Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện
Chương 67: Bỗng nhận ra
Vân Vụ Ải tưởng là vết thương ở ngực Đồ Tô Ngang lại đau, muốn kéo áo hắn ra xem thử, ai ngờ Đồ Tô Ngang nhanh chóng né ngửa ra sau, lăn từ trên giường xuống đất.
“Không sao chứ?” Vân Vụ Ải ngồi dậy, nhìn dưới giường,
“Không sao!” Đồ Tô Ngang đứng thẳng dậy, vỗ vỗ trái tim đang co cứng trong lòng ngực, bảo: “Ta đi xem thử Lâm Thanh Lâm Bạch.” Nói xong liền đẩy cửa ra ngoài, bước hai bước rồi lại lùi về, đóng chặt cửa phòng Vân Vụ Ải rồi mới xoay người lại chạy xa.
Thấy Đồ Tô Ngang mở cửa đi ra ngoài như một cơn gió, Vân Vụ Ải nghiêng đầu cảm thấy khó hiểu, nàng nằm lại lên giường, vươn vai.
Một lát sau, nàng mới nhận ra, vừa nãy khi tay nàng đặt lên áo Đồ Tô Ngang, hình như tim hắn đập rất nhanh...
Lâm Thanh Lâm Bạch bị tiếng gõ cửa như bão lốc ấy làm cho thức giấc, Lâm Thanh đạp Lâm Bạch một cái, Lâm Bạch rất không tình nguyện bò dậy: “Ai thế?”
Đồ Tô Ngang: “Ta đây!”
Lâm Bạch lập tức tỉnh táo, nhanh chóng đi mở cửa.
Đồ Tô Ngang vội vã vào phòng, rót cho mình một ly trà, nhìn khắp phòng không thấy ly uống trà đâu, thế là cầm thẳng bình trà đổ vào miệng.
Lâm Thanh cũng bước xuống giường, hai huynh đệ nhìn Đồ Tô Ngang đang điên cuồng chuốc trà lạnh với ánh mắt kì lạ: “Thiếu Thành chủ, xảy ra chuyện gì thế?” Đồ Tô Ngang rất ít khi tự mình bực bội, bình thường hễ hắn bực lên thì sẽ có người gặp xui xẻo, hai huynh đệ liền lùi về sau một bước.
Uống hết cả bình trà, Đồ Tô Ngang thở dài một tiếng, sờ lòng ngực của mình, nhịp tim cuối cùng cũng bình thường lại rồi.
“Vừa nãy nhịp tim cứ đập thình thịch thình thịch, làm thế nào cũng không dừng lại được.” Đồ Tô Ngang nói một cách nghi hoặc.
Đồ Tô Ngang rất ít khi bị bệnh, số lần cảm nhiễm phong hàn từ nhỏ đến lớn có thể đếm trên lòng bàn tay.
Nghĩ đến việc không lẽ hắn mắc bệnh gì nghiêm trọng, Lâm Thanh vội bảo: “Có cần đi nhờ đại phu khám thử không?”
Đồ Tô Ngang nghĩ một hồi: “Được.” Dạo gần đây nhịp tim của hắn cứ lúc nhanh lúc chậm, vẫn là đi khám thử thì tốt hơn.
Lâm Bạch muốn nói gì đấy, sao hắn cảm thấy Thiếu Thành chủ không phải bị bệnh thế. Nghĩ đến cảnh qua lại của Thiếu Thành chủ và Vân Vụ Ải khoản thời gian này, nhìn thế nào thì chắc là Thiếu Thành chủ đã nghĩ thông rồi mới đúng.
Nhưng lỡ như thật sự mắc bệnh gì thì sao? Lâm Bạch cuối cùng cũng chẳng nói gì thêm, đi theo hai tên nam nhi thẳng như ruột ngựa Lâm Thanh và Đồ Tô Ngang đi khám đại phu.
Phương đại phu hành y mấy mươi năm, số bệnh nhân lão từng khám nhiều vô kể, những ca bệnh nan giải mà lão từng xử lý cũng không ít.
Lão từng gặp qua bệnh nhân nhịp tim lúc nhanh lúc chậm, cũng từng gặp qua bệnh nhân bẩm sinh nhịp tim đã chậm. Nên khi Đồ Tô Ngang nói triệu chứng của hắn cho lão biết, lão đương nhiên nghĩ hắn đã bị bệnh về tim.
“Giơ tay ra.” Tay phải của Phương đại phu nhẹ nhàng đặt lên mạch của Đồ Tô Ngang.
Mạch tượng của hắn trầm ổn có lực, lục phủ ngũ tạng không giống như có bệnh gì khó nói, tên nhóc này ngoài việc có chút vết thương ngoài da, mất máu nhiều một chút ra, thì không có bệnh gì hết.
Thu tay mình lại, Phương đại phu hỏi: “Triệu chứng cụ thể ra sao?”
Đồ Tô Ngang đăm chiêu suy nghĩ: “Tim đột nhiên sẽ đập nhanh, hít thở sâu rồi cũng không bình thường lại được.”
Chẳng lẽ đây là bệnh lạ mà lão chưa từng gặp qua sao?
Phương đại phu vuốt vuốt bộ râu của mình, lại hỏi: “Thông thường sẽ phát tác vào tình huống gì?”
Đồ Tô Ngang nghĩ lại một hồi, đáp: “Sau khi nhìn ngơ ngác.”
Bàn tay đang vuốt râu của Phương đại phu bỗng dừng lại: “Nhìn ngơ ngác á?”
Biểu cảm của Đồ Tô Ngang chân thành vô cùng, gật đầu bảo: “Nhìn Vụ Ải, đại thị nữ của ta, nhìn lâu rồi sẽ ngơ ra, sau đó nhịp tim sẽ đập rất nhanh.”
Nghe Đồ Tô Ngang nói thế, hai huynh đệ Lâm Thanh Lâm Bạch ngơ ngác toàn tập.
Lâm Thanh: “...”
Lâm Bạch: “...” Sao ta không cản họ lại chứ...
Bộ râu của Phương đại phu rung lắc một cái: “Có phải nhìn lâu rồi thì nhịp tim sẽ đập rất nhanh, càng nhìn càng nhanh?”
Đồ Tô Ngang gật đầu lia lịa, ông lão này được đấy: “Đúng đúng đúng! Không khống chế được. Đại phu, ta mắc bệnh gì thế?”
Phương đại phu:... Bệnh gì ấy hả? Bệnh điên! Chả trách sao, lão còn đang nghĩ, mạch tượng của tên nhóc này khỏe như trâu, nhìn sao cũng chả giống mắc bệnh gì.
Đồ Tô Ngang: “Đại phu, ông nói đi, ta mắc bệnh gì thế? Làm sao mới trị khỏi được?” Nếu trị không khỏi thì có phải hắn sẽ không được nhìn Vụ Ải trong một khoảng thời gian dài không? Thế thì không được! Nghĩ đến đây, Đồ Tô Ngang sốt ruột vô cùng.
Phương đại phu:...Nói gì giờ? Lão nên nói sao đây?
Lâm Bạch không nhìn nổi nữa, nhanh chóng đưa tiền khám bệnh, hắn sợ Thiếu Thành chủ mà hỏi nữa thì chắc Phương đại phu sẽ chửi họ quá, lão ta sẽ tưởng họ đến y quán tìm niềm vui mất.
“Đại phu, cảm ơn, quấy rầy rồi, thật ngại quá.” Hai huynh đệ một người bên trái, một người bên phải kéo Đồ Tô Ngang đi ra ngoài.
Nhưng đáng tiếc là sức của hai người họ cộng lại còn chưa mạnh bằng sức của Đồ Tô Ngang, hắn quơ một cái đã quơ được hai người họ ra, chau mày bảo: “Hai ngươi làm gì thế? Ta còn chưa khám xong mà! Đi gì mà đi?”
Phương đại phu quan sát thần sắc của Đồ Tô Ngang, tên nhóc này thật sự không phải đang nói chơi, dường như không hiểu gì hết, kiểu người ngu ngơ như này, lão quả thực chưa từng gặp qua.
Là người từng trải, Phương đại phu dở khóc dở cười, bảo: “Tiểu tử ngốc, lão phu mách cho ngươi một cách.”
Đồ Tô Ngang: “Cách gì thế?”
Phương đại phu với ý nghĩ muốn giỡn chơi với hắn, bảo: “Lấy độc trị độc, ngươi biết không? Nếu nhịp tim đập nhanh thì cứ nhìn nhiều hơn là được.” Đập quen rồi thì sẽ không ngạc nhiên nữa.
Đồ Tô Ngang chau mày, hắn nhạy bén cảm giác được rằng, lão già này sao giống như đang nói chơi với hắn vậy?
Sau khi nhìn biểu cảm của Phương đại phu một hồi, Đồ Tô Ngang xoay người lại nhìn Lâm Thanh Lâm Bạch, hai huynh đệ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Bỗng nhiên, một cảm giác quái dị trào lên tim, trong lòng hắn lờ mờ, dường như bắt được một hình bóng nào đó, nhưng lại hình như không. Trước mắt hắn như bị một lớp cửa che lại, phong cảnh bên ngoài lớp cửa ấy mơ hồ vô cùng, nhưng lại dần dần trở nên rõ ràng.
Trực giác nói cho hắn biết, hình như căn “bệnh” này không ai chữa được hết, hắn phải đi tìm “gốc của căn bệnh” Vân Vụ Ải...
Phương đại phu cười hỏi hắn: “Tiểu tử ngốc, đã hiểu chữa?”
Đồ Tô Ngang chớp chớp mắt, từ từ gật đầu, đi theo Lâm Thanh Lâm Bạch ra khỏi y quán.
Lâm Thanh quan sát thần sắc đầy nghi vấn của Đồ Tô Ngang, nói: “Thiếu Thành chủ, chúng ta đi uống ly trà đi?”
Lúc đến đây Đồ Tô Ngang đã uống một mớ nước trà rồi, nhưng bây giờ hắn vẫn cảm thấy cổ họng khô khốc, gật đầu bảo: “Uống!”
Ba người tìm một quán trà, gọi ba bát nước mát.
Đồ Tô Ngang ngửa cổ lên uống hết nước trong bát, bật hơi một cái, mát mẻ hơn nhiều rồi.
Đặt bắt xuống, đôi mắt như mắt chim ưng nhìn chằm chằm hai huynh đệ Thanh Thanh Bạch Bạch, nói: “Hai ngươi biết được ta tại sao lại bị như thế.” Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định, nếu không thì hai người họ sẽ không kéo hắn ra khỏi y quán.
Lâm Bạch lau mồ hôi trên trán: “... Vừa, vừa mới biết ạ.”
Đồ Tô Ngang vẫn còn hiểu lơ mơ, chau mày hỏi: “Nói mau!”
Lâm Bạch bặm bặm môi, nhìn đại ca của hắn, trong lòng bắt đầu cân nhắc cách dùng từ đặt câu... Thật ra cũng đâu có gì đáng cân nhắc đâu, thanh niên bình thường cũng biết đây là chuyện gì mà!
Thiếu thành chủ nhà hắn đã dùng quá nhiều thời gian đi mò luyện gân cốt, đến bây giờ vẫn chưa hiểu gì hết. Thành chủ Đồ Tô cũng suốt ngày nghiêm túc, không giống như cha bọn họ, lâu lâu lại lấy chuyện cưới vợ ra giỡn chơi với bọn họ.
Lâm Bạch đổi một góc độ khác rồi từ tốn nói: “Thiếu thành chủ, ngài cảm thấy, Hồng Y cô nương có ý gì với Phùng công tử?” Người sáng mắt đều nhìn ra tâm tư của Hồng Y đặt cả trên người Phùng Song Bạch.
Ý gì ư?
Đồ Tô Ngang chau mày, sao lại nói đến hai người họ rồi?
Hắn bực bội đáp: “Gì mà có ý gì? Nữ nhân hung dữ nhìn tên thư sinh có ý gì thì hai người họ có ý đó đấy! Đừng nói những thứ vô dụng này nữa, nói chuyện của ta này!”
Trong ấn tượng của Đồ Tô Ngang, Hồng Y là một nữ nhân hung dữ, miệng không kín kẽ... Phùng Song Bạch thì khỏi phải nói nữa, người nam nhân làm từ nước mắt, nước mắt hắn khóc còn nhiều hơn nướ© ŧıểυ hắn tiểu.
Lâm Bạch:... Hắn sai rồi, hắn nên nói thẳng một chút mới phải, Thiếu Thành chủ nhà bọn hắn ngay cả chuyện bản thân cũng không hiểu thì sẽ không có hứng thú với chuyện của người khác.
Cảnh giới khác nhau ấy mà....
Lâm Bạch ngừng lại một hơi rồi nói thẳng: “Là thích đấy, Hồng Y cô nương thích Phùng công tử, khi ngài nhìn Vân Vụ Ải, nhịp tim ngài đập nhanh cũng là vì thích đấy!”
Đồ Tô Ngang ngơ ra.
Cảm giác này là thích sao?
Muốn sờ nàng ấy, ngắm nàng ấy, nhịp tim sẽ đập nhanh không khống chế được cũng là thích sao?
Hắn đột nhiên nhớ ra một số việc, vội hỏi: “Vậy thích những thứ nàng ấy dùng qua, cũng gọi là thích sao?’
Lâm Bạch:... Hắn không biết nên nói hay không nữa, cái tật này của Thiếu Thành chủ quả thực có chút khác người...
Lâm Bạch không chắc chắn đáp lại: “Cũng được xem như là thích nhỉ.”
Đồ Tô Ngang trực tiếp lơ chữ “nhỉ”cuối cùng ra.
Những nghi vấn trước đó của hắn bỗng được giải đáp, nhâm đốc nhị mạch khắp người như lập tức được đả thông.
Đồ Tô Ngang hưng phấn đứng dậy: “Ta phải về nói cho Vụ Ải biết.”
Hai huynh đệ Lâm Thanh Lâm Bạch vội cản hắn lại, Vân Vụ Ải có thích Thiếu Thành chủ hay không, bọn họ còn chưa biết chắc được, có đôi lúc họ cảm thấy ánh mắt Vân Vụ Ải nhìn Thiếu Thành chủ rất hiền từ, như là một trưởng bối đang nhìn một đứa trẻ vậy.
Thiếu Thành chủ kích động đi tỏ tình như thế, lỡ bị Vân Vụ Ải từ chối thì với tính khí của Thiếu Thành chủ, có thể khoét một cái lỗ trên trời luôn được đấy, làm sao tiếp tục lịch luyện nữa?
Thật ra hai người họ nghĩ nhiều rồi, với thái độ Đồ Tô Ngang đối với Vân Vụ Ải, cho dù Vân Vụ Ải không đồng ý, hắn cũng sẽ mặt dày dính nàng tiếp.
“Ngươi không thích ta? Thật á? Ngươi nghĩ lại xem?”
...
Đồ Tô Ngang nhìn hai huynh đệ với ánh mắt không hiểu: “Lại cản ta lại làm gì?”
Lâm Thanh trong cái khó ló cái khôn, lắp ba lắp bắp nói: “Nữ nhân không thích cách... bày tỏ tâm ý... thẳng thắn vậy đâu.”
Đồ Tô Ngang không hiểu nữ nhân chút nào bán tín bán nghi, hỏi: “Thật á?”
Hai huynh đệ Thanh Thanh Bạch Bạch hiếm khi mới hiểu nhau, cùng nhau gật đầu bảo: “Thật đấy, chắc chắn thật.”
Đồ Tô Ngang đang tính chạy về thì chần chừ lại: “Vậy phải nói với nàng ấy như thế nào đây?”
Nghĩ đến đây, Đồ Tô Ngang cũng nhận ra một điều, Vụ Ải cũng chưa từng nói là thích hắn cơ mà? Hay có lẽ giống như việc nữ nhân hung dữ kia thích Phùng Song Bạch vậy, người khác nhìn ra, bản thân hắn không nhìn ra?
Đồ Tô Ngang hỏi hai huynh đệ: “Hai ngươi cảm thấy Vụ Ải có thích ta không?’
Câu hỏi trước còn chưa nghĩ ra đáp án, thì câu hỏi thứ hai của Đồ Tô Ngang đã khiến hai huynh đệ ngơ ra.
Thanh Thanh Bạch Bạch:... Phải trả lời sao đây?
Hai huynh đệ sợ Đồ Tô Ngang giận dữ sẽ nổ tung lên mất! Vậy là lập tức chuẩn bị sẵn tâm lý cản hắn lại bất cứ lúc nào.
Ai ngờ Đồ Tô Ngang không kích động chút nào, biểu cảm của hắn rất bình tĩnh, chỉ chau mày lại.
Hễ nghĩ đến việc có thể Vân Vụ Ải không thích hắn, Đồ Tô Ngang suy nghĩ đơn giản một chút liền thấy nhói lòng, rất rất khó chịu. Còn khó chịu hơn vết thương hôm qua hắn bị, như là có một con bạch tuộc đang bay thẳng đυ.ng vào tim hắn vậy.
Nghĩ lại cảnh tượng trong gương đồng, Vụ Ải dựa ở bên cửa, mỉm cười nhìn hắn, đỡ bụng gọi hắn là “đồ ngốc”, thật là cảnh tượng chân thật biết bao, dường như là cảnh tượng tương lai trong lòng hắn.
Dường như trong ý thức của hắn, sớm đã xem Vân Vụ Ải là của hắn rồi.
Không có bất cứ đường lui nào, Đồ Tô Ngang suy nghĩ đơn giản không chấp nhận những lựa chọn khác.
Đường thẳng là đường ngắn nhất nối hai điểm lại với nhau. Còn đường của hắn, chỉ có thể nối với Vân Vụ Ải.
Tương tự như vậy, ai dám nối điểm với Vân Vụ Ải thì hắn cũng sẽ cắt đứt đường thằng đó.
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo là màn trai thẳng theo đuổi vợ rồi đây.
Với EQ của Đồ Tô Ngang, có thể phát triển đến mức này thật sự không dễ dàng gì.
Cảm ơn tình thanh mai trúc mã 10 năm đi.
“Không sao chứ?” Vân Vụ Ải ngồi dậy, nhìn dưới giường,
“Không sao!” Đồ Tô Ngang đứng thẳng dậy, vỗ vỗ trái tim đang co cứng trong lòng ngực, bảo: “Ta đi xem thử Lâm Thanh Lâm Bạch.” Nói xong liền đẩy cửa ra ngoài, bước hai bước rồi lại lùi về, đóng chặt cửa phòng Vân Vụ Ải rồi mới xoay người lại chạy xa.
Thấy Đồ Tô Ngang mở cửa đi ra ngoài như một cơn gió, Vân Vụ Ải nghiêng đầu cảm thấy khó hiểu, nàng nằm lại lên giường, vươn vai.
Một lát sau, nàng mới nhận ra, vừa nãy khi tay nàng đặt lên áo Đồ Tô Ngang, hình như tim hắn đập rất nhanh...
Lâm Thanh Lâm Bạch bị tiếng gõ cửa như bão lốc ấy làm cho thức giấc, Lâm Thanh đạp Lâm Bạch một cái, Lâm Bạch rất không tình nguyện bò dậy: “Ai thế?”
Đồ Tô Ngang: “Ta đây!”
Lâm Bạch lập tức tỉnh táo, nhanh chóng đi mở cửa.
Đồ Tô Ngang vội vã vào phòng, rót cho mình một ly trà, nhìn khắp phòng không thấy ly uống trà đâu, thế là cầm thẳng bình trà đổ vào miệng.
Lâm Thanh cũng bước xuống giường, hai huynh đệ nhìn Đồ Tô Ngang đang điên cuồng chuốc trà lạnh với ánh mắt kì lạ: “Thiếu Thành chủ, xảy ra chuyện gì thế?” Đồ Tô Ngang rất ít khi tự mình bực bội, bình thường hễ hắn bực lên thì sẽ có người gặp xui xẻo, hai huynh đệ liền lùi về sau một bước.
Uống hết cả bình trà, Đồ Tô Ngang thở dài một tiếng, sờ lòng ngực của mình, nhịp tim cuối cùng cũng bình thường lại rồi.
“Vừa nãy nhịp tim cứ đập thình thịch thình thịch, làm thế nào cũng không dừng lại được.” Đồ Tô Ngang nói một cách nghi hoặc.
Đồ Tô Ngang rất ít khi bị bệnh, số lần cảm nhiễm phong hàn từ nhỏ đến lớn có thể đếm trên lòng bàn tay.
Nghĩ đến việc không lẽ hắn mắc bệnh gì nghiêm trọng, Lâm Thanh vội bảo: “Có cần đi nhờ đại phu khám thử không?”
Đồ Tô Ngang nghĩ một hồi: “Được.” Dạo gần đây nhịp tim của hắn cứ lúc nhanh lúc chậm, vẫn là đi khám thử thì tốt hơn.
Lâm Bạch muốn nói gì đấy, sao hắn cảm thấy Thiếu Thành chủ không phải bị bệnh thế. Nghĩ đến cảnh qua lại của Thiếu Thành chủ và Vân Vụ Ải khoản thời gian này, nhìn thế nào thì chắc là Thiếu Thành chủ đã nghĩ thông rồi mới đúng.
Nhưng lỡ như thật sự mắc bệnh gì thì sao? Lâm Bạch cuối cùng cũng chẳng nói gì thêm, đi theo hai tên nam nhi thẳng như ruột ngựa Lâm Thanh và Đồ Tô Ngang đi khám đại phu.
Phương đại phu hành y mấy mươi năm, số bệnh nhân lão từng khám nhiều vô kể, những ca bệnh nan giải mà lão từng xử lý cũng không ít.
Lão từng gặp qua bệnh nhân nhịp tim lúc nhanh lúc chậm, cũng từng gặp qua bệnh nhân bẩm sinh nhịp tim đã chậm. Nên khi Đồ Tô Ngang nói triệu chứng của hắn cho lão biết, lão đương nhiên nghĩ hắn đã bị bệnh về tim.
“Giơ tay ra.” Tay phải của Phương đại phu nhẹ nhàng đặt lên mạch của Đồ Tô Ngang.
Mạch tượng của hắn trầm ổn có lực, lục phủ ngũ tạng không giống như có bệnh gì khó nói, tên nhóc này ngoài việc có chút vết thương ngoài da, mất máu nhiều một chút ra, thì không có bệnh gì hết.
Thu tay mình lại, Phương đại phu hỏi: “Triệu chứng cụ thể ra sao?”
Đồ Tô Ngang đăm chiêu suy nghĩ: “Tim đột nhiên sẽ đập nhanh, hít thở sâu rồi cũng không bình thường lại được.”
Chẳng lẽ đây là bệnh lạ mà lão chưa từng gặp qua sao?
Phương đại phu vuốt vuốt bộ râu của mình, lại hỏi: “Thông thường sẽ phát tác vào tình huống gì?”
Đồ Tô Ngang nghĩ lại một hồi, đáp: “Sau khi nhìn ngơ ngác.”
Bàn tay đang vuốt râu của Phương đại phu bỗng dừng lại: “Nhìn ngơ ngác á?”
Biểu cảm của Đồ Tô Ngang chân thành vô cùng, gật đầu bảo: “Nhìn Vụ Ải, đại thị nữ của ta, nhìn lâu rồi sẽ ngơ ra, sau đó nhịp tim sẽ đập rất nhanh.”
Nghe Đồ Tô Ngang nói thế, hai huynh đệ Lâm Thanh Lâm Bạch ngơ ngác toàn tập.
Lâm Thanh: “...”
Lâm Bạch: “...” Sao ta không cản họ lại chứ...
Bộ râu của Phương đại phu rung lắc một cái: “Có phải nhìn lâu rồi thì nhịp tim sẽ đập rất nhanh, càng nhìn càng nhanh?”
Đồ Tô Ngang gật đầu lia lịa, ông lão này được đấy: “Đúng đúng đúng! Không khống chế được. Đại phu, ta mắc bệnh gì thế?”
Phương đại phu:... Bệnh gì ấy hả? Bệnh điên! Chả trách sao, lão còn đang nghĩ, mạch tượng của tên nhóc này khỏe như trâu, nhìn sao cũng chả giống mắc bệnh gì.
Đồ Tô Ngang: “Đại phu, ông nói đi, ta mắc bệnh gì thế? Làm sao mới trị khỏi được?” Nếu trị không khỏi thì có phải hắn sẽ không được nhìn Vụ Ải trong một khoảng thời gian dài không? Thế thì không được! Nghĩ đến đây, Đồ Tô Ngang sốt ruột vô cùng.
Phương đại phu:...Nói gì giờ? Lão nên nói sao đây?
Lâm Bạch không nhìn nổi nữa, nhanh chóng đưa tiền khám bệnh, hắn sợ Thiếu Thành chủ mà hỏi nữa thì chắc Phương đại phu sẽ chửi họ quá, lão ta sẽ tưởng họ đến y quán tìm niềm vui mất.
“Đại phu, cảm ơn, quấy rầy rồi, thật ngại quá.” Hai huynh đệ một người bên trái, một người bên phải kéo Đồ Tô Ngang đi ra ngoài.
Nhưng đáng tiếc là sức của hai người họ cộng lại còn chưa mạnh bằng sức của Đồ Tô Ngang, hắn quơ một cái đã quơ được hai người họ ra, chau mày bảo: “Hai ngươi làm gì thế? Ta còn chưa khám xong mà! Đi gì mà đi?”
Phương đại phu quan sát thần sắc của Đồ Tô Ngang, tên nhóc này thật sự không phải đang nói chơi, dường như không hiểu gì hết, kiểu người ngu ngơ như này, lão quả thực chưa từng gặp qua.
Là người từng trải, Phương đại phu dở khóc dở cười, bảo: “Tiểu tử ngốc, lão phu mách cho ngươi một cách.”
Đồ Tô Ngang: “Cách gì thế?”
Phương đại phu với ý nghĩ muốn giỡn chơi với hắn, bảo: “Lấy độc trị độc, ngươi biết không? Nếu nhịp tim đập nhanh thì cứ nhìn nhiều hơn là được.” Đập quen rồi thì sẽ không ngạc nhiên nữa.
Đồ Tô Ngang chau mày, hắn nhạy bén cảm giác được rằng, lão già này sao giống như đang nói chơi với hắn vậy?
Sau khi nhìn biểu cảm của Phương đại phu một hồi, Đồ Tô Ngang xoay người lại nhìn Lâm Thanh Lâm Bạch, hai huynh đệ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Bỗng nhiên, một cảm giác quái dị trào lên tim, trong lòng hắn lờ mờ, dường như bắt được một hình bóng nào đó, nhưng lại hình như không. Trước mắt hắn như bị một lớp cửa che lại, phong cảnh bên ngoài lớp cửa ấy mơ hồ vô cùng, nhưng lại dần dần trở nên rõ ràng.
Trực giác nói cho hắn biết, hình như căn “bệnh” này không ai chữa được hết, hắn phải đi tìm “gốc của căn bệnh” Vân Vụ Ải...
Phương đại phu cười hỏi hắn: “Tiểu tử ngốc, đã hiểu chữa?”
Đồ Tô Ngang chớp chớp mắt, từ từ gật đầu, đi theo Lâm Thanh Lâm Bạch ra khỏi y quán.
Lâm Thanh quan sát thần sắc đầy nghi vấn của Đồ Tô Ngang, nói: “Thiếu Thành chủ, chúng ta đi uống ly trà đi?”
Lúc đến đây Đồ Tô Ngang đã uống một mớ nước trà rồi, nhưng bây giờ hắn vẫn cảm thấy cổ họng khô khốc, gật đầu bảo: “Uống!”
Ba người tìm một quán trà, gọi ba bát nước mát.
Đồ Tô Ngang ngửa cổ lên uống hết nước trong bát, bật hơi một cái, mát mẻ hơn nhiều rồi.
Đặt bắt xuống, đôi mắt như mắt chim ưng nhìn chằm chằm hai huynh đệ Thanh Thanh Bạch Bạch, nói: “Hai ngươi biết được ta tại sao lại bị như thế.” Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định, nếu không thì hai người họ sẽ không kéo hắn ra khỏi y quán.
Lâm Bạch lau mồ hôi trên trán: “... Vừa, vừa mới biết ạ.”
Đồ Tô Ngang vẫn còn hiểu lơ mơ, chau mày hỏi: “Nói mau!”
Lâm Bạch bặm bặm môi, nhìn đại ca của hắn, trong lòng bắt đầu cân nhắc cách dùng từ đặt câu... Thật ra cũng đâu có gì đáng cân nhắc đâu, thanh niên bình thường cũng biết đây là chuyện gì mà!
Thiếu thành chủ nhà hắn đã dùng quá nhiều thời gian đi mò luyện gân cốt, đến bây giờ vẫn chưa hiểu gì hết. Thành chủ Đồ Tô cũng suốt ngày nghiêm túc, không giống như cha bọn họ, lâu lâu lại lấy chuyện cưới vợ ra giỡn chơi với bọn họ.
Lâm Bạch đổi một góc độ khác rồi từ tốn nói: “Thiếu thành chủ, ngài cảm thấy, Hồng Y cô nương có ý gì với Phùng công tử?” Người sáng mắt đều nhìn ra tâm tư của Hồng Y đặt cả trên người Phùng Song Bạch.
Ý gì ư?
Đồ Tô Ngang chau mày, sao lại nói đến hai người họ rồi?
Hắn bực bội đáp: “Gì mà có ý gì? Nữ nhân hung dữ nhìn tên thư sinh có ý gì thì hai người họ có ý đó đấy! Đừng nói những thứ vô dụng này nữa, nói chuyện của ta này!”
Trong ấn tượng của Đồ Tô Ngang, Hồng Y là một nữ nhân hung dữ, miệng không kín kẽ... Phùng Song Bạch thì khỏi phải nói nữa, người nam nhân làm từ nước mắt, nước mắt hắn khóc còn nhiều hơn nướ© ŧıểυ hắn tiểu.
Lâm Bạch:... Hắn sai rồi, hắn nên nói thẳng một chút mới phải, Thiếu Thành chủ nhà bọn hắn ngay cả chuyện bản thân cũng không hiểu thì sẽ không có hứng thú với chuyện của người khác.
Cảnh giới khác nhau ấy mà....
Lâm Bạch ngừng lại một hơi rồi nói thẳng: “Là thích đấy, Hồng Y cô nương thích Phùng công tử, khi ngài nhìn Vân Vụ Ải, nhịp tim ngài đập nhanh cũng là vì thích đấy!”
Đồ Tô Ngang ngơ ra.
Cảm giác này là thích sao?
Muốn sờ nàng ấy, ngắm nàng ấy, nhịp tim sẽ đập nhanh không khống chế được cũng là thích sao?
Hắn đột nhiên nhớ ra một số việc, vội hỏi: “Vậy thích những thứ nàng ấy dùng qua, cũng gọi là thích sao?’
Lâm Bạch:... Hắn không biết nên nói hay không nữa, cái tật này của Thiếu Thành chủ quả thực có chút khác người...
Lâm Bạch không chắc chắn đáp lại: “Cũng được xem như là thích nhỉ.”
Đồ Tô Ngang trực tiếp lơ chữ “nhỉ”cuối cùng ra.
Những nghi vấn trước đó của hắn bỗng được giải đáp, nhâm đốc nhị mạch khắp người như lập tức được đả thông.
Đồ Tô Ngang hưng phấn đứng dậy: “Ta phải về nói cho Vụ Ải biết.”
Hai huynh đệ Lâm Thanh Lâm Bạch vội cản hắn lại, Vân Vụ Ải có thích Thiếu Thành chủ hay không, bọn họ còn chưa biết chắc được, có đôi lúc họ cảm thấy ánh mắt Vân Vụ Ải nhìn Thiếu Thành chủ rất hiền từ, như là một trưởng bối đang nhìn một đứa trẻ vậy.
Thiếu Thành chủ kích động đi tỏ tình như thế, lỡ bị Vân Vụ Ải từ chối thì với tính khí của Thiếu Thành chủ, có thể khoét một cái lỗ trên trời luôn được đấy, làm sao tiếp tục lịch luyện nữa?
Thật ra hai người họ nghĩ nhiều rồi, với thái độ Đồ Tô Ngang đối với Vân Vụ Ải, cho dù Vân Vụ Ải không đồng ý, hắn cũng sẽ mặt dày dính nàng tiếp.
“Ngươi không thích ta? Thật á? Ngươi nghĩ lại xem?”
...
Đồ Tô Ngang nhìn hai huynh đệ với ánh mắt không hiểu: “Lại cản ta lại làm gì?”
Lâm Thanh trong cái khó ló cái khôn, lắp ba lắp bắp nói: “Nữ nhân không thích cách... bày tỏ tâm ý... thẳng thắn vậy đâu.”
Đồ Tô Ngang không hiểu nữ nhân chút nào bán tín bán nghi, hỏi: “Thật á?”
Hai huynh đệ Thanh Thanh Bạch Bạch hiếm khi mới hiểu nhau, cùng nhau gật đầu bảo: “Thật đấy, chắc chắn thật.”
Đồ Tô Ngang đang tính chạy về thì chần chừ lại: “Vậy phải nói với nàng ấy như thế nào đây?”
Nghĩ đến đây, Đồ Tô Ngang cũng nhận ra một điều, Vụ Ải cũng chưa từng nói là thích hắn cơ mà? Hay có lẽ giống như việc nữ nhân hung dữ kia thích Phùng Song Bạch vậy, người khác nhìn ra, bản thân hắn không nhìn ra?
Đồ Tô Ngang hỏi hai huynh đệ: “Hai ngươi cảm thấy Vụ Ải có thích ta không?’
Câu hỏi trước còn chưa nghĩ ra đáp án, thì câu hỏi thứ hai của Đồ Tô Ngang đã khiến hai huynh đệ ngơ ra.
Thanh Thanh Bạch Bạch:... Phải trả lời sao đây?
Hai huynh đệ sợ Đồ Tô Ngang giận dữ sẽ nổ tung lên mất! Vậy là lập tức chuẩn bị sẵn tâm lý cản hắn lại bất cứ lúc nào.
Ai ngờ Đồ Tô Ngang không kích động chút nào, biểu cảm của hắn rất bình tĩnh, chỉ chau mày lại.
Hễ nghĩ đến việc có thể Vân Vụ Ải không thích hắn, Đồ Tô Ngang suy nghĩ đơn giản một chút liền thấy nhói lòng, rất rất khó chịu. Còn khó chịu hơn vết thương hôm qua hắn bị, như là có một con bạch tuộc đang bay thẳng đυ.ng vào tim hắn vậy.
Nghĩ lại cảnh tượng trong gương đồng, Vụ Ải dựa ở bên cửa, mỉm cười nhìn hắn, đỡ bụng gọi hắn là “đồ ngốc”, thật là cảnh tượng chân thật biết bao, dường như là cảnh tượng tương lai trong lòng hắn.
Dường như trong ý thức của hắn, sớm đã xem Vân Vụ Ải là của hắn rồi.
Không có bất cứ đường lui nào, Đồ Tô Ngang suy nghĩ đơn giản không chấp nhận những lựa chọn khác.
Đường thẳng là đường ngắn nhất nối hai điểm lại với nhau. Còn đường của hắn, chỉ có thể nối với Vân Vụ Ải.
Tương tự như vậy, ai dám nối điểm với Vân Vụ Ải thì hắn cũng sẽ cắt đứt đường thằng đó.
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo là màn trai thẳng theo đuổi vợ rồi đây.
Với EQ của Đồ Tô Ngang, có thể phát triển đến mức này thật sự không dễ dàng gì.
Cảm ơn tình thanh mai trúc mã 10 năm đi.