Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ - Trang 3
Chương 94: Cua anh chàng hàng xóm (17)
“Nhưng tôi đã bước vào rồi, đứng ngay trước mặt anh, bên cạnh anh, dù anh muốn đuổi tôi đi cũng không được.
Anh xem, giờ khoảng cách của chúng ta, gần đến nỗi tôi có thể kéo lấy tay anh.”
Phong Quang nắm lấy tay hắn, vẻ mặt rất nghiêm túc, cố dùng hành động nói với hắn rằng mười con trâu cũng kéo không nổi cô quay về.
Ngón tay An Đồng động đậy, cuối cùng cũng không nhịn nổi nắm lấy tay cô.
Bắt được ánh mắt ngạc nhiên không dám tin của cô, hắn cười bất đắc dĩ, nếu là trước đây hắn sẽ không đáp lại hành động thân mật này: “Trồng hoa hồng trắng nhé.”
“Được!”
Phong Quang hứa như vậy, nhưng cô vẫn không động đậy.
An Đồng hỏi cô: “Sao vậy?”
“Không nỡ buông tay anh.”
“Vậy thì đừng buông.”
“Được đó.”
Cô trả lời ngọt ngào, cười thỏa mãn tiến gần hắn hơn.
Cô đang định ngồi xuống nhìn hắn, thì đột nhiên bị hắn kéo ngồi lên đùi.
Cô vội vàng muốn đứng dậy nhưng bị tay kia của hắn cản lại.
“Đừng động.”
Giọng hắn vang lên bên tai cô.
Phong Quang đỏ mặt nói: “Nhưng...
vậy sẽ đè lên đùi anh.”
“Không sao, em rất nhẹ.”
Cô quả nhẹ, quá nhỏ nhắn.
Hắn ôm chặt cơ thể mềm mại xinh xắn ấy vào lòng nhưng ôm thế nào cũng vẫn cảm thấy như đang không ôm gì: “Phong Quang.”
“Dạ...”
Cô trả lời nhẹ, gương mặt đỏ bừng.
Anh lại gọi tên cô: “Phong Quang.”
“Sao vậy? Em còn chút tường vy đỏ chưa nhổ xong, không phải anh nói muốn trồng hoa hồng trắng sao?”
Vừa rồi cô nghĩ không rời xa hắn mới tốt, nhưng hành động thân mật này khiến cố mặt đỏ bừng, tim đập nhanh, không thể không chạy trốn.
Chỉ còn một bông tường vy đỏ thôi.
“Bông tường vy đỏ này để lại.”
Dưới ánh nắng, ánh mắt An Đồng trở nên ấm áp, không biết anh nhớ đến cái gì mà sắc mặt dịu dàng hơn nhiều: “Chúng ta trồng bông hồng trắng ở xung quanh nó.”
Phong Quang rất thích từ “chúng ta”
, cô cười xinh đẹp ngọt ngào: “Được, thì để lại đóa tường vy đỏ đó.”
Như vậy, chỉ có màu trắng tinh khiết đơn thuần xung quanh bông hoa tường vy đỏ kia, ngoài ra không còn màu gì khác nữa.
“Mẹ anh là người mẹ rất tốt.”
Bỗng nhiên An Đồng nói, thật bất ngờ, trước giờ, hắn chưa từng chủ động nói chuyện gì liên quan đến mẹ.
Phong Quang ngẩng đầu nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của hắn, cô im lặng.
“Nhưng sau này bà phát hiện, một người mẹ chăm sóc đứa con bệnh tật, so với một người mẹ chăm sóc đứa con khỏe mạnh, sẽ được mọi người ca tụng hơn, từ ngày hôm ấy cuộc đời của anh bắt đầu bị tước đoạt.”
Phong Quang nắm lấy tay hắn.
Hắn cúi đầu, lẩm bẩm: “Anh không hiểu, có được sự chú ý và đồng cảm của người khác, thực sự có cảm giác thỏa mãn lớn đến vậy sao, vì nó, bà ấy liền để anh trở thành vật hy sinh.”
Chỉ vì lý do đơn giản là giành được sự đồng cảm và chú ý mà An Đồng mất đi cuộc sống học tập của một người bình thường, mất đi quyền lợi chạy nhảy vui chơi.
Hắn ngồi trên xe lăn mười ba năm, nực cười nhất là mỗi ngày đều kiên trì tập luyện khổ cực dưới sự chỉ thị của bác sĩ và nụ cười của mẹ khi cổ vũ hắn.
Đến bây giờ, mọi thứ hắn đều nhớ rõ.
An Đồng không biết vì sao mình phải nhớ những ký ức đó, có lẽ là do không quên được.
“An Đồng.”
Giọng Phong Quang nhỏ nhẹ, nhưng rất rõ ràng: “Bây giờ, cuộc sống của anh đã quay về rồi, không ai lấy trộm được nữa, em bảo đảm với anh.”
Nên, anh đừng lo! Cổ đã âm thầm giấu thi thể đó dưới gốc cây đa, không ai có thể phát hiện ra được.
Anh xem, giờ khoảng cách của chúng ta, gần đến nỗi tôi có thể kéo lấy tay anh.”
Phong Quang nắm lấy tay hắn, vẻ mặt rất nghiêm túc, cố dùng hành động nói với hắn rằng mười con trâu cũng kéo không nổi cô quay về.
Ngón tay An Đồng động đậy, cuối cùng cũng không nhịn nổi nắm lấy tay cô.
Bắt được ánh mắt ngạc nhiên không dám tin của cô, hắn cười bất đắc dĩ, nếu là trước đây hắn sẽ không đáp lại hành động thân mật này: “Trồng hoa hồng trắng nhé.”
“Được!”
Phong Quang hứa như vậy, nhưng cô vẫn không động đậy.
An Đồng hỏi cô: “Sao vậy?”
“Không nỡ buông tay anh.”
“Vậy thì đừng buông.”
“Được đó.”
Cô trả lời ngọt ngào, cười thỏa mãn tiến gần hắn hơn.
Cô đang định ngồi xuống nhìn hắn, thì đột nhiên bị hắn kéo ngồi lên đùi.
Cô vội vàng muốn đứng dậy nhưng bị tay kia của hắn cản lại.
“Đừng động.”
Giọng hắn vang lên bên tai cô.
Phong Quang đỏ mặt nói: “Nhưng...
vậy sẽ đè lên đùi anh.”
“Không sao, em rất nhẹ.”
Cô quả nhẹ, quá nhỏ nhắn.
Hắn ôm chặt cơ thể mềm mại xinh xắn ấy vào lòng nhưng ôm thế nào cũng vẫn cảm thấy như đang không ôm gì: “Phong Quang.”
“Dạ...”
Cô trả lời nhẹ, gương mặt đỏ bừng.
Anh lại gọi tên cô: “Phong Quang.”
“Sao vậy? Em còn chút tường vy đỏ chưa nhổ xong, không phải anh nói muốn trồng hoa hồng trắng sao?”
Vừa rồi cô nghĩ không rời xa hắn mới tốt, nhưng hành động thân mật này khiến cố mặt đỏ bừng, tim đập nhanh, không thể không chạy trốn.
Chỉ còn một bông tường vy đỏ thôi.
“Bông tường vy đỏ này để lại.”
Dưới ánh nắng, ánh mắt An Đồng trở nên ấm áp, không biết anh nhớ đến cái gì mà sắc mặt dịu dàng hơn nhiều: “Chúng ta trồng bông hồng trắng ở xung quanh nó.”
Phong Quang rất thích từ “chúng ta”
, cô cười xinh đẹp ngọt ngào: “Được, thì để lại đóa tường vy đỏ đó.”
Như vậy, chỉ có màu trắng tinh khiết đơn thuần xung quanh bông hoa tường vy đỏ kia, ngoài ra không còn màu gì khác nữa.
“Mẹ anh là người mẹ rất tốt.”
Bỗng nhiên An Đồng nói, thật bất ngờ, trước giờ, hắn chưa từng chủ động nói chuyện gì liên quan đến mẹ.
Phong Quang ngẩng đầu nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của hắn, cô im lặng.
“Nhưng sau này bà phát hiện, một người mẹ chăm sóc đứa con bệnh tật, so với một người mẹ chăm sóc đứa con khỏe mạnh, sẽ được mọi người ca tụng hơn, từ ngày hôm ấy cuộc đời của anh bắt đầu bị tước đoạt.”
Phong Quang nắm lấy tay hắn.
Hắn cúi đầu, lẩm bẩm: “Anh không hiểu, có được sự chú ý và đồng cảm của người khác, thực sự có cảm giác thỏa mãn lớn đến vậy sao, vì nó, bà ấy liền để anh trở thành vật hy sinh.”
Chỉ vì lý do đơn giản là giành được sự đồng cảm và chú ý mà An Đồng mất đi cuộc sống học tập của một người bình thường, mất đi quyền lợi chạy nhảy vui chơi.
Hắn ngồi trên xe lăn mười ba năm, nực cười nhất là mỗi ngày đều kiên trì tập luyện khổ cực dưới sự chỉ thị của bác sĩ và nụ cười của mẹ khi cổ vũ hắn.
Đến bây giờ, mọi thứ hắn đều nhớ rõ.
An Đồng không biết vì sao mình phải nhớ những ký ức đó, có lẽ là do không quên được.
“An Đồng.”
Giọng Phong Quang nhỏ nhẹ, nhưng rất rõ ràng: “Bây giờ, cuộc sống của anh đã quay về rồi, không ai lấy trộm được nữa, em bảo đảm với anh.”
Nên, anh đừng lo! Cổ đã âm thầm giấu thi thể đó dưới gốc cây đa, không ai có thể phát hiện ra được.