Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 102
Edit + Beta: Đào Mai
Nắng sớm nhu hòa chiếu vào trong viện, Nghi Ninh vừa tỉnh không lâu. Nàng thật lâu không có ngủ ngon như vậy.
Nàng đứng trên mặt sau hành lang gấp khúc, nhìn thủy tiên trồng trong hồ nước.
Trong viện cảnh sắc phi thường u tĩnh, nhã trí, nhưng là xa xa truyền đến thanh âm náo nhiệt của phố phường.
Anh quốc công phủ là gần hoàng thành, bốn phía không có náo nhiệt của phố phường. Tân Kiều Phố Nhỏ nơi này lại rất náo nhiệt, thậm chí cách đó không xa còn có thủy vận xuyên qua. Thương nhân lui tới, thuyền bè nối liền không dứt.
Nàng đến kinh thành lâu như vậy đều không có đi ra ngoài dạo qua, thật là có chút chờ mong.
Trân Châu bưng đến cho nàng chén trà nóng, giúp nàng thay đổi y phục, nói:
- "Ngài vừa thức dậy, bên ngoài gió vẫn còn lạnh."
Nghi Ninh nhìn chén trà tỏa ra hơi nóng, đột nhiên nói:
- "Phụ thân hiện tại hẳn là đã ra khỏi thành rồi."
Rạng sáng hôm nay Ngụy Lăng xuất chinh, Nghi Ninh muốn đưa ông đoạn đường, nhưng ông không đồng ý.
Nghi Ninh nghĩ đến bộ dáng Ngụy Lăng mặc khôi giáp suất lĩnh đội quân đi xa, bóng dáng ở trong sương mù càng lúc càng xa, liền cảm thấy trong lòng có loại cảm giác vô lực, không biết như thế nào lại rất bất an. Nghĩ như vậy thấy không đi đưa tiễn cũng tốt, chỉ sợ Ngụy Lăng cũng không hy vọng nhìn thấy mình đi đưa.
Nghi Ninh uống một ngụm trà nóng, phát hiện đây là trà tô, dầu vừng, thời điểm mình còn nhỏ phi thường thích uống.
Trân Châu đã nói:
- "Hẳn là đã ra khỏi thành, nô tì xem cảnh sắc trong phủ này cũng đẹp, tiểu thế tử còn muốn đi theo ngài đến đây. Nếu tiểu thế tử cũng đến liền náo nhiệt."
Đình ca nhi bị Ngụy Lăng mang đi Vệ sở, Ngụy Lăng muốn nó đi theo sư phụ dạy tập luyện võ công. Nó đã không còn nhỏ, trong nháy mắt sẽ trở thành trụ cột.
Đình ca nhi đương nhiên không tình nguyện…..Anh quốc công phủ so với Vệ sở thoải mái hơn.
Ngụy Lăng nhìn thấy bộ dáng được nuông chiều này của nó thật sự không vui, ông là từ nhỏ ở quân doanh luyện tập đến lớn, đến khi trưởng thành liền giết địch. Cũng không quản Đình ca nhi có nguyện ý hay không, liền đưa nó đến Vệ sở, một nha đầu bà tử cũng không cho mang theo.
Đồng ma ma rất đau lòng Đình ca nhi, chỉ sợ hiện nay tại trong phủ mặt đầy nước mắt tưởng nhớ nó đấy.
Nghi Ninh nhớ tới Đình ca nhi liền cười cười. Đưa chén trà cho Trân Châu, hỏi vú già trong phủ:
- "Lúc này tam ca đã thức dậy chưa?"
Vú già khom người nói:
- "Tam thiếu gia luôn luôn thức dậy sớm. Tiểu thư có muốn nô tì đi thông truyền một tiếng không?"
Nghi Ninh vẫy tay nói:
- "Không cần đâu, bà dẫn đường cho ta là được."
Nàng vừa vặn đi tới sân viện của hắn nhìn xem, cũng không biết hắn sáng sớm đang làm cái gì?
Vú già đáp ứng, ở phía trước dẫn đường cho nàng.
Trong phủ này đích xác được kiến trúc phi thường đẹp, cỏ cây tươi tốt, ý thơ dạt dào.
Đi qua rừng trúc còn có một hồ nước rộng lớn, trên hồ xây hành lang gấp khúc.
Lại đi qua một cái nhà chính, qua nguyệt môn. Trước mắt mới xuất hiện một quảng sân mở rộng.
Trong viện những tảng đá được xếp đặt chỉnh tề, vẩy nước quét nhà phi thường sạch sẽ. Trong viện cây cối cao lớn, bốn phía đều có hộ vệ canh giữ.
Nghi Ninh phát hiện những hộ vệ này chẳng phải người La gia, bọn họ có vẻ đã được huấn luyện kỹ càng, trong hô hấp đều đều không có khoảng cách, đều là người luyện công phu.
Một đầu lĩnh trong đó hướng nàng cung kính, nói:
- "La đại nhân ở trong thư phòng, thủ hạ đi thông truyền một tiếng, thỉnh tiểu thư chờ một lát."
Nơi này của hắn thủ vệ chặt chẽ hơn so với Đông viện... Nghi Ninh trong lòng thầm nghĩ, liền cũng không làm khó hộ vệ này. Đến dưới mái hiên ngồi một lát.
Bất quá không bao lâu La Thận Viễn liền đi ra, hắn hiện tại không có mặc áo cà sa, mà là mặc một thân trường bào màu lam bụi hữu nhẫm cổ tròn, trên eo lại đeo khối ngọc bài. So với trước kia có vẻ sắc bén hơn.
Nhìn thấy nàng nâng trà cũng không uống, La Thận Viễn liền đi tới, mang theo nàng đi vào trong phòng.
- "Buổi sáng huynh phân phó hạ nhân chuẩn bị đấy, muội cảm thấy uống được không? Vẫn là đầu bếp mang theo từ trong nhà."
Hộ vệ nhìn thấy La Thận Viễn dẫn nàng tiến vào, thấy thế mới cung kính tránh ra.
Nghi Ninh thấy biểu cảm cung kính của hộ vệ, lại nhìn bộ dáng La Thận Viễn vân đạm phong khinh, cảm thấy có chút kỳ quái:
- "Tam ca, những hộ vệ này là từ đâu đến vậy? Muội thấy những hộ vệ này cũng không kém so với những hộ vệ trong Anh quốc công phủ. Trong phủ này của tam ca cũng là đề phòng sâm nghiêm, trước kia muội đi tới chỗ của tam ca, cũng không cần phải thông truyền."
La Thận Viễn nghe xong liền cười nói:
- "Lần sau huynh sẽ bảo bọn họ không ngăn cản muội là được."
Có lẽ là bởi vì thân phận địa vị không giống với lúc trước! Trước kia hắn nhất quán là trầm mặc ẩn nhẫn. Nhưng hiện tại cũng có loại khí thế.
Nghi Ninh đi theo hắn vào thư phòng. La Thận Viễn có thể là đang xem hồ sơ vụ án, trong phòng mở ra khung cửa sổ, ngoài cửa sổ là rừng tùng.
- "Muội nghe nói Tân Kiều Phố Nhỏ dựa vào một cái kênh đào." Nghi Ninh ngồi ở trong thư phòng nói, "…Muội còn không có thấy qua kênh đào!"
La Thận Viễn nhìn thấy bộ dáng nàng hưng trí bừng bừng, liền nói:
- "Một lát mang muội đi…, chờ huynh xem xong cái này rồi đi."
Hắn cúi đầu xem hồ sơ vụ án, Nghi Ninh có chút nhàm chán vô nghĩa, ở trong thư phòng của hắn đi tới đi lui.
Hắn cất giữ sách quý nhất định nhiều, hiện tại lại để rất nhiều chi chít hồ sơ ma mật.
Nàng ở trong đám nữ tử chỉ có thể xem như vóc người trung đẳng, ở trước mặt hắn cũng chỉ có thể tính là bé bỏng. Nghi Ninh muốn lấy quyển sách ‘thượng thư toản nghĩa’ ở chỗ cao để xem, cố tình không đủ cao.
Kết quả áo choàng của La Thận Viễn được mắc trên giá áo ở bên cạnh, thời điểm nàng lấy sách không nghĩ tới đã đụng ngã.
La Thận Viễn ngẩng đầu nhìn nàng. Nghi Ninh liền ha ha cười nói:
- "Tam ca tiếp tục xem... Không có việc gì."
Nàng nâng giá áo lên, liền phát hiện hắn đã đi đến bên cạnh mình hỏi:
- "Muội muốn xem quyển nào?"
La Thận Viễn giúp nàng lấy sách xuống. Thời điểm hắn lấy sách đến gần nàng một chút, Nghi Ninh nhìn thấy tay hắn đưa qua đỉnh đầu của mình, sau đó đưa sách tới trước mặt mình, Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, hắn ngữ khí ôn hòa hỏi:
- "Muội cảm thấy nhàm chán à? Nếu nhàm chán đi ra bên ngoài chơi một lát đi."
Lúc này ngoài cửa có người thông truyền:
- "Đại nhân... Thạch hộ vệ thỉnh ngài đi qua."
La Thận Viễn nghe xong liền thản nhiên trả lời:
- "Đã biết, ta lập tức đi."
Hắn để sách vào trong tay nàng,
- "Chờ, huynh lập tức trở lại."
Nghi Ninh nhìn thấy hắn ra khỏi thư phòng, hộ vệ kia cũng đi theo sau.
Nàng nhất thời có chút tò mò, cầm quyển sách kia lật hai trang, lại cảm thấy không có gì hay để xem.
Nàng đợi một lát cũng không thấy La Thận Viễn trở về, không phải nói lập tức trở về sao?
Bên ngoài thư phòng ngay cả nha đầu hầu hạ đều không có, vậy chẳng thà tự mình đi tìm hắn.
Nghi Ninh buông sách xuống, từ cửa hông thư phòng đi ra ngoài.
Dọc theo hành lang gấp khúc chậm rãi đi về phía trước, nhưng sân này thật sự rất lớn, đi qua vài cái cửa cũng không thấy được hắn.
Thẳng đến bên ngoài một gian sương phòng, nàng mới nghe được bên trong có người đang nói chuyện, ngữ khí phi thường vô tình:
- "...Không chịu nói liền tra tấn đi."
Nàng nghe được ra đây là giọng của tam ca.
Lại có người nức nở thống khổ nói:
- "Lưu đại nhân có ân cho ta... Các ngươi chính là đánh chết ta, ta cũng sẽ không nói!"
La Thận Viễn cười lạnh một tiếng nói:
- "Tốt lắm, vậy đánh chết ngươi rồi nói sau."
Nghi Ninh lại nghe được thuộc hạ nói cái gì đó, nàng đến gần một chút, từ khe hở của tấm bình phong thấy được cảnh tượng trong phòng.
Phòng này nói là sương phòng, nhưng càng giống cái phòng hành hình, một mặt trên tường treo đầy hình cụ u ám. Có người quần áo tả tơi bị trói ở trên giá hành hình, trên người mặc nhưng là quan phục màu xanh, xem quần áo hẳn là vị quan lục phẩm...
Hắn rủ đầu xuống. La Thận Viễn đứng ở một bên xem, có người cầm roi sắt, quất ập xuống trên mặt người này, lập tức liền đánh cho hắn da tróc thịt bong!
Người nọ miệng vừa bị nhét một mảnh vải, chính là cắn nát đầu lưỡi đều kêu không ra tiếng. Nhưng sắc mặt của hắn trắng bệch, trên mặt đầy mồ hôi. Một đạo roi đi qua chính là vết máu.
La Thận Viễn nhìn, lại nói:
- "Đưa roi cho ta."
Hắn tiếp roi thử thử lực đạo, đối với người nọ đột nhiên chính là quất một roi, một roi này thật sự thảm thiết. Gai nhọn trên roi mang theo da thịt người đó bắn tung tóe, bị dụng hình đau không chịu nổi phát run thảm não, cố tình lại không phát ra được thanh âm nào.
La Thận Viễn không có ý tứ dừng lại, lại là hung hăng một roi quất xuống, lần này quất người kia quay đầu đi! Từ bên lỗ tai đến bên miệng đều là huyết nhục mơ hồ. Nàng thậm chí còn nhìn thấy người nọ trụi lủi lỗ tai, có thể là rõ ràng bị đánh rơi đi...
Nghi Ninh đột nhiên cảm thấy thực không thoải mái, thậm chí là cảm giác buồn nôn.
Nàng lui về phía sau một bước dựa vào tường, chỉ cảm thấy có chút nhũn ra.
Nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy La Thận Viễn như vậy! Hung ác lãnh khốc như thế, nhìn thấy da thịt bắn tung tóe kia, nhưng sắc mặt hắn một điểm cũng không biến.
Hắn là Thiếu Khanh Đại Lý tự mà, làm sao có thể làm việc huyết tinh bực này!
Nàng đột nhiên nhớ tới La lão thái thái từng nói với nàng, thời điểm La Thận Viễn còn nhỏ, đã từng để chó săn cắn chết nha đầu...
Có thể là nghe được động tĩnh bên ngoài, cửa lúc này chi nha một tiếng mở ra. Nghi Ninh thấy được bộ dáng hoàn chỉnh của người kia, nàng phát hiện người này so với nàng vừa mới nhìn thấy còn thê thảm gấp trăm lần, cơ hồ chính là mình đầy thương tích, thậm chí ngón tay cũng không còn đầy đủ.
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy có người bị tra tấn thành thảm trạng này!
La Thận Viễn nhìn thấy Nghi Ninh đứng ở bên ngoài, có chút kinh ngạc.
- "Đại nhân, vị này là người nào... Nhìn thấy cảnh tượng như thế..."
La Thận Viễn nhìn thấy Nghi Ninh sắc mặt rất khó coi, dựa vào tường dường như có chút run run. Hắn lập tức đi ra, từ phía sau giơ tay che kín mắt nàng:
- "Mi Mi, không nên nhìn, không nhìn liền không có việc gì!."
Nghi Ninh bị hắn ôm vào trong ngực, rõ ràng chung quanh đều là mùi hương của hắn. Nhưng nàng lại ngửi thấy trên tay La Thận Viễn mùi máu tươi, nàng là cái gì đều nhìn không được, nhưng trong đầu thì vẫn là thấy cảnh tượng mới vừa rồi.
La Thận Viễn một roi quất xuống, cảnh tượng huyết nhục văng ra. Biết là một chuyện, nhưng giáp mặt nhìn thấy lực đánh vào vẫn là quá lớn.
La Thận Viễn rõ ràng ôm ngang nàng lên, Nghi Ninh cảm giác được chính mình lạc ở trong lòng hắn, hắn nghiêng kéo thân mình Nghi Ninh hướng tới dựa vào hắn. Nàng nghe được hắn nói:
- "...Trước nhốt lại đi, những chuyện khác không cần lo..."
La Thận Viễn bước đi ra hành lang gấp khúc, hắn đặt Nghi Ninh ở trên giường sương phòng bên cạnh.
Lúc này Nghi Ninh mới nhìn thấy mặt hắn. Hắn thấp giọng hỏi:
- "Mi Mi, muội thế nào lại chạy tới đây? Có bị dọa không?"
Nghi Ninh lắc lắc đầu, nàng nhìn La Thận Viễn. Hắn vẫn là bộ dáng chính mình quen thuộc, mi phong nồng đậm, khuôn mặt tuấn lãng. Khi cười lên chính là bức tranh thuỷ mặc ôn hòa, nhưng sẵng giọng lên, so với mười điện Diêm La còn làm cho người ta cảm thấy đáng sợ hơn. Nàng chậm rãi thở hắt ra nói:
- "Muội không sao..."
- "Không có việc gì sao?"
Hắn hỏi một câu, nghĩ đến bộ dáng Nghi Ninh vừa rồi dựa vào cột hành lang sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nàng nhìn mình phi thường xa lạ.
Hắn chính là cá tính tàn bạo lãnh khốc này, chỉ sợ như thế nào đều không đổi được. Bình thường ở trước mặt Nghi Ninh bất quá là tận lực sắm vai một ca ca tốt, huynh trưởng ôn hòa. Chính là không muốn nàng sẽ e ngại chính mình.
Sau khi chuyện Kiều di nương qua đi, hiện tại La gia người sợ hắn không ít. Tiểu nha đầu này từ nhỏ là tín nhiệm hắn nhất, thân cận hắn nhất. Nàng mà biết bộ mặt lạnh như băng của chính mình, vậy hẳn là thực đáng sợ đi?
La Thận Viễn dừng một chút, giải thích với nàng:
- "Người nọ thực đặc thù, không thể đặt ở trong đại lao Hình bộ, cho nên mới mang đến nơi này của huynh."
Nghi Ninh tốt xấu gì đã tỉnh táo lại, kỳ thật trường hợp thảm thiết cũng không phải chưa thấy qua. Nhưng đây lại là tam ca của nàng, trong lúc nhất thời không cách nào phản ứng lại mà thôi. Nàng hỏi La Thận Viễn:
- "Tam ca, muội nhìn thấy hắn ta mặc quan phục... Người kia kết quả là ai? Tam ca nếu đối với quan viên triều đình lạm dụng hình phạt riêng, bị người tố giác nên làm thế nào cho phải..."
La Thận Viễn nghe xong lắc đầu:
- "Muội không nên hỏi."
Sợ nàng hiểu lầm, hắn lại bỏ thêm một câu,
- "Muội mà biết sẽ không tốt!."
Việc đó tất nhiên là cơ mật triều đình, hắn khẳng định sẽ không nói cho mình biết.
Nghi Ninh gật đầu ý bảo nàng đã biết, nàng muốn xuống giường. La Thận Viễn giơ tay muốn đi đở nàng, Nghi Ninh lại nhìn thấy trên tay hắn có dính vết máu. La Thận Viễn cũng thấy được, sau đó liền thu tay trở về, hỏi nàng:
- "Một lát huynh còn cùng muội đi xem kênh đào?"
Nghi Ninh gật gật đầu. Nàng đứng lên đi ra ngoài, sau đó nàng nhìn thấy La Thận Viễn đi theo. Ánh mặt trời từ phía sau chiếu thẳng tới, bao phủ bóng dáng cao lớn của hắn.
Nghi Ninh đột nhiên hỏi hắn:
- "Tam ca, huynh làm Thiếu Khanh Đại Lý tự, nhưng phải làm việc này sao?"
La Thận Viễn trầm mặc một lát, nói:
- "...Mi Mi, muội có sợ tam ca không?"
Nghi Ninh thầm nghĩ không phải.
Nàng đã sớm biết La Thận Viễn là cái dạng người gì, chính là trường kỳ ở chung, nàng thậm chí đều đã quên hắn vốn nên là cái dạng gì? Chỉ nhớ rõ huynh trưởng này tuy rằng đạm mạc lại yêu thương chính mình. Nàng nói:
- "Tam ca tự nhiên có chừng mực, muội tin tưởng huynh."
La Thận Viễn đi ở phía sau nàng, nhìn bóng dáng tiểu nha đầu bị che ở dưới bóng của chính mình, hắn rũ mắt xuống, dấu vết máu dính ở mu bàn tay ra sau lưng.
Đến buổi chiều, La Thận Viễn mang nàng đi xem kênh đào.
Kênh đào đích xác thực náo nhiệt, thuyền tới thuyền đi, người đánh cá, kẻ buôn bán hàng hóa. Còn có người bán hàng rong lui tới, dân chúng tập hợp.
Nghi Ninh tọa ở trong xe ngựa nhìn một lát, lại không thể đi xuống. La Thận Viễn lại mang nàng đi tửu lâu ăn cơm, tửu lâu này trà bánh làm đặc biệt ngon.
Nhưng vì chuyện buổi sáng, Nghi Ninh không còn hứng thú nhiều. La Thận Viễn cũng không miễn cưỡng nàng, không bao lâu liền mang nàng trở về.
Thời điểm về đến phủ, mới nhìn thấy có chiếc xe ngựa ngừng ở ảnh bích được mấy vú già vây quanh.
Màn xe bị đẩy ra, Nghi Ninh thấy được một cái tay trắng nõn, sau đó là một khuôn mặt thanh tú mềm mại đáng yêu. Khi ánh mắt vị cô nương này nhìn La Thận Viễn ẩn giấu sáng rỡ. Lúc quay đầu lại, thanh âm mềm nhẹ nói với Nghi Ninh:
- "Vị này chính là Nghi Ninh muội muội phải không? Ta còn chưa có gặp qua..."
Nghi Ninh thấy đoàn người vây quanh nàng ta, lại nhìn thấy khí chất ôn nhu như nước. Trong lòng Nghi Ninh đoán chỉ sợ là vị Tôn gia tiểu thư kia!
Tam tẩu tương lai của mình đấy!.
Nghi Ninh hướng nàng hơi hơi khom người, cười hỏi:
- "Đúng vậy, tiểu thư nhưng là tỷ tỷ Tôn gia?"
Nghi Ninh nghiêng đầu nhìn La Thận Viễn, tam ca mình cùng dĩ vãng giống nhau không có biểu cảm đặc biệt gì, cũng không có tiến lên một bước nghênh đón người ta. Thế nào đối người ta một điểm cũng không nhiệt tình? Tốt xấu cũng là nữ nhân đẹp thiên kiều bá mị.
Nghi Ninh nghênh tiếp Tôn Tòng Uyển vào trong phủ. Đến trong sân bên ngoài chính đường của tam ca ngồi xuống.
Tôn Tòng Uyển trong lòng ôm cái hộp gấm, lúc này đặt ở trên bàn.
Nha đầu bưng dương mai* tươi mới lên, dương mai này trái no tròn, đỏ tươi, nhìn thấy liền cảm thấy chua ngọt ngon miệng.
(Chú thích: dương mai là dâu rượu hay thanh mai đỏ)
Nghi Ninh để dương mai ở trước mặt Tôn Tòng Uyển, mỉm cười nói:
- "Muội sớm đã nghe qua thanh danh Tòng Uyển tỷ tỷ, nhưng không được gặp mặt. Hôm nay mới có thể xem như thấy!."
Tôn Tòng Uyển chải búi tóc, cài một cây trâm thanh ngọc, bộ dáng thật sự là nhu uyển thanh tú. Nghe Nghi Ninh nói nhu hòa cười:
- "Vốn là ta không nên tới đây. Phụ thân nói có một vật muốn ta đưa cho tam công tử, vì vậy mới đến. Không nghĩ lại gặp được Nghi Ninh muội muội ở chỗ này, nếu như sớm biết rằng muội ở chỗ này, ta nên mang chút lễ đến cho muội!"
Tôn Tòng Uyển nói chuyện, cố ý vô tình nghiêng đầu nhìn La Thận Viễn đứng ở bên cạnh.
Nàng sớm nghe nói qua Nghi Ninh muội muội này tuy là mang về nuôi dưỡng, La Thận Viễn cũng rất yêu thương. Tự nhiên liền có vài phần muốn lấy lòng. Nhưng nhìn thấy La Thận Viễn đối với mình so với ngày thường còn muốn lãnh đạm hơn, tựa hồ không thích mình đột nhiên tới chơi, nàng liền có chút không biết làm sao.
Tuy rằng là đánh cờ hiệu phụ thân để tới, nhưng cũng là bởi vì đã lâu không có nhìn thấy hắn, trong lòng thật sự nhớ mong.
Nghi Ninh biết tiểu thư Tôn gia chỉ sợ là ý không ở trong lời.
Nhìn thấy Tôn Tòng Uyển đứng ở bên cạnh La Thận Viễn, Nghi Ninh cảm thấy nàng ta cùng tam ca cũng là xứng đôi, tam ca cao lớn, tiểu thư Tôn gia nhu uyển thanh tú.
Nhưng về phương diện khác, Nghi Ninh trong lòng lại có chút buồn bã, tam ca sẽ kết hôn với Tôn Tòng Uyển sao?
Tam ca anh minh thần võ của mình cũng sẽ cưới vợ sinh con.
La Thận Viễn kiếp trước kết quả là cưới ai?
Nàng chỉ nhớ rõ hắn kiếp trước là thành thân. Cho dù không phải Tôn Tòng Uyển, cũng hẳn là nữ tử cùng nàng ta không sai biệt lắm đi.
- "Tòng Uyển muội muội phái hạ nhân đưa tới là được rồi, không cần tự mình đi như vậy!."
La Thận Viễn thu hộp gấm, làm cái tư thế mời,
- "Vào bên trong ngồi đi."
Hắn lại nhìn Nghi Ninh nói:
- "Huynh đang bận, muội tiếp đón Tôn tiểu thư."
Nghi Ninh nghe được hắn nói bận, không khỏi đã nghĩ tới vừa rồi hắn cuốn roi ở trong tay, trên tay dính máu...
- "Tam ca nếu bận thì đi đi, muội cùng Tòng Uyển tỷ tỷ ở trong sân đi dạo." Nghi Ninh đáp ứng.
Hắn gật gật đầu, chắp tay sau lưng bước đi ra chính đường, hộ vệ sau lưng hai bên cũng cùng hắn ly khai.
Nghi Ninh mang theo vị tam tẩu tương lai này đi dọc theo ao sen, tiểu nha đầu nâng ghế con nước trà đi theo phía sau hai người.
Tôn Tòng Uyển đối nhân xử thế phi thường có lễ, mười phần khí chất tiểu thư khuê các. Nói chuyện lại xảo diệu, hơn nữa nàng yêu ai yêu cả đường đi, vì thích La Thận Viễn, liền nhìn Nghi Ninh cũng thoải mái vài phần.
Không bao lâu hai người liền thân cận, tán gẫu đến tán gẫu đi lại tìm được ham thích chung —— trà bánh, liền nói chuyện thân thiết hơn.
Tôn Tòng Uyển nói mười bảy mười tám loại trà bánh điểm tâm, liền kéo tay Nghi Ninh nói:
- "Tỷ biết gần đây có một trà lâu điểm tâm rất ngon, tỷ thường ngày không thể xuất môn. Không bằng ngày mai tỷ cùng muội đi thử một chút! Chúng ta tìm thêm vài hộ viện cùng bà tử đi theo —— lên trên lầu hai, còn có thể nhìn thấy kênh đào."
Nghi Ninh biết Tôn Tòng Uyển nói tới cái trà lâu kia, buổi chiều tam ca đã mang nàng đi. Nàng lại không tốt từ chối hảo ý của Tôn Tòng Uyển, liền cười nói:
- "Vậy Tòng Uyển tỷ tỷ ngày mai tới tìm muội là được."
Hai người dọc theo hành lang gấp khúc chậm rãi đi trở về, liền nhìn thấy La Thận Viễn đang ngồi ở trong chính đường cùng người nói chuyện.
Người này mặc một kiện quan bào, bốn năm mươi tuổi. La Thận Viễn trên mặt mỉm cười thản nhiên, hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
La Thận Viễn quay đầu nhìn thấy hai người, vẫy vẫy tay gọi Nghi Ninh đi lại.
- "Nghi Ninh... Vị này là Tôn đại nhân."
Thì ra là phụ thân của Tôn Tòng Uyển, lão sư của La Thành Chương, quan to chính tam phẩm của triều đình.
Nghi Ninh hướng vị Tôn đại nhân này khom người hành lễ, bởi vì có ngoại nam nên không tiện, La Thận Viễn nói nàng tránh đi mặt sau của chính đường. Cách cửa nhưng là vẫn có thể nghe được thanh âm hai người nói chuyện.
Tôn đại nhân phi thường thưởng thức tam ca, lần này nói là tới đón Tôn Tòng Uyển trở về.
Cố ý vô tình hướng La Thận Viễn hỏi chuyện La Thành Chương đến kinh thành.
La Thận Viễn nghe xong trả lời nói:
- "Gia phụ không lâu sẽ đến."
Tôn Tòng Uyển từ phía trước tiến vào cáo biệt cùng nàng.
Nghi Ninh chờ nàng ta ly khai, mới vừa đi vừa nắm cánh tay tam ca, nói với hắn:
- "Muội xem Tôn tiểu thư cũng rất được, bộ dạng lại xinh đẹp."
Nghi Ninh cách chính mình có chút gần, cánh tay tựa hồ có thể cảm giác được đường cong của nàng.
La Thận Viễn bảo nàng ngồi đàng hoàn ở trên ghế tròn. Hắn mới thở dài nói:
- "Huynh đối Tôn tiểu thư vô tình."
Nghi Ninh nghe xong lời hắn nói có chút kinh ngạc, hai người không phải đều đã làm mai sao... Hắn thế nào lại đối Tôn tiểu thư vô tình?
Nếu thật sự đối người ta vô tình, hắn như thế nào lại không cự tuyệt?
- "Muội nghe ý tứ Tôn đại nhân, là đã muốn cho hai người thành thân..." Nghi Ninh nói, "…Tôn tiểu thư là luôn luôn chờ ca ca. Tam ca nếu không thích nàng, sớm nên nói ra —— "
La Thận Viễn nghe xong khoát tay nói:
- "Huynh có chừng mực..."
Cưới Tôn Tòng Uyển với hắn mà nói tuyệt đối là có lợi, hơn nữa Tôn Tòng Uyển đích xác thực thích hợp với hắn, lúc đó hắn coi như là cam chịu hành vi của phụ thân.
Chẳng qua sau này hắn không nên có ý niệm, không nên khởi tham muốn, cho nên cửa hôn nhân này mới chậm chạp không có định xuống!
Hắn có thể có cái đúng mực gì?
Nghi Ninh nhíu nhíu mày.
Nàng không quá thích hắn có cái dạng này, kỳ thật bọn họ những người này đều là như vậy. Nghĩ cái gì người khác không biết, mưu hoa cái gì người khác cũng không biết. Trong lòng có lẽ có tính kế, nhưng không có người biết bọn họ đang tính kế gì? Hắn cái dạng này, Lục Gia Học cũng vậy. Hoặc là đây mới là người tâm kế thượng vị hẳn là nên có.
Nghi Ninh đột nhiên nghĩ tới một cái khả năng, do dự một lát, thấp giọng hỏi:
- "Tam ca… sẽ không phải là thích... vị Tạ nhị tiểu thư kia chứ?"
La Thận Viễn nghe xong trong lòng cười lạnh, hắn đứng lên. Ánh mặt trời bên ngoài tấm bình phong chiếu vào trong phòng, Nghi Ninh mặc bộ y phục màu vàng hoa văn thị đế, dáng người tinh tế, so với hắn đích xác thực bé bỏng.
Ánh chiều tà chiếu sáng cổ tay nàng, tinh tế nhu bạch, không chịu nổi gập lại. La Thận Viễn thật sự sợ chính mình nhịn không được... Sau đó lại xảy ra chuyện gì?
Kỳ thật sớm đã biết không nên đón nàng trở về. Đặt nàng ở bên người mình rất nguy hiểm, thời khắc càng không ngừng để hắn càng nôn nóng.
La Thận Viễn cúi người nói với nàng:
- "Ai huynh đều cũng không thích, muội không cần đoán!."
Nghi Ninh nhìn đôi mắt như hồ sâu của hắn, cảm thấy chính mình tựa hồ động không được, chỉ có thể ngửi được mùi hương trên người hắn, nhìn thấy khuôn mặt của hắn thật tuấn lãng. Khó trách nhiều người thích hắn như vậy...
Đợi đến La Thận Viễn đã đi ra ngoài, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
Tùng Chi bưng đĩa vải tiến vào, nói với nàng:
- "Tiểu thư, đây là tam thiếu gia sai hạ nhân chuẩn bị cho ngài, mới từ bên Mân Nam kia vận chuyển tới..."
Nàng vừa ngẩng đầu nhìn Nghi Ninh, có chút kinh ngạc,
- "Ngài thế nào lại đỏ mặt, là vì cửa sổ không mở nên quá nóng sao?"
Nghi Ninh theo bản năng sờ sờ mặt mình. Thật sự cảm thấy có chút nóng, gật đầu nói:
- "...Là có chút ngộp, mở cửa sổ hít thở không khí đi."
************
......
- -----oOo------
Nắng sớm nhu hòa chiếu vào trong viện, Nghi Ninh vừa tỉnh không lâu. Nàng thật lâu không có ngủ ngon như vậy.
Nàng đứng trên mặt sau hành lang gấp khúc, nhìn thủy tiên trồng trong hồ nước.
Trong viện cảnh sắc phi thường u tĩnh, nhã trí, nhưng là xa xa truyền đến thanh âm náo nhiệt của phố phường.
Anh quốc công phủ là gần hoàng thành, bốn phía không có náo nhiệt của phố phường. Tân Kiều Phố Nhỏ nơi này lại rất náo nhiệt, thậm chí cách đó không xa còn có thủy vận xuyên qua. Thương nhân lui tới, thuyền bè nối liền không dứt.
Nàng đến kinh thành lâu như vậy đều không có đi ra ngoài dạo qua, thật là có chút chờ mong.
Trân Châu bưng đến cho nàng chén trà nóng, giúp nàng thay đổi y phục, nói:
- "Ngài vừa thức dậy, bên ngoài gió vẫn còn lạnh."
Nghi Ninh nhìn chén trà tỏa ra hơi nóng, đột nhiên nói:
- "Phụ thân hiện tại hẳn là đã ra khỏi thành rồi."
Rạng sáng hôm nay Ngụy Lăng xuất chinh, Nghi Ninh muốn đưa ông đoạn đường, nhưng ông không đồng ý.
Nghi Ninh nghĩ đến bộ dáng Ngụy Lăng mặc khôi giáp suất lĩnh đội quân đi xa, bóng dáng ở trong sương mù càng lúc càng xa, liền cảm thấy trong lòng có loại cảm giác vô lực, không biết như thế nào lại rất bất an. Nghĩ như vậy thấy không đi đưa tiễn cũng tốt, chỉ sợ Ngụy Lăng cũng không hy vọng nhìn thấy mình đi đưa.
Nghi Ninh uống một ngụm trà nóng, phát hiện đây là trà tô, dầu vừng, thời điểm mình còn nhỏ phi thường thích uống.
Trân Châu đã nói:
- "Hẳn là đã ra khỏi thành, nô tì xem cảnh sắc trong phủ này cũng đẹp, tiểu thế tử còn muốn đi theo ngài đến đây. Nếu tiểu thế tử cũng đến liền náo nhiệt."
Đình ca nhi bị Ngụy Lăng mang đi Vệ sở, Ngụy Lăng muốn nó đi theo sư phụ dạy tập luyện võ công. Nó đã không còn nhỏ, trong nháy mắt sẽ trở thành trụ cột.
Đình ca nhi đương nhiên không tình nguyện…..Anh quốc công phủ so với Vệ sở thoải mái hơn.
Ngụy Lăng nhìn thấy bộ dáng được nuông chiều này của nó thật sự không vui, ông là từ nhỏ ở quân doanh luyện tập đến lớn, đến khi trưởng thành liền giết địch. Cũng không quản Đình ca nhi có nguyện ý hay không, liền đưa nó đến Vệ sở, một nha đầu bà tử cũng không cho mang theo.
Đồng ma ma rất đau lòng Đình ca nhi, chỉ sợ hiện nay tại trong phủ mặt đầy nước mắt tưởng nhớ nó đấy.
Nghi Ninh nhớ tới Đình ca nhi liền cười cười. Đưa chén trà cho Trân Châu, hỏi vú già trong phủ:
- "Lúc này tam ca đã thức dậy chưa?"
Vú già khom người nói:
- "Tam thiếu gia luôn luôn thức dậy sớm. Tiểu thư có muốn nô tì đi thông truyền một tiếng không?"
Nghi Ninh vẫy tay nói:
- "Không cần đâu, bà dẫn đường cho ta là được."
Nàng vừa vặn đi tới sân viện của hắn nhìn xem, cũng không biết hắn sáng sớm đang làm cái gì?
Vú già đáp ứng, ở phía trước dẫn đường cho nàng.
Trong phủ này đích xác được kiến trúc phi thường đẹp, cỏ cây tươi tốt, ý thơ dạt dào.
Đi qua rừng trúc còn có một hồ nước rộng lớn, trên hồ xây hành lang gấp khúc.
Lại đi qua một cái nhà chính, qua nguyệt môn. Trước mắt mới xuất hiện một quảng sân mở rộng.
Trong viện những tảng đá được xếp đặt chỉnh tề, vẩy nước quét nhà phi thường sạch sẽ. Trong viện cây cối cao lớn, bốn phía đều có hộ vệ canh giữ.
Nghi Ninh phát hiện những hộ vệ này chẳng phải người La gia, bọn họ có vẻ đã được huấn luyện kỹ càng, trong hô hấp đều đều không có khoảng cách, đều là người luyện công phu.
Một đầu lĩnh trong đó hướng nàng cung kính, nói:
- "La đại nhân ở trong thư phòng, thủ hạ đi thông truyền một tiếng, thỉnh tiểu thư chờ một lát."
Nơi này của hắn thủ vệ chặt chẽ hơn so với Đông viện... Nghi Ninh trong lòng thầm nghĩ, liền cũng không làm khó hộ vệ này. Đến dưới mái hiên ngồi một lát.
Bất quá không bao lâu La Thận Viễn liền đi ra, hắn hiện tại không có mặc áo cà sa, mà là mặc một thân trường bào màu lam bụi hữu nhẫm cổ tròn, trên eo lại đeo khối ngọc bài. So với trước kia có vẻ sắc bén hơn.
Nhìn thấy nàng nâng trà cũng không uống, La Thận Viễn liền đi tới, mang theo nàng đi vào trong phòng.
- "Buổi sáng huynh phân phó hạ nhân chuẩn bị đấy, muội cảm thấy uống được không? Vẫn là đầu bếp mang theo từ trong nhà."
Hộ vệ nhìn thấy La Thận Viễn dẫn nàng tiến vào, thấy thế mới cung kính tránh ra.
Nghi Ninh thấy biểu cảm cung kính của hộ vệ, lại nhìn bộ dáng La Thận Viễn vân đạm phong khinh, cảm thấy có chút kỳ quái:
- "Tam ca, những hộ vệ này là từ đâu đến vậy? Muội thấy những hộ vệ này cũng không kém so với những hộ vệ trong Anh quốc công phủ. Trong phủ này của tam ca cũng là đề phòng sâm nghiêm, trước kia muội đi tới chỗ của tam ca, cũng không cần phải thông truyền."
La Thận Viễn nghe xong liền cười nói:
- "Lần sau huynh sẽ bảo bọn họ không ngăn cản muội là được."
Có lẽ là bởi vì thân phận địa vị không giống với lúc trước! Trước kia hắn nhất quán là trầm mặc ẩn nhẫn. Nhưng hiện tại cũng có loại khí thế.
Nghi Ninh đi theo hắn vào thư phòng. La Thận Viễn có thể là đang xem hồ sơ vụ án, trong phòng mở ra khung cửa sổ, ngoài cửa sổ là rừng tùng.
- "Muội nghe nói Tân Kiều Phố Nhỏ dựa vào một cái kênh đào." Nghi Ninh ngồi ở trong thư phòng nói, "…Muội còn không có thấy qua kênh đào!"
La Thận Viễn nhìn thấy bộ dáng nàng hưng trí bừng bừng, liền nói:
- "Một lát mang muội đi…, chờ huynh xem xong cái này rồi đi."
Hắn cúi đầu xem hồ sơ vụ án, Nghi Ninh có chút nhàm chán vô nghĩa, ở trong thư phòng của hắn đi tới đi lui.
Hắn cất giữ sách quý nhất định nhiều, hiện tại lại để rất nhiều chi chít hồ sơ ma mật.
Nàng ở trong đám nữ tử chỉ có thể xem như vóc người trung đẳng, ở trước mặt hắn cũng chỉ có thể tính là bé bỏng. Nghi Ninh muốn lấy quyển sách ‘thượng thư toản nghĩa’ ở chỗ cao để xem, cố tình không đủ cao.
Kết quả áo choàng của La Thận Viễn được mắc trên giá áo ở bên cạnh, thời điểm nàng lấy sách không nghĩ tới đã đụng ngã.
La Thận Viễn ngẩng đầu nhìn nàng. Nghi Ninh liền ha ha cười nói:
- "Tam ca tiếp tục xem... Không có việc gì."
Nàng nâng giá áo lên, liền phát hiện hắn đã đi đến bên cạnh mình hỏi:
- "Muội muốn xem quyển nào?"
La Thận Viễn giúp nàng lấy sách xuống. Thời điểm hắn lấy sách đến gần nàng một chút, Nghi Ninh nhìn thấy tay hắn đưa qua đỉnh đầu của mình, sau đó đưa sách tới trước mặt mình, Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, hắn ngữ khí ôn hòa hỏi:
- "Muội cảm thấy nhàm chán à? Nếu nhàm chán đi ra bên ngoài chơi một lát đi."
Lúc này ngoài cửa có người thông truyền:
- "Đại nhân... Thạch hộ vệ thỉnh ngài đi qua."
La Thận Viễn nghe xong liền thản nhiên trả lời:
- "Đã biết, ta lập tức đi."
Hắn để sách vào trong tay nàng,
- "Chờ, huynh lập tức trở lại."
Nghi Ninh nhìn thấy hắn ra khỏi thư phòng, hộ vệ kia cũng đi theo sau.
Nàng nhất thời có chút tò mò, cầm quyển sách kia lật hai trang, lại cảm thấy không có gì hay để xem.
Nàng đợi một lát cũng không thấy La Thận Viễn trở về, không phải nói lập tức trở về sao?
Bên ngoài thư phòng ngay cả nha đầu hầu hạ đều không có, vậy chẳng thà tự mình đi tìm hắn.
Nghi Ninh buông sách xuống, từ cửa hông thư phòng đi ra ngoài.
Dọc theo hành lang gấp khúc chậm rãi đi về phía trước, nhưng sân này thật sự rất lớn, đi qua vài cái cửa cũng không thấy được hắn.
Thẳng đến bên ngoài một gian sương phòng, nàng mới nghe được bên trong có người đang nói chuyện, ngữ khí phi thường vô tình:
- "...Không chịu nói liền tra tấn đi."
Nàng nghe được ra đây là giọng của tam ca.
Lại có người nức nở thống khổ nói:
- "Lưu đại nhân có ân cho ta... Các ngươi chính là đánh chết ta, ta cũng sẽ không nói!"
La Thận Viễn cười lạnh một tiếng nói:
- "Tốt lắm, vậy đánh chết ngươi rồi nói sau."
Nghi Ninh lại nghe được thuộc hạ nói cái gì đó, nàng đến gần một chút, từ khe hở của tấm bình phong thấy được cảnh tượng trong phòng.
Phòng này nói là sương phòng, nhưng càng giống cái phòng hành hình, một mặt trên tường treo đầy hình cụ u ám. Có người quần áo tả tơi bị trói ở trên giá hành hình, trên người mặc nhưng là quan phục màu xanh, xem quần áo hẳn là vị quan lục phẩm...
Hắn rủ đầu xuống. La Thận Viễn đứng ở một bên xem, có người cầm roi sắt, quất ập xuống trên mặt người này, lập tức liền đánh cho hắn da tróc thịt bong!
Người nọ miệng vừa bị nhét một mảnh vải, chính là cắn nát đầu lưỡi đều kêu không ra tiếng. Nhưng sắc mặt của hắn trắng bệch, trên mặt đầy mồ hôi. Một đạo roi đi qua chính là vết máu.
La Thận Viễn nhìn, lại nói:
- "Đưa roi cho ta."
Hắn tiếp roi thử thử lực đạo, đối với người nọ đột nhiên chính là quất một roi, một roi này thật sự thảm thiết. Gai nhọn trên roi mang theo da thịt người đó bắn tung tóe, bị dụng hình đau không chịu nổi phát run thảm não, cố tình lại không phát ra được thanh âm nào.
La Thận Viễn không có ý tứ dừng lại, lại là hung hăng một roi quất xuống, lần này quất người kia quay đầu đi! Từ bên lỗ tai đến bên miệng đều là huyết nhục mơ hồ. Nàng thậm chí còn nhìn thấy người nọ trụi lủi lỗ tai, có thể là rõ ràng bị đánh rơi đi...
Nghi Ninh đột nhiên cảm thấy thực không thoải mái, thậm chí là cảm giác buồn nôn.
Nàng lui về phía sau một bước dựa vào tường, chỉ cảm thấy có chút nhũn ra.
Nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy La Thận Viễn như vậy! Hung ác lãnh khốc như thế, nhìn thấy da thịt bắn tung tóe kia, nhưng sắc mặt hắn một điểm cũng không biến.
Hắn là Thiếu Khanh Đại Lý tự mà, làm sao có thể làm việc huyết tinh bực này!
Nàng đột nhiên nhớ tới La lão thái thái từng nói với nàng, thời điểm La Thận Viễn còn nhỏ, đã từng để chó săn cắn chết nha đầu...
Có thể là nghe được động tĩnh bên ngoài, cửa lúc này chi nha một tiếng mở ra. Nghi Ninh thấy được bộ dáng hoàn chỉnh của người kia, nàng phát hiện người này so với nàng vừa mới nhìn thấy còn thê thảm gấp trăm lần, cơ hồ chính là mình đầy thương tích, thậm chí ngón tay cũng không còn đầy đủ.
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy có người bị tra tấn thành thảm trạng này!
La Thận Viễn nhìn thấy Nghi Ninh đứng ở bên ngoài, có chút kinh ngạc.
- "Đại nhân, vị này là người nào... Nhìn thấy cảnh tượng như thế..."
La Thận Viễn nhìn thấy Nghi Ninh sắc mặt rất khó coi, dựa vào tường dường như có chút run run. Hắn lập tức đi ra, từ phía sau giơ tay che kín mắt nàng:
- "Mi Mi, không nên nhìn, không nhìn liền không có việc gì!."
Nghi Ninh bị hắn ôm vào trong ngực, rõ ràng chung quanh đều là mùi hương của hắn. Nhưng nàng lại ngửi thấy trên tay La Thận Viễn mùi máu tươi, nàng là cái gì đều nhìn không được, nhưng trong đầu thì vẫn là thấy cảnh tượng mới vừa rồi.
La Thận Viễn một roi quất xuống, cảnh tượng huyết nhục văng ra. Biết là một chuyện, nhưng giáp mặt nhìn thấy lực đánh vào vẫn là quá lớn.
La Thận Viễn rõ ràng ôm ngang nàng lên, Nghi Ninh cảm giác được chính mình lạc ở trong lòng hắn, hắn nghiêng kéo thân mình Nghi Ninh hướng tới dựa vào hắn. Nàng nghe được hắn nói:
- "...Trước nhốt lại đi, những chuyện khác không cần lo..."
La Thận Viễn bước đi ra hành lang gấp khúc, hắn đặt Nghi Ninh ở trên giường sương phòng bên cạnh.
Lúc này Nghi Ninh mới nhìn thấy mặt hắn. Hắn thấp giọng hỏi:
- "Mi Mi, muội thế nào lại chạy tới đây? Có bị dọa không?"
Nghi Ninh lắc lắc đầu, nàng nhìn La Thận Viễn. Hắn vẫn là bộ dáng chính mình quen thuộc, mi phong nồng đậm, khuôn mặt tuấn lãng. Khi cười lên chính là bức tranh thuỷ mặc ôn hòa, nhưng sẵng giọng lên, so với mười điện Diêm La còn làm cho người ta cảm thấy đáng sợ hơn. Nàng chậm rãi thở hắt ra nói:
- "Muội không sao..."
- "Không có việc gì sao?"
Hắn hỏi một câu, nghĩ đến bộ dáng Nghi Ninh vừa rồi dựa vào cột hành lang sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nàng nhìn mình phi thường xa lạ.
Hắn chính là cá tính tàn bạo lãnh khốc này, chỉ sợ như thế nào đều không đổi được. Bình thường ở trước mặt Nghi Ninh bất quá là tận lực sắm vai một ca ca tốt, huynh trưởng ôn hòa. Chính là không muốn nàng sẽ e ngại chính mình.
Sau khi chuyện Kiều di nương qua đi, hiện tại La gia người sợ hắn không ít. Tiểu nha đầu này từ nhỏ là tín nhiệm hắn nhất, thân cận hắn nhất. Nàng mà biết bộ mặt lạnh như băng của chính mình, vậy hẳn là thực đáng sợ đi?
La Thận Viễn dừng một chút, giải thích với nàng:
- "Người nọ thực đặc thù, không thể đặt ở trong đại lao Hình bộ, cho nên mới mang đến nơi này của huynh."
Nghi Ninh tốt xấu gì đã tỉnh táo lại, kỳ thật trường hợp thảm thiết cũng không phải chưa thấy qua. Nhưng đây lại là tam ca của nàng, trong lúc nhất thời không cách nào phản ứng lại mà thôi. Nàng hỏi La Thận Viễn:
- "Tam ca, muội nhìn thấy hắn ta mặc quan phục... Người kia kết quả là ai? Tam ca nếu đối với quan viên triều đình lạm dụng hình phạt riêng, bị người tố giác nên làm thế nào cho phải..."
La Thận Viễn nghe xong lắc đầu:
- "Muội không nên hỏi."
Sợ nàng hiểu lầm, hắn lại bỏ thêm một câu,
- "Muội mà biết sẽ không tốt!."
Việc đó tất nhiên là cơ mật triều đình, hắn khẳng định sẽ không nói cho mình biết.
Nghi Ninh gật đầu ý bảo nàng đã biết, nàng muốn xuống giường. La Thận Viễn giơ tay muốn đi đở nàng, Nghi Ninh lại nhìn thấy trên tay hắn có dính vết máu. La Thận Viễn cũng thấy được, sau đó liền thu tay trở về, hỏi nàng:
- "Một lát huynh còn cùng muội đi xem kênh đào?"
Nghi Ninh gật gật đầu. Nàng đứng lên đi ra ngoài, sau đó nàng nhìn thấy La Thận Viễn đi theo. Ánh mặt trời từ phía sau chiếu thẳng tới, bao phủ bóng dáng cao lớn của hắn.
Nghi Ninh đột nhiên hỏi hắn:
- "Tam ca, huynh làm Thiếu Khanh Đại Lý tự, nhưng phải làm việc này sao?"
La Thận Viễn trầm mặc một lát, nói:
- "...Mi Mi, muội có sợ tam ca không?"
Nghi Ninh thầm nghĩ không phải.
Nàng đã sớm biết La Thận Viễn là cái dạng người gì, chính là trường kỳ ở chung, nàng thậm chí đều đã quên hắn vốn nên là cái dạng gì? Chỉ nhớ rõ huynh trưởng này tuy rằng đạm mạc lại yêu thương chính mình. Nàng nói:
- "Tam ca tự nhiên có chừng mực, muội tin tưởng huynh."
La Thận Viễn đi ở phía sau nàng, nhìn bóng dáng tiểu nha đầu bị che ở dưới bóng của chính mình, hắn rũ mắt xuống, dấu vết máu dính ở mu bàn tay ra sau lưng.
Đến buổi chiều, La Thận Viễn mang nàng đi xem kênh đào.
Kênh đào đích xác thực náo nhiệt, thuyền tới thuyền đi, người đánh cá, kẻ buôn bán hàng hóa. Còn có người bán hàng rong lui tới, dân chúng tập hợp.
Nghi Ninh tọa ở trong xe ngựa nhìn một lát, lại không thể đi xuống. La Thận Viễn lại mang nàng đi tửu lâu ăn cơm, tửu lâu này trà bánh làm đặc biệt ngon.
Nhưng vì chuyện buổi sáng, Nghi Ninh không còn hứng thú nhiều. La Thận Viễn cũng không miễn cưỡng nàng, không bao lâu liền mang nàng trở về.
Thời điểm về đến phủ, mới nhìn thấy có chiếc xe ngựa ngừng ở ảnh bích được mấy vú già vây quanh.
Màn xe bị đẩy ra, Nghi Ninh thấy được một cái tay trắng nõn, sau đó là một khuôn mặt thanh tú mềm mại đáng yêu. Khi ánh mắt vị cô nương này nhìn La Thận Viễn ẩn giấu sáng rỡ. Lúc quay đầu lại, thanh âm mềm nhẹ nói với Nghi Ninh:
- "Vị này chính là Nghi Ninh muội muội phải không? Ta còn chưa có gặp qua..."
Nghi Ninh thấy đoàn người vây quanh nàng ta, lại nhìn thấy khí chất ôn nhu như nước. Trong lòng Nghi Ninh đoán chỉ sợ là vị Tôn gia tiểu thư kia!
Tam tẩu tương lai của mình đấy!.
Nghi Ninh hướng nàng hơi hơi khom người, cười hỏi:
- "Đúng vậy, tiểu thư nhưng là tỷ tỷ Tôn gia?"
Nghi Ninh nghiêng đầu nhìn La Thận Viễn, tam ca mình cùng dĩ vãng giống nhau không có biểu cảm đặc biệt gì, cũng không có tiến lên một bước nghênh đón người ta. Thế nào đối người ta một điểm cũng không nhiệt tình? Tốt xấu cũng là nữ nhân đẹp thiên kiều bá mị.
Nghi Ninh nghênh tiếp Tôn Tòng Uyển vào trong phủ. Đến trong sân bên ngoài chính đường của tam ca ngồi xuống.
Tôn Tòng Uyển trong lòng ôm cái hộp gấm, lúc này đặt ở trên bàn.
Nha đầu bưng dương mai* tươi mới lên, dương mai này trái no tròn, đỏ tươi, nhìn thấy liền cảm thấy chua ngọt ngon miệng.
(Chú thích: dương mai là dâu rượu hay thanh mai đỏ)
Nghi Ninh để dương mai ở trước mặt Tôn Tòng Uyển, mỉm cười nói:
- "Muội sớm đã nghe qua thanh danh Tòng Uyển tỷ tỷ, nhưng không được gặp mặt. Hôm nay mới có thể xem như thấy!."
Tôn Tòng Uyển chải búi tóc, cài một cây trâm thanh ngọc, bộ dáng thật sự là nhu uyển thanh tú. Nghe Nghi Ninh nói nhu hòa cười:
- "Vốn là ta không nên tới đây. Phụ thân nói có một vật muốn ta đưa cho tam công tử, vì vậy mới đến. Không nghĩ lại gặp được Nghi Ninh muội muội ở chỗ này, nếu như sớm biết rằng muội ở chỗ này, ta nên mang chút lễ đến cho muội!"
Tôn Tòng Uyển nói chuyện, cố ý vô tình nghiêng đầu nhìn La Thận Viễn đứng ở bên cạnh.
Nàng sớm nghe nói qua Nghi Ninh muội muội này tuy là mang về nuôi dưỡng, La Thận Viễn cũng rất yêu thương. Tự nhiên liền có vài phần muốn lấy lòng. Nhưng nhìn thấy La Thận Viễn đối với mình so với ngày thường còn muốn lãnh đạm hơn, tựa hồ không thích mình đột nhiên tới chơi, nàng liền có chút không biết làm sao.
Tuy rằng là đánh cờ hiệu phụ thân để tới, nhưng cũng là bởi vì đã lâu không có nhìn thấy hắn, trong lòng thật sự nhớ mong.
Nghi Ninh biết tiểu thư Tôn gia chỉ sợ là ý không ở trong lời.
Nhìn thấy Tôn Tòng Uyển đứng ở bên cạnh La Thận Viễn, Nghi Ninh cảm thấy nàng ta cùng tam ca cũng là xứng đôi, tam ca cao lớn, tiểu thư Tôn gia nhu uyển thanh tú.
Nhưng về phương diện khác, Nghi Ninh trong lòng lại có chút buồn bã, tam ca sẽ kết hôn với Tôn Tòng Uyển sao?
Tam ca anh minh thần võ của mình cũng sẽ cưới vợ sinh con.
La Thận Viễn kiếp trước kết quả là cưới ai?
Nàng chỉ nhớ rõ hắn kiếp trước là thành thân. Cho dù không phải Tôn Tòng Uyển, cũng hẳn là nữ tử cùng nàng ta không sai biệt lắm đi.
- "Tòng Uyển muội muội phái hạ nhân đưa tới là được rồi, không cần tự mình đi như vậy!."
La Thận Viễn thu hộp gấm, làm cái tư thế mời,
- "Vào bên trong ngồi đi."
Hắn lại nhìn Nghi Ninh nói:
- "Huynh đang bận, muội tiếp đón Tôn tiểu thư."
Nghi Ninh nghe được hắn nói bận, không khỏi đã nghĩ tới vừa rồi hắn cuốn roi ở trong tay, trên tay dính máu...
- "Tam ca nếu bận thì đi đi, muội cùng Tòng Uyển tỷ tỷ ở trong sân đi dạo." Nghi Ninh đáp ứng.
Hắn gật gật đầu, chắp tay sau lưng bước đi ra chính đường, hộ vệ sau lưng hai bên cũng cùng hắn ly khai.
Nghi Ninh mang theo vị tam tẩu tương lai này đi dọc theo ao sen, tiểu nha đầu nâng ghế con nước trà đi theo phía sau hai người.
Tôn Tòng Uyển đối nhân xử thế phi thường có lễ, mười phần khí chất tiểu thư khuê các. Nói chuyện lại xảo diệu, hơn nữa nàng yêu ai yêu cả đường đi, vì thích La Thận Viễn, liền nhìn Nghi Ninh cũng thoải mái vài phần.
Không bao lâu hai người liền thân cận, tán gẫu đến tán gẫu đi lại tìm được ham thích chung —— trà bánh, liền nói chuyện thân thiết hơn.
Tôn Tòng Uyển nói mười bảy mười tám loại trà bánh điểm tâm, liền kéo tay Nghi Ninh nói:
- "Tỷ biết gần đây có một trà lâu điểm tâm rất ngon, tỷ thường ngày không thể xuất môn. Không bằng ngày mai tỷ cùng muội đi thử một chút! Chúng ta tìm thêm vài hộ viện cùng bà tử đi theo —— lên trên lầu hai, còn có thể nhìn thấy kênh đào."
Nghi Ninh biết Tôn Tòng Uyển nói tới cái trà lâu kia, buổi chiều tam ca đã mang nàng đi. Nàng lại không tốt từ chối hảo ý của Tôn Tòng Uyển, liền cười nói:
- "Vậy Tòng Uyển tỷ tỷ ngày mai tới tìm muội là được."
Hai người dọc theo hành lang gấp khúc chậm rãi đi trở về, liền nhìn thấy La Thận Viễn đang ngồi ở trong chính đường cùng người nói chuyện.
Người này mặc một kiện quan bào, bốn năm mươi tuổi. La Thận Viễn trên mặt mỉm cười thản nhiên, hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
La Thận Viễn quay đầu nhìn thấy hai người, vẫy vẫy tay gọi Nghi Ninh đi lại.
- "Nghi Ninh... Vị này là Tôn đại nhân."
Thì ra là phụ thân của Tôn Tòng Uyển, lão sư của La Thành Chương, quan to chính tam phẩm của triều đình.
Nghi Ninh hướng vị Tôn đại nhân này khom người hành lễ, bởi vì có ngoại nam nên không tiện, La Thận Viễn nói nàng tránh đi mặt sau của chính đường. Cách cửa nhưng là vẫn có thể nghe được thanh âm hai người nói chuyện.
Tôn đại nhân phi thường thưởng thức tam ca, lần này nói là tới đón Tôn Tòng Uyển trở về.
Cố ý vô tình hướng La Thận Viễn hỏi chuyện La Thành Chương đến kinh thành.
La Thận Viễn nghe xong trả lời nói:
- "Gia phụ không lâu sẽ đến."
Tôn Tòng Uyển từ phía trước tiến vào cáo biệt cùng nàng.
Nghi Ninh chờ nàng ta ly khai, mới vừa đi vừa nắm cánh tay tam ca, nói với hắn:
- "Muội xem Tôn tiểu thư cũng rất được, bộ dạng lại xinh đẹp."
Nghi Ninh cách chính mình có chút gần, cánh tay tựa hồ có thể cảm giác được đường cong của nàng.
La Thận Viễn bảo nàng ngồi đàng hoàn ở trên ghế tròn. Hắn mới thở dài nói:
- "Huynh đối Tôn tiểu thư vô tình."
Nghi Ninh nghe xong lời hắn nói có chút kinh ngạc, hai người không phải đều đã làm mai sao... Hắn thế nào lại đối Tôn tiểu thư vô tình?
Nếu thật sự đối người ta vô tình, hắn như thế nào lại không cự tuyệt?
- "Muội nghe ý tứ Tôn đại nhân, là đã muốn cho hai người thành thân..." Nghi Ninh nói, "…Tôn tiểu thư là luôn luôn chờ ca ca. Tam ca nếu không thích nàng, sớm nên nói ra —— "
La Thận Viễn nghe xong khoát tay nói:
- "Huynh có chừng mực..."
Cưới Tôn Tòng Uyển với hắn mà nói tuyệt đối là có lợi, hơn nữa Tôn Tòng Uyển đích xác thực thích hợp với hắn, lúc đó hắn coi như là cam chịu hành vi của phụ thân.
Chẳng qua sau này hắn không nên có ý niệm, không nên khởi tham muốn, cho nên cửa hôn nhân này mới chậm chạp không có định xuống!
Hắn có thể có cái đúng mực gì?
Nghi Ninh nhíu nhíu mày.
Nàng không quá thích hắn có cái dạng này, kỳ thật bọn họ những người này đều là như vậy. Nghĩ cái gì người khác không biết, mưu hoa cái gì người khác cũng không biết. Trong lòng có lẽ có tính kế, nhưng không có người biết bọn họ đang tính kế gì? Hắn cái dạng này, Lục Gia Học cũng vậy. Hoặc là đây mới là người tâm kế thượng vị hẳn là nên có.
Nghi Ninh đột nhiên nghĩ tới một cái khả năng, do dự một lát, thấp giọng hỏi:
- "Tam ca… sẽ không phải là thích... vị Tạ nhị tiểu thư kia chứ?"
La Thận Viễn nghe xong trong lòng cười lạnh, hắn đứng lên. Ánh mặt trời bên ngoài tấm bình phong chiếu vào trong phòng, Nghi Ninh mặc bộ y phục màu vàng hoa văn thị đế, dáng người tinh tế, so với hắn đích xác thực bé bỏng.
Ánh chiều tà chiếu sáng cổ tay nàng, tinh tế nhu bạch, không chịu nổi gập lại. La Thận Viễn thật sự sợ chính mình nhịn không được... Sau đó lại xảy ra chuyện gì?
Kỳ thật sớm đã biết không nên đón nàng trở về. Đặt nàng ở bên người mình rất nguy hiểm, thời khắc càng không ngừng để hắn càng nôn nóng.
La Thận Viễn cúi người nói với nàng:
- "Ai huynh đều cũng không thích, muội không cần đoán!."
Nghi Ninh nhìn đôi mắt như hồ sâu của hắn, cảm thấy chính mình tựa hồ động không được, chỉ có thể ngửi được mùi hương trên người hắn, nhìn thấy khuôn mặt của hắn thật tuấn lãng. Khó trách nhiều người thích hắn như vậy...
Đợi đến La Thận Viễn đã đi ra ngoài, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
Tùng Chi bưng đĩa vải tiến vào, nói với nàng:
- "Tiểu thư, đây là tam thiếu gia sai hạ nhân chuẩn bị cho ngài, mới từ bên Mân Nam kia vận chuyển tới..."
Nàng vừa ngẩng đầu nhìn Nghi Ninh, có chút kinh ngạc,
- "Ngài thế nào lại đỏ mặt, là vì cửa sổ không mở nên quá nóng sao?"
Nghi Ninh theo bản năng sờ sờ mặt mình. Thật sự cảm thấy có chút nóng, gật đầu nói:
- "...Là có chút ngộp, mở cửa sổ hít thở không khí đi."
************
......
- -----oOo------