Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 117: Đón tân nương tử



Khi Mộc Thải Thải nghe Lý trưởng lão bảo giáo chủ sắp thành thân với muội muội nàng ấy, nàng ấy đầu tiên là ngạc nhiên một hồi, sau đấy không chắc chắn hỏi lại: “Bà nói ai cơ? Nhiêu Nhiêu với giáo chủ á?”
Lý trưởng lão thầm nghĩ: “Giả bộ, cô giả bộ tiếp đi, muội muội cô lén lút tiếp cận giáo chủ như thế nào, trong lòng cô không phải biết rõ sao?”
Nhưng trên mặt bà vẫn nợ nụ cười, Lý trưởng lão nhìn có vẻ vui mừng vô cùng: “Đúng đấy, phải chúc mừng Tả hộ pháp rồi, cô sắp làm tỷ tỷ của giáo chủ rồi đấy.”
Mộc Thải Thải căn bản không nghe được sự giễu cợt bên trong lời nói của Lý trưởng lão, nàng ấy lập tức xoay người bay đi.
Nàng ấy ngó lơ tiếng gọi của Lý trưởng lão đứng đằng sau, bây giờ Mộc Thải Thải chỉ muốn đi tìm muội muội nàng ấy để kiểm chứng thôi.
Khi Mộc Thải Thải đến Hoa Uyển, Mộc Nhiêu Nhiêu đang đo kích cỡ áo cưới, nàng thấy Mộc Thải Thải đến thì liền vội bảo Mộc Thải Thải vào trong ngồi, thấy tỷ tỷ hình như có chuyện gì muốn nói, nàng bảo các nữ giáo đồ bên cạnh lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai tỷ muội, nàng mới hỏi: “Sao thế ạ?”
Mộc Thải Thải: “Ta nghe Lý trưởng lão bảo, muội và giáo chủ sắp thành hôn ư?”
Mộc Nhiêu Nhiêu cười bảo: “Mới quyết định hồi buổi chiều, cũng đột ngột nên quên nói cho tỷ biết, phải chuẩn bị nhiều thứ quá.”
Còn 6 ngày nữa là đến ngày đại hôn, nếu không tranh thủ thì không kịp, đặc biệt áo gấm mũ phượng, phải bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị trong hôm nay.
Mộc Thải Thải thật sự nghĩ không thông, tại sao sự việc lại phát triển đến bước đường này. Muội muội nàng ấy làm một món cá cho giáo chủ rồi bị giáo chủ nhắm trúng?
Mộc Thải Thải mở miệng: “Muội muội, muội nói cho tỷ tỷ biết, muội cho giáo chủ ăn cá gì thế?”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “… Thì cá sông bình thường thôi.”
Mộc Thải Thải cố chấp hỏi tiếp: “Bắt ở con sông nào?”
Mộc Nhiêu Nhiêu chột dạ chớp chớp mắt: “Thì con sống sau núi đấy ạ.”
Mộc Thải Thải: “Ngày mai muội rảnh thì đưa tỷ tỷ đi xem thử.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Ngày mai muội và giáo chủ phải đi dạo hồ… Mấy ngày sau thì phải bận chuyện đại hôn, có thể không dành ra được thời gian được đâu.”
Mộc Thải Thải: “Cũng không vội, đợi muội bận xong rồi thì phải đưa tỷ tỷ đi xem đấy nhé.”
Mộc Thải Thải chỉnh lại chiếc áo choàng trên người rồi nói tiếp: “Mối hôn sự này, muội tự nguyện đúng không?”
Tuy rằng ngày thường Mộc Thải Thải điên điên khùng khùng, nhưng đối với cô muội muội nương tựa nhau mà sống này, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng nàng rất quan tâm muội muội.
Mộc Nhiêu Nhiêu cười bảo: “Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, muội tự nguyện mà.”
Mộc Thải Thải gật đầu: “Tỷ cũng đoán là muội tự nguyện, dù sao muội cũng thích nhất là chàng lang quân tuấn tú.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “…”
Mộc Thải Thải: “Tuy tỷ không biết giữa muội và giáo chủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tính tình của giáo chủ tỷ cũng biết rõ.”
“Dựa vào những điều tỷ tỷ muội biết về giáo chủ thì ngài ấy độc ác tàn nhẫn, tính cách khá là kích động, còn thù dai lắm, tỷ nhớ có một lần ngài ấy dặn dò tỷ đi….”
Sau đó Mộc Thải Thải bắt đầu màn talkshow kéo dài hai khắc của mình, bóc phốt từng chuyện cũ trời ơi đất hỡi của Sầm Không, không chừa tí thể diện nào cho giáo chủ, trong đó còn có một ít cảm xúc cá nhân cuồng liệt.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “…”
May là nàng đấy, nếu là tân nương khác thì chắc đã chạy trốn ngay trong đêm rồi.
Sau khi phê bình khuyết điểm của giáo chủ, Mộc Thải Thải lại chuyển đề tài: “Nhưng mà, tỷ tỷ làm việc bên cạnh giáo chủ nhiều năm như thế, tỷ phát hiện ngài ấy cũng nể tình xưa nghĩa cũ lắm. Muội xem Lý trưởng lão đó, mấy suy nghĩ đó của bà ta, cứ tưởng là người khác nhìn không ra, tỷ tỷ muội không ngốc, tỷ chỉ là, ừm thì nhìn đần độn thôi.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “… Tỷ tỷ, đó gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi.”
Mộc Thải Thải quơ quơ tay: “Thì cũng ý đó đó, mấy chuyện Lý trưởng lão làm, nếu là lão giáo chủ thì sớm đã xử lý bà ta rồi, vẫn là giáo chủ của chúng ta trọng tình người, thấy bà ta đã làm không ít chuyện cho giáo phái nên lần nào cũng giơ cao cao, rồi đánh nhè nhẹ. Ừm muội hiểu không? Tỷ tỷ muội đều thấy hết á.”
“Muội thì tuy không thông minh bằng tỷ tỷ nhưng vẫn biết nhìn sắc mặt người khác, mà muội còn có tài nghệ nữa chứ, ngày thường nhớ làm nhiều thức ăn ngon cho giáo chủ, há miệng mắc quai, ngài ấy cũng ngại mắng muội. Tóm lại, lỡ muội và giáo chủ có xung đột gì…”
Mộc Nhiêu Nhiêu nghe vậy vừa muốn cười lại vừa cảm động.
Thì nàng nghe Mộc Thải Thải bảo: “Có xung đột gì thì tỷ tỷ cũng không giúp được muội.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “…”
Mộc Thải Thải chỉ vào mắt mình: “Nhưng tỷ tỷ có thể nhìn ra được là giáo chủ cũng quan tâm muội lắm. Muội….”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Được rồi, tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa.”
Nói nữa thì lát nữa nàng sẽ không kìm được mà phải bịt miệng tỷ ấy lại mất.
Gương mặt khô ốm của Mộc Thải Thải, đôi mắt quanh năm thất thần, lúc nhìn người khác cứ ngơ ngơ ngác ngác, nhìn có vẻ hơi đần độn, vì quanh năm không được ăn nói nên suy nghĩ không nhạy, luôn ỉu xìu.
Đôi mắt đen huyền nhìn gương mặt tròn xoe của Mộc Nhiêu Nhiêu, Mộc Thải Thải cười dịu dàng, như là một hồn ma được rửa oan, đường nét khuôn mặt cũng hiền hòa hơn nhiều.
“Nhiêu Nhiêu à, muội sống vui vẻ thì tỷ tỷ yên tâm rồi.”
Nàng muốn nói quá nhiều thứ, trong đầu nàng cứ rối tung cả lên, khi nàng diễn đạt thì có hơi không mạch lạc. Nhưng suy cho cùng, nàng chỉ muốn nói một câu: “Muội muội à, muội nhất định phải sống tốt đấy.”
Câu nói ấy như ngón tay khẩy chạm vào phím đàn, Mộc Nhiêu Nhiêu ngấn lệ: “Tỷ tỷ, tỷ yên tâm…”
Còn chưa đợi nàng bày tỏ tình cảm dồi dào ấy, Mộc Thải Thải lại nói: “Muội nói xem, sau khi muội thành thân, tỷ cũng trở thành tỷ tỷ của giáo chủ, muội có thể hỏi giúp tỷ, chức vị phó giáo chủ, tỷ có cơ hội ngồi thử không?”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “…” Nàng biết ngay mà, Mộc Thải Thải nữ nhân này quả nhiên không tinh tế được như thế.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa, vậy thì chúng ta vẫn còn là tỷ muội tốt.”
Mộc Thải Thải: “Muội đừng từ chối dứt khoát như thế, không làm phó giáo chủ cũng được, vậy muội hỏi giúp ta, sao giáo chủ đói cả tháng trời mà vẫn béo ra được thế, này, Nhiêu Nhiêu, muội đừng ngó lơ tỷ tỷ mà.”
Mộc Nhiêu Nhiêu mở cửa phòng ra: “Vào trong đi, tiếp tục đo kích cỡ váy áo.”
Nữ nhân Mộc Thải Thải này, thật đúng là một người mê quan chức!
Từng ngày trôi qua, thời gian sáu ngày cũng lướt qua như thoi đưa.
Lý trưởng lão ngày nào cũng đếm thời gian, bà ta chỉ mong sao có thể không ăn không ngủ cắm đầu vào làm điên cuồng, vào đêm khuya cuối cùng, đại hôn cuối cùng cũng chuẩn bị xong.
Nếu bà ta biết có một ngày, bà ta vì thành thân mười mấy lần mà bị cấp trên người ta bóc lột thê thảm như thế thì lúc trẻ bà ta nhất định sẽ khống chế hoocmôn cuồng liệt của mình.
Quả nhiên, có vay thì phải có trả.
Từ bố trí sân bãi, chế tác áo gấm mũ phượng, cho đến các món ăn trong tiệc cưới, ngay cả trên đường đón dâu sẽ có cỏ dại, những việc này bà ta đều sắp xếp rất chu đáo.
Vì hai tỷ muội nhà họ Mộc từ nhỏ lớn lên ở giáo Hỗn Luân nên tuyến đường thành thân sẽ là, Mộc Nhiêu Nhiêu được khiêng bằng kiệu lớn 8 người khiêng từ sân nhà Mộc Thải Thải đi vòng quanh giáo Hỗn Luân một vòng rồi đưa về Hoa Uyển mà Sầm Không đang ở.
Những người đến tham gia tiệc cưới không có danh môn chính phái gì, toàn bộ đều là tà giáo khắp nơi, thật sự như là buổi hội tụ của tập đoàn xã hội đen thời cổ đại, ngẩng đầu nhìn quanh, đều là những người có hình dáng quái dị, không giống người tốt chút nào.
Đại hôn của giáo chủ giáo Hỗn Luân, chuyện mới lạ biết bao, giáo Hỗn Luân thành lập mấy trăm năm nay cũng chưa từng có việc này, cả võ lâm đều chấn động.
Mọi người đều đang bàn luận, nữ tử có thể làm Sầm Không say đắm, rốt cuộc có vẻ ngoài tựa tiên nữ phương nào.
Đêm trước ngày thành thân, Mộc Nhiêu Nhiêu đã hưng phấn vô cùng, nàng cho rằng nàng sẽ mất ngủ cả đêm mất.
Theo tập tục, cho đến ngày hôm sau kiệu đến đón nàng thì nàng không thể gặp Sầm Không được.
Nhưng con người là thế đó, càng gặp không được thì càng muốn gặp, Mộc Nhiêu Nhiêu nằm trên giường lăn qua lăn lại, cho đến tận đêm khuya.
Khi cơn buồn ngủ đến dần, mắt nhắm lại, nàng ngủ say đến độ không biết trời trăng mây gió gì.
Vậy là khi Sầm giáo chủ nửa đêm không ngủ được, không thèm giữ quy tắc, quang minh chính đại mở cửa phòng nàng ra, thứ chào đón hắn là tiếng ngáy nho nhỏ của tân nương tử.
Sầm giáo chủ tưởng mình nghe nhầm, tập trung nghe thử, đúng, âm thanh hô hấp quen thuộc này, lúc ở căn nhà nhỏ sau núi, hắn vẫn nghe suốt.
Sầm giáo chủ: “…”
Đến cạnh giường, vén rèm lên, hai chân Mộc Nhiêu Nhiêu kẹp lấy chiếc gối ôm, gương mặt đang ngủ đỏ ửng, nhìn như không có chút căng thẳng gì trước ngày đại hôn.
Còn Sầm giáo chủ vì kích động căng thẳng mà ngủ không được trước ngày đại hôn lại đứng bên giường một hồi, hắn bỗng cảm thấy cái gối ôm đó có chút chướng mắt.
Hắn giơ tay ra kéo chiếc gối ôm và Mộc Nhiêu Nhiêu đang kẹp lại ra, Mộc Nhiêu Nhiêu ngủ rất say, không bị làm ồn chút nào.
Ném gối ôm ra sau, Sầm giáo chủ ngồi thẳng lưng bên mép giường một hồi.
Hắn nghĩ, bổn tọa bên nàng ấy thêm một chút vậy, hắn tự mình lầm bầm xong thì nằm xuống cạnh Mộc Nhiêu Nhiêu.
Lần đầu tiên chung chăn gối với người khác, Sầm giáo chủ cũng có hơi căng thẳng, cơ bắp trên người bất giác co cứng lại. Gương mặt đang ngủ của Mộc Nhiêu Nhiêu đặt ngay trước mặt, hơi thở ấm áp thổi lên gương mặt hắn, trong đó có mùi vị riêng biệt của nàng.
Mùi vị đó theo tiếng thở mà lúc nhẹ lúc nặng, Sầm giáo chủ muốn ngửi rõ một tí, vậy là đầu hắn bất giác tiến về phía trước.
Mộc Nhiêu Nhiêu lúc ngủ không yên tĩnh chút nào, nàng quen phải lấy gì kẹp lại mới ngủ được, tay và chân phải nàng giơ lên phía trước, ôm Sầm giáo chủ vào trong lòng.
Mái tóc dài của Sầm giáo chủ lướt qua gương mặt của nàng, nàng ngủ say, dùng răng của mình cạp thử mái tóc ấy.
Sầm giảo chủ không động đậy: “…”
Sau khi Mộc Nhiêu Nhiêu ngủ say, Sầm Không muốn lùi về sau, nhưng lần này Mộc Nhiêu Nhiêu ôm chặt quá, hắn mà động đậy chỉ sợ là Mộc Nhiêu Nhiêu sẽ thức giấc mất.
Gương mặt hình như đang đặt trên thứ gì đó mềm mềm, Sầm giáo chủ không biết ngại ngùng gì mà dùng mặt chà thử, rồi cứ thế là ngủ thϊếp đi.
Này là do nàng chủ động mời gọi đấy nhé.
Mộc Nhiêu Nhiêu ngủ một giấc đến sáng, sau khi tỉnh lại bắp tay vừa mỏi vừa tê, vai cũng ê nhức vô cùng, chẳng lẽ nàng ngủ đến độ bỏ gối chắc?
Ngồi dậy mở mắt ra nhìn thử, hửm? Nàng ném gối ôm ra xa thế từ khi nào thế? Tối qua nàng ngủ mà hoạt động cực lực vậy sao?
Nghĩ đến tối nay phải động phòng, Mộc Nhiêu Nhiêu vỗ nhẹ mặt mình: Tối nay sau khi ngủ say thì phải nhẹ nhàng tí, lỡ đánh tân lang hay gì đó… Nàng từ chối tưởng tượng tiếp.
Sầm giáo chủ trời vừa hừng sáng đã chạy về phòng kế bên, hắn bình thản như không, dậy thay quần áo. Nhìn kĩ thì khóe mày hắn thả lỏng ra nhiều.
Đến giờ lành rồi, đi đón giáo chủ phu nhân ngáy ngủ của hắn thôi.
Gương đồng nhìn không rõ, Mộc Nhiêu Nhiêu chỉ có thể nhìn thấy được dáng vẻ mơ hồ, da nàng khá trắng, với sự kiên trì của nàng, giáo đồ chải tóc trang điểm cho nàng không thoa phấn trắng gì lên mặt nàng hết, chân mày cũng không cần vẽ, chân mày nàng vốn đã rất đậm rồi, dáng mày cũng rất đẹp, đôi môi đỏ trơn mướt, đơn giản thoa tí mỡ lên thì đã đẹp lắm rồi.
“Giáo chủ đến đón người rồi đây!” Lý trưởng lão làm chức bà mối đứng ở cửa cười gọi vào.
Mộc Nhiêu Nhiêu bị bỏ đói hết cả buổi sáng vội nhét miếng bánh hạch đào vào miệng: “Ưm! Xong rồi, đội khăn che đầu cho ta đi!” hai má nàng nhô lên, như một chú sóc con vậy.
Lý trưởng lão: “...”
Hai tỷ muội này thật đúng là cực đoan mà, một người sắp đói chết, một người thì không thể bỏ lỡ miếng ăn nào!
Tác giả có lời muốn nói: Mộc Nhiêu Nhiêu: Hình như cách mở đầu cho lần đầu tiên chung chăn gối của bọn ta có gì đó sai sai…
Chương trước Chương tiếp
Loading...