Nhật Ký 'Tẩy Trắng' Của Ác Bá Xấu Xí - Trang 2
Chương 71: Tránh né
Lâm Thành tỉnh dậy khi trời đã về trưa. Cả người hắn đau ê ẩm, đặc biệt là mông và eo. Đêm qua hắn bị Tần Thượng Nguyên lăn qua lăn lại đến gần sáng. Bây giờ hắn quá mệt đến lười dậy. Nhìn sang bên cạnh đã thấy trống từ lúc nào. Chỗ nằm đã lạnh ngắt chứng tỏ người đã rời đi từ lâu.
“Đại ca, huynh tỉnh rồi.”
Cố Y Tịnh bưng một chén cháo đi vào trong phòng. Đêm qua sau khi giải đám người của Sở Kình đi thì Giang Thanh Bình đưa Cố Y Tịnh cùng đến chúc mừng. Một bữa tiệc sinh thần nhỏ mà người tham gia chỉ là người thân và bằng hữu thân thiết, nhưng vô cùng ấm cúng và hạnh phúc. Hôm ấy là lần đầu tiên Thái hậu nắm lấy tay Lâm Thành và nói với hắn: “Ai gia giao Nguyên nhi cho ngươi. Ngươi nhất định phải làm cho nó được hạnh phúc.”
Không cần phải nói cũng biết Lâm Thành lúc đó hạnh phúc đến thế nào. Hắn và Thượng Nguyên nắm lấy tay nhau suốt cả buổi tối hôm đó, gần như không buông tay.
“A Nguyên đâu rồi? Đệ biết không?”
“Huynh ấy lên triều rồi. Thanh Bình cũng đi cùng. Nghe nói hôm nay mọi người sẽ thảo luận về việc xử phạt Sở vương gia ra sao.”
“Vậy sao?”
Nhắc đến chuyện của Sở vương gia, tâm trạng của Lâm Thành chợt chùng xuống. Tất cả đều bắt nguồn từ việc Tần Thượng Nguyên gi.ết chết đại hoàng tử năm đó. Mà nguyên do Thượng Nguyên làm như vậy là vì để bảo vệ cho Tần Thịnh Nam. Huynh đệ tương tàn dường như triều đại nào cũng có, gây ra bi kịch cho bao nhiêu người. Nhưng còn một chuyện này hắn lo lắng. Tội của Sở Kình là ám sát vua, là sẽ bị tru di cửu tộc. Nếu như vậy thì Sở Hàng Châu sẽ ra sao? Huynh ấy không đáng bị như thế.
Đột nhiên Cố Y Tịnh ôm chầm lấy Lâm Thành khiến hắn ngạc nhiên.
“Sao thế?”
“Đại ca, đệ xin lỗi! Đại ca và Nguyên ca ca phải trải qua nhiều chuyện như vậy đệ lại không thể giúp được gì.”
“Đệ nói gì vậy? Làm sao lại phải xin lỗi? Ta đã nghe A Nguyên kể lại rồi. Đệ lần đó bị bọn chúng ném xuống xe ngựa, bị thương đến suýt mất mạng. Vừa bình phục lại giúp A Nguyên thăm dò bên Lại Bộ. Đệ đã giúp bọn ta rất nhiều đấy chứ. Ta còn phải xin lỗi vì đã liên lụy đến đệ. Bọn chúng nhắm mục tiêu vào ta nhưng chỉ vì đệ đi chung xe ngựa với ta lại bị bọn chúng làm hại. May mà đệ hiện giờ đã không sao rồi nếu không ta sẽ hối hận cả đời.”
“Huynh đừng nói thế. Chúng ta là huynh đệ sống chết có nhau là điều dĩ nhiên. Đệ…”
“Thôi được rồi. Chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Vừa mới trải qua hoạn noạn mà tất cả mọi người đều bình an thế này là điều tuyệt vời nhất rồi. Chúng ta nói chuyện vui đi. Đệ và Giang thống lĩnh lúc nào thì thành thân?”
Cố Y Tịnh lập tức đỏ mặt.
“Đệ… đệ đã bàn với Thanh Bình khi nào huynh và Nguyên ca ca tổ chức hôn lễ thì bọn đệ mới thành thân.”
“Không được. Sao lại để chuyện của bọn ta làm lỡ việc trọng đại của hai người?”
“Không sao. Hai người nếu không thể đi tới hạnh phúc thì bọn đệ cũng cảm thấy rất buồn. Đệ nghe Thanh Bình nói mười ngày nữa Văn Á công chúa sẽ đặt chân đến Đông Vân quốc. Thay vì lo lắng cho đệ, huynh nên lo cho chính mình đi.”
Lâm Thành hơi giật mình. Văn Á sắp đến đây rồi?
...***...
Sở Kình và Lục Hoành đều bị phán án tử hình. Gia sản của Sở gia toàn bộ sung công. Những thành viên còn lại trong Sở gia đều bị lưu đày, ngoại trử Sở Hàng Châu. Theo như công bố với bên ngoài, Sở Hàng Châu có công trong việc tố cáo những việc xấu xa của Sở vương với triều đình nên xem như lấy công chuộc tội. Hàng Châu được chính Hòa thái y, người đứng đầu Thái Y Viện đề cử vào làm việc cho Thái Y Viện lại thêm Thành vương gia đứng phía sau bảo đảm nên dù vẫn có những người không vừa lòng nhưng không ai dám phản đối. Không chỉ vậy Sở Hàng Châu còn là thái y chuyên trách chăm sóc sức khỏe cho Thành vương phủ, nên hắn xuất hiện trong Thành phủ khá thường xuyên.
“Một thời gian không gặp Sở Thái y nhìn trắng và khỏe ra nhiều đấy.”
“Nhậm Vũ, có thể đừng gọi Sở Thái y như vậy không? Nghe… cảm thấy xa lạ quá.”
Nhậm Vũ mỉm cười. “Không gọi Thái y thì gọi thế nào? Ngươi bây giờ chức vị còn cao hơn cả ta a.”
Sở Hàng Châu đột nhiên đỏ mặt, quay đi hướng khác, ho nhẹ mà đáp: “Chúng ta là bằng hữu, khi không có người lạ quanh đây thì cứ gọi nhau bằng tên như trước kia đi.”
Dạo gần đây hắn nhận ra Sở Hàng Châu rất hay đỏ mặt. Hắn chỉ nhìn y lâu một chút là y ngượng ngùng, mặt liền đỏ ửng lên, nhìn cũng khá thú vị. Lần đầu tiên hắn gặp một người dễ xấu hổ như thế. Trong lòng lại nổi hứng thú muốn trêu chọc. Hắn ghé lại gần Sở Hàng Châu một chút, hỏi nhỏ:
“Thế gọi là Hàng Châu hay là… A Châu nhỉ?”
Sở Hàng Châu giật mình quay lại nhìn thấy gương mặt Nhậm Vũ sáp lại gần, tim bỗng nhiên nhảy loạn lên, mặt đang ửng hồng bỗng chốc đỏ lên như quả cà chua. Hắn đẩy Nhậm Vũ ra rồi bỏ chạy. Nhậm Vũ đứng ngẩn ra một chốc rồi bật cười.
“Ngươi bắt đầu nhiễm tính xấu của chủ nhân đấy à? Sao lại nỡ chọc người ta bỏ chạy thế kia?”
Nhậm Vũ nhìn sang bên cạnh, mỉm cười đáp:
“Cái này đâu thể trách thuộc hạ. Tại hắn dễ xấu hổ quá đấy chứ. Dương đại nhân đến tìm đại ca à? Huynh ấy hộ tống chủ tử đi ngoại thành rồi.”
Dương Kỳ Ngọc nhướng mày hỏi: “Ai bảo là ta đến đây tìm Nhậm Huyền?”
“Không phải? Chẳng phải lúc nào đến đây ngài cũng dính lấy đại ca sao?”
Dương Kỳ Ngọc cầm chiếc phiến gõ đầu hắn một cái, mắng:
“Ngươi nói cái gì đấy hả? Cái gì mà ‘dính’ lấy, nghe cứ như ta mặt dày theo đuổi hắn vậy.”
Nhậm Vũ chỉ nhún vai mỉm cười, không nói gì, nhưng cách y nhìn hắn cứ như thể biết tỏng hết vậy. Hắn nắm giữ mạng lưới thông tin toàn thành dĩ nhiên là biết hiện tại Nhậm Huyền không có ở phủ. Hắn đến là để tìm Nhậm Vũ. Dạo này hắn có cảm giác hình như Nhậm Huyền đang tránh hắn nên muốn gặp Nhậm Vũ nhờ y giúp hắn thăm dò xem thế nào. Nhưng bị y nhìn với thái độ như vậy khiến hắn hết hứng muốn hỏi.
“Dương đại nhân, ngài phải chịu khó kiên nhẫn một chút. Tính của đại ca tuy bên ngoài nhìn có vẻ lạnh lùng, khó gần nhưng là một người rất tình cảm. Đại nhân cũng thấy huynh ấy dành tình cảm cho Lâm Thành nhiều đến như thế nào, nếu muốn huynh ấy mở lòng ra một lần nữa thì phải mất một thời gian khá dài đấy.”
“Vậy… ngươi xem ta có hi vọng nào không?”
Nhậm Vũ suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Đại ca rất ít khi nói chuyện với người khác. Ngoại trừ chủ tử, thuộc hạ và Lâm Thành thì đại ca gần như không nói chuyện với ai khác trừ khi là điều bắt buộc. Bất cứ người nào bắt chuyện huynh ấy đều lờ đi hoặc bỏ đi nơi khác. Nhưng ngài có lẽ là người rất hiếm hoi huynh ấy chịu nói chuyện qua lại cho dù chỉ là đôi ba câu.”
“Nói chuyện qua lại ấy hả? Hắn chỉ toàn xua đuổi ta.”
“Nếu huynh ấy mà ghét ngài thật thì đến một câu cũng không thèm mở miệng đâu.”
Dương Kỳ Ngọc sững người. Đôi môi nở nụ cười thật tươi. Cuối cùng hắn cũng biết mình nên làm gì rồi.
...***...
Ngày hôm nay Thượng Nguyên dẫn Lâm Thành đi đến cửa hàng gia công để lấy cặp nhẫn mà Lâm Thành đã đặt hàng từ trước. Lẽ ra Lâm Thành đã nên lấy từ trước tiệc sinh thần của Thượng Nguyên nhưng hắn không có thời gian.
Thượng Nguyên rất xúc động khi biết ý nghĩa của việc Lâm Thành đặt cặp nhẫn này. Đôi nhẫn này được gia công rất đơn giản, chỉ là một chiếc nhẫn vàng đính một viên ngọc xanh hình giọt nước ở phần đầu, xung quanh viên ngọc không gắn thêm gì khác. Nhưng dù là đơn giản như thế Thượng Nguyên vẫn có thể cảm nhận được mong muốn của Lâm Thành qua cặp nhẫn này: một tình yêu yên bình, không gặp sóng gió gì nữa.
Lúc ba người trở về phủ đã thấy Dương Kỳ Ngọc đứng đợi sẵn ở cửa. Vừa thấy hắn, Nhậm Huyền đã quay mặt đi hướng khác. Dương Kỳ Ngọc không chút hụt hẫng, tiếp tục đi theo Nhậm Huyền chào hỏi y. Lâm Thành nhìn thấy liền tinh ý kéo Thượng Nguyên vào phòng.
“Ngươi né tránh ta suốt như vậy không thấy mệt à?”
“Thuộc hạ không tránh, chỉ là không muốn gặp ngài thôi.”
“Tại sao?”
Nhậm Huyền quay người lại đối mặt với Dương Kỳ Ngọc, hỏi lại hắn:
“Dương đại nhân, ngài hiểu rất rõ những gì mình đang làm. Thuộc hạ cũng không ngần ngại hỏi thẳng: ngài có ý với thuộc hạ sao?”
“Nếu ta nói đúng thì sao?”
Nhậm Huyền hơi bất ngờ khi Kỳ Ngọc đáp lại thẳng thắn như thế. Hắn có vẻ khá lúng túng.
“Đại nhân, ngài biết chuyện của thuộc hạ và Lâm Thành…”
“Vậy thì sao? Không phải là ngươi thất tình rồi?”
“Thuộc hạ không có ý định sẽ bắt đầu lại với một nam nhân khác.”
“Vậy ngươi định bắt đầu với nữ nhân sao?”
Nhậm Huyền bắt đầu nổi cáu. Hắn nhấn Dương Kỳ Ngọc vào tường, chống hai tay hai bên đầu, nhìn thẳng vào y và nói với vẻ mặt rất nghiêm túc:
“Ta có bắt đầu với ai cũng không phải việc của ngài. Ta không thích việc ngài lúc nào cũng bám theo ta như thế, nên ngài làm ơn tránh xa ta ra chút. Được chứ?”
“Hiểu. Nhưng không có nghĩa ta sẽ chấp nhận như thế.”
Nhậm Huyền bực mình bỏ đi. Dương Kỳ Ngọc biết rõ Nhậm Huyền chỉ đang dối lòng. Y chỉ là đang từ chối không muốn mở lòng thêm lần nữa mà thôi. Y không ghét bỏ hắn thì hắn vẫn còn cơ hội.
“Đại ca, huynh tỉnh rồi.”
Cố Y Tịnh bưng một chén cháo đi vào trong phòng. Đêm qua sau khi giải đám người của Sở Kình đi thì Giang Thanh Bình đưa Cố Y Tịnh cùng đến chúc mừng. Một bữa tiệc sinh thần nhỏ mà người tham gia chỉ là người thân và bằng hữu thân thiết, nhưng vô cùng ấm cúng và hạnh phúc. Hôm ấy là lần đầu tiên Thái hậu nắm lấy tay Lâm Thành và nói với hắn: “Ai gia giao Nguyên nhi cho ngươi. Ngươi nhất định phải làm cho nó được hạnh phúc.”
Không cần phải nói cũng biết Lâm Thành lúc đó hạnh phúc đến thế nào. Hắn và Thượng Nguyên nắm lấy tay nhau suốt cả buổi tối hôm đó, gần như không buông tay.
“A Nguyên đâu rồi? Đệ biết không?”
“Huynh ấy lên triều rồi. Thanh Bình cũng đi cùng. Nghe nói hôm nay mọi người sẽ thảo luận về việc xử phạt Sở vương gia ra sao.”
“Vậy sao?”
Nhắc đến chuyện của Sở vương gia, tâm trạng của Lâm Thành chợt chùng xuống. Tất cả đều bắt nguồn từ việc Tần Thượng Nguyên gi.ết chết đại hoàng tử năm đó. Mà nguyên do Thượng Nguyên làm như vậy là vì để bảo vệ cho Tần Thịnh Nam. Huynh đệ tương tàn dường như triều đại nào cũng có, gây ra bi kịch cho bao nhiêu người. Nhưng còn một chuyện này hắn lo lắng. Tội của Sở Kình là ám sát vua, là sẽ bị tru di cửu tộc. Nếu như vậy thì Sở Hàng Châu sẽ ra sao? Huynh ấy không đáng bị như thế.
Đột nhiên Cố Y Tịnh ôm chầm lấy Lâm Thành khiến hắn ngạc nhiên.
“Sao thế?”
“Đại ca, đệ xin lỗi! Đại ca và Nguyên ca ca phải trải qua nhiều chuyện như vậy đệ lại không thể giúp được gì.”
“Đệ nói gì vậy? Làm sao lại phải xin lỗi? Ta đã nghe A Nguyên kể lại rồi. Đệ lần đó bị bọn chúng ném xuống xe ngựa, bị thương đến suýt mất mạng. Vừa bình phục lại giúp A Nguyên thăm dò bên Lại Bộ. Đệ đã giúp bọn ta rất nhiều đấy chứ. Ta còn phải xin lỗi vì đã liên lụy đến đệ. Bọn chúng nhắm mục tiêu vào ta nhưng chỉ vì đệ đi chung xe ngựa với ta lại bị bọn chúng làm hại. May mà đệ hiện giờ đã không sao rồi nếu không ta sẽ hối hận cả đời.”
“Huynh đừng nói thế. Chúng ta là huynh đệ sống chết có nhau là điều dĩ nhiên. Đệ…”
“Thôi được rồi. Chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Vừa mới trải qua hoạn noạn mà tất cả mọi người đều bình an thế này là điều tuyệt vời nhất rồi. Chúng ta nói chuyện vui đi. Đệ và Giang thống lĩnh lúc nào thì thành thân?”
Cố Y Tịnh lập tức đỏ mặt.
“Đệ… đệ đã bàn với Thanh Bình khi nào huynh và Nguyên ca ca tổ chức hôn lễ thì bọn đệ mới thành thân.”
“Không được. Sao lại để chuyện của bọn ta làm lỡ việc trọng đại của hai người?”
“Không sao. Hai người nếu không thể đi tới hạnh phúc thì bọn đệ cũng cảm thấy rất buồn. Đệ nghe Thanh Bình nói mười ngày nữa Văn Á công chúa sẽ đặt chân đến Đông Vân quốc. Thay vì lo lắng cho đệ, huynh nên lo cho chính mình đi.”
Lâm Thành hơi giật mình. Văn Á sắp đến đây rồi?
...***...
Sở Kình và Lục Hoành đều bị phán án tử hình. Gia sản của Sở gia toàn bộ sung công. Những thành viên còn lại trong Sở gia đều bị lưu đày, ngoại trử Sở Hàng Châu. Theo như công bố với bên ngoài, Sở Hàng Châu có công trong việc tố cáo những việc xấu xa của Sở vương với triều đình nên xem như lấy công chuộc tội. Hàng Châu được chính Hòa thái y, người đứng đầu Thái Y Viện đề cử vào làm việc cho Thái Y Viện lại thêm Thành vương gia đứng phía sau bảo đảm nên dù vẫn có những người không vừa lòng nhưng không ai dám phản đối. Không chỉ vậy Sở Hàng Châu còn là thái y chuyên trách chăm sóc sức khỏe cho Thành vương phủ, nên hắn xuất hiện trong Thành phủ khá thường xuyên.
“Một thời gian không gặp Sở Thái y nhìn trắng và khỏe ra nhiều đấy.”
“Nhậm Vũ, có thể đừng gọi Sở Thái y như vậy không? Nghe… cảm thấy xa lạ quá.”
Nhậm Vũ mỉm cười. “Không gọi Thái y thì gọi thế nào? Ngươi bây giờ chức vị còn cao hơn cả ta a.”
Sở Hàng Châu đột nhiên đỏ mặt, quay đi hướng khác, ho nhẹ mà đáp: “Chúng ta là bằng hữu, khi không có người lạ quanh đây thì cứ gọi nhau bằng tên như trước kia đi.”
Dạo gần đây hắn nhận ra Sở Hàng Châu rất hay đỏ mặt. Hắn chỉ nhìn y lâu một chút là y ngượng ngùng, mặt liền đỏ ửng lên, nhìn cũng khá thú vị. Lần đầu tiên hắn gặp một người dễ xấu hổ như thế. Trong lòng lại nổi hứng thú muốn trêu chọc. Hắn ghé lại gần Sở Hàng Châu một chút, hỏi nhỏ:
“Thế gọi là Hàng Châu hay là… A Châu nhỉ?”
Sở Hàng Châu giật mình quay lại nhìn thấy gương mặt Nhậm Vũ sáp lại gần, tim bỗng nhiên nhảy loạn lên, mặt đang ửng hồng bỗng chốc đỏ lên như quả cà chua. Hắn đẩy Nhậm Vũ ra rồi bỏ chạy. Nhậm Vũ đứng ngẩn ra một chốc rồi bật cười.
“Ngươi bắt đầu nhiễm tính xấu của chủ nhân đấy à? Sao lại nỡ chọc người ta bỏ chạy thế kia?”
Nhậm Vũ nhìn sang bên cạnh, mỉm cười đáp:
“Cái này đâu thể trách thuộc hạ. Tại hắn dễ xấu hổ quá đấy chứ. Dương đại nhân đến tìm đại ca à? Huynh ấy hộ tống chủ tử đi ngoại thành rồi.”
Dương Kỳ Ngọc nhướng mày hỏi: “Ai bảo là ta đến đây tìm Nhậm Huyền?”
“Không phải? Chẳng phải lúc nào đến đây ngài cũng dính lấy đại ca sao?”
Dương Kỳ Ngọc cầm chiếc phiến gõ đầu hắn một cái, mắng:
“Ngươi nói cái gì đấy hả? Cái gì mà ‘dính’ lấy, nghe cứ như ta mặt dày theo đuổi hắn vậy.”
Nhậm Vũ chỉ nhún vai mỉm cười, không nói gì, nhưng cách y nhìn hắn cứ như thể biết tỏng hết vậy. Hắn nắm giữ mạng lưới thông tin toàn thành dĩ nhiên là biết hiện tại Nhậm Huyền không có ở phủ. Hắn đến là để tìm Nhậm Vũ. Dạo này hắn có cảm giác hình như Nhậm Huyền đang tránh hắn nên muốn gặp Nhậm Vũ nhờ y giúp hắn thăm dò xem thế nào. Nhưng bị y nhìn với thái độ như vậy khiến hắn hết hứng muốn hỏi.
“Dương đại nhân, ngài phải chịu khó kiên nhẫn một chút. Tính của đại ca tuy bên ngoài nhìn có vẻ lạnh lùng, khó gần nhưng là một người rất tình cảm. Đại nhân cũng thấy huynh ấy dành tình cảm cho Lâm Thành nhiều đến như thế nào, nếu muốn huynh ấy mở lòng ra một lần nữa thì phải mất một thời gian khá dài đấy.”
“Vậy… ngươi xem ta có hi vọng nào không?”
Nhậm Vũ suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Đại ca rất ít khi nói chuyện với người khác. Ngoại trừ chủ tử, thuộc hạ và Lâm Thành thì đại ca gần như không nói chuyện với ai khác trừ khi là điều bắt buộc. Bất cứ người nào bắt chuyện huynh ấy đều lờ đi hoặc bỏ đi nơi khác. Nhưng ngài có lẽ là người rất hiếm hoi huynh ấy chịu nói chuyện qua lại cho dù chỉ là đôi ba câu.”
“Nói chuyện qua lại ấy hả? Hắn chỉ toàn xua đuổi ta.”
“Nếu huynh ấy mà ghét ngài thật thì đến một câu cũng không thèm mở miệng đâu.”
Dương Kỳ Ngọc sững người. Đôi môi nở nụ cười thật tươi. Cuối cùng hắn cũng biết mình nên làm gì rồi.
...***...
Ngày hôm nay Thượng Nguyên dẫn Lâm Thành đi đến cửa hàng gia công để lấy cặp nhẫn mà Lâm Thành đã đặt hàng từ trước. Lẽ ra Lâm Thành đã nên lấy từ trước tiệc sinh thần của Thượng Nguyên nhưng hắn không có thời gian.
Thượng Nguyên rất xúc động khi biết ý nghĩa của việc Lâm Thành đặt cặp nhẫn này. Đôi nhẫn này được gia công rất đơn giản, chỉ là một chiếc nhẫn vàng đính một viên ngọc xanh hình giọt nước ở phần đầu, xung quanh viên ngọc không gắn thêm gì khác. Nhưng dù là đơn giản như thế Thượng Nguyên vẫn có thể cảm nhận được mong muốn của Lâm Thành qua cặp nhẫn này: một tình yêu yên bình, không gặp sóng gió gì nữa.
Lúc ba người trở về phủ đã thấy Dương Kỳ Ngọc đứng đợi sẵn ở cửa. Vừa thấy hắn, Nhậm Huyền đã quay mặt đi hướng khác. Dương Kỳ Ngọc không chút hụt hẫng, tiếp tục đi theo Nhậm Huyền chào hỏi y. Lâm Thành nhìn thấy liền tinh ý kéo Thượng Nguyên vào phòng.
“Ngươi né tránh ta suốt như vậy không thấy mệt à?”
“Thuộc hạ không tránh, chỉ là không muốn gặp ngài thôi.”
“Tại sao?”
Nhậm Huyền quay người lại đối mặt với Dương Kỳ Ngọc, hỏi lại hắn:
“Dương đại nhân, ngài hiểu rất rõ những gì mình đang làm. Thuộc hạ cũng không ngần ngại hỏi thẳng: ngài có ý với thuộc hạ sao?”
“Nếu ta nói đúng thì sao?”
Nhậm Huyền hơi bất ngờ khi Kỳ Ngọc đáp lại thẳng thắn như thế. Hắn có vẻ khá lúng túng.
“Đại nhân, ngài biết chuyện của thuộc hạ và Lâm Thành…”
“Vậy thì sao? Không phải là ngươi thất tình rồi?”
“Thuộc hạ không có ý định sẽ bắt đầu lại với một nam nhân khác.”
“Vậy ngươi định bắt đầu với nữ nhân sao?”
Nhậm Huyền bắt đầu nổi cáu. Hắn nhấn Dương Kỳ Ngọc vào tường, chống hai tay hai bên đầu, nhìn thẳng vào y và nói với vẻ mặt rất nghiêm túc:
“Ta có bắt đầu với ai cũng không phải việc của ngài. Ta không thích việc ngài lúc nào cũng bám theo ta như thế, nên ngài làm ơn tránh xa ta ra chút. Được chứ?”
“Hiểu. Nhưng không có nghĩa ta sẽ chấp nhận như thế.”
Nhậm Huyền bực mình bỏ đi. Dương Kỳ Ngọc biết rõ Nhậm Huyền chỉ đang dối lòng. Y chỉ là đang từ chối không muốn mở lòng thêm lần nữa mà thôi. Y không ghét bỏ hắn thì hắn vẫn còn cơ hội.