Nhật Ký Chịu Khổ Của Một Nhân Viên Cứu Hộ Bãi Biển
Chương 24: Diệp tổng ra sân
Edit: Hye
Beta: Vũ, Gbear
_______________________
Nơi nào có ánh sáng nhất định cũng sẽ có bóng tối, mà Hà Nghị chính là vua của bóng tối. Thanh Hòa có được sự ưu ái của Hà Nghị trong nhiều năm như vậy, không chỉ dựa vào kỹ thuật giường chiếu của y, mà còn phải có năng lực xuất chúng. Không thể phủ nhận, Hà Nghị đối với Thanh Hòa có tình cảm đặc biệt. Hà Nghị có một bí mật không thể nói ra, mà bí mật này chỉ có Thanh Hòa mới biết. Hà Nghị - là thụ, dù cho anh ta có một khuôn mặt mang tính chiếm hữu cao.
Hà Nghị ngồi trên ngai vàng đã lâu, cảm thấy nên đổi vị trí cho người khác ngồi, chẳng phải sẽ rất thú vị sao?
Hắc đạo là nơi tranh đấu đầy gió tanh mưa máu, bỗng nhiên Cổ Trấn người không danh không tiếng xuất hiện rồi cướp mất mối làm ăn hái ra vàng lớn nhất trong hắc đạo từ tay Hà Nghị.
Hà Nghị ánh mắt lãnh đạm, nhìn bảng công tác trên tay tự lẩm bẩm: "Thanh Hòa ơi là Thanh Hòa, tôi tự hỏi chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cậu, tại sao cậu phải đối xử với tôi như vậy?" Nếu không nhờ Hà Nghị, làm sao Thanh Hòa có được quyền lực muốn gió được gió, muốn mưa được mưa như ngày hôm nay? Thanh Hòa kiên trì muốn tạo dựng sự nghiệp tại Kim Mã, Hà Nghị cũng đồng ý. Thử hỏi trên đời này có chủ nhân nào nguyện ý để sủng vật mình nuôi ra ngoài ăn đồ không sạch sẽ, Hà Nghị đúng là đã đối xử đặc biệt với tên Bạch Nhãn Lang chẳng những không biết ơn nuôi dưỡng còn liên thủ với người khác quay lại cắn chủ nhân.
Dù vậy, Hà Nghị vẫn không nỡ buông tay tên Bạch Nhãn Lang này, Hà Nghị đối với ai cũng có thể tàn nhẫn, chỉ có đối với Thanh Hòa thì lúc nào cũng là mềm lòng.
"Diệp, dạo này thế nào?" Hà Nghị vắt chéo chân, tay gạt tàn thuốc nói. Từ trước đến nay nếu không phân trắng đen hầu như không ai biết Hà Nghị ở hắc đạo với người kế thừa Diệp gia, Diệp Phỉ Thần là bạn thân, cả hai đều đơn phương độc mã, gánh vác trọng trách nặng nề như nhau.
"Thì như mày thấy đấy." Từ lúc hai cha con hắn chém giết nhau đã nửa tháng nay, căn bản thì thế lực của Diệp Phỉ Thần và Hồ Thiểu Phong đều ngang nhau, Hồ Thiểu Phong đánh đòn phủ đầu mới chiếm trước một chút ưu thế, chung quy thủ đoạn không bằng trưởng tử mà Diệp lão gia đích thân chỉ dạy. Hai ông lớn tranh chấp, giới tài chính liền nổi lên sóng gió, người ngoài chỉ mới biết hai cha con này quan hệ như nước với lửa, còn có chuyện đột nhiên từ đâu ra một đứa con trai của Hồ Thiểu Phong - Kha Cảnh.
Diệp gia chọn rể nhưng lại rước nhầm về một Bạch Nhãn Lang, chuyện áp bức chia cắt một nửa Diệp thị thì không nói, nhưng hiện tại Hồ Thiểu Phong mang theo một đứa con riêng muốn nuốt trọn số tài sản còn lại. Các tầng lớp thượng lưu đều ngồi cắn hạt dưa xem kịch, có lẽ đây là niềm vui thú ít ỏi trong cuộc sống tẻ nhạt của bọn họ.
"Tao biết mày đang tìm Hứa Quang, nó đang ở với Thanh Hòa." Hà Nghị xoa lông mày giọng điệu không che giấu nổi sự mệt mỏi, việc Thanh Hòa phản bội khiến Hà Nghị cảm thấy rất khổ sở.
Diệp Phỉ Thần nắm chặt điện thoại trong tay: "Mày tính làm gì?" Chuyện trong giang hồ dĩ nhiên hắn vẫn nắm được thông tin, Thanh Hòa cũng đã từng gặp một lần, cái tên đàn ông lạnh lùng ích kỷ kia không yêu Hà Nghị, dù Hà Nghị đeo bám không buông cũng như nước đổ sông, chỉ là hắn không nghĩ tới cái tên đàn ông nhu nhược vô dụng trong trí nhớ sẽ thành nguồn cơn của sự việc.
Hắn chưa từng suy xét bản thân vì sao lại cố chấp như vậy với Hứa Quang, nhưng trong thâm tâm có một linh cảm nói cho hắn biết, không nắm được người này trong tay thì sẽ hối hận cả một đời, điềm báo của hắn thường rất chuẩn xác.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Diệp tổng, một ngày ngài bận trăm công nghìn việc, sao lại có thời gian rảnh tìm tôi nói chuyện phiếm vậy?" Thanh Hòa ngồi trong văn phòng Kim Mã, nhàn nhã uống trà tiếp nhận cuộc gọi của Diệp Phỉ Thần
"Hứa Quang đang ở đâu?" Diệp Phỉ Thần hỏi thẳng.
"Hứa Quang chỉ là một nhân vật nhỏ, sao lại khiến Diệp tổng ngài tự mình gọi điện hỏi thăm?" Thanh Hòa nói.
Diệp Phỉ Thần dừng một chút, từ trước đến nay hắn vẫn chưa tìm ra lý do chính đáng xúi giục bản thân tìm Hứa Quang, bởi vì nếu làm vậy hắn sẽ thoải mái hơn sao? Thật nực cười! Có lẽ đợi đến lúc đem được Hứa Quang về bên cạnh mới có thể tìm được đáp án!
"Anh ta thiếu tôi hai mươi vạn, bây giờ đã mất tích!"
Thanh Hòa vô tình cười một tiếng: "Chẳng qua chỉ là hai mươi vạn cũng không đáng để Diệp tổng tự mình đòi nợ chứ? Tiền của chú ấy tôi sẽ thay chú ấy trả!"
"Cậu với anh ta có quan hệ thế nào, có tư cách gì thay anh ta trả tiền?"
Thanh Hòa kinh ngạc nói: "Trả tiền còn cần phải có quan hệ như thế nào sao? Tôi còn tưởng là chủ nợ chỉ muốn thu tiền, không cần thiết phải biết là ai trả cơ chứ!" Sự thật là vậy, chỉ cần trả tiền thì có là con chó phương nào cũng không cần quan tâm.
Thanh Hòa chính là cố ý chọc giận hắn: "Nếu như nói là quan hệ gì, thì chú Quang gọi tôi là chồng đó nha!"
"Thật sao? Vậy thì chúc các ngươi... TRĂM, NĂM, HÒA, HỢP!" Diệp Phỉ Thần cúp điện thoại, đồ vật trên bàn đều chịu tai họa như cơn bão càn quét qua. Vì khi còn nhỏ tính cách của Diệp Phỉ Thần rất nóng nảy, Diệp lão gia muốn uốn nắn tính cách cho hắn nên cố ý dặn dò hắn phải luôn chăm chỉ luyện thư pháp. Nay chỉ vì một câu của Thanh Hòa đã trực tiếp khiến hắn bùng nổ: Cái gì mà chú Quang gọi là chồng, một tên vô dụng được bao nuôi thì có tư cách thay Hứa Quang trả nợ sao?
Thanh Hòa nghe được âm thanh treo máy liền hạ di động xuống, y biết rõ hiện tại chọc giận Diệp Phỉ Thần là không có lợi, nhưng vừa nghĩ đến lúc trước có người đã nếm qua mỹ vị của chú Quang khiến y không khống chế được muốn công khai chủ quyền. Nếu nói Diệp Phỉ Thần và Hứa Quang chỉ là quan hệ chủ nợ và con nợ, ngoài ra không có phát sinh thêm cái gì thì ai mà tin?
==============================
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng Diệp tổng cũng được lên sàn, cái tên Diệp Phỉ Thần ngạo kiều khó tính công này là lúc trước thích cơ thể của Hứa Quang, cũng thích tâm hồn của Hứa Quang, hắn mà nhận ra tình cảm của mình sớm chút thì đã không có chuyện Thanh Hòa ra tay XD =)))
Tập sau nhá trước là Thanh Hòa x Hứa Quang x tạp dề play, Thanh Hòa nhất quyết để chú Quang dùng huyệt ăn rau quả HHH! Chỉ giỏi khi dễ đại thúc da mặt mỏng!
______Hết chương 24________