Nhân Gian Tham Niệm
Chương 87: C87: Im lặng
Bên trong nhà vô cùng yên tĩnh, Chu Viện Viện như thế nào cũng không nghĩ tới người mở cửa sẽ là Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh cũng không ngờ người ngoài cửa là Chu Viện Viện.
Mà Tô Nghi... nhìn vào ánh mắt Hứa Nhược Tinh, lại nhìn Chu Viện Viện. Đột nhiên ù tai cấp tốc trào dâng, màng tai co giật, bốn phía tất cả cũng không có thanh âm. Không khí loãng, hô hấp đều thực cố sức, sắc mặt trắng bệch, vừa ghê tởm vừa buồn nôn. Cô cố nén lại tất cả, chiếc cốc trên tay rơi xuống ở trên bàn trà, tan vỡ, đánh thức Chu Viện Viện cùng Hứa Nhược Tinh.
Chu Viện Viện là tới tìm Tô Nghi, hẹn Tô Nghi buổi chiều kiểm tra lại nhưng chờ mãi chờ mãi, chính là không thấy được Tô Nghi. Lại gọi điện thoại cho Tô Nghi, trước sau không ai trả lời, tin nhắn cũng gửi đi mấy tin. Nếu chỉ đơn thuần không muốn đến phòng khám để khám lại, không cần thiết đến ngay cả điện thoại đều không trả lời, cho nên bản thân rất lo lắng, tan làm chạy tới nhìn xem.
Vừa đến, liền thấy được Hứa Nhược Tinh.
Chu Viện Viện đứng im ở cửa, Hứa Nhược Tinh lên tiếng: "Vào đi."
Ngữ khí không thể nói là rất quen thuộc mà vô cùng lạnh nhạt.
"Em không đi vào, em tìm Tô Nghi." Ý thức được Tô Nghi còn chưa nói cho Hứa Nhược Tinh biết chuyện bị bệnh: "Tô Nghi cậu có thể ra đây không?"
Tô Nghi nhìn Hứa Nhược Tinh, chậm rãi nắm chặt tay, cúi đầu, hít sâu: "Tớ ra đây!"
Cô đi ra ngoài, ngón chân không cẩn thận đụng tới mảnh vụn vỡ cái ly, máu tươi tóe ra tới, miệng vết thương không sâu. Tô Nghi không để ý, chỉ là đi tới cửa nói với Hứa Nhược Tinh: "Em đi ra ngoài một chút."
Hứa Nhược Tinh nhìn hai người đi ra ngoài.
Tay nắm then cửa, mày hung hăng nhíu chặt.
Tô Nghi cùng Chu Viện Viện vào thang máy, sắc mắt hai người đều không phải rất tốt. Chu Viện Viện nhăn mặt, không có tươi cười như vừa rồi, mang chút xa cách.
Sắc mặt Tô Nghi như cũ tái nhợt, hai người xuống lầu, không đi xa mà ngồi ở bên vườn hoa, vừa vặn là đèn đường bắt đầu mở, muỗi bay ở dưới đèn bóng dáng lúc to lúc nhỏ.
Vẫn là Chu Viện Viện nói trước: "Di động của cậu gọi không thấy ai trả lời, tớ lo lắng cậu xảy ra chuyện, lại đây nhìn xem."
"Cảm ơn, buổi chiều tớ ở bên ngoài quay chụp, di động để quên ở công ty."
Chu Viện Viện quay đầu, lại đưa mắt về phía trên lầu: "Khi nào kết hôn?"
Tô Nghi nói: "Hai năm trước."
Chu Viện Viện dừng lại hít thở, bắt lấy túi xách, trên mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng cảm xúc quay cuồng: "Như thế nào kết hôn?"
"Đi xem mắt."
Tiếng Chu Viện Viện cười khẽ vang lên, không biết có phải không tin hay không, vẫn là cười lạnh.
Tô Nghi nhắm mắt, ngực tựa như bị người móc đi một khối, máu tươi ào ạt, cô biết rằng một mặt xấu nhất của bản thân đã tr@n trụi trước mặt người trước mắt.
"Hứa Nhược Tinh có nhắc đến tớ với cậu không?" Ánh mắt ngắm đèn đường, suy nghĩ dường như đi rất xa.
Tô Nghi lời nói như cũ ngắn gọn: "Không có."
Không có sao? Chu Viện Viện rũ mắt: "Tô Nghi, cậu có bao giờ là bạn của tớ không?"
Nói xong quay đầu nhìn sang Tô Nghi, ánh mắt nhàn nhạt.
Trái tim Tô Nghi căng thẳng, hơi thở nặng nề, cô không trả lời được vấn đề này.
Coi là bạn sao? Ở nước ngoài, là cô chủ động tiếp cận Chu Viện Viện. Trong mắt người ngoài, hai người là bạn tốt của nhau, đến từ cùng một đất nước. Chu Viện Viện cũng thích cùng cô chia sẻ chuyện vụn vặt trong trường học, không chỉ là về Hứa Nhược Tinh.
Cô biết, Chu Viện Viện coi cô là bạn, chính là bởi vì biết, càng có vẻ chính mình càng đê tiện, vì thế khi đó mới vội vã rời đi.
Có coi người kia là bạn hay không? Tô Nghi thật sự không trả lời được.
"Cậu làm tớ cảm thấy thật buồn cười!"
Một câu chỉ trích cũng không có, Tô Nghi ngồi ở trên ghế dài. Chu Viện Viện khi nào rời đi cô cũng không biết, trong lòng bàn tay có hai đồ vật, một tấm danh thiếp.
"Tớ đã nghiên cứu về bệnh tình của cậu, không phải ngẫu nhiên xảy ra, hồi học cấp ba cậu đã có vấn đề tâm lý nghiêm trọng. Lần trước mất trí nhớ, khả năng không phải di chứng của tai nạn xe cộ, là vấn đề tâm lý của cậu, còn có lần này ù tai. Đây là danh thiếp của bác sĩ tâm lý khá giỏi trong nước mà tớ quen biết, cậu đến nơi đó nhìn xem."
"Hôm nay tới tìm cậu là muốn nói cái này."
Nói xong đưa cho cô một tấm danh thiếp, Chu Viện Viện đứng dậy muốn đi, nhìn đến ngón chân còn có vết máu đỏ tươi, lại từ trong túi xách cầm ra băng dán đưa cho Tô Nghi.
Lòng bàn tay còn lại là băng dán cá nhân, xung quanh một mảnh yên tĩnh, đôi mắt đã đỏ hoe, nghiêng đầu sang bên cạnh, dưới ánh đèn đường tất cả đều rất mơ hồ.
Cô nhắm mắt, nước mắt từ khóe mắt tràn ra, nắm chặt miếng băng dán, khóc không thành tiếng.
"Tô Nghi, hình như tớ từng gặp cậu ở đâu rồi? À đúng rồi, cậu chính là người dán màn hình đúng không?! Cậu thật xinh đẹp! Tớ lúc ấy còn nói với Hứa Nhược Tinh, khi tớ dẫn Hứa Nhược Tinh đến gặp thì cậu đã không còn ở đó nữa.".
"Tô Nghi, đây là đặc sản mẹ tới gửi cho tớ, tớ chia một ít cho cậu. Không có gì đâu, dù sao tớ cũng ăn không hết được."
"Giới thiệu một chút với mọi người, Tô Nghi bạn học của mình, trường học bên cạnh, lớn lên xinh đẹp, không được bắt nạt cậu ấy đâu đấy."
"Tô Nghi, có khi nào cậu coi tớ là bạn không?"
"Cậu làm tớ cảm thấy thật buồn cười."
Từng chữ như nhát dao đâm vào tim, từng câu chọc vào ngực Tô Nghi, đau làm cô thở không nổi, nửa dựa trên ghế, như một con vật bé nhỏ, một mình than khóc, đôi mắt đỏ ngầu. Cô dùng tay che lại đôi mắt, cảm giác đau nhức toàn bộ ng ực, đau làm cô khó khóc ra thành tiếng.
Hứa Nhược Tinh đứng ở cách đó không xa, nhưng không đến gần, nghe không được hai người đã nói chuyện gì, chỉ biết Chu Viện Viện chưa nói mấy câu, sau đó liền đi rồi, Tô Nghi khóc.
Khóc rất thương tâm.
Cô giống như còn chưa từng thấy Tô Nghi khóc thành như vậy, nội tâm giãy giụa như từng lớp sóng, muốn chạy qua đó, muốn dỗ Tô Nghi đừng khóc, nhưng chỉ có thể đứng ở chỗ này, xa xa nhìn lại.
Tô Nghi đứng dậy, Hứa Nhược Tinh lui ra sau vài bước, vào thang máy trước.
Thang máy một tầng một tầng đi lên, Hứa Nhược Tinh đứng ở cửa, chưa tiến vào. Cửa sổ hành lang mở ra, gió ấm thổi vào, thổi đến làm cô đau đầu.
Tô Nghi vì cái gì khóc thành như vậy? Hai người trước kia là quan hệ gì? Thoạt nhìn không giống như là dáng vẻ mới quen biết, Tô Nghi cùng cô kết hôn... có liên quan đến Chu Viện Viện sao?
Cô đang miên man suy nghĩ cái gì vậy? Hứa Nhược Tinh phỉ nhổ chính mình. Nhưng tưởng tượng đến Tô Nghi khóc thành bộ dáng khi nãy lập tức nhịn không được, tay nắm then cửa.
Tô Nghi ra khỏi thang máy, thấy người trước mặt, nhanh chóng lau đi nước mắt, chỉ là trên mặt tái nhợt lại bị lau đi đến ửng đỏ, khóe mắt cũng đỏ lên.
Hứa Nhược Tinh cố ý hỏi: "Cô ấy đâu?"
Tô Nghi sợ hãi, đáp: "Cô ấy đi rồi."
Hứa Nhược Tinh không nói chuyện, mở cửa bước vào.
Tô Nghi cúi đầu theo sau đi vào, Hứa Nhược Tinh tiếp tục hỏi: "Hai người quen nhau như thế nào?"
Tô Nghi hơi hơi hé miệng.
Đột nhiên nghĩ đến Chu Viện Viện hỏi, hai người kết hôn như thế nào.
Hai người họ thật đúng là ăn ý.
"Vào đại học liền quen biết."
Vào đại học?
Chu Viện Viện là năm nhất đã ra nước ngoài, Tô Nghi thì sao? Tô Nghi cũng thế, năm nhất ra nước ngoài, hóa ra hai người đã quen nhau lâu như vậy. Hứa Nhược Tinh như nghẹn ở cổ họng, gật gật đầu.
Phòng khách yên tĩnh, Tô Nghi nhìn mảnh vỡ trên bàn trà chưa ai quét dọn, cô đi phòng bếp cầm giẻ lau cùng thùng rác, cúi đầu thu đọn. Thủy tinh rơi vào thùng rác phát ra âm thanh, giống như tâm trạng hai người lúc này, rơi rớt tan tác.
Tô Nghi thu dọn bàn trà, trong phòng bếp còn có cháo dinh dưỡng Hứa Nhược Tinh mua trở về, hốc mắt cô nóng lên, buông giẻ lau: "Hứa Nhược Tinh!"
Hưa Nhược Tinh đứng ở phòng khách, nhìn về Tô Nghi đứng nơi phòng bếp, nghe được Tô Nghi nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
Nói chuyện gì?
Hứa Nhược Tinh chưa từng phát hiện chính mình lại thích lảng tránh như vậy, cô không muốn nói, đặc biệt là lúc mới vừa gặp Chu Viện Viện, mới vừa thấy Tô Nghi khóc thương tâm như thế. Cô liếc nhìn Tô Nghi thấy vẻ mặt Tô Nghi bình tĩnh hơn rất nhiều, thoạt nhìn càng giống như là đã đưa ra quyết định nào đó.
Cô cảm thấy, là quyết định khiến cô không thể chấp nhận được.
Hứa Nhược Tinh mím môi, nghe được Tô Nghi tiếp tục nói: "Chúng ta..."
Vừa mới nói hai chữ, Hứa Nhược Tinh bước nhanh vài bước, đến trước mặt Tô Nghi, ôm lấy mặt cúi đầu hôn.
Tô Nghi sũng sờ ở tại chỗ, đôi mắt đều đã quên chớp.
Hứa Nhược Tinh ôm vòng eo cô ấy nghiêng ngã mang về trong phòng, chân sau Tô Nghi dựa vào bên mép giường, bị Hứa Nhược Tinh đẩy nằm ở trên giường, có chút kinh ngạc: "Hứa Nhược Tinh!"
Hứa Nhược Tinh không nghe Tô Nghi nói, cởi bỏ cúc áo sơ mi, sắc mặt lạnh lùng, ngồi đè lên chân Tô Nghi không cho nhúc nhích.
Quần áo Tô Nghi bị lôi kéo nên có chút hỗn độn, Hứa Nhược Tinh không cởi bỏ nút thắt trên quần áo Tô Nghi, mà là trực tiếp từ cổ áo kéo ra, lộ ra da thịt trắng nõn cùng xương quai xanh mảnh mai.
Xương quai xanh dưới ánh đèn đột ngột hiện ra, Hứa Nhược Tinh không hề nghĩ ngợi cúi đầu, hung hăng cắn một ngụm.
Giống như lần đầu tiên, cô bị Tô Nghi cắn, lớp da trên xương quai xanh mịn lại mỏng, rất nhanh hiện lên vết đỏ, chói mắt như màu máu.
Tô Nghi bị cắn đau, đầu quay sang một bên, Hứa Nhược Tinh hôn kín không kẽ hở, từ cần cổ thiên nga hướng lên trên, khóa môi Tô Nghi, không cho cô ấy trốn tránh.
Tô Nghi bị hôn đến không có sức lực, khóe mắt lại chảy ra nước mắt.
Hứa Nhược Tinh trông thấy nước mắt liền nghĩ đến cô ấy khóc thảm thiết, trong lòng cảm xúc phức tạp, tạm dừng hai giây, nhìn Tô Nghi.
Tô Nghi thấy cô không nhúc nhích cũng quay đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau. Hứa Nhược Tinh nhớ đến đầu giường có khăn lụa Tô Nghi lần trước trói cô, lấy lại đây, che lên đôi mắt Tô Nghi. Cảm thấy không đủ, vòng hai vòng, ở sau đầu Tô Nghi thắt thành nơ con bướm, không có cặp mắt kia nhìn. Hứa Nhược Tinh lại khó ngăn chặn đáy lòng một mặt âm u, cô muốn có được Tô Nghi, hoàn toàn có được cô ấy. Mặc kệ trước kia cô ấy từng thích ai, mặc kệ cô ấy vừa mới gặp ai, cô muốn Tô Nghi là của cô mà thôi.
Ngón tay linh hoạt như diễn tấu, nhịp nhàng trên người Tô Nghi, mảnh vải cuối cùng không có cởi ra toàn bộ, chỉ che một nửa. Hứa Nhược Tinh tiến vào, Tô Nghi gắt gao cắn môi, nước mắt làm ướt khăn lụa.
Đêm nay hai người vô cùng điên cuồng, đều giống như mất đi lý trí.
Tô Nghi nghẹn giọng, cũng không để bụng, quấn lấy Hứa Nhược Tinh, chủ động đưa lên chính mình. Trong thân thể hơi nước bị hút khô, hao hết chút sức lực cuối cùng, ngày cả khóc đều thành hy vọng xa vời.
Ánh đèn hắt xuống bên cạnh hai người, bóng dáng chiếu vào trên vách tường phía sau, hai người hòa hợp thành một thể, lại chậm rãi tách ra, trao đổi tư thế. Hai người không hề phát ra âm thanh, nặng nề như là đang diễn vở kịch câm.
Hứa Nhược Tinh nhìn chằm chằm bóng dáng trên tường, trong lòng cầu nguyện, mong thời gian diễn ra vở kịch câm này, có thể dài một chút, lại dài thêm một chút thì tốt rồi.