Nhật Kí Yêu Thầm
Chương 8
Năm X tháng O ngày △, Chủ nhật. Trời trong.
Ngày mai, mình phải đi tỏ tình.
Cố lên nhé!
*:....:**:....:**:....:**:....:**:....:**:....:*
Mùa thu tháng Mười, nghỉ lễ Quốc khánh.
… Nhưng cũng vô dụng. Đối với Liêu Sở Sở, hiện đang học lớp mười hai và sắp bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học, cái gọi là ngày nghỉ lễ chẳng qua chỉ là một lời nói suông.
Học thêm, học thêm, vẫn là học thêm, cô chưa từng tận hưởng một ngày cuối tuần thoải mái kể từ khi bước vào năm cuối cấp từ tháng Tám. Nghĩ lại những ngày cô thường nằm dài trong nhà vào dịp cuối tuần không có tiết, Liêu Sở Sở cảm thấy đó quả là chuyện xa vời như kiếp trước.
Cuối cùng chính cô cũng cảm nhận được các đàn anh đàn chị đã sống sót như thế nào giữa áp lực.
Bỗng nhiên cô nhớ đến người đàn anh ở tòa nhà đối diện mà cô vẫn gặp hàng ngày cách đây nửa năm. Hồi trước mỗi lần nhìn thấy anh, anh luôn vội vàng như đang đuổi theo thời gian vậy, bây giờ chính cô trải qua mới biết được, quả đúng là đang đuổi theo thời gian.
Học sinh cuối cấp luôn bận rộn quá mức, giờ dạy học quá dài đã bóc lột nghiêm trọng thời gian nghỉ ngơi của học sinh, nếu sau giờ học còn lề mề không nhanh chân thì khi về đến nhà thậm chí sẽ không đủ thời gian để ăn cơm.
Nghĩ đến đàn anh sống ở tòa đối diện, Liêu Sở Sở không khỏi khẽ thở dài.
Gần tối trước ngày thi là lần cuối cùng cô gặp anh, sau đó, kỳ thi kéo dài hai ngày đã nhanh chóng kết thúc.
Đương nhiên học sinh lớp mười hai không cần về trường nữa, Liêu Sở Sở cũng đã quay lại với cuộc sống thường ngày của lớp mười một, mỗi ngày sau khi tan học, lúc đi qua hòm thư dưới lầu, cô sẽ cố ý hoặc vô tình đứng một lúc, ngây ra nhìn cổng tòa số hai, nhớ tới đàn anh vừa thi xong không biết lúc này đang làm ổ trong nhà hay đã đi ăn tiệc mừng tốt nghiệp với bạn bè rồi.
Đôi khi cô sẽ ảo tưởng hy vọng có thể lại ngẫu nhiên gặp anh một lần. Song cuộc sống không hề có sự trùng hợp ngẫu nhiên, cho dù hai người ở hai tòa đối diện nhau nhưng không còn điều kiện cùng trường thì họ chưa gặp lại nhau lần nào nữa.
Không lâu sau đó, Liêu Sở Sở nghe được từ các bạn cùng lớp rằng buổi lễ tốt nghiệp của các học sinh cuối cấp được tổ chức vào buổi chiều ngày hôm trước, các học sinh đều nộp đơn nguyện vọng, nhận bằng tốt nghiệp và thực sự rời khỏi khuôn viên trường trung học.
Mà lúc ấy, Liêu Sở Sở đang học tiết tự học trong lớp.
Sau đó, kỳ thi đã kết thúc và kết quả đã có. Kế đến nữa, tuyển sinh đại học cũng bắt đầu.
Rồi sau đó của sau đó, là kỳ nghỉ hè kết thúc. Một thế hệ sinh viên đại học mới lên đường vào các trường cao đẳng và đại học để bắt đầu một cuộc sống mới.
… Đến đây tất cả mọi chuyện đều kết thúc, Liêu Sở Sở không gặp lại người mà cô muốn gặp một lần nào nữa cả.
Cô không biết anh thi đậu trường nào, cũng không biết sau khi anh rời khỏi nhà thì lúc nào mới trở về và điều nực cười hơn nữa là cô thậm chí còn không biết tên anh. Cô vẫn luôn gọi là “đàn anh đàn anh”, mãi đến lúc chia tay cô mới nhận ra rằng cô còn chưa hỏi tên anh.
Trước đây, cô luôn cho rằng cảm giác xa lạ giữa hai người khiến cô cảm thấy thoải mái, nên cô chưa bao giờ chủ động hỏi về bất cứ điều gì mà đối phương không nhắc đến. Bây giờ không thấy được người, cô mới bắt đầu nhận ra hành vi của mình ngu ngốc biết bao: Người cô thích, cô hầu như không biết gì về người đó.
Cô rất thất vọng, hơn nữa là hối hận. Cô nghĩ, rõ ràng trước đây gặp nhau nhiều lần đến thế, tại sao cô lại không thể lấy hết can đảm thổ lộ tâm ý của mình cho anh biết chứ?
Ngay lúc Liêu Sở Sở cho rằng mối tình thầm kín bị chôn giấu này sẽ trở thành nỗi tiếc nuối cả đời cô, bỗng nhiên cô lại ngạc nhiên và vui mừng khi nhìn thấy...
“Đàn, đàn anh?!”
Liêu Sở Sở nhìn người đứng cạnh hòm thư, tỏ vẻ khó tin. Cô thực sự không ngờ có thể gặp được anh vào lúc tan học!
“Tan học về hả?” Đàn anh mỉm cười hỏi.
Đã lâu không gặp, cảm giác vi diệu anh mang lại cho Liêu Sở Sở đã có chút thay đổi. Có lẽ bởi vì sau đợt huấn luyện quân sự nên da của anh rám nắng không ít, trông trưởng thành hơn, dần dần bắt đầu có chút cảm giác chuyển từ thiếu niên sang đàn ông.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sự thay đổi vi diệu này làm Liêu Sở Sở sinh ra một loại cảm giác xa cách kỳ lạ với người trước mắt, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì. Cô ấp a ấp úng hồi lâu, cuối cùng mới hơi dè dặt hỏi: “Đàn anh, không phải anh vào đại học hả, sao đã về rồi?”
Anh cười: “Nghỉ lễ Quốc khánh mà, mấy hôm trước anh đã về rồi.”
Mấy hôm trước đã về, nhưng cô lại không biết... Liêu Sở Sở nói thầm, ngày nào cô cũng chỉ có học thêm và học thêm, thức khuya dậy sớm, thì làm sao có thể gặp được sinh viên nghỉ lễ ở tòa đối diện chứ.
“Đàn anh, anh học đại học nào thế?” Liêu Sở Sở hỏi.
“Đại học N, khoa hóa học ứng dụng.”
Anh thực sự thi đậu đại học N... Trong lòng Liêu Sở Sở hơi phức tạp, vừa cảm thấy vui vì người mình thích đậu vào trường đại học lý tưởng, vừa cảm thấy buồn vì khoảng cách giữa họ ngày càng xa.
“Vậy... Chừng nào anh về trường?” Liêu Sở Sở tiếp tục hỏi.
“Lát nữa là đi rồi, chuyến sáu giờ rưỡi.”
Anh ra hiệu cho cô nhìn xuống đất, lúc này Liêu Sở Sở mới phát hiện bên chân anh có một cái ba lô lớn.
“Hôm nay không phải đã là ngày nghỉ lễ cuối cùng rồi à, anh phải bắt xe về đại học N, sáng mai còn có tiết.”
Nói xong, dường như anh nhớ tới điều gì đó, nhìn đồng phục của Liêu Sở Sở rồi cười: “Cũng đúng, quên mất bây giờ em học mười hai rồi, chắc chắn là cả ngày Quốc khánh cũng phải đi học phụ đạo phải không? Đâu còn nhớ được nghỉ bao nhiêu ngày đâu.”
“Lát nữa là đi rồi ạ…”
Liêu Sở Sở nhỏ giọng lẩm bẩm. Bây giờ cũng gần sáu giờ rồi, xem ra mình đúng lúc gặp được anh rời nhà để về trường đúng không? Hai người đã lâu không gặp, thế mà mới gặp được một lát anh lại phải đi rồi. Lần sau gặp mặt… không biết lần sau có còn gặp được nhau nữa không.
Không thể do dự nữa!
Liêu Sở Sở thầm tự nhủ. Giữa cô và anh vốn dĩ không có liên lạc gì, sau này khoảng cách sẽ càng ngày càng xa, có lẽ hôm nay sẽ là lần trò chuyện cuối cùng của họ, nếu bây giờ không nói gì thì có lẽ sẽ không có cơ hội nói nữa.
Tình cảm của cô, mối tình đầu của cô, dù có được chấp nhận hay không, ít nhất cô cũng đã truyền đạt đi, đúng không?
… Em thích anh.
Nếu không nói, sau này chắc chắn cô sẽ hối hận!
Cô nắm chặt tay, hạ quyết tâm, vừa định mở miệng thì nghe thấy người trước mặt nói: “Thật ra vốn dĩ lúc chiều anh đã phải về trường rồi, nhưng anh nghĩ em chắc chắn phải đi học thêm, hơn năm giờ mới tan học, cho nên anh đã đổi thành vé gần tối.”
Liêu Sở Sở nghe vậy hơi ngơ ngác, không hiểu rõ ý anh.
“Anh phát hiện thật ra em rất không nhạy bén.” Anh cười bất lực: “Chẳng lẽ em không nhìn ra anh đang cố ý đợi em sao?”
Vẻ mặt Liêu Sở Sở viết rõ “Ấy ấy ấy ấy ấy ấy hóa ra anh đang đợi em sao chấm than”.
“Anh cho rằng lần thi đại học trước đó, anh đã thể hiện rất rõ ràng rồi mà...” Anh thở dài khe khẽ, lẩm bẩm bằng giọng mà Liêu Sở Sở không thể nghe rõ: “Rõ ràng anh đã hôn rồi...”
Liêu Sở Sở cảm thấy não sắp ngừng hoạt động, CPU không đủ dùng. Cô vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn người trước mắt, dường như nghe không hiểu, lại dường như không tin.
Người đối diện bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó cướp lấy câu lẽ ra phải do Liêu Sở Sở nói: “Sở Sở, anh cũng rất thích em đó.”
Lần này đầu óc của Liêu Sở Sở thật sự đã đứng máy. Lời anh nói quanh quẩn bên tai như tiếng vọng từ khe núi.
Anh cũng rất thích em...
Cũng rất thích em...
Rất thích em...
Thích em...
Em...
...
Khoan đã! Cũng?!
Đôi mắt chợt mở to, cô lắp bắp: “Anh nói... Anh, anh, thực ra đã sớm biết... Em, em...”
Biểu hiện của em rõ ràng như thế sao anh có thể không cảm nhận được chứ... Để giữ thể diện cho bạn gái tương lai, anh quyết định nuốt lại câu này vào bụng.
“Nói này, trọng điểm của em sai rồi, bây giờ anh đang tỏ tình với em đấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cuối cùng thì phản ứng của Liêu Sở Sở không nhạy bén cũng đã đúng, gương mặt lập tức đỏ bừng.
“Phản ứng này của em, xem ra chúng ta là hai bên đều có tình cảm với nhau nhỉ?”
Bỗng nhiên anh cúi người lại gần Liêu Sở Sở, bầu không khí giữa hai người trở nên mập mờ vì khoảng cách rút ngắn lại. Liêu Sở Sở vô thức nhắm mắt lại. Tư thế này, không khí này...
“Nghĩ gì đấy, học sinh ngoan không được yêu sớm nha.”
Ngay lúc môi của hai người sắp hôn nhau, đàn anh lại nghiêng đầu, ghé sát vào tai Liêu Sở Sở và nhẹ nhàng nói: “Sở Sở, anh chờ em ở đại học N nhé.”
Nói xong, anh kéo ba lô trên mặt đất lên, phóng khoáng xoay người rời đi.
Liêu Sở Sở bị bỏ lại tại chỗ ngơ ngác hồi lâu mới nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Cô vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ rực, gần như muốn ném túi về phía bóng lưng sắp biến mất đằng trước.
“Em mới không nghĩ anh muốn hôn em đâu nha!”
Câu nói vừa dứt, cùng lúc đó bóng dáng phía trước biến mất ở cửa khu dân cư. Liêu Sở Sở cứ cảm thấy, khoảnh khắc khi bước ra khỏi cửa khu dân cư, bóng lưng kia chợt run lên một cách kỳ lạ.
*:....:**:....:**:....:**:....:**:....:**:....:*
Mười tháng sau, khuôn viên trường đại học N.
“Xin chào, em là tân sinh viên đến báo danh hả?”
Thành viên hội sinh viên phụ trách dẫn đường thấy cô gái kéo hai chiếc vali lớn cách đó không xa, vội vàng tiến tới hỏi.
“Vâng ạ, khoa khoa học địa lý.”
Cô gái gật đầu trả lời. Cô đang ngơ ngác không biết đường đây này.
“Đàn em học viện khoa học và công nghệ à? Đi theo anh.”
Người kia nhiệt tình giúp kéo một chiếc vali, sau đó dẫn cô đến trước quầy đăng ký của học viện khoa học và công nghệ. Thấy nam sinh phụ trách đăng ký đang vùi đầu viết gì đó, cậu ta bèn gõ cộc cộc hai cái lên bàn rồi nói: “Học viện khoa học và công nghệ của các cậu có đàn em mới tới, khoa học địa lý.”
Sau đó người kia quay đầu về phía cô gái hỏi: “Em tên gì?”
Nam sinh ngồi sau bàn - đang cúi đầu ghi chép thông tin - nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, vừa chạm mắt với nữ sinh đứng trước bàn chợt đúng lúc nghe được cô trả lời: “Liêu Sở Sở.”
Sau đó hai người đồng thời ngẩn ra.
“Đàn anh?”
“Sở Sở?”
Thấy họ phản ứng như vậy, bạn học dẫn đường bèn tò mò hỏi: “Các cậu quen nhau à?”
“Ừ.”
Người sau bàn rút ra một mẫu đơn mới từ chồng hồ sơ, điền nắn nót ba từ “Liêu Sở Sở” vào cột họ tên, đồng thời thờ ơ đáp: “Bạn gái mình.”
Hai người đứng trước bàn đều tỏ ra bối rối.jpg.
Bạn học dẫn đường thấy Liêu Sở Sở còn kinh ngạc hơn cả mình, lại quay đầu nhìn người đang ngồi bình tĩnh điền đơn, cảm thấy cả thế giới thật sự rất ảo diệu. Cậu ta cười gượng hai tiếng rồi xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: “Tôi không hiểu nổi sự rối loạn trong cái vòng này...”
“Chúng ta qua lại khi nào ạ?”
Sau khi nhóm người rời đi, Liêu Sở Sở hỏi.
“Lần trước lúc gặp mặt, chẳng phải chúng ta đều đã tâm đầu ý hợp rồi sao? Anh nói sẽ chờ em ở đại học N.” Đối phương trả lời như lẽ đương nhiên: “Chẳng phải anh đã đợi được em rồi à?”
Liêu Sở Sở nhớ lại. Họ đã không gặp nhau gần một năm và lần cuối cùng họ gặp nhau là vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh năm ngoái. Lúc ấy bỗng nhiên anh bày tỏ tình cảm với cô, còn nói không thể yêu sớm và sẽ chờ cô ở đại học N.
Cho nên, ẩn ý là... Chờ sau khi cô thi đậu đại học N thì họ sẽ hẹn hò với nhau?
Khóe miệng Liêu Sở Sở không khỏi nhướng lên, nhưng cô nhanh chóng cau mày, vội vàng lắc đầu: “Không được không được.”
Cô nhìn vẻ mặt hơi căng thẳng của người đối diện, nghiêm túc nói: “Còn một chuyện rất quan trọng, anh quên rồi.”
“... Đàn anh, đến bây giờ anh vẫn chưa cho em biết tên của anh.”
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, sau đó đều bật cười.
Người ngồi sau bàn đứng lên, chìa tay ra, trong mắt mang theo ý cười rõ ràng: “Được thôi, bây giờ bắt đầu làm quen nè, bạn trai em, khoa hóa học ứng dụng, anh tên...”
Ngày mai, mình phải đi tỏ tình.
Cố lên nhé!
*:....:**:....:**:....:**:....:**:....:**:....:*
Mùa thu tháng Mười, nghỉ lễ Quốc khánh.
… Nhưng cũng vô dụng. Đối với Liêu Sở Sở, hiện đang học lớp mười hai và sắp bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học, cái gọi là ngày nghỉ lễ chẳng qua chỉ là một lời nói suông.
Học thêm, học thêm, vẫn là học thêm, cô chưa từng tận hưởng một ngày cuối tuần thoải mái kể từ khi bước vào năm cuối cấp từ tháng Tám. Nghĩ lại những ngày cô thường nằm dài trong nhà vào dịp cuối tuần không có tiết, Liêu Sở Sở cảm thấy đó quả là chuyện xa vời như kiếp trước.
Cuối cùng chính cô cũng cảm nhận được các đàn anh đàn chị đã sống sót như thế nào giữa áp lực.
Bỗng nhiên cô nhớ đến người đàn anh ở tòa nhà đối diện mà cô vẫn gặp hàng ngày cách đây nửa năm. Hồi trước mỗi lần nhìn thấy anh, anh luôn vội vàng như đang đuổi theo thời gian vậy, bây giờ chính cô trải qua mới biết được, quả đúng là đang đuổi theo thời gian.
Học sinh cuối cấp luôn bận rộn quá mức, giờ dạy học quá dài đã bóc lột nghiêm trọng thời gian nghỉ ngơi của học sinh, nếu sau giờ học còn lề mề không nhanh chân thì khi về đến nhà thậm chí sẽ không đủ thời gian để ăn cơm.
Nghĩ đến đàn anh sống ở tòa đối diện, Liêu Sở Sở không khỏi khẽ thở dài.
Gần tối trước ngày thi là lần cuối cùng cô gặp anh, sau đó, kỳ thi kéo dài hai ngày đã nhanh chóng kết thúc.
Đương nhiên học sinh lớp mười hai không cần về trường nữa, Liêu Sở Sở cũng đã quay lại với cuộc sống thường ngày của lớp mười một, mỗi ngày sau khi tan học, lúc đi qua hòm thư dưới lầu, cô sẽ cố ý hoặc vô tình đứng một lúc, ngây ra nhìn cổng tòa số hai, nhớ tới đàn anh vừa thi xong không biết lúc này đang làm ổ trong nhà hay đã đi ăn tiệc mừng tốt nghiệp với bạn bè rồi.
Đôi khi cô sẽ ảo tưởng hy vọng có thể lại ngẫu nhiên gặp anh một lần. Song cuộc sống không hề có sự trùng hợp ngẫu nhiên, cho dù hai người ở hai tòa đối diện nhau nhưng không còn điều kiện cùng trường thì họ chưa gặp lại nhau lần nào nữa.
Không lâu sau đó, Liêu Sở Sở nghe được từ các bạn cùng lớp rằng buổi lễ tốt nghiệp của các học sinh cuối cấp được tổ chức vào buổi chiều ngày hôm trước, các học sinh đều nộp đơn nguyện vọng, nhận bằng tốt nghiệp và thực sự rời khỏi khuôn viên trường trung học.
Mà lúc ấy, Liêu Sở Sở đang học tiết tự học trong lớp.
Sau đó, kỳ thi đã kết thúc và kết quả đã có. Kế đến nữa, tuyển sinh đại học cũng bắt đầu.
Rồi sau đó của sau đó, là kỳ nghỉ hè kết thúc. Một thế hệ sinh viên đại học mới lên đường vào các trường cao đẳng và đại học để bắt đầu một cuộc sống mới.
… Đến đây tất cả mọi chuyện đều kết thúc, Liêu Sở Sở không gặp lại người mà cô muốn gặp một lần nào nữa cả.
Cô không biết anh thi đậu trường nào, cũng không biết sau khi anh rời khỏi nhà thì lúc nào mới trở về và điều nực cười hơn nữa là cô thậm chí còn không biết tên anh. Cô vẫn luôn gọi là “đàn anh đàn anh”, mãi đến lúc chia tay cô mới nhận ra rằng cô còn chưa hỏi tên anh.
Trước đây, cô luôn cho rằng cảm giác xa lạ giữa hai người khiến cô cảm thấy thoải mái, nên cô chưa bao giờ chủ động hỏi về bất cứ điều gì mà đối phương không nhắc đến. Bây giờ không thấy được người, cô mới bắt đầu nhận ra hành vi của mình ngu ngốc biết bao: Người cô thích, cô hầu như không biết gì về người đó.
Cô rất thất vọng, hơn nữa là hối hận. Cô nghĩ, rõ ràng trước đây gặp nhau nhiều lần đến thế, tại sao cô lại không thể lấy hết can đảm thổ lộ tâm ý của mình cho anh biết chứ?
Ngay lúc Liêu Sở Sở cho rằng mối tình thầm kín bị chôn giấu này sẽ trở thành nỗi tiếc nuối cả đời cô, bỗng nhiên cô lại ngạc nhiên và vui mừng khi nhìn thấy...
“Đàn, đàn anh?!”
Liêu Sở Sở nhìn người đứng cạnh hòm thư, tỏ vẻ khó tin. Cô thực sự không ngờ có thể gặp được anh vào lúc tan học!
“Tan học về hả?” Đàn anh mỉm cười hỏi.
Đã lâu không gặp, cảm giác vi diệu anh mang lại cho Liêu Sở Sở đã có chút thay đổi. Có lẽ bởi vì sau đợt huấn luyện quân sự nên da của anh rám nắng không ít, trông trưởng thành hơn, dần dần bắt đầu có chút cảm giác chuyển từ thiếu niên sang đàn ông.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sự thay đổi vi diệu này làm Liêu Sở Sở sinh ra một loại cảm giác xa cách kỳ lạ với người trước mắt, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì. Cô ấp a ấp úng hồi lâu, cuối cùng mới hơi dè dặt hỏi: “Đàn anh, không phải anh vào đại học hả, sao đã về rồi?”
Anh cười: “Nghỉ lễ Quốc khánh mà, mấy hôm trước anh đã về rồi.”
Mấy hôm trước đã về, nhưng cô lại không biết... Liêu Sở Sở nói thầm, ngày nào cô cũng chỉ có học thêm và học thêm, thức khuya dậy sớm, thì làm sao có thể gặp được sinh viên nghỉ lễ ở tòa đối diện chứ.
“Đàn anh, anh học đại học nào thế?” Liêu Sở Sở hỏi.
“Đại học N, khoa hóa học ứng dụng.”
Anh thực sự thi đậu đại học N... Trong lòng Liêu Sở Sở hơi phức tạp, vừa cảm thấy vui vì người mình thích đậu vào trường đại học lý tưởng, vừa cảm thấy buồn vì khoảng cách giữa họ ngày càng xa.
“Vậy... Chừng nào anh về trường?” Liêu Sở Sở tiếp tục hỏi.
“Lát nữa là đi rồi, chuyến sáu giờ rưỡi.”
Anh ra hiệu cho cô nhìn xuống đất, lúc này Liêu Sở Sở mới phát hiện bên chân anh có một cái ba lô lớn.
“Hôm nay không phải đã là ngày nghỉ lễ cuối cùng rồi à, anh phải bắt xe về đại học N, sáng mai còn có tiết.”
Nói xong, dường như anh nhớ tới điều gì đó, nhìn đồng phục của Liêu Sở Sở rồi cười: “Cũng đúng, quên mất bây giờ em học mười hai rồi, chắc chắn là cả ngày Quốc khánh cũng phải đi học phụ đạo phải không? Đâu còn nhớ được nghỉ bao nhiêu ngày đâu.”
“Lát nữa là đi rồi ạ…”
Liêu Sở Sở nhỏ giọng lẩm bẩm. Bây giờ cũng gần sáu giờ rồi, xem ra mình đúng lúc gặp được anh rời nhà để về trường đúng không? Hai người đã lâu không gặp, thế mà mới gặp được một lát anh lại phải đi rồi. Lần sau gặp mặt… không biết lần sau có còn gặp được nhau nữa không.
Không thể do dự nữa!
Liêu Sở Sở thầm tự nhủ. Giữa cô và anh vốn dĩ không có liên lạc gì, sau này khoảng cách sẽ càng ngày càng xa, có lẽ hôm nay sẽ là lần trò chuyện cuối cùng của họ, nếu bây giờ không nói gì thì có lẽ sẽ không có cơ hội nói nữa.
Tình cảm của cô, mối tình đầu của cô, dù có được chấp nhận hay không, ít nhất cô cũng đã truyền đạt đi, đúng không?
… Em thích anh.
Nếu không nói, sau này chắc chắn cô sẽ hối hận!
Cô nắm chặt tay, hạ quyết tâm, vừa định mở miệng thì nghe thấy người trước mặt nói: “Thật ra vốn dĩ lúc chiều anh đã phải về trường rồi, nhưng anh nghĩ em chắc chắn phải đi học thêm, hơn năm giờ mới tan học, cho nên anh đã đổi thành vé gần tối.”
Liêu Sở Sở nghe vậy hơi ngơ ngác, không hiểu rõ ý anh.
“Anh phát hiện thật ra em rất không nhạy bén.” Anh cười bất lực: “Chẳng lẽ em không nhìn ra anh đang cố ý đợi em sao?”
Vẻ mặt Liêu Sở Sở viết rõ “Ấy ấy ấy ấy ấy ấy hóa ra anh đang đợi em sao chấm than”.
“Anh cho rằng lần thi đại học trước đó, anh đã thể hiện rất rõ ràng rồi mà...” Anh thở dài khe khẽ, lẩm bẩm bằng giọng mà Liêu Sở Sở không thể nghe rõ: “Rõ ràng anh đã hôn rồi...”
Liêu Sở Sở cảm thấy não sắp ngừng hoạt động, CPU không đủ dùng. Cô vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn người trước mắt, dường như nghe không hiểu, lại dường như không tin.
Người đối diện bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó cướp lấy câu lẽ ra phải do Liêu Sở Sở nói: “Sở Sở, anh cũng rất thích em đó.”
Lần này đầu óc của Liêu Sở Sở thật sự đã đứng máy. Lời anh nói quanh quẩn bên tai như tiếng vọng từ khe núi.
Anh cũng rất thích em...
Cũng rất thích em...
Rất thích em...
Thích em...
Em...
...
Khoan đã! Cũng?!
Đôi mắt chợt mở to, cô lắp bắp: “Anh nói... Anh, anh, thực ra đã sớm biết... Em, em...”
Biểu hiện của em rõ ràng như thế sao anh có thể không cảm nhận được chứ... Để giữ thể diện cho bạn gái tương lai, anh quyết định nuốt lại câu này vào bụng.
“Nói này, trọng điểm của em sai rồi, bây giờ anh đang tỏ tình với em đấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cuối cùng thì phản ứng của Liêu Sở Sở không nhạy bén cũng đã đúng, gương mặt lập tức đỏ bừng.
“Phản ứng này của em, xem ra chúng ta là hai bên đều có tình cảm với nhau nhỉ?”
Bỗng nhiên anh cúi người lại gần Liêu Sở Sở, bầu không khí giữa hai người trở nên mập mờ vì khoảng cách rút ngắn lại. Liêu Sở Sở vô thức nhắm mắt lại. Tư thế này, không khí này...
“Nghĩ gì đấy, học sinh ngoan không được yêu sớm nha.”
Ngay lúc môi của hai người sắp hôn nhau, đàn anh lại nghiêng đầu, ghé sát vào tai Liêu Sở Sở và nhẹ nhàng nói: “Sở Sở, anh chờ em ở đại học N nhé.”
Nói xong, anh kéo ba lô trên mặt đất lên, phóng khoáng xoay người rời đi.
Liêu Sở Sở bị bỏ lại tại chỗ ngơ ngác hồi lâu mới nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Cô vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ rực, gần như muốn ném túi về phía bóng lưng sắp biến mất đằng trước.
“Em mới không nghĩ anh muốn hôn em đâu nha!”
Câu nói vừa dứt, cùng lúc đó bóng dáng phía trước biến mất ở cửa khu dân cư. Liêu Sở Sở cứ cảm thấy, khoảnh khắc khi bước ra khỏi cửa khu dân cư, bóng lưng kia chợt run lên một cách kỳ lạ.
*:....:**:....:**:....:**:....:**:....:**:....:*
Mười tháng sau, khuôn viên trường đại học N.
“Xin chào, em là tân sinh viên đến báo danh hả?”
Thành viên hội sinh viên phụ trách dẫn đường thấy cô gái kéo hai chiếc vali lớn cách đó không xa, vội vàng tiến tới hỏi.
“Vâng ạ, khoa khoa học địa lý.”
Cô gái gật đầu trả lời. Cô đang ngơ ngác không biết đường đây này.
“Đàn em học viện khoa học và công nghệ à? Đi theo anh.”
Người kia nhiệt tình giúp kéo một chiếc vali, sau đó dẫn cô đến trước quầy đăng ký của học viện khoa học và công nghệ. Thấy nam sinh phụ trách đăng ký đang vùi đầu viết gì đó, cậu ta bèn gõ cộc cộc hai cái lên bàn rồi nói: “Học viện khoa học và công nghệ của các cậu có đàn em mới tới, khoa học địa lý.”
Sau đó người kia quay đầu về phía cô gái hỏi: “Em tên gì?”
Nam sinh ngồi sau bàn - đang cúi đầu ghi chép thông tin - nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, vừa chạm mắt với nữ sinh đứng trước bàn chợt đúng lúc nghe được cô trả lời: “Liêu Sở Sở.”
Sau đó hai người đồng thời ngẩn ra.
“Đàn anh?”
“Sở Sở?”
Thấy họ phản ứng như vậy, bạn học dẫn đường bèn tò mò hỏi: “Các cậu quen nhau à?”
“Ừ.”
Người sau bàn rút ra một mẫu đơn mới từ chồng hồ sơ, điền nắn nót ba từ “Liêu Sở Sở” vào cột họ tên, đồng thời thờ ơ đáp: “Bạn gái mình.”
Hai người đứng trước bàn đều tỏ ra bối rối.jpg.
Bạn học dẫn đường thấy Liêu Sở Sở còn kinh ngạc hơn cả mình, lại quay đầu nhìn người đang ngồi bình tĩnh điền đơn, cảm thấy cả thế giới thật sự rất ảo diệu. Cậu ta cười gượng hai tiếng rồi xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: “Tôi không hiểu nổi sự rối loạn trong cái vòng này...”
“Chúng ta qua lại khi nào ạ?”
Sau khi nhóm người rời đi, Liêu Sở Sở hỏi.
“Lần trước lúc gặp mặt, chẳng phải chúng ta đều đã tâm đầu ý hợp rồi sao? Anh nói sẽ chờ em ở đại học N.” Đối phương trả lời như lẽ đương nhiên: “Chẳng phải anh đã đợi được em rồi à?”
Liêu Sở Sở nhớ lại. Họ đã không gặp nhau gần một năm và lần cuối cùng họ gặp nhau là vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh năm ngoái. Lúc ấy bỗng nhiên anh bày tỏ tình cảm với cô, còn nói không thể yêu sớm và sẽ chờ cô ở đại học N.
Cho nên, ẩn ý là... Chờ sau khi cô thi đậu đại học N thì họ sẽ hẹn hò với nhau?
Khóe miệng Liêu Sở Sở không khỏi nhướng lên, nhưng cô nhanh chóng cau mày, vội vàng lắc đầu: “Không được không được.”
Cô nhìn vẻ mặt hơi căng thẳng của người đối diện, nghiêm túc nói: “Còn một chuyện rất quan trọng, anh quên rồi.”
“... Đàn anh, đến bây giờ anh vẫn chưa cho em biết tên của anh.”
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, sau đó đều bật cười.
Người ngồi sau bàn đứng lên, chìa tay ra, trong mắt mang theo ý cười rõ ràng: “Được thôi, bây giờ bắt đầu làm quen nè, bạn trai em, khoa hóa học ứng dụng, anh tên...”