Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn chằm Chằm
Chương 92: Ăn đồ ngọt
Edit: E. Coli
Beta: Minh An
Trong trường, câu chuyện về Bách Nhiên được người nọ truyền tai người kia. Từ khi vào lớp 12-1, ngày nào cậu cũng nghiêm túc học bài, chăm chỉ làm bài tập, mức độ chăm chỉ của cậu có thể sánh với các học sinh giỏi dốc toàn lực để thi đại học.
Câu chuyện về cậu luôn được các thầy cô nhắc đến và kể cho các học sinh nghe. Thậm chí cuối cùng nó còn trở thành truyền thuyết của trường Nhất Trung…
Chỉ cần vào lớp mũi nhọn thì học sinh đội sổ cũng có thể trở thành thủ khoa khối!
Nhiều lúc học sinh lớp 10 và 11 cũng rục rịch chuẩn bị tinh thần cho những kỳ thi tiếp theo. Bọn họ cũng muốn được vào “lớp 1” trong truyền thuyết kia để cảm nhận cảm giác thành tích học tập tăng đột biến.
Vì thế, bầu không khí học tập trong trường trở nên sôi nổi hơn rất nhiều nhờ Bách Nhiên.
“Không cần phải biết học thật hay học giả, chỉ cần nhìn kết quả thi khảo sát là biết ngay.”
“Ừ, chờ kết quả thi khảo sát đi!”
Đây là cách các thầy cô an ủi nhau.
Thi giữa kỳ xong, lúc nhìn kết quả của từng lớp, thầy hiệu trưởng cạn lời: “…Tôi không biết nên vui hay nên buồn đây.” Với kinh nghiệm dạy học nhiều năm vô cùng phong phú, bọn họ chưa từng gặp trường hợp nào như Bách Nhiên.
Trên bàn ông đặt bảng điểm cả khối.
Bách Nhiên xếp thứ nhất, Bách Ngạn ít hơn cậu 5 điểm, xếp thứ hai. Kiều Nam Gia xếp thứ bảy trong khối.
Thầy chủ nhiệm nhìn vào phiếu điểm này không nói nên lời. Ba người bọn họ đều là những hạt giống cực kỳ tốt, ông cũng có tâm tư muốn bồi dưỡng, không hề muốn đả kích họ. Tuy nhiên ông đã dạy học nhiều năm, chưa từng gặp phải chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Theo báo cáo của giáo viên bộ môn và một số học sinh.
Bách Nhiên thường đọc sách không có trong chương trình học trong lớp, thỉnh thoảng cậu ngủ hoặc là chơi điện thoại, không bao giờ bỏ lỡ buổi tập hàng tuần nào của đội bóng rổ. Nhìn qua cậu rất lười học, thế mà kết quả thi lại làm người ta rớt cả mắt.
Các giáo viên trong văn phòng im lặng, chỉ có thầy chủ nhiệm nhớ đến kỷ niệm khó quên hồi học cùng với Bách Quốc Minh.
Ngày nào Bách Quốc Minh cũng đánh nhau, không thì lại đi tán gái nhưng mà điểm thi của ông lại luôn cao hơn học sinh ngoan trong lớp.
Lúc đó thầy tức đến đen sì mặt, ngày nào cũng ôn thi một cách sống chết, cuối cùng trơ mắt nhìn Bách Quốc Minh đỗ vào trường Thanh Hoa. Nhưng ông cũng đến Bắc Đại nên cũng tính là ngang nhau.
Sau này, ông biết được rằng Bách Quốc Minh chưa bao giờ bỏ bê việc học, thậm chí ông ấy còn chăm chỉ tự học trong các ngày nghỉ, đồng thời ra ngoài làm thêm để kiếm tiền.
Thầy chủ nhiệm thở dài trong nước mắt…
“Tôi thực sự rất ghét những người vừa tài năng lại vừa thông minh và chăm chỉ!”
Lời vừa nói ra, cả phòng rơi vào im lặng.
“Khụ, khụ, thầy à…”
“Lời này hơi không đúng lắm…”
Nói xong, các thầy cô đều có tâm trạng vui vẻ. Trong bài kiểm tra này, thành tích chung của các em học sinh tiến bộ hơn nhiều, nếu không gì thay đổi thì đây sẽ lần thi tốt nhất trong các lần thi ở mấy năm gần đây.
Mọi người đã bắt đầu mơ mộng về khoảng thời gian vui vẻ sau khi thi.
Nghĩ đến đây, các thầy cô không khỏi xúc động – họ cũng muốn được nghỉ lễ! Họ cũng không muốn lên lớp!
Có ai muốn dậy sớm mỗi sáng và đối mặt với những học sinh nghịch ngợm này đâu?
……
Sau lần thi này là đến bài thi xếp lớp, Kiều Nam Gia đứng ngoài cửa, trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc. Cô nhìn người đứng thứ nhất là Bách Nhiên ngồi ở vị trí ban đầu, người đứng thứ hai là Bách Ngạn cũng vẫn ngồi ở chỗ cũ của mình, Kiều Nam Gia nuốt nước bọt, yên lặng chờ các bạn vào lớp rồi ngồi cạnh hai anh chàng họ Bách kia.
Không ngờ ai cũng đều sáng suốt tránh Bách Ngạn và Bách Nhiên, cho nên sau khi Kiều Nam Gia được thầy chủ nhiệm gọi tên, Kiều Nam Gia cảm thấy vô cùng căng thẳng, đôi mắt đen láy rơi vào chỗ ngồi cạnh Bách Nhiên.
Bách Nhiên lặng lẽ nhìn cô như thể cậu biết trước Kiều Nam Gia sẽ không bao giờ chọn ngồi cạnh cậu nữa.
Cậu ngồi giữa lớp, đường nét trên gương mặt tinh tế, đẹp trai, trong lớp lại tạo cảm giác tách biệt với mọi người. Bước chân của Kiều Nam Gia dừng lại.
Những ngày này, cô có thể nhận ra Bách Nhiên bận hơn bình thường rất nhiều.
Thỉnh thoảng cậu cũng nằm xuống bàn và ngủ nhưng phần lớn thời gian là đọc, viết hoặc nhìn vào điện thoại, cậu ít nói hơn rất nhiều, lúc nào cũng như đang tập trung làm gì đó.
Lời của Thư Ấu chợt hiện lên trong đầu Kiều Nam Gia.
Gì mà Bách Nhiên không có tiền học, Bách Nhiên sẽ trở nên rất nghèo, sau này khó sống, nghe cực kỳ đáng sợ. Con người khi nghèo sẽ luôn thay đổi đáng kể về mặt tâm lý, thậm chí còn trở nên rất nhạy cảm với mọi thứ xung quanh.
Cô không thể tưởng tượng được lúc nghèo Bách Nhiên sẽ đáng thương đến mức nào.
Kiều Nam Gia mím môi, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô chạy tới ngồi cạnh Bách Nhiên. Kiều Nam Gia ôm cặp sách, cô thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Tớ ngồi đây nhé!”
Ánh mắt Bách Nhiên dừng lại, tập trung vào đôi má xinh đẹp của cô.
Đột nhiên tâm trạng của cậu rất tốt.
Bách Nhiên đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng Kiều Nam Gia sẽ ngồi ở một chỗ khác, cậu không tin Kiều Nam Gia lại có gan ngồi cùng Bách Ngạn. Khi Kiều Nam Gia chọn chỗ ngồi, một tay cậu đã cầm sẵn cặp sách, chờ xem Kiều Nam Gia ngồi ở chỗ nào rồi cậu sẽ di chuyển đến chỗ đó.
Thế mà Kiều Nam Gia lại ngồi ở bên cạnh cậu.
Ánh mắt cô lộ ra sự nghiêm túc và sự dịu dàng.
Khi nhìn Bách Nhiên, trông cô vừa ngây thơ vừa đáng yêu, cứ như cô coi cậu là một đứa bé còn non nớt, sợ cậu tổn thương mà nâng niu trong tay. Bách Nhiên không hiểu tại sao đột nhiên trong lòng cậu lại xuất hiện miêu tả khó hiểu đó.
Nhưng cậu vẫn thấy được.
Ánh mắt Kiều Nam Gia nhìn cậu vừa nghiêm túc vừa dịu dàng.
Đôi mắt ấm áp của cô che đi tâm trạng lạnh lùng của cậu, khiến cậu hòa tan thành một hồ nước xuân, ấm áp và dễ chịu.
Cậu đột ngột quay đi, cúi đầu rồi tiếp tục đọc sách. Sườn mặt cậu rất đẹp, dáng vẻ lạnh lùng như đuổi hết người ta đi, chỉ có đôi tai đỏ rực là thể hiện ra tâm trạng của cậu.
Kiều Nam Gia chắp hai tay, chân thành nhìn về phía ghế sau: “Chỗ này ổn thật, ngồi như này thì sẽ hỏi bài Bách Ngạn dễ hơn.”
Bách Ngạn ngồi phía sau chạm ánh mắt với Kiều Nam Gia, cậu ta cười đến là tươi.
“Mong cậu sẽ giúp đỡ nhiều hơn.”
Bách Nhiên: “……”
Không hiểu sao, cậu cảm giác ngọn tóc trên đỉnh đầu bị Kiều Nam Gia lặng lẽ nhuộm xanh, một màu xanh mơn mởn.
Bách Nhiên không vui giữ đầu Kiều Nam Gia rồi mạnh mẽ kéo cô lại. Kiều Nam Gia kêu “Á” một cái nhưng cô không hề phản kháng, để mặc Bách Nhiên chiếm ưu thế. Thầy chủ nhiệm đứng ở cửa lớp nhìn thấy cảnh này liền giật giật môi quyết định giả vờ như không nhìn thấy.
Bách Ngạn ngồi ở phía sau cười không nói gì.
Kiều Nam Gia liếc nhìn tờ giấy trong tay Bách Nhiên, chúng kín mít, đọc chẳng hiểu gì.
Cô cẩn thận nói với Bách Nhiên: “Cậu yên tâm, chúng ta đều sẽ học xong được đại học!”
Bách Nhiên: “?”
Để giúp Bách Nhiên tập trung học và đối mặt với cuộc sống trưởng thành khó khăn sắp tới, Kiều Nam Gia cũng đã cố gắng hết sức mình. Mỗi sáng cô đều mang bữa sáng đến cho Bách Nhiên, đôi khi buổi trưa Bách Nhiên không ăn, Kiều Nam Gia sẽ âm thầm mua cho cậu một phần cơm hoặc nhét một quả táo vì nghĩ rằng cậu nhịn ăn để tiết kiệm tiền.
Sau đó Chu Ngôn Quân nhìn thấy người ghét nhất táo – Bách Nhiên ngồi ở sân bóng rổ gặm sạch một quả táo, mặt cậu vô cảm ném lõi táo vào thùng rác.
Chu Ngôn Quân vẻ mặt kinh hãi: “Mày bị quỷ đói ám à?”
Ánh mắt chết chóc của Bách Nhiên chăm chú tập trung vào Chu Ngôn Quân: “…”
Theo Chu Ngôn Quân, người sống sót tại hiện trường, ánh mắt của Bách Nhiên lúc đó trông còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, Chu Ngôn Quân sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, tê cả da đầu, suýt chút nữa bỏ chạy.
Cứ như vậy, ngày nào Bách Nhiên cũng nhìn thấy đủ thứ kỳ lạ trên bàn học của mình.
Chu Ngôn Quân còn tận mắt chứng kiến Bách Nhiên ngồi ở rìa sân bóng rổ ăn kẹo dẻo, bánh quy sô cô la và những đồ ăn vặt khác thứ thực phẩm rác mà chính Bách Nhiên cực ghét lúc trước.
Chu Ngôn Quân kết luận.
…… Bách Nhiên điên thật rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Bách Nhiên (ăn táo): Răng rắc, răng rắc!
Chu Ngôn Quân: Cậu ta điên thật rồi!
Beta: Minh An
Trong trường, câu chuyện về Bách Nhiên được người nọ truyền tai người kia. Từ khi vào lớp 12-1, ngày nào cậu cũng nghiêm túc học bài, chăm chỉ làm bài tập, mức độ chăm chỉ của cậu có thể sánh với các học sinh giỏi dốc toàn lực để thi đại học.
Câu chuyện về cậu luôn được các thầy cô nhắc đến và kể cho các học sinh nghe. Thậm chí cuối cùng nó còn trở thành truyền thuyết của trường Nhất Trung…
Chỉ cần vào lớp mũi nhọn thì học sinh đội sổ cũng có thể trở thành thủ khoa khối!
Nhiều lúc học sinh lớp 10 và 11 cũng rục rịch chuẩn bị tinh thần cho những kỳ thi tiếp theo. Bọn họ cũng muốn được vào “lớp 1” trong truyền thuyết kia để cảm nhận cảm giác thành tích học tập tăng đột biến.
Vì thế, bầu không khí học tập trong trường trở nên sôi nổi hơn rất nhiều nhờ Bách Nhiên.
“Không cần phải biết học thật hay học giả, chỉ cần nhìn kết quả thi khảo sát là biết ngay.”
“Ừ, chờ kết quả thi khảo sát đi!”
Đây là cách các thầy cô an ủi nhau.
Thi giữa kỳ xong, lúc nhìn kết quả của từng lớp, thầy hiệu trưởng cạn lời: “…Tôi không biết nên vui hay nên buồn đây.” Với kinh nghiệm dạy học nhiều năm vô cùng phong phú, bọn họ chưa từng gặp trường hợp nào như Bách Nhiên.
Trên bàn ông đặt bảng điểm cả khối.
Bách Nhiên xếp thứ nhất, Bách Ngạn ít hơn cậu 5 điểm, xếp thứ hai. Kiều Nam Gia xếp thứ bảy trong khối.
Thầy chủ nhiệm nhìn vào phiếu điểm này không nói nên lời. Ba người bọn họ đều là những hạt giống cực kỳ tốt, ông cũng có tâm tư muốn bồi dưỡng, không hề muốn đả kích họ. Tuy nhiên ông đã dạy học nhiều năm, chưa từng gặp phải chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Theo báo cáo của giáo viên bộ môn và một số học sinh.
Bách Nhiên thường đọc sách không có trong chương trình học trong lớp, thỉnh thoảng cậu ngủ hoặc là chơi điện thoại, không bao giờ bỏ lỡ buổi tập hàng tuần nào của đội bóng rổ. Nhìn qua cậu rất lười học, thế mà kết quả thi lại làm người ta rớt cả mắt.
Các giáo viên trong văn phòng im lặng, chỉ có thầy chủ nhiệm nhớ đến kỷ niệm khó quên hồi học cùng với Bách Quốc Minh.
Ngày nào Bách Quốc Minh cũng đánh nhau, không thì lại đi tán gái nhưng mà điểm thi của ông lại luôn cao hơn học sinh ngoan trong lớp.
Lúc đó thầy tức đến đen sì mặt, ngày nào cũng ôn thi một cách sống chết, cuối cùng trơ mắt nhìn Bách Quốc Minh đỗ vào trường Thanh Hoa. Nhưng ông cũng đến Bắc Đại nên cũng tính là ngang nhau.
Sau này, ông biết được rằng Bách Quốc Minh chưa bao giờ bỏ bê việc học, thậm chí ông ấy còn chăm chỉ tự học trong các ngày nghỉ, đồng thời ra ngoài làm thêm để kiếm tiền.
Thầy chủ nhiệm thở dài trong nước mắt…
“Tôi thực sự rất ghét những người vừa tài năng lại vừa thông minh và chăm chỉ!”
Lời vừa nói ra, cả phòng rơi vào im lặng.
“Khụ, khụ, thầy à…”
“Lời này hơi không đúng lắm…”
Nói xong, các thầy cô đều có tâm trạng vui vẻ. Trong bài kiểm tra này, thành tích chung của các em học sinh tiến bộ hơn nhiều, nếu không gì thay đổi thì đây sẽ lần thi tốt nhất trong các lần thi ở mấy năm gần đây.
Mọi người đã bắt đầu mơ mộng về khoảng thời gian vui vẻ sau khi thi.
Nghĩ đến đây, các thầy cô không khỏi xúc động – họ cũng muốn được nghỉ lễ! Họ cũng không muốn lên lớp!
Có ai muốn dậy sớm mỗi sáng và đối mặt với những học sinh nghịch ngợm này đâu?
……
Sau lần thi này là đến bài thi xếp lớp, Kiều Nam Gia đứng ngoài cửa, trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc. Cô nhìn người đứng thứ nhất là Bách Nhiên ngồi ở vị trí ban đầu, người đứng thứ hai là Bách Ngạn cũng vẫn ngồi ở chỗ cũ của mình, Kiều Nam Gia nuốt nước bọt, yên lặng chờ các bạn vào lớp rồi ngồi cạnh hai anh chàng họ Bách kia.
Không ngờ ai cũng đều sáng suốt tránh Bách Ngạn và Bách Nhiên, cho nên sau khi Kiều Nam Gia được thầy chủ nhiệm gọi tên, Kiều Nam Gia cảm thấy vô cùng căng thẳng, đôi mắt đen láy rơi vào chỗ ngồi cạnh Bách Nhiên.
Bách Nhiên lặng lẽ nhìn cô như thể cậu biết trước Kiều Nam Gia sẽ không bao giờ chọn ngồi cạnh cậu nữa.
Cậu ngồi giữa lớp, đường nét trên gương mặt tinh tế, đẹp trai, trong lớp lại tạo cảm giác tách biệt với mọi người. Bước chân của Kiều Nam Gia dừng lại.
Những ngày này, cô có thể nhận ra Bách Nhiên bận hơn bình thường rất nhiều.
Thỉnh thoảng cậu cũng nằm xuống bàn và ngủ nhưng phần lớn thời gian là đọc, viết hoặc nhìn vào điện thoại, cậu ít nói hơn rất nhiều, lúc nào cũng như đang tập trung làm gì đó.
Lời của Thư Ấu chợt hiện lên trong đầu Kiều Nam Gia.
Gì mà Bách Nhiên không có tiền học, Bách Nhiên sẽ trở nên rất nghèo, sau này khó sống, nghe cực kỳ đáng sợ. Con người khi nghèo sẽ luôn thay đổi đáng kể về mặt tâm lý, thậm chí còn trở nên rất nhạy cảm với mọi thứ xung quanh.
Cô không thể tưởng tượng được lúc nghèo Bách Nhiên sẽ đáng thương đến mức nào.
Kiều Nam Gia mím môi, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô chạy tới ngồi cạnh Bách Nhiên. Kiều Nam Gia ôm cặp sách, cô thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Tớ ngồi đây nhé!”
Ánh mắt Bách Nhiên dừng lại, tập trung vào đôi má xinh đẹp của cô.
Đột nhiên tâm trạng của cậu rất tốt.
Bách Nhiên đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng Kiều Nam Gia sẽ ngồi ở một chỗ khác, cậu không tin Kiều Nam Gia lại có gan ngồi cùng Bách Ngạn. Khi Kiều Nam Gia chọn chỗ ngồi, một tay cậu đã cầm sẵn cặp sách, chờ xem Kiều Nam Gia ngồi ở chỗ nào rồi cậu sẽ di chuyển đến chỗ đó.
Thế mà Kiều Nam Gia lại ngồi ở bên cạnh cậu.
Ánh mắt cô lộ ra sự nghiêm túc và sự dịu dàng.
Khi nhìn Bách Nhiên, trông cô vừa ngây thơ vừa đáng yêu, cứ như cô coi cậu là một đứa bé còn non nớt, sợ cậu tổn thương mà nâng niu trong tay. Bách Nhiên không hiểu tại sao đột nhiên trong lòng cậu lại xuất hiện miêu tả khó hiểu đó.
Nhưng cậu vẫn thấy được.
Ánh mắt Kiều Nam Gia nhìn cậu vừa nghiêm túc vừa dịu dàng.
Đôi mắt ấm áp của cô che đi tâm trạng lạnh lùng của cậu, khiến cậu hòa tan thành một hồ nước xuân, ấm áp và dễ chịu.
Cậu đột ngột quay đi, cúi đầu rồi tiếp tục đọc sách. Sườn mặt cậu rất đẹp, dáng vẻ lạnh lùng như đuổi hết người ta đi, chỉ có đôi tai đỏ rực là thể hiện ra tâm trạng của cậu.
Kiều Nam Gia chắp hai tay, chân thành nhìn về phía ghế sau: “Chỗ này ổn thật, ngồi như này thì sẽ hỏi bài Bách Ngạn dễ hơn.”
Bách Ngạn ngồi phía sau chạm ánh mắt với Kiều Nam Gia, cậu ta cười đến là tươi.
“Mong cậu sẽ giúp đỡ nhiều hơn.”
Bách Nhiên: “……”
Không hiểu sao, cậu cảm giác ngọn tóc trên đỉnh đầu bị Kiều Nam Gia lặng lẽ nhuộm xanh, một màu xanh mơn mởn.
Bách Nhiên không vui giữ đầu Kiều Nam Gia rồi mạnh mẽ kéo cô lại. Kiều Nam Gia kêu “Á” một cái nhưng cô không hề phản kháng, để mặc Bách Nhiên chiếm ưu thế. Thầy chủ nhiệm đứng ở cửa lớp nhìn thấy cảnh này liền giật giật môi quyết định giả vờ như không nhìn thấy.
Bách Ngạn ngồi ở phía sau cười không nói gì.
Kiều Nam Gia liếc nhìn tờ giấy trong tay Bách Nhiên, chúng kín mít, đọc chẳng hiểu gì.
Cô cẩn thận nói với Bách Nhiên: “Cậu yên tâm, chúng ta đều sẽ học xong được đại học!”
Bách Nhiên: “?”
Để giúp Bách Nhiên tập trung học và đối mặt với cuộc sống trưởng thành khó khăn sắp tới, Kiều Nam Gia cũng đã cố gắng hết sức mình. Mỗi sáng cô đều mang bữa sáng đến cho Bách Nhiên, đôi khi buổi trưa Bách Nhiên không ăn, Kiều Nam Gia sẽ âm thầm mua cho cậu một phần cơm hoặc nhét một quả táo vì nghĩ rằng cậu nhịn ăn để tiết kiệm tiền.
Sau đó Chu Ngôn Quân nhìn thấy người ghét nhất táo – Bách Nhiên ngồi ở sân bóng rổ gặm sạch một quả táo, mặt cậu vô cảm ném lõi táo vào thùng rác.
Chu Ngôn Quân vẻ mặt kinh hãi: “Mày bị quỷ đói ám à?”
Ánh mắt chết chóc của Bách Nhiên chăm chú tập trung vào Chu Ngôn Quân: “…”
Theo Chu Ngôn Quân, người sống sót tại hiện trường, ánh mắt của Bách Nhiên lúc đó trông còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, Chu Ngôn Quân sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, tê cả da đầu, suýt chút nữa bỏ chạy.
Cứ như vậy, ngày nào Bách Nhiên cũng nhìn thấy đủ thứ kỳ lạ trên bàn học của mình.
Chu Ngôn Quân còn tận mắt chứng kiến Bách Nhiên ngồi ở rìa sân bóng rổ ăn kẹo dẻo, bánh quy sô cô la và những đồ ăn vặt khác thứ thực phẩm rác mà chính Bách Nhiên cực ghét lúc trước.
Chu Ngôn Quân kết luận.
…… Bách Nhiên điên thật rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Bách Nhiên (ăn táo): Răng rắc, răng rắc!
Chu Ngôn Quân: Cậu ta điên thật rồi!