Nhân Sinh Tựa Lục Bình - 木易
Chương 5
Người này cũng không phải xa lạ gì, vốn là tâm phúc trong cung của thái hậu nương nương, Hà đại giám.
Nhiều lần ta vào cung gặp thái hậu nương nương, đều là do hắn đích thân tiếp đãi ta.
"Vương phi nương nương, lần này lão nô phụng mệnh của thái hậu nương nương đến để đón người hồi kinh."
"Hồi kinh? Lúc này sao?" Ta ngồi trên ghế cao, lông mày hơi nhíu lại rồi ra hiệu cho Hổ Phách châm trà.
Bắc Cương không có trà, mọi người ở đây cũng không chuộng uống trà cho lắm. Ta cũng không có hứng thú với trà nên chỉ mang theo một ít tới đây.
Mấy hôm nay trà để đãi khách cũng đã dùng hết rồi, trà ở trong phủ đều là mua ở bên ngoài, chất lượng cũng không có gì đặc sắc.
Hà đại giám là tâm phúc bên người thái hậu nương nương, cũng đã quen uống trà thượng hạng nên chỉ nhấp một ngụm bên môi rồi đặt xuống.
Ta cũng không để ý, chỉ đợi Hà đại giám mở lời.
"Vâng, chuyện của Vương gia khiến cho người khác đau lòng. Lúc này ở biên cương không yên ổn. Thái hậu nương nương ở trong cung cũng rất lo lắng cho an nguy của người, người có ở lại biên cương cũng vô ích. Nhân lúc tuyết còn chưa lớn thì hãy mau lên đường hồi kinh thôi."
"Hà đại giám nói vậy là không đúng rồi. Mặc dù bây giờ không có tin tức gì của Vương gia, nhưng chung quy sống phải thấy người, ch.ết phải thấy x.ác.
"Lòng người Dương Thành đang dao động, Hung Nô lăm le ở phía Bắc, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến xuống phía Nam. Ta thân là Trấn Bắc Vương Phi, nếu tự ý trốn trở về kinh thành thì dân chúng phải thế nào đây?" Ta lắc đầu cự tuyệt.
"Vương phi nương nương, bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính. Người vẫn nên suy nghĩ cho phụ mẫu ở kinh thành thì hơn."
"Hà đại giám biết được tin tức bí mật gì sao?" Ta nhíu mày, ánh mắt thăm dò theo dõi hắn.
Mấy ngày nay mưa gió trong thành không tốt, giống như là sắp nổi giông tố đến nơi.
"Cái này..." Hắn ấp úng.
Ta tức giận nhưng vẫn giữ khuôn mặt bình thản “Đến giờ phút này mà Hà đại giám còn muốn giấu ta?”
Hắn thở dài rồi nghiêm mặt nói: "Theo tin tức đáng tin cậy thì Hoàn Nhan đang tập hợp quân Hung Nô, ý định năm ngày nữa sẽ xuôi Nam. Vì để ổn định dân chúng trong thành nên việc này là tuyệt mật, Vương phi nương nương nên đi cùng lão nô thôi."
Ta ngẩn người, tim đập như trống dồn, tay cầm chén trà run đến mức không cầm nổi. Ta dùng sức cắn đầu lưỡi để bình tĩnh lại, sau đó mới khẩn trương hỏi “Thật sự là như vậy sao?"
“Nếu không thật thì lão nô vội vàng chạy đến đây làm gì?” Hà đại giám vẻ mặt đau khổ.
Ta cụp mắt xuống “Vất vả cho ngươi rồi, Hà đại giám.”
"Vương phi nương nương, việc này không nên chậm trễ. Người mau dọn dẹp một ít đồ đạc, sáng ngày mai hãy đi cùng lão nô thôi." Hà đại giám nói xong thì đứng lên.
Ta chậm chạp lên tiếng, giơ tay ra hiệu cho Hổ Phách: "Hà đại giám đi đường mệt nhọc, sắp xếp chỗ cho ngài ấy nghỉ ngơi, chuyện này để ta suy nghĩ thêm một chút."
Có lẽ là nhìn thấy sắc mặt ta không tốt, Hà đại giám cũng không cố chấp nữa mà theo Hổ Phách ra tiền viện nghỉ ngơi.
Hổ Phách đưa hắn đi rồi nhanh chóng quay người trở về, sau khi khép cửa phòng thì mới lo lắng hỏi "Tiểu thư, chúng ta có đi không?"
Ta đưa tay đẩy nàng ấy ngồi xuống ghế, sau đó trầm mặc uống một ngụm nước nóng rồi mới lắc đầu “Không.”
"Tại sao ạ? Bây giờ sắp xảy ra chiến sự. Lời này có thể không dễ nghe, nhưng đám người man rợ kia sẽ không quan tâm người có phải là Vương phi thật không, nếu bị bắt thì còn thảm hơn là ch.ết nữa." Hổ Phách nóng nảy.
"Yên tâm đi, cũng chưa nghiêm trọng đến vậy đâu. Mặc dù không có Niếp Hàn Sơn thì chúng ta cũng phải tin tưởng Trấn Bắc quân, huống chi chuyện này quả thực quá kỳ lạ.
"Ngươi nói xem, Hà đại giám tuổi không còn trẻ, cả ngày chỉ việc ở trong cung an nhàn hưởng thụ. Nếu có chuyện cần truyền lời thì cũng không nên tìm đến hắn.
"Hơn nữa, thái hậu nương nương cũng chưa chắc đã quan tâm ta như vậy, không phải sao? Nếu là Niếp Hàn Sơn thật sự đã ch.ết, theo tính tình của bà ta, sợ là chỉ hận không thể để cho ta chôn cùng hắn ở chỗ này, làm gì có lòng tốt mà đón ta hồi kinh."
Ta cười một chút, ánh mắt cũng sâu thêm vài phần.
Hổ Phách hít một hơi: "Vậy hắn tới đây làm gì?"
"Không biết, nói chung là cứ giữ người ở lại trước."
"Làm sao giữ người ạ?"
"Hà đại giám tuổi già sức yếu, Bắc Cương lạnh rét nên thân thể không chịu được." Ta liếc nhìn Hổ Phách.
Tuy như thế này có chút đê tiện, nhưng trong lòng ta bất an nên cũng phải làm một cái gì đó thì mới có thể yên lòng.
Hổ Phách đương nhiên hiểu những gì ta nói, nàng ấy trịnh trọng gật đầu.
"Tiểu thư, Hà đại giám nói Hung Nô sắp xuống phía Nam là thật sao?"
"Ngươi không phát hiện ra à, những ngày gần đây các phu nhân ghé qua phủ đệ của chúng ta nhiều hơn. Nhưng dù thế nào thì chuẩn bị sớm cũng không thừa thãi."
Ta thấp giọng trầm ngâm, dao găm ở trong ngực làm đau da thịt ta.
Ngày thứ hai, Hà đại giám uống bát canh mà Hổ Phách mang tới thì ngã bệnh nằm liệt giường, việc hồi kinh cũng bị trì hoãn. Những người mà hắn đem tới, ta đều sai thị vệ của Niếp Hàn Sơn tống tất cả vào đại lao.
Sau thời gian lo lắng thấp thỏm, thứ ta chờ đợi được không phải là trời quang mây tạnh, mà là giông tố bão bùng.
Hung Nô xuống phía Nam công thành, không phải sau năm ngày như Hà đại giám đã nói, mà chỉ sau đó đúng hai ngày.
Lúc đó phần lớn Trấn Bắc quân đều bị tin giả lừa gạt, chỉ còn một đội quân nhỏ ở lại thủ thành.
Vương phó tướng quân phản ứng đúng lúc mới ngăn được đại quân Hung Nô vào thành. Nhưng cái giá phải trả vẫn rất thảm khốc, cổng Bắc thành biến thành biển lửa, y quán ngày đêm chữa trị, tiếng kêu khóc khắp nơi.
Dân chúng trong thành, chỉ cần có thể di chuyển là đều gia nhập vào đội ngũ thủ thành. Nhưng người bị thương nhiều quá, số lượng thầy thuốc không đủ nên hầu như không được nghỉ ngơi.
Ta hơi chóng mặt thì có một cánh tay đỡ lấy, một cốc nước nóng được đưa qua.
Ta ngẩng đầu, Vương phu nhân mặc áo giáp đỏ nhìn ta đầy ẩn ý: “Ta còn tưởng rằng người sẽ chạy trốn.”
Ta hơi giật khóe miệng, nhìn những người bị thương vẫn liên tục được đưa vào mà chỉ biết cười khổ "Ta có thể đi đâu?"
"Hà đại giám không phải là tới đón người sao?"
"À, hắn bây giờ còn nằm ở trên giường. Đoán chừng một hai tháng nữa cũng chưa bò dậy nổi."
Ta mỉa mai trả lời, chuyện này ở trong thành cũng không phải là việc gì bí mật.
Có lẽ cũng vì vậy mà ta nhìn thấy ánh mắt của dân chúng khác với trước đây, họ nhìn ta càng kính trọng hơn.
Trước đây là vì ta là phu nhân của Niếp Hàn Sơn, nhưng hiện tại là bởi con người của ta.
Chắc bọn họ cũng không ngờ tới, lúc này chiến sự sắp nổ ra, vậy mà một tiểu thư được nuông chiều lớn lên ở kinh thành lại không chạy trốn, chẳng những thế mà còn ở y quán kề vai chiến đấu cùng bọn họ.
Vương phu nhân phá lên cười: "Như Vi, người quả thực rất đặc biệt, xem như là bằng hữu mà ta đã chọn. Ta đã nói rồi, mắt nhìn người của Hàn Sơn quả thực không sai."
Ta khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng cũng không có thời gian hỏi nhiều hơn.
Chiến sự căng thẳng, Vương phu nhân vừa nghe mệnh lệnh đã vội vàng chạy qua. Nàng ấy là nữ nhi nhà tướng, từ nhỏ đã tập võ và chiến đấu với kẻ thù, trong việc phòng thủ với giặc ngoài thì nàng ấy chắc chắn giỏi hơn ta.
Hổ Phách lặng lẽ đến bên cạnh ta, giọng nói mang theo chút lo lắng:
"Tiểu thư, làm sao bây giờ? Thuốc không đủ, nhiều nhất chỉ có thể cầm cự được ba ngày nữa, còn không biết lúc đó Trấn Bắc quân đã kịp trở về chưa."
Đầu ta mơ màng một chút, ta cố gắng cắn đầu lưỡi để ép bản thân tỉnh táo lại: "Ừ, đừng để lộ ra, tối nay ta sẽ nghĩ cách."
"Vâng ạ."
Ba ngày sau, Trấn Bắc quân vẫn chưa trở về, nhưng thuốc trị thương trong thành đã dùng hết. Nhìn người bệnh nằm trong y quán rên rỉ chờ ch.ết mà ta chỉ đành nghiến răng nghiến lợi.
"Hổ Phách, gọi thêm người theo ta."
"Tiểu thư, đi đâu ạ?"
"Đi tìm thuốc." Ta rút dao găm trong tay ra, lưỡi dao phản chiếu ánh nắng, hiện lên một tia lạnh lẽo.
Khi nghe được tin ta chuẩn bị đi tìm thuốc, ngoại trừ các thầy thuốc ở trong y quán không thể rời đi, thì những người còn lại đều di chuyển theo ta.
Ta dẫn người đi đến Hà phủ.
Cánh cổng màu đen đóng chặt, trước phủ gắn tấm biển có hai chữ "Hà phủ" cực kỳ chói mắt.
Ta nheo mắt rồi sai người tiến lên gõ cửa.
Hà phủ là thương gia chuyên buôn bán da lông thú ở Dương Thành. Rất nhiều đệ tử ở đây từng nhậm chức ở Trấn Bắc quân. Nhưng ít người biết rằng, ở sau lưng thì Hà phủ cũng hợp tác để kinh doanh dược liệu.
Ta biết được chuyện này, bởi vì trước đây ta đã lợi dụng quan hệ trong kinh thành để sớm biết được phân bố thế lực ở biên cảnh. Mặt khác, thời gian trước tiểu thư Hà phủ thường xuyên cùng các phu nhân đến phủ ta nói chuyện phiếm, trong lúc lỡ lời đã vô ý để lộ ra.
Mấy ngày nay, Hà phủ tuy rằng bỏ tiền ra không ít, nhưng ta biết thứ mà bọn họ lấy ra chỉ là một phần của tảng băng chìm.
Trước dùng đạo lý, sau mới dùng binh, nếu bọn họ không bằng lòng thì ta chỉ có thể xuất ra một vài thủ đoạn.
Gõ cửa phủ chưa được bao lâu thì có người đến mở cổng. Khi nhìn thấy đám người chúng ta thì lập tức kinh hãi.
"Mời Hà lão gia ra ngoài gặp bản vương phi." Ta trực tiếp lên tiếng.
Vì mấy ngày nay nói quá nhiều nên giọng ta cũng khàn đi, ta phải cao giọng lên để mọi người nghe rõ.
Người gác cổng không dám chậm trễ, vội vàng chạy vào trong.
Ta phất tay ra hiệu cho người đẩy cửa phủ ra.
Một lát sau, Hà lão gia quần áo xộc xệch từ trong phủ vội vã chạy ra ngoài, phía sau là phu nhân, tiểu thiếp và nữ nhi nhà ông ta.
"Không biết Vương phi giá lâm nên chưa kịp tiếp đón từ xa. Vương phi gióng trống khua chiêng mang nhiều người đến đây là vì chuyện gì vậy?"
"Không phải chuyện lớn nhưng là chuyện quan trọng, ở trong thành đang cạn kiệt thuốc trị thương. Hi vọng Hà lão gia thay mặt các thế gia nhà giàu trong thành, trợ giúp một ít để làm gương."
Người bệnh còn đang chờ, ta cũng không có thời gian nói lời vô ích, chỉ hi vọng ông ta có thể vui vẻ phối hợp.
“Cái này…” Trên mặt Hà lão gia lộ ra vẻ ngượng ngùng, chuyển sang cười khổ “Vương phi, không phải lão nô không muốn, mà là Hà gia của ta kinh doanh lông thú, không phải hiệu thuốc. Về chuyện đưa thuốc qua thì thực sự là ta bất lực.”
Ta cười khẩy, cũng lười đôi co, trực tiếp phất tay ra hiệu cho người vào trong lục soát.
Trên đường đi, dân chúng trong thành nghe tin ta đi tìm thuốc nên cũng lục tục đi theo ta, bây giờ xung quanh Hà phủ đang có rất nhiều người.
Sắc mặt Hà lão gia lập tức thay đổi, ông ta lớn tiếng nói:
"Vương phi, người đang làm gì vậy? Định xông vào khám xét nhà dân sao? Hà gia ta vì Bắc Cương mà đổ m.áu không biết bao nhiêu lần, đã ch.ết nhiều binh sĩ. Vương phi đây là muốn làm lạnh lòng dân chúng Bắc Cương?"
Nói xong lời này, những người chuẩn bị vào cửa lại đột nhiên do dự một chút.
Ta khàn giọng rồi nở nụ cười "Đi đi, nếu muốn trách phạt, tất cả tội lỗi sẽ do bản vương phi tự mình gánh chịu."
Ta nhìn Hà lão gia đang trợn to hai mắt rồi cười khẩy "Ngươi nói đổ m.áu, người ch.ết đều là các đệ tử mà các người đưa ra. Nhưng mấy năm nay chẳng lẽ ngươi kiếm chác chưa được đủ nhiều?
"Mọi người đều là người hiểu chuyện, đừng ở đây nói mấy lời cao siêu này. Để ta nói cho ngươi biết, Hà Điền, nếu Dương Thành bị phá, ta chém ch.ết ngươi đầu tiên.
"Nhanh lên! Các ngươi lỡ một khắc thì sẽ ch.ết thêm một người!"
Đối mặt với sắc mặt hung dữ của Hà lão gia, ta không nhìn ông ta nữa, chỉ thúc giục những người kia.
Dân chúng không do dự nữa, sau khi tìm kiếm một hồi, cuối cùng ta cầm dao đe dọa, buộc đứa con trai duy nhất của Hà lão gia nói ra nơi cất giấu dược liệu.
Một lượng lớn dược liệu được xếp ngay ngắn dưới tầng hầm, mọi người nhất thời náo nhiệt. Bọn họ càng nhìn Hà lão gia không vừa mắt, những người có người nhà bị thương nặng thì càng kích động, chỉ muốn lao lên cắn ch.ết lão ta.
Ta phải ngăn bọn họ lại.
Để tránh cho đám người Hà lão gia gây chuyện, ta đều giam lỏng bọn họ, mỗi ngày một ít cháo thì cũng không ch.ết được đâu.
Với lô dược liệu này, hoạt động của y quán cuối cùng đã được duy trì.
Ta cầm bút viết mấy phong thư, sai Hổ Phách gửi cho mấy thế gia khác trong thành.
Ta cũng không rõ tình hình của bọn họ, nhưng khi đã tuyệt vọng thì cái gì ta cũng có thể làm.
Trong vài ngày, một lô dược liệu và lương thực khác cũng được chuyển tới chỗ chúng ta.
9
Khi Vương phu nhân đến tìm, ta đang phân loại lại hàng trong kho.
Nàng ấy nhìn ta với ánh mắt phức tạp: “Vi Vi, sao người dám?”
Ta quay đầu lại, nhìn bả vai nàng ấy vẫn còn m.áu chảy, tay ta cầm bút vẫn không dừng "Vì sao không dám?"
"Ta là nữ nhi của Thái phó đương triều, phụ thân ta là sư phụ của hoàng đế, huynh trưởng ta là Hộ bộ Thượng thư, phu quân ta là Trấn Bắc đại tướng quân, là Trấn Bắc vương thanh danh hiển hách. Có gì mà ta không dám?"
"Người có nghĩ tới hay không, khi người quay về, người bên ngoài sẽ nhìn người như thế nào? Trấn Bắc vương phi ỷ thế h.iếp người. Người đời sẽ không quan tâm mục đích của người là gì, nhưng người cướp nhà dân, đời đời kiếp kiếp sẽ lưu lại ở Bắc Cương."
Vương phu nhân cười khổ.
"Ta không biết người khác nghĩ về ta thế nào, ta chỉ biết mỗi ngày đều có người ch.ết trong thành. Vương Dương Thái, ngươi biết không? Từ nhỏ đến lớn ta còn chưa từng thấy người khác gi.ết gà, đây là lần đầu tiên ta thấy được một chiến trường thực sự. Các tướng sĩ đã đổ m.áu, ta không thể để bọn họ… rơi nước mắt. Ta nghĩ để cho dân chúng trong thành sống sót thì còn quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
"Còn những thế gia cất giấu dược liệu trong nhà, ngươi nghĩ như thế nào? Dương Thành rơi vào hiểm cảnh, hành vi của bọn họ chẳng khác nào thông đồng với địch! Nếu không thì ta cũng chẳng thể giải thích được chuyện mà bọn họ làm, nếu thành bị phá thì cất giấu dược liệu và lương thực liệu có ích gì?"
Ta lạnh lùng nhìn nàng một cái, chậm rãi nói ra câu cuối cùng: "Niếp Hàn Sơn không có ở đây, các ngươi cũng đã chuẩn bị chạy rồi."
Sắc mặt Vương phu nhân tái nhợt, ánh mắt khẽ động, sau một lúc mới trầm mặc rồi cười khổ.
“Không hổ là nữ nhi của Thái Phó nổi danh kinh thành, quả thực rất sắc sảo.”
Ta không vội mở miệng, chỉ đợi nàng ấy nói tiếp.
"Trấn Bắc quân đã không còn là Trấn Bắc quân của ngày trước, Niếp gia hiện tại chỉ còn lại một mình Hàn Sơn, không con nối dõi."
Nghe được mấy chữ "con nối dõi", ta lập tức nhíu mày.
Vương phu nhân giống như là không phát hiện:
"Ai cũng có dã tâm và dục vọng, lúc Hàn Sơn còn ở đây thì có thể dùng uy danh để áp chế. Nhưng giờ không biết hắn đang lưu lạc ở nơi nào, lòng người tất nhiên sẽ dao động.
"Bắc Cương quanh năm chiến tranh, nội bộ quân doanh cũng chia thành phái chủ chiến và phái chủ hòa. Ai cũng muốn được sống hòa bình, không có chiến tranh. Nhưng hết lần này tới lần khác, người phải đổ m.áu, người phải mất người thân đều là dân chúng Bắc Cương chúng ta.
"Rõ ràng có thể một lần dứt điểm đối phó với Hung Nô, nhưng bệ hạ ở kinh thành lại thay đổi vào giây phút cuối cùng.
"Người biết tại sao không? Nói là Hộ bộ đang khó khăn, không thể cung ứng ngân lượng.
"Ha ha ha ha, thực sự là rất buồn cười! Sửa cung điện, tổ chức yến hội thì có tiền, đến lúc chiến tranh thì tiền đâu không thấy.
"Người biết không? Một yến hội xa hoa lãng phí ở trong cung đủ để nuôi một tiểu đoàn trong cả tháng. Tại sao? Tại sao luôn là chúng ta? Rõ ràng có thể giải quyết bằng tiền bạc, sao lại bắt chúng ta phải đánh đổi bằng mạng sống hết đời này qua đời khác?
"Người dân kinh thành hưởng thụ lửa than ấm áp, oán trách mùa đông không có rau quả trái cây. Nhưng Bắc Cương chúng ta chỉ có thể gặm bánh bao cứng ngắc, ngay cả những thứ đó cũng xem như là “bố thí”, làm sao chúng ta có thể yên tâm?"
Lời nàng nói ra rất bình tĩnh, nhưng ta nghe được cảm giác mệt mỏi và bi thương.
Nhớ lại khung cảnh kinh thành và những gì mà ta mắt thấy tai nghe ở chỗ này, ta không nói gì được nữa. Ta chỉ biết vỗ vai nàng.
"Bọn họ và Bệ hạ có gì khác nhau. Nói cho cùng, người chịu hậu quả luôn là bách tính. Hôm nay ngươi có thể nói với ta lời này, nhưng bách tính thì không thể, họ chỉ có thể nằm dưới đất rồi dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn ta. Cho dù là có thêm một cơ hội thì ta cũng sẽ làm như thế.
"Ta không hiểu chính sự, mà ta cũng không muốn hiểu, ta chỉ làm những gì mà ta nhìn thấy trước mắt. Vương Dương Thái, mấy ngày nay ngươi vất vả rồi, nghỉ ngơi đi."
Ta gọi Hổ Phách đỡ nàng ấy rời đi, ta cầm bút đứng trầm mặc ở trong nhà kho một lúc. Một giọt mực rơi xuống sổ sách, tạo thành một mảng tối tăm như màn đêm đen kịt.
Nhiều lần ta vào cung gặp thái hậu nương nương, đều là do hắn đích thân tiếp đãi ta.
"Vương phi nương nương, lần này lão nô phụng mệnh của thái hậu nương nương đến để đón người hồi kinh."
"Hồi kinh? Lúc này sao?" Ta ngồi trên ghế cao, lông mày hơi nhíu lại rồi ra hiệu cho Hổ Phách châm trà.
Bắc Cương không có trà, mọi người ở đây cũng không chuộng uống trà cho lắm. Ta cũng không có hứng thú với trà nên chỉ mang theo một ít tới đây.
Mấy hôm nay trà để đãi khách cũng đã dùng hết rồi, trà ở trong phủ đều là mua ở bên ngoài, chất lượng cũng không có gì đặc sắc.
Hà đại giám là tâm phúc bên người thái hậu nương nương, cũng đã quen uống trà thượng hạng nên chỉ nhấp một ngụm bên môi rồi đặt xuống.
Ta cũng không để ý, chỉ đợi Hà đại giám mở lời.
"Vâng, chuyện của Vương gia khiến cho người khác đau lòng. Lúc này ở biên cương không yên ổn. Thái hậu nương nương ở trong cung cũng rất lo lắng cho an nguy của người, người có ở lại biên cương cũng vô ích. Nhân lúc tuyết còn chưa lớn thì hãy mau lên đường hồi kinh thôi."
"Hà đại giám nói vậy là không đúng rồi. Mặc dù bây giờ không có tin tức gì của Vương gia, nhưng chung quy sống phải thấy người, ch.ết phải thấy x.ác.
"Lòng người Dương Thành đang dao động, Hung Nô lăm le ở phía Bắc, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến xuống phía Nam. Ta thân là Trấn Bắc Vương Phi, nếu tự ý trốn trở về kinh thành thì dân chúng phải thế nào đây?" Ta lắc đầu cự tuyệt.
"Vương phi nương nương, bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính. Người vẫn nên suy nghĩ cho phụ mẫu ở kinh thành thì hơn."
"Hà đại giám biết được tin tức bí mật gì sao?" Ta nhíu mày, ánh mắt thăm dò theo dõi hắn.
Mấy ngày nay mưa gió trong thành không tốt, giống như là sắp nổi giông tố đến nơi.
"Cái này..." Hắn ấp úng.
Ta tức giận nhưng vẫn giữ khuôn mặt bình thản “Đến giờ phút này mà Hà đại giám còn muốn giấu ta?”
Hắn thở dài rồi nghiêm mặt nói: "Theo tin tức đáng tin cậy thì Hoàn Nhan đang tập hợp quân Hung Nô, ý định năm ngày nữa sẽ xuôi Nam. Vì để ổn định dân chúng trong thành nên việc này là tuyệt mật, Vương phi nương nương nên đi cùng lão nô thôi."
Ta ngẩn người, tim đập như trống dồn, tay cầm chén trà run đến mức không cầm nổi. Ta dùng sức cắn đầu lưỡi để bình tĩnh lại, sau đó mới khẩn trương hỏi “Thật sự là như vậy sao?"
“Nếu không thật thì lão nô vội vàng chạy đến đây làm gì?” Hà đại giám vẻ mặt đau khổ.
Ta cụp mắt xuống “Vất vả cho ngươi rồi, Hà đại giám.”
"Vương phi nương nương, việc này không nên chậm trễ. Người mau dọn dẹp một ít đồ đạc, sáng ngày mai hãy đi cùng lão nô thôi." Hà đại giám nói xong thì đứng lên.
Ta chậm chạp lên tiếng, giơ tay ra hiệu cho Hổ Phách: "Hà đại giám đi đường mệt nhọc, sắp xếp chỗ cho ngài ấy nghỉ ngơi, chuyện này để ta suy nghĩ thêm một chút."
Có lẽ là nhìn thấy sắc mặt ta không tốt, Hà đại giám cũng không cố chấp nữa mà theo Hổ Phách ra tiền viện nghỉ ngơi.
Hổ Phách đưa hắn đi rồi nhanh chóng quay người trở về, sau khi khép cửa phòng thì mới lo lắng hỏi "Tiểu thư, chúng ta có đi không?"
Ta đưa tay đẩy nàng ấy ngồi xuống ghế, sau đó trầm mặc uống một ngụm nước nóng rồi mới lắc đầu “Không.”
"Tại sao ạ? Bây giờ sắp xảy ra chiến sự. Lời này có thể không dễ nghe, nhưng đám người man rợ kia sẽ không quan tâm người có phải là Vương phi thật không, nếu bị bắt thì còn thảm hơn là ch.ết nữa." Hổ Phách nóng nảy.
"Yên tâm đi, cũng chưa nghiêm trọng đến vậy đâu. Mặc dù không có Niếp Hàn Sơn thì chúng ta cũng phải tin tưởng Trấn Bắc quân, huống chi chuyện này quả thực quá kỳ lạ.
"Ngươi nói xem, Hà đại giám tuổi không còn trẻ, cả ngày chỉ việc ở trong cung an nhàn hưởng thụ. Nếu có chuyện cần truyền lời thì cũng không nên tìm đến hắn.
"Hơn nữa, thái hậu nương nương cũng chưa chắc đã quan tâm ta như vậy, không phải sao? Nếu là Niếp Hàn Sơn thật sự đã ch.ết, theo tính tình của bà ta, sợ là chỉ hận không thể để cho ta chôn cùng hắn ở chỗ này, làm gì có lòng tốt mà đón ta hồi kinh."
Ta cười một chút, ánh mắt cũng sâu thêm vài phần.
Hổ Phách hít một hơi: "Vậy hắn tới đây làm gì?"
"Không biết, nói chung là cứ giữ người ở lại trước."
"Làm sao giữ người ạ?"
"Hà đại giám tuổi già sức yếu, Bắc Cương lạnh rét nên thân thể không chịu được." Ta liếc nhìn Hổ Phách.
Tuy như thế này có chút đê tiện, nhưng trong lòng ta bất an nên cũng phải làm một cái gì đó thì mới có thể yên lòng.
Hổ Phách đương nhiên hiểu những gì ta nói, nàng ấy trịnh trọng gật đầu.
"Tiểu thư, Hà đại giám nói Hung Nô sắp xuống phía Nam là thật sao?"
"Ngươi không phát hiện ra à, những ngày gần đây các phu nhân ghé qua phủ đệ của chúng ta nhiều hơn. Nhưng dù thế nào thì chuẩn bị sớm cũng không thừa thãi."
Ta thấp giọng trầm ngâm, dao găm ở trong ngực làm đau da thịt ta.
Ngày thứ hai, Hà đại giám uống bát canh mà Hổ Phách mang tới thì ngã bệnh nằm liệt giường, việc hồi kinh cũng bị trì hoãn. Những người mà hắn đem tới, ta đều sai thị vệ của Niếp Hàn Sơn tống tất cả vào đại lao.
Sau thời gian lo lắng thấp thỏm, thứ ta chờ đợi được không phải là trời quang mây tạnh, mà là giông tố bão bùng.
Hung Nô xuống phía Nam công thành, không phải sau năm ngày như Hà đại giám đã nói, mà chỉ sau đó đúng hai ngày.
Lúc đó phần lớn Trấn Bắc quân đều bị tin giả lừa gạt, chỉ còn một đội quân nhỏ ở lại thủ thành.
Vương phó tướng quân phản ứng đúng lúc mới ngăn được đại quân Hung Nô vào thành. Nhưng cái giá phải trả vẫn rất thảm khốc, cổng Bắc thành biến thành biển lửa, y quán ngày đêm chữa trị, tiếng kêu khóc khắp nơi.
Dân chúng trong thành, chỉ cần có thể di chuyển là đều gia nhập vào đội ngũ thủ thành. Nhưng người bị thương nhiều quá, số lượng thầy thuốc không đủ nên hầu như không được nghỉ ngơi.
Ta hơi chóng mặt thì có một cánh tay đỡ lấy, một cốc nước nóng được đưa qua.
Ta ngẩng đầu, Vương phu nhân mặc áo giáp đỏ nhìn ta đầy ẩn ý: “Ta còn tưởng rằng người sẽ chạy trốn.”
Ta hơi giật khóe miệng, nhìn những người bị thương vẫn liên tục được đưa vào mà chỉ biết cười khổ "Ta có thể đi đâu?"
"Hà đại giám không phải là tới đón người sao?"
"À, hắn bây giờ còn nằm ở trên giường. Đoán chừng một hai tháng nữa cũng chưa bò dậy nổi."
Ta mỉa mai trả lời, chuyện này ở trong thành cũng không phải là việc gì bí mật.
Có lẽ cũng vì vậy mà ta nhìn thấy ánh mắt của dân chúng khác với trước đây, họ nhìn ta càng kính trọng hơn.
Trước đây là vì ta là phu nhân của Niếp Hàn Sơn, nhưng hiện tại là bởi con người của ta.
Chắc bọn họ cũng không ngờ tới, lúc này chiến sự sắp nổ ra, vậy mà một tiểu thư được nuông chiều lớn lên ở kinh thành lại không chạy trốn, chẳng những thế mà còn ở y quán kề vai chiến đấu cùng bọn họ.
Vương phu nhân phá lên cười: "Như Vi, người quả thực rất đặc biệt, xem như là bằng hữu mà ta đã chọn. Ta đã nói rồi, mắt nhìn người của Hàn Sơn quả thực không sai."
Ta khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng cũng không có thời gian hỏi nhiều hơn.
Chiến sự căng thẳng, Vương phu nhân vừa nghe mệnh lệnh đã vội vàng chạy qua. Nàng ấy là nữ nhi nhà tướng, từ nhỏ đã tập võ và chiến đấu với kẻ thù, trong việc phòng thủ với giặc ngoài thì nàng ấy chắc chắn giỏi hơn ta.
Hổ Phách lặng lẽ đến bên cạnh ta, giọng nói mang theo chút lo lắng:
"Tiểu thư, làm sao bây giờ? Thuốc không đủ, nhiều nhất chỉ có thể cầm cự được ba ngày nữa, còn không biết lúc đó Trấn Bắc quân đã kịp trở về chưa."
Đầu ta mơ màng một chút, ta cố gắng cắn đầu lưỡi để ép bản thân tỉnh táo lại: "Ừ, đừng để lộ ra, tối nay ta sẽ nghĩ cách."
"Vâng ạ."
Ba ngày sau, Trấn Bắc quân vẫn chưa trở về, nhưng thuốc trị thương trong thành đã dùng hết. Nhìn người bệnh nằm trong y quán rên rỉ chờ ch.ết mà ta chỉ đành nghiến răng nghiến lợi.
"Hổ Phách, gọi thêm người theo ta."
"Tiểu thư, đi đâu ạ?"
"Đi tìm thuốc." Ta rút dao găm trong tay ra, lưỡi dao phản chiếu ánh nắng, hiện lên một tia lạnh lẽo.
Khi nghe được tin ta chuẩn bị đi tìm thuốc, ngoại trừ các thầy thuốc ở trong y quán không thể rời đi, thì những người còn lại đều di chuyển theo ta.
Ta dẫn người đi đến Hà phủ.
Cánh cổng màu đen đóng chặt, trước phủ gắn tấm biển có hai chữ "Hà phủ" cực kỳ chói mắt.
Ta nheo mắt rồi sai người tiến lên gõ cửa.
Hà phủ là thương gia chuyên buôn bán da lông thú ở Dương Thành. Rất nhiều đệ tử ở đây từng nhậm chức ở Trấn Bắc quân. Nhưng ít người biết rằng, ở sau lưng thì Hà phủ cũng hợp tác để kinh doanh dược liệu.
Ta biết được chuyện này, bởi vì trước đây ta đã lợi dụng quan hệ trong kinh thành để sớm biết được phân bố thế lực ở biên cảnh. Mặt khác, thời gian trước tiểu thư Hà phủ thường xuyên cùng các phu nhân đến phủ ta nói chuyện phiếm, trong lúc lỡ lời đã vô ý để lộ ra.
Mấy ngày nay, Hà phủ tuy rằng bỏ tiền ra không ít, nhưng ta biết thứ mà bọn họ lấy ra chỉ là một phần của tảng băng chìm.
Trước dùng đạo lý, sau mới dùng binh, nếu bọn họ không bằng lòng thì ta chỉ có thể xuất ra một vài thủ đoạn.
Gõ cửa phủ chưa được bao lâu thì có người đến mở cổng. Khi nhìn thấy đám người chúng ta thì lập tức kinh hãi.
"Mời Hà lão gia ra ngoài gặp bản vương phi." Ta trực tiếp lên tiếng.
Vì mấy ngày nay nói quá nhiều nên giọng ta cũng khàn đi, ta phải cao giọng lên để mọi người nghe rõ.
Người gác cổng không dám chậm trễ, vội vàng chạy vào trong.
Ta phất tay ra hiệu cho người đẩy cửa phủ ra.
Một lát sau, Hà lão gia quần áo xộc xệch từ trong phủ vội vã chạy ra ngoài, phía sau là phu nhân, tiểu thiếp và nữ nhi nhà ông ta.
"Không biết Vương phi giá lâm nên chưa kịp tiếp đón từ xa. Vương phi gióng trống khua chiêng mang nhiều người đến đây là vì chuyện gì vậy?"
"Không phải chuyện lớn nhưng là chuyện quan trọng, ở trong thành đang cạn kiệt thuốc trị thương. Hi vọng Hà lão gia thay mặt các thế gia nhà giàu trong thành, trợ giúp một ít để làm gương."
Người bệnh còn đang chờ, ta cũng không có thời gian nói lời vô ích, chỉ hi vọng ông ta có thể vui vẻ phối hợp.
“Cái này…” Trên mặt Hà lão gia lộ ra vẻ ngượng ngùng, chuyển sang cười khổ “Vương phi, không phải lão nô không muốn, mà là Hà gia của ta kinh doanh lông thú, không phải hiệu thuốc. Về chuyện đưa thuốc qua thì thực sự là ta bất lực.”
Ta cười khẩy, cũng lười đôi co, trực tiếp phất tay ra hiệu cho người vào trong lục soát.
Trên đường đi, dân chúng trong thành nghe tin ta đi tìm thuốc nên cũng lục tục đi theo ta, bây giờ xung quanh Hà phủ đang có rất nhiều người.
Sắc mặt Hà lão gia lập tức thay đổi, ông ta lớn tiếng nói:
"Vương phi, người đang làm gì vậy? Định xông vào khám xét nhà dân sao? Hà gia ta vì Bắc Cương mà đổ m.áu không biết bao nhiêu lần, đã ch.ết nhiều binh sĩ. Vương phi đây là muốn làm lạnh lòng dân chúng Bắc Cương?"
Nói xong lời này, những người chuẩn bị vào cửa lại đột nhiên do dự một chút.
Ta khàn giọng rồi nở nụ cười "Đi đi, nếu muốn trách phạt, tất cả tội lỗi sẽ do bản vương phi tự mình gánh chịu."
Ta nhìn Hà lão gia đang trợn to hai mắt rồi cười khẩy "Ngươi nói đổ m.áu, người ch.ết đều là các đệ tử mà các người đưa ra. Nhưng mấy năm nay chẳng lẽ ngươi kiếm chác chưa được đủ nhiều?
"Mọi người đều là người hiểu chuyện, đừng ở đây nói mấy lời cao siêu này. Để ta nói cho ngươi biết, Hà Điền, nếu Dương Thành bị phá, ta chém ch.ết ngươi đầu tiên.
"Nhanh lên! Các ngươi lỡ một khắc thì sẽ ch.ết thêm một người!"
Đối mặt với sắc mặt hung dữ của Hà lão gia, ta không nhìn ông ta nữa, chỉ thúc giục những người kia.
Dân chúng không do dự nữa, sau khi tìm kiếm một hồi, cuối cùng ta cầm dao đe dọa, buộc đứa con trai duy nhất của Hà lão gia nói ra nơi cất giấu dược liệu.
Một lượng lớn dược liệu được xếp ngay ngắn dưới tầng hầm, mọi người nhất thời náo nhiệt. Bọn họ càng nhìn Hà lão gia không vừa mắt, những người có người nhà bị thương nặng thì càng kích động, chỉ muốn lao lên cắn ch.ết lão ta.
Ta phải ngăn bọn họ lại.
Để tránh cho đám người Hà lão gia gây chuyện, ta đều giam lỏng bọn họ, mỗi ngày một ít cháo thì cũng không ch.ết được đâu.
Với lô dược liệu này, hoạt động của y quán cuối cùng đã được duy trì.
Ta cầm bút viết mấy phong thư, sai Hổ Phách gửi cho mấy thế gia khác trong thành.
Ta cũng không rõ tình hình của bọn họ, nhưng khi đã tuyệt vọng thì cái gì ta cũng có thể làm.
Trong vài ngày, một lô dược liệu và lương thực khác cũng được chuyển tới chỗ chúng ta.
9
Khi Vương phu nhân đến tìm, ta đang phân loại lại hàng trong kho.
Nàng ấy nhìn ta với ánh mắt phức tạp: “Vi Vi, sao người dám?”
Ta quay đầu lại, nhìn bả vai nàng ấy vẫn còn m.áu chảy, tay ta cầm bút vẫn không dừng "Vì sao không dám?"
"Ta là nữ nhi của Thái phó đương triều, phụ thân ta là sư phụ của hoàng đế, huynh trưởng ta là Hộ bộ Thượng thư, phu quân ta là Trấn Bắc đại tướng quân, là Trấn Bắc vương thanh danh hiển hách. Có gì mà ta không dám?"
"Người có nghĩ tới hay không, khi người quay về, người bên ngoài sẽ nhìn người như thế nào? Trấn Bắc vương phi ỷ thế h.iếp người. Người đời sẽ không quan tâm mục đích của người là gì, nhưng người cướp nhà dân, đời đời kiếp kiếp sẽ lưu lại ở Bắc Cương."
Vương phu nhân cười khổ.
"Ta không biết người khác nghĩ về ta thế nào, ta chỉ biết mỗi ngày đều có người ch.ết trong thành. Vương Dương Thái, ngươi biết không? Từ nhỏ đến lớn ta còn chưa từng thấy người khác gi.ết gà, đây là lần đầu tiên ta thấy được một chiến trường thực sự. Các tướng sĩ đã đổ m.áu, ta không thể để bọn họ… rơi nước mắt. Ta nghĩ để cho dân chúng trong thành sống sót thì còn quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
"Còn những thế gia cất giấu dược liệu trong nhà, ngươi nghĩ như thế nào? Dương Thành rơi vào hiểm cảnh, hành vi của bọn họ chẳng khác nào thông đồng với địch! Nếu không thì ta cũng chẳng thể giải thích được chuyện mà bọn họ làm, nếu thành bị phá thì cất giấu dược liệu và lương thực liệu có ích gì?"
Ta lạnh lùng nhìn nàng một cái, chậm rãi nói ra câu cuối cùng: "Niếp Hàn Sơn không có ở đây, các ngươi cũng đã chuẩn bị chạy rồi."
Sắc mặt Vương phu nhân tái nhợt, ánh mắt khẽ động, sau một lúc mới trầm mặc rồi cười khổ.
“Không hổ là nữ nhi của Thái Phó nổi danh kinh thành, quả thực rất sắc sảo.”
Ta không vội mở miệng, chỉ đợi nàng ấy nói tiếp.
"Trấn Bắc quân đã không còn là Trấn Bắc quân của ngày trước, Niếp gia hiện tại chỉ còn lại một mình Hàn Sơn, không con nối dõi."
Nghe được mấy chữ "con nối dõi", ta lập tức nhíu mày.
Vương phu nhân giống như là không phát hiện:
"Ai cũng có dã tâm và dục vọng, lúc Hàn Sơn còn ở đây thì có thể dùng uy danh để áp chế. Nhưng giờ không biết hắn đang lưu lạc ở nơi nào, lòng người tất nhiên sẽ dao động.
"Bắc Cương quanh năm chiến tranh, nội bộ quân doanh cũng chia thành phái chủ chiến và phái chủ hòa. Ai cũng muốn được sống hòa bình, không có chiến tranh. Nhưng hết lần này tới lần khác, người phải đổ m.áu, người phải mất người thân đều là dân chúng Bắc Cương chúng ta.
"Rõ ràng có thể một lần dứt điểm đối phó với Hung Nô, nhưng bệ hạ ở kinh thành lại thay đổi vào giây phút cuối cùng.
"Người biết tại sao không? Nói là Hộ bộ đang khó khăn, không thể cung ứng ngân lượng.
"Ha ha ha ha, thực sự là rất buồn cười! Sửa cung điện, tổ chức yến hội thì có tiền, đến lúc chiến tranh thì tiền đâu không thấy.
"Người biết không? Một yến hội xa hoa lãng phí ở trong cung đủ để nuôi một tiểu đoàn trong cả tháng. Tại sao? Tại sao luôn là chúng ta? Rõ ràng có thể giải quyết bằng tiền bạc, sao lại bắt chúng ta phải đánh đổi bằng mạng sống hết đời này qua đời khác?
"Người dân kinh thành hưởng thụ lửa than ấm áp, oán trách mùa đông không có rau quả trái cây. Nhưng Bắc Cương chúng ta chỉ có thể gặm bánh bao cứng ngắc, ngay cả những thứ đó cũng xem như là “bố thí”, làm sao chúng ta có thể yên tâm?"
Lời nàng nói ra rất bình tĩnh, nhưng ta nghe được cảm giác mệt mỏi và bi thương.
Nhớ lại khung cảnh kinh thành và những gì mà ta mắt thấy tai nghe ở chỗ này, ta không nói gì được nữa. Ta chỉ biết vỗ vai nàng.
"Bọn họ và Bệ hạ có gì khác nhau. Nói cho cùng, người chịu hậu quả luôn là bách tính. Hôm nay ngươi có thể nói với ta lời này, nhưng bách tính thì không thể, họ chỉ có thể nằm dưới đất rồi dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn ta. Cho dù là có thêm một cơ hội thì ta cũng sẽ làm như thế.
"Ta không hiểu chính sự, mà ta cũng không muốn hiểu, ta chỉ làm những gì mà ta nhìn thấy trước mắt. Vương Dương Thái, mấy ngày nay ngươi vất vả rồi, nghỉ ngơi đi."
Ta gọi Hổ Phách đỡ nàng ấy rời đi, ta cầm bút đứng trầm mặc ở trong nhà kho một lúc. Một giọt mực rơi xuống sổ sách, tạo thành một mảng tối tăm như màn đêm đen kịt.