Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ - Trang 3
Chương 36: Cua đổ hoàng thượng nước địch (13)
Trong ba ngày này, ngày nào Phong Quang đều phải nghe những lời châm chọc và đe dọa khủng bố của Tuyết Ám. Cho dù thân thể có kém đi nữa, cô vẫn ép bản thân uống thuốc đúng giờ cho mau khỏi bệnh, nếu không chắc cô chưa chết vì bệnh thì đã bị hắn dọa đến mức đau tim mà chết.
Tuyết Ám rất hài lòng đối với việc cô khỏi bệnh. Hôm nay trời vừa mờ sáng, hắn đã lên đường đi về phía sa mạc Quảng Hợp, đương nhiên còn mang theo một cục nợ ốm yếu. Phong Quang bĩu môi ghét bỏ, cô là cục nợ thì đừng mang cô đi, thả cố về nhà chứ.
Thiên Thiên Vạn chắp tay: “Chủ tử đi chuyện này, mong ngài cẩn thận hơn.” “Trong tay nải này có lương khô và dược dùng khi khẩn cấp, mong công tử thuận buồm xuôi gió.” Lạc Mai giao tay nải cho Tuyết Ám.
Tuyết Ám nhận lấy, nhét luôn vào lòng Phong Quang, cười đáp: “Các ngươi cũng cần hết sức cẩn thận.”
Ôm tay nải bị ném tới, Phong Quang lùi lại một bước theo quán tính, chẳng còn tâm trạng đầu mà trợn mắt với Tuyết Ám nữa. Cô còn đang hiếu kỳ nhìn đi nhìn lại Thiên Thiên Vạn và Lạc Mai: “Giờ ai đều biết thuật dịch dung hả?”
Thiên Thiên Vạn đắc ý vuốt vuốt râu, lúc giơ tay lên mới nhớ ra bây giờ không còn râu nữa. Hắn rút tay về không hề xấu hổ: “Người trong giang hồ, biết thuật dịch dung không nhiều nhưng cũng không ít, nhưng có thể đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa như ta và Lạc Mai là cực hiếm có.”
Lúc này, Lạc Mai và Thiên Thiên Vạn đã dịch dung thành Phong Quang và Tuyết Ám. Không chỉ gương mặt mà ngay cả hình dáng của hai người cũng giống hệt với bản chính. Thuật dịch dung thay đổi khuôn mặt thì dễ nhưng thay đổi cả xương cốt thì đó không phải là chuyện nhỏ.
Phong Quang nhìn Thiên Thiên Vạn: “Nhưng mà ta nhớ người đều có cao vậy?”
“Cô nương có điều không biết.” Lạc Mai đáp: “Từ nhỏ bọn ta đã học võ công thay đổi xương cốt, có khả năng biến đổi thân hình tùy ý muốn.”
Mắt Phong Quang sáng bừng lên, lấp lánh như sau: “Lợi hại vậy ư? Thế người xem ta tư chất ra sao? Có thể dạy ta được không?”
Tuyết Ám lạnh lùng lên tiếng: “Đừng vọng tưởng nữa, với tư chất của ngươi, cao lên là chuyện không thể nào, có điều...”
Cô không phục hỏi hắn: “Có điều gì cơ?”
“Thuật rút ngắn xương lại rất hợp với ngươi.” Trong mắt Lạc Mai và Thiên Thiên Lạc đều đượm ý cười.
“Ngươi!” Phong Quang tức giận trợn mắt nhìn hắn. Cô vốn dĩ đã thấp, còn học thuật rút ngắn xương chẳng phải cô càng thêm thấp sao!
Vẻ tức giận của cô giống hệt một chú mèo đang phát cáu, chỉ thiếu nước dựng đứng hết lông trên người mình lên mà thôi. Tuy nhiên dù đang cáu giận, cô cũng chẳng tạo nổi chút uy hiếp nào.
Tuyết Ám nhấc cổ áo cô từ phía sau: “Đi thôi, khởi hành nào.”
“Này này, người buông tay ra, ta tự đi được.”
Lạc Mai đứng nhìn bóng lưng hai người dần khuất nơi phố phường đông đúc một lúc lâu, “Xem ra chủ tử nói không sai, ngươi thực rất thích cô nương đó.”
Lạc Mai liếc nhìn Thiên Thiên Vạn, nói không cảm xúc: “Chúng ta cũng nên đi thôi.”
Thiên Thiên Vạn nhún vai cùng Lạc Mai ra khỏi tiệm đi về một phía khác. Trước sau xuất hiện hai đôi nam nữ giống hệt nhau, người trong bóng tối chắc bối rối lắm đây.
Phong Quang đi theo quyết Ám đến một bến đò, nhà thuyền đã đợi ở đó rất lâu. Lên thuyền, cô ôm lấy tay nải đi theo Tuyết Ám vào ngồi xuống trong khoang.
Vừa ngồi xuống cổ đã hỏi: “Lạc Mai và Thiên Thiên Vạn liệu có xảy ra chuyện gì không?”
“Sao, ngươi lo cho họ?” Tuyết Ám năng tách trà, không vội uống mà ưu nhã điềm nhiên nói: “Lẽ nào ngươi quên, ngươi và bọn họ không phải người cùng một chiến tuyến. Theo lý mà nói, ngươi phải mong họ xảy ra chuyện mới đúng.”
Cô nói rất bình tĩnh: “Đâu phải do bọn họ bắt ta, vì sao ta lại hi vọng họ gặp chuyện chứ? Hơn nữa, cho dù bọn họ bị người của Quỷ vương bắt, bọn họ cũng là thủ hạ thân tín của ngươi, dù có bị nghiêm hình bức cung cũng không bán đứng ngươi đâu.”
Tuyết Ám khẽ ngẩn người, sau đó tiếp tục cười rất vui sướng: “Ngươi nói hay lắm.”
Tuyết Ám rất hài lòng đối với việc cô khỏi bệnh. Hôm nay trời vừa mờ sáng, hắn đã lên đường đi về phía sa mạc Quảng Hợp, đương nhiên còn mang theo một cục nợ ốm yếu. Phong Quang bĩu môi ghét bỏ, cô là cục nợ thì đừng mang cô đi, thả cố về nhà chứ.
Thiên Thiên Vạn chắp tay: “Chủ tử đi chuyện này, mong ngài cẩn thận hơn.” “Trong tay nải này có lương khô và dược dùng khi khẩn cấp, mong công tử thuận buồm xuôi gió.” Lạc Mai giao tay nải cho Tuyết Ám.
Tuyết Ám nhận lấy, nhét luôn vào lòng Phong Quang, cười đáp: “Các ngươi cũng cần hết sức cẩn thận.”
Ôm tay nải bị ném tới, Phong Quang lùi lại một bước theo quán tính, chẳng còn tâm trạng đầu mà trợn mắt với Tuyết Ám nữa. Cô còn đang hiếu kỳ nhìn đi nhìn lại Thiên Thiên Vạn và Lạc Mai: “Giờ ai đều biết thuật dịch dung hả?”
Thiên Thiên Vạn đắc ý vuốt vuốt râu, lúc giơ tay lên mới nhớ ra bây giờ không còn râu nữa. Hắn rút tay về không hề xấu hổ: “Người trong giang hồ, biết thuật dịch dung không nhiều nhưng cũng không ít, nhưng có thể đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa như ta và Lạc Mai là cực hiếm có.”
Lúc này, Lạc Mai và Thiên Thiên Vạn đã dịch dung thành Phong Quang và Tuyết Ám. Không chỉ gương mặt mà ngay cả hình dáng của hai người cũng giống hệt với bản chính. Thuật dịch dung thay đổi khuôn mặt thì dễ nhưng thay đổi cả xương cốt thì đó không phải là chuyện nhỏ.
Phong Quang nhìn Thiên Thiên Vạn: “Nhưng mà ta nhớ người đều có cao vậy?”
“Cô nương có điều không biết.” Lạc Mai đáp: “Từ nhỏ bọn ta đã học võ công thay đổi xương cốt, có khả năng biến đổi thân hình tùy ý muốn.”
Mắt Phong Quang sáng bừng lên, lấp lánh như sau: “Lợi hại vậy ư? Thế người xem ta tư chất ra sao? Có thể dạy ta được không?”
Tuyết Ám lạnh lùng lên tiếng: “Đừng vọng tưởng nữa, với tư chất của ngươi, cao lên là chuyện không thể nào, có điều...”
Cô không phục hỏi hắn: “Có điều gì cơ?”
“Thuật rút ngắn xương lại rất hợp với ngươi.” Trong mắt Lạc Mai và Thiên Thiên Lạc đều đượm ý cười.
“Ngươi!” Phong Quang tức giận trợn mắt nhìn hắn. Cô vốn dĩ đã thấp, còn học thuật rút ngắn xương chẳng phải cô càng thêm thấp sao!
Vẻ tức giận của cô giống hệt một chú mèo đang phát cáu, chỉ thiếu nước dựng đứng hết lông trên người mình lên mà thôi. Tuy nhiên dù đang cáu giận, cô cũng chẳng tạo nổi chút uy hiếp nào.
Tuyết Ám nhấc cổ áo cô từ phía sau: “Đi thôi, khởi hành nào.”
“Này này, người buông tay ra, ta tự đi được.”
Lạc Mai đứng nhìn bóng lưng hai người dần khuất nơi phố phường đông đúc một lúc lâu, “Xem ra chủ tử nói không sai, ngươi thực rất thích cô nương đó.”
Lạc Mai liếc nhìn Thiên Thiên Vạn, nói không cảm xúc: “Chúng ta cũng nên đi thôi.”
Thiên Thiên Vạn nhún vai cùng Lạc Mai ra khỏi tiệm đi về một phía khác. Trước sau xuất hiện hai đôi nam nữ giống hệt nhau, người trong bóng tối chắc bối rối lắm đây.
Phong Quang đi theo quyết Ám đến một bến đò, nhà thuyền đã đợi ở đó rất lâu. Lên thuyền, cô ôm lấy tay nải đi theo Tuyết Ám vào ngồi xuống trong khoang.
Vừa ngồi xuống cổ đã hỏi: “Lạc Mai và Thiên Thiên Vạn liệu có xảy ra chuyện gì không?”
“Sao, ngươi lo cho họ?” Tuyết Ám năng tách trà, không vội uống mà ưu nhã điềm nhiên nói: “Lẽ nào ngươi quên, ngươi và bọn họ không phải người cùng một chiến tuyến. Theo lý mà nói, ngươi phải mong họ xảy ra chuyện mới đúng.”
Cô nói rất bình tĩnh: “Đâu phải do bọn họ bắt ta, vì sao ta lại hi vọng họ gặp chuyện chứ? Hơn nữa, cho dù bọn họ bị người của Quỷ vương bắt, bọn họ cũng là thủ hạ thân tín của ngươi, dù có bị nghiêm hình bức cung cũng không bán đứng ngươi đâu.”
Tuyết Ám khẽ ngẩn người, sau đó tiếp tục cười rất vui sướng: “Ngươi nói hay lắm.”