Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện
Chương 142: Mùa đông đã đến
Sở Hoài Nam sững sờ nhìn thiếu nữ trước mặt, mỗi một chữ, mỗi một từ mà cô nói ra đều truyền hết vào tai cậu một cách rất rõ ràng.
Cô biết hết tất cả về cậu.
Hẳn là cậu nên nghĩ tới điều đó sớm hơn mới phải, một người thông minh như cô thì làm sao mà có thể không nhìn ra được.
Cho dù cô đã biết cậu bết bát như vậy nhưng cô vẫn không có ác cảm gì với cậu, vậy thì điều đó có phải đại biểu cho sự…
Tiếu Hi Hi cầm túi tiền lên rồi thúc giục: “Nhanh lên, chị đói bụng.”
Sở Hoài Nam chớp chớp mắt, mạnh mẽ đè ép cảm xúc cuồn cuộn trong l*иg ngực xuống.
“Em tới liền đây.”
Cậu lờ mờ biết được những ý nghĩ trong đầu kia đại biểu cho cái gì, bởi vậy nên cậu không hề do dự mà ngăn chặn những suy nghĩ đó lên men.
Nhưng có một số tình cảm tựa như chiếc hộp Pandora, cho dù bạn có muốn quên lãng nó đi nhưng mà vẫn sẽ bị nó lôi kéo tâm trí.
Nhìn Tiếu Hi Hi đang đi ở phía trước, lần đầu tiên Sở Hoài Nam sinh ra khát vọng.
Ở một bên khác, lãnh đạo và giáo viên trường học đang hỏi thăm La Kính về chuyện cậu ta bị ngã cầu thang.
La Kính đang băng bó thạch cao cố gắng nhớ lại, có lẽ là vì quá mức đau đớn, hoặc là ngay lúc đó có rất đông người, xung quanh lại quá ầm ĩ, cho nên cậu ta cũng không nhớ nổi tại sao mình lại bị ngã xuống.
Là do cậu ta không cẩn thận dẫm trúng khoảng không sao?
Cậu ta có một tật xấu là vừa đi vừa chơi điện thoại, hôm nay cũng vậy, đợi đến khi nhận ra thì đã hơn một nửa cơ thể bị nghiêng về phía trước. Hình như lúc đó có một chút sức đẩy nhẹ ở sau lưng, nhưng khi cậu ta ngã xuống và nhìn lên thì ngay cả một cái bóng cũng không có.
Trường học đồng ý với yêu cầu của phụ huynh nên cũng đã điều tra thử.
Thời gian đó, hầu hết những học sinh không có trong phòng học thì đều tập trung ở siêu thị, còn lại nếu không đến chỗ máy bán hàng tự động, thì cũng là đi WC. Bởi vậy, không có nhiều người tới cầu thang phía Tây, còn học sinh phát hiện đầu tiên đã báo với cô giáo Cao ngay lập tức.
Muốn nói La Kính đã từng có xích mích với ai trong trường học thì đúng là cũng không ít. Gần đây nhất, là từng xảy ra xung đột với Tiếu Hi Hi vào ngày khai giảng. Tiếu Hi Hi vẫn luôn ngồi trong lớp, còn em họ Sở Hoài Nam của cô thì đi mua nước, khi về lại đi cùng với Vu Phong nên không có ai nghĩ tới hai người bọn họ.
Chuyện của La Kính cũng chỉ đành bỏ mặc cho qua như vậy.
Rất nhanh sau đó, cậu ta đã bó thạch cao đi học, cả người tiều tụy đi rất nhiều, khuôn mặt vốn dĩ phúng phính có chút trẻ con thì nay hoàn toàn gầy thành mặt trái xoan, độ nổi tiếng với đám nữ sinh cũng tăng lên không ít.
“Hi Hi, cậu nhìn La Kính thử xem, có phải là cậu ấy đẹp hơn so với lúc đầu hay không?” Tiết âm nhạc kết thúc, Lý Miểu đang trên đường về lớp học ngắm La Kính đi khập khiễng hỏi.
Tiếu Hi Hi quay đầu nhìn sang, tuy cô và La Kính cách nhau một lối đi nhỏ, nhưng chưa bao giờ đối mặt, khi lên lớp cô luôn nhìn thẳng, nếu không phải bảng đen thì chính là xem sách, cho nên căn bản là không phân tâm đến chỗ La Kính.
Trùng hợp, La Kính cũng nhìn qua, tầm mắt hai người chạm nhau, cả người La Kính đều cứng lại giống như một con thỏ bị bóp cổ.
Vì sao Tiếu Hi Hi lại nhìn mình?
Bộ dạng nhát gan nhỏ bé của cậu ta tựa như động vật nhỏ bị dọa sợ đến vỡ mật, trông cũng khá thú vị.
La Kính điềm tĩnh hơn so với ban đầu rất nhiều, nhận được “sự giáo dục” của Tiếu Hi Hi, khí chất cả người cậu ta cũng thay đổi.
Mặc đồng phục đàng hoàng, nói chuyện tử tế, không còn có bản chất một tên cà lơ phất phơ nữa.
Như vậy rất tốt, đây mới là dáng vẻ mà một thiếu niên nên có, bây giờ cậu ta tốt hơn rất nhiều so với lần gặp đầu tiên.
Quả nhiên, cậu ta chính là thiếu đòn.
Tiếu Hi Hi nhìn một lượt trên mặt cậu ta rồi thu hồi ánh mắt.
“Không đẹp trai bằng Hoài Nam.” Tiếu Hi Hi quay đầu, trả lời không chút do dự.
Sở Hoài Nam đi gần bên cạnh cô duỗi thẳng lưng, vành tai có hơi run run.
Lý Kiểu: “Hai người bọn họ không giống nhau.”
Lý Hi Hi khó hiểu: “Không giống cái gì?”
Lý Miểu nhìn về phía Sở Hoài Nam, ánh mắt của cậu lập lòe, trông có hơi nguy hiểm, nhưng rồi khi cô ấy chớp chớp mắt nhìn lại, cậu vẫn là dáng vẻ như bình thường, cười mềm mại, tựa như nụ hoa vừa mới chớm nở.
Có lẽ là cô nhìn nhầm rồi.
“Là loại hình đó... Sở Hoài Nam là kiểu giống hoàng tử, tính cách mềm mại lại học giỏi, còn La Kính thì khác, cậu ta giống như một con báo săn, xấu xa, lưu manh. Tớ đã nói với cậu rồi, nữ sinh rất dễ bị nam sinh hư hỏng hấp dẫn.”
Tiếu Hi Hi không nói gì, chỉ nghĩ thầm trong lòng: Báo săn à? Cô thấy cậu ta giống một con mèo hoa hơn.
Tính cách Hoài Nam mềm mại? Chắc cô ấy có hiểu nhầm gì rồi.
Dưới thẩm mỹ của Tiếu Hi Hi thì La Kính cũng chỉ như một nam sinh bình thường.
Hoài Nam tuấn tú hơn nhiều, ngũ quan tinh xảo, nhìn đâu cũng thấy rất mềm mại, nhưng dưới cánh hoa đó lại ẩn giấu một hàng cưa hình răng nhọn.
Khi mâu thuẫn đến một trình độ nhất định thì sẽ sinh ra mỹ cảm.
“Hoài Nam đẹp trai hơn.”Tiếu Hi Hi nói lại một lần.
Lý Kiểu nói đùa: “Xem ra là Tiếu Hi Hi cậu đây thích loại hình ngoan ngoãn rồi.”
Tiếu Hi Hi: “Cậu nói tớ thích?”
Lý Miểu: “Này, chắc cậu không thuần khiết đến vậy đâu chứ?”
Tiếu Hi Hi lắc đầu: “Tớ không biết mình thích loại hình như thế nào.”
Hi Hi Gritt ngoại trừ tức giận thì đều không có tình cảm gì quá rõ ràng, đây là chứng bệnh thoái hóa tình cảm.
Khi tức giận cũng không đạt đến trình độ gầm thét của người ở tinh cầu Lam Sắc, nhiều nhất chỉ là ngứa chân ngứa tay, muốn đánh người thôi.
Cho nên mới trở thành vấn đề nan giải, độc thân tới giờ.
Những người được phê chuẩn giải ngũ cùng với cô, khi cởi giáp xuống thì có người quyết tâm sống một cuộc sống độc thân, người theo chủ nghĩa kết đôi, đa phần đều thành một cặp.
Cô cũng không muốn độc thân cả đời, cũng không muốn cả đời sống trong sự chết lặng.
Khi cô xuyên đến tinh cầu Lam Sắc, cô cứ nghĩ rằng đây là một cơ hội dành cho cô.
Cô có thể nếm thử rất nhiều chuyện để tăng sự phong phú cho kinh nghiệm trong cuộc đời cô, như vậy thì có thể bổ sung sự khuyết thiếu tình cảm của cô hay không?
Cô từng bước quan sát, cũng từng bước áp dụng lên thực tiễn.
Bộ dạng Lý Miểu thần bí khó lường: “Cậu chưa từng đọc truyện tranh thiếu nữ hay sao?”
Tiếu Hi Hi nghiêm trang trả lời: “Gần đây tớ đang xem “Nhóc Maruko”, rất thú vị.”
Lý Miểu một lời khó nói hết: “... Hi Hi à, cậu còn nhỏ lắm.”
Trong lòng Tiếu Hi Hi nghĩ: Cô bé này thật thú vị, số tuổi thật sự của cô còn có thể làm mẹ của cô ấy luôn đấy.
Tiếu Hi Hi không biết rằng Sở Hoài Nam đang ở bên cạnh vì những lời nói của cô mà tim đập lúc cao, lúc thấp, lúc nhanh, lúc chậm, chưa một giây nào ngừng lại.
Mà La Kính vừa bị Tiếu Hi Hi nhìn qua đang ở phía sau bọn họ, lúc này vẫn còn đang ám ảnh ánh mắt kia của cô.
La Kính cảm thấy bản thân mình bị bệnh mất rồi.
Cậu ta quá sợ hãi Tiếu Hi Hi nên từng cử chỉ, từng hành động của cô đều tác động lên tới dây thần kinh của cậu ta.
Chỉ cần Tiếu Hi Hi có động tác gì thì cậu sẽ nhìn qua đầu tiên.
Cậu ta không dám nhìn trực diện, nên chỉ có thể không ngừng dò xét cái người mạnh đến mức không giống như nữ sinh này qua khóe mắt.
Nhìn lâu rồi, bỗng nhiên La Kính nhận ra rằng, hoặc phải nói từ lần đầu tiên mà cậu ta nhìn thấy cô thì cậu ta đã biết, cô rất xinh đẹp. Nhưng mà cậu ta phát hiện, cô thật sự rất ưa nhìn, cho dù mặt không cảm xúc cũng có thể khiến cho người ta không rời mắt được.
Bởi vậy, khi Tiếu Hi Hi nhìn lướt qua cậu ta với ánh mắt không chút thù địch, trái tim của La Kính bỗng đập nhanh hơn.
Giống như bị mắc phải hội chứng Stockholm* vậy.
(*: Hội chứng Stockholm là một phản ứng tâm lý xảy ra khi các con tin hoặc nạn nhân của một vụ bắt cóc có liên kết với những kẻ bắt cóc hoặc lạm dụng hay giam giữ họ. Các con tin hoặc nạn nhân bị lạm dụng có thể có cảm giác đồng cảm với kẻ giam cầm họ. Điều này hoàn toàn trái ngược với sự sợ hãi, kinh hoàng hoặc thậm chí khinh bỉ mà nhiều người thường nghĩ đến mỗi khi đề cập đến tâm lý của các nạn nhân trong một vụ bắt cóc.)
Từ khi La Kính quen biết Tiếu Hi Hi, nếu như cô không giẫm cậu ta, đạp cậu ta thì cũng là nghiền ép cậu ta.
Một ánh mắt ngẫu nhiên lơ đãng, cũng có thể làm cho cậu ta ngượng ngùng đến mức tim đập dồn dập.
La Kính che ngực nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mình thật sự có bệnh rồi.”
Tháng mười trôi qua, thời tiết nhanh chóng lạnh xuống.
Thím Chung Lệ Mẫn sợ hai đứa trẻ lạnh nên đã chuẩn bị áo khoác cho Sở Hoài Nam và Tiếu Hi Hi từ sớm. Của Sở Hoài Nam là áo nhung len dài màu đen, còn Tiếu Hi Hi là áo nhung len ngắn màu đỏ.
Áo khoác màu đỏ rất tôn da, làm nổi bật lên gương mặt môi hồng răng trắng, mắt to ngập nước của cô.
Ở dưới mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, phối hợp với đôi vớ dài trên chân, chỉ để lộ ra đầu gối, vừa trắng nõn, vừa tinh tế.
Khi đi vào lớp, các bạn học nam đều lén lút nhìn nhiều hơn.
Sở Hoài Nam bình tĩnh chặn trước người cô, che chắn phần lớn ánh mắt.
Tiếu Hi Hi: “Hoài Nam, em chặn đường chị rồi.” Sở Hoài Nam đang trong tuổi dậy thì nên cao lên rất nhanh, vốn dĩ con trai đã cao rồi thì hình như bây giờ lại cao hơn chút nữa. Cậu đứng ở đằng trước như vậy thì Tiếu Hi Hi chẳng thấy cái gì nữa.
Sở Hoài Nam giống như vô tình hỏi: “Chị có muốn mang đôi vớ dài hơn chút không?”
Tiếu Hi Hi: “Đây đã là dài nhất rồi.”
Sở Hoài Nam cân nhắc nói: “Không thì chị mang nịt gối đi, nếu không sau này khi già rồi sẽ bị thấp khớp đấy.”
Tiếu Hi Hi: “Chị không sao.” Đừng nói là bị thấp khớp, cho dù cô có bao nhiêu tuổi thì cũng đều có thể bước đi như bay, cho đến khi nào sinh mạng này biến mất.
Sở Hoài Nam chân thành nói: “Có sao đấy, chị có thể sẽ bị phong thấp.” Vừa nói xong, cậu lấy điện thoại ra cho cô tìm kiếm, tác hại của việc mặc váy ngắn vào trời lạnh.
Những câu trả lời trên mạng vô cùng kỳ quái, luôn luôn có đáp án mà cậu “muốn”.
Tiếu Hi Hi nghi ngờ nhìn bầu trời quang đãng không mây, bây giờ thời tiết có lạnh không?
Nhưng cô là chị gái tốt, sẽ không tranh cãi với em trai.
Cho dù là dỗ trẻ con thì cô cũng rất phối hợp mang nịt gối vào, kết quả ngay cả cửa nhà còn chưa bước ra thì đã bị thím Chung Lệ Mẫn ngăn cản: “Hi Hi, con nhìn con này, trái một lớp, phải một lớp, trông không đẹp đâu. Con mau gỡ nịt gối ra đi, con cũng đâu có luyện tập hạng mục thể dục.”
Sở Hoài Nam đứng bên cạnh nói: “Trên mạng nói là nếu để lộ đầu gối sẽ dễ bị phong thấp và thấp khớp đó mẹ ạ.”
Chung Lệ Mẫn nở nụ cười: “Hi Hi mới có bao nhiêu đâu, hơn nữa thời tiết cũng không lạnh lắm, không sao đâu con.”
Nụ cười nơi khóe môi của Sở Hoài Nam cứng lại, sau đấy không nói gì nữa.
Tiếu Hi Hi cởi nịt gối ra đặt trên bàn trà, Sở Hoài Nam nhân lúc không ai chú ý bỏ vào trong túi quần.
Vừa đến trường học, cậu lập tức lấy nịt gối ra: “Em mang theo cho chị này.”
Tiếu Hi Hi: “Thím nói không cần mang.”
Sở Hoài Nam cười, bắt đầu nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Mẹ không hiểu, chúng ta phải bắt kịp thời đại, phải nghe theo thành quả nghiên cứu mới.”
Tuy không biết vì sao Sở Hoài Nam lại cố chấp với cái nịt gối như vậy, nhưng Tiếu Hi Hi thấy cậu tận tình khuyên bảo như thế nên cũng cầm lấy rồi đeo lên.
Tiếu Hi Hi đeo cái nịt gối dài hơn vớ duy trì tới tháng mười một, khi đến tháng mười hai, quần đồng phục của nữ sinh được phát xuống.
Sở Hoài Nam cười gật đầu: “Cái này đẹp hơn váy nhiều.”
Tiếu Hi Hi không quan trọng việc mặc cái gì, nhưng cô vẫn thích mặc quần hơn so với váy.
Ừm, không hổ là em trai cô, suy nghĩ giống cô y đúc.
Tới tháng mười hai, vì nghênh đón kỳ thi cuối kỳ nên nhiệt huyết học tập trong lớp tăng vọt chưa từng có.
Tháng mười hai cũng là sinh nhật của Tiếu Hi Hi, trùng hợp là sinh nhật của Hi Hi Gritt cũng ngay trong tháng này, không biết là do cô ảnh hưởng đến người trong thế giới nhỏ này, hay chỉ trùng hợp là nhân vật trong sách này có cùng ngày sinh nhật với cô thôi.
Ủy viên sinh hoạt sẽ ghi lại sinh nhật của từng bạn học, rồi trong buổi họp lớp đầu tháng sẽ thông báo cho mọi người biết rằng tháng này sẽ có sinh nhật của bạn nào. Nếu sinh nhật đúng lúc nằm trong kỳ nghỉ, thì các bạn học chỉ có thể chúc mừng thông qua nhóm lớp.
Sinh nhật của Đồ Hoan Hoan cũng vừa vặn nằm trong tháng này, bạn bè có quan hệ tốt thì khi đến sinh nhật sẽ tặng quà cho nhau.
Tiếu Hi Hi bí mật đánh giá Đồ Hoan Hoan vài lần.
Trong ấn tượng của cô, cô bé này và người mẹ không có trách nhiệm trong sách có sự chênh lệch rất lớn.
Tuy cô ấy nhát gan, lại thiếu quyết đoán, thường hay suy nghĩ vì người khác mà để bản thân mình chịu tủi thân, nhưng không thể phủ nhận được rằng cô ấy là một người tốt.
Sau khi Tiếu Hi Hi trải qua một loạt suy nghĩ sâu xa, cô quyết định sẽ tặng cho cô ấy một món “quà sinh nhật."
Cô biết hết tất cả về cậu.
Hẳn là cậu nên nghĩ tới điều đó sớm hơn mới phải, một người thông minh như cô thì làm sao mà có thể không nhìn ra được.
Cho dù cô đã biết cậu bết bát như vậy nhưng cô vẫn không có ác cảm gì với cậu, vậy thì điều đó có phải đại biểu cho sự…
Tiếu Hi Hi cầm túi tiền lên rồi thúc giục: “Nhanh lên, chị đói bụng.”
Sở Hoài Nam chớp chớp mắt, mạnh mẽ đè ép cảm xúc cuồn cuộn trong l*иg ngực xuống.
“Em tới liền đây.”
Cậu lờ mờ biết được những ý nghĩ trong đầu kia đại biểu cho cái gì, bởi vậy nên cậu không hề do dự mà ngăn chặn những suy nghĩ đó lên men.
Nhưng có một số tình cảm tựa như chiếc hộp Pandora, cho dù bạn có muốn quên lãng nó đi nhưng mà vẫn sẽ bị nó lôi kéo tâm trí.
Nhìn Tiếu Hi Hi đang đi ở phía trước, lần đầu tiên Sở Hoài Nam sinh ra khát vọng.
Ở một bên khác, lãnh đạo và giáo viên trường học đang hỏi thăm La Kính về chuyện cậu ta bị ngã cầu thang.
La Kính đang băng bó thạch cao cố gắng nhớ lại, có lẽ là vì quá mức đau đớn, hoặc là ngay lúc đó có rất đông người, xung quanh lại quá ầm ĩ, cho nên cậu ta cũng không nhớ nổi tại sao mình lại bị ngã xuống.
Là do cậu ta không cẩn thận dẫm trúng khoảng không sao?
Cậu ta có một tật xấu là vừa đi vừa chơi điện thoại, hôm nay cũng vậy, đợi đến khi nhận ra thì đã hơn một nửa cơ thể bị nghiêng về phía trước. Hình như lúc đó có một chút sức đẩy nhẹ ở sau lưng, nhưng khi cậu ta ngã xuống và nhìn lên thì ngay cả một cái bóng cũng không có.
Trường học đồng ý với yêu cầu của phụ huynh nên cũng đã điều tra thử.
Thời gian đó, hầu hết những học sinh không có trong phòng học thì đều tập trung ở siêu thị, còn lại nếu không đến chỗ máy bán hàng tự động, thì cũng là đi WC. Bởi vậy, không có nhiều người tới cầu thang phía Tây, còn học sinh phát hiện đầu tiên đã báo với cô giáo Cao ngay lập tức.
Muốn nói La Kính đã từng có xích mích với ai trong trường học thì đúng là cũng không ít. Gần đây nhất, là từng xảy ra xung đột với Tiếu Hi Hi vào ngày khai giảng. Tiếu Hi Hi vẫn luôn ngồi trong lớp, còn em họ Sở Hoài Nam của cô thì đi mua nước, khi về lại đi cùng với Vu Phong nên không có ai nghĩ tới hai người bọn họ.
Chuyện của La Kính cũng chỉ đành bỏ mặc cho qua như vậy.
Rất nhanh sau đó, cậu ta đã bó thạch cao đi học, cả người tiều tụy đi rất nhiều, khuôn mặt vốn dĩ phúng phính có chút trẻ con thì nay hoàn toàn gầy thành mặt trái xoan, độ nổi tiếng với đám nữ sinh cũng tăng lên không ít.
“Hi Hi, cậu nhìn La Kính thử xem, có phải là cậu ấy đẹp hơn so với lúc đầu hay không?” Tiết âm nhạc kết thúc, Lý Miểu đang trên đường về lớp học ngắm La Kính đi khập khiễng hỏi.
Tiếu Hi Hi quay đầu nhìn sang, tuy cô và La Kính cách nhau một lối đi nhỏ, nhưng chưa bao giờ đối mặt, khi lên lớp cô luôn nhìn thẳng, nếu không phải bảng đen thì chính là xem sách, cho nên căn bản là không phân tâm đến chỗ La Kính.
Trùng hợp, La Kính cũng nhìn qua, tầm mắt hai người chạm nhau, cả người La Kính đều cứng lại giống như một con thỏ bị bóp cổ.
Vì sao Tiếu Hi Hi lại nhìn mình?
Bộ dạng nhát gan nhỏ bé của cậu ta tựa như động vật nhỏ bị dọa sợ đến vỡ mật, trông cũng khá thú vị.
La Kính điềm tĩnh hơn so với ban đầu rất nhiều, nhận được “sự giáo dục” của Tiếu Hi Hi, khí chất cả người cậu ta cũng thay đổi.
Mặc đồng phục đàng hoàng, nói chuyện tử tế, không còn có bản chất một tên cà lơ phất phơ nữa.
Như vậy rất tốt, đây mới là dáng vẻ mà một thiếu niên nên có, bây giờ cậu ta tốt hơn rất nhiều so với lần gặp đầu tiên.
Quả nhiên, cậu ta chính là thiếu đòn.
Tiếu Hi Hi nhìn một lượt trên mặt cậu ta rồi thu hồi ánh mắt.
“Không đẹp trai bằng Hoài Nam.” Tiếu Hi Hi quay đầu, trả lời không chút do dự.
Sở Hoài Nam đi gần bên cạnh cô duỗi thẳng lưng, vành tai có hơi run run.
Lý Kiểu: “Hai người bọn họ không giống nhau.”
Lý Hi Hi khó hiểu: “Không giống cái gì?”
Lý Miểu nhìn về phía Sở Hoài Nam, ánh mắt của cậu lập lòe, trông có hơi nguy hiểm, nhưng rồi khi cô ấy chớp chớp mắt nhìn lại, cậu vẫn là dáng vẻ như bình thường, cười mềm mại, tựa như nụ hoa vừa mới chớm nở.
Có lẽ là cô nhìn nhầm rồi.
“Là loại hình đó... Sở Hoài Nam là kiểu giống hoàng tử, tính cách mềm mại lại học giỏi, còn La Kính thì khác, cậu ta giống như một con báo săn, xấu xa, lưu manh. Tớ đã nói với cậu rồi, nữ sinh rất dễ bị nam sinh hư hỏng hấp dẫn.”
Tiếu Hi Hi không nói gì, chỉ nghĩ thầm trong lòng: Báo săn à? Cô thấy cậu ta giống một con mèo hoa hơn.
Tính cách Hoài Nam mềm mại? Chắc cô ấy có hiểu nhầm gì rồi.
Dưới thẩm mỹ của Tiếu Hi Hi thì La Kính cũng chỉ như một nam sinh bình thường.
Hoài Nam tuấn tú hơn nhiều, ngũ quan tinh xảo, nhìn đâu cũng thấy rất mềm mại, nhưng dưới cánh hoa đó lại ẩn giấu một hàng cưa hình răng nhọn.
Khi mâu thuẫn đến một trình độ nhất định thì sẽ sinh ra mỹ cảm.
“Hoài Nam đẹp trai hơn.”Tiếu Hi Hi nói lại một lần.
Lý Kiểu nói đùa: “Xem ra là Tiếu Hi Hi cậu đây thích loại hình ngoan ngoãn rồi.”
Tiếu Hi Hi: “Cậu nói tớ thích?”
Lý Miểu: “Này, chắc cậu không thuần khiết đến vậy đâu chứ?”
Tiếu Hi Hi lắc đầu: “Tớ không biết mình thích loại hình như thế nào.”
Hi Hi Gritt ngoại trừ tức giận thì đều không có tình cảm gì quá rõ ràng, đây là chứng bệnh thoái hóa tình cảm.
Khi tức giận cũng không đạt đến trình độ gầm thét của người ở tinh cầu Lam Sắc, nhiều nhất chỉ là ngứa chân ngứa tay, muốn đánh người thôi.
Cho nên mới trở thành vấn đề nan giải, độc thân tới giờ.
Những người được phê chuẩn giải ngũ cùng với cô, khi cởi giáp xuống thì có người quyết tâm sống một cuộc sống độc thân, người theo chủ nghĩa kết đôi, đa phần đều thành một cặp.
Cô cũng không muốn độc thân cả đời, cũng không muốn cả đời sống trong sự chết lặng.
Khi cô xuyên đến tinh cầu Lam Sắc, cô cứ nghĩ rằng đây là một cơ hội dành cho cô.
Cô có thể nếm thử rất nhiều chuyện để tăng sự phong phú cho kinh nghiệm trong cuộc đời cô, như vậy thì có thể bổ sung sự khuyết thiếu tình cảm của cô hay không?
Cô từng bước quan sát, cũng từng bước áp dụng lên thực tiễn.
Bộ dạng Lý Miểu thần bí khó lường: “Cậu chưa từng đọc truyện tranh thiếu nữ hay sao?”
Tiếu Hi Hi nghiêm trang trả lời: “Gần đây tớ đang xem “Nhóc Maruko”, rất thú vị.”
Lý Miểu một lời khó nói hết: “... Hi Hi à, cậu còn nhỏ lắm.”
Trong lòng Tiếu Hi Hi nghĩ: Cô bé này thật thú vị, số tuổi thật sự của cô còn có thể làm mẹ của cô ấy luôn đấy.
Tiếu Hi Hi không biết rằng Sở Hoài Nam đang ở bên cạnh vì những lời nói của cô mà tim đập lúc cao, lúc thấp, lúc nhanh, lúc chậm, chưa một giây nào ngừng lại.
Mà La Kính vừa bị Tiếu Hi Hi nhìn qua đang ở phía sau bọn họ, lúc này vẫn còn đang ám ảnh ánh mắt kia của cô.
La Kính cảm thấy bản thân mình bị bệnh mất rồi.
Cậu ta quá sợ hãi Tiếu Hi Hi nên từng cử chỉ, từng hành động của cô đều tác động lên tới dây thần kinh của cậu ta.
Chỉ cần Tiếu Hi Hi có động tác gì thì cậu sẽ nhìn qua đầu tiên.
Cậu ta không dám nhìn trực diện, nên chỉ có thể không ngừng dò xét cái người mạnh đến mức không giống như nữ sinh này qua khóe mắt.
Nhìn lâu rồi, bỗng nhiên La Kính nhận ra rằng, hoặc phải nói từ lần đầu tiên mà cậu ta nhìn thấy cô thì cậu ta đã biết, cô rất xinh đẹp. Nhưng mà cậu ta phát hiện, cô thật sự rất ưa nhìn, cho dù mặt không cảm xúc cũng có thể khiến cho người ta không rời mắt được.
Bởi vậy, khi Tiếu Hi Hi nhìn lướt qua cậu ta với ánh mắt không chút thù địch, trái tim của La Kính bỗng đập nhanh hơn.
Giống như bị mắc phải hội chứng Stockholm* vậy.
(*: Hội chứng Stockholm là một phản ứng tâm lý xảy ra khi các con tin hoặc nạn nhân của một vụ bắt cóc có liên kết với những kẻ bắt cóc hoặc lạm dụng hay giam giữ họ. Các con tin hoặc nạn nhân bị lạm dụng có thể có cảm giác đồng cảm với kẻ giam cầm họ. Điều này hoàn toàn trái ngược với sự sợ hãi, kinh hoàng hoặc thậm chí khinh bỉ mà nhiều người thường nghĩ đến mỗi khi đề cập đến tâm lý của các nạn nhân trong một vụ bắt cóc.)
Từ khi La Kính quen biết Tiếu Hi Hi, nếu như cô không giẫm cậu ta, đạp cậu ta thì cũng là nghiền ép cậu ta.
Một ánh mắt ngẫu nhiên lơ đãng, cũng có thể làm cho cậu ta ngượng ngùng đến mức tim đập dồn dập.
La Kính che ngực nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mình thật sự có bệnh rồi.”
Tháng mười trôi qua, thời tiết nhanh chóng lạnh xuống.
Thím Chung Lệ Mẫn sợ hai đứa trẻ lạnh nên đã chuẩn bị áo khoác cho Sở Hoài Nam và Tiếu Hi Hi từ sớm. Của Sở Hoài Nam là áo nhung len dài màu đen, còn Tiếu Hi Hi là áo nhung len ngắn màu đỏ.
Áo khoác màu đỏ rất tôn da, làm nổi bật lên gương mặt môi hồng răng trắng, mắt to ngập nước của cô.
Ở dưới mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, phối hợp với đôi vớ dài trên chân, chỉ để lộ ra đầu gối, vừa trắng nõn, vừa tinh tế.
Khi đi vào lớp, các bạn học nam đều lén lút nhìn nhiều hơn.
Sở Hoài Nam bình tĩnh chặn trước người cô, che chắn phần lớn ánh mắt.
Tiếu Hi Hi: “Hoài Nam, em chặn đường chị rồi.” Sở Hoài Nam đang trong tuổi dậy thì nên cao lên rất nhanh, vốn dĩ con trai đã cao rồi thì hình như bây giờ lại cao hơn chút nữa. Cậu đứng ở đằng trước như vậy thì Tiếu Hi Hi chẳng thấy cái gì nữa.
Sở Hoài Nam giống như vô tình hỏi: “Chị có muốn mang đôi vớ dài hơn chút không?”
Tiếu Hi Hi: “Đây đã là dài nhất rồi.”
Sở Hoài Nam cân nhắc nói: “Không thì chị mang nịt gối đi, nếu không sau này khi già rồi sẽ bị thấp khớp đấy.”
Tiếu Hi Hi: “Chị không sao.” Đừng nói là bị thấp khớp, cho dù cô có bao nhiêu tuổi thì cũng đều có thể bước đi như bay, cho đến khi nào sinh mạng này biến mất.
Sở Hoài Nam chân thành nói: “Có sao đấy, chị có thể sẽ bị phong thấp.” Vừa nói xong, cậu lấy điện thoại ra cho cô tìm kiếm, tác hại của việc mặc váy ngắn vào trời lạnh.
Những câu trả lời trên mạng vô cùng kỳ quái, luôn luôn có đáp án mà cậu “muốn”.
Tiếu Hi Hi nghi ngờ nhìn bầu trời quang đãng không mây, bây giờ thời tiết có lạnh không?
Nhưng cô là chị gái tốt, sẽ không tranh cãi với em trai.
Cho dù là dỗ trẻ con thì cô cũng rất phối hợp mang nịt gối vào, kết quả ngay cả cửa nhà còn chưa bước ra thì đã bị thím Chung Lệ Mẫn ngăn cản: “Hi Hi, con nhìn con này, trái một lớp, phải một lớp, trông không đẹp đâu. Con mau gỡ nịt gối ra đi, con cũng đâu có luyện tập hạng mục thể dục.”
Sở Hoài Nam đứng bên cạnh nói: “Trên mạng nói là nếu để lộ đầu gối sẽ dễ bị phong thấp và thấp khớp đó mẹ ạ.”
Chung Lệ Mẫn nở nụ cười: “Hi Hi mới có bao nhiêu đâu, hơn nữa thời tiết cũng không lạnh lắm, không sao đâu con.”
Nụ cười nơi khóe môi của Sở Hoài Nam cứng lại, sau đấy không nói gì nữa.
Tiếu Hi Hi cởi nịt gối ra đặt trên bàn trà, Sở Hoài Nam nhân lúc không ai chú ý bỏ vào trong túi quần.
Vừa đến trường học, cậu lập tức lấy nịt gối ra: “Em mang theo cho chị này.”
Tiếu Hi Hi: “Thím nói không cần mang.”
Sở Hoài Nam cười, bắt đầu nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Mẹ không hiểu, chúng ta phải bắt kịp thời đại, phải nghe theo thành quả nghiên cứu mới.”
Tuy không biết vì sao Sở Hoài Nam lại cố chấp với cái nịt gối như vậy, nhưng Tiếu Hi Hi thấy cậu tận tình khuyên bảo như thế nên cũng cầm lấy rồi đeo lên.
Tiếu Hi Hi đeo cái nịt gối dài hơn vớ duy trì tới tháng mười một, khi đến tháng mười hai, quần đồng phục của nữ sinh được phát xuống.
Sở Hoài Nam cười gật đầu: “Cái này đẹp hơn váy nhiều.”
Tiếu Hi Hi không quan trọng việc mặc cái gì, nhưng cô vẫn thích mặc quần hơn so với váy.
Ừm, không hổ là em trai cô, suy nghĩ giống cô y đúc.
Tới tháng mười hai, vì nghênh đón kỳ thi cuối kỳ nên nhiệt huyết học tập trong lớp tăng vọt chưa từng có.
Tháng mười hai cũng là sinh nhật của Tiếu Hi Hi, trùng hợp là sinh nhật của Hi Hi Gritt cũng ngay trong tháng này, không biết là do cô ảnh hưởng đến người trong thế giới nhỏ này, hay chỉ trùng hợp là nhân vật trong sách này có cùng ngày sinh nhật với cô thôi.
Ủy viên sinh hoạt sẽ ghi lại sinh nhật của từng bạn học, rồi trong buổi họp lớp đầu tháng sẽ thông báo cho mọi người biết rằng tháng này sẽ có sinh nhật của bạn nào. Nếu sinh nhật đúng lúc nằm trong kỳ nghỉ, thì các bạn học chỉ có thể chúc mừng thông qua nhóm lớp.
Sinh nhật của Đồ Hoan Hoan cũng vừa vặn nằm trong tháng này, bạn bè có quan hệ tốt thì khi đến sinh nhật sẽ tặng quà cho nhau.
Tiếu Hi Hi bí mật đánh giá Đồ Hoan Hoan vài lần.
Trong ấn tượng của cô, cô bé này và người mẹ không có trách nhiệm trong sách có sự chênh lệch rất lớn.
Tuy cô ấy nhát gan, lại thiếu quyết đoán, thường hay suy nghĩ vì người khác mà để bản thân mình chịu tủi thân, nhưng không thể phủ nhận được rằng cô ấy là một người tốt.
Sau khi Tiếu Hi Hi trải qua một loạt suy nghĩ sâu xa, cô quyết định sẽ tặng cho cô ấy một món “quà sinh nhật."