Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ - Trang 3
Chương 119: Cua anh chàng hacker (7)
Thêm chứ! Chắc chắn phải thêm hắn vào danh sách thù hận! Phong Quang vừa nói xác nhận thêm hắn vào danh sách thù hận xong, hệ thống vang liền thông báo: “Kẻ thù Nhậm Ngã Hành của bạn đã logout“.
Cô nhìn xuống đất, quả nhiên không thấy thi thể người mặc quần áo đen đâu hết.
Cô lạnh lùng hừ một tiếng, báo thù thì báo thù, tưởng cô sợ lắm à.
Hắn đã logout, vậy thì cô xem sóc bạc của mình trước đã.
Phong Quang mở bảng sủng vật, lướt mắt nhìn bộ sưu tập các loại sủng vật quý hiếm, nhưng không thấy bóng dáng con sóc bạc đâu.
Cô tìm đến ba lần vẫn không thấy, cuối cùng nhận ra có gì đó sai sai! “Sóc bạc của chị đâu?”
“Sao thế?”
Triều Lộ thấy cô sốt ruột giậm chân, bèn buột miệng hỏi.
“Con sóc bạc của chị không thấy đâu cả.”
“Đừng nói chị không cẩn thận bắn chết nó rồi đấy nhé?”
“Không thể nào, chị tránh nó ra mà, hơn nữa chị còn nhét nó vào túi của mình, sao bỗng nhiên không thấy tăm tích nó đâu hết.”
Triều Lộ cũng nghi hoặc, “Lẽ nào game bị bug?”
Tài nguyên trong game “Giang Hồ”
này rất lớn, không thua kém gì một thế giới nhỏ, thế nên xuất hiện vấn đề cũng không có gì lạ, nếu không công ty game đã chẳng nhiều nhân viên bảo trì đến vậy.
Phong Quang nghiến răng, đầu tiên là Bích Lạc Hoa, sau đó là sóc bạc, hôm nay cô dính thứ xúi quẩy gì mà làm gì cũng không thành thế này! Cô logout khỏi game trong cơn tức giận.
Ra khỏi buồng trò chơi, cô nhận được cuộc điện thoại của Triều Lộ: “Phong Quang, chị không sao chứ?”
“Không sao!”
“Ôi trời, bà chị họ thân yêu của em à, vừa nghe đã biết chị chắc chắn đang rất tức giận.
Thật ra Triều Lộ là em họ của Phong Quang, ngoài đời tên thật là Hạ Thiên, nhỏ hơn Phong Quang một tuổi.
Phong Quang đang là sinh viên năm nhất, Hạ Thiên vẫn là học sinh lớp mười hai, cũng bởi vậy nên cô ấy vô cùng hâm mộ khi Phong Quang được cho nhiều tiền tiêu xài.
Nhưng Phong Quang có tiền thì cũng không quên phần của Hạ Thiên, đối với Hạ Thiên, Phong Quang không chỉ là bà chị họ mà còn là bà chủ lớn.
Tuy nhiên dù cho giả sử Phong Quang không có tiền, Hạ Thiên vẫn thích bà chị họ đã chăm sóc mình từ nhỏ này.
Tâm trạng Phong Quang không tốt: “Lo bài vở của em đi, nếu để chị thấy ngày nào em cũng chơi game, xem chị có dám mách với chú không.”
“Vâng vâng vâng, em đi học bài đây, chị đừng tức giận nữa nhé!”
Hạ Thiên nhát gan cúp điện thoại.
Cơn tức của Phong Quang cũng dập được phân nửa.
Cô kéo rèm cửa sổ ra, nhìn đám phóng viên đang chen chúc trước cổng bèn bĩu môi không quan tâm, rồi lại đóng rèm cửa lại, cô làm nhiệm vụ “cua trai”
của mình, mấy kẻ không liên quan này cô chẳng thèm bận tâm.
...
Hôm sau là ngày khai giảng học kì kế tiếp, dù thế nào, Phong Quang vẫn phải đến trường điểm danh.
Sáng sớm, cô ngồi vào xe, tài xế lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Hạ bằng cửa sau.
Đại học đứng đầu thành phố A chính là đại học A, an ninh của trường rất nghiêm ngặt, trừ khi có sự đồng ý của hiệu trưởng, những phóng viên đó không thể vào được trường.
Phong Quang đi vào trong trường, nhắm mắt làm ngơ những người xung quanh, với thân phận của cô, không ai dám chọc vào để gây thêm phiền phức.
Để đến tòa nhà giảng đường thì phải đi qua một con đường nhỏ rợp bóng cây, người đi trên đường khá nhiều, Phong Quang vừa mới đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng cãi nhau phát ra từ cách đó không xa.
Cô nhìn theo hướng vang lên tiếng ồn ào, nhưng chưa nhìn rõ thì đã ngã sõng soài xuống đất vì bị cô gái đang chạy tới va phải, cô xây xẩm mặt mày, còn cô gái kia đang đè trên người cô.
“Tiểu Lục!”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông có vẻ bồn chồn, anh ta vội vàng dìu cô gái có vẻ ngoài trong sáng kia lên, gương mặt đẹp trai lạnh lùng mang theo sự lo lắng: “Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Anh trai à, người có sao phải là cô mới đúng chứ!? Phong Quang đứng dậy, hai mắt đều phừng phừng lửa giận.
Cô nhìn xuống đất, quả nhiên không thấy thi thể người mặc quần áo đen đâu hết.
Cô lạnh lùng hừ một tiếng, báo thù thì báo thù, tưởng cô sợ lắm à.
Hắn đã logout, vậy thì cô xem sóc bạc của mình trước đã.
Phong Quang mở bảng sủng vật, lướt mắt nhìn bộ sưu tập các loại sủng vật quý hiếm, nhưng không thấy bóng dáng con sóc bạc đâu.
Cô tìm đến ba lần vẫn không thấy, cuối cùng nhận ra có gì đó sai sai! “Sóc bạc của chị đâu?”
“Sao thế?”
Triều Lộ thấy cô sốt ruột giậm chân, bèn buột miệng hỏi.
“Con sóc bạc của chị không thấy đâu cả.”
“Đừng nói chị không cẩn thận bắn chết nó rồi đấy nhé?”
“Không thể nào, chị tránh nó ra mà, hơn nữa chị còn nhét nó vào túi của mình, sao bỗng nhiên không thấy tăm tích nó đâu hết.”
Triều Lộ cũng nghi hoặc, “Lẽ nào game bị bug?”
Tài nguyên trong game “Giang Hồ”
này rất lớn, không thua kém gì một thế giới nhỏ, thế nên xuất hiện vấn đề cũng không có gì lạ, nếu không công ty game đã chẳng nhiều nhân viên bảo trì đến vậy.
Phong Quang nghiến răng, đầu tiên là Bích Lạc Hoa, sau đó là sóc bạc, hôm nay cô dính thứ xúi quẩy gì mà làm gì cũng không thành thế này! Cô logout khỏi game trong cơn tức giận.
Ra khỏi buồng trò chơi, cô nhận được cuộc điện thoại của Triều Lộ: “Phong Quang, chị không sao chứ?”
“Không sao!”
“Ôi trời, bà chị họ thân yêu của em à, vừa nghe đã biết chị chắc chắn đang rất tức giận.
Thật ra Triều Lộ là em họ của Phong Quang, ngoài đời tên thật là Hạ Thiên, nhỏ hơn Phong Quang một tuổi.
Phong Quang đang là sinh viên năm nhất, Hạ Thiên vẫn là học sinh lớp mười hai, cũng bởi vậy nên cô ấy vô cùng hâm mộ khi Phong Quang được cho nhiều tiền tiêu xài.
Nhưng Phong Quang có tiền thì cũng không quên phần của Hạ Thiên, đối với Hạ Thiên, Phong Quang không chỉ là bà chị họ mà còn là bà chủ lớn.
Tuy nhiên dù cho giả sử Phong Quang không có tiền, Hạ Thiên vẫn thích bà chị họ đã chăm sóc mình từ nhỏ này.
Tâm trạng Phong Quang không tốt: “Lo bài vở của em đi, nếu để chị thấy ngày nào em cũng chơi game, xem chị có dám mách với chú không.”
“Vâng vâng vâng, em đi học bài đây, chị đừng tức giận nữa nhé!”
Hạ Thiên nhát gan cúp điện thoại.
Cơn tức của Phong Quang cũng dập được phân nửa.
Cô kéo rèm cửa sổ ra, nhìn đám phóng viên đang chen chúc trước cổng bèn bĩu môi không quan tâm, rồi lại đóng rèm cửa lại, cô làm nhiệm vụ “cua trai”
của mình, mấy kẻ không liên quan này cô chẳng thèm bận tâm.
...
Hôm sau là ngày khai giảng học kì kế tiếp, dù thế nào, Phong Quang vẫn phải đến trường điểm danh.
Sáng sớm, cô ngồi vào xe, tài xế lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Hạ bằng cửa sau.
Đại học đứng đầu thành phố A chính là đại học A, an ninh của trường rất nghiêm ngặt, trừ khi có sự đồng ý của hiệu trưởng, những phóng viên đó không thể vào được trường.
Phong Quang đi vào trong trường, nhắm mắt làm ngơ những người xung quanh, với thân phận của cô, không ai dám chọc vào để gây thêm phiền phức.
Để đến tòa nhà giảng đường thì phải đi qua một con đường nhỏ rợp bóng cây, người đi trên đường khá nhiều, Phong Quang vừa mới đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng cãi nhau phát ra từ cách đó không xa.
Cô nhìn theo hướng vang lên tiếng ồn ào, nhưng chưa nhìn rõ thì đã ngã sõng soài xuống đất vì bị cô gái đang chạy tới va phải, cô xây xẩm mặt mày, còn cô gái kia đang đè trên người cô.
“Tiểu Lục!”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông có vẻ bồn chồn, anh ta vội vàng dìu cô gái có vẻ ngoài trong sáng kia lên, gương mặt đẹp trai lạnh lùng mang theo sự lo lắng: “Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Anh trai à, người có sao phải là cô mới đúng chứ!? Phong Quang đứng dậy, hai mắt đều phừng phừng lửa giận.