Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện
Chương 148: Tuyết đầu mùa
Ban đầu vợ chồng Tiếu Viễn Sơn nhận nuôi Sở Hoài Nam cũng chỉ vì thổn thức bởi hoàn cảnh lận đận của cậu. Nhưng lúc ấy tài liệu mà họ có được chỉ cho thấy thuở nhỏ cậu theo mẹ lang bạt tứ phương, sau khi mẹ chết thì mới sống qua mấy nhà họ hàng.
Với ba ruột của cậu thì lại không đề cập, chỉ ghi rất vắn tắt, vợ chồng Tiếu Viễn Sơn dù có suy nghĩ nát óc cũng sẽ không thể nào ngờ được ba ruột Sở Hoài Nam lại là Tư Đồ Chấn Kinh.
Tiếu Hi Hi không hề chần chờ mà nói thẳng cho Chung Lệ Mẫn biết chuyện vào ngay ngày hôm đó.
Chung Lệ Mẫn nghe xong, sững sờ một hồi lâu. Bà ấy cũng không ngờ là trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến như vậy. Chuyện này không phải chuyện nhỏ, bà ấy tiễn Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam đi học trước rồi mới gọi Tiếu Viễn Sơn vừa định đi làm vào phòng sách, kể rõ ngọn nguồn cho ông ấy nghe.
Suy nghĩ của Tiếu Viễn Sơn rất linh hoạt, ông ấy lập tức nhớ về câu hỏi Tư Đồ Chấn Kinh đã hỏi mình ngày hôm qua.
“Đó là con trai của ông à?”
Khi ấy ông quả thật có hơi dè chừng, tại sao Tư Đồ Chấn Kinh lại đột nhiên tò mò về Sở Hoài Nam? Hóa ra là vì có sự tình thế này đây.
Nhà Tư Đồ cũng được xem như một nhà có quyền có thế lâu đời tại thành phố O, hai bên gia đình họ vẫn có tiếp xúc nhau. Năm đó cô cả nhà Tư Đồ tìm một tên đàn ông “Không tốt gỗ chỉ tốt nước sơn” như vậy, mọi người cũng đều cười nói vui vẻ chúc mừng.
Có lẽ Tư Đồ phu nhân này cũng chẳng muốn thấy người khác chế nhạo mình, bao năm qua, chuyện hoang đường mà Tư Đồ Chấn Kinh gây ra đều đã được bà ta giải quyết sạch sẽ, không mảy may có chút sóng gió gì.
Nhưng bà ta im lặng, không đồng nghĩa bà ta có thể luôn luôn dễ dàng tha thứ gã đàn ông không biết điều này.
Nhất là qua một năm, ông ta càng lớn tuổi thì càng ngày càng tham lam, đến khi không còn thỏa mãn với địa vị và tiền tài mà Tư Đồ phu nhân cho ông ta nữa thì chắc chắn sẽ đi vào con đường bất chính.
Điều đặc biệt là vì năm ấy đã phải đi thắt ống dẫn tinh, nên ông ta chỉ còn có Tư Đồ Chấn Nhϊếp và Sở Hoài Nam là hai đứa con trai ruột. Hẳn là ông ta có ý muốn lén lút nuôi dưỡng Sở Hoài Nam bên cạnh mình.
Tiếu Viễn Sơn nheo mắt, trầm ngâm hồi lâu rồi nở nụ cười với Chung Lệ Mẫn: “Em yên tâm, chuyện này, cứ để anh giải quyết.”
Chung Lệ Mẫn: “Còn Hoài Nam thì sao đây?”
Tiếu Viễn Sơn: “Đừng hỏi con, để khi nào con muốn nói thì sẽ nói.” Rồi ông đột ngột chuyển để tài, nhắc đến với vẻ nghiền ngẫm: “Mấy năm nay Tư Đồ phu nhân luôn tập trung vào chuyện công ty, hẳn là đã chịu đựng hết nổi rồi. Đúng lúc cho bà ta một lý do xử lý việc nhà.”
Dù Tư Đồ Chấn Kinh đã thắt ống dẫn tinh thì mấy năm qua ông ta cũng đâu có chịu ngồi yên, chẳng qua là không còn có con được nữa thôi.
Nếu ông ta không chủ động tiếp cận Sở Hoài Nam thì tốt, còn một khi ông ta đã nảy sinh ý đồ thì chuyện này kiểu gì cũng không lừa được ánh mắt của những người tinh ranh được.
Con riêng chính là điều cấm kỵ của Tư Đồ phu nhân, nếu không thì năm ấy bà ta đã không đẩy mẹ con Sở Hoài Nam đi xa đến như vậy.
Tiếu Viễn Sơn là một lão hổ mặt cười, trên mặt luôn nở nụ cười đầy hiền lành, nhưng tác phong làm việc lại sấm rền gió cuốn, không hề dài dòng.
Lúc Tư Đồ Chấn Kinh cho người điều tra Sở Hoài Nam, thì ông ấy cũng thuê người điều tra về Tư Đồ Chấn Kinh. Kết quả, không ngoài dự đoán, Tư Đồ Chấn Kinh quả thực có đi thăm dò về thân thế của Sở Hoài Nam.
Tư Đồ Chấn Kinh mừng rỡ lật xem bản báo cáo điều tra trong tay mình. Ông ta đúng là không đoán sai, thằng bé đó chính là con trai của ông ta.
Có Sở Hoài Nam, ý đồ tham lam ngu xuẩn dưới đáy lòng ông ta lại bắt đầu rục rịch.
Ông ta đã vẽ nên một bức tranh rất đẹp, đợi đến khi Tư Đồ Chấn Nhϊếp lớn lên, tiếp quản tập đoàn Tư Đồ thì ông ta sẽ có thể thông qua đứa con trai này mà nắm giữ một ít thực quyền, có thể tham gia vào một vài hạng mục mà hiện tại ông ta hoàn toàn không cách nào thò tay vào.
Đợi đến khi đó thì Sở Hoài Nam cũng đã trưởng thành rồi, ông ta có thể lợi dụng danh nghĩa của Sở Hoài Nam mở một công ty, đem những hạng mục kia chuyển cho bên công ty này làm, từng chút một đào tiền của tập đoàn Tư Đồ đi.
Vậy nên, hiện tại, ông ta phải đóng vai một người ba tốt sống ở nhà quyền quý nên chẳng thể làm gì được hơn, tuy vậy lúc nào cũng nhớ đến người con riêng của mình này.
Nhưng mà, tưởng tượng thì đẹp lắm, còn sự thật lại là, nếu ông ta có thể nghĩ đến, thì tất nhiên Tư Đồ phu nhân cũng có thể nghĩ đến.
Dù sao cũng là người cùng chung chăn gối, cùng sinh sống với nhau bao nhiêu năm trời rồi. Chuyện chồng mình là một cái túi da được mỗi cái mã ngoài, trong đầu toàn là mơ tưởng hão huyền lại còn chẳng biết quản lý nửa người dưới của mình, không ai rõ ràng hết thảy hơn Tư Đồ phu nhân đâu.
Bà ta đã vứt người đàn ông này vào xó từ lâu, chỉ là bà ta đang đợi Tư Đồ Chấn Nhϊếp lớn lên mà thôi. Tính tình thằng bé này quá ngang ngược, lại còn đang mắc chứng bệnh tuổi teen cực kỳ nghiêm trọng, Tư Đồ phu nhân mới quyết định trước khi con mình lên Đại học thì vẫn sẽ cho thằng bé một môi trường lớn lên có cả ba lẫn mẹ.
Đợi sau khi Tư Đồ Chấn Nhϊếp lên Đại học, bà ta sẽ tính sổ gã chồng ngu xuẩn này sau.
Ai mà ngờ ông ta nào có chờ nổi.
Bà ta đích thân mời Tiếu Viễn Sơn tới gặp mặt.
Tư Đồ phu nhân có ngoại hình phổ thông, nhưng bao năm ngồi ở nơi cao, tóc tai trang điểm tỉ mẩn không thể nào bắt bẻ. Bà ta nói năng có chừng mực, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang đậm khí chất một người phụ nữ thành đạt.
“Ông muốn nói chuyện gì?” Bà ta lật xem đống tài liệu Tiếu Viễn Sơn đưa cho mình, trên giấy ghi lại tất tần tật những chuyện ngu xuẩn mà Tư Đồ Chấn Kinh đã từng làm.
Tiếu Viễn Sơn ngồi trên ghế sô pha, uống một ngụm cà phê, hiện giờ cà phê phin đang là xu hướng ưa chuộng.
Sau đấy ông ấy đặt ly xuống, cất lời: “Bây giờ, Hoài Nam chính là con trai của Tiếu Viễn Sơn tôi đây, sau này cũng sẽ không thay đổi. Mong rằng cuộc sống của thằng bé sẽ không bị làm phiền.”
Tất nhiên là Tiếu Viễn Sơn sẽ không chỉ nói đến mỗi Tư Đồ Chấn Kinh, mà còn cả Tư Đồ phu nhân đây nữa. Năm ấy bà ta đã tống hai mẹ Sở Hoài Nam đi không có nghĩa hiện tại bà ta không còn để ý đến nữa.
Tư Đồ phu nhân rủ mi mắt xuống, sau đấy đứng dậy khỏi ghế: “Tôi không phải loại người ra tay với một đứa bé, huống chi hiện giờ thằng bé là con trai của Giám đốc Tiếu, chẳng có chút quan hệ gì với tôi cả.”
Nói xong thì bỏ tài liệu vào két bảo hiểm, sau đó đóng khóa lại.
Tiếu Viễn Sơn mỉm cười rồi gật đầu, sau khi uống sạch ly cà phê mới đứng lên: “Nghe được những lời này của bà thì tôi yên tâm rồi. Nếu vậy, tôi cũng không làm phiền bà thêm nữa, xin đi trước.”
Bà Tư Đồ hành động rất nhanh chóng, chưa đến một tuần thì đã điều Tư Đồ Chấn Kinh đến một phân xưởng tại Đông Nam Á, lấy lý do là sang năm công ty sẽ ở nơi này tiến hành một dự án, nên ông ta phải qua đấy khảo sát trước.
Tư Đồ Chấn Kinh cũng chỉ con rằng mình đang đi một chuyến công tác ngắn, vẫn còn đang cực kỳ sung sướиɠ vì lần đầu tiên được giao nhiệm vụ lớn như vậy.
Ai mà ngờ được, ông ta lay lất tại mảnh đất nghèo khó ở Đông Nam Á tận bốn năm trời. Đợi đến khi ông ta về thì Tư Đồ Chấn Nhϊếp đã đi du học từ lâu.
Chào đón ông ta nào phải cuộc sống giàu sang sung sướиɠ đến nỗi lệ tràn khóe mi, mà chỉ là một tờ đơn ly hôn.
Tư Đồ phu nhân ném thẳng mớ tài liệu Tiếu Viễn Sơn đưa cho mình từ lâu vào mặt ông ta, không nói thêm bất cứ câu dư thừa nào.
Con trai đã lên Đại học, bản thân mình có thời gian, có sự nghiệp, cớ gì lại ham muốn một tên đàn ông vừa già vừa ngu kia chứ?
Tư Đồ Chấn Kinh, à không, Quách Chấn Kinh khóc sướt mướt sám hối. Tiếc là mấy năm sống ở Đông Nam Á, ông ta không có điều kiện chăm sóc mình cho thật tốt, mếu khóc một cái là nếp nhăn liền hiện đầy trên mặt, đã chẳng còn vẻ tuấn tú năm xưa.
Tư Đồ phu nhân yêu thích người đẹp đã nhìn khuôn mặt đó của ông ta đến chán ngấy rồi, dùng cách thức xử lý mà mình thuần thục nhất bao năm qua để đưa ông ta đi. Hẳn là cả đời này, ông ta cũng sẽ không thể xuất hiện ở thành phố O được nữa.
Tiếu Hi Hi không ngờ chú thím mình lại ra tay nhanh như thế, cô còn đang suy nghĩ rằng nếu như phiền quá thì cô cứ gϊếŧ Tư Đồ Chấn Kinh quách cho rồi.
Không cần dẫn theo Sở Hoài Nam, một mình cô tốc chiến tốc thắng, ắt hẳn có thể tránh được tất cả camera giám sát.
Cũng chẳng biết là Tư Đồ Chấn Kinh may mắn hay bất hạnh, ông ta không thể tránh khỏi việc bị tống đi, chôn chân ở Đông Nam Á, nhưng vẫn giữ được mạng của mình.
Sở Hoài Nam căng thẳng suốt mấy ngày, lúc này nghe Tiếu Hi Hi kể lại mới biết chuyện người đàn ông kia đã đi Đông Nam Á rồi.
Lúc ấy Tiếu Hi Hi đang bỏ vào miệng một miếng Takoyaki, nóng đến mức không ngừng hà hơi mà vẫn không nhả ra, nói cho cậu nghe với giọng rất thờ ơ: “Hẳn là ông ta không thể về nước trong thời gian ngắn đâu, mà dù có về cũng không sao, em vẫn có bọn chị mà.”
Con người sống trên đời này làm gì có thứ tự do tự tại thật sự nào, sẽ luôn luôn có thứ gì trói buộc mình, lắm khi còn là gông xiềng.
Với vài người là sự nghiệp, vài người thì là tình cảm, dù là cái nào, thì chướng ngại vật của Sở Hoài Nam cũng không nên là tên đàn ông đó.
“Cám ơn chị.”
Đôi mắt Sở Hoài Nam cười tới mức cong cong, một màng hơi nước bốc lên từ trong con ngươi đen nhánh. Cậu dùng sức chớp mắt hai cái, dằn xuống sự khác thường nơi khóe mắt.
“Em đâu cần cảm ơn… Ơ? Đó là, tuyết?”
Có thứ gì lạnh như băng sà xuống từ trên bầu trời, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi của Tiếu Hi Hi, hướng mắt mình nhìn vào mũi khiến Tiếu Hi Hi trông như bị lé vậy.
Cô vươn tay ra hòng muốn hứng lấy một bông tuyết nhìn thử. Bông tuyết từ tốn rơi từ trên trời xuống, một bông, lại một bông, khi rơi vào lòng bàn tay cô chỉ thấy lành lạnh, rồi tan ra thành giọt nước.
“Tuyết rơi!” Đám nhỏ vừa tan trường giơ hai tay lên trời, ngẩng đầu lên hoan hô.
Có người lấy di động ra quay một cái video ngắn, chia sẻ vào group chat bạn bè, nhắn thêm tin: “Tuyết đầu mùa nè.”
Sở Hoài Nam cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, năm trước, cậu vốn là người không thích tuyết rơi.
Thứ gọi là “tuyết” này quá lạnh lẽo, nhất là khi về đêm, nếu đúng lúc trông thấy tuyết rơi, sẽ khiến cõi lòng cậu bắt đầu lạnh toát, mùa đông chẳng còn chút ấm áp nào nữa.
Nhưng năm nay đã khác.
Cậu nhìn về phía Tiếu Hi Hi, Tiếu Hi Hi lần đầu tiên được trải nghiệm trận tuyết đầu mùa tại tinh cầu Lam Sắc đang tò mò lè lưỡi.
Sở Hoài Nam: “... Tiếu Hi Hi, chị đang làm gì đấy?”
Tiếu Hi Hi le lưỡi, đôi mắt to tròn nhìn cậu, hệt như một chú cún con xinh đẹp.
“Ăn tuyết, chị muốn nếm thử nó có vị gì.”
Sở Hoài Nam thở dài: “Rụt lưỡi lại đi, tuyết có vị không khác mấy với đá bào đâu, em dẫn chị đi ăn đá bào nhé? Ở tiệm có rưới thêm siro dâu ăn ngon kia ấy.”
Tiếu Hi Hi bèn rụt lưỡi lại, gật đầu đồng ý: “Được.”
Hình như Sở Hoài Nam không muốn cô ăn tuyết, vậy cô có thể đợi đến khi tuyết rơi nhiều hơn thì ăn ở trong sân luôn vậy.
Hai người sóng vai đi về phía trước. Trên đường đang có rất nhiều cô cậu học trò chia sẻ với bạn bè cả Weibo, còn có người quay video ghép thêm BGM phù hợp với cảnh tuyết trời đông nữa.
Khăn choàng đỏ của Tiếu Hi Hi có hơi lỏng ra, Sở Hoài Nam bèn dừng bước, thắt lại đàng hoàng cho cô.
Tiếu Hi Hi nghe thấy tiếng nhạc truyền đến gần đó, bèn ngẩng đầu nói với Sở Hoài Nam: “Gần đây chị có học một bài hát về tuyết rơi ngày đông đấy.”
Ngón tay thon dài của Sở Hoài Nam linh hoạt giúp cô đeo lại khăn choàng, vừa cười nói: “Hát em nghe thử?”
Tiếu Hi Hi nhớ lại lời bài hát, dùng chất giọng giòn giã hát vang: “Trận tuyết đầu tiên năm 2002, đã đến trễ hơn so với mọi năm một chút…”
Ở trong trường, Tiếu Hi Hi cũng có thể coi như là một nhân vật làm mưa làm gió, về cơ bản không ai là không biết ở lớp 8-1 có một cô gái là cô.
Bạn cùng lớp Tiếu Hi Hi vừa đi ngang qua: “...”
Học bá xinh đẹp đúng là có gu nghe nhạc đặc biệt thật… Người bạn cùng lớp nọ bỗng dưng thấy gáy mình lạnh buốt, vừa quay đầu nhìn lại đã nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Sở Hoài Nam.
Mặc dù cậu đang cười, nhưng lại chẳng khiến người ta cảm thấy có gì tốt lành.
Cậu bạn kia rụt cổ lại, bước chân thoăn thoắt.
Trong lòng quẩn đi quẩn lại: Ai nói em họ của học bá xinh đẹp có tính tình tốt vậy? Tốt chỗ nào? Đáng sợ chết tôi luôn rồi.
Sở Hoài Nam giúp cô sửa lại khăn choàng xong, cười nói: “Chị học từ đâu đấy?”
Tiếu Hi Hi: “Lúc dì Trương đi nấu cơm hay hát trong bếp lắm.”
Cô thường xuyên chạy vào phòng bếp tìm thức ăn, đi nhiều lần nên học lỏm được bài này luôn.
Cô còn hỏi dì Trương: “Thế tuyết mà rơi năm 2003 thì sao người ta không viết thêm một bài nữa ạ?”
Sở Hoài Nam: Thảo nào.
Với ba ruột của cậu thì lại không đề cập, chỉ ghi rất vắn tắt, vợ chồng Tiếu Viễn Sơn dù có suy nghĩ nát óc cũng sẽ không thể nào ngờ được ba ruột Sở Hoài Nam lại là Tư Đồ Chấn Kinh.
Tiếu Hi Hi không hề chần chờ mà nói thẳng cho Chung Lệ Mẫn biết chuyện vào ngay ngày hôm đó.
Chung Lệ Mẫn nghe xong, sững sờ một hồi lâu. Bà ấy cũng không ngờ là trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến như vậy. Chuyện này không phải chuyện nhỏ, bà ấy tiễn Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam đi học trước rồi mới gọi Tiếu Viễn Sơn vừa định đi làm vào phòng sách, kể rõ ngọn nguồn cho ông ấy nghe.
Suy nghĩ của Tiếu Viễn Sơn rất linh hoạt, ông ấy lập tức nhớ về câu hỏi Tư Đồ Chấn Kinh đã hỏi mình ngày hôm qua.
“Đó là con trai của ông à?”
Khi ấy ông quả thật có hơi dè chừng, tại sao Tư Đồ Chấn Kinh lại đột nhiên tò mò về Sở Hoài Nam? Hóa ra là vì có sự tình thế này đây.
Nhà Tư Đồ cũng được xem như một nhà có quyền có thế lâu đời tại thành phố O, hai bên gia đình họ vẫn có tiếp xúc nhau. Năm đó cô cả nhà Tư Đồ tìm một tên đàn ông “Không tốt gỗ chỉ tốt nước sơn” như vậy, mọi người cũng đều cười nói vui vẻ chúc mừng.
Có lẽ Tư Đồ phu nhân này cũng chẳng muốn thấy người khác chế nhạo mình, bao năm qua, chuyện hoang đường mà Tư Đồ Chấn Kinh gây ra đều đã được bà ta giải quyết sạch sẽ, không mảy may có chút sóng gió gì.
Nhưng bà ta im lặng, không đồng nghĩa bà ta có thể luôn luôn dễ dàng tha thứ gã đàn ông không biết điều này.
Nhất là qua một năm, ông ta càng lớn tuổi thì càng ngày càng tham lam, đến khi không còn thỏa mãn với địa vị và tiền tài mà Tư Đồ phu nhân cho ông ta nữa thì chắc chắn sẽ đi vào con đường bất chính.
Điều đặc biệt là vì năm ấy đã phải đi thắt ống dẫn tinh, nên ông ta chỉ còn có Tư Đồ Chấn Nhϊếp và Sở Hoài Nam là hai đứa con trai ruột. Hẳn là ông ta có ý muốn lén lút nuôi dưỡng Sở Hoài Nam bên cạnh mình.
Tiếu Viễn Sơn nheo mắt, trầm ngâm hồi lâu rồi nở nụ cười với Chung Lệ Mẫn: “Em yên tâm, chuyện này, cứ để anh giải quyết.”
Chung Lệ Mẫn: “Còn Hoài Nam thì sao đây?”
Tiếu Viễn Sơn: “Đừng hỏi con, để khi nào con muốn nói thì sẽ nói.” Rồi ông đột ngột chuyển để tài, nhắc đến với vẻ nghiền ngẫm: “Mấy năm nay Tư Đồ phu nhân luôn tập trung vào chuyện công ty, hẳn là đã chịu đựng hết nổi rồi. Đúng lúc cho bà ta một lý do xử lý việc nhà.”
Dù Tư Đồ Chấn Kinh đã thắt ống dẫn tinh thì mấy năm qua ông ta cũng đâu có chịu ngồi yên, chẳng qua là không còn có con được nữa thôi.
Nếu ông ta không chủ động tiếp cận Sở Hoài Nam thì tốt, còn một khi ông ta đã nảy sinh ý đồ thì chuyện này kiểu gì cũng không lừa được ánh mắt của những người tinh ranh được.
Con riêng chính là điều cấm kỵ của Tư Đồ phu nhân, nếu không thì năm ấy bà ta đã không đẩy mẹ con Sở Hoài Nam đi xa đến như vậy.
Tiếu Viễn Sơn là một lão hổ mặt cười, trên mặt luôn nở nụ cười đầy hiền lành, nhưng tác phong làm việc lại sấm rền gió cuốn, không hề dài dòng.
Lúc Tư Đồ Chấn Kinh cho người điều tra Sở Hoài Nam, thì ông ấy cũng thuê người điều tra về Tư Đồ Chấn Kinh. Kết quả, không ngoài dự đoán, Tư Đồ Chấn Kinh quả thực có đi thăm dò về thân thế của Sở Hoài Nam.
Tư Đồ Chấn Kinh mừng rỡ lật xem bản báo cáo điều tra trong tay mình. Ông ta đúng là không đoán sai, thằng bé đó chính là con trai của ông ta.
Có Sở Hoài Nam, ý đồ tham lam ngu xuẩn dưới đáy lòng ông ta lại bắt đầu rục rịch.
Ông ta đã vẽ nên một bức tranh rất đẹp, đợi đến khi Tư Đồ Chấn Nhϊếp lớn lên, tiếp quản tập đoàn Tư Đồ thì ông ta sẽ có thể thông qua đứa con trai này mà nắm giữ một ít thực quyền, có thể tham gia vào một vài hạng mục mà hiện tại ông ta hoàn toàn không cách nào thò tay vào.
Đợi đến khi đó thì Sở Hoài Nam cũng đã trưởng thành rồi, ông ta có thể lợi dụng danh nghĩa của Sở Hoài Nam mở một công ty, đem những hạng mục kia chuyển cho bên công ty này làm, từng chút một đào tiền của tập đoàn Tư Đồ đi.
Vậy nên, hiện tại, ông ta phải đóng vai một người ba tốt sống ở nhà quyền quý nên chẳng thể làm gì được hơn, tuy vậy lúc nào cũng nhớ đến người con riêng của mình này.
Nhưng mà, tưởng tượng thì đẹp lắm, còn sự thật lại là, nếu ông ta có thể nghĩ đến, thì tất nhiên Tư Đồ phu nhân cũng có thể nghĩ đến.
Dù sao cũng là người cùng chung chăn gối, cùng sinh sống với nhau bao nhiêu năm trời rồi. Chuyện chồng mình là một cái túi da được mỗi cái mã ngoài, trong đầu toàn là mơ tưởng hão huyền lại còn chẳng biết quản lý nửa người dưới của mình, không ai rõ ràng hết thảy hơn Tư Đồ phu nhân đâu.
Bà ta đã vứt người đàn ông này vào xó từ lâu, chỉ là bà ta đang đợi Tư Đồ Chấn Nhϊếp lớn lên mà thôi. Tính tình thằng bé này quá ngang ngược, lại còn đang mắc chứng bệnh tuổi teen cực kỳ nghiêm trọng, Tư Đồ phu nhân mới quyết định trước khi con mình lên Đại học thì vẫn sẽ cho thằng bé một môi trường lớn lên có cả ba lẫn mẹ.
Đợi sau khi Tư Đồ Chấn Nhϊếp lên Đại học, bà ta sẽ tính sổ gã chồng ngu xuẩn này sau.
Ai mà ngờ ông ta nào có chờ nổi.
Bà ta đích thân mời Tiếu Viễn Sơn tới gặp mặt.
Tư Đồ phu nhân có ngoại hình phổ thông, nhưng bao năm ngồi ở nơi cao, tóc tai trang điểm tỉ mẩn không thể nào bắt bẻ. Bà ta nói năng có chừng mực, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang đậm khí chất một người phụ nữ thành đạt.
“Ông muốn nói chuyện gì?” Bà ta lật xem đống tài liệu Tiếu Viễn Sơn đưa cho mình, trên giấy ghi lại tất tần tật những chuyện ngu xuẩn mà Tư Đồ Chấn Kinh đã từng làm.
Tiếu Viễn Sơn ngồi trên ghế sô pha, uống một ngụm cà phê, hiện giờ cà phê phin đang là xu hướng ưa chuộng.
Sau đấy ông ấy đặt ly xuống, cất lời: “Bây giờ, Hoài Nam chính là con trai của Tiếu Viễn Sơn tôi đây, sau này cũng sẽ không thay đổi. Mong rằng cuộc sống của thằng bé sẽ không bị làm phiền.”
Tất nhiên là Tiếu Viễn Sơn sẽ không chỉ nói đến mỗi Tư Đồ Chấn Kinh, mà còn cả Tư Đồ phu nhân đây nữa. Năm ấy bà ta đã tống hai mẹ Sở Hoài Nam đi không có nghĩa hiện tại bà ta không còn để ý đến nữa.
Tư Đồ phu nhân rủ mi mắt xuống, sau đấy đứng dậy khỏi ghế: “Tôi không phải loại người ra tay với một đứa bé, huống chi hiện giờ thằng bé là con trai của Giám đốc Tiếu, chẳng có chút quan hệ gì với tôi cả.”
Nói xong thì bỏ tài liệu vào két bảo hiểm, sau đó đóng khóa lại.
Tiếu Viễn Sơn mỉm cười rồi gật đầu, sau khi uống sạch ly cà phê mới đứng lên: “Nghe được những lời này của bà thì tôi yên tâm rồi. Nếu vậy, tôi cũng không làm phiền bà thêm nữa, xin đi trước.”
Bà Tư Đồ hành động rất nhanh chóng, chưa đến một tuần thì đã điều Tư Đồ Chấn Kinh đến một phân xưởng tại Đông Nam Á, lấy lý do là sang năm công ty sẽ ở nơi này tiến hành một dự án, nên ông ta phải qua đấy khảo sát trước.
Tư Đồ Chấn Kinh cũng chỉ con rằng mình đang đi một chuyến công tác ngắn, vẫn còn đang cực kỳ sung sướиɠ vì lần đầu tiên được giao nhiệm vụ lớn như vậy.
Ai mà ngờ được, ông ta lay lất tại mảnh đất nghèo khó ở Đông Nam Á tận bốn năm trời. Đợi đến khi ông ta về thì Tư Đồ Chấn Nhϊếp đã đi du học từ lâu.
Chào đón ông ta nào phải cuộc sống giàu sang sung sướиɠ đến nỗi lệ tràn khóe mi, mà chỉ là một tờ đơn ly hôn.
Tư Đồ phu nhân ném thẳng mớ tài liệu Tiếu Viễn Sơn đưa cho mình từ lâu vào mặt ông ta, không nói thêm bất cứ câu dư thừa nào.
Con trai đã lên Đại học, bản thân mình có thời gian, có sự nghiệp, cớ gì lại ham muốn một tên đàn ông vừa già vừa ngu kia chứ?
Tư Đồ Chấn Kinh, à không, Quách Chấn Kinh khóc sướt mướt sám hối. Tiếc là mấy năm sống ở Đông Nam Á, ông ta không có điều kiện chăm sóc mình cho thật tốt, mếu khóc một cái là nếp nhăn liền hiện đầy trên mặt, đã chẳng còn vẻ tuấn tú năm xưa.
Tư Đồ phu nhân yêu thích người đẹp đã nhìn khuôn mặt đó của ông ta đến chán ngấy rồi, dùng cách thức xử lý mà mình thuần thục nhất bao năm qua để đưa ông ta đi. Hẳn là cả đời này, ông ta cũng sẽ không thể xuất hiện ở thành phố O được nữa.
Tiếu Hi Hi không ngờ chú thím mình lại ra tay nhanh như thế, cô còn đang suy nghĩ rằng nếu như phiền quá thì cô cứ gϊếŧ Tư Đồ Chấn Kinh quách cho rồi.
Không cần dẫn theo Sở Hoài Nam, một mình cô tốc chiến tốc thắng, ắt hẳn có thể tránh được tất cả camera giám sát.
Cũng chẳng biết là Tư Đồ Chấn Kinh may mắn hay bất hạnh, ông ta không thể tránh khỏi việc bị tống đi, chôn chân ở Đông Nam Á, nhưng vẫn giữ được mạng của mình.
Sở Hoài Nam căng thẳng suốt mấy ngày, lúc này nghe Tiếu Hi Hi kể lại mới biết chuyện người đàn ông kia đã đi Đông Nam Á rồi.
Lúc ấy Tiếu Hi Hi đang bỏ vào miệng một miếng Takoyaki, nóng đến mức không ngừng hà hơi mà vẫn không nhả ra, nói cho cậu nghe với giọng rất thờ ơ: “Hẳn là ông ta không thể về nước trong thời gian ngắn đâu, mà dù có về cũng không sao, em vẫn có bọn chị mà.”
Con người sống trên đời này làm gì có thứ tự do tự tại thật sự nào, sẽ luôn luôn có thứ gì trói buộc mình, lắm khi còn là gông xiềng.
Với vài người là sự nghiệp, vài người thì là tình cảm, dù là cái nào, thì chướng ngại vật của Sở Hoài Nam cũng không nên là tên đàn ông đó.
“Cám ơn chị.”
Đôi mắt Sở Hoài Nam cười tới mức cong cong, một màng hơi nước bốc lên từ trong con ngươi đen nhánh. Cậu dùng sức chớp mắt hai cái, dằn xuống sự khác thường nơi khóe mắt.
“Em đâu cần cảm ơn… Ơ? Đó là, tuyết?”
Có thứ gì lạnh như băng sà xuống từ trên bầu trời, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi của Tiếu Hi Hi, hướng mắt mình nhìn vào mũi khiến Tiếu Hi Hi trông như bị lé vậy.
Cô vươn tay ra hòng muốn hứng lấy một bông tuyết nhìn thử. Bông tuyết từ tốn rơi từ trên trời xuống, một bông, lại một bông, khi rơi vào lòng bàn tay cô chỉ thấy lành lạnh, rồi tan ra thành giọt nước.
“Tuyết rơi!” Đám nhỏ vừa tan trường giơ hai tay lên trời, ngẩng đầu lên hoan hô.
Có người lấy di động ra quay một cái video ngắn, chia sẻ vào group chat bạn bè, nhắn thêm tin: “Tuyết đầu mùa nè.”
Sở Hoài Nam cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, năm trước, cậu vốn là người không thích tuyết rơi.
Thứ gọi là “tuyết” này quá lạnh lẽo, nhất là khi về đêm, nếu đúng lúc trông thấy tuyết rơi, sẽ khiến cõi lòng cậu bắt đầu lạnh toát, mùa đông chẳng còn chút ấm áp nào nữa.
Nhưng năm nay đã khác.
Cậu nhìn về phía Tiếu Hi Hi, Tiếu Hi Hi lần đầu tiên được trải nghiệm trận tuyết đầu mùa tại tinh cầu Lam Sắc đang tò mò lè lưỡi.
Sở Hoài Nam: “... Tiếu Hi Hi, chị đang làm gì đấy?”
Tiếu Hi Hi le lưỡi, đôi mắt to tròn nhìn cậu, hệt như một chú cún con xinh đẹp.
“Ăn tuyết, chị muốn nếm thử nó có vị gì.”
Sở Hoài Nam thở dài: “Rụt lưỡi lại đi, tuyết có vị không khác mấy với đá bào đâu, em dẫn chị đi ăn đá bào nhé? Ở tiệm có rưới thêm siro dâu ăn ngon kia ấy.”
Tiếu Hi Hi bèn rụt lưỡi lại, gật đầu đồng ý: “Được.”
Hình như Sở Hoài Nam không muốn cô ăn tuyết, vậy cô có thể đợi đến khi tuyết rơi nhiều hơn thì ăn ở trong sân luôn vậy.
Hai người sóng vai đi về phía trước. Trên đường đang có rất nhiều cô cậu học trò chia sẻ với bạn bè cả Weibo, còn có người quay video ghép thêm BGM phù hợp với cảnh tuyết trời đông nữa.
Khăn choàng đỏ của Tiếu Hi Hi có hơi lỏng ra, Sở Hoài Nam bèn dừng bước, thắt lại đàng hoàng cho cô.
Tiếu Hi Hi nghe thấy tiếng nhạc truyền đến gần đó, bèn ngẩng đầu nói với Sở Hoài Nam: “Gần đây chị có học một bài hát về tuyết rơi ngày đông đấy.”
Ngón tay thon dài của Sở Hoài Nam linh hoạt giúp cô đeo lại khăn choàng, vừa cười nói: “Hát em nghe thử?”
Tiếu Hi Hi nhớ lại lời bài hát, dùng chất giọng giòn giã hát vang: “Trận tuyết đầu tiên năm 2002, đã đến trễ hơn so với mọi năm một chút…”
Ở trong trường, Tiếu Hi Hi cũng có thể coi như là một nhân vật làm mưa làm gió, về cơ bản không ai là không biết ở lớp 8-1 có một cô gái là cô.
Bạn cùng lớp Tiếu Hi Hi vừa đi ngang qua: “...”
Học bá xinh đẹp đúng là có gu nghe nhạc đặc biệt thật… Người bạn cùng lớp nọ bỗng dưng thấy gáy mình lạnh buốt, vừa quay đầu nhìn lại đã nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Sở Hoài Nam.
Mặc dù cậu đang cười, nhưng lại chẳng khiến người ta cảm thấy có gì tốt lành.
Cậu bạn kia rụt cổ lại, bước chân thoăn thoắt.
Trong lòng quẩn đi quẩn lại: Ai nói em họ của học bá xinh đẹp có tính tình tốt vậy? Tốt chỗ nào? Đáng sợ chết tôi luôn rồi.
Sở Hoài Nam giúp cô sửa lại khăn choàng xong, cười nói: “Chị học từ đâu đấy?”
Tiếu Hi Hi: “Lúc dì Trương đi nấu cơm hay hát trong bếp lắm.”
Cô thường xuyên chạy vào phòng bếp tìm thức ăn, đi nhiều lần nên học lỏm được bài này luôn.
Cô còn hỏi dì Trương: “Thế tuyết mà rơi năm 2003 thì sao người ta không viết thêm một bài nữa ạ?”
Sở Hoài Nam: Thảo nào.