Nhân Gian Tham Niệm
Chương 119: Chuyển nhà (Phiên ngoại)
Tới gần cuối năm, lượng công việc của Tô Nghi giảm bớt rất nhiều, nhà xưởng nghỉ trước tiên, cô cũng đi theo nghỉ ngơi, hưởng thụ khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có sáng đi làm chiều về nhà.
Ngược lại Hứa Nhược Tinh lại bận rộn không thôi, các bữa tiệc tất niên không ít, công ty, bạn bè, đối tác làm ăn....
Tô Nghi đi cùng Hứa Nhược Tinh hai lần, mệt mỏi, vừa tan tầm liền đi về, chờ Hứa Nhược Tinh gọi điện thoại hỏi cô ở đâu, lúc đó cô nằm bò trên sofa trong nhà: "Em đang nghỉ ngơi."
Hứa Nhược Tinh biết Tô Nghi không thích xã giao, cũng không miễn cưỡng, chỉ là tận lực sớm một chút trở về bên cạnh Tô Nghi.
Lê Thần có mấy lần cũng thúc giục Hứa Nhược Tinh: "Có tớ ở đây, cậu sớm một chút về nhà đi, tớ bảo đảm chiêu đãi chăm sóc khách hàng thật tốt."
Hửa Nhược Tinh bật cười, tiếp theo nói lời chào rồi rời đi.
Về đến nhà, Tô Nghi ghé vào trên sô pha ngủ rồi, công việc là nhẹ nhàng, nhưng mấy ngày nay vẫn là rất mệt mỏi.
Hứa Nhược Tinh ngồi ở bên cạnh, cúi đầu nhìn Tô Nghi, sườn mặt đè trên gối, hô hấp vững vàng. Cô sửa lại gối đầu, để đầu Tô Nghi gối lên, vén ra tóc mái che bên má, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, đã tẩy trang, làn da trắng nõn sạch sẽ, đến gần sẽ có mùi hương nhàn nhạt.
Dù thay đổi nước hoa rất nhiều lần, Tô Nghi thích nhất vẫn là mùi hoa này.
Cô cũng rất thích, mỗi lần em ấy dùng loại nước hoa này, cả đêm đều muốn ôm chặt chẽ không buông tay.
Tô Nghi phát hiện gương mặt ngứa ngứa, duỗi tay phủi, đụng tới một bàn tay, Tô Nghi mở mắt ra liền thấy Hứa Nhược Tinh, lập tức ngồi dậy: "Chị về rồi sao."
Giọng nói nhẹ nhàng, mới vừa tỉnh mông lung, Hứa Nhược Tinh hỏi: "Cơm chiều em ăn chưa?"
"Còn chưa ăn." Dựa ngồi vào trong lòng Hứa Nhược Tinh: "Buổi tối chị ăn gì vậy?"
"Vài món thanh đạm, chị đi nấu cơm chiều cho em nha?"
Tô Nghi ôm Hứa Nhược Tinh, không muốn động đậy, mới vừa mở miệng, di động vang lên, cô nhìn về phía Hứa Nhược Tinh: "Giúp em cầm di động."
Di động trên bàn trà bị Hứa Nhược Tinh cầm lên, đưa cho Tô Nghi.
Tô Nghi nhìn ghi chú trên màn hình, ngồi thẳng thân người, Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu, nghe được Tô Nghi tiếp điện thoại: "Cô Trần, dạ, ngày mai sao? Cháu có rảnh, dạ!"
Treo điện thoại, Hứa Nhược Tinh còn nhìn, Tô Nghi nói: "Là cô Trần gọi điện."
"Cô Trần làm sao vậy?"
"Cô Trần muốn chuyển nhà, muốn em đi giúp đỡ một chuyến."
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Ngày mai sao? Ngày mai cuối tuần, chị cũng đi."
Tô Nghi cười: "Cũng được ạ."
Nói xong Tô Nghi dừng một chút, nhìn Hứa Nhược Tinh: "Thật ra cô Trần trước kia thích mẹ em."
Hứa Nhược Tinh nhẹ nhàng ừm một tiếng: "Thích mẹ em sao?"
"Thật lâu trước kia, khi đó cô Trần còn chưa rời đi nơi này, vào cuối tuần thường đón em từ nhà bà ngoại lên nhà mẹ chơi, có lần cô hỏi ở trên đường, cô muốn làm mẹ nhỏ của em có được không?"
Khi đó Tô Nghi không đáp lời.
Trần Cẩm có lẽ cảm thấy chính mình đường đột quá, ha ha hai tiếng: "Cô nói giỡn chút thôi."
"Cô ở bên cạnh mẹ cháu rồi sao?" Tô Nghi nhớ rõ lúc trước là hỏi như vậy, Trần Cẩm sờ sờ cái mũi: "Còn chưa."
"Vậy cô sẽ ở bên cạnh mẹ cháu chứ?"
Trân Câm dừng lại xe, quay đầu hỏi: "Cháu hy vọng cô và mẹ cháu ở bên nhau sao?"
Tô Nghi gật đầu thật mạnh: "Cháu rất hy vọng, cháu thực sự rất thích cô Trần, không phải...." Sửa lời: "Cháu rất thích mẹ nhỏ."
Trần Cẩm nhéo cái mũi cô: "Miệng lưỡi dẻo quá đi."
Nhưng ngày đó, Trần Cẩm rất vui.
Dẫn cô đi ăn rất nhiều ăn ngon, còn mua mấy con búp bê.
Đó là lần cuối cùng cô thấy Trần Cẩm vui vẻ như vậy, sau đó không bao lâu, Trần Cẩm liền rời đi, cô đoán chắc là mẹ cô không chấp nhận Trần Cẩm.
"Sau này thì sao?"
"Sau này thì, không có chuyện gì nữa, cô Trần rốt cuộc không trở về nữa."
Hứa Nhược Tinh gật đầu.
"Em có đôi khi suy nghĩ, nếu khi đó cô Trần không rời đi thì thật tốt."
Là suy nghĩ ích kỷ của cô, bởi vì Trần Cẩm vẫn luôn chăm sóc yêu thương cô, chăm sóc yêu thương còn nhiều hơn mẹ cô.
Sau khi Trần Cầm rời khỏi, mẹ cô cũng ít khi về nhà, cô tựa như đột nhiên gặp được mùa xuân, lại bị ném trở về mùa đông.
Đoạn thời gian ấy, thật sự rất khó chịu.
Hứa Nhược Tinh đau lòng ôm Tô Nghi, xoa xoa đầu vai: "Hiện tại có chị bên cạnh em."
Tô Nghi trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh hơi ngửa đầu: "Ừm, cho nên tối nay chị nấu cơm cho em ăn."
Hứa Nhược Tinh cười khẽ: "Muốn ăn cái gì?"
Tô Nghi nói thầm: "Chị biết làm món gì?"
Hứa Nhược Tinh tiến đến bên tai nhỏ giọng nói một câu, Tô Nghi giận dữ liếc mắt một cái, sóng mắt lưu chuyển, Hứa Nhược Tinh đưa một tay nâng sườn mặt, hôn môi Tô Nghi.
"Cơm chiều..."
"Một lát nữa rồi ăn."
Một lát của Hứa Nhược Tinh, đến nửa đêm.
Nửa đêm ăn no hai người cũng không có tâm trạng đi ngủ, liền ở trong phòng chơi đùa, 4-5 giờ mới ngủ, một giấc ngủ đến hơn buổi chiều một chút.
Tô Nghi đặt đồng hồ báo thức, hai giờ rưỡi đi chuyển nhà cho Trần Cẩm.
Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh mặc quần áo ở nhà, bên ngoài khoác áo khoác, ăn mặc đơn giản, mái tóc buộc lên thành đuôi ngựa, tuy rằng chơi đến hơn nửa đêm nhưng cũng ngủ nửa ngày, cho nên tinh thần rất tỉnh táo, vội vàng ăn vài miếng hai người đi tìm Trần Cẩm.
Trần Cầm ngồi ở trong nhà, nghe được chuông cửa đứng dậy, mở cửa cười: "Tiểu Nghi, Nhược Tinh."
"Mau vào đi, bên ngoài lạnh không?"
"Cũng bình thường ạ."
Cô nhìn về phía Trần Cẩm, Trần Cẩm mặc áo ngủ cotton, dáng người như cũ được giữ gìn rất tốt.
Trần Cẩm cười rộ lên thực chói mắt, vẫn là ấm áp quen thuộc, Tô Nghi nhớ rõ trước kia thực thích nhìn Trần Cẩm cười.
Bởi vì Bùi Y Nhiên luôn là xụ mặt, cô có đôi khi không biết Bùi Y Nhiên là đang vui hay là không vui, chỉ có thể cẩn thận nghiền ngẫm.
Nhưng là Trần Cẩm rất khác.
Muốn cười liền cười, không vui liền sẽ lạnh mặt, ở trước mặt Trần Cẩm không cần cẩn thận, không cần nghiền ngẫm, thậm chí.... còn có thể làm nũng.
Đương nhiên hiện tại Tô Nghi không thể làm nũng được.
Cô được Trần Cẩm dẫn vào nhà, ba phòng hai sảnh, diện tích rất lớn, ở cửa là ba bốn chiếc vali,
"Cô ơi, thu dọn xong hết rồi sao?"
"Còn chưa đâu vào đâu." Trần Cẩm nói: "Phòng sách còn chưa dọn gì cả, hai đứa giúp cô dọn một chút?"
Tô Nghi cười: "Dạ."
Cô hỏi Trần Cẩm: "Sao cô đột nhiên lại muốn chuyển nhà đi như vậy?"
Trần Cẩm nói chuyện phiếm: "Cũng không đột nhiên, cô dọn đến ở với người ấy."
Sắc mặt Tô Nghi khẽ biến: "Sao ạ, người ấy?"
Cô còn tưởng rằng Trần Cẩm lần này trở về, là tìm Bùi Y Nhiên.
Hóa ra Trần Cẩm trở về đã có người ấy rồi.
"Vậy cháu đi vào dọn."
Trần Cẩm muốn cắt trái cây, Hứa Nhược Tinh cũng đi tới: "Cô, để cháu giúp cô."
"Thôi không cần đâu, cháu đi giúp Tô Nghi đi. Cô cắt xong táo ra ngay đây mà."
Hứa Nhược Tinh trở lại trong phòng sách, Tô Nghi đang giúp Trần Cẩm thu dọn sách vở, vẻ mặt bình tĩnh. Hứa Nhược Tinh đi qua, đem một chồng sách đặt ở trên sàn nhà, nói: "Từ lúc nào cô ấy có người bên cạnh rồi vậy?"
"Em không biết."
Sau khi Trần Cẩm trở về vẫn luôn không liên lạc gì, lần trước ở nhà bà ngoại mới gặp mặt nói vài câu.
Hứa Nhược Tinh liếc mắt nhìn: "Em không vui sao?"
Tô Nghi giật mình: "Không có."
Hứa Nhược Tinh còn nhìn chằm chằm Tô Nghi.
Tô Nghi nhìn lại Hứa Nhược Tinh, nói: "Em cũng không biết, có lẽ có chút tiếc nuối?"
Nhưng không phải không vui, cô còn không có tư cách vui thay cho tình cảm của người khác.
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Tiếp tục đi, em đem chồng sách bên kia qua đây cho chị."
Trần Cẩm cầm mâm đựng trái cây tiến vào trong phòng: "Ăn chút táo đi."
Tô Nghi buông sách trên tay: "Cảm ơn cô, chúng cháu sắp dọn xong rồi đây."
Có lẽ Trần Cẩm mới ở nơi này, sách không nhiều lắm, chỉ có nửa cái giá sách, cô cùng Hứa Nhược Tinh đóng gói xong dựa vào bên cạnh bàn.
Hứa Nhược Tinh đưa cho Tô Nghi đĩa trái cây, Tô Nghi chọc một miếng táo, hương vị chua chua ngọt ngọt.
"Sắp ăn tết rồi, hai đứa năm nay định ăn tết ở đâu?"
Hứa Nhược Tinh đáp: "Năm nay cháu cùng Tô Nghi đi về nhà bà ngoại ăn tết."
"Đúng vậy, người già cần bên cạnh nhiều hơn. Đón xong năm mới rồi đến nhà cô ăn cơm được không?"
Hứa Nhược Tinh nhìn về phía Tô Nghi, Tô Nghi mím môi: "Đến lúc đó lại xem đi."
Trần Cẩm cười cười.
Hứa Nhược Tinh chuyển đề tài: "Cô dọn đi nơi nào vậy ạ?"
Trần Cẩm ăn táo: "Cũng là trong tòa nhà này, rất gần."
Hứa Nhược Tinh cười.
Vài phút sau, Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi đứng ở cửa đối diện, lại quay đầu nhìn xem nhà của Trần Cẩm, Hứa Nhược Tinh nói: "Thật sự rất gần."
Không khí có chút xấu hổ.
Trân Cấm hồn nhiên: "Đúng không? Cô cũng cảm thấy rất gần, rương hành lý để cô làm, hai đứa nâng sách giúp cô được chứ?"
Tô Nghi nói: "Dạ."
Trần Cấm kéo rương hành lý đi đến cửa đối diện, lấy ra chìa khóa, Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh nâng sách đứng ở phía sau.
Trên hành lang cửa thang máy ting một tiếng, mở ra, tiếng giày cao gót lộp cộp trên sàn.
Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh nghe được thanh âm quay đầu.
Bốn đôi mắt, bốn người dừng tại chỗ, chỉ có Trần Cẩm vẻ mặt thực tự nhiên: "Tan làm rồi ạ? Hôm nay rất sớm nha."
Bùi Y Nhiên khựng người tại chỗ: "Mấy đứa đang làm gì?"
Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi cũng hiểu được, Trần Cẩm chớp mắt: "Chuyển nhà đó! Chúng ta đêm qua không phải nói rồi sao? Em sẽ dọn đến nơi này ở!"
Có nói, nhưng không nói bảo Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh tới!
Bùi Y Nhiên xụ mặt.
Các cô gọi một tiếng mẹ, cũng không biết nói cái gì, dứt khoát dọn sách đi vào.
Trần Cẩm: "Bên trong phòng đầu tiên là phòng sách."
Tô Nghi: "Dạ."
Sau khi vào Hứa Nhược Tinh nhỏ giọng hỏi: "Này là nhà của mẹ em sao?"
Tô Nghi đứng lại vài giây, mới đi vào trong, nói: "Em cũng không biết, mẹ có ba căn hộ, em chỉ biết trước kia mẹ không ở nơi này."
Sau đó thì cô cũng không quan tâm đến Bùi Y Nhiên lắm.
Căn bản không biết đến nhà ở nơi này.
Giống như truyện cười náo loạn một hồi.
Nhưng người trong cuộc là Trần Cẩm tỏ vẻ tất cả đều OK.
Trần Cấm kéo kéo túi xách Bùi Y Nhiên làm nũng: "Tha lỗi cho em đi mà!"
Bùi Y Nhiên trừng Trần Cẩm liếc mắt một cái,
"Sách nhiều quá, em dọn không hết! Tiểu Nghi cùng Nhược Tinh vừa vặn cuối tuần không có việc gì làm, em nhờ đến giúp một chút!"
Bùi Y Nhiên không thèm để ý tới Trần Cẩm.
"Không đi vào sao?"
Bùi Y Nhiên không nhúc nhích.
"Chị ơi, đừng nóng giận mà, thể lực của em chị cũng biết rồi đấy, hơn nữa tối hôm qua...."
Bùi Y Nhiên hít sâu: "Thôi không nói!"
Trần Cẩm nhàn nhạt dạ một tiếng.
Sau khi hai người nói xong lời, Tô Nghi đứng ở cửa, nhìn về phía Trần Cẩm cùng Bùi Y Nhiên, dừng một chút, nói: "Cô ơi, sách để chỗ nào?"
Trần Cẩm quay đầu nhìn Bùi Y Nhiên, giọng nói cười cười: "Chị à, sách để chỗ nào đây?"
Bị Tô Nghi cùng Trần Cẩm hai đôi mắt nhìn chằm chằm, Bùi Y Nhiên nửa đời người chưa từng quẫn bách như vậy, nghiêm túc nói: "Bên phải."