Nhật Ký 'Tẩy Trắng' Của Ác Bá Xấu Xí - Trang 2
Chương 51: Hồ ly ranh mãnh
Nhận được tin báo của Dương Kỳ Ngọc, Thượng Nguyên và Thịnh Nam phi ngựa hết tốc lực chạy về hoàng cung. Thượng Nguyên lo lắng khôn nguôi, sợ rằng mình không về kịp. Hắn và hoàng huynh đã rời khỏi cung đi khá xa.
“Đừng lo, sẽ về kịp thôi. Còn có Kỳ Ngọc ở đó mà.”
“Hắn có thể làm gì?”
“Đệ không biết đó thôi. Tên nhóc đó có cái lưỡi làm bằng vàng đấy.”
...***...
Lâm Thành chống tay muốn ngồi dậy nhưng không dậy nổi. Nhìn Nhậm Huyền đứng trước mặt che chắn cho mình mà bản thân lại bất lực khiến hắn vừa khó chịu vừa đau đớn vô cùng. Cho dù chỉ vì hắn là người của Tần Thượng Nguyên cũng không đáng để y phải làm như thế. Chống đối với thái hậu là tội chết không thể nghi ngờ.
“Nhậm Huyền, huynh…”
“Ta sẽ không để bất cứ ai động đến ngươi.”
Lâm Thành đấm mạnh xuống đất, giận dữ nói với bóng lưng sừng sững trước mặt:
“Vậy thì huynh nhất định phải sống cho ta! Huynh mà chết cả đời này ta sẽ không tha cho huynh!”
Nhậm Huyền chỉ mỉm cười. Nếu qua lần này có thể sống sót hắn có lẽ sẽ nói cho Lâm Thành biết tình cảm sâu kín mà hắn cất giữ trong lòng suốt từng ấy năm. Còn giờ hắn nhất định sẽ không để bất cứ ai đụng vào y.
Đám thị vệ kia ai nấy đều đằng đằng sát khí, đang chuẩn bị xông vào thì bất ngờ một tiếng nói lạ vang lên: “Đợi đã!”
Ngay sau đó một người mặc bạch y, dáng người hơi gầy, không được cao lắm, cầm theo một chiếc phiến bằng sắt nhanh nhẹn bước vào. Lúc đi qua Nhậm Huyền, y có dừng lại một chốc nói rất nhỏ đảm bảo chỉ có Nhậm Huyền nghe được: “Nếu không muốn ngươi và cả tên nằm dưới kia cùng chết thì hạ kiếm xuống!”
Nhậm Huyền còn đang ngạc nhiên không hiểu ý của tên này là gì thì y đã đi đến chỗ thái hậu, thái độ rất tự nhiên nói:
“Chỉ là một tên đầu bếp nhỏ nhoi cũng đáng để thái hậu nương nương lao tâm đến như vậy sao?”
Thái hậu ngạc nhiên nhìn y.
“Dương Kỳ Ngọc, ngươi về từ lúc nào? Tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây?”
“Bẩm thái hậu, hạ thần mới về cung ngày hôm qua, được Thành vương gia mời về phủ làm khách khanh. Hạ thần vốn định hôm nay đến vấn an thái hậu nương nương, không ngờ người đã tự mình đến đây rồi. Hạ thần thật quá thất lễ.”
Nhậm Huyền và Lâm Thành đều ngạc nhiên nhíu mày. Trong phủ làm gì có khách khanh nào, đừng nói đến một kẻ tên Dương Kỳ Ngọc lạ hoắc. Hơn nữa, tại sao y đột nhiên xuất hiện trong phủ mà không một ai phát hiện ra?
Nhậm Huyền có nghe qua cái tên Dương Kỳ Ngọc này. Y là con trai út của Dương đại tướng quân hiện đang đóng quân tại biên cương. Dương Kỳ Ngọc là thiên tài của Dương gia tướng nhưng lại theo con đường võ tướng phục vụ tại triều đình chứ không ra chiến trận xa trường như hai anh trai của y. Cách đây ba năm, Dương Kỳ Ngọc theo lệnh của hoàng đế mang quân đi bình ổn một nhóm phiến loạn, sau đó không ai nghe thông tin gì về y nữa. Không ngờ giờ lại đột nhiên trở về lại còn xuất hiện trong Thành vương phủ.
Thái hậu nhìn thấy Dương Kỳ Ngọc ánh mắt đã hòa hoãn hơn chút, có thể thấy người họ Dương này rất vừa mắt thái hậu.
“Thái hậu, hạ thần đứng bên ngoài đã nghe hết mọi chuyện xảy ra rồi. Hạ thần thấy người không cần thiết phải vì chuyện nhỏ này mà tức giận rồi hại đến sức khỏe.”
“Ngươi nói đây là chuyện nhỏ ư? Nguyên nhi nó…”
“Chuyện nhỏ thôi. Bây giờ ngoài thái hậu nương nương đã có ai khác biết đâu. Người có thể xử lý mọi chuyện trong âm thầm. Bây giờ thái hậu làm ầm mọi chuyện trong vương phủ lên, sợ rằng sẽ bị mọi người bên ngoài biết được. Đến lúc đó chẳng phải đã thành chuyện lớn rồi sao?”
Nghe nói vậy thái hậu giật mình.
“Thái hậu cũng nghe nói Thành vương gia đối với tên đầu bếp này tình cảm sâu sắc đến thế nào. Bây giờ người kiên quyết muốn giết hắn, lại còn ngay trong phòng ngủ của Thành vương, chắc chắn sẽ tạo thành bóng ma trong lòng vương gia, thậm chí còn khiến ngài ấy căm thù thái hậu, không bao giờ chịu nghe lời người nữa. Vậy thì mọi chuyện càng tệ hơn rồi.”
Nhậm Huyền từ từ hạ kiếm. Hắn không hiểu tại sao Dương Kỳ Ngọc lại làm thế nhưng rõ ràng y đang giúp hắn và Lâm Thành.
Càng nghe Dương Kỳ Ngọc nói thái hậu càng cảm thấy có lý, cảm thấy mình đúng là quá vội vàng. Tất cả cũng chỉ vì bà quá nóng giận.
“Vậy ngươi nói xem ai gia nên làm như thế nào?”
“Để hạ thần thử khuyên hắn xem. Tốt nhất là nên để hắn tự chủ động buông tay thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.”
“Tên tiện nhân đó dám thách thức ai gia, làm gì có chuyện tự chủ động buông tay chứ.”
“Vậy thái hậu để hạ thần thử xem. Người thấy hạ thần đã thất bại lần nào chưa?”
Thái hậu nhìn Dương Kỳ Ngọc một chốc rồi gật đầu đồng ý. Bà cũng biết tên này khả năng ăn nói rất tốt. Ai cũng thua cái lưỡi của tên đó.
“Vậy ngươi thử đi.”
“Vâng. Mời thái hậu nương nương ngồi xuống ghế uống trà chờ đợi một lúc.”
Dương Kỳ Ngọc bước đến trước mặt Nhậm Huyền, nhíu mày nhìn y. Chẳng lẽ y không thấy hắn đang ra sức giúp cho y và Lâm Thành sao mà còn đứng trước mặt chắn hắn như vậy.
“Tránh qua một bên đi!”
Nhậm Huyền nhìn hắn một chút rồi bước qua một bên. Dương Kỳ Ngọc nhìn xuống Lâm Thành đang nằm dưới đất, ra lệnh với mấy thái giám đứng hai bên: “Đỡ hắn lên. Nằm như thế này ta nói chuyện rất không thoải mái.”
Hai thái giám chạy tới đỡ Lâm Thành ngồi dậy. Bị gãy mấy cái xương sườn khiến mỗi động tác đụng đến lưng đều khiến Lâm Thành đau thấu trời nhưng hắn vẫn cắn răng không kêu một tiếng. Hắn nhìn cái người đang ngồi xuống đối mặt với mình.
“Lâm Thành a Lâm Thành, ngươi chỉ là một thường dân lại dám tư tình với Thành vương gia. Ngươi biết đây là con đường đi đến chỗ chết không?”
Lâm Thành không thể nhìn ra người trước mặt mình đang toan tính điều gì. Dáng dấp người này cao hơn hắn một chút, nét mặt có phần non nớt nhưng ánh mắt lại sắc như dao. Người này là đang giúp hắn phải không?
“Thế nào? Trả lời đi chứ?”
“Bẩm Dương đại nhân, nô tài thật lòng thật dạ với Thành vương gia, cho dù biết con đường mình đi là xuống dưới hoàng tuyền chăng nữa cũng nguyện ý, chỉ một lòng mong muốn được ở bên cạnh vương gia. Huống chi ngài ấy cũng có tình cảm với nô tài.”
Thái hậu tức giận đập bàn.
“Ngươi nói cái gì?!”
“Thái hậu, xin người bớt giận. Người đã nói là giao cho hạ thần rồi mà.”
Bà hậm hực uống trà cho hạ hỏa. Dương Kỳ Ngọc quay lại nhìn Lâm Thành, hỏi tiếp:
“Nếu ngươi đã nói như thế tức là ngươi sẵn sàng chết vì Thành vương gia có phải không? Nhưng chỉ nói lời suông thì ta không thể tin. Nếu ta muốn ngươi chứng minh thì ngươi sẵn sàng làm chứ?”
“Chứng minh như thế nào?”
Dương Kỳ Ngọc ghé tai nói nhỏ với Lâm Thành: “Hay là... ngươi tự sát ngay tại đây đi?”
“Ngươi...” Lâm Thành trợn mắt.
“Sao? Ngươi nói sẵn sàng chết kia mà, không dám làm ư?”
“Việc ta sẵn sàng chết vì vương gia và việc ta phải tự sát ở đây thì liên quan gì chứ?”
“Vậy ngươi không nhận ra sự bướng bỉnh của ngươi đang hại chết rất nhiều người vô tội hay sao? Nếu Nhậm Huyền không trụ nổi chắc chắn sẽ bị giết chết, thái hậu cũng sẽ ra tay với ngươi. Không chỉ ngươi, sợ rằng tất cả những người làm trong phủ cố gắng che giấu cho ngươi cũng sẽ chết. Ngươi muốn như vậy sao?”
Lâm Thành chấn động, tim như ngừng đập. Đôi mắt hắn mở lớn bàng hoàng. Nếu hắn cứ cương quyết thế này sẽ khiến nhiều người chết vì hắn đến vậy sao?
Dương Kỳ Ngọc hứng thú nhìn sắc mặt biến đổi của Lâm Thành thì đột nhiên cảm nhận được mũi kiếm đang dí sát vào cổ mình cùng luồng sát khí không chút che giấu phát ra bên cạnh.
Những tên thị vệ gần đó lập tức chĩa kiếm về phía Nhậm Huyền. Thái hậu nhìn thấy nhưng không nói gì. Năng lực của Kỳ Ngọc bà biết rất rõ. Nhậm Huyền vốn không phải là đối thủ của hắn.
Dương Kỳ Ngọc rất bình tĩnh ngồi ở đó, liếc mắt nhìn Nhậm Huyền mỉm cười.
“Gan ngươi cũng lớn đấy. Trong tình cảnh này vẫn có dũng khí chĩa kiếm vào ta?”
“Dương đại nhân, thuộc hạ đã nói rồi. Bất cứ ai cũng không được làm hại đến hắn.”
“Ta có làm gì hắn đâu. Ta chỉ mới nói chuyện mà thôi. Ngươi kϊƈɦ động cái gì hả? Trêи tay ta cũng không hề cầm vũ khí.”
Nhậm Huyền quan sát Kỳ Ngọc đúng là không cầm vũ khí. Quạt sắt của y cũng là dắt ở sau lưng, nhưng cách y nói chuyện với Lâm Thành khiến hắn không thể nhịn nổi.
“Nhậm Huyền, thu kiếm lại đi. Không được vô lễ với Dương đại nhân!” Lâm Thành bình tĩnh nói.
Nhậm Huyền nhíu mày, tay cầm kiếm khẽ run lên. Dương Kỳ Ngọc quan sát rất kỹ sắc mặt phức tạp của hắn, nụ cười nở ra càng sâu.
“Sao hả? Đến lời nói của y ngươi cũng không nghe?”
Nhậm Huyền lườm mắt nhìn Dương Kỳ Ngọc cảnh cáo rồi thu kiếm lại. Ánh mắt vẫn dè chừng nhìn y. Con cáo này không hiểu đang mưu tính cái gì.
Dương Kỳ Ngọc quay lại nhìn Lâm Thành gương mặt lúc này đang rất căng thẳng, rồi đột nhiên bật cười, vỗ vào vai hắn.
“Ta chỉ đùa thôi. Nhiệm vụ của ta đến đây là kết thúc rồi.”
Y vừa dứt lời thì có tiếng chạy rầm rập bên ngoài. Tần Thượng Nguyên cùng Thịnh Nam đang chạy thẳng vào. Lâm Thành kinh ngạc nhìn Dương Kỳ Ngọc. Người này nãy giờ là đang câu giờ sao? Là người của Thượng Nguyên?
T/g: Ai đoán được chap sau sẽ diễn tiến thế nào đây?
“Đừng lo, sẽ về kịp thôi. Còn có Kỳ Ngọc ở đó mà.”
“Hắn có thể làm gì?”
“Đệ không biết đó thôi. Tên nhóc đó có cái lưỡi làm bằng vàng đấy.”
...***...
Lâm Thành chống tay muốn ngồi dậy nhưng không dậy nổi. Nhìn Nhậm Huyền đứng trước mặt che chắn cho mình mà bản thân lại bất lực khiến hắn vừa khó chịu vừa đau đớn vô cùng. Cho dù chỉ vì hắn là người của Tần Thượng Nguyên cũng không đáng để y phải làm như thế. Chống đối với thái hậu là tội chết không thể nghi ngờ.
“Nhậm Huyền, huynh…”
“Ta sẽ không để bất cứ ai động đến ngươi.”
Lâm Thành đấm mạnh xuống đất, giận dữ nói với bóng lưng sừng sững trước mặt:
“Vậy thì huynh nhất định phải sống cho ta! Huynh mà chết cả đời này ta sẽ không tha cho huynh!”
Nhậm Huyền chỉ mỉm cười. Nếu qua lần này có thể sống sót hắn có lẽ sẽ nói cho Lâm Thành biết tình cảm sâu kín mà hắn cất giữ trong lòng suốt từng ấy năm. Còn giờ hắn nhất định sẽ không để bất cứ ai đụng vào y.
Đám thị vệ kia ai nấy đều đằng đằng sát khí, đang chuẩn bị xông vào thì bất ngờ một tiếng nói lạ vang lên: “Đợi đã!”
Ngay sau đó một người mặc bạch y, dáng người hơi gầy, không được cao lắm, cầm theo một chiếc phiến bằng sắt nhanh nhẹn bước vào. Lúc đi qua Nhậm Huyền, y có dừng lại một chốc nói rất nhỏ đảm bảo chỉ có Nhậm Huyền nghe được: “Nếu không muốn ngươi và cả tên nằm dưới kia cùng chết thì hạ kiếm xuống!”
Nhậm Huyền còn đang ngạc nhiên không hiểu ý của tên này là gì thì y đã đi đến chỗ thái hậu, thái độ rất tự nhiên nói:
“Chỉ là một tên đầu bếp nhỏ nhoi cũng đáng để thái hậu nương nương lao tâm đến như vậy sao?”
Thái hậu ngạc nhiên nhìn y.
“Dương Kỳ Ngọc, ngươi về từ lúc nào? Tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây?”
“Bẩm thái hậu, hạ thần mới về cung ngày hôm qua, được Thành vương gia mời về phủ làm khách khanh. Hạ thần vốn định hôm nay đến vấn an thái hậu nương nương, không ngờ người đã tự mình đến đây rồi. Hạ thần thật quá thất lễ.”
Nhậm Huyền và Lâm Thành đều ngạc nhiên nhíu mày. Trong phủ làm gì có khách khanh nào, đừng nói đến một kẻ tên Dương Kỳ Ngọc lạ hoắc. Hơn nữa, tại sao y đột nhiên xuất hiện trong phủ mà không một ai phát hiện ra?
Nhậm Huyền có nghe qua cái tên Dương Kỳ Ngọc này. Y là con trai út của Dương đại tướng quân hiện đang đóng quân tại biên cương. Dương Kỳ Ngọc là thiên tài của Dương gia tướng nhưng lại theo con đường võ tướng phục vụ tại triều đình chứ không ra chiến trận xa trường như hai anh trai của y. Cách đây ba năm, Dương Kỳ Ngọc theo lệnh của hoàng đế mang quân đi bình ổn một nhóm phiến loạn, sau đó không ai nghe thông tin gì về y nữa. Không ngờ giờ lại đột nhiên trở về lại còn xuất hiện trong Thành vương phủ.
Thái hậu nhìn thấy Dương Kỳ Ngọc ánh mắt đã hòa hoãn hơn chút, có thể thấy người họ Dương này rất vừa mắt thái hậu.
“Thái hậu, hạ thần đứng bên ngoài đã nghe hết mọi chuyện xảy ra rồi. Hạ thần thấy người không cần thiết phải vì chuyện nhỏ này mà tức giận rồi hại đến sức khỏe.”
“Ngươi nói đây là chuyện nhỏ ư? Nguyên nhi nó…”
“Chuyện nhỏ thôi. Bây giờ ngoài thái hậu nương nương đã có ai khác biết đâu. Người có thể xử lý mọi chuyện trong âm thầm. Bây giờ thái hậu làm ầm mọi chuyện trong vương phủ lên, sợ rằng sẽ bị mọi người bên ngoài biết được. Đến lúc đó chẳng phải đã thành chuyện lớn rồi sao?”
Nghe nói vậy thái hậu giật mình.
“Thái hậu cũng nghe nói Thành vương gia đối với tên đầu bếp này tình cảm sâu sắc đến thế nào. Bây giờ người kiên quyết muốn giết hắn, lại còn ngay trong phòng ngủ của Thành vương, chắc chắn sẽ tạo thành bóng ma trong lòng vương gia, thậm chí còn khiến ngài ấy căm thù thái hậu, không bao giờ chịu nghe lời người nữa. Vậy thì mọi chuyện càng tệ hơn rồi.”
Nhậm Huyền từ từ hạ kiếm. Hắn không hiểu tại sao Dương Kỳ Ngọc lại làm thế nhưng rõ ràng y đang giúp hắn và Lâm Thành.
Càng nghe Dương Kỳ Ngọc nói thái hậu càng cảm thấy có lý, cảm thấy mình đúng là quá vội vàng. Tất cả cũng chỉ vì bà quá nóng giận.
“Vậy ngươi nói xem ai gia nên làm như thế nào?”
“Để hạ thần thử khuyên hắn xem. Tốt nhất là nên để hắn tự chủ động buông tay thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.”
“Tên tiện nhân đó dám thách thức ai gia, làm gì có chuyện tự chủ động buông tay chứ.”
“Vậy thái hậu để hạ thần thử xem. Người thấy hạ thần đã thất bại lần nào chưa?”
Thái hậu nhìn Dương Kỳ Ngọc một chốc rồi gật đầu đồng ý. Bà cũng biết tên này khả năng ăn nói rất tốt. Ai cũng thua cái lưỡi của tên đó.
“Vậy ngươi thử đi.”
“Vâng. Mời thái hậu nương nương ngồi xuống ghế uống trà chờ đợi một lúc.”
Dương Kỳ Ngọc bước đến trước mặt Nhậm Huyền, nhíu mày nhìn y. Chẳng lẽ y không thấy hắn đang ra sức giúp cho y và Lâm Thành sao mà còn đứng trước mặt chắn hắn như vậy.
“Tránh qua một bên đi!”
Nhậm Huyền nhìn hắn một chút rồi bước qua một bên. Dương Kỳ Ngọc nhìn xuống Lâm Thành đang nằm dưới đất, ra lệnh với mấy thái giám đứng hai bên: “Đỡ hắn lên. Nằm như thế này ta nói chuyện rất không thoải mái.”
Hai thái giám chạy tới đỡ Lâm Thành ngồi dậy. Bị gãy mấy cái xương sườn khiến mỗi động tác đụng đến lưng đều khiến Lâm Thành đau thấu trời nhưng hắn vẫn cắn răng không kêu một tiếng. Hắn nhìn cái người đang ngồi xuống đối mặt với mình.
“Lâm Thành a Lâm Thành, ngươi chỉ là một thường dân lại dám tư tình với Thành vương gia. Ngươi biết đây là con đường đi đến chỗ chết không?”
Lâm Thành không thể nhìn ra người trước mặt mình đang toan tính điều gì. Dáng dấp người này cao hơn hắn một chút, nét mặt có phần non nớt nhưng ánh mắt lại sắc như dao. Người này là đang giúp hắn phải không?
“Thế nào? Trả lời đi chứ?”
“Bẩm Dương đại nhân, nô tài thật lòng thật dạ với Thành vương gia, cho dù biết con đường mình đi là xuống dưới hoàng tuyền chăng nữa cũng nguyện ý, chỉ một lòng mong muốn được ở bên cạnh vương gia. Huống chi ngài ấy cũng có tình cảm với nô tài.”
Thái hậu tức giận đập bàn.
“Ngươi nói cái gì?!”
“Thái hậu, xin người bớt giận. Người đã nói là giao cho hạ thần rồi mà.”
Bà hậm hực uống trà cho hạ hỏa. Dương Kỳ Ngọc quay lại nhìn Lâm Thành, hỏi tiếp:
“Nếu ngươi đã nói như thế tức là ngươi sẵn sàng chết vì Thành vương gia có phải không? Nhưng chỉ nói lời suông thì ta không thể tin. Nếu ta muốn ngươi chứng minh thì ngươi sẵn sàng làm chứ?”
“Chứng minh như thế nào?”
Dương Kỳ Ngọc ghé tai nói nhỏ với Lâm Thành: “Hay là... ngươi tự sát ngay tại đây đi?”
“Ngươi...” Lâm Thành trợn mắt.
“Sao? Ngươi nói sẵn sàng chết kia mà, không dám làm ư?”
“Việc ta sẵn sàng chết vì vương gia và việc ta phải tự sát ở đây thì liên quan gì chứ?”
“Vậy ngươi không nhận ra sự bướng bỉnh của ngươi đang hại chết rất nhiều người vô tội hay sao? Nếu Nhậm Huyền không trụ nổi chắc chắn sẽ bị giết chết, thái hậu cũng sẽ ra tay với ngươi. Không chỉ ngươi, sợ rằng tất cả những người làm trong phủ cố gắng che giấu cho ngươi cũng sẽ chết. Ngươi muốn như vậy sao?”
Lâm Thành chấn động, tim như ngừng đập. Đôi mắt hắn mở lớn bàng hoàng. Nếu hắn cứ cương quyết thế này sẽ khiến nhiều người chết vì hắn đến vậy sao?
Dương Kỳ Ngọc hứng thú nhìn sắc mặt biến đổi của Lâm Thành thì đột nhiên cảm nhận được mũi kiếm đang dí sát vào cổ mình cùng luồng sát khí không chút che giấu phát ra bên cạnh.
Những tên thị vệ gần đó lập tức chĩa kiếm về phía Nhậm Huyền. Thái hậu nhìn thấy nhưng không nói gì. Năng lực của Kỳ Ngọc bà biết rất rõ. Nhậm Huyền vốn không phải là đối thủ của hắn.
Dương Kỳ Ngọc rất bình tĩnh ngồi ở đó, liếc mắt nhìn Nhậm Huyền mỉm cười.
“Gan ngươi cũng lớn đấy. Trong tình cảnh này vẫn có dũng khí chĩa kiếm vào ta?”
“Dương đại nhân, thuộc hạ đã nói rồi. Bất cứ ai cũng không được làm hại đến hắn.”
“Ta có làm gì hắn đâu. Ta chỉ mới nói chuyện mà thôi. Ngươi kϊƈɦ động cái gì hả? Trêи tay ta cũng không hề cầm vũ khí.”
Nhậm Huyền quan sát Kỳ Ngọc đúng là không cầm vũ khí. Quạt sắt của y cũng là dắt ở sau lưng, nhưng cách y nói chuyện với Lâm Thành khiến hắn không thể nhịn nổi.
“Nhậm Huyền, thu kiếm lại đi. Không được vô lễ với Dương đại nhân!” Lâm Thành bình tĩnh nói.
Nhậm Huyền nhíu mày, tay cầm kiếm khẽ run lên. Dương Kỳ Ngọc quan sát rất kỹ sắc mặt phức tạp của hắn, nụ cười nở ra càng sâu.
“Sao hả? Đến lời nói của y ngươi cũng không nghe?”
Nhậm Huyền lườm mắt nhìn Dương Kỳ Ngọc cảnh cáo rồi thu kiếm lại. Ánh mắt vẫn dè chừng nhìn y. Con cáo này không hiểu đang mưu tính cái gì.
Dương Kỳ Ngọc quay lại nhìn Lâm Thành gương mặt lúc này đang rất căng thẳng, rồi đột nhiên bật cười, vỗ vào vai hắn.
“Ta chỉ đùa thôi. Nhiệm vụ của ta đến đây là kết thúc rồi.”
Y vừa dứt lời thì có tiếng chạy rầm rập bên ngoài. Tần Thượng Nguyên cùng Thịnh Nam đang chạy thẳng vào. Lâm Thành kinh ngạc nhìn Dương Kỳ Ngọc. Người này nãy giờ là đang câu giờ sao? Là người của Thượng Nguyên?
T/g: Ai đoán được chap sau sẽ diễn tiến thế nào đây?