Nhật Ký 'Tẩy Trắng' Của Ác Bá Xấu Xí - Trang 2
Chương 66: Ứng phó
Tên lính cúi xuống cùng Thẩm Thương tìm đồ. Đột nhiên cổ bị một lực mạnh tác động vào khiến y bất tỉnh ngay lập tức. hai bóng đen khác nhanh chóng đi ra lôi tên lính đó vào trong hang, sau đó lột bỏ mũ và áo giáp của hắn đưa cho một người mặc vào. Lúc tên lính canh kia quay lại nhìn thì thấy Thẩm Thương đang cùng với tên lính canh lúc nãy cúi người tìm gì đó. Hắn tò mò đi tới hỏi:
“Có chuyện gì mà lâu thế chưa ra đây?”
Tần Thượng Nguyên đưa ra dấu hiệu đã giải quyết xong rồi đứng dậy bước về chỗ canh gác. Tên lính kia không hỏi gì nữa. Đợi khi hai người họ đi khỏi Nhậm Huyền và Thẩm Thương liền nhỏm dậy âm thầm siết chết tên lính canh kia rồi dịch dung cho hắn thành một kẻ khác, sau đó yên tâm về chỗ nằm xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhậm Huyền thở phào một hơi. Cái ngày trước khi hắn đi Bình Xuyên, Dương Kỳ Ngọc đã đến tìm hắn và nói muốn chỉ cho hắn kỹ thuật dịch dung đề phòng cần dùng đến. Không ngờ lại có lúc phải dùng thật.
Sáng hôm sau, khi kết thúc ca trực, Tần Thượng Nguyên cùng những người khác trong ca trực đêm hôm đó được về hang ngủ mấy canh giờ sau đó là phải đi đến một nơi. Bọn họ đẩy chiếc xe chất đầy quặng vàng đào được ra sau núi, đến một nơi đất đá lởm chởm, cây cỏ um tùm thì dừng lại.
Tên cầm đầu ngồi xổm xuống, dùng tay gạt đi một vạt đất để lộ ra một mảnh trần nhà bằng sắt. Hắn cầm một hòn đá đập xuống miếng sắt đó theo một nhịp điệu. Rồi bất ngờ mặt đất hơi rung chuyển, từ chỗ đó dần nứt ra để lộ một cái hố sâu hoắm, có cầu thang dẫn xuống dưới. Miệng hố rất rộng đủ để một người đi vào. Y cầm cây đuốc đã được nhóm lửa rồi đi xuống. Những tên lính như Thượng Nguyên mỗi người ôm một bao quặng nối bước theo sau. Cái hố rất sâu, càng về dưới thì càng tối, nếu không có đuốc soi đường thì không thể thấy đường để đi. Thượng Nguyên ước chừng cái hố phải sâu đến sáu thước (tương đương với 7,8 mét). Khi chân đặt xuống dưới đáy hố, tên cầm đầu cắm ngọn đuốc vào bên vách, lập tức hàng loạt ngọn đuốc kế tiếp được đặt bên trong cùng lúc bùng cháy soi sáng cả một đoạn đường dài phía trước. Thượng Nguyên nhận ra hắn đang ở trong một căn hầm rất dài và sâu. Nếu so với căn hầm dưới phủ của hắn, nơi này phải lớn gấp ba.
Hắn và những tên lính khác được hướng dẫn mang những chiếc bao quặng đưa vào trong một căn phòng. Căn phòng đối diện với nó đóng rất kín. Trước phòng còn có hai tên lính đứng canh cửa. Tên cầm đầu hối bọn lính đặt bao quặng xuống đất theo thứ tự rồi đuổi đi rất nhanh. Thượng Nguyên rất muốn biết trong căn phòng đối diện có gì nhưng trước mắt hắn chưa có cách nào. Hắn và bọn lính nhanh chóng bị đẩy lên trên mặt đất.
...***...
Mấy hôm nay Lâm Thành phát hiện thấy Sở Kình có vẻ khá cẩn trọng với đồ ăn mà hắn tự tay nấu và đưa đến. Lão luôn cho một người ăn thử các món ăn, không có việc gì thì mới động đũa. Lâm Thành nghi ngờ việc này hình như xuất phát từ chuyện xảy ra mấy hôm trước.
Đó là sau khi hắn chia tay Tần Thượng Nguyên trở về phủ thì bất ngờ giáp mặt Lục Hoành. Y dường như chú ý đến hắn, cứ nhìn chăm chăm hắn không rời mắt. Kể từ sau hôm đó thì Sở Kình thay đổi. Hắn không nghĩ là Lục Hoành nhận ra mình vì nếu hắn bị lộ thật thì đã không thể làm ở đây đến tận giờ. Có lẽ y chỉ nghi ngờ cho rằng đã từng gặp hắn ở đâu đó, và để chắc ăn thì muốn Sở Kình cẩn trọng hơn khi ăn uống. Có lần hắn còn nhìn thấy thái y bước vào thư phòng Sở Kình, có lẽ để thử độc.
Lâm Thành không quá lo lắng vì hắn vốn không hạ độc trong thức ăn vì như vậy quá nguy hiểm. Toàn bộ quá trình đi chợ, nấu ăn lẫn bưng thức ăn lên thư phòng Sở Kình đều yêu cầu phải là tự tay hắn làm. Nếu lỡ như ăn uống gặp phải vấn đề gì hắn không tránh khỏi liên quan. Lâm Thành có hạ độc lão nhưng không phải trong thức ăn, cũng không phải chất độc giết người gì đó, chỉ là thuốc khiến toàn thân vô lực mà thôi.
Từ sau khi Tần Thượng Nguyên nhớ lại tất cả mọi chuyện, Lâm Thành đã viết thư cho Hoa Thiên Vũ xin một số loại thuốc độc để dùng phòng khi cần đến. Thế là chỉ sau đó mấy ngày Hoa Thiên Vũ gửi cho hắn một túi thuốc đủ các loại độc mà y mới sáng chế ra. Thứ mà Lâm Thành sử dụng cho Sở Kình là một loại độc vô lực không màu, không mùi, dạng bột.
Từ lần đầu tiên đưa bánh cho Sở Kình hắn đã bôi độc lên rồi. Độc không màu được hắn cho rất ít vào dưới đáy của chiếc bánh nhiều lớp. Hắn đoán Sở Kình sẽ không nghi ngờ hay cho người thử độc vì chiếc bánh này là do chính đầu bếp lâu năm của phủ dâng lên. Từ sau hôm đó mỗi lần bưng thức ăn cho Sở Kình, hắn đều sắp xếp lại bàn một chút và thuận tiện bôi thuốc lên chiếc ly mà Sở Kình dùng để uống trà. Thứ bột này sau khi dính lên da sẽ ngay lập tức thấm thấu vào cơ thể. Mới đầu thì không cảm thấy gì nhưng sau một thời gian dài, thuốc dần ngấm vào mới có tác dụng. Lâm Thành tự chế cho bản thân một cái bao tay trong suốt và nói với người ngoài rằng để đảm bảo cho thức ăn của vương gia sạch sẽ, hợp vệ sinh nhưng thực tế là để tránh không bị chất độc ngấm vào da, mà cho dù có ngấm hắn cũng có thuốc giải rồi.
“Vương gia, đợt vàng lần này đã hoàn thành, khi nào thì xuất ra ạ?” Lục Hoành bẩm tấu.
Sở Kình suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bên phía hoàng đế và Thành vương có tin tức gì không?”
“Bẩm vương gia, hiện tại thì không có tin gì lớn, chỉ có thư mời vương gia tham dự tiệc sinh thần của Thành vương sắp tới.”
“Hắn tổ chức sinh thần? Không phải mấy năm trước đều nói tốn kém, phiền phức, không muốn tổ chức rầm rộ, chỉ mời người thân thiết đến dự sinh thần thôi sao? Năm nay lại mời cả ta?”
“Thuộc hạ nghe nói Thành vương muốn nhân dịp sinh thần công bố chuyện vui gì đó.”
Sở Kình suy tư. Chuyện vui gì mà đến mức muốn công bố cho người ngoài biết, lẽ nào là việc y muốn cưới một nam nhân làm phi? Từ giờ đến tiệc sinh thần còn chưa đến bảy ngày. Theo như lời Lục Hoành nói Thành vương bị thương rất nặng, cho dù vết thương có hồi phục nhanh đến mấy thì bây giờ hẳn cũng chưa thể bình phục hoàn toàn. Còn tiểu nam nhân của y nữa, nếu định công bố cho cả thiên hạ biết vậy lẽ nào đúng như suy đoán của lão, Tần Thượng Nguyên đã cứu được tên nam nhân đó về rồi?
“Vương gia, người định đi đâu vậy?” Lục Hoành ngạc nhiên khi thấy Sở Kình đột ngột đứng dậy, mở cửa phòng đi ra.
“Đi thăm Thành vương của chúng ta thế nào rồi.”
Vậy là không một lời báo trước, Sở Kình đi xe ngựa thẳng đến phủ của Thành vương. Thị vệ đứng bên ngoài ngăn lại, ý muốn Sở vương vào sảnh chính đợi họ bẩm báo cho Thành vương trước, nhưng bị Lục Hoành ngăn lại. Sở Kình nói mình lo lắng cho sức khỏe của Thành vương nên nhất quyết đi thẳng tới tiểu viện riêng của Thành vương. Dương Kỳ Ngọc từ bên trong phòng ngủ của Thành vương bước ra, chặn bọn họ lại.
“Sở vương gia tại sao lại đến đột ngột không báo trước như vậy, khiến hạ thần không kịp chuẩn bị đón tiếp.”
“Bản vương nghe nói Thượng Nguyên mấy hôm nay không lên triều, lo lắng sức khỏe của thằng bé không được tốt nên ghé thăm xem sao.”
“Vậy Sở vương gia cũng không cần đích thân đến nơi này. Để hạ thần đưa ngài ra sảnh đợi, Thành vương gia sẽ đến ngay.”
“Không cần đâu. Bản vương biết sức khỏe của Thượng Nguyên không được tốt, không cần nó phải mất công như thế. Để bản vương vào trong phòng thăm nó.”
Sở Kình tiếp tục muốn xông vào. Dương Kỳ Ngọc lại chắn đường.
“Sở vương gia, ngài lấy đâu ra thông tin rằng chủ nhân của hạ thần không được khoẻ thế? Sức khỏe của Thành vương không có vấn đề gì cả, nhưng lúc này ngài ấy đang nghỉ ngơi. Nếu Sở vương gia muốn gặp xin ra sảnh ngồi đợi.”
“Nghỉ ngơi ư? Bây giờ đang là chiều tối, sao Thượng Nguyên lại nghỉ ngơi sớm như vậy? Chẳng lẽ sức khỏe thực sự không gặp vấn đề gì?”
“Đúng là không sao cả. Ngài cũng biết Thành vương rất bận rộn, mệt mỏi là chuyện rất bình thường.”
“Thế thì ta càng phải vào thăm. Ta có mang theo một hộp nhân sâm rất quý, chắc chắn có thể tẩm bổ tốt cho sức khỏe của Thượng Nguyên. Ngươi cứ càng ngăn cản như vậy bản vương sẽ lại càng cho rằng Thượng Nguyên đang gặp chuyện thật đấy.”
Dương Kỳ Ngọc siết chặt bàn tay, cố gắng kìm nén cảm xúc. Thành vương gia hiện tại không có trong phủ, không thể để cho lão phát hiện ra. Nhưng có vẻ như lão Sở vương này nhất định muốn xông vào bằng được.
“Kỳ Ngọc, cứ để Sở vương gia vào đi!” Một giọng nói phát ra từ trong phòng.
“Vâng.” Dương Kỳ Ngọc tránh qua một bên nhường chỗ cho Sở Kình.
Sở Kình mở cửa bước vào bên trong. Tần Thượng Nguyên bước ra từ trong giường, trên người vẫn mặc lý y, tóc xoã cột lại tùy ý. Sở Kình để ý thấy lấp ló sau vạt áo lý y là miếng vải băng trắng. Tần Thượng Nguyên thấy ánh mắt của Sở Kình liền vội kéo vạt áo kín lại.
“Nãy giờ ta nằm ngủ nên không biết là Sở vương ngài đến, không kịp sửa soạn gì cả để xuất hiện trong bộ dạng xấu hổ thế này. Mong Sở vương đừng trách!”
“Không sao. Đều là do lão phu đường đột. Nghe nói công việc của ngươi rất nhiều, nếu vất vả quá ta có thể giúp.”
“Không dám làm phiền đến Sở vương ngài. Đây là sự tín nhiệm mà hoàng huynh giao cho ta, dù có vất vả ta cũng phải cố gắng. Sao ngài lại đột ngột đến đây vậy?”
Trong lúc hai vị vương gia nói chuyện, Lục Hoành vẫn luôn không ngừng quan sát xung quanh nhưng không thấy có sự tồn tại của người khác trong phòng. Vậy là tiểu nam nhân của Tần Thượng Nguyên không có mặt ở đây. Lúc đầu thấy Dương Kỳ Ngọc nhất mực ngăn không cho bọn họ vào cứ nghĩ là bên trong đang giấu người.
"Ta nghe nói sức khỏe của Thành vương không tốt nên nhiều ngày không thấy thượng triều. Còn mấy ngày nữa là đến sinh thần của ngươi nên ta có chút lo lắng muốn đến thăm xem thế nào. Nhưng xem ra là tin đồn thất thiệt rồi. Nhìn ngươi trông có vẻ vẫn rất tốt.”
“Dĩ nhiên là tốt rồi. Sở vương đừng nên nghe mấy tin đồn như vậy nữa. Dù sao cũng vẫn cảm ơn sự quan tâm của ngài.”
“Nghe nói Thành vương sắp thành thân rồi. Có thể cho ta gặp mặt Thành vương phi tương lai không?”
“Sở vương nói đùa rồi. Ta chưa hề có ý định thành thân, lấy đâu ra vương phi tương lai chứ?”
“Thật sự là chưa có sao? Thế thì thật đáng tiếc.”
Tần Thượng Nguyên đột nhiên tiến đến gần Sở Kình, môi mỉm cười nhưng ánh mắt thì vô cùng nghiêm túc, hỏi:
“Ta có thể hỏi Sở vương ngài nghe thông tin này ở đâu vậy? Là kẻ nào dám loan tin đồn bậy bạ như vậy với ngài? Ta nhất định sẽ xử lý chúng.”
Đột nhiên bị hỏi với khí thế áp bức như vậy khiến Sở Kình có hơi giật mình nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười đáp:
“Dù sao cũng chỉ là mấy tin đồn nhảm, nếu không phải thì thôi, ngài cũng đừng suy nghĩ nhiều kẻo lại ảnh hưởng đến sức khỏe lại không hay.”
“Sở vương gia nói đúng. Hôm nay ta quả là hơi mệt, sợ là khó mà đón tiếp ngài chu đáo được.”
“Ta chủ yếu chỉ muốn đến thăm sức khỏe của Thành vương. Nếu ngài không sao thì ta yên tâm rồi. Ta gửi cho ngài một hộp nhân sâm hai trăm tuổi để ngài bồi bổ. Mong Thành vương đừng từ chối tấm lòng của lão phu đây.”
“Sở vương đã có thành ý như vậy ta mà từ chối thì thất lễ quá. Ta xin nhận.”
Cả hai còn nói qua lại khách sáo vài câu rồi Sở Kình đưa người trở về. Dương Kỳ Ngọc thay Thành vương tiễn Sở Kình ra cửa. Đợi đến khi Sở Kình thực sự đi rồi, Dương Kỳ Ngọc nhanh chóng quay trở lại phòng ngủ của vương gia, đóng cửa lại.
Tần Thượng Nguyên thở phào một hơi, đưa tay lột lớp da mặt để lộ ra diện mạo khác hoàn toàn. Diện mạo của Nhậm Vũ.
“May mà chuẩn bị kịp. Làm thế nào mà Dương đại nhân đoán ra được lão ta sẽ tới mà chuẩn bị trước những thứ này?”
“Việc vương gia rời khỏi thành phải hoàn toàn giữ bí mật nên phương án giả dạng đã được ta và vương gia bàn tính từ trước rồi. Thư mời đã gửi đến Sở phủ thì việc lão ta có đến đây hay không là chuyện mà ta đánh cuộc. Vẫn may là ta phòng trước cả rồi. Nhưng mà cũng không ngờ ngươi vậy mà giả vương gia giống thật. Đến ta cũng bị lừa.”
“Thuộc hạ và đại ca theo hầu chủ tử từ nhỏ, tính tình ngài ấy thế nào bọn thuộc hạ đều nắm rất rõ, muốn giả ngài ấy cũng không phải không được. Với lại đây cũng không phải lần đầu.”
“À... Dù sao thì qua lần này rồi có lẽ lão ta sẽ không tới nữa đâu. Ngươi ở đây cứ theo kế hoạch mà làm. Ta cần phải đến Bình Xuyên một chuyến.”
“Vâng. Đại nhân yên tâm.”
“Có chuyện gì mà lâu thế chưa ra đây?”
Tần Thượng Nguyên đưa ra dấu hiệu đã giải quyết xong rồi đứng dậy bước về chỗ canh gác. Tên lính kia không hỏi gì nữa. Đợi khi hai người họ đi khỏi Nhậm Huyền và Thẩm Thương liền nhỏm dậy âm thầm siết chết tên lính canh kia rồi dịch dung cho hắn thành một kẻ khác, sau đó yên tâm về chỗ nằm xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhậm Huyền thở phào một hơi. Cái ngày trước khi hắn đi Bình Xuyên, Dương Kỳ Ngọc đã đến tìm hắn và nói muốn chỉ cho hắn kỹ thuật dịch dung đề phòng cần dùng đến. Không ngờ lại có lúc phải dùng thật.
Sáng hôm sau, khi kết thúc ca trực, Tần Thượng Nguyên cùng những người khác trong ca trực đêm hôm đó được về hang ngủ mấy canh giờ sau đó là phải đi đến một nơi. Bọn họ đẩy chiếc xe chất đầy quặng vàng đào được ra sau núi, đến một nơi đất đá lởm chởm, cây cỏ um tùm thì dừng lại.
Tên cầm đầu ngồi xổm xuống, dùng tay gạt đi một vạt đất để lộ ra một mảnh trần nhà bằng sắt. Hắn cầm một hòn đá đập xuống miếng sắt đó theo một nhịp điệu. Rồi bất ngờ mặt đất hơi rung chuyển, từ chỗ đó dần nứt ra để lộ một cái hố sâu hoắm, có cầu thang dẫn xuống dưới. Miệng hố rất rộng đủ để một người đi vào. Y cầm cây đuốc đã được nhóm lửa rồi đi xuống. Những tên lính như Thượng Nguyên mỗi người ôm một bao quặng nối bước theo sau. Cái hố rất sâu, càng về dưới thì càng tối, nếu không có đuốc soi đường thì không thể thấy đường để đi. Thượng Nguyên ước chừng cái hố phải sâu đến sáu thước (tương đương với 7,8 mét). Khi chân đặt xuống dưới đáy hố, tên cầm đầu cắm ngọn đuốc vào bên vách, lập tức hàng loạt ngọn đuốc kế tiếp được đặt bên trong cùng lúc bùng cháy soi sáng cả một đoạn đường dài phía trước. Thượng Nguyên nhận ra hắn đang ở trong một căn hầm rất dài và sâu. Nếu so với căn hầm dưới phủ của hắn, nơi này phải lớn gấp ba.
Hắn và những tên lính khác được hướng dẫn mang những chiếc bao quặng đưa vào trong một căn phòng. Căn phòng đối diện với nó đóng rất kín. Trước phòng còn có hai tên lính đứng canh cửa. Tên cầm đầu hối bọn lính đặt bao quặng xuống đất theo thứ tự rồi đuổi đi rất nhanh. Thượng Nguyên rất muốn biết trong căn phòng đối diện có gì nhưng trước mắt hắn chưa có cách nào. Hắn và bọn lính nhanh chóng bị đẩy lên trên mặt đất.
...***...
Mấy hôm nay Lâm Thành phát hiện thấy Sở Kình có vẻ khá cẩn trọng với đồ ăn mà hắn tự tay nấu và đưa đến. Lão luôn cho một người ăn thử các món ăn, không có việc gì thì mới động đũa. Lâm Thành nghi ngờ việc này hình như xuất phát từ chuyện xảy ra mấy hôm trước.
Đó là sau khi hắn chia tay Tần Thượng Nguyên trở về phủ thì bất ngờ giáp mặt Lục Hoành. Y dường như chú ý đến hắn, cứ nhìn chăm chăm hắn không rời mắt. Kể từ sau hôm đó thì Sở Kình thay đổi. Hắn không nghĩ là Lục Hoành nhận ra mình vì nếu hắn bị lộ thật thì đã không thể làm ở đây đến tận giờ. Có lẽ y chỉ nghi ngờ cho rằng đã từng gặp hắn ở đâu đó, và để chắc ăn thì muốn Sở Kình cẩn trọng hơn khi ăn uống. Có lần hắn còn nhìn thấy thái y bước vào thư phòng Sở Kình, có lẽ để thử độc.
Lâm Thành không quá lo lắng vì hắn vốn không hạ độc trong thức ăn vì như vậy quá nguy hiểm. Toàn bộ quá trình đi chợ, nấu ăn lẫn bưng thức ăn lên thư phòng Sở Kình đều yêu cầu phải là tự tay hắn làm. Nếu lỡ như ăn uống gặp phải vấn đề gì hắn không tránh khỏi liên quan. Lâm Thành có hạ độc lão nhưng không phải trong thức ăn, cũng không phải chất độc giết người gì đó, chỉ là thuốc khiến toàn thân vô lực mà thôi.
Từ sau khi Tần Thượng Nguyên nhớ lại tất cả mọi chuyện, Lâm Thành đã viết thư cho Hoa Thiên Vũ xin một số loại thuốc độc để dùng phòng khi cần đến. Thế là chỉ sau đó mấy ngày Hoa Thiên Vũ gửi cho hắn một túi thuốc đủ các loại độc mà y mới sáng chế ra. Thứ mà Lâm Thành sử dụng cho Sở Kình là một loại độc vô lực không màu, không mùi, dạng bột.
Từ lần đầu tiên đưa bánh cho Sở Kình hắn đã bôi độc lên rồi. Độc không màu được hắn cho rất ít vào dưới đáy của chiếc bánh nhiều lớp. Hắn đoán Sở Kình sẽ không nghi ngờ hay cho người thử độc vì chiếc bánh này là do chính đầu bếp lâu năm của phủ dâng lên. Từ sau hôm đó mỗi lần bưng thức ăn cho Sở Kình, hắn đều sắp xếp lại bàn một chút và thuận tiện bôi thuốc lên chiếc ly mà Sở Kình dùng để uống trà. Thứ bột này sau khi dính lên da sẽ ngay lập tức thấm thấu vào cơ thể. Mới đầu thì không cảm thấy gì nhưng sau một thời gian dài, thuốc dần ngấm vào mới có tác dụng. Lâm Thành tự chế cho bản thân một cái bao tay trong suốt và nói với người ngoài rằng để đảm bảo cho thức ăn của vương gia sạch sẽ, hợp vệ sinh nhưng thực tế là để tránh không bị chất độc ngấm vào da, mà cho dù có ngấm hắn cũng có thuốc giải rồi.
“Vương gia, đợt vàng lần này đã hoàn thành, khi nào thì xuất ra ạ?” Lục Hoành bẩm tấu.
Sở Kình suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bên phía hoàng đế và Thành vương có tin tức gì không?”
“Bẩm vương gia, hiện tại thì không có tin gì lớn, chỉ có thư mời vương gia tham dự tiệc sinh thần của Thành vương sắp tới.”
“Hắn tổ chức sinh thần? Không phải mấy năm trước đều nói tốn kém, phiền phức, không muốn tổ chức rầm rộ, chỉ mời người thân thiết đến dự sinh thần thôi sao? Năm nay lại mời cả ta?”
“Thuộc hạ nghe nói Thành vương muốn nhân dịp sinh thần công bố chuyện vui gì đó.”
Sở Kình suy tư. Chuyện vui gì mà đến mức muốn công bố cho người ngoài biết, lẽ nào là việc y muốn cưới một nam nhân làm phi? Từ giờ đến tiệc sinh thần còn chưa đến bảy ngày. Theo như lời Lục Hoành nói Thành vương bị thương rất nặng, cho dù vết thương có hồi phục nhanh đến mấy thì bây giờ hẳn cũng chưa thể bình phục hoàn toàn. Còn tiểu nam nhân của y nữa, nếu định công bố cho cả thiên hạ biết vậy lẽ nào đúng như suy đoán của lão, Tần Thượng Nguyên đã cứu được tên nam nhân đó về rồi?
“Vương gia, người định đi đâu vậy?” Lục Hoành ngạc nhiên khi thấy Sở Kình đột ngột đứng dậy, mở cửa phòng đi ra.
“Đi thăm Thành vương của chúng ta thế nào rồi.”
Vậy là không một lời báo trước, Sở Kình đi xe ngựa thẳng đến phủ của Thành vương. Thị vệ đứng bên ngoài ngăn lại, ý muốn Sở vương vào sảnh chính đợi họ bẩm báo cho Thành vương trước, nhưng bị Lục Hoành ngăn lại. Sở Kình nói mình lo lắng cho sức khỏe của Thành vương nên nhất quyết đi thẳng tới tiểu viện riêng của Thành vương. Dương Kỳ Ngọc từ bên trong phòng ngủ của Thành vương bước ra, chặn bọn họ lại.
“Sở vương gia tại sao lại đến đột ngột không báo trước như vậy, khiến hạ thần không kịp chuẩn bị đón tiếp.”
“Bản vương nghe nói Thượng Nguyên mấy hôm nay không lên triều, lo lắng sức khỏe của thằng bé không được tốt nên ghé thăm xem sao.”
“Vậy Sở vương gia cũng không cần đích thân đến nơi này. Để hạ thần đưa ngài ra sảnh đợi, Thành vương gia sẽ đến ngay.”
“Không cần đâu. Bản vương biết sức khỏe của Thượng Nguyên không được tốt, không cần nó phải mất công như thế. Để bản vương vào trong phòng thăm nó.”
Sở Kình tiếp tục muốn xông vào. Dương Kỳ Ngọc lại chắn đường.
“Sở vương gia, ngài lấy đâu ra thông tin rằng chủ nhân của hạ thần không được khoẻ thế? Sức khỏe của Thành vương không có vấn đề gì cả, nhưng lúc này ngài ấy đang nghỉ ngơi. Nếu Sở vương gia muốn gặp xin ra sảnh ngồi đợi.”
“Nghỉ ngơi ư? Bây giờ đang là chiều tối, sao Thượng Nguyên lại nghỉ ngơi sớm như vậy? Chẳng lẽ sức khỏe thực sự không gặp vấn đề gì?”
“Đúng là không sao cả. Ngài cũng biết Thành vương rất bận rộn, mệt mỏi là chuyện rất bình thường.”
“Thế thì ta càng phải vào thăm. Ta có mang theo một hộp nhân sâm rất quý, chắc chắn có thể tẩm bổ tốt cho sức khỏe của Thượng Nguyên. Ngươi cứ càng ngăn cản như vậy bản vương sẽ lại càng cho rằng Thượng Nguyên đang gặp chuyện thật đấy.”
Dương Kỳ Ngọc siết chặt bàn tay, cố gắng kìm nén cảm xúc. Thành vương gia hiện tại không có trong phủ, không thể để cho lão phát hiện ra. Nhưng có vẻ như lão Sở vương này nhất định muốn xông vào bằng được.
“Kỳ Ngọc, cứ để Sở vương gia vào đi!” Một giọng nói phát ra từ trong phòng.
“Vâng.” Dương Kỳ Ngọc tránh qua một bên nhường chỗ cho Sở Kình.
Sở Kình mở cửa bước vào bên trong. Tần Thượng Nguyên bước ra từ trong giường, trên người vẫn mặc lý y, tóc xoã cột lại tùy ý. Sở Kình để ý thấy lấp ló sau vạt áo lý y là miếng vải băng trắng. Tần Thượng Nguyên thấy ánh mắt của Sở Kình liền vội kéo vạt áo kín lại.
“Nãy giờ ta nằm ngủ nên không biết là Sở vương ngài đến, không kịp sửa soạn gì cả để xuất hiện trong bộ dạng xấu hổ thế này. Mong Sở vương đừng trách!”
“Không sao. Đều là do lão phu đường đột. Nghe nói công việc của ngươi rất nhiều, nếu vất vả quá ta có thể giúp.”
“Không dám làm phiền đến Sở vương ngài. Đây là sự tín nhiệm mà hoàng huynh giao cho ta, dù có vất vả ta cũng phải cố gắng. Sao ngài lại đột ngột đến đây vậy?”
Trong lúc hai vị vương gia nói chuyện, Lục Hoành vẫn luôn không ngừng quan sát xung quanh nhưng không thấy có sự tồn tại của người khác trong phòng. Vậy là tiểu nam nhân của Tần Thượng Nguyên không có mặt ở đây. Lúc đầu thấy Dương Kỳ Ngọc nhất mực ngăn không cho bọn họ vào cứ nghĩ là bên trong đang giấu người.
"Ta nghe nói sức khỏe của Thành vương không tốt nên nhiều ngày không thấy thượng triều. Còn mấy ngày nữa là đến sinh thần của ngươi nên ta có chút lo lắng muốn đến thăm xem thế nào. Nhưng xem ra là tin đồn thất thiệt rồi. Nhìn ngươi trông có vẻ vẫn rất tốt.”
“Dĩ nhiên là tốt rồi. Sở vương đừng nên nghe mấy tin đồn như vậy nữa. Dù sao cũng vẫn cảm ơn sự quan tâm của ngài.”
“Nghe nói Thành vương sắp thành thân rồi. Có thể cho ta gặp mặt Thành vương phi tương lai không?”
“Sở vương nói đùa rồi. Ta chưa hề có ý định thành thân, lấy đâu ra vương phi tương lai chứ?”
“Thật sự là chưa có sao? Thế thì thật đáng tiếc.”
Tần Thượng Nguyên đột nhiên tiến đến gần Sở Kình, môi mỉm cười nhưng ánh mắt thì vô cùng nghiêm túc, hỏi:
“Ta có thể hỏi Sở vương ngài nghe thông tin này ở đâu vậy? Là kẻ nào dám loan tin đồn bậy bạ như vậy với ngài? Ta nhất định sẽ xử lý chúng.”
Đột nhiên bị hỏi với khí thế áp bức như vậy khiến Sở Kình có hơi giật mình nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười đáp:
“Dù sao cũng chỉ là mấy tin đồn nhảm, nếu không phải thì thôi, ngài cũng đừng suy nghĩ nhiều kẻo lại ảnh hưởng đến sức khỏe lại không hay.”
“Sở vương gia nói đúng. Hôm nay ta quả là hơi mệt, sợ là khó mà đón tiếp ngài chu đáo được.”
“Ta chủ yếu chỉ muốn đến thăm sức khỏe của Thành vương. Nếu ngài không sao thì ta yên tâm rồi. Ta gửi cho ngài một hộp nhân sâm hai trăm tuổi để ngài bồi bổ. Mong Thành vương đừng từ chối tấm lòng của lão phu đây.”
“Sở vương đã có thành ý như vậy ta mà từ chối thì thất lễ quá. Ta xin nhận.”
Cả hai còn nói qua lại khách sáo vài câu rồi Sở Kình đưa người trở về. Dương Kỳ Ngọc thay Thành vương tiễn Sở Kình ra cửa. Đợi đến khi Sở Kình thực sự đi rồi, Dương Kỳ Ngọc nhanh chóng quay trở lại phòng ngủ của vương gia, đóng cửa lại.
Tần Thượng Nguyên thở phào một hơi, đưa tay lột lớp da mặt để lộ ra diện mạo khác hoàn toàn. Diện mạo của Nhậm Vũ.
“May mà chuẩn bị kịp. Làm thế nào mà Dương đại nhân đoán ra được lão ta sẽ tới mà chuẩn bị trước những thứ này?”
“Việc vương gia rời khỏi thành phải hoàn toàn giữ bí mật nên phương án giả dạng đã được ta và vương gia bàn tính từ trước rồi. Thư mời đã gửi đến Sở phủ thì việc lão ta có đến đây hay không là chuyện mà ta đánh cuộc. Vẫn may là ta phòng trước cả rồi. Nhưng mà cũng không ngờ ngươi vậy mà giả vương gia giống thật. Đến ta cũng bị lừa.”
“Thuộc hạ và đại ca theo hầu chủ tử từ nhỏ, tính tình ngài ấy thế nào bọn thuộc hạ đều nắm rất rõ, muốn giả ngài ấy cũng không phải không được. Với lại đây cũng không phải lần đầu.”
“À... Dù sao thì qua lần này rồi có lẽ lão ta sẽ không tới nữa đâu. Ngươi ở đây cứ theo kế hoạch mà làm. Ta cần phải đến Bình Xuyên một chuyến.”
“Vâng. Đại nhân yên tâm.”