Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn chằm Chằm
Chương 35
Nam Gia, mau vào nhà ăn sủi cảo đi con!”
“Vâng ạ! Con vào đây!”
Đốt pháo hoa xong, mọi người vui vẻ cười đùa cùng đi vào trong nhà. Ngón tay Kiều Nam Gia lạnh đến đỏ bừng. Cô nhẹ nhàng hà hơi vào lòng bàn tay mình cho ấm. Hơi thở ấm áp màu trắng phả ra, rất nhanh tiêu tan dưới ánh đèn tối tăm.
“Em đang xem cái gì thế?” Chị họ tò mò nhòm qua hỏi.
Kiều Nam Gia thoát Weibo, sau đó bình tĩnh lắc đầu, “Không có gì, em chụp vài bức ảnh thôi.”
“Thế hả?” Chị họ cười tươi, “Mấy cũng không quá đẹp để chụp á em. Nếu em muốn chụp thì đi ra quảng trường mà chụp. Ở đó nhìn pháo hoa rõ nên ảnh chụp cũng đẹp hơn!”
Cô em họ nhỏ thì dẩu miệng: “Cái đó có gì mà đẹp? Làm sao đẹp bằng pháo hoa năm ngoái ba em mang đi xem ở Đông Kinh?”
Những người khác im lặng.
“Đúng là không đẹp bằng ở Đông Kinh. Vì vậy lát nữa em đừng có mà nhìn, lêu lêu lêu.” Thằng em họ lè lưỡi, “Xem có một lần mà cứ khoe suốt.”
“Không cho xem thì thôi! Em hiếm lạ gì mấy cái pháo hoa này!”
Một đám nhốn nháo ồn ào. May là có mấy anh chị lớn ở đây luôn miệng dỗ dành nên mới không lao vào đánh nhau.
Mở cửa, vào trong nhà thì cả nhà đã tràn ngập mùi hương của thức ăn.
Sủi cảo đã nấu xong. Trên hai bàn tròn được bày đầy ắp các món ăn, có chay có mặn. Người lớn một bàn trẻ con một bàn. Kiều Nam Gia ngoan ngoãn bế em họ của mình lên, sau đó thì dọn bát đũa ra.
Cô cầm điện thoại lên chụp một cái ảnh rồi gửi cho “Mộc Bạch Phiền”.
Trên ảnh là một bàn tròn được đặt đầy đồ ăn. Bàn tròn thẳng hướng với TV nên TV lọt luôn vào khung hình.
Nam Gia Có Cá: Tớ đang chuẩn bị ăn nè. Đúng rồi, cậu mở TV ra nha!
Bách Nhiên nhận được tin nhắn: “……”
Cậu cảm thấy hành động rủ đón Tết chung này của Kiều Nam Gia đúng là ngu ngốc, lại còn định dùng cái này để giúp cậu nhìn tạm cho đỡ buồn nữa chứ. Nhưng làm cậu càng cảm thấy ngu ngốc chính là cậu lại làm theo lời cô thật. Bách Nhiên làm theo lời Kiều Nam Gia, mở TV ra rồi ngồi trên sô pha.
Trên bàn trà đặt trái cây cùng đồ ăn vặt dì giúp việc đã chuẩn bị từ trước. Lần đầu Bách Nhiên phát hiện nhà mình lại có những thứ này.
Trước đây, cậu chỉ cho rằng TV trong phòng khách chỉ để đó để trang trí.
Bách Nhiên xụ mặt, vẻ mặt khó chịu, không chút kiên nhẫn mở TV lên, chỉnh kênh. Cậu ngồi chờ xem đối phương định nói thêm cái gì. Nếu cái gọi là cùng nhau ăn Tết của cô chỉ có như này thôi thì cũng quá nhàm chán rồi!
Phòng khách yên tĩnh chợt vang lên tiếng ồn ào của TV, cứ như có thêm người nữa ở cùng ngồi trên sô pha với cậu vậy!
Nam Gia Có Cá: Tớ đang uống một ly Coca nè. Cậu đang uống cái gì vậy?
Bách Nhiên: “……”
Tuy rằng cậu có thể tùy ý bịa một cái tên ra nhưng không hiểu sao chân cậu lại chạy tới phòng bếp mở tủ lạnh ra xem. Nước trái cây nhiều đường, đồ uống không có ga, trà. Nhìn qua cả đống này chẳng có cái nào uống được cả.
So với việc uống mấy thứ ngọt ngấy này thì uống nước trắng ngon hơn nhiều.
Đương nhiên là uống Pepsi cũng rất ngon.
……
Mộc Bạch Phiền: Đang uống Coca Cola.
Phụt một tiếng, lon Coca được Bách Nhiên mở ra. Cậu ngửa đầu uống ừng ực hai ngụm. Coca lạnh uống ngon thật!
Nam Gia Có Cá: Tớ đang ngồi ăn vặt nè! Cậu có ăn gì không?
Ánh mắt Bách Nhiên dừng lại trên mặt bàn. Cậu nhìn đến hộp hạt điều, hộp kẹo cứng kẹo dẻo, hộp kẹo sữa kẹo đậu phộng. Cậu bóc một cái kẹo sữa xong cho vào miệng, hương vị ngọt ngào của kẹo sữa lan tỏa trong khoang miệng. Cậu vừa ăn vừa đánh chữ.
Mộc Bạch Phiền: Trái cây.
Cậu sẽ không nói cho Kiều Nam Gia là cậu đang ăn kẹo đâu. Không bao giờ nói.
Nam Gia Có Cá: Tớ cũng đang ăn mấy quả cam ngọt nè! A, TV sắp chiếu rồi, mau xem mau xem!
Ánh mắt Bách Nhiên chuyển qua TV.
Cậu chỉ thấy một đám người mặc quần áo hoa hòe lòe loẹt, nhảy mấy điệu như chim công xổng lồng, chẳng hiểu có gì đáng xem.
Càng xem càng chán, chẳng có tiết mục nào làm cậu hứng thú hết.
Lúc này, điện thoại cậu lại nhận được tin nhắn mới.
Nam Gia Có Cá: Cậu xem người mặc áo màu xanh kìa, trông y như một cây hành lá á! Tớ chụp ảnh lại luôn nè, cậu xem đi ha ha ha!
Mộc Bạch Phiền: ……
Nam Gia Có Cá: Ui tiết mục này hay nè! Cậu mau xem đi!
Mộc Bạch Phiền: Ừ.
Nam Gia Có Cá: Chờ tớ xíu, tớ đi cướp hai cái bao lì xì đã!
WeChat của Bách Nhiên liên tục có tin nhắn mới. Bách Nhiên vừa ngồi xem tiết mục trên TV, thỉnh thoảng lại tiện tay trả lời hai tin nhắn nên cậu cũng không quá chán. Rất nhanh, trên mặt bàn đã có năm, sáu cái vỏ kẹo sữa sặc sỡ sắc màu.
Xem TV đã hơn một tiếng rồi. Màn hình điện thoại của Bách Nhiên vẫn dừng lại ở câu “Tiết mục này hay” của Kiều Nam Gia.
Nam Gia Có Cá: Tớ nghĩ sai rồi, tiết mục này cũng thật chán. Cậu có muốn chơi game cho đỡ chán không?
Bách Nhiên: “……”
Một buổi tối làm cả tá việc như vậy, không sợ mệt chết à?
Trên mặt Bách Nhiên viết rõ mấy chữ “không tình nguyện”, nhưng bàn tay lại vô cùng thành thật mở game lên chơi. Sau khi hai người vào game thì đột nhiên Kiều Nam Gia mở mic. Tiếng TV, tiếng người ồn ào từ bên kia truyền tới làm Bách Nhiên hơi sửng sốt.
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của Kiều Nam Gia phát ra từ điện thoại: “Tớ mở mic nhé, tớ gõ chậm lắm. Cậu không cần mở đâu.”
Xung quanh cô, người thì chơi, người thì xem TV, người thì vội vã chạy vào trong các nhóm để lấy lì xì. Vì thế không ai để ý tới Kiều Nam Gia đang mở mic. Kiều Nam Gia vô cùng vui vẻ mời “Mộc Bạch Phiền” chơi Tennis điên cuồng. Hai người nhanh chóng bước vào màn chơi chơi với nhau.
Bách Nhiên nghe tiếng vang ầm ĩ từ đầu bên kia truyền tới, mím môi không nói lời nào.
Một lúc sau, cậu chậm rãi nói: “Ồn muốn chết.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng cậu cũng không tắt âm thanh ở phía Kiều Nam Gia đi. Thay vào đó, cậu vừa chơi game, vừa nghe Kiều Nam Gia than vãn tiết mục vừa rồi nhàm chán đến mức nào. Kiều Nam Gia nói cả đống chuyện, từ tiết mục trên TV cho đến việc ăn nay cô ăn Tết như thế nào, sau đó lại nói sang bông hoa hướng dương của mình, dài dòng vô cùng.
Bách Nhiên chưa từng gặp bạn nữ nào nói nhiều đến vậy.
Một kẻ huyên thuyên như Chu Ngôn Quân chắc cũng phải cúi đầu xưng thần trong tiếng lẩm bẩm lầm bầm của Kiều Nam Gia. Cô cứ nói một mình, thậm chí còn chẳng cần cậu đáp lời.
Bách Nhiên yên lặng lột một viên kẹo sữa nhập khẩu cho vào trong miệng.
Tiếng TV, tiếng người được phát ra từ điện thoại cùng âm thanh của game làm căn phòng không còn yên ắng như lúc đầu nữa mà sống động hẳn lên.
“Meo ~”
Không biết từ bao giờ Sữa Bò Ngọt nghe thấy tiếng ồn bò ra khỏi ổ của mình, thở hồng hộc chạy đến chỗ Bách Nhiên, dùng móng vuốt nhỏ của mình kéo kéo quần cậu.
Ánh mắt Bách Nhiên liếc qua Sữa Bò Ngọt một cái, thuận tay nhấc nó lên, sau đó đặt Sữa Bò Ngọt lên sô pha.
Sữa Bò Ngọt nằm bò lên đùi Bách Nhiên, li3m li3m móng vuốt của mình, thở khò khè khò khè.
Bách Nhiên đang bận chơi game nên cũng lười không thèm ném nó ra.
Cứ như vậy, cậu vừa xem TV, vừa chơi game, vừa nghe Kiều Nam Gia nói chuyện với than vãn. Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh đã qua hẳn mấy giờ.
Kiều Nam Gia chơi xong một ván, hỏi: “Cậu đói bụng không? Tớ đang định ăn một ít sủi cảo. Nếu cậu cũng có thì chúng ta ăn cùng nhau nha!”
Cũng có sủi cảo.
Nhưng tự dưng lôi sủi cảo ra ăn hả? Bách Nhiên lười không muốn động.
“Tớ chuẩn bị ăn một bát sủi cảo to nè! Chấm vào nước chấm ăn ngon cực luôn!” Bỗng nhiên Kiều Nam Gia nói về sủi cảo ba Kiều làm mà mình thương nhớ đã lâu.
Bách Nhiên im lặng.
Cái bụng không có tiền đồ của cậu không hiểu sao kêu vang hai tiếng.
May là Kiều Nam Gia không nghe được, chứ không thì vứt hết mặt mũi ra ngoài đường rồi!
Bách Nhiên nghĩ thầm, ăn lót dạ một chút, dù gì cũng khuya rồi. Kiều Nam Gia đang treo máy đi đun sủi cảo. Cậu cũng bỏ điện thoại xuống đi ra mở tủ lạnh. Tủ lạnh trống trơn, bình thường cậu cũng không có thói quen ăn mấy đồ ăn chế biến sẵn. Nhìn qua nhìn lại, cuối cùng ánh mắt cậu dừng lại ở hộp sủi cảo đông lạnh.
“……”
Nếu mà nay không ăn thì sủi cảo sẽ hỏng mất, cũng đồng nghĩa với việc sẽ làm lãng phí thức ăn. Để tiết kiệm thức ăn, Bách Nhiên quyết định mình sẽ cố gắng ăn vài miếng vậy.
Sủi cảo này có hai loại nhân, một loại là nhân tôm, một loại là nhân thịt dê. Tay nghề nấu nướng của dì giúp việc vô cùng tuyệt vời, gói sủi cảo vô cùng đẹp, vừa nhìn thôi cũng biết là ăn rất ngon.
Đun nước, thả sủi cảo. Bách Nhiên mở điện thoại lên tìm kiếm —— đun sủi cảo cần bao lâu?
Đun xong, Bách Nhiên vớt sủi cảo ra đĩa rồi đặt lên bàn. Chương trình chào xuân trên TV vẫn diễn ra vô cùng sôi động và náo nhiệt. Sữa Bò Ngọt thấy cậu bưng đồ ăn ra thì thèm thuồng kêu liên tục. Bách Nhiên bực bội, trừng mắt liếc nhìn nó một cái sau đó lấy bát của Sữa Bò Ngọt ra, đổ cá hộp vào bát cho nó ăn.
Bách Nhiên cảm thấy mình điên thật rồi.
Ánh đèn dừng trên gò má đẹp đẽ của cậu. Bách Nhiên hơi cau mày, tốc độ ăn rất chậm. Cậu nghe Kiều Nam Gia nhận xét về mấy tiết mục trên TV. Một người nói một người nghe, vô cùng hòa hợp.
Xem TV, ăn sủi cảo. Chắc cái mà cô gọi là ăn Tết là đây.
Bách Nhiên nghĩ.
Không ổn lắm nhưng cũng không đến nỗi là không ra gì.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân của Kiều Nam Gia, tiếng TV ồn ào, tiếng nói chuyện của người lớn bên đó cũng biến mất. Chỉ còn lại âm thanh hưng phấn của Kiều Nam Gia: “Tớ đi xem pháo hoa đây! Phải chạy lên sân thượng mới xem được đó!”
Pháo hoa à? Hóa ra ở vùng ngoại thành không cấm bắn pháo hoa lúc giao thừa.
Bách Nhiên nghe được tiếng gió rít ở phía bên kia. Giây tiếp theo, cậu nghe được tiếng bùm bùm của pháo hoa nổ. Dường như cậu có thể nhìn thấy cảnh pháo hoa đang đua nhau nở rộ trên bầu trời, một cái lại một cái nối tiếp nhau phát ra ánh sáng rực rỡ, sáng hơn cả sao trên bầu trời đêm.
MC trên TV đang đếm ngược.
Bách Nhiên chỉnh âm thanh về nhỏ nhất, sau đó dùng tay gối đầu, dựa trên sô pha, đưa mắt nhìn qua đêm tối yên tĩnh bên ngoài cửa sổ.
Khung cảnh yên tĩnh bên ngoài trái ngược hoàn toàn với âm thanh rộn rã từ trong điện thoại cậu truyền ra. Bách Nhiên hơi hoảng hốt, dường như cảnh tượng rực rỡ đó đang diễn ra ngay trước mắt cậu.
Cảnh tượng đó quá đẹp, đời này cậu chưa từng thấy điều gì đẹp đến vậy.
Tiếng reo sung sướng của Kiều Nam Gia truyền tới vô cùng rõ ràng.
“Năm mới vui vẻ!”
Trong quá khứ thì Bách Nhiên chưa từng mong chờ năm mới, bởi lẽ với cậu thì Tết với ngày bình thường cũng chẳng khác gì nhau. Với cậu, ngày nào cũng đều trôi qua một cách nhàm chán, vô vị và buồn tẻ.
Cặp mắt đào hoa hẹp dài kia hơi chớp chớp một xíu, nhìn chăm chú bầu trời đêm xanh đen kia như có suy tư.
Điện thoại màn hình sáng lên, đang ở giao diện phần tin nhắn trong Weibo, dừng lại ở tin nhắn cuối cùng của “Mộc Bạch Phiền”.
Cậu nói: [Năm mới vui vẻ.]
“Vâng ạ! Con vào đây!”
Đốt pháo hoa xong, mọi người vui vẻ cười đùa cùng đi vào trong nhà. Ngón tay Kiều Nam Gia lạnh đến đỏ bừng. Cô nhẹ nhàng hà hơi vào lòng bàn tay mình cho ấm. Hơi thở ấm áp màu trắng phả ra, rất nhanh tiêu tan dưới ánh đèn tối tăm.
“Em đang xem cái gì thế?” Chị họ tò mò nhòm qua hỏi.
Kiều Nam Gia thoát Weibo, sau đó bình tĩnh lắc đầu, “Không có gì, em chụp vài bức ảnh thôi.”
“Thế hả?” Chị họ cười tươi, “Mấy cũng không quá đẹp để chụp á em. Nếu em muốn chụp thì đi ra quảng trường mà chụp. Ở đó nhìn pháo hoa rõ nên ảnh chụp cũng đẹp hơn!”
Cô em họ nhỏ thì dẩu miệng: “Cái đó có gì mà đẹp? Làm sao đẹp bằng pháo hoa năm ngoái ba em mang đi xem ở Đông Kinh?”
Những người khác im lặng.
“Đúng là không đẹp bằng ở Đông Kinh. Vì vậy lát nữa em đừng có mà nhìn, lêu lêu lêu.” Thằng em họ lè lưỡi, “Xem có một lần mà cứ khoe suốt.”
“Không cho xem thì thôi! Em hiếm lạ gì mấy cái pháo hoa này!”
Một đám nhốn nháo ồn ào. May là có mấy anh chị lớn ở đây luôn miệng dỗ dành nên mới không lao vào đánh nhau.
Mở cửa, vào trong nhà thì cả nhà đã tràn ngập mùi hương của thức ăn.
Sủi cảo đã nấu xong. Trên hai bàn tròn được bày đầy ắp các món ăn, có chay có mặn. Người lớn một bàn trẻ con một bàn. Kiều Nam Gia ngoan ngoãn bế em họ của mình lên, sau đó thì dọn bát đũa ra.
Cô cầm điện thoại lên chụp một cái ảnh rồi gửi cho “Mộc Bạch Phiền”.
Trên ảnh là một bàn tròn được đặt đầy đồ ăn. Bàn tròn thẳng hướng với TV nên TV lọt luôn vào khung hình.
Nam Gia Có Cá: Tớ đang chuẩn bị ăn nè. Đúng rồi, cậu mở TV ra nha!
Bách Nhiên nhận được tin nhắn: “……”
Cậu cảm thấy hành động rủ đón Tết chung này của Kiều Nam Gia đúng là ngu ngốc, lại còn định dùng cái này để giúp cậu nhìn tạm cho đỡ buồn nữa chứ. Nhưng làm cậu càng cảm thấy ngu ngốc chính là cậu lại làm theo lời cô thật. Bách Nhiên làm theo lời Kiều Nam Gia, mở TV ra rồi ngồi trên sô pha.
Trên bàn trà đặt trái cây cùng đồ ăn vặt dì giúp việc đã chuẩn bị từ trước. Lần đầu Bách Nhiên phát hiện nhà mình lại có những thứ này.
Trước đây, cậu chỉ cho rằng TV trong phòng khách chỉ để đó để trang trí.
Bách Nhiên xụ mặt, vẻ mặt khó chịu, không chút kiên nhẫn mở TV lên, chỉnh kênh. Cậu ngồi chờ xem đối phương định nói thêm cái gì. Nếu cái gọi là cùng nhau ăn Tết của cô chỉ có như này thôi thì cũng quá nhàm chán rồi!
Phòng khách yên tĩnh chợt vang lên tiếng ồn ào của TV, cứ như có thêm người nữa ở cùng ngồi trên sô pha với cậu vậy!
Nam Gia Có Cá: Tớ đang uống một ly Coca nè. Cậu đang uống cái gì vậy?
Bách Nhiên: “……”
Tuy rằng cậu có thể tùy ý bịa một cái tên ra nhưng không hiểu sao chân cậu lại chạy tới phòng bếp mở tủ lạnh ra xem. Nước trái cây nhiều đường, đồ uống không có ga, trà. Nhìn qua cả đống này chẳng có cái nào uống được cả.
So với việc uống mấy thứ ngọt ngấy này thì uống nước trắng ngon hơn nhiều.
Đương nhiên là uống Pepsi cũng rất ngon.
……
Mộc Bạch Phiền: Đang uống Coca Cola.
Phụt một tiếng, lon Coca được Bách Nhiên mở ra. Cậu ngửa đầu uống ừng ực hai ngụm. Coca lạnh uống ngon thật!
Nam Gia Có Cá: Tớ đang ngồi ăn vặt nè! Cậu có ăn gì không?
Ánh mắt Bách Nhiên dừng lại trên mặt bàn. Cậu nhìn đến hộp hạt điều, hộp kẹo cứng kẹo dẻo, hộp kẹo sữa kẹo đậu phộng. Cậu bóc một cái kẹo sữa xong cho vào miệng, hương vị ngọt ngào của kẹo sữa lan tỏa trong khoang miệng. Cậu vừa ăn vừa đánh chữ.
Mộc Bạch Phiền: Trái cây.
Cậu sẽ không nói cho Kiều Nam Gia là cậu đang ăn kẹo đâu. Không bao giờ nói.
Nam Gia Có Cá: Tớ cũng đang ăn mấy quả cam ngọt nè! A, TV sắp chiếu rồi, mau xem mau xem!
Ánh mắt Bách Nhiên chuyển qua TV.
Cậu chỉ thấy một đám người mặc quần áo hoa hòe lòe loẹt, nhảy mấy điệu như chim công xổng lồng, chẳng hiểu có gì đáng xem.
Càng xem càng chán, chẳng có tiết mục nào làm cậu hứng thú hết.
Lúc này, điện thoại cậu lại nhận được tin nhắn mới.
Nam Gia Có Cá: Cậu xem người mặc áo màu xanh kìa, trông y như một cây hành lá á! Tớ chụp ảnh lại luôn nè, cậu xem đi ha ha ha!
Mộc Bạch Phiền: ……
Nam Gia Có Cá: Ui tiết mục này hay nè! Cậu mau xem đi!
Mộc Bạch Phiền: Ừ.
Nam Gia Có Cá: Chờ tớ xíu, tớ đi cướp hai cái bao lì xì đã!
WeChat của Bách Nhiên liên tục có tin nhắn mới. Bách Nhiên vừa ngồi xem tiết mục trên TV, thỉnh thoảng lại tiện tay trả lời hai tin nhắn nên cậu cũng không quá chán. Rất nhanh, trên mặt bàn đã có năm, sáu cái vỏ kẹo sữa sặc sỡ sắc màu.
Xem TV đã hơn một tiếng rồi. Màn hình điện thoại của Bách Nhiên vẫn dừng lại ở câu “Tiết mục này hay” của Kiều Nam Gia.
Nam Gia Có Cá: Tớ nghĩ sai rồi, tiết mục này cũng thật chán. Cậu có muốn chơi game cho đỡ chán không?
Bách Nhiên: “……”
Một buổi tối làm cả tá việc như vậy, không sợ mệt chết à?
Trên mặt Bách Nhiên viết rõ mấy chữ “không tình nguyện”, nhưng bàn tay lại vô cùng thành thật mở game lên chơi. Sau khi hai người vào game thì đột nhiên Kiều Nam Gia mở mic. Tiếng TV, tiếng người ồn ào từ bên kia truyền tới làm Bách Nhiên hơi sửng sốt.
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của Kiều Nam Gia phát ra từ điện thoại: “Tớ mở mic nhé, tớ gõ chậm lắm. Cậu không cần mở đâu.”
Xung quanh cô, người thì chơi, người thì xem TV, người thì vội vã chạy vào trong các nhóm để lấy lì xì. Vì thế không ai để ý tới Kiều Nam Gia đang mở mic. Kiều Nam Gia vô cùng vui vẻ mời “Mộc Bạch Phiền” chơi Tennis điên cuồng. Hai người nhanh chóng bước vào màn chơi chơi với nhau.
Bách Nhiên nghe tiếng vang ầm ĩ từ đầu bên kia truyền tới, mím môi không nói lời nào.
Một lúc sau, cậu chậm rãi nói: “Ồn muốn chết.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng cậu cũng không tắt âm thanh ở phía Kiều Nam Gia đi. Thay vào đó, cậu vừa chơi game, vừa nghe Kiều Nam Gia than vãn tiết mục vừa rồi nhàm chán đến mức nào. Kiều Nam Gia nói cả đống chuyện, từ tiết mục trên TV cho đến việc ăn nay cô ăn Tết như thế nào, sau đó lại nói sang bông hoa hướng dương của mình, dài dòng vô cùng.
Bách Nhiên chưa từng gặp bạn nữ nào nói nhiều đến vậy.
Một kẻ huyên thuyên như Chu Ngôn Quân chắc cũng phải cúi đầu xưng thần trong tiếng lẩm bẩm lầm bầm của Kiều Nam Gia. Cô cứ nói một mình, thậm chí còn chẳng cần cậu đáp lời.
Bách Nhiên yên lặng lột một viên kẹo sữa nhập khẩu cho vào trong miệng.
Tiếng TV, tiếng người được phát ra từ điện thoại cùng âm thanh của game làm căn phòng không còn yên ắng như lúc đầu nữa mà sống động hẳn lên.
“Meo ~”
Không biết từ bao giờ Sữa Bò Ngọt nghe thấy tiếng ồn bò ra khỏi ổ của mình, thở hồng hộc chạy đến chỗ Bách Nhiên, dùng móng vuốt nhỏ của mình kéo kéo quần cậu.
Ánh mắt Bách Nhiên liếc qua Sữa Bò Ngọt một cái, thuận tay nhấc nó lên, sau đó đặt Sữa Bò Ngọt lên sô pha.
Sữa Bò Ngọt nằm bò lên đùi Bách Nhiên, li3m li3m móng vuốt của mình, thở khò khè khò khè.
Bách Nhiên đang bận chơi game nên cũng lười không thèm ném nó ra.
Cứ như vậy, cậu vừa xem TV, vừa chơi game, vừa nghe Kiều Nam Gia nói chuyện với than vãn. Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh đã qua hẳn mấy giờ.
Kiều Nam Gia chơi xong một ván, hỏi: “Cậu đói bụng không? Tớ đang định ăn một ít sủi cảo. Nếu cậu cũng có thì chúng ta ăn cùng nhau nha!”
Cũng có sủi cảo.
Nhưng tự dưng lôi sủi cảo ra ăn hả? Bách Nhiên lười không muốn động.
“Tớ chuẩn bị ăn một bát sủi cảo to nè! Chấm vào nước chấm ăn ngon cực luôn!” Bỗng nhiên Kiều Nam Gia nói về sủi cảo ba Kiều làm mà mình thương nhớ đã lâu.
Bách Nhiên im lặng.
Cái bụng không có tiền đồ của cậu không hiểu sao kêu vang hai tiếng.
May là Kiều Nam Gia không nghe được, chứ không thì vứt hết mặt mũi ra ngoài đường rồi!
Bách Nhiên nghĩ thầm, ăn lót dạ một chút, dù gì cũng khuya rồi. Kiều Nam Gia đang treo máy đi đun sủi cảo. Cậu cũng bỏ điện thoại xuống đi ra mở tủ lạnh. Tủ lạnh trống trơn, bình thường cậu cũng không có thói quen ăn mấy đồ ăn chế biến sẵn. Nhìn qua nhìn lại, cuối cùng ánh mắt cậu dừng lại ở hộp sủi cảo đông lạnh.
“……”
Nếu mà nay không ăn thì sủi cảo sẽ hỏng mất, cũng đồng nghĩa với việc sẽ làm lãng phí thức ăn. Để tiết kiệm thức ăn, Bách Nhiên quyết định mình sẽ cố gắng ăn vài miếng vậy.
Sủi cảo này có hai loại nhân, một loại là nhân tôm, một loại là nhân thịt dê. Tay nghề nấu nướng của dì giúp việc vô cùng tuyệt vời, gói sủi cảo vô cùng đẹp, vừa nhìn thôi cũng biết là ăn rất ngon.
Đun nước, thả sủi cảo. Bách Nhiên mở điện thoại lên tìm kiếm —— đun sủi cảo cần bao lâu?
Đun xong, Bách Nhiên vớt sủi cảo ra đĩa rồi đặt lên bàn. Chương trình chào xuân trên TV vẫn diễn ra vô cùng sôi động và náo nhiệt. Sữa Bò Ngọt thấy cậu bưng đồ ăn ra thì thèm thuồng kêu liên tục. Bách Nhiên bực bội, trừng mắt liếc nhìn nó một cái sau đó lấy bát của Sữa Bò Ngọt ra, đổ cá hộp vào bát cho nó ăn.
Bách Nhiên cảm thấy mình điên thật rồi.
Ánh đèn dừng trên gò má đẹp đẽ của cậu. Bách Nhiên hơi cau mày, tốc độ ăn rất chậm. Cậu nghe Kiều Nam Gia nhận xét về mấy tiết mục trên TV. Một người nói một người nghe, vô cùng hòa hợp.
Xem TV, ăn sủi cảo. Chắc cái mà cô gọi là ăn Tết là đây.
Bách Nhiên nghĩ.
Không ổn lắm nhưng cũng không đến nỗi là không ra gì.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân của Kiều Nam Gia, tiếng TV ồn ào, tiếng nói chuyện của người lớn bên đó cũng biến mất. Chỉ còn lại âm thanh hưng phấn của Kiều Nam Gia: “Tớ đi xem pháo hoa đây! Phải chạy lên sân thượng mới xem được đó!”
Pháo hoa à? Hóa ra ở vùng ngoại thành không cấm bắn pháo hoa lúc giao thừa.
Bách Nhiên nghe được tiếng gió rít ở phía bên kia. Giây tiếp theo, cậu nghe được tiếng bùm bùm của pháo hoa nổ. Dường như cậu có thể nhìn thấy cảnh pháo hoa đang đua nhau nở rộ trên bầu trời, một cái lại một cái nối tiếp nhau phát ra ánh sáng rực rỡ, sáng hơn cả sao trên bầu trời đêm.
MC trên TV đang đếm ngược.
Bách Nhiên chỉnh âm thanh về nhỏ nhất, sau đó dùng tay gối đầu, dựa trên sô pha, đưa mắt nhìn qua đêm tối yên tĩnh bên ngoài cửa sổ.
Khung cảnh yên tĩnh bên ngoài trái ngược hoàn toàn với âm thanh rộn rã từ trong điện thoại cậu truyền ra. Bách Nhiên hơi hoảng hốt, dường như cảnh tượng rực rỡ đó đang diễn ra ngay trước mắt cậu.
Cảnh tượng đó quá đẹp, đời này cậu chưa từng thấy điều gì đẹp đến vậy.
Tiếng reo sung sướng của Kiều Nam Gia truyền tới vô cùng rõ ràng.
“Năm mới vui vẻ!”
Trong quá khứ thì Bách Nhiên chưa từng mong chờ năm mới, bởi lẽ với cậu thì Tết với ngày bình thường cũng chẳng khác gì nhau. Với cậu, ngày nào cũng đều trôi qua một cách nhàm chán, vô vị và buồn tẻ.
Cặp mắt đào hoa hẹp dài kia hơi chớp chớp một xíu, nhìn chăm chú bầu trời đêm xanh đen kia như có suy tư.
Điện thoại màn hình sáng lên, đang ở giao diện phần tin nhắn trong Weibo, dừng lại ở tin nhắn cuối cùng của “Mộc Bạch Phiền”.
Cậu nói: [Năm mới vui vẻ.]