Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện
Chương 74: Hồng Trang chủ đó
Một hương hoa ngào ngạt thoang thoảng trong không khí. Ngẩng đầu nhìn lên, nương theo ánh trăng mờ ảo, thấp thoáng có thể nhìn thấy đường nét một bụi hoa.
Sau khi đi dọc theo hành lang dài chưa đến 15 phút, cuối cùng cũng nhìn thấy lối vào của sảnh chính, trong phòng tràn ngập ánh nến sáng rực, một cây cao hai cây thấp, giống như bóng dáng của ngọn núi ở lối vào vậy.
Đi đến gần hơn rồi mới có thể nhìn thấy rõ tướng mạo của vài người dưới ánh nến. Đứng chính giữa là một nữ tử xinh đẹp trông khoảng 20 tuổi, hàng lông mày dài, mũi rất gọn, trời sinh cho khóe miệng mang theo nụ cười, tràn ngập khí chất xinh đẹp.
Vì vóc dáng cao ráo của mỹ nhân vô cùng nổi trội, chỉ thấp hơn Đồ Tô Ngang nửa cái đầu thôi, chắc cũng phải hơn 1m8, thân hình gầy guộc, trên cổ còn quấn một chiếc khăn dày.
Tào Viên sững sờ: “Nàng ta, nàng ta là phụ nữ à?”
Câu nói này thật sự rất thất lễ, Phùng Song Bạch vội vàng tiến lên phía trước xin lỗi, đồng thời cũng tự giới thiệu bản thân mình.
Thuộc hạ của hắn có Hồng Y “nhanh miệng” và Tào Viên, hầu như lúc nào cũng là Phùng Song Bạch thay mặt cả đám người để cùng nhận lỗi rồi tạ lỗi luôn một lần.
Cảm giác ống tay áo của mình bị kéo, Vân Vụ Ải cúi đầu xuống. Không biết Giảo Giảo đã chui ra khỏi Thu Yêu Giản từ lúc nào rồi, sau đó nhảy lên vai phải của Vân Vụ Ải. Nó ăn uống rất tốt, biên độ tăng trưởng của cân nặng khá lớn, Vân Vụ Ải có cảm giác như trên vai mình đang đỡ một cái bao khoảng 20kg vậy đó.
Có lẽ Giảo Giảo nên giảm béo đi thôi.
Giảo Giảo hôn một cái rồi ghé sát đến bên tai của Vân Vụ Ải, dùng giọng nói chỉ có một mình nàng mới có thể nghe được nói: “Hoa Tử nói, hắn đã ngửi thấy mùi hương của Hồng Hoa.”
Vân Vụ Ải xoa miếng thịt đệm của nó để chứng tỏ rằng mình đã biết rồi.
Giảo Giảo nói tiếp: “Hắn nói còn có một xíu mùi hương của Thôn Trùng nữa, có lẽ là sâu bọ do lão ta thuần dưỡng.”
Sau khi nghe thấy vậy, động tác trên tay của Vân Vụ Ải hơi dừng lại.
Sâu bọ do Thôn Trùng thuần dưỡng có thể theo dõi hành động ngoài phạm vi trăm dặm, đồng thời lực sát thương của chúng có thể vô cùng lợi hại, có thể chui vào trong da dẻ của con người rồi gặm nhấm nội tạng của họ giống như loài marmota*.
(*: Một chi động vật gặm nhấm họ Sóc)
Nếu như lũ sâu bọ của lão ta nhìn thấy trận chiến với Hồng Hoa thì chắc chắn lão ta sẽ biết sự thật Hoa Tử đã bị bắt làm tù binh rồi.
Vân Vụ Ải suy nghĩ đến khả năng để Ngô Hành bắt chước cuộc chiến của Hoa Tử, nhưng rồi sau đó nàng gạt bỏ ý nghĩ này ngay lập tức. Diễn một vở kịch hay ngay dưới mí mắt của Thôn Trùng còn được, chứ nếu là cuộc chiến đấu bằng đao thật súng thật thì Thôn Trùng chỉ cần nhìn thoáng qua một cái sẽ nhìn ra ngay đây không phải là Hoa Tử thật.
Mặc dù Thôn Trùng rất khó đánh, nhưng cũng không phải là không đánh bại được.
Cho dù sau này không thể moi ra được tin tình báo nào từ chỗ lão ta thì cũng không sao cả. Dù sao tiếp xúc nhiều hơn thì sớm muộn gì Ngô Hành cũng sẽ lộ ra điểm sơ hở. Nếu bị Thôn Trùng phát hiện, chắc chắn Ngô Hành sẽ chết mà không nghi ngờ gì.
Vậy thì chi bằng phá tầng cửa sổ sớm hơn một chút, khai chiến sớm hơn.
Dù sao thì công năng của mấy tên yêu quái như Thôn Trùng trong lòng Vân Vụ Ải cũng chỉ là một vở kịch mà thôi…
Vở kịch này cũng sắp hạ màn đến nơi, quân của hai thành cũng đã bắt đầu lên đường đến thành Tiêu Thạch rồi. Họ cũng có thể thu phục Thôn Trùng sớm hơn một chút, sau đó đi tìm thành chủ của hai thành để hội họp.
Trước mắt là phải đề phòng, không để cho lũ sâu bọ đánh úp thành công được.
Vân Vụ Ải nói mấy câu bên tai của Giảo Giảo, Giảo Giảo phe phẩy cái đuôi lông xù của mình, chân sau nhảy lên, lần lượt nhảy qua vai của mấy người, không coi ai ra gì mà cắn vào lỗ tai họ.
Hồng Hoa nhìn con hồ ly mặt dài vô cùng “nham hiểm” đang thì thầm vào tai từng người bắt yêu một, biểu cảm của bọn người bắt yêu sau khi nghe xong đều trở nên vô cùng cảnh giác. Thậm chí xung quanh cơ thể còn hình thành một kết giới phòng ngự mà người bình thường không thể nhìn thấy được.
Có lẽ không phải là nhìn ra ta đang giả vờ đâu phải không?
Hồng Hoa có tật giật mình, luôn cảm thấy con cáo kia vừa nhìn hắn vừa nói về chuyện của hắn.
Chẳng lẽ hắn bị phát hiện nhanh như vậy sao? Vậy thì có thể diễn tiếp không?
Hồng Hoa thật sự là vu oan cho Giảo Giảo rồi.
Mắt của Giảo Giảo không được tốt cho lắm. Lúc đi truyền bí mật, cơ bản là nó chẳng nhìn ai cả, chỉ để lộ ra cảnh giới trợn nửa con mắt, nhưng đáng tiếc là đôi mắt của nó quá nhỏ nên không dễ bị phát hiện xíu nào.
Lời nói truyền đi là: “Trong sân có sâu bọ do Thôn Trùng thuần dưỡng.” Không có chữ nào nhắc đến Hồng Hoa.
Dù có thế nào thì Hồng Hoa cũng không ngờ tới được, điều khiến hắn bị lộ chính là hai vòng hoa mà hắn đã bỏ thời gian ra thêu dệt, còn có cả động tác lười biếng mà trực tiếp nhét đóa hoa da^ʍ bụt vào trong vải lúc hắn không muốn thêu hoa nữa.
Phùng Song Bạch: “Trang chủ?”
Hồng Hoa hoàn hồn lại, phát hiện vẻ mặt của Phùng Song Bạch không có gì khác lạ cả, không ngừng thắc mắc rằng bọn họ không phát hiện ra à? Vậy tại sao lại cảnh giác như thế? Thậm chí còn lập kết giới nữa.
Lúc người bắt yêu qua đêm ở bên ngoài đều là như thế này à? Là do kiến thức của hắn nông cạn sao?
Càng nghĩ càng có khả năng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp mặt trực tiếp với người bắt yêu.
Hồng Hoa nở một nụ cười xinh đẹp: “Tiểu nữ họ Hồng, Hồng trong hồng thủy, không phải Hồng trong hồng hoa đâu, Phùng công tử có thể gọi ta là Hồng trang chủ.”
... Đây không phải là lạy ông tôi ở bụi này à?
Phùng Song Bạch thân là người đại diện, sau khi hai bên giới thiệu xong thì đi vào sảnh chính. Sảnh chính vô cùng rộng rãi, bày biện ghế gỗ màu nâu, trải thảm Ba Tư, trên tường xung quanh treo vài bức tranh thủy mặc, hoa sen, hoa đào, hoa mẫu đơn, tất cả đều vô cùng xinh đẹp.
Trong sảnh chính nguy nga lộng lẫy như vậy, đứng ở giữa là một cô nương xinh đẹp, trong khoảnh khắc hoa khoe màu đua sắc, trăm hoa đua nở, Vân Vụ Ải cảm thấy mình giống như đang đi vào “Hải Thiên Thịnh Diên” vậy... Giống như một phân cảnh trong một tác phẩm nổi tiếng nào đó, kể về việc Bồ Tát biến thành một cô nương xinh đẹp để trêu chọc Trư Bát Giới…
Nhìn thấy vẻ mặt mắt chữ A mồm O của mọi người, Hồng Hoa thầm cười trong lòng, quả thật Thôn Trùng nói chẳng sai chút nào, loài người thật sự thích những cô nương xinh đẹp, người bắt yêu cũng không ngoại lệ!
Chỉ có Đồ Tô Ngang cau mày, không vui nói: “Người nhà các ngươi nhiều như vậy thì chúng ta có thể ở lại đây được không? Chúng ta không ngủ trong phòng củi đâu đấy!”
Hồng Hoa: “...” Cái này có gì đó sai sai. Vội vàng nói: “Đủ mà đủ mà, nhà ta có hơn mười căn phòng lận.”
Đồ Tô Ngang: “Nhà ngươi chuyên kiếm tiền của du khách qua đường à?”
Hồng Hoa: “… Không phải.” Để dung nạp mấy người thôi.
Đồ Tô Ngang: “Thế xây nhiều phòng như thế để làm gì? Để điều chỉnh tâm trạng à? Hôm nay ngủ phòng này, ngày mai ngủ phòng kia chắc?”
Hồng Hoa: “... Cha ta thích kết giao với bằng hữu bốn phương, bình thường sẽ có bằng hữu của cha ta đến ở.” Sao ngươi hỏi nhiều thế hả? Không phải có chỗ ngủ là được rồi à?
Đồ Tô Ngang gật đầu: “Thế cha ngươi đâu?”
Hồng Hoa: “...” Ta chỉ thuận mồm bịa thế thôi thì sao ta biết được? “Cha ta, cha ta ra ngoài ngao du rồi.”
Đồ Tô Ngang: “Sau khi bạn của cha ngươi ở xong thì có thay ga trải giường không?”
Hồng Hoa: “... Đều đã thay rồi.” Tất cả đều mới! Do hắn mới làm đó! Còn thêu hoa nữa!
Đồ Tô Ngang: “Được rồi, vậy dẫn đường cho bọn ta về phòng đi.”
Hồng Hoa:... Hắn hoàn toàn bị dẫn dắt… gần như quên luôn lời thoại của mình.
Hồng Hoa giật mạnh tay áo rồi gượng cười một tiếng: “Còn chưa giới thiệu với mọi người, đây là các muội muội của ta...”
Mấy nàng mỹ nữ xinh đẹp chớp đôi mắt to như biết nói, trao cho mọi người ánh mắt long lanh, khiến chú gà con Phùng Song Bạch trực tiếp nhìn đến đỏ bừng mặt.
Hồng Y vừa nhìn đã thấy đủ rồi! Tính cách nhỏ nhen trực tiếp nổi lên, trừng mắt hung tợn nói với Hồng Hoa: “Không cần giới thiệu đâu! Ngày mai bọn ta sẽ rời đi nên cũng không muốn biết!”
Hồng Y đã ngoan ngoãn suốt cả mùa hè rồi, sự bộc phát đột ngột khiến Vân Vụ Ải cảm thấy có chút hoài niệm.
Đồ Tô Ngang: “Nhìn nàng ta chanh chua với người khác cũng thú vị đấy chứ.” Hắn vừa nói vừa vỗ tay xem náo nhiệt.
Vân Vụ Ải: “...”
Hồng Hoa cũng bị dọa sợ, người phụ nữ này sao lại hung dữ hơn nữ yêu quái vậy?
Hồng Hoa làm ra vẻ mặt cảm thấy sợ hãi, hắn tỏ ra vô cùng ngây thơ nói: “Nếu đã gặp nhau thì ắt là do duyên phận. Tiểu nữ chỉ muốn để các muội muội làm quen một chút với các vị nhân sĩ bắt yêu thôi, cũng giống như bọn ta sống trong rừng hoang núi sâu, quanh năm suốt tháng cũng không gặp được mấy tráng niên trẻ trung, tuấn tú.”
Vậy là ý gì đây? Cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ này, rõ ràng là đang muốn nạp lang quân đây mà!
Hồng Y không thèm cho hắn mặt mũi: “Ngươi cũng không cần nảy ra ý xấu gì nữa đâu, hắn!” Hồng Y chỉ về phía Thi Miên: “Trời sinh thể hư, không thể nói đến chuyện phòng the!” Thế này khác gì vả mặt Thi Miên đâu!
Sau đó chỉ vào Tào Viên: “Hắn! Từ lúc sinh ra đã không mang theo não rồi!” Nói chuyện kiểu như não của hắn chỉ như một vật trang trí vậy!
Sau đó chỉ về Ngô Hành ở bên phải: “Hắn, từ lúc sinh ra đã không muốn làm người rồi!” Từ nhỏ đã giống như yêu thú! Cuối cùng luyện thành một cơ thể có thể kết hợp với yêu quái luôn!
Cuối cùng chỉ Phùng Song Bạch còn lại, Hồng Y dừng lại rồi nói: “Còn hắn! Chính là một túi khóc lớn, nước mắt còn nhiều hơn cả nướ© ŧıểυ nữa! Đã vậy rồi, có nhất thiết phải quen biết nữa không?” Câu nói này được trích dẫn từ lời trào phúng của Đồ Tô Ngang nói với Phùng Song Bạch…
Hồng Hoa: … Thực ra không cần phải quen biết lắm đâu... Mà không phải chứ, ngưỡng cửa của người bắt yêu thấp như vậy luôn à?
Bốn người đàn ông của thành Phùng: “...” Hình tượng của bọn họ trong lòng Hồng Y là như thế này à?
Phùng Song Bạch đơ người luôn... Hắn và Hồng Y lớn lên cùng nhau, từ nhỏ Hồng Y đã nói muốn gả cho hắn rồi. Mặc dù tính cách của nàng ta không tốt, lại thích nhỏ nhen, nhưng nàng ta rất chân thành, không giả dối, sống chung với nàng ta không thấy mệt mỏi chút nào hết. Bởi vì nàng ta có gì cũng đều sẽ viết lên mặt hết.
Nhưng đến giờ phút này, hắn bị sang chấn luôn rồi.
Mặc dù hắn biết rằng những lời nhận xét của Hồng Y là để thuyết phục Hồng Trang chủ rút lui thôi, nhưng nàng ta cũng không cần phải nhanh nhảu nói trước như vậy chứ?
Nhưng sao nàng ấy lại nói thuần thục như thế? Điệu bộ có hơi buột miệng nói ra... chẳng lẽ nàng ấy vẫn luôn nghĩ mình và mấy người kia như vậy à?
Đối với Hồng Y, Phùng Song Bạch vẫn luôn là sự tồn tại hoàn hảo nhất trong lòng nàng ta, là phu quân tương lai của nàng ta, nàng ta không thể tha thứ cho bất kỳ cô nương nào thu hút ánh mắt của hắn.
Bây giờ cũng vẫn là như vậy.
Nhưng từ sau khi nàng ta quen biết với mấy người Vân Vụ Ải, nàng ta lại hơi thay đổi một chút. Sau khoảng thời gian lịch luyện này, Hồng Y đã nhận ra được, Phùng Song Bạch không phải hoàn hảo, hắn cũng có rất nhiều khuyết điểm, có lúc thậm chí còn không khí phách kiên cường nữa.
Nhưng nàng ta vẫn thích hắn, có điều nàng ta cũng bắt đầu học cách coi trọng bản thân mình, không chỉ mãi quanh quẩn bên một mình hắn nữa.
Bầu không khí trong sảnh chính bỗng nhiên trở nên trầm mặc.
Đến cả một vũ kỹ chuyên nghiệp như Hồng Hoa cũng phải cố gắng một lúc lâu mới nở được một nụ cười cứng nhắc: “Cô nương nói đùa rồi, tiểu nữ chỉ đơn giản là muốn để mọi người làm quen với nhau một chút thôi, chứ không có suy nghĩ gì khác cả.”
Hồng Y đánh giá Hồng Hoa một lúc, vẻ mặt nhìn Hồng Hoa càng ngày càng cứng nhắc.
“Vậy thì ngươi giới thiệu một chút đi.” Nói đến vấn đề này, Hồng Hoa vẫn phải tiếp tục, ngay cả Hồng Y cũng cảm thấy vóc dáng cao ráo của người nửa nam nửa nữ này có gì đó cũng không đúng lắm.
Hồng Hoa không ngờ rằng hắn chỉ muốn giới thiệu các “muội muội” của hắn một chút thôi mà sao lại khó khăn đến thế?
“Đây là đại muội Chanh Hoa, nhị muội Hoàng Hoa của ta...”
Hồng Hoa kể tên vô cùng đơn giản và thô bạo, theo thứ tự đỏ, cam, vàng, lục, lam, tràm, tím* mà đã giới thiệu xong sáu muội muội. Còn lại một muội muội chưa được giới thiệu, Hồng Hoa nghĩ một lúc: “Đây là thất muội của ta, Kiêu Hoa.”
(*: Đỏ là Hồng Hoa, cam là Chanh Hoa, vàng là Hoàng Hoa,…)
Vân Vụ Ải: … Thất muội là nhặt được à?
Bảy muội muội đều có những nét đặc sắc riêng, một vài người là kiểu cành vàng lá ngọc, một vài người thì dễ thương đáng yêu, vài người thì quyến rũ chết người, nhưng bảy nam nhân bắt yêu có mặt tại đó đều tâm lặng như nước.
Nhóm bốn người của thành Phùng thì vẫn còn chưa hoàn hồn lại trước những lời phát biểu đầy tính công kích của Hồng Y.
Sau khi Lâm Thanh và Lâm Bạch nghe được bí mật mà Giảo Giảo đã nói cho bọn hắn, bọn hắn chắc chắn rằng yến oanh nô nức trước mặt này đều không phải là người.
Đồ Tô Ngang cũng biết bọn họ không phải là con người, hơn nữa Vụ Ải không xinh à? Cho dù bọn họ xinh hơn Vụ Ải đi nữa thì đánh nhau được cnhư Vân Vụ Ải không? Mà cho dù cái gì cũng đều mạnh hơn Vụ Ải đi nữa thì đó cũng không phải là Vụ Ải.
Đồ Tô Ngang vỗ bụng mình: “Cái tên cao kều kia, trong trang viên của ngươi có gì ăn không?”
Hồng Hoa: “... Có.” Là hắn ta không đủ xinh đẹp à? “Cái tên cao kều kia” là cái quỷ gì thế?
Nhận được đồng bạc trong tay của Vụ Ải, Đồ Tô Ngang đi về phía trước: “Mau lên, mau lên, đi ăn chút gì đi.”
Ăn no rồi mới đi bắt yêu quái được.
Tác giả có lời muốn nói: Hồng Hoa: Không giống với kịch bản ta đã viết chút nào.
Hoa Tử: A, đây là đâu, ta là ai?
Sau khi đi dọc theo hành lang dài chưa đến 15 phút, cuối cùng cũng nhìn thấy lối vào của sảnh chính, trong phòng tràn ngập ánh nến sáng rực, một cây cao hai cây thấp, giống như bóng dáng của ngọn núi ở lối vào vậy.
Đi đến gần hơn rồi mới có thể nhìn thấy rõ tướng mạo của vài người dưới ánh nến. Đứng chính giữa là một nữ tử xinh đẹp trông khoảng 20 tuổi, hàng lông mày dài, mũi rất gọn, trời sinh cho khóe miệng mang theo nụ cười, tràn ngập khí chất xinh đẹp.
Vì vóc dáng cao ráo của mỹ nhân vô cùng nổi trội, chỉ thấp hơn Đồ Tô Ngang nửa cái đầu thôi, chắc cũng phải hơn 1m8, thân hình gầy guộc, trên cổ còn quấn một chiếc khăn dày.
Tào Viên sững sờ: “Nàng ta, nàng ta là phụ nữ à?”
Câu nói này thật sự rất thất lễ, Phùng Song Bạch vội vàng tiến lên phía trước xin lỗi, đồng thời cũng tự giới thiệu bản thân mình.
Thuộc hạ của hắn có Hồng Y “nhanh miệng” và Tào Viên, hầu như lúc nào cũng là Phùng Song Bạch thay mặt cả đám người để cùng nhận lỗi rồi tạ lỗi luôn một lần.
Cảm giác ống tay áo của mình bị kéo, Vân Vụ Ải cúi đầu xuống. Không biết Giảo Giảo đã chui ra khỏi Thu Yêu Giản từ lúc nào rồi, sau đó nhảy lên vai phải của Vân Vụ Ải. Nó ăn uống rất tốt, biên độ tăng trưởng của cân nặng khá lớn, Vân Vụ Ải có cảm giác như trên vai mình đang đỡ một cái bao khoảng 20kg vậy đó.
Có lẽ Giảo Giảo nên giảm béo đi thôi.
Giảo Giảo hôn một cái rồi ghé sát đến bên tai của Vân Vụ Ải, dùng giọng nói chỉ có một mình nàng mới có thể nghe được nói: “Hoa Tử nói, hắn đã ngửi thấy mùi hương của Hồng Hoa.”
Vân Vụ Ải xoa miếng thịt đệm của nó để chứng tỏ rằng mình đã biết rồi.
Giảo Giảo nói tiếp: “Hắn nói còn có một xíu mùi hương của Thôn Trùng nữa, có lẽ là sâu bọ do lão ta thuần dưỡng.”
Sau khi nghe thấy vậy, động tác trên tay của Vân Vụ Ải hơi dừng lại.
Sâu bọ do Thôn Trùng thuần dưỡng có thể theo dõi hành động ngoài phạm vi trăm dặm, đồng thời lực sát thương của chúng có thể vô cùng lợi hại, có thể chui vào trong da dẻ của con người rồi gặm nhấm nội tạng của họ giống như loài marmota*.
(*: Một chi động vật gặm nhấm họ Sóc)
Nếu như lũ sâu bọ của lão ta nhìn thấy trận chiến với Hồng Hoa thì chắc chắn lão ta sẽ biết sự thật Hoa Tử đã bị bắt làm tù binh rồi.
Vân Vụ Ải suy nghĩ đến khả năng để Ngô Hành bắt chước cuộc chiến của Hoa Tử, nhưng rồi sau đó nàng gạt bỏ ý nghĩ này ngay lập tức. Diễn một vở kịch hay ngay dưới mí mắt của Thôn Trùng còn được, chứ nếu là cuộc chiến đấu bằng đao thật súng thật thì Thôn Trùng chỉ cần nhìn thoáng qua một cái sẽ nhìn ra ngay đây không phải là Hoa Tử thật.
Mặc dù Thôn Trùng rất khó đánh, nhưng cũng không phải là không đánh bại được.
Cho dù sau này không thể moi ra được tin tình báo nào từ chỗ lão ta thì cũng không sao cả. Dù sao tiếp xúc nhiều hơn thì sớm muộn gì Ngô Hành cũng sẽ lộ ra điểm sơ hở. Nếu bị Thôn Trùng phát hiện, chắc chắn Ngô Hành sẽ chết mà không nghi ngờ gì.
Vậy thì chi bằng phá tầng cửa sổ sớm hơn một chút, khai chiến sớm hơn.
Dù sao thì công năng của mấy tên yêu quái như Thôn Trùng trong lòng Vân Vụ Ải cũng chỉ là một vở kịch mà thôi…
Vở kịch này cũng sắp hạ màn đến nơi, quân của hai thành cũng đã bắt đầu lên đường đến thành Tiêu Thạch rồi. Họ cũng có thể thu phục Thôn Trùng sớm hơn một chút, sau đó đi tìm thành chủ của hai thành để hội họp.
Trước mắt là phải đề phòng, không để cho lũ sâu bọ đánh úp thành công được.
Vân Vụ Ải nói mấy câu bên tai của Giảo Giảo, Giảo Giảo phe phẩy cái đuôi lông xù của mình, chân sau nhảy lên, lần lượt nhảy qua vai của mấy người, không coi ai ra gì mà cắn vào lỗ tai họ.
Hồng Hoa nhìn con hồ ly mặt dài vô cùng “nham hiểm” đang thì thầm vào tai từng người bắt yêu một, biểu cảm của bọn người bắt yêu sau khi nghe xong đều trở nên vô cùng cảnh giác. Thậm chí xung quanh cơ thể còn hình thành một kết giới phòng ngự mà người bình thường không thể nhìn thấy được.
Có lẽ không phải là nhìn ra ta đang giả vờ đâu phải không?
Hồng Hoa có tật giật mình, luôn cảm thấy con cáo kia vừa nhìn hắn vừa nói về chuyện của hắn.
Chẳng lẽ hắn bị phát hiện nhanh như vậy sao? Vậy thì có thể diễn tiếp không?
Hồng Hoa thật sự là vu oan cho Giảo Giảo rồi.
Mắt của Giảo Giảo không được tốt cho lắm. Lúc đi truyền bí mật, cơ bản là nó chẳng nhìn ai cả, chỉ để lộ ra cảnh giới trợn nửa con mắt, nhưng đáng tiếc là đôi mắt của nó quá nhỏ nên không dễ bị phát hiện xíu nào.
Lời nói truyền đi là: “Trong sân có sâu bọ do Thôn Trùng thuần dưỡng.” Không có chữ nào nhắc đến Hồng Hoa.
Dù có thế nào thì Hồng Hoa cũng không ngờ tới được, điều khiến hắn bị lộ chính là hai vòng hoa mà hắn đã bỏ thời gian ra thêu dệt, còn có cả động tác lười biếng mà trực tiếp nhét đóa hoa da^ʍ bụt vào trong vải lúc hắn không muốn thêu hoa nữa.
Phùng Song Bạch: “Trang chủ?”
Hồng Hoa hoàn hồn lại, phát hiện vẻ mặt của Phùng Song Bạch không có gì khác lạ cả, không ngừng thắc mắc rằng bọn họ không phát hiện ra à? Vậy tại sao lại cảnh giác như thế? Thậm chí còn lập kết giới nữa.
Lúc người bắt yêu qua đêm ở bên ngoài đều là như thế này à? Là do kiến thức của hắn nông cạn sao?
Càng nghĩ càng có khả năng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp mặt trực tiếp với người bắt yêu.
Hồng Hoa nở một nụ cười xinh đẹp: “Tiểu nữ họ Hồng, Hồng trong hồng thủy, không phải Hồng trong hồng hoa đâu, Phùng công tử có thể gọi ta là Hồng trang chủ.”
... Đây không phải là lạy ông tôi ở bụi này à?
Phùng Song Bạch thân là người đại diện, sau khi hai bên giới thiệu xong thì đi vào sảnh chính. Sảnh chính vô cùng rộng rãi, bày biện ghế gỗ màu nâu, trải thảm Ba Tư, trên tường xung quanh treo vài bức tranh thủy mặc, hoa sen, hoa đào, hoa mẫu đơn, tất cả đều vô cùng xinh đẹp.
Trong sảnh chính nguy nga lộng lẫy như vậy, đứng ở giữa là một cô nương xinh đẹp, trong khoảnh khắc hoa khoe màu đua sắc, trăm hoa đua nở, Vân Vụ Ải cảm thấy mình giống như đang đi vào “Hải Thiên Thịnh Diên” vậy... Giống như một phân cảnh trong một tác phẩm nổi tiếng nào đó, kể về việc Bồ Tát biến thành một cô nương xinh đẹp để trêu chọc Trư Bát Giới…
Nhìn thấy vẻ mặt mắt chữ A mồm O của mọi người, Hồng Hoa thầm cười trong lòng, quả thật Thôn Trùng nói chẳng sai chút nào, loài người thật sự thích những cô nương xinh đẹp, người bắt yêu cũng không ngoại lệ!
Chỉ có Đồ Tô Ngang cau mày, không vui nói: “Người nhà các ngươi nhiều như vậy thì chúng ta có thể ở lại đây được không? Chúng ta không ngủ trong phòng củi đâu đấy!”
Hồng Hoa: “...” Cái này có gì đó sai sai. Vội vàng nói: “Đủ mà đủ mà, nhà ta có hơn mười căn phòng lận.”
Đồ Tô Ngang: “Nhà ngươi chuyên kiếm tiền của du khách qua đường à?”
Hồng Hoa: “… Không phải.” Để dung nạp mấy người thôi.
Đồ Tô Ngang: “Thế xây nhiều phòng như thế để làm gì? Để điều chỉnh tâm trạng à? Hôm nay ngủ phòng này, ngày mai ngủ phòng kia chắc?”
Hồng Hoa: “... Cha ta thích kết giao với bằng hữu bốn phương, bình thường sẽ có bằng hữu của cha ta đến ở.” Sao ngươi hỏi nhiều thế hả? Không phải có chỗ ngủ là được rồi à?
Đồ Tô Ngang gật đầu: “Thế cha ngươi đâu?”
Hồng Hoa: “...” Ta chỉ thuận mồm bịa thế thôi thì sao ta biết được? “Cha ta, cha ta ra ngoài ngao du rồi.”
Đồ Tô Ngang: “Sau khi bạn của cha ngươi ở xong thì có thay ga trải giường không?”
Hồng Hoa: “... Đều đã thay rồi.” Tất cả đều mới! Do hắn mới làm đó! Còn thêu hoa nữa!
Đồ Tô Ngang: “Được rồi, vậy dẫn đường cho bọn ta về phòng đi.”
Hồng Hoa:... Hắn hoàn toàn bị dẫn dắt… gần như quên luôn lời thoại của mình.
Hồng Hoa giật mạnh tay áo rồi gượng cười một tiếng: “Còn chưa giới thiệu với mọi người, đây là các muội muội của ta...”
Mấy nàng mỹ nữ xinh đẹp chớp đôi mắt to như biết nói, trao cho mọi người ánh mắt long lanh, khiến chú gà con Phùng Song Bạch trực tiếp nhìn đến đỏ bừng mặt.
Hồng Y vừa nhìn đã thấy đủ rồi! Tính cách nhỏ nhen trực tiếp nổi lên, trừng mắt hung tợn nói với Hồng Hoa: “Không cần giới thiệu đâu! Ngày mai bọn ta sẽ rời đi nên cũng không muốn biết!”
Hồng Y đã ngoan ngoãn suốt cả mùa hè rồi, sự bộc phát đột ngột khiến Vân Vụ Ải cảm thấy có chút hoài niệm.
Đồ Tô Ngang: “Nhìn nàng ta chanh chua với người khác cũng thú vị đấy chứ.” Hắn vừa nói vừa vỗ tay xem náo nhiệt.
Vân Vụ Ải: “...”
Hồng Hoa cũng bị dọa sợ, người phụ nữ này sao lại hung dữ hơn nữ yêu quái vậy?
Hồng Hoa làm ra vẻ mặt cảm thấy sợ hãi, hắn tỏ ra vô cùng ngây thơ nói: “Nếu đã gặp nhau thì ắt là do duyên phận. Tiểu nữ chỉ muốn để các muội muội làm quen một chút với các vị nhân sĩ bắt yêu thôi, cũng giống như bọn ta sống trong rừng hoang núi sâu, quanh năm suốt tháng cũng không gặp được mấy tráng niên trẻ trung, tuấn tú.”
Vậy là ý gì đây? Cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ này, rõ ràng là đang muốn nạp lang quân đây mà!
Hồng Y không thèm cho hắn mặt mũi: “Ngươi cũng không cần nảy ra ý xấu gì nữa đâu, hắn!” Hồng Y chỉ về phía Thi Miên: “Trời sinh thể hư, không thể nói đến chuyện phòng the!” Thế này khác gì vả mặt Thi Miên đâu!
Sau đó chỉ vào Tào Viên: “Hắn! Từ lúc sinh ra đã không mang theo não rồi!” Nói chuyện kiểu như não của hắn chỉ như một vật trang trí vậy!
Sau đó chỉ về Ngô Hành ở bên phải: “Hắn, từ lúc sinh ra đã không muốn làm người rồi!” Từ nhỏ đã giống như yêu thú! Cuối cùng luyện thành một cơ thể có thể kết hợp với yêu quái luôn!
Cuối cùng chỉ Phùng Song Bạch còn lại, Hồng Y dừng lại rồi nói: “Còn hắn! Chính là một túi khóc lớn, nước mắt còn nhiều hơn cả nướ© ŧıểυ nữa! Đã vậy rồi, có nhất thiết phải quen biết nữa không?” Câu nói này được trích dẫn từ lời trào phúng của Đồ Tô Ngang nói với Phùng Song Bạch…
Hồng Hoa: … Thực ra không cần phải quen biết lắm đâu... Mà không phải chứ, ngưỡng cửa của người bắt yêu thấp như vậy luôn à?
Bốn người đàn ông của thành Phùng: “...” Hình tượng của bọn họ trong lòng Hồng Y là như thế này à?
Phùng Song Bạch đơ người luôn... Hắn và Hồng Y lớn lên cùng nhau, từ nhỏ Hồng Y đã nói muốn gả cho hắn rồi. Mặc dù tính cách của nàng ta không tốt, lại thích nhỏ nhen, nhưng nàng ta rất chân thành, không giả dối, sống chung với nàng ta không thấy mệt mỏi chút nào hết. Bởi vì nàng ta có gì cũng đều sẽ viết lên mặt hết.
Nhưng đến giờ phút này, hắn bị sang chấn luôn rồi.
Mặc dù hắn biết rằng những lời nhận xét của Hồng Y là để thuyết phục Hồng Trang chủ rút lui thôi, nhưng nàng ta cũng không cần phải nhanh nhảu nói trước như vậy chứ?
Nhưng sao nàng ấy lại nói thuần thục như thế? Điệu bộ có hơi buột miệng nói ra... chẳng lẽ nàng ấy vẫn luôn nghĩ mình và mấy người kia như vậy à?
Đối với Hồng Y, Phùng Song Bạch vẫn luôn là sự tồn tại hoàn hảo nhất trong lòng nàng ta, là phu quân tương lai của nàng ta, nàng ta không thể tha thứ cho bất kỳ cô nương nào thu hút ánh mắt của hắn.
Bây giờ cũng vẫn là như vậy.
Nhưng từ sau khi nàng ta quen biết với mấy người Vân Vụ Ải, nàng ta lại hơi thay đổi một chút. Sau khoảng thời gian lịch luyện này, Hồng Y đã nhận ra được, Phùng Song Bạch không phải hoàn hảo, hắn cũng có rất nhiều khuyết điểm, có lúc thậm chí còn không khí phách kiên cường nữa.
Nhưng nàng ta vẫn thích hắn, có điều nàng ta cũng bắt đầu học cách coi trọng bản thân mình, không chỉ mãi quanh quẩn bên một mình hắn nữa.
Bầu không khí trong sảnh chính bỗng nhiên trở nên trầm mặc.
Đến cả một vũ kỹ chuyên nghiệp như Hồng Hoa cũng phải cố gắng một lúc lâu mới nở được một nụ cười cứng nhắc: “Cô nương nói đùa rồi, tiểu nữ chỉ đơn giản là muốn để mọi người làm quen với nhau một chút thôi, chứ không có suy nghĩ gì khác cả.”
Hồng Y đánh giá Hồng Hoa một lúc, vẻ mặt nhìn Hồng Hoa càng ngày càng cứng nhắc.
“Vậy thì ngươi giới thiệu một chút đi.” Nói đến vấn đề này, Hồng Hoa vẫn phải tiếp tục, ngay cả Hồng Y cũng cảm thấy vóc dáng cao ráo của người nửa nam nửa nữ này có gì đó cũng không đúng lắm.
Hồng Hoa không ngờ rằng hắn chỉ muốn giới thiệu các “muội muội” của hắn một chút thôi mà sao lại khó khăn đến thế?
“Đây là đại muội Chanh Hoa, nhị muội Hoàng Hoa của ta...”
Hồng Hoa kể tên vô cùng đơn giản và thô bạo, theo thứ tự đỏ, cam, vàng, lục, lam, tràm, tím* mà đã giới thiệu xong sáu muội muội. Còn lại một muội muội chưa được giới thiệu, Hồng Hoa nghĩ một lúc: “Đây là thất muội của ta, Kiêu Hoa.”
(*: Đỏ là Hồng Hoa, cam là Chanh Hoa, vàng là Hoàng Hoa,…)
Vân Vụ Ải: … Thất muội là nhặt được à?
Bảy muội muội đều có những nét đặc sắc riêng, một vài người là kiểu cành vàng lá ngọc, một vài người thì dễ thương đáng yêu, vài người thì quyến rũ chết người, nhưng bảy nam nhân bắt yêu có mặt tại đó đều tâm lặng như nước.
Nhóm bốn người của thành Phùng thì vẫn còn chưa hoàn hồn lại trước những lời phát biểu đầy tính công kích của Hồng Y.
Sau khi Lâm Thanh và Lâm Bạch nghe được bí mật mà Giảo Giảo đã nói cho bọn hắn, bọn hắn chắc chắn rằng yến oanh nô nức trước mặt này đều không phải là người.
Đồ Tô Ngang cũng biết bọn họ không phải là con người, hơn nữa Vụ Ải không xinh à? Cho dù bọn họ xinh hơn Vụ Ải đi nữa thì đánh nhau được cnhư Vân Vụ Ải không? Mà cho dù cái gì cũng đều mạnh hơn Vụ Ải đi nữa thì đó cũng không phải là Vụ Ải.
Đồ Tô Ngang vỗ bụng mình: “Cái tên cao kều kia, trong trang viên của ngươi có gì ăn không?”
Hồng Hoa: “... Có.” Là hắn ta không đủ xinh đẹp à? “Cái tên cao kều kia” là cái quỷ gì thế?
Nhận được đồng bạc trong tay của Vụ Ải, Đồ Tô Ngang đi về phía trước: “Mau lên, mau lên, đi ăn chút gì đi.”
Ăn no rồi mới đi bắt yêu quái được.
Tác giả có lời muốn nói: Hồng Hoa: Không giống với kịch bản ta đã viết chút nào.
Hoa Tử: A, đây là đâu, ta là ai?