói:
- "Là tiểu nhân sai lầm rồi, cầu xin đại nhân trách phạt, cầu xin đại nhân trách phạt..."
Hạ nhân đã mang tới cho La Thận Viễn áo choàng, đã có người đi chuẩn bị ngựa xe, hắn sửa sang lại tay áo lạnh lùng nói với người bên cạnh:
- "Dẫn hắn đi quỳ, chờ ta trở lại lại thu thập."
Sau đó lập tức đi ra chính đường, Lâm Vĩnh đã chuẩn bị tốt xe ngựa cùng nhân thủ, mấy người một đường hướng tới kênh đào.
Dọc theo đường đi sắc mặt La Thận Viễn đều phi thường khó coi.
Hắn muốn phóng dây câu cá, lại sợ là người khác không đủ để cho Trình Lang tin tưởng, ngay cả Tôn Tòng Uyển đều tính kế vào.
Trong lá thư này viết gì... Kỳ thật chính là cố ý đưa cho Trình Lang, ai biết Nghi Ninh hôm nay cư nhiên cùng Tôn Tòng Uyển xem kênh đào! Hắn ngày hôm qua không phải bồi nàng xem qua sao!
Tuy rằng Trình Lang là biểu ca trên danh nghĩa của Nghi Ninh, nhưng người này tâm tư cũng là hay thay đổi không dễ đối phó. Vì đạt tới mục đích của chính mình, ai biết kết quả hắn sẽ làm gì?
Lần trước thời điểm Thẩm Ngọc thiếu chút nữa khinh bạc Nghi Ninh, hắn cơ hồ chính là bỏ mặc.
Huống chi hiện tại Ngụy Lăng lại không ở kinh thành, trong phủ Anh quốc công hắn còn sợ ai? Ngụy lão phu nhân nữa chân đã tiến vào quan tài, Ngụy Đình tuổi lại còn nhỏ.
La Thận Viễn đè nén tức giận trong lòng, nhẹ thở ra một hơi.
Xe ngựa chạy đi càng lúc càng nhanh.
Nghi Ninh ngồi ở bên giường la hán, nàng sửa sang lại vạt áo chính mình, tiếp tục nói:
- "Ngươi muốn giết ta sao? Hay là nói cho Lục Gia Học đi, để cho hắn đến giết ta?"
Trình Lang môi khẽ nhúc nhích, hắn cơ hồ là không thể tin. Hắn chậm rãi đi lên phía trước, thấp giọng nói:
- "Ngài... Ngài..."
Nghi Ninh đối hắn cười nhẹ nói:
- "A Lang, nếu ngươi muốn giết ta, ngươi hiện tại liền động thủ. Ngươi vì Lục Gia Học làm việc, khẳng định không cần thiết một người biết bí mật của hắn tồn tại..."
Kỳ thật nàng biết Trình Lang sẽ không giết mình, lời nói này cũng bất quá là đang thử hắn kết quả đang nghĩ cái gì mà thôi.
- "Không phải!"
Trình Lang đột nhiên đánh gãy lời của nàng, hắn đi đến trước mặt nàng.
Nhìn ánh mắt của nàng mang theo một loại trầm trọng bi thương, tựa hồ cũng là bị buộc đến mức tận cùng ngược lại nổi ẩn nhẫn, hắn nắm chặt chủy thủ trong tay,
- "Ngài nói đi... Có phải hay không... Ngài thế nào, thế nào chính là..."
Nghi Ninh chậm rãi gật đầu:
- "Ta biết, ta nhớ được tất cả. Ngươi không cần hỏi nhiều vì sao, ta sống thực dè dặt cẩn thận —— đã là người bị hại chết qua một lần, lại ngu xuẩn như vậy chỉ sợ mệnh cũng sẽ không dài."
Nàng tiếp tục nói:
- "Ngươi nếu không phải lấy nàng bức ta, ta cũng sẽ không nói cùng ngươi. Nhưng ngươi không nên hỏi vì sao?"
Kỳ thật nàng cho tới bây giờ đều không có quên qua những chuyện đó!.
Thời điểm rơi xuống vách núi thống khổ tan xương nát thịt, vô lực bị cầm tù trong trâm cài. Cái loại cảm giác vô luận thế nào người khác đều không biết ngươi tồn tại. Vô luận ngoại giới như thế nào biến hóa, ngươi đều không thể nói thêm một câu. Mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy là ác mộng, hoảng sợ thống khổ ngưng tụ trong xương cốt vì người bên gối mà chính mình quan tâm biến thành hung thủ hại mình!.
Đó là bởi vì đã qua hai mươi mấy năm, cho nên cảm giác đã nhạt đi. Nhưng tường đá lạnh lẽo trong thiên viện, Tạ Mẫn bị cô lập trong mưa đêm, những cái này cơ hồ chính là cảnh tượng trong hai mươi mấy năm nàng nhìn thấy nhiều nhất.
Những cảnh tượng đó làm cho nàng cảm thấy hoang vắng lại sợ hãi, cho nên nàng luôn luôn đều muốn quên việc này, nàng thật hy vọng chính mình là một Tiểu Nghi Ninh, mà không phải là một La Nghi Ninh kia của kiếp trước.
Trình Lang giọng khàn khàn nói:
- "Ngài có thể nói một hai sự kiện....."
La Nghi Ninh thở dài, nàng nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:
- "Thời điểm ngươi còn nhỏ thích ăn cái cao củ từ, ăn thật nhiều... Náo loạn đến cuối cùng bỏ ăn, ta cho ngươi ăn ít một chút ngươi lại không chịu, đó là không ăn cơm đều phải ăn nó, có một lần ói ra đầy giường, đều là ta nửa đêm còn phải đi thu dọn cho ngươi."
- "Sau này ngươi còn muốn ăn nó, ta thật sự là không hiểu ngươi đang nghĩ cái gì… Có một lần ngươi liền nói với ta, một lần thời điểm ngươi nhìn thấy ta, ta đã gọi ngươi tới cho ngươi ăn cao củ từ, ngươi cảm thấy đó là điểm tâm ăn ngon nhất."
Nghi Ninh nghĩ đến Trình Lang tuổi nhỏ có chút khiếp nhược kia, nghĩ đến hắn từng như vậy thành ý đối đãi mình, khóe miệng cũng lộ ra một tia mỉm cười.
Nàng tiếp tục nói,
- "Ngươi thích ở chỗ của ta không đồng ý trở về Trình gia. Bà tử Trình gia tới tìm ngươi, nhưng chỗ nào đều tìm không thấy ngươi, ta sốt ruột, phát động nha hoàn bà tử trong phủ nơi nơi tìm ngươi, vẫn là tìm không thấy...”
- “Kết quả các nàng đi rồi ta mới phát hiện ngươi trốn ở trong tủ y phục của ta, còn đang ngủ ở bên trong. Thật sự là dở khóc dở cười, đánh ngươi cũng không phải không đánh cũng không phải..."
Trình Lang vừa nghe nàng nói như vậy tay liền phát run, cảm xúc thật sự là quá mức kịch liệt, hắn thậm chí không biết nên dùng ngôn ngữ gì để biểu đạt...
Đoạn năm tháng đó là thời điểm trong sinh mệnh của hắn số lượng vui vẻ không nhiều lắm, hắn ỷ lại nàng, thích đi theo nàng, giống như cái đuôi nhỏ. Níu chặt nàng liền không buông tay...
Sau khi nàng chết, không còn có người đối với hắn tốt như thế, Lục Gia Học cũng bất quá là lợi dụng hắn.
Trình Lang cũng không thích người khác thích hắn, hắn cảm thấy hết thảy vui vẻ của bản thân đều đã chết theo nàng. Quyền thế địa vị, hắn chưa từng để ý qua?
Hắn đã sớm không phải cái Trình Lang tuổi nhỏ đơn thuần, hắn đối mặt đoạn trí nhớ này thế nhưng có chút ý niệm không nên có! Cho dù hắn lại thế nào mắng chính mình không bằng cầm thú cũng không hữu dụng, vốn cũng chỉ có nàng, vốn trên đời này liền chỉ có một mình nàng đối hắn tốt... Không nghĩ tới cư nhiên nàng còn đây! Nàng ngay tại trước mặt chính mình!
Nàng gặp nhiều thống khổ như vậy, hảo hảo mà ngồi ở trước mặt hắn, an ổn còn sống.
Vậy hắn đã làm cái gì? Hắn làm mấy chuyện này nói ra quả thực chính là tự tự tru tâm!
Hắn ngay từ đầu muốn lợi dụng nàng để thoát khỏi việc hôn nhân với Triệu Minh Châu, thậm chí cố ý cùng Nghi Ninh ái muội, khi đó Nghi Ninh thấy hắn làm việc phóng đãng như vậy, trong lòng sẽ nghĩ thế nào về hắn?
Sau này nàng thiếu chút nữa bị Thẩm Ngọc khinh bạc, hắn thấy được, nhưng hắn không có để ý!
Nếu không phải La Thận Viễn cứu nàng... Nghi Ninh chính là bị hắn hại! Hắn thiếu chút nữa để cho Thẩm Ngọc khinh bạc nàng!
Kia nhưng là La Nghi Ninh!
Trình Lang rốt cuộc khống chế không được run run, chủy thủ trong tay đinh một tiếng rơi xuống.
Nghi Ninh quay đầu lại, liền nhìn thấy Trình Lang chậm rãi quỳ gối trước mặt nàng. Hắn cầm tay nàng, cúi đầu vùi vào trên đầu gối nàng, giọng nói khàn khàn:
- "Thực xin lỗi, ta không biết đó là ngài... Thực xin lỗi."
Nghi Ninh chỉ có thể nhìn thấy chiếc mũi thẳng thắn của hắn, nhìn không tới vẻ mặt của hắn, hắn gắt gao ngăn chận tay nàng, nhưng sau đó nàng cảm giác được lòng bàn tay một mảnh ẩm nóng.
Hắn tựa hồ đè nén thật lớn áy náy hoặc là kích động, Nghi Ninh nghe được tiếng khóc thút thít thở không nổi.
Nghi Ninh lẳng lặng nhìn hắn, cuối cùng chậm rãi vươn tay vuốt vuốt tóc của hắn:
- "A Lang, đừng khóc. Ngươi muốn mượn ta thoát khỏi Minh Châu, ngươi nhìn thấy người khác chịu khổ bỏ mặc... Ngươi thậm chí muốn dùng Tòng Uyển đến uy hiếp ta? Ta tuy rằng cảm thấy trái tim băng giá, nhưng không có nói qua cái gì? Chiêu số của ngươi đả thương địch nhân một ngàn lại tự tổn hại tám trăm, ta cũng không tin ngươi không biết..."
Hắn cuộn thân thể thon dài của mình, một người lớn như vậy, ở trước mặt nàng đích xác cũng khóc giống như một đứa trẻ.
Trình Lang đứng lên, Nghi Ninh không có phản ứng kịp, đã bị hắn gắt gao ôm nàng vào trong ngực.
Trình Lang ôm ấp đối với nàng mà nói thật ra là rất xa lạ, Nghi Ninh trong lòng kỳ quái, lập tức muốn tránh thoát. Lại nghe được hắn ở bên tai thấp giọng nói:
- "Ta thật sự không biết đó là ngài mà... nếu ta biết, ta... ta…"
Nếu hắn biết, hắn làm sao có thể làm việc này! Hắn khẳng định nâng niu nàng ở trong tay, nếu ai dám động nàng một ngón tay, hắn đều phải đem người đó bầm thây vạn đoạn!
Hắn đích xác đã biến thành một người nàng không biết. Ở trong mắt Nghi Ninh, hắn vẫn là cái đứa nhỏ đi sau lưng nàng, nhưng hắn biết chính mình căn bản không phải.
Hắn cảm thấy chính mình phi thường dơ bẩn, những cái nàng dạy chính mình, cho tới bây giờ đều không thích hợp để hắn sinh tồn ở trong quan trường ngươi lừa ta gạt. Mà ý niệm này... của hắn.
Trình Lang gắt gao ôm nàng, không buông tay cũng không nói chuyện, chỉ có còn đè nén hơi thở thật thấp.
Nghi Ninh cảm thấy cánh tay hắn có chút mạnh, ngửi được mùi hương xa lạ thoang thoảng trên người hắn, nàng vỗ vỗ lưng hắn:
- "Ngươi... Ngươi bây giờ là không nên ôm ta như vậy!. Sự việc trước kia đều coi như hết, ngươi để ta cùng Tòng Uyển rời đi... Hi vọng ngươi nghĩ tới dĩ vãng ta đối với ngươi cũng không kém, không cần đã thương người vô tội..."
Nàng căn bản là không rõ!
Trình Lang cười khổ ôm chặt nàng, mất mát mà khuất phục. Hắn chỉ có thể nói:
- "Ngài... Đại khái không hiểu, nhưng ngài phải nhớ kỹ, vô luận ngài nói cái gì, ta đều sẽ đáp ứng. Vô luận là cái gì?"
Nghi Ninh nghe xong trong lòng nghi hoặc, Trình Lang nói lời này.....kết quả là có ý tứ gì?
Nhưng vì hắn ôm nàng, Nghi Ninh căn bản nhìn không tới vẻ mặt của hắn.
Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa:
- "Trình đại nhân, ngài đã hỏi xong chưa? Tựa hồ có người đang tới..."
************
......
- -----oOo------