Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn chằm Chằm
Chương 42: C42 Ngôi Sao
Edit: Minh An
Beta: E. Coli
Kiều Nam Gia bị Thư Ấu nói suốt cả đêm.
Nếu không phải chê Kiều Nam Gia là thẳng nữ thì ghen tỵ với Kiều Nam Gia vì cô có được cơ hội tới đội bóng rổ làm công việc hậu cần. Kiều Nam Gia bị nói nhiều đến mức hai mắt díp vào nhau, mơ mơ màng màng. Cô ngủ lúc nào không biết, chỉ nhớ rằng trong mơ mình cũng phải nghe Thư Ấu lải nhải.
Ngủ một giấc, mở mắt ra là sáng hôm sau. Kiều Nam Gia dụi mắt rồi ngáp một cái.
Vì ngủ không đủ giấc nên đầu óc Kiều Nam Gia vẫn còn hơi mơ màng. Cô từ từ đi vào chỗ ngồi của mình. Lúc này có người đi đến chắn trước mặt Kiều Nam Gia.
Là Vu Lan – lớp phó thể dục.
Cậu ấy rất cao, vẻ mặt hung dữ, nhìn qua trông cậu chẳng giống người đến với ý tốt. Trong lớp đã có bạn để ý tới chỗ hai người, không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho Kiều Nam Gia.
Sắc mặt Vu Lan trông rất xấu, chắc chắn cậu không định làm chuyện gì tốt rồi.
Kiều Nam Gia nghĩ thầm, chắc Vu Lan định đến đây bắt bẻ cô hoặc đến cười nhạo chuyện cô sửa quần hôm trước. Cô mím môi, sợ hãi nhìn gương mặt vô cảm của Vu Lan.
Ánh mắt hai người chạm nhau, thời gian như bị bấm nút tạm dừng.
Vu Lan dõng dạc nói to: "Hôm nay tôi tới sớm, mua thừa đồ ăn sáng nên cho cậu này. Mong cậu nhận lấy!"
Kiều Nam Gia: "???"
Các bạn trong lớp cạn lời, mở to mắt nhìn hai người.
Vẻ mặt Kiều Nam Gia vừa khiếp sợ vừa khó hiểu. Cô ngơ ngác nhìn Vu Lan khúm núm đặt bánh bao cùng sữa đậu nành lên bàn mình. Lúc này, Vu Lan nói thêm: "Về sau, nếu cậu có chuyện gì có thể tới tìm tôi. Ai bắt nạt cậu thì cứ bảo tôi, tôi sẽ đi xử nó cho cậu!"
Kiều Nam Gia: "......" Vu Lan bị điên à?
"Tớ ăn ở nhà rồi, cậu cầm về đi."
"Không! Xin cậu hãy nhận lấy chỗ đồ ăn sáng này! Trước đó tôi đã có thái độ không tốt cùng một số lời nói xúc phạm cậu, tôi cảm thấy rất có lỗi, nếu cậu không nhận thì tôi sẽ cảm thấy vô cùng áy náy."
Kiều Nam Gia giật mình.
Bình thường trong lớp Vu Lan thuộc thành phần phản nghịch, khi nói chuyện với các bạn nữ lúc nào cũng giữ thái độ khó chịu, kênh kiệu, dễ cáu gắt, chẳng lịch sự chút nào. Hôm nay Vu Lan nói những lời như này làm cô rất bất ngờ.
Không chỉ một mình Kiều Nam Gia ngạc nhiên mà các bạn trong lớp cũng ngạc nhiên vì ai cũng hiểu rõ con người của Vu Lan.
Cả lớp đều không thể tin được vào mắt mình.
Trong bầu không khí yên lặng của cả lớp, Vu Lan về chỗ của mình, gõ gõ bàn: "Mọi người ai làm bài tập thì làm bài tập đi, ai có việc gì thì làm việc của người nấy đi, cứ ngây ngốc đứng đó làm gì thế?"
Vu Lan vừa nói xong thì cả lớp giải tán.
Kiều Nam Gia ngồi về chỗ của mình, yên lặng nhìn bánh bao cùng sữa đậu nành Vu Lan mua cho mình. Cô không hiểu vì sao Vu Lan lại làm như vậy.
Cũng từ chuyện này mà trong khối bắt đầu có tin đồn Vu Lan thích Kiều Nam Gia.
Kiều Nam Gia lại thở dài lần nữa.
Cô chỉ muốn đọc sách để làm hiền tài, có được danh tiếng tốt, bây giờ gần như cô mất hết mặt mũi rồi. Không ngờ trong cuộc đời của mình, cũng có lúc cô bị dính nhiều tai tiếng như này đấy.
...
Thời gian học hành tươi đẹp trôi qua rất nhanh.
Cuối cùng cũng đến lúc Kiều Nam Gia phải đến đội bóng rổ làm thêm. Nghĩ đến những hành động khó hiểu của Vu Lan, Kiều Nam Gia sợ lúc ở đội bóng rổ cậu cũng làm như vậy. Vì thế Kiều Nam Gia tránh mặt Vu Lan, chầm chậm tới sân vận động. Do các thành viên của đội bóng rổ đã báo cho bác bảo vệ trước đó nên Kiều Nam Gia đi vào rất nhanh.
Lúc Kiều Nam Gia đi vào bên trong, cô còn nghe được tiếng bàn tán của một số bạn nữ.
"Sao cậu ấy lại vào được vậy?"
"Tớ nghe nói là cậu ấy vào đó làm hậu cần cho đội bóng rổ á!"
"Hu hu hu hâm mộ cậu ấy quá, tớ cũng muốn được vào bên trong sân bóng rổ dọn dẹp..."
Kiều Nam Gia giả ngơ giả điếc nhanh chóng đi vào bên trong. Sau khi đi qua cánh cửa màu trắng, không gian trước mắt cô được mở rộng hơn rất nhiều. Vào đây chỉ có thể nghe được tiếng giày ma sát trên mặt đất cùng tiếng đập bóng của các bạn đang chơi bóng rổ.
Các thành viên của đội bóng rổ đang chăm chỉ tập luyện, sự xuất hiện của Kiều Nam Gia cũng không thu hút sự chú ý của bọn họ.
Kiều Nam Gia nhẹ nhàng đi vào, yên lặng ngồi một bên rồi dọn dẹp đống đồ các thành viên vứt lộn xộn thật gọn gàng. Cô dọn xong các chai nước đã uống hết thì lại đi nhặt túi nhựa.
Kiều Nam Gia chưa từng làm công việc hậu cần cho đội bóng rổ bao giờ, nhưng cô có kinh nghiệm phong phú sau những lần làm tình nguyện ở đại hội thể thao.
Trong lúc các bạn ở đội bóng rổ đang tập luyện thì Kiều Nam Gia cũng chẳng rảnh tay. Bây giờ trời đang rất lạnh, ở sân vận động không có điều hòa, Kiều Nam Gia phải mang theo cốc giấy, đổ nước ấm cho các thành viên để các bạn ấy không phải uống nước quá lạnh.
Cô dựa vào con số trên áo đồng phục của các bạn, sau đó lấy bút dạ ra viết lên cốc nước để các bạn không lấy nhầm của nhau.
Bách Nhiên nhìn chằm chằm qua khe hở chỗ các bạn đang đứng tập luyện để nhìn Kiều Nam Gia.
Trên sân bóng rổ to như vậy, cô ngồi xổm trên mặt nhất, cả người trông nhỏ xíu. Gương mặt trắng nõn của cô lộ ra biểu cảm nghiêm túc, cô đang nhìn số áo của các bạn đang tập luyện và viết nó lên trên cốc. Rõ ràng cô chỉ đảm nhận nhiệm vụ lấy nước ấm cho các bạn thôi nhưng cô lại làm nó vô cùng tận tâm và tỉ mỉ.
Dáng vẻ nghiêm túc và yên lặng của cô làm người khác cảm thấy thư giãn.
Kiều Nam Gia viết số cho từng người một. Đến lúc cô nhìn số áo Bách Nhiên thì trùng hợp bắt gặp cậu đang nhìn mình.
Ánh mắt hai người chạm nhau vài giây, sau đó Bách Nhiên lạnh lùng xoay đầu đi.
Trong lòng Kiều Nam Gia căng thẳng. Cô nghĩ thầm, hẳn là Bách Nhiên đang quan sát xem cô có nghiêm túc, chăm chỉ làm việc hay không. Vì thế cô không được phép lười biếng.
Nửa tiếng sau.
Sau tập luyện xong, các đội viên cười đùa với nhau đi tới chỗ nghỉ. Thấy Kiều Nam Gia đưa cho mình cốc nước, tất cả đều không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Đối mặt với nhiều bạn nam như này, Kiều Nam Gia khách sáo hắng giọng, sau đó nhẹ nhàng nói: "Trên cốc giấy có số áo của mọi người, các cậu có thể uống nước ấm ở đó. Nếu không đủ thì chỗ tớ vẫn còn. Chỗ tớ có cả chocolate và kẹo, nếu các cậu đói, các cậu cũng có thể qua chỗ tớ lấy ăn."
"Ui tuyệt thật đó!"
"Đây mới đúng là người hậu cần thật sự nha!"
Các bạn đội viên hạnh phúc uống nước ấm, vui không diễn tả bằng lời. Tuy rằng có vận động, nhưng vào tháng ba, ở sân tập luyện vẫn rất lạnh. Bọn họ thay quần áo, nơi này còn không có hệ thống sưởi nên chỉ có thể hoạt động cơ thể thật nhiều.
Cũng có bạn bảo Kiều Nam Gia đưa cho mình hai gói chocolate, buổi chiều người đó bị giữ ở văn phòng, còn chưa kịp ăn cơm, giờ đói sắp ngất rồi, may mà tìm được cứu tinh.
Không phải trước đây đội bóng rổ chưa từng tuyển người làm công việc hậu cần. Nhưng phần lớn những người được tuyển là các bạn nữ nhắm vào Bách Nhiên hoặc Chu Ngôn Quân, lúc nào cũng chỉ biết õng ẹo, hò hét cổ vũ cho mấy bạn chơi bóng rổ, những chuyện nên làm thì chẳng làm cái nào cả.
Vì thế khi biết Kiều Nam Gia làm công việc hậu cần, vốn các bạn trong đội bóng rổ cũng chẳng hy vọng gì. Bách Nhiên dẫn cô tới đây, có lẽ cô cũng chỉ là một em gái theo đuổi Bách Nhiên mà thôi.
Chẳng ai ngờ được Kiều Nam Gia lại thật sự chuẩn bị rất nhiều đồ. Thậm chí trong túi cô còn có thuốc bôi vết thương ngoài da và urgo.
Sau khi bổ sung năng lượng xong, mọi người nhanh chóng hồi phục sức lực.
Chu Ngôn Quân cười tủm tỉm: "Nam Gia à, cậu làm thêm hai ngày nữa đi. Cậu xem, ai cũng vui hết kìa."
Kiều Nam Gia không ngờ các bạn lại phản ứng tích cực đến vậy, cô ngượng chín mặt, hai tai đỏ bừng lên.
"Đây là trách nhiệm của tớ, không có gì to tát cả."
Cả quá trình mặt Bách Nhiên chẳng có cảm xúc gì.
Cậu cũng không ngờ Kiều Nam Gia sẽ chu đáo và cẩn thận đến vậy. Trong cặp cô còn có khăn ướt được ủ ấm, có thể cho mọi người dùng để lau mặt được.
Lúc đầu các thành viên đội bóng rổ còn khách sáo, giữ khoảng cách với Kiều Nam Gia. Nhưng sau đó họ dần tìm cô, hết lấy nước ấm lại lấy khăn giấy, sớm vứt luôn sự tồn tại của Bách Nhiên ra sau đầu rồi.
Bách Nhiên nhìn Kiều Nam Gia mỉm cười, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói chuyện, dặn dò những người xung quanh.
"......"
Kiều Nam Gia cứ cười một cái là sự khó chịu của cậu lại tăng lên một chút. Cậu nhìn gương mặt đầy dịu dàng và thẹn thùng, đang mỉm cười nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng vì người khác.
Bách Nhiên mím chặt môi, đôi mắt hẹp dài như phủ một lớp băng mỏng.
1
Cậu nhìn chằm chằm Kiều Nam Gia chẳng có chút ý thức tự giác nào, trên mặt không giấu nổi sự tức giận.
"Tập luyện."
Mọi người nhận được lệnh tập hợp của đội trưởng, nhanh chóng bỏ cốc giấy trong tay đi vào trong sân, chuẩn bị cho lần tập luyện tiếp theo. Kiều Nam Gia cất cốc giấy vào chỗ, dọn rác xong thì cô về chỗ ngồi, nhìn các bạn tiếp tục đánh bóng tập luyện.
Kiều Nam Gia không hiểu về bóng rổ cho lắm, nhưng cô xem một cách say mê. Cuốn sách nằm im trong cặp không có cơ hội lấy ra.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không...
Mỗi lần ánh mắt cô chạm phải Bách Nhiên, cô luôn cảm giác như đối phương đang trừng mình. Kiều Nam Gia cẩn thận nghĩ lại xem có phải mình làm việc chưa tốt hay không. Vì thế đến lần nghỉ ngơi thứ hai của các bạn đội bóng rổ, cô càng làm việc nhiệt tình hơn, để tránh cho Bách Nhiên không cho cô cơ hội lấy tiền lương.
Bách Nhiên: "......"
Chu Ngôn Quân cười ha ha đi lên định xin Kiều Nam Gia kẹo thì đột nhiên bị Bách Nhiên đẩy ra.
Bách Nhiên: "Nước."
Kiều Nam Gia sửng sốt. Nước đặt ngay cạnh chỗ cậu lại còn bắt cô tới lấy? Những người khác thấy người đội trưởng tỏa ra hơi thở lạnh băng thì sợ cứng cả người, đến cả Chu Ngôn Quân cũng không dám đi lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Nam Gia lấy nước cho Bách Nhiên.
Bách Nhiên uống một ngụm rồi đưa cho Kiều Nam Gia.
Kiều Nam Gia sửng sốt vài giây rồi mới lấy lại tinh thần, nhận lấy cốc của cậu để về chỗ cũ.
Sự tuyên bố chủ quyền trắng trợn và táo bạo như này, đến cả người ngốc cũng nhìn ra được. Quả nhiên tin đồn hôm qua không phải giả, mấy đội viên đang nửa tin nửa ngờ thấy chuyện như vậy, không khỏi há hốc mồm.
Làm gì có ai thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của Bách Nhiên bao giờ đâu?
Nếu bảo Bách Nhiên không có ý gì khác với Kiều Nam Gia, có quỷ mới tin!
Bọn họ vội vàng bỏ cốc nước xuống, chẳng ai dám gọi Kiều Nam Gia nữa. Chu Ngôn Quân vò đầu bứt tai, trong lòng nóng như lửa đốt. Không thể moi được tin tức từ Bách Nhiên, mấy lời đồn giữa các đồng đội nghe càng khó tin hơn. Cậu muốn được biết sự thật!!
Nhưng mà sự thật khó tin chính là biểu hiện của Bách Nhiên lúc này!
Nếu là một giờ trước, có chết Chu Ngôn Quân cũng không dám tin chỉ vì việc nhỏ này mà Bách Nhiên sẽ làm vậy. Bách Nhiên luôn cách xa phái nữ, lại ghét những bạn nữ dây dưa với cậu, thái độ lạnh lùng đến nỗi Chu Ngôn Quân còn cho rằng cậu mắc chứng bệnh sợ các bạn nữ.
Nhân lúc Bách Nhiên đi ra sân, Chu Ngôn Quân nhanh chóng chạy đến cạnh Kiều Nam Gia, hỏi: "Có phải hai cậu yêu nhau không?" Giọng cậu lộ ra sự hưng phấn cùng hoài nghi, rất giống mấy bà già thích tám chuyện ngoài chợ.
Kiều Nam Gia ngây người: "Ai? Tớ với ai?"
"Bách Nhiên đó!"
Kiều Nam Gia khiếp sợ: "Cậu điên rồi à? Làm sao có chuyện đó được?"
Cô với Bách Nhiên vốn chẳng phải người cùng thế giới.
Bách Nhiên phải nghĩ thế nào mà có thể làm ngơ trước bao nhiêu bạn nữ xinh đẹp như hoa, nhân phẩm tuyệt vời để để mắt tới cô cơ chứ?
Chu Ngôn Quân định hỏi tiếp, các đội viên đã tập trung, vào hàng ngũ xong. Dưới ánh nhìn chết chóc của Bách Nhiên, Chu Ngôn Quân chỉ đành nhịn sự tò mò của mình xuống tiếp tục tập luyện.
Nhìn theo Chu Ngôn Quân ra sân, Kiều Nam Gia ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn quanh rồi nhìn đến người Bách Nhiên.
Rõ ràng đều mặc bộ đồng phục màu xanh trắng như nhau nhưng cảm giác tồn tại của Bách Nhiên rất lớn, hào quang rực rỡ không thể che giấu được.
Gương mặt cậu điển trai, đường nét tinh tế nhưng không mất đi sự góc cạnh. Dù mặt cậu chẳng có biểu cảm gì nhưng cũng làm ai nhìn cũng thấy xao xuyến. Kiều Nam Gia không thể không thừa nhận rằng, dù là người nổi tiếng trên TV cũng chưa chắc có thể vượt được cậu.
Người như này đúng là quá chói mắt, hoàn toàn khác so với Kiều Nam Gia.
Đặt cạnh cậu so sánh thì cô chỉ là một ngôi sao mờ nhạt giữa hàng tỉ vì sao lấp lánh khác, cố gắng phản chiếu lại chút ánh sáng. Dù hai người cùng trong một hệ ngân hà, thỉnh thoảng gặp nhau trong quỹ đạo chuyển động nhưng vẫn là hai ngôi sao chẳng liên quan chút gì đến nhau.
Một cái là ngôi sao tự phát sáng, một cái là ngôi sao không phát sáng được, chỉ phản chiếu được ánh sáng từ ngôi sao khác chiếu vào.
Khác nhau như vậy đó!