Nhân Gian Tham Niệm
Chương 93: Bệnh Viện
Tô Nghi trong khoảng thời gian này chất lượng giấc ngủ nghiêm trọng giảm xuống, một chút tiếng động nhỏ đều có thể bừng tỉnh. Gục ở trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh, ngoài cửa sổ tiếng bóp còi đánh thức cô, âm vang bên tai thật lâu k1ch thích đến đau đầu. Thay đổi cái tư thế, đưa lưng về phía Hứa Nhược Tinh, vừa định cầm di động xem mấy giờ, Hứa Nhược Tinh từ phía sau lưng ngẩng đầu dậy, dán lên cổ cô: "Dậy sớm như vậy?"
Thanh âm trầm thấp, hô hấp phả vào cổ Tô Nghi.
"6 giờ rưỡi."
Hứa Nhược Tinh nhíu mày, cảm thấy câu trả lời có chút lạ lẫm, nhưng lại không thể nói tới nơi nào kỳ quái. Ôm Tô Nghi, chăn đơn làm làn da hai người kề sát, ấm áp cùng mềm mại, nhéo nhéo bả vai Tô Nghi.
Tô Nghi xoay người, cùng cô mặt đối mặt, Hứa Nhược Tinh vừa định hỏi làm sao vậy, Tô Nghi hôn cô, ngăn lại lời nói.
"Em đi rửa mặt trước."
"Ừm."
Hai người hôm nay còn phải đi làm, khẳng định không thể ngủ nướng thêm, Hứa Nhược Tinh sau khi Tô Nghi rời khỏi liền gửi tin nhắn cho Lê Thần, bảo cô ấy mang hai bộ quần áo mới tới khách sạn, đã gửi địa chỉ khách sạn cùng số phòng, Lê Thần một lúc sau mới trả lời: "Tối hôm qua cậu không về nhà à?"
Hứa Nhược Tinh: "Không trở về."
Lê Thần: "Như thế nào không trở về?"
Hứa Nhược Tinh: "Không kịp."
Lê Thần:"..."
Trong đầu trước tiên còn suy nghĩ không kịp chuyện gì, theo sau nghĩ đến họ đã đặt phòng, còn có thể là cái gì? Hai người này cũng quá... Nhìn không ra luôn đó!
Lê Thần cảm thấy chuyện tình cảm của Hứa Nhược Tinh giống như đi tàu lượn siêu tốc, một ngày một cái cốt truyện, vô cùng k1ch thích, gấp không chờ nổi muốn Hứa Nhược Tinh nói cho nghe.
Hứa Nhược Tinh vốn dĩ sáng sớm nên lười đến cùng cô ấy nhiều lời, nhưng Tô Nghi không ở trên giường, cô nằm một lát, vẫn là gửi tin nhắn giải thích ngắn gọn cho Lê Thần.
Lê Thần: "Cái gì? Cho nên từ cấp ba vợ cậu đã thích cậu rồi sao?"
Nghĩ như thế nào cũng thấy quá mức?
Cẩu lương rải quá nhiều, Lê Thần cơm sáng còn không có ăn đã cảm thấy no bụng.
Dựa vào đầu giường, một đêm không có nghỉ ngơi tử tế, trừ bỏ tin nhắn của Hứa Nhược Tinh, còn có tin nhắn do em gái gửi đến: "Chị, chị thật sự không tới sao? Hai ngày nữa dì đi ra nước ngoài rồi."
Lê Thần trả lời tin nhắn của Hứa Nhược Tinh không cẩn thận lướt thấy tin nhắn ấy, lòng căng thẳng, đau đớn.
Không trả lời tin nhắn, chỉ là ghim ở bên trên, mỗi lần xem một cái, liền như kim đâm một lần. Nỗ lực thả lại tâm trí tập trung lên tin tức của Hứa Nhược Tinh, nhưng hiệu quả cực nhỏ.
Buông di động, lái xe đi mua hai bộ quần áo, kích cỡ căn cứ theo size của Hứa Nhược Tinh mua hai bộ mới, cuối cùng trực tiếp tìm Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi đang ăn cơm sáng, còn cho cô ấy một phần. Phòng tình nhân cũng được dọn dẹp qua, cửa sổ mở ra, rộng mở sáng ngời, gió ấm tràn vào.
"Em đi thay quần áo."
Lê Thần ngồi ở trước bàn cơm, hướng Tô Nghi gật gật đầu: "Hai người còn rất biết chọn chỗ."
Cũng không trách cô ấy không biết mấy thứ này, rốt cuộc thì cô ấy cũng chưa từng bước vào phòng tình nhân bao giờ, Hứa Nhược Tinh hỏi: "Dì cậu có phải bị điều đi thay không?"
Lê Thần đang ăn cơm sáng khựng lại: "Cậu như thế nào cũng biết chuyện này?"
Hứa Nhược Tinh là nghe Tô Ngộ Nhiễm nói, cô ấy còn bảo làm phiền cô để ý chăm sóc cho Lê Thần. Lê Thần không có người thân, từ nhỏ chuyện gì cũng Tô Ngộ Nhiễm một tay lo liệu, tuy rằng sau khi Lê Thần trưởng thành, Tô Ngộ Nhiễm không quan tâm nhiều nữa, nhưng thật sự có việc gì vẫn là người đầu tiên đến. Lần này cần rời đi, cô ấy nhờ đến Hứa Nhược Tinh, hy vọng Hứa Nhược Tinh có thể chiếu cố chăm sóc Lê Thần một chút.
Cúi đầu chọc bánh mì, trong lòng Lê Thần cảm xúc quay cuồng.
"Ngày mấy cô ấy đi?"
"Buổi chiều ngày kia." Lê Thần đáp: "Hôm nay làm tiệc tiễn cô ấy ra nước ngoài."
Tổ chức ở nhà Tô gia, Tô Ngộ Nhiễm từ khi làm phóng viên điều tra tội phạm, quan hệ cùng trong nhà không phải quá thân thiết, hai vợ chồng già Tô gia nói là không cần cô ấy nữa.
Lúc trước muốn cô ấy không cần lo cho Lê Thần, Tô Ngộ Nhiễm vẫn cứ lo, vừa lo chính là nhiều năm như vậy. Sau này bảo cô ấy đừng làm phóng viên, đặc biệt là phóng viên điều tra, Tô Ngộ Nhiễm cũng không nghe. Có lần cô ấy điều tra án tội phạm kinh tế, bản thân lăn lộn phải vào bệnh viện, thiếu chút nữa đi đời. Hai vợ chồng già khóc lóc bảo cô ấy từ chức, cuối cùng lạnh mặt, nếu không từ chức cũng đừng về nhà, sau này Tô Ngộ Nhiễm thật sự không trở về.
Nói đến tính tình quật cường, Tô Ngộ Nhiễm thật là chết vẫn quật cường đến cùng, Lê Thần thường xuyên nói chính mình giống cô ấy.
Tính tình giống cô ấy, tình cảm cũng theo cô ấy.
"Cậu không đi?"
Lê Thần không đáp.
Tô Ngộ Nhiễm lần này đi ra nước ngoài, người nhà Tô gia sẽ rất vui mừng, làm phóng viên đặc phái, rốt cuộc không cần làm công việc nguy hiểm như trước. Mọi người đối với chuyện trước kia của Tô Ngộ Nhiễm cũng không so đo nữa, có lẽ cũng bởi vì tuổi đã lớn, hy vọng Tô Ngộ Nhiễm có thể bình an. Vì thế Tô Ngộ Nhiễm bị điều ra nước ngoài, bọn họ là rất vui lòng, nể mặt mũi Tô Ngộ Nhiễm, đối xử với Lê Thần cũng thân thiện hơn rất nhiều, còn bảo em gái thông báo cho cô một tiếng.
Nhưng Lê Thần không phải rất muốn qua đó.
Cô sợ khống chế không nổi cảm xúc của bản thân.
Tô Nghi từ phòng vệ sinh ra tới nhìn đến hai người im lặng, đi qua, nói với Hứa Nhược Tinh: "Chị đi thay quần áo đi, em đã mắc bên trong."
Hứa Nhược Tinh buông bánh mì, gật gật đầu, lướt qua Tô Nghi vào trong phòng vệ sinh.
Lê Thần chọn cho hai người bộ quần áo có kiểu dáng giống nhau, chỉ khác biệt màu sắc, thoạt nhìn rất có cảm giác là đồ đôi. Tô Nghi là màu đỏ nhạt, Hứa Nhược Tinh là màu lam nhạt, bộ váy công sở.
Thấy hai người mặc như vậy Lê Thần có chút buồn cười, bị Hứa Nhược Tinh liếc một cái liền mở miệng: "Hai người trực tiếp đi công ty sao?"
Tô Nghi gật đầu: "Em buổi sáng phải lên công ty mở họp."
Hứa Nhược Tinh cũng phải đi công ty đến xem phòng quảng cáo.
"Vậy hai người đi trước, tớ về nhà một chuyến."
Mọi người chia tay nhau ở cửa khách sạn, Hứa Nhược Tinh chở Tô Nghi trên xe, trên đường Tô Nghi chọn bài hát chính mình thích, trong xe được âm nhạc bao phủ, không khí thực thoải mái.
Hứa Nhược Tinh quay đầu ngắm nhìn Tô Nghi, cảm thấy an tâm cùng ấm áp vô hình, lúc dừng đèn xanh đèn đỏ cô vươn tay sang ghế bên, Tô Nghi nghiêng đầu: "Chị đang lái xe mà."
Tô Nghi mím môi, vẫn là nắm bàn tay người kia, hai người nắm vài giây, rất nhanh lại tách ra, nhưng lòng bàn tay Hứa Nhược Tinh ấm áp, mang theo độ ấm và mềm mại thuộc về Tô Nghi.
Đến công ty đang là giờ cao điểm nhất, Tô Nghi gặp phải hai đồng nghiệp cùng phòng thiết kế. Hai người đó đầu ghé tai, nhìn đến quần áo Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh mặc chớp mắt vài cái, vẻ mặt sung sướng.
Tô Nghi cúi đầu, vào thang máy, trọng lực lên cao làm bên tai ong ong một tiếng, nháy mắt không nghe được bất cứ âm thanh gì cả. Cô rũ mắt thấy bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô, tinh thần căng chặt, càng lo lắng càng chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Tim đập thình thịch có thể nghe được.
Tô Nghi chớp chớp mắt, Hứa Nhược Tinh đang ở trước mặt, cô hít sâu, lúc đến phòng thiết kế bốn năm người rầm rì đi ra ngoài, cô cố ép bản thân tỏ ra mình ổn, ngẩng đầu nhìn Hứa Nhược Tinh, nói: "Em tới rồi."
Hứa Nhược Tinh gật đầu, thang máy còn có những người khác, Tô Nghi bước nhanh ra ngoài, bước chân hấp tấp. Nhìn bóng dáng ấy Hứa Nhược Tinh trầm mặc hai giây, thang máy chậm rãi đi lên, rất nhanh ra khỏi thang máy.
Trợ lý thấy cô vào cửa đi theo báo cáo: "Hứa tổng, Diêu giám đốc đang ở phòng bên cạnh."
"Cho cô ấy vào."
Hứa Nhược Tinh cúi đầu nhìn tác phẩm trong phòng thiết kế, hỏi: "Show diễn thời trang bên kia chuẩn bị thế nào rồi?"
Diêu giám đốc nói: "Đã gửi ảnh thiết kế cho đoàn đánh giá."
Mấy nhãn hiệu trong nước đều có show diễn thời trang cố định cách hai tháng một lần. Trước kia là mỗi quý một lần, sau lại đổi thành mỗi hai tháng một lần, một năm sáu lần, không giống với những show diễn thời trang bình thường, show diễn thời trang tổ chức cố định sẽ thuộc về show có sức ảnh hưởng nhất trong nước. Một nhãn hiệu mới nếu muốn gia nhập show diễn thời trang lần này, cũng yêu cầu trải qua tầng tầng sàng lọc chọn lựa, yêu cầu được chứng thực đến từ đoàn thẩm tra xét duyệt, chứng minh nhãn hiệu đó có thể gia nhập.
SX giai đoạn trước phát triển rất nhanh, nhưng show diễn thời trang lần này, vẫn là theo chậm một bước.
Loại show diễn thời trang lớn trong nước như vậy mới chỉ tham gia có hai lần, kinh nghiệm tích góp còn chưa đủ nhiều. Nhưng show diễn thời trang lần này cần thiết phải tham gia, gần đây mức độ nổi tiếng của nhãn hiệu cần nâng lên thêm. Thứ hai về sau muốn làm dòng sản phẩm cao cấp, còn cần trải qua hội đồng bình thẩm đồng ý.
"Không ngoài ý muốn chúng ta rất nhanh sẽ có tin tức."
Hứa Nhược Tinh ừm một tiếng, lần này SX dự show triển lãm rất được chú ý. Một phần cho đến hiện tại còn chưa mời được người mẫu đi tham dự show diễn triển lãm. Còn có một nguyên nhân nữa chính là Tô Nghi lần đầu phụ trách tham gia show diễn thời trang, trong giới đều đang theo dõi.
Ngắm hình ảnh tác phẩm, trên cùng là thiết kế của Tô Nghi, váy dài phối hai màu đen trắng, siết eo, vạt áo rộng. Phía dưới là mấy mẫu thiết kế của nhà thiết kế mà Hứa Nhược Tinh quen thuộc, cô rũ mắt xem vài lần: "Tạm thời cứ như vậy đi."
Diêu giám đốc gật đầu, nộp phương án quảng cáo bộ sưu tập mùa thu.
"Trước hết cứ để đó, chờ mở họp xong lại nói."
Nói xong lời này cửa văn phòng phát ra tiếng động, Lê Thần đưa đầu vào thăm dò, thấy Hứa Nhược Tinh cùng Diêu giám đốc, cười chào hỏi rồi đi vào ngồi ở trên sofa.
Diêu giám đốc cũng cười: "Lê tổng chào buổi sáng."
Lê Thần đến bên người Hứa Nhược Tinh, để ý có ảnh thiết kế trên bàn Hứa Nhược Tinh: "Thiết kế cho show diễn thời trang?"
Diêu giám đốc gật đầu, Lê Thần đưa mắt một cái liền nhìn trúng mẫu thiết kế trên đầu, phần ký tên, quả nhiên là Tô Nghi: "Thật đẹp!"
Hứa Nhược Tinh liếc cô, nói với Diêu giám đốc: "Vậy giám đốc ra ngoài trước đi."
Diêu giám đốc cúi đầu ra khỏi văn phòng.
"Thật sự không tồi, Nhược Tinh, cậu nói xem nếu vợ cậu sớm một chút qua đây, chúng ta có phải không cần vất vả lo trước lo sau về các show diễn thời trang hay không, cậu xem tác phẩm này..."
Hứa Nhược Tinh biết được Lê Thần rất ngưỡng mộ những nhà thiết kế, cũng không để ý lắm: "Buổi chiều cậu đi một chút xuống xưởng hai, Triệu tổng chuyển hàng tới rồi, cậu thẩm tra đối chiếu một chút xem."
"Ừm" Lê Thần buông tay cầm ảnh các thiết kế, quay qua chăm chú nhìn người bên cạnh, Hứa Nhược Tinh bị cô nhìn cũng cúi đầu nhìn chính mình, hỏi: "Nhìn cái gì thế?"
"Xem cậu gió xuân mơn mởn." Cô cảm khái: "Tối hôm qua tớ còn lo lắng cậu cùng Tô Nghi đàm phán thất bại nữa, cậu không biết tớ thấy ảnh chụp ấy hoảng sợ đến mức nào."
Hứa Nhược Tinh không nói chuyện.
"Tuy nhiên cậu nghĩ xem, không biết Chu Viện Viện đưa cậu là có ý gì?"
Muốn hỏi Hứa Nhược Tinh về chuyện hôm qua, ném hai bức ảnh là ý gì? Nhưng Chu Viện Viện cũng không giống như muốn gạt lừa gạt như trước kia. Lê Thần khó hiểu, cô nhìn về phía Hứa Nhược Tinh rơi vào trầm tư, một lúc sau hỏi lại: "Chu Viện Viện ở bệnh viện thành phố à?"
"Chắc vậy, tớ nghe lớp trưởng nói là ở bệnh viện thành phố."
"Bác sĩ khoa ngoại?"
"Không phải đâu, tớ cũng không biết, để tớ hỏi lớp trưởng giúp cậu cho." Nói xong cúi đầu lướt di động, nói thầm: "Cậu hỏi cái này để làm gì?"
Làm gì?
Hứa Nhược Tinh nắm bút ký tên, cô chỉ là đột nhiên nghĩ Tô Nghi nếu cùng Chu Viện Viện không có quan hệ gì, vậy không tồn tại cái gọi là đi thăm bạn, vậy Tô Nghi đến bệnh viện làm gì?
Thanh âm trầm thấp, hô hấp phả vào cổ Tô Nghi.
"6 giờ rưỡi."
Hứa Nhược Tinh nhíu mày, cảm thấy câu trả lời có chút lạ lẫm, nhưng lại không thể nói tới nơi nào kỳ quái. Ôm Tô Nghi, chăn đơn làm làn da hai người kề sát, ấm áp cùng mềm mại, nhéo nhéo bả vai Tô Nghi.
Tô Nghi xoay người, cùng cô mặt đối mặt, Hứa Nhược Tinh vừa định hỏi làm sao vậy, Tô Nghi hôn cô, ngăn lại lời nói.
"Em đi rửa mặt trước."
"Ừm."
Hai người hôm nay còn phải đi làm, khẳng định không thể ngủ nướng thêm, Hứa Nhược Tinh sau khi Tô Nghi rời khỏi liền gửi tin nhắn cho Lê Thần, bảo cô ấy mang hai bộ quần áo mới tới khách sạn, đã gửi địa chỉ khách sạn cùng số phòng, Lê Thần một lúc sau mới trả lời: "Tối hôm qua cậu không về nhà à?"
Hứa Nhược Tinh: "Không trở về."
Lê Thần: "Như thế nào không trở về?"
Hứa Nhược Tinh: "Không kịp."
Lê Thần:"..."
Trong đầu trước tiên còn suy nghĩ không kịp chuyện gì, theo sau nghĩ đến họ đã đặt phòng, còn có thể là cái gì? Hai người này cũng quá... Nhìn không ra luôn đó!
Lê Thần cảm thấy chuyện tình cảm của Hứa Nhược Tinh giống như đi tàu lượn siêu tốc, một ngày một cái cốt truyện, vô cùng k1ch thích, gấp không chờ nổi muốn Hứa Nhược Tinh nói cho nghe.
Hứa Nhược Tinh vốn dĩ sáng sớm nên lười đến cùng cô ấy nhiều lời, nhưng Tô Nghi không ở trên giường, cô nằm một lát, vẫn là gửi tin nhắn giải thích ngắn gọn cho Lê Thần.
Lê Thần: "Cái gì? Cho nên từ cấp ba vợ cậu đã thích cậu rồi sao?"
Nghĩ như thế nào cũng thấy quá mức?
Cẩu lương rải quá nhiều, Lê Thần cơm sáng còn không có ăn đã cảm thấy no bụng.
Dựa vào đầu giường, một đêm không có nghỉ ngơi tử tế, trừ bỏ tin nhắn của Hứa Nhược Tinh, còn có tin nhắn do em gái gửi đến: "Chị, chị thật sự không tới sao? Hai ngày nữa dì đi ra nước ngoài rồi."
Lê Thần trả lời tin nhắn của Hứa Nhược Tinh không cẩn thận lướt thấy tin nhắn ấy, lòng căng thẳng, đau đớn.
Không trả lời tin nhắn, chỉ là ghim ở bên trên, mỗi lần xem một cái, liền như kim đâm một lần. Nỗ lực thả lại tâm trí tập trung lên tin tức của Hứa Nhược Tinh, nhưng hiệu quả cực nhỏ.
Buông di động, lái xe đi mua hai bộ quần áo, kích cỡ căn cứ theo size của Hứa Nhược Tinh mua hai bộ mới, cuối cùng trực tiếp tìm Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi đang ăn cơm sáng, còn cho cô ấy một phần. Phòng tình nhân cũng được dọn dẹp qua, cửa sổ mở ra, rộng mở sáng ngời, gió ấm tràn vào.
"Em đi thay quần áo."
Lê Thần ngồi ở trước bàn cơm, hướng Tô Nghi gật gật đầu: "Hai người còn rất biết chọn chỗ."
Cũng không trách cô ấy không biết mấy thứ này, rốt cuộc thì cô ấy cũng chưa từng bước vào phòng tình nhân bao giờ, Hứa Nhược Tinh hỏi: "Dì cậu có phải bị điều đi thay không?"
Lê Thần đang ăn cơm sáng khựng lại: "Cậu như thế nào cũng biết chuyện này?"
Hứa Nhược Tinh là nghe Tô Ngộ Nhiễm nói, cô ấy còn bảo làm phiền cô để ý chăm sóc cho Lê Thần. Lê Thần không có người thân, từ nhỏ chuyện gì cũng Tô Ngộ Nhiễm một tay lo liệu, tuy rằng sau khi Lê Thần trưởng thành, Tô Ngộ Nhiễm không quan tâm nhiều nữa, nhưng thật sự có việc gì vẫn là người đầu tiên đến. Lần này cần rời đi, cô ấy nhờ đến Hứa Nhược Tinh, hy vọng Hứa Nhược Tinh có thể chiếu cố chăm sóc Lê Thần một chút.
Cúi đầu chọc bánh mì, trong lòng Lê Thần cảm xúc quay cuồng.
"Ngày mấy cô ấy đi?"
"Buổi chiều ngày kia." Lê Thần đáp: "Hôm nay làm tiệc tiễn cô ấy ra nước ngoài."
Tổ chức ở nhà Tô gia, Tô Ngộ Nhiễm từ khi làm phóng viên điều tra tội phạm, quan hệ cùng trong nhà không phải quá thân thiết, hai vợ chồng già Tô gia nói là không cần cô ấy nữa.
Lúc trước muốn cô ấy không cần lo cho Lê Thần, Tô Ngộ Nhiễm vẫn cứ lo, vừa lo chính là nhiều năm như vậy. Sau này bảo cô ấy đừng làm phóng viên, đặc biệt là phóng viên điều tra, Tô Ngộ Nhiễm cũng không nghe. Có lần cô ấy điều tra án tội phạm kinh tế, bản thân lăn lộn phải vào bệnh viện, thiếu chút nữa đi đời. Hai vợ chồng già khóc lóc bảo cô ấy từ chức, cuối cùng lạnh mặt, nếu không từ chức cũng đừng về nhà, sau này Tô Ngộ Nhiễm thật sự không trở về.
Nói đến tính tình quật cường, Tô Ngộ Nhiễm thật là chết vẫn quật cường đến cùng, Lê Thần thường xuyên nói chính mình giống cô ấy.
Tính tình giống cô ấy, tình cảm cũng theo cô ấy.
"Cậu không đi?"
Lê Thần không đáp.
Tô Ngộ Nhiễm lần này đi ra nước ngoài, người nhà Tô gia sẽ rất vui mừng, làm phóng viên đặc phái, rốt cuộc không cần làm công việc nguy hiểm như trước. Mọi người đối với chuyện trước kia của Tô Ngộ Nhiễm cũng không so đo nữa, có lẽ cũng bởi vì tuổi đã lớn, hy vọng Tô Ngộ Nhiễm có thể bình an. Vì thế Tô Ngộ Nhiễm bị điều ra nước ngoài, bọn họ là rất vui lòng, nể mặt mũi Tô Ngộ Nhiễm, đối xử với Lê Thần cũng thân thiện hơn rất nhiều, còn bảo em gái thông báo cho cô một tiếng.
Nhưng Lê Thần không phải rất muốn qua đó.
Cô sợ khống chế không nổi cảm xúc của bản thân.
Tô Nghi từ phòng vệ sinh ra tới nhìn đến hai người im lặng, đi qua, nói với Hứa Nhược Tinh: "Chị đi thay quần áo đi, em đã mắc bên trong."
Hứa Nhược Tinh buông bánh mì, gật gật đầu, lướt qua Tô Nghi vào trong phòng vệ sinh.
Lê Thần chọn cho hai người bộ quần áo có kiểu dáng giống nhau, chỉ khác biệt màu sắc, thoạt nhìn rất có cảm giác là đồ đôi. Tô Nghi là màu đỏ nhạt, Hứa Nhược Tinh là màu lam nhạt, bộ váy công sở.
Thấy hai người mặc như vậy Lê Thần có chút buồn cười, bị Hứa Nhược Tinh liếc một cái liền mở miệng: "Hai người trực tiếp đi công ty sao?"
Tô Nghi gật đầu: "Em buổi sáng phải lên công ty mở họp."
Hứa Nhược Tinh cũng phải đi công ty đến xem phòng quảng cáo.
"Vậy hai người đi trước, tớ về nhà một chuyến."
Mọi người chia tay nhau ở cửa khách sạn, Hứa Nhược Tinh chở Tô Nghi trên xe, trên đường Tô Nghi chọn bài hát chính mình thích, trong xe được âm nhạc bao phủ, không khí thực thoải mái.
Hứa Nhược Tinh quay đầu ngắm nhìn Tô Nghi, cảm thấy an tâm cùng ấm áp vô hình, lúc dừng đèn xanh đèn đỏ cô vươn tay sang ghế bên, Tô Nghi nghiêng đầu: "Chị đang lái xe mà."
Tô Nghi mím môi, vẫn là nắm bàn tay người kia, hai người nắm vài giây, rất nhanh lại tách ra, nhưng lòng bàn tay Hứa Nhược Tinh ấm áp, mang theo độ ấm và mềm mại thuộc về Tô Nghi.
Đến công ty đang là giờ cao điểm nhất, Tô Nghi gặp phải hai đồng nghiệp cùng phòng thiết kế. Hai người đó đầu ghé tai, nhìn đến quần áo Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh mặc chớp mắt vài cái, vẻ mặt sung sướng.
Tô Nghi cúi đầu, vào thang máy, trọng lực lên cao làm bên tai ong ong một tiếng, nháy mắt không nghe được bất cứ âm thanh gì cả. Cô rũ mắt thấy bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô, tinh thần căng chặt, càng lo lắng càng chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Tim đập thình thịch có thể nghe được.
Tô Nghi chớp chớp mắt, Hứa Nhược Tinh đang ở trước mặt, cô hít sâu, lúc đến phòng thiết kế bốn năm người rầm rì đi ra ngoài, cô cố ép bản thân tỏ ra mình ổn, ngẩng đầu nhìn Hứa Nhược Tinh, nói: "Em tới rồi."
Hứa Nhược Tinh gật đầu, thang máy còn có những người khác, Tô Nghi bước nhanh ra ngoài, bước chân hấp tấp. Nhìn bóng dáng ấy Hứa Nhược Tinh trầm mặc hai giây, thang máy chậm rãi đi lên, rất nhanh ra khỏi thang máy.
Trợ lý thấy cô vào cửa đi theo báo cáo: "Hứa tổng, Diêu giám đốc đang ở phòng bên cạnh."
"Cho cô ấy vào."
Hứa Nhược Tinh cúi đầu nhìn tác phẩm trong phòng thiết kế, hỏi: "Show diễn thời trang bên kia chuẩn bị thế nào rồi?"
Diêu giám đốc nói: "Đã gửi ảnh thiết kế cho đoàn đánh giá."
Mấy nhãn hiệu trong nước đều có show diễn thời trang cố định cách hai tháng một lần. Trước kia là mỗi quý một lần, sau lại đổi thành mỗi hai tháng một lần, một năm sáu lần, không giống với những show diễn thời trang bình thường, show diễn thời trang tổ chức cố định sẽ thuộc về show có sức ảnh hưởng nhất trong nước. Một nhãn hiệu mới nếu muốn gia nhập show diễn thời trang lần này, cũng yêu cầu trải qua tầng tầng sàng lọc chọn lựa, yêu cầu được chứng thực đến từ đoàn thẩm tra xét duyệt, chứng minh nhãn hiệu đó có thể gia nhập.
SX giai đoạn trước phát triển rất nhanh, nhưng show diễn thời trang lần này, vẫn là theo chậm một bước.
Loại show diễn thời trang lớn trong nước như vậy mới chỉ tham gia có hai lần, kinh nghiệm tích góp còn chưa đủ nhiều. Nhưng show diễn thời trang lần này cần thiết phải tham gia, gần đây mức độ nổi tiếng của nhãn hiệu cần nâng lên thêm. Thứ hai về sau muốn làm dòng sản phẩm cao cấp, còn cần trải qua hội đồng bình thẩm đồng ý.
"Không ngoài ý muốn chúng ta rất nhanh sẽ có tin tức."
Hứa Nhược Tinh ừm một tiếng, lần này SX dự show triển lãm rất được chú ý. Một phần cho đến hiện tại còn chưa mời được người mẫu đi tham dự show diễn triển lãm. Còn có một nguyên nhân nữa chính là Tô Nghi lần đầu phụ trách tham gia show diễn thời trang, trong giới đều đang theo dõi.
Ngắm hình ảnh tác phẩm, trên cùng là thiết kế của Tô Nghi, váy dài phối hai màu đen trắng, siết eo, vạt áo rộng. Phía dưới là mấy mẫu thiết kế của nhà thiết kế mà Hứa Nhược Tinh quen thuộc, cô rũ mắt xem vài lần: "Tạm thời cứ như vậy đi."
Diêu giám đốc gật đầu, nộp phương án quảng cáo bộ sưu tập mùa thu.
"Trước hết cứ để đó, chờ mở họp xong lại nói."
Nói xong lời này cửa văn phòng phát ra tiếng động, Lê Thần đưa đầu vào thăm dò, thấy Hứa Nhược Tinh cùng Diêu giám đốc, cười chào hỏi rồi đi vào ngồi ở trên sofa.
Diêu giám đốc cũng cười: "Lê tổng chào buổi sáng."
Lê Thần đến bên người Hứa Nhược Tinh, để ý có ảnh thiết kế trên bàn Hứa Nhược Tinh: "Thiết kế cho show diễn thời trang?"
Diêu giám đốc gật đầu, Lê Thần đưa mắt một cái liền nhìn trúng mẫu thiết kế trên đầu, phần ký tên, quả nhiên là Tô Nghi: "Thật đẹp!"
Hứa Nhược Tinh liếc cô, nói với Diêu giám đốc: "Vậy giám đốc ra ngoài trước đi."
Diêu giám đốc cúi đầu ra khỏi văn phòng.
"Thật sự không tồi, Nhược Tinh, cậu nói xem nếu vợ cậu sớm một chút qua đây, chúng ta có phải không cần vất vả lo trước lo sau về các show diễn thời trang hay không, cậu xem tác phẩm này..."
Hứa Nhược Tinh biết được Lê Thần rất ngưỡng mộ những nhà thiết kế, cũng không để ý lắm: "Buổi chiều cậu đi một chút xuống xưởng hai, Triệu tổng chuyển hàng tới rồi, cậu thẩm tra đối chiếu một chút xem."
"Ừm" Lê Thần buông tay cầm ảnh các thiết kế, quay qua chăm chú nhìn người bên cạnh, Hứa Nhược Tinh bị cô nhìn cũng cúi đầu nhìn chính mình, hỏi: "Nhìn cái gì thế?"
"Xem cậu gió xuân mơn mởn." Cô cảm khái: "Tối hôm qua tớ còn lo lắng cậu cùng Tô Nghi đàm phán thất bại nữa, cậu không biết tớ thấy ảnh chụp ấy hoảng sợ đến mức nào."
Hứa Nhược Tinh không nói chuyện.
"Tuy nhiên cậu nghĩ xem, không biết Chu Viện Viện đưa cậu là có ý gì?"
Muốn hỏi Hứa Nhược Tinh về chuyện hôm qua, ném hai bức ảnh là ý gì? Nhưng Chu Viện Viện cũng không giống như muốn gạt lừa gạt như trước kia. Lê Thần khó hiểu, cô nhìn về phía Hứa Nhược Tinh rơi vào trầm tư, một lúc sau hỏi lại: "Chu Viện Viện ở bệnh viện thành phố à?"
"Chắc vậy, tớ nghe lớp trưởng nói là ở bệnh viện thành phố."
"Bác sĩ khoa ngoại?"
"Không phải đâu, tớ cũng không biết, để tớ hỏi lớp trưởng giúp cậu cho." Nói xong cúi đầu lướt di động, nói thầm: "Cậu hỏi cái này để làm gì?"
Làm gì?
Hứa Nhược Tinh nắm bút ký tên, cô chỉ là đột nhiên nghĩ Tô Nghi nếu cùng Chu Viện Viện không có quan hệ gì, vậy không tồn tại cái gọi là đi thăm bạn, vậy Tô Nghi đến bệnh viện làm gì?