Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ - Trang 3
Chương 40: Cua đổ hoàng thượng nước địch (17)
Nhiệt độ hạ thấp, gió lớn thổi tới, cùng với đó là cát bụi dưới mặt đất bắt đầu bay mù mịt trong không khí.
Lạc Ưng hàng năm sống trong sa mạc ngay lập tức nhận ra biến hóa thời tiết này: “Bão cát sắp tới, này, mau vào phòng đi!”
Bạch Dung không động đậy, thế nên Tiểu Nhược cũng không động.
Phong Quang lại kéo áo Tuyết Ám lần nữa, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, giơ tay kéo cô tới trước người, một tay vòng quanh eo cô, giữ cô trong lòng mình, một tay cầm thanh đoản kiếm tinh xảo kê lên chiếc cổ trắng nõn của
CÔ.
“Bảo người của các ngươi lui ra.”
“Đợi đã, đừng làm hại nàng ta!” Bạch Dung gào lên, đương nhiên nàng ta không phải đang lo cho sống chết của Phong Quang, mà là bị Vương Từ uy hiếp. Nếu Phong Quang không thể bình yên lành lặn về lại phủ Thừa tướng, thân phận nữ giả nam trang của nàng ta sẽ bị tiết lộ, tội danh khi quân phạm thượng nàng ta không lo, nhưng chỉ lo sẽ liên lụy đến Tiếu Nhược.
“Không bảo đảm cung thủ này lùi xuống ư?” Đoản kiếm trong tay Tuyết Ám càng di chặt hơn, trên cổ Phong Quang lập tức xuất hiện một vết máu, màu sắc màu tươi nổi bật đến nhức mắt trên nền da trắng nõn.
Trên mặt Lạc Ưng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng hắn không nói gì.
Phong Quang trắng bệch mặt, đau đớn nhìn Tiếu Nhược: “Biểu ca... cứu muội...”
Tiêu Nhược khẽ híp mắt, phải rồi, nàng là biểu muội của hắn, còn là thiên kim được sủng ái nhất phủ thừa tướng... Thừa tướng Hạ Triều quyền khuynh triều chính, lực lượng mà ông ta nắm giữ không thể đụng chạm trong một sớm một chiều.
“Lui xuống.” Tiếu Nhược phất tay, hai chữ ngắn gọn là mệnh lệnh không thể kháng lại. Cung thủ vây xung quanh thu cung nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại năm người bọn họ.
Tuyết Ám nhếch miệng cười hài lòng.
Tiếu Nhược nói: “Bây giờ, ngươi có thể thả người rồi.”
“Không vội, đợi ta ra khỏi thành tự nhiên sẽ thả nàng ta.” Tuyết Ám túm lấy Phong Quang, từng bước từng bước lùi ra khỏi thành.
Bạch Dung: “Đợi đã.”
“Ôi trời, cô nãi não của ta.” Lạc Ưng ngăn Bạch Dung lại, chỉ về phía lốc xoáy đang cuồn cuộn cuốn đến từ đằng xa: “Bão cát sắp tới rồi, chúng ta tìm chỗ trú trước.”
“Nhưng mà... A, Tiểu Nhược!”
Tiếu Nhược ôm ngang người nàng ta lên: “Tìm chỗ tránh trước, chuyện khác tính sau.”
Lạc Ưng không phục đi theo sau Tiểu Nhược. Trong đầu nghĩ bụng sao mình không nghĩ đến việc ôm quách người lên là xong nhỉ. Hắn ta lại quay đầu nhìn cổng thành, cát bụi màu vàng đã che khuất tầm nhìn, với bản lĩnh của tiểu tử kia, hắn ta tin tiểu tử sẽ không sao. Sau khi chắc chắn một hồi, Lạc Ưng lại không nhịn được xoa mũi, chắc có lẽ không sao đâu nhỉ...
Trời tối om, gió bắt đầu thét gào, cát bụi sỏi đá bay mù mịt. Cả thành Quảng Hợp như bị cát bụi nuốt trọn, trong tầm mắt ngoài cát bụi vẫn là cát bụi, bụi mù cay mũi khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Phong Quang không nhịn được ho sù sụ, cát bụi theo gió bay đến khiến cô muốn mở mắt cũng khó. Cho dù có người nắm chặt tay, cô vẫn dần lực bất tòng tâm, còn tưởng rằng bản thân sẽ bị nuốt gọn trong tiếng gió gào thét vù vù.
Đột nhiên có một tấm áo choàng trùm lên đầu cô, nam tử dùng áo che đi mũi miệng Phong Quang, cách biệt với không khí cát bụi mịt mờ bên ngoài. Cô cố gắng trừng mắt thật to, nhìn nam tử đã cởi ngoại bào trước mặt bằng ánh mắt khó hiểu. Trên người hắn dính đầy cát bụi nhưng không khiến người ta thấy nhếch nhác.
Tuyết Ám kéo cô ngồi xổm xuống nấp sau một dốc cao khuất gió, lại níu chặt áo choàng che trên đầu cô. Cát bay cuốn theo đá chọi lên người. Tuyết Ám hơi dùng sức kéo Phong Quang sát vào người mình, ôm chặt cô vào lòng. Nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, gương mặt tái mét vì khó chịu của Phong Quang lúc này đã đỏ ửng như táo chín. Mỗi hắn dán lên vành tại cô, giọng nói trầm thấp khiến trái tim Phong Quang đập thình thịch: “Sao có thể để Hạ tiểu thư dễ thương như này bị gió cát thổi bay chứ?”
Trong giây lát, tất cả cát bụi đều trở thành bức nền.
Lạc Ưng hàng năm sống trong sa mạc ngay lập tức nhận ra biến hóa thời tiết này: “Bão cát sắp tới, này, mau vào phòng đi!”
Bạch Dung không động đậy, thế nên Tiểu Nhược cũng không động.
Phong Quang lại kéo áo Tuyết Ám lần nữa, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, giơ tay kéo cô tới trước người, một tay vòng quanh eo cô, giữ cô trong lòng mình, một tay cầm thanh đoản kiếm tinh xảo kê lên chiếc cổ trắng nõn của
CÔ.
“Bảo người của các ngươi lui ra.”
“Đợi đã, đừng làm hại nàng ta!” Bạch Dung gào lên, đương nhiên nàng ta không phải đang lo cho sống chết của Phong Quang, mà là bị Vương Từ uy hiếp. Nếu Phong Quang không thể bình yên lành lặn về lại phủ Thừa tướng, thân phận nữ giả nam trang của nàng ta sẽ bị tiết lộ, tội danh khi quân phạm thượng nàng ta không lo, nhưng chỉ lo sẽ liên lụy đến Tiếu Nhược.
“Không bảo đảm cung thủ này lùi xuống ư?” Đoản kiếm trong tay Tuyết Ám càng di chặt hơn, trên cổ Phong Quang lập tức xuất hiện một vết máu, màu sắc màu tươi nổi bật đến nhức mắt trên nền da trắng nõn.
Trên mặt Lạc Ưng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng hắn không nói gì.
Phong Quang trắng bệch mặt, đau đớn nhìn Tiếu Nhược: “Biểu ca... cứu muội...”
Tiêu Nhược khẽ híp mắt, phải rồi, nàng là biểu muội của hắn, còn là thiên kim được sủng ái nhất phủ thừa tướng... Thừa tướng Hạ Triều quyền khuynh triều chính, lực lượng mà ông ta nắm giữ không thể đụng chạm trong một sớm một chiều.
“Lui xuống.” Tiếu Nhược phất tay, hai chữ ngắn gọn là mệnh lệnh không thể kháng lại. Cung thủ vây xung quanh thu cung nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại năm người bọn họ.
Tuyết Ám nhếch miệng cười hài lòng.
Tiếu Nhược nói: “Bây giờ, ngươi có thể thả người rồi.”
“Không vội, đợi ta ra khỏi thành tự nhiên sẽ thả nàng ta.” Tuyết Ám túm lấy Phong Quang, từng bước từng bước lùi ra khỏi thành.
Bạch Dung: “Đợi đã.”
“Ôi trời, cô nãi não của ta.” Lạc Ưng ngăn Bạch Dung lại, chỉ về phía lốc xoáy đang cuồn cuộn cuốn đến từ đằng xa: “Bão cát sắp tới rồi, chúng ta tìm chỗ trú trước.”
“Nhưng mà... A, Tiểu Nhược!”
Tiếu Nhược ôm ngang người nàng ta lên: “Tìm chỗ tránh trước, chuyện khác tính sau.”
Lạc Ưng không phục đi theo sau Tiểu Nhược. Trong đầu nghĩ bụng sao mình không nghĩ đến việc ôm quách người lên là xong nhỉ. Hắn ta lại quay đầu nhìn cổng thành, cát bụi màu vàng đã che khuất tầm nhìn, với bản lĩnh của tiểu tử kia, hắn ta tin tiểu tử sẽ không sao. Sau khi chắc chắn một hồi, Lạc Ưng lại không nhịn được xoa mũi, chắc có lẽ không sao đâu nhỉ...
Trời tối om, gió bắt đầu thét gào, cát bụi sỏi đá bay mù mịt. Cả thành Quảng Hợp như bị cát bụi nuốt trọn, trong tầm mắt ngoài cát bụi vẫn là cát bụi, bụi mù cay mũi khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Phong Quang không nhịn được ho sù sụ, cát bụi theo gió bay đến khiến cô muốn mở mắt cũng khó. Cho dù có người nắm chặt tay, cô vẫn dần lực bất tòng tâm, còn tưởng rằng bản thân sẽ bị nuốt gọn trong tiếng gió gào thét vù vù.
Đột nhiên có một tấm áo choàng trùm lên đầu cô, nam tử dùng áo che đi mũi miệng Phong Quang, cách biệt với không khí cát bụi mịt mờ bên ngoài. Cô cố gắng trừng mắt thật to, nhìn nam tử đã cởi ngoại bào trước mặt bằng ánh mắt khó hiểu. Trên người hắn dính đầy cát bụi nhưng không khiến người ta thấy nhếch nhác.
Tuyết Ám kéo cô ngồi xổm xuống nấp sau một dốc cao khuất gió, lại níu chặt áo choàng che trên đầu cô. Cát bay cuốn theo đá chọi lên người. Tuyết Ám hơi dùng sức kéo Phong Quang sát vào người mình, ôm chặt cô vào lòng. Nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, gương mặt tái mét vì khó chịu của Phong Quang lúc này đã đỏ ửng như táo chín. Mỗi hắn dán lên vành tại cô, giọng nói trầm thấp khiến trái tim Phong Quang đập thình thịch: “Sao có thể để Hạ tiểu thư dễ thương như này bị gió cát thổi bay chứ?”
Trong giây lát, tất cả cát bụi đều trở thành bức nền.