Nhân Gian Tham Niệm
Chương 126: CP phụ (Phiên ngoại)
Lê Thần - Tô Ngộ Nhiễm (5)
Lê Thần ngày hôm sau không thể thuận lợi đi công ty.
Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi bước vào nhà cô ấy, cô ấy đang bọc chăn đi lại trong phòng khách, gương mặt đỏ lên, mái tóc xõa ra, Hứa Nhược Tinh kinh ngạc: "Cậu đang làm gì?"
Tô Nghi cũng tò mò nhìn Lê Thần.
Lê Thần dừng lại vài giây: "Bị cảm."
Không cần phải nói Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi cũng nhìn ra được, không chỉ có bị cảm, có lẽ còn phát sốt, trên mặt không chỉ đỏ ửng bình thường, Hứa Nhược Tinh buồn cười: "Như thế nào bị cảm?"
"Đứng dưới gió lạnh lâu quá."
Thấy Hứa Nhược Tinh không tin, Lê Thần lại nói: "Ngâm người tắm quên mất thời gian."
Cái này là sự thật, tối hôm qua làm cô quá kích động, ở phòng khách quay cuồng nửa ngày mới đi tắm, lúc ngâm người còn gửi tin nhắn cho Tô Ngộ Nhiễm, sau đó lúc chờ tin tức, toàn tâm trí đều ở trên di động, nước nguội lạnh cũng không phát hiện, từ bồn tắm ra tới liền hắt xì một cái.
Hứa Nhược Tinh nhíu mày: "Cậu thì hay lắm."
Lê Thần cũng biết quá đáng, nên cũng không hé răng, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Dòng sản phẩm cao cấp thế nào rồi?"
"Đầu tư đúng chỗ, không có vấn đề gì khác."
Lê Thần gật đầu, hắt xì một cái, nói: "Vậy là tốt rồi." Dụi dụi mắt, vành mắt đỏ lên, Tô Nghi nói: "Thật không cần đi bệnh viện nhìn xem sao?"
"Chị không sao." Lê Thần xua tay: "Ngủ một giấc toát mồ hôi xong là khỏe, không cần lo lắng cho chị, em bảo Nhược Tinh gọt táo cho em, à..."
"Cậu cứ ngồi đi."
Bị bệnh cũng không an phận, Tô Nghi cười: "Em không ăn."
Hai người họ đang trên đường về công ty, nghe nói Lê Thần bị bệnh, một đường lại đây nhìn xem, Lê Thần nói: "Vậy cậu lát nữa có về công ty nữa không?"
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Còn có cuộc họp, cậu một mình..."
"Cô ấy một lát nữa sẽ lại đây."
Hứa Nhược Tinh với Tô Nghi nhìn nhau một cái, ồ một tiếng, vừa định nói chuyện, bên cửa có tiếng động, Tô Nghi đưa mắt nhìn qua.
Tô Ngộ Nhiễm xách theo túi xách đi vào trong, Lê Thần vừa thấy Tô Ngộ Nhiễm lập tức chui vào sô pha.
Tô Ngộ Nhiễm dừng lại, chào hỏi: "Nhược Tinh, Tô Nghi, hai người cũng lại đây."
"Lê Thần bị bệnh, lại đây nhìn xem, em cùng Tô Nghi cũng phải đi rồi."
Tô Nghi gật đầu.
"Ăn một chút gì lại đi?"
"Không cần đâu, chúng em về công ty còn có chút việc."
Nghe được lời này Tô Ngộ Nhiễm không lại giữ lại, Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi lướt qua vai Tô Ngộ Nhiễm, lúc đi tới cửa, Hứa Nhược Tinh quay đầu, nói: "Lê Thần, chúng tớ đi đây."
Lê Thần xua xua tay.
Hứa Nhược Tinh nhìn về phía Tô Ngộ Nhiễm: "Chị Tô, hẹn gặp lại."
Tô Nghi theo sát đó nói một câu: "Chị Tô, hẹn gặp lại."
Lê Thần khẽ meo meo giơ ngón tay cái lên.
Tô Ngộ Nhiễm nhăn mày lại, theo bản năng nhìn sang chỗ Lê Thần, Lê Thần đành giấu xuống ngón tay cái vừa dựng thẳng lên, nắm chặt ở lòng bàn tay, hướng Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi cười cười.
Cửa khép lại, Tô Ngộ Nhiễm hỏi: "Tối hôm qua không phải còn khỏe sao? Đột nhiên lại bị cảm?"
"Em cũng không biết, có lẽ do thời tiếtquá lạnh."
Vẻ mặt Tô Ngộ Nhiễm như kiểu xem nói hươu nói vượn, Lê Thần sờ sờ chóp mũi.
"Em cùng Nhược Tinh nói cái gì?"
"Không có gì." Lê Thần giơ lên ba cái ngón tay: "Em thề!!!"
Xem Lê Thần bị cảm khôi phục một chút sức sống trước kia, Tô Ngộ Nhiễm lại giận không nổi, chỉ trừng mắt liếc một cái: "Tôi đi hầm cháo cho."
Lê Thần ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, nhìn Tô Ngộ Nhiễm vào phòng bếp, cô nhớ rõ Tô Ngộ Nhiễm trước kia thường xuyên xuống bếp. Khi đó cô còn cùng Tô Ngộ Nhiễm ở chung với nhau, mỗi ngày buổi tối viết xong bài tác nghiệp đều có thể thấy bóng dáng Tô Ngộ Nhiễm bận rộn trong phòng bếp, có đôi khi Tô Ngộ Nhiễm sẽ quay đầu cười cười nói với cô: "Ngoan, một lát nữa là có thể ăn cơm."
Lúc bị bệnh, Tô Ngộ Nhiễm sẽ hầm cháo cho cô, một chén cháo gà, cô được ăn rất nhiều năm.
Sau này trọ ở trường, liền không có cơ hội.
Lê Thần cho rằng về sau sẽ không có cơ hội lại nhìn đến Tô Ngộ Nhiễm sẽ hầm cháo cho mình thêm lần nào nữa, không nghĩ tới...
Tô Ngộ Nhiễm vừa quay đầu, nhìn đến Lê Thần đứng ở phía sau, không còn là dáng vẻ trước kia,
Lê Thần đã cao hơn rất nhiều, cao hơn một chút so với cô, trước kia luôn là một đứa bé đứng ở cửa mắt trông mong nhìn, chớp mắt, giờ đây trở thành một cô gái cao gầy, trưởng thành.
Khi Tô Ngộ Nhiễm xin điều lệnh, lãnh đạo hỏi: "Vì sao đột nhiên muốn chuyển đi?"
Từ trước bao nhiêu người khuyên Tô Ngộ Nhiễm đổi sang chỗ khác làm, lãnh đạo cũng ám chí chuyển đi, cái phòng tin tức này người càng ngày càng ít, Tô Ngộ Nhiễm nhìn các đồng nghiệp không phải bị điều đi khỏi chức vụ, chính là bị trả thù đến từ chức, lãnh đạo nói: "Nếu em không làm được tiếp, cũng không sao, không phải em sai."
"Hiện tại em còn chưa suy xét đến có làm nữa hay không."
Đúng vậy, khi đó Tô Ngộ Nhiễm đúng là không có suy xét, sau này không thể không suy xét.
Lê Thần lần nào ban đêm cũng lo lắng cho cô, đậu xe nhìn lên phòng cô từ dưới lầu, còn cô thì luôn chờ đến xe Lê Thần rời đi mới yên tâm.
Lê Thần lần lượt gọi điện thoại cho cô, quan tâm đến sự an toàn của cô, mỗi lần có tin tức gì lớn Lê Thần luôn là hỏi cô có thể đừng đi hay không.
Cô biết chính mình bị ràng buộc.
Nhưng cô ngầm đồng ý.
Theo như tính cách của cô, nếu muốn cùng Lê Thần phân chia giới hạn, vậy cô chỉ cần giống như lúc trước, không liên hệ không đáp lại, từ sau khi biết tình cảm của Lê Thần, cô vẫn luôn là làm như vậy. Nhưng ba năm trước đây, Lê Thần say rượu sau vọt tới nhà cô, đánh vỡ hết tất cả sự cân bằng đang cố giữ.
Cô bắt đầu ngầm đồng ý Lê Thần tới gần.
Nhưng mà những gần gũi đó, cô cũng từng nghĩ ngợi, Lê Thần có phải quá mức ỷ lại vào cô hay không? Từ nhỏ đến lớn, Lê Thần không hề rời đi khỏi cô, cô muốn Lê Thần có một không gian độc lập đi tự hỏi bản thân về vấn đề tình cảm này.
Cho nên cô xin điều lệnh.
Tô Ngộ Nhiễm thấy Lê Thần nhìn chính mình, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lê Thần không nói chuyện, chỉ là nhìn cô ấy, Tô Ngộ Nhiễm đi đến bên người, duỗi tay đặt ở trên trán: "Cũng không đáng lo, hạ sốt rồi, cơ thể còn có chỗ nào không thoải mái?"
"Không có chỗ nào không thoải mái." Lê Thần vừa mở miệng, giọng hơi khàn, âm điệu thay đổi.
"Đừng nói chuyện, đi nghỉ ngơi."
Lê Thần gật đầu, lại về tới trên sô pha ngồi, thường thường nhìn về phía phòng bếp.
Tô Ngộ Nhiễm nấu cháo gạo, xào một món cho cô, lúc trở lại phòng khách, Lê Thần dựa trên sô pha nhắm hai mắt, dường như ngủ rồi, nghe được tiếng động cô động đậy bả vai, ngồi thẳng thân người, nhìn chằm chằm Tô Ngộ Nhiễm vài giây, dường như xác nhận chính mình có phải đang nằm mơ hay không.
"Vẫn còn nóng, một lát nữa thì ăn."
Lê Thần gật đầu, thân người trượt xuống sô pha, ngồi ở thảm, phía sau lưng dựa sô pha, trước mặt là bàn trà, thấy Tô Ngộ Nhiễm ngồi ở bên người không có việc gì làm, cô đem điều khiển từ xa đưa cho Tô Ngộ Nhiễm: "Muốn xem TV hay không?"
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Tô Ngộ Nhiễm mở TV, mỗi kênh đều là chương trình ăn tết vui mừng, Tô Ngộ Nhiễm hỏi Lê Thần: "Muốn xem gì?"
"Em xem gì cũng được."
Tô Ngộ Nhiễm nhìn Lê Thần, khựng người hai phút, hướng bên người sát lại ngồi gần, Lê Thần duỗi tay kéo đến bên người, phân một nửa chiếc chăn cho người bên cạnh.
"Không cần đâu."
"Rất ấm áp."
Tô Ngộ Nhiễm quay đầu nhìn đôi mắt Lê Thần, ngón tay muốn bỏ ra chiếc chăn dừng lại, cuối cùng gom lại, phú chăn ở trên người.
Lê Thần cúi đầu ăn cháo, không nóng như vậy, cô vừa ăn vừa ngẩng đầu xem TV, Tô Ngộ Nhiễm cũng nhìn TV, khóe mắt ngắm Lê Thần ăn cháo, khung cảnh thực bình yên, nhưng trước kia, lại là hình ảnh bản thân chưa bao giờ nghĩ tới.
Lê Thần bị tiểu phẩm chọc cười, ánh mắt tràn đầy vui vẻ, Tô Ngộ Nhiễm cũng ngồi thẳng lưng, xem tiểu phẩm trên TV.
Rất nhanh chóng ăn hết một bát cháo, Lê Thần đứng dậy thu dọn chén đũa vào trong bếp. Lúc ra ngoài thấy Tô Ngộ Nhiễm ngồi ở bên cạnh sô pha, cảm thấy trong lòng ấm áp, Lê Thần đi qua, ngồi xuống bên cạnh Tô Ngộ Nhiễm, đầu nghiêng dựa vào trên vai Tô Ngộ Nhiễm.
Tô Ngộ Nhiễm nửa người trên cứng đờ, rũ mắt, hàng mi kích động run rẩy, hai người không nói chuyện, tiểu phẩm kết thúc chuyển tiết mục màn hình thành màu đen, phản chiếu hình ảnh của họ.
"Em buồn ngủ, muốn đi ngủ!"
"Vậy trở về phòng rồi đi ngủ?"
"Không cần." Lê Thần nói: "Em muốn ngủ như vậy, được chứ?"
Tô Ngộ Nhiễm trầm mặc hai giây: "Như vậy sẽ đau lưng."
"Không sao cả." Lê Thần nói xong đầu nghiêng sang chỗ cố Tô Ngộ Nhiễm cọ cọ, chóp mũi cọ đến trên da thịt trắng nõn, là hương nước hoa thoang thoảng, mùi hương mà Lê Thần rất thích, nhắm mắt lại: "Chị sẽ không rời đi lúc em đang ngủ chứ?"
Tô Ngộ Nhiễm nhìn TV, tâm trí lại không yên, nói: "Sẽ không, ngủ đi!"
Lê Thần nhợt nhạt dạ một tiếng, lúc nhắm mắt tay rũ ở bên người, trên thảm, không cẩn thận đụng phải ngón tay Tô Ngộ Nhiễm, lướt qua chạm nhẹ vào ngón tay.
Tô Ngộ Nhiễm như cũ mắt thẳng tắp nhìn TV, nhưng trên mặt có chút hơi mất tự nhiên.
Trong TV tiếng nói chợt xa chợt gần.
Lê Thần không yên tâm lại hỏi một câu: "Chị thật sự sẽ không đi chứ?"
"Sẽ không, ngủ đi!"
Lê Thần cắn môi: "Buổi tối cũng sẽ không đi sao?"
Tô Ngộ Nhiễm sửng sốt, rũ mắt nhìn Lê Thần vừa rồi còn nhắm mắt giờ đây Lê Thần mở to mắt, hai mắt bởi vì phát sốt có vẻ vô cùng sáng ngời, Tô Ngộ Nhiễm thấy gương mặt chính mình qua đôi mắt ấy, rất rõ ràng
Tô Ngộ Nhiễm không nói chuyện.
Lê Thần rất có kiên nhẫn hỏi lại một lần: "Buổi tối, chị cũng sẽ không đi sao?"
Hơi thở Tô Ngộ Nhiễm hơi loạn, vừa rồi bị Lê Thần chạm vào ngón tay có độ ấm, lòng bàn tay phủ trên mu bàn tay, nóng bỏng dọa người, như tình cảm của Lê Thần, chân thành mà nóng bỏng.
Tô Ngộ Nhiễm suy nghĩ hai giây, gật đầu: "Không đi!"
Đổi lại là Lê Thần kinh ngạc, cứng lưỡi, chỉ lo nhìn Tô Ngộ Nhiễm, giọng nói Tô Ngộ Nhiễm nhàn nhạt, thực rõ ràng: "Em không nghe lầm, buổi tối cũng không đi!"
Hốc mắt Lê Thần nhanh chóng đỏ lên, chóp mũi cảm thấy chua xót, Lê Thần vì che giấu cảm xúc nên cúi đầu, đưa mắt sang điều khiển từ xa trên bàn trà, ý định ổn định cảm xúc, nhưng đều là phí công, điều chỉnh vài lần hô hấp cũng không thành công. Tim đập ngược lại càng lúc càng nhanh, cơ thể còn nóng hơn cả đêm qua phát sốt, cả người không thoải mái, nhưng tâm trí lại thực thoải mái, Lê Thần cảm thấy chính mình sắp nổ tung.
Tô Ngộ Nhiễm cúi đầu, gọi: "Lê Thần?"
Ngắn gọn hai chữ như bật lửa làm nội tâm dấy lên ngọn lửa, từng đợt thiêu cháy, Lê Thần cúi đầu nói: "Em đi WC một chút."
Nói cũng không quay đầu lại liền đứng lên, hấp tấp mà hoảng loạn, đánh vào bên cạnh bàn trà, một chút đau đớn đều không cảm giác được, Lê Thần sắp hoài nghi chính mình có phải đang năm mơ hay không.
Lê Thần nghĩ đến khả năng này làm cả người cứng đờ, tiện đà quay đầu nhìn Tô Ngộ Nhiễm, nói: "Chị véo em một cái đi!"
Tô Ngộ Nhiễm tức giận: "Lê Thần, em không phải đang nằm mơ!"
Lê Thần ồ một tiếng, bị Tô Ngộ Nhiễm vạch trần như vậy, đột nhiên bình tĩnh lại một cách thần kỳ, đứng đó hai phút, mông ngồi trở lại trên vị trí ban đầu, gom lại chăn, dựa lại gần Tô Ngộ Nhiễm, đầu dựa lên bả vai Tô Ngộ Nhiễm.
"Không đi phòng vệ sinh?"
"Không đi!"
Nói xong hơi ngửa đầu, ngắm đường nét cằm Tô Ngộ Nhiễm, đường cong rõ ràng, làn da trắng nõn, cô nghiêng người ra phía trước, môi nhẹ nhàng dán lên má Tô Ngộ Nhiễm, một cái chớp mắt lướt qua.
"Hôm nay em không phải uống rượu say."
"Ừm."
"Vậy chị quên đi lần trước được không? Hôm nay là lần đầu tiên em hôn chị."
Tô Ngộ Nhiễm cúi đầu, ánh mắt dịu dàng: "Hôm nay không phải!"
Lê Thần gục đầu xuống, không muốn đâu, lần trước uống say không thoải mái, nhưng không thể không thừa nhận: "Vậy hôm nay là lần thứ hai!"
Tô Ngộ Nhiễm sửa lại cho đúng: "Là lần thứ ba!"