Nhật Ký 'Tẩy Trắng' Của Ác Bá Xấu Xí - Trang 2
Chương 44: Thổ lộ trên giường
Đồ ăn đem lên chưa được bao lâu đã được người trêи bàn ăn gần hết. Lâm Thành phải chạy xuống bếp đốc thúc thêm.
“Đồ ăn của Lâm Thành nấu quá ngon. Kiểu này chắc trẫm phải đến đây xin ăn ké mấy bữa quá.”
“Nếu bệ hạ không chê thì thi thoảng nô tài làm vài món ăn nhờ Thành vương gia mang đến cung gửi cho bệ hạ.”
Thịnh Nam nghe vậy mừng rỡ, “Nhớ đấy nhé! Trẫm rất thích tay nghề của ngươi.”
“Này, ngươi nhờ ta mang đồ ăn cho hoàng huynh cũng không thèm bàn qua với ta.” Thượng Nguyên ngồi bên cạnh huých nhẹ khuỷu tay vào tay Lâm Thành, làm mặt dỗi: “Còn ta thì sao? Ta có phần không?”
Lâm Thành nheo mắt nhìn y. Hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn hành động như con nít vậy.
“Nô tài sẽ nấu cho ngài mang đi nữa, có được không?”
“Được.”
Thịnh Nam nhìn cái vẻ mặt đồng ý miễn cưỡng nhưng trong lòng thì vui vẻ của Thượng Nguyên khiến hắn không khỏi buồn cười. Xem ra tình hình của hai người này khá tốt.
Thượng Nguyên cầm một ly rượu hướng về phía Cố Y Tịnh nói: “Bao năm qua giữa chúng ta đã xảy ra chút hiểu lầm khiến quan hệ giữa hai bên không được tốt. Hôm nay bản vương mời ngươi một ly xóa bỏ hiểu lầm, mong ngươi không trách bản vương. Từ nay ngươi sẽ là khách quý của vương phủ.”
Cố Y Tịnh hốt hoảng, vội vàng cầm ly rượu đứng dậy, nói: “Thành vương gia, xin đừng nói vậy! Hạ thần sao dám trách vương gia chứ. Ly rượu này phải để hạ thần mời ngài mới phải.”
Cố Y Tịnh định uống thì Giang Thanh Bình ngăn lại.
“A Tịnh không uống rượu được, để ta uống thay hắn.”
“Không sao đâu, Thanh Bình. Một ly rượu ta vẫn có thể uống. Vương gia mời rượu sao ta có thể để ngươi uống thay chứ?”
“Đừng lo, Giang đại nhân.” Lâm Thành mỉm cười: “Ta biết tửu lượng của A Tịnh. Đệ ấy vẫn uống được một ly. Dù sao cũng là ly rượu làm hòa của Thành vương gia, ngài cứ để cho đệ ấy uống.”
Giang Thanh Bình nghe vậy thì không cản nữa nhưng trêи gương mặt vẫn không khỏi lo lắng. Cố Y Tịnh nâng chén uống cạn, nhìn có vẻ vẫn khá tỉnh táo.
Mọi người ăn uống nói chuyện vui vẻ khoảng một lúc thì Cố Y Tịnh bắt đầu thấy buồn ngủ, tinh thần cũng không còn minh mẫn nữa. Lâm Thành kinh ngạc:
“Ta nhớ tửu lượng của A Tịnh ít nhất cũng phải được hai ly rượu, sao mới một ly đã chuếnh choáng rồi?”
“Chắc rượu hôm nay hơi mạnh hơn so với mọi hôm rồi. A Bình, ngươi đưa hắn vào phòng nghỉ đi.”
Giang Thanh Bình gật đầu rồi bế Cố Y Tịnh vào bên trong. Thịnh Nam đang mải mê thưởng thức các món ăn kì lạ nên không để ý đến ánh mắt kín đáo của Lâm Thành và Thượng Nguyên nhìn nhau.
***
Giang Thanh Bình bế Cố Y Tịnh vào khách phòng, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Hắn vừa cởi bớt đồ trêи người Y Tịnh vừa lẩm bẩm:
“Ta đã nói là để ta uống thay rồi mà ngươi không nghe. Mà hôm nay sao tửu lượng của ngươi lại kém thế chứ?”
Sau khi cởi bỏ lớp áo ngoài, đến lúc chạm vào lớp y phục bên trong, Giang Thanh Bình chợt đỏ mặt, hai tay khựng lại, lúng túng không biết có nên cởi tiếp hay không. Do dự một lúc lâu Giang Thanh Bình vẫn quyết định cởi đồ. Dù sao cũng không thể để Y Tịnh mang đống đồ nhiều lớp như vậy đi ngủ, sẽ không thoải mái. Trong lúc y đang cố lột lớp y phục bên trong, chỉ để chừa lại lý y cho Cố Y Tịnh thì đột nhiên Cố Y Tịnh cựa mình, miệng khẽ kêu lên một tiếng “ưm” nhẹ.
Giang Thanh Bình khựng lại, cổ họng nuốt ực một cái. Hắn ngồi im như tượng, không dám động đậy. Cố Y Tịnh cựa mình một lúc rồi xoay người nắm lấy tay Giang Thanh Bình kéo vào lòng, cứ như vậy mà ôm lấy cái tay đó đi ngủ.
Sợi dây lí trí còn sót lại trong đầu Giang Thanh Bình đứt cái phựt. Hắn đột ngột đè Cố Y Tịnh ra rồi cúi xuống hôn rất mạnh mẽ.
Cố Y Tịnh vốn chỉ giả vờ say. Hắn nghe lời Lâm Thành giả vờ nằm im trêи giường để thử phản ứng của Giang Thanh Bình. Lúc cảm thấy y đang cởi đồ mình, tim của Cố Y Tịnh đập rất mạnh. May mà trong phòng khá tối nên Thanh Bình không thấy được gương mặt căng thẳng của hắn. Nhưng rồi… Giang Thanh Bình đột ngột hôn hắn, hôn rất nồng nhiệt, còn rất sâu. Lưỡi của y lùa vào miệng hắn, quấn lấy lưỡi của hắn khiến hắn không thở nổi. Hắn cố sức đẩy y ra, nói trong hơi thở hỗn loạn:
“Huynh… huynh làm gì vậy?”
“Cho ta đi!”
“Cái… cái gì?”
Giang Thanh Bình vừa nói vừa nhanh chóng cởi đồ của mình ném xuống đất. Cố Y Tịnh trợn mắt nhìn từng lớp y phục bị cởi bỏ đến lúc toàn bộ phần thân trêи của Giang Thanh Bình hoàn toàn phơi bày, hắn mới hoảng hồn phản ứng lại:
“Huynh… huynh cởi đồ làm gì?”
Giang Thanh Bình đè lại Cố Y Tịnh xuống giường, hai mắt đã tối sầm chứa đầy ɖu͙ƈ vọng. Hơi thở của hắn dần trở nên nặng nề.
“Ngươi nghĩ ta đang muốn làm gì?”
Giang Thanh Bình lần tay xuống kéo lý y của Cố Y Tịnh ra để lộ bờ vai trần, Cố Y Tịnh chụp tay hắn, ngăn lại.
“Huynh… huynh muốn làm chuyện đó với ta sao? Huynh… huynh thích ta?”
“Ta thích ngươi hay không ngươi còn không biết sao?”
“Ta…ưm…”
Thanh Bình cúi xuống hôn Cố Y Tịnh thêm một lần nữa, hai bàn tay đan vào nhau. Một nụ hôn dịu dàng nhưng cũng rất mãnh liệt, để Y Tịnh dần cảm nhận được tình cảm của hắn.
“Ta thích ngươi, A Tịnh.”
Cố Y Tịnh sững lại. Đôi mắt rưng rưng đầy xúc động. Hóa ra hai người bọn họ đều có tình cảm với nhau. Hóa ra không phải hắn đơn phương. Hắn hạnh phúc choàng tay qua cổ Giang Thanh Bình kéo y xuống cho một nụ hôn. Thanh Bình cũng ôm lấy hắn. Y tháo bỏ lý y, bắt đầu hôn xuống.
Mặc dù hiện tại tiết trời đã sang thu, ban đêm nhiệt độ hạ xuống se se lạnh nhưng trong phòng lúc này không khí lại rất nóng bỏng. Cố Y Tịnh khỏa thân nằm trêи giường, hai tay bám chặt trêи đôi vai đang thấm đẫm mồ hôi của người kia, run rẩy cảm nhận từng đụng chạm đầy kϊƈɦ thích trêи cơ thể mình, kɧօáϊ cảm khiến miệng không ngừng thoát ra tiếng rêи rỉ.
“Huynh… huynh ác lắm. Huynh làm ta nghĩ mình… yêu đơn phương suốt ba năm… ưm… ”
Giang Thanh Bình hài lòng nhìn những dấu đỏ mình để lại trêи làn da trắng ngần của Y Tịnh, bắt đầu nâng đùi y lên, chuẩn bị cho bước tiếp theo. Ngón tay vừa đảo qua nơi miệng nhỏ, vừa đáp lại những cảm xúc “ức chế” của Y Tịnh.
“A Tịnh, ta cũng đã thích ngươi ba năm. Ta kìm chế cho đến giờ không chạm vào ngươi cũng đã ba năm. Ai khiến ai khổ sở hơn chứ?”
“Đừng… Huynh đang làm… ưm… khó chịu…”
Cố Y Tịnh không ngừng đung đưa eo nhỏ, muốn tránh thoát dị vật đang đưa vào bên trong mình nhưng hông đã bị Giang Thanh Bình giữ chặt.
“Chịu khó một chút. Sắp xong rồi.”
Đã ba ngón tay ra vào bên trong miệng nhỏ của hắn. Cố Y Tịnh sắp chịu không nổi nữa, hai hàng nước mắt chảy dài.
“Hức. Sao huynh lại đột ngột như vậy chứ! Ta… ta còn chưa… chưa kịp chuẩn bị…ưm…a khoan!”
Cố Y Tịnh la lên khi cảm nhận được một vật vừa to vừa cứng đang dần cắm sâu vào bên trong mình. Hắn không ngừng mắng mỏ Thanh Bình, làm cái gì cũng không thèm báo trước cho hắn.
“Ta nói ra ngươi sẽ chịu để ta làm sao? Hôm nay ta không có ý định làm ngươi. Đều là ngươi tự tìm.”
“Huynh nói cái gì hả? A đừng động… A ha ha…”
“A Tịnh, là ngươi câu dẫn ta. Ngươi phải chịu trách nhiệm.”
***
Lâm Thành thấy hai người kia đi lâu quá nên lo lắng đi xem thử. Đột nhiên trong phòng đang yên ắng rồi vang lên những âm thanh rêи rỉ kì lạ khiến Lâm Thành đỏ mặt, vội vàng rời đi.
“Sao… sao mọi chuyện tiến triển nhanh quá vậy!”
Hắn vừa quay lưng lại đã đụng ngay mặt Thượng Nguyên cũng đang đứng đấy không biết từ lúc nào. Hắn liền nắm tay y kéo đi.
Sự việc diễn ra có thể thấy Giang Thanh Bình cũng thích Cố Y Tịnh, đây là một chuyện vui. Nhưng tại sao hai người bọn họ không kìm chế được mà làm luôn chuyện đó tại đây khiến hắn sốc không đỡ kịp, bản thân cũng bị ảnh hưởng rất nhiều. Hắn đã chạy khá xa khỏi căn phòng đó rồi mà tim vẫn không khống chế được đập điên cuồng, cả bên dưới cũng… Đã vậy Thượng Nguyên còn đứng ngay bên cạnh. Lâm Thành ngồi sụp xuống cố đè nén cảm xúc của mình lại.
Tần Thượng Nguyên so với Lâm Thành thì thái độ bình tĩnh hơn một chút. Qua trao đổi với Lâm Thành trước đó hắn mới biết hóa ra hai người Giang Thanh Bình và Cố Y Tịnh có quan hệ như vậy nhưng cũng rất bất ngờ khi Thanh Bình lại “đè” người kia ra luôn ở nhà hắn. Trông có vẻ Thanh Bình đã nhịn khổ sở lắm, hắn cho là mình có thể hiểu. Hắn là đang nghĩ hai nam nhân cũng có thể “làm” như vậy? Bất giác Thượng Nguyên nhìn qua Lâm Thành. Trong đầu bỗng lướt qua một suy nghĩ kì lạ: nếu đè người kia xuống thì sẽ thế nào nhỉ?
Thượng Nguyên đập vào mặt mình một cái cho tỉnh ra. Hắn chắc hẳn là say rồi.
T/g: Sau một thời gian ăn chay hôm nay tặng cho mọi người ít thịt.
“Đồ ăn của Lâm Thành nấu quá ngon. Kiểu này chắc trẫm phải đến đây xin ăn ké mấy bữa quá.”
“Nếu bệ hạ không chê thì thi thoảng nô tài làm vài món ăn nhờ Thành vương gia mang đến cung gửi cho bệ hạ.”
Thịnh Nam nghe vậy mừng rỡ, “Nhớ đấy nhé! Trẫm rất thích tay nghề của ngươi.”
“Này, ngươi nhờ ta mang đồ ăn cho hoàng huynh cũng không thèm bàn qua với ta.” Thượng Nguyên ngồi bên cạnh huých nhẹ khuỷu tay vào tay Lâm Thành, làm mặt dỗi: “Còn ta thì sao? Ta có phần không?”
Lâm Thành nheo mắt nhìn y. Hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn hành động như con nít vậy.
“Nô tài sẽ nấu cho ngài mang đi nữa, có được không?”
“Được.”
Thịnh Nam nhìn cái vẻ mặt đồng ý miễn cưỡng nhưng trong lòng thì vui vẻ của Thượng Nguyên khiến hắn không khỏi buồn cười. Xem ra tình hình của hai người này khá tốt.
Thượng Nguyên cầm một ly rượu hướng về phía Cố Y Tịnh nói: “Bao năm qua giữa chúng ta đã xảy ra chút hiểu lầm khiến quan hệ giữa hai bên không được tốt. Hôm nay bản vương mời ngươi một ly xóa bỏ hiểu lầm, mong ngươi không trách bản vương. Từ nay ngươi sẽ là khách quý của vương phủ.”
Cố Y Tịnh hốt hoảng, vội vàng cầm ly rượu đứng dậy, nói: “Thành vương gia, xin đừng nói vậy! Hạ thần sao dám trách vương gia chứ. Ly rượu này phải để hạ thần mời ngài mới phải.”
Cố Y Tịnh định uống thì Giang Thanh Bình ngăn lại.
“A Tịnh không uống rượu được, để ta uống thay hắn.”
“Không sao đâu, Thanh Bình. Một ly rượu ta vẫn có thể uống. Vương gia mời rượu sao ta có thể để ngươi uống thay chứ?”
“Đừng lo, Giang đại nhân.” Lâm Thành mỉm cười: “Ta biết tửu lượng của A Tịnh. Đệ ấy vẫn uống được một ly. Dù sao cũng là ly rượu làm hòa của Thành vương gia, ngài cứ để cho đệ ấy uống.”
Giang Thanh Bình nghe vậy thì không cản nữa nhưng trêи gương mặt vẫn không khỏi lo lắng. Cố Y Tịnh nâng chén uống cạn, nhìn có vẻ vẫn khá tỉnh táo.
Mọi người ăn uống nói chuyện vui vẻ khoảng một lúc thì Cố Y Tịnh bắt đầu thấy buồn ngủ, tinh thần cũng không còn minh mẫn nữa. Lâm Thành kinh ngạc:
“Ta nhớ tửu lượng của A Tịnh ít nhất cũng phải được hai ly rượu, sao mới một ly đã chuếnh choáng rồi?”
“Chắc rượu hôm nay hơi mạnh hơn so với mọi hôm rồi. A Bình, ngươi đưa hắn vào phòng nghỉ đi.”
Giang Thanh Bình gật đầu rồi bế Cố Y Tịnh vào bên trong. Thịnh Nam đang mải mê thưởng thức các món ăn kì lạ nên không để ý đến ánh mắt kín đáo của Lâm Thành và Thượng Nguyên nhìn nhau.
***
Giang Thanh Bình bế Cố Y Tịnh vào khách phòng, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Hắn vừa cởi bớt đồ trêи người Y Tịnh vừa lẩm bẩm:
“Ta đã nói là để ta uống thay rồi mà ngươi không nghe. Mà hôm nay sao tửu lượng của ngươi lại kém thế chứ?”
Sau khi cởi bỏ lớp áo ngoài, đến lúc chạm vào lớp y phục bên trong, Giang Thanh Bình chợt đỏ mặt, hai tay khựng lại, lúng túng không biết có nên cởi tiếp hay không. Do dự một lúc lâu Giang Thanh Bình vẫn quyết định cởi đồ. Dù sao cũng không thể để Y Tịnh mang đống đồ nhiều lớp như vậy đi ngủ, sẽ không thoải mái. Trong lúc y đang cố lột lớp y phục bên trong, chỉ để chừa lại lý y cho Cố Y Tịnh thì đột nhiên Cố Y Tịnh cựa mình, miệng khẽ kêu lên một tiếng “ưm” nhẹ.
Giang Thanh Bình khựng lại, cổ họng nuốt ực một cái. Hắn ngồi im như tượng, không dám động đậy. Cố Y Tịnh cựa mình một lúc rồi xoay người nắm lấy tay Giang Thanh Bình kéo vào lòng, cứ như vậy mà ôm lấy cái tay đó đi ngủ.
Sợi dây lí trí còn sót lại trong đầu Giang Thanh Bình đứt cái phựt. Hắn đột ngột đè Cố Y Tịnh ra rồi cúi xuống hôn rất mạnh mẽ.
Cố Y Tịnh vốn chỉ giả vờ say. Hắn nghe lời Lâm Thành giả vờ nằm im trêи giường để thử phản ứng của Giang Thanh Bình. Lúc cảm thấy y đang cởi đồ mình, tim của Cố Y Tịnh đập rất mạnh. May mà trong phòng khá tối nên Thanh Bình không thấy được gương mặt căng thẳng của hắn. Nhưng rồi… Giang Thanh Bình đột ngột hôn hắn, hôn rất nồng nhiệt, còn rất sâu. Lưỡi của y lùa vào miệng hắn, quấn lấy lưỡi của hắn khiến hắn không thở nổi. Hắn cố sức đẩy y ra, nói trong hơi thở hỗn loạn:
“Huynh… huynh làm gì vậy?”
“Cho ta đi!”
“Cái… cái gì?”
Giang Thanh Bình vừa nói vừa nhanh chóng cởi đồ của mình ném xuống đất. Cố Y Tịnh trợn mắt nhìn từng lớp y phục bị cởi bỏ đến lúc toàn bộ phần thân trêи của Giang Thanh Bình hoàn toàn phơi bày, hắn mới hoảng hồn phản ứng lại:
“Huynh… huynh cởi đồ làm gì?”
Giang Thanh Bình đè lại Cố Y Tịnh xuống giường, hai mắt đã tối sầm chứa đầy ɖu͙ƈ vọng. Hơi thở của hắn dần trở nên nặng nề.
“Ngươi nghĩ ta đang muốn làm gì?”
Giang Thanh Bình lần tay xuống kéo lý y của Cố Y Tịnh ra để lộ bờ vai trần, Cố Y Tịnh chụp tay hắn, ngăn lại.
“Huynh… huynh muốn làm chuyện đó với ta sao? Huynh… huynh thích ta?”
“Ta thích ngươi hay không ngươi còn không biết sao?”
“Ta…ưm…”
Thanh Bình cúi xuống hôn Cố Y Tịnh thêm một lần nữa, hai bàn tay đan vào nhau. Một nụ hôn dịu dàng nhưng cũng rất mãnh liệt, để Y Tịnh dần cảm nhận được tình cảm của hắn.
“Ta thích ngươi, A Tịnh.”
Cố Y Tịnh sững lại. Đôi mắt rưng rưng đầy xúc động. Hóa ra hai người bọn họ đều có tình cảm với nhau. Hóa ra không phải hắn đơn phương. Hắn hạnh phúc choàng tay qua cổ Giang Thanh Bình kéo y xuống cho một nụ hôn. Thanh Bình cũng ôm lấy hắn. Y tháo bỏ lý y, bắt đầu hôn xuống.
Mặc dù hiện tại tiết trời đã sang thu, ban đêm nhiệt độ hạ xuống se se lạnh nhưng trong phòng lúc này không khí lại rất nóng bỏng. Cố Y Tịnh khỏa thân nằm trêи giường, hai tay bám chặt trêи đôi vai đang thấm đẫm mồ hôi của người kia, run rẩy cảm nhận từng đụng chạm đầy kϊƈɦ thích trêи cơ thể mình, kɧօáϊ cảm khiến miệng không ngừng thoát ra tiếng rêи rỉ.
“Huynh… huynh ác lắm. Huynh làm ta nghĩ mình… yêu đơn phương suốt ba năm… ưm… ”
Giang Thanh Bình hài lòng nhìn những dấu đỏ mình để lại trêи làn da trắng ngần của Y Tịnh, bắt đầu nâng đùi y lên, chuẩn bị cho bước tiếp theo. Ngón tay vừa đảo qua nơi miệng nhỏ, vừa đáp lại những cảm xúc “ức chế” của Y Tịnh.
“A Tịnh, ta cũng đã thích ngươi ba năm. Ta kìm chế cho đến giờ không chạm vào ngươi cũng đã ba năm. Ai khiến ai khổ sở hơn chứ?”
“Đừng… Huynh đang làm… ưm… khó chịu…”
Cố Y Tịnh không ngừng đung đưa eo nhỏ, muốn tránh thoát dị vật đang đưa vào bên trong mình nhưng hông đã bị Giang Thanh Bình giữ chặt.
“Chịu khó một chút. Sắp xong rồi.”
Đã ba ngón tay ra vào bên trong miệng nhỏ của hắn. Cố Y Tịnh sắp chịu không nổi nữa, hai hàng nước mắt chảy dài.
“Hức. Sao huynh lại đột ngột như vậy chứ! Ta… ta còn chưa… chưa kịp chuẩn bị…ưm…a khoan!”
Cố Y Tịnh la lên khi cảm nhận được một vật vừa to vừa cứng đang dần cắm sâu vào bên trong mình. Hắn không ngừng mắng mỏ Thanh Bình, làm cái gì cũng không thèm báo trước cho hắn.
“Ta nói ra ngươi sẽ chịu để ta làm sao? Hôm nay ta không có ý định làm ngươi. Đều là ngươi tự tìm.”
“Huynh nói cái gì hả? A đừng động… A ha ha…”
“A Tịnh, là ngươi câu dẫn ta. Ngươi phải chịu trách nhiệm.”
***
Lâm Thành thấy hai người kia đi lâu quá nên lo lắng đi xem thử. Đột nhiên trong phòng đang yên ắng rồi vang lên những âm thanh rêи rỉ kì lạ khiến Lâm Thành đỏ mặt, vội vàng rời đi.
“Sao… sao mọi chuyện tiến triển nhanh quá vậy!”
Hắn vừa quay lưng lại đã đụng ngay mặt Thượng Nguyên cũng đang đứng đấy không biết từ lúc nào. Hắn liền nắm tay y kéo đi.
Sự việc diễn ra có thể thấy Giang Thanh Bình cũng thích Cố Y Tịnh, đây là một chuyện vui. Nhưng tại sao hai người bọn họ không kìm chế được mà làm luôn chuyện đó tại đây khiến hắn sốc không đỡ kịp, bản thân cũng bị ảnh hưởng rất nhiều. Hắn đã chạy khá xa khỏi căn phòng đó rồi mà tim vẫn không khống chế được đập điên cuồng, cả bên dưới cũng… Đã vậy Thượng Nguyên còn đứng ngay bên cạnh. Lâm Thành ngồi sụp xuống cố đè nén cảm xúc của mình lại.
Tần Thượng Nguyên so với Lâm Thành thì thái độ bình tĩnh hơn một chút. Qua trao đổi với Lâm Thành trước đó hắn mới biết hóa ra hai người Giang Thanh Bình và Cố Y Tịnh có quan hệ như vậy nhưng cũng rất bất ngờ khi Thanh Bình lại “đè” người kia ra luôn ở nhà hắn. Trông có vẻ Thanh Bình đã nhịn khổ sở lắm, hắn cho là mình có thể hiểu. Hắn là đang nghĩ hai nam nhân cũng có thể “làm” như vậy? Bất giác Thượng Nguyên nhìn qua Lâm Thành. Trong đầu bỗng lướt qua một suy nghĩ kì lạ: nếu đè người kia xuống thì sẽ thế nào nhỉ?
Thượng Nguyên đập vào mặt mình một cái cho tỉnh ra. Hắn chắc hẳn là say rồi.
T/g: Sau một thời gian ăn chay hôm nay tặng cho mọi người ít thịt.