Nhân Gian Tham Niệm
Chương 114: Khách mời (Phiên ngoại)
Tô Nghi không nghĩ tới đại minh tinh hóa ra là Giản Yên, Hứa Nhược Tinh muốn cùng tổng giám đốc Kinh Nghi nói chuyện hợp tác, lúc trước là Lê Thần vẫn luôn đẩy mạnh, lần này SX thành công làm Kinh Nghi ngửi được tiếng gió, đồng ý hợp tác xong Lê Thần lại không ở đây, cho nên cũng chỉ có thể để Hứa Nhược Tinh tới làm.
Hứa Nhược Tinh nhớ rõ trong khoảng thời gian này Tô Nghi xem không ít phim điện ảnh, còn rất thích phim mới của Giản Yên, liền dẫn theo Tô Nghi lại đây.
Dù sao, có thể mang người nhà.
Hai người đã đặt sẵn một phòng, Tô Nghi mới vừa đẩy cửa ra đã trông thấy Giản Yên, cùng trên TV không quá giống nhau, người thật thoạt nhìn khí chất rất ôn hòa hơn rất nhiều. Phim mới lần này cô ấy đóng vai một lính cứu hỏa, nghiêm túc, chính trực, ít khi nói cười, cuối cùng hy sinh. Lúc xem khiến Tô Nghi đôi mắt đỏ bừng, cùng Hứa Nhược Tinh nói qua vài câu, do vậy lần này ăn cơm cũng mang theo Tô Nghi.
Giản Yên mới vừa kết thúc tuyên truyền cho phim mới, nghe được Kỷ Vân Hân có bữa tiệc, có mời SX, cô rất có hứng thú, cũng qua đây.
Cô không biết nhiều về SX, chỉ nghe nói bên trong có một nhà thiết kế tên là Tô Nghi, là thiết kế lễ phục cho Cảnh Viên lần này. Cảnh Viên vốn có nhà thiết kế riêng của mình, nhưng nhà thiết kế năm sau từ chức về nhà không làm nữa, người đại diện tìm thật nhiều người cho cô ấy, hơn nửa năm đổi vài người thiết kế, nhưng lúc tiếp xúc trao đổi luôn có chút vấn đề. Lần trước Desna tài trợ lễ phục, Cảnh Viên liếc mắt một cái đã nhìn trúng một bộ lễ phục. Về trang phục, Giản Yên cảm thấy cùng Cảnh Viên rất giống nhau, là cần có nhãn duyên. Cảnh Viên lúc đó rất thích, người đại diện đi hỏi thăm, là Tô Nghi trước kia thiết kế, hiện tại đã về nước. Lại nghe ngóng thêm, Tô Nghi đang ở công ty SX cũng có ý muốn cùng Kinh Nghi hợp tác, người đại diện mới thông qua Lam Lâm tìm được Tô Nghi.
Nghe nói Tô Nghi đang chuẩn bị bộ lễ phục thứ hai cho Cảnh Viên, thật hiếm lạ, tính tình Cảnh Viên bắt bẻ như vậy, vậy mà bị một bộ lễ phục 'chinh phục'.
Giản Yên ngồi ở trên bàn cơm, nghe được cửa có tiếng động, cô quay đầu, Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh cầm tay bước vào.
Tô Nghi nhìn thấy Giản Yên rõ ràng sửng sốt,
Giản Yên trước chào hỏi: "Tô Nghi?"
Là chậm rì rì mang ngữ khí nghi ngờ, tiếng nói trong trẻo, Tô Nghi hoàn hồn: "Chị...." Tô Nghi đè xuống cảm xúc: "Chị là Giản Yên?"
Tô Nghi quay đầu nhìn Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh hướng Tô Nghi cười: "Vị này chính là Giản tiểu thư."
"Em biết, em từng xem phim của chị."
Giản Yên cười: "Tôi cũng biết em, tôi đã xem thiết kế của em."
Hứa Nhược Tinh nói: "Ngồi đi, Kỷ tổng chưa đến sao?"
"Cô ấy về công ty lấy văn kiện, phải muộn một lát!" Vừa dứt lời, cửa lại bị mở ra, Kỷ Vân Hân đi đến.
Tô Nghi quay đầu, Kỷ Vân Hân bên người là trợ lý, ánh mắt nghiêm túc sắc bén, mới vừa tiến vào là có thể cảm giác được áp lực bức người. Trợ lý bên người cùng Kỷ Vân Hân vừa nói chuyện vừa đi vào trong phòng, nhìn đến Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh khẽ gật đầu, theo sau nhìn về phía Giản Yên, ánh mắt mềm nhũn, hỏi: "Khi nào đến?"
Giản Yên đáp: "Vừa đến."
Kỷ Vân Hân nhìn trợ lý, trợ lý rời khỏi phòng,
Giản Yên giới thiệu: "Hứa tổng, Tô Nghi."
Kỷ Vân Hân gật đầu, nhìn sang Hứa Nhược Tinh: "Phương án hợp tác tôi có xem qua, còn có một ít chi tiết tôi muốn đợi lát nữa ăn cơm lại nói?"
Hứa Nhược Tinh nói giọng ôn hòa: "Cũng được."
Hứa Nhược Tinh cùng Kỷ Vân Hân hai người hoàn toàn khác biệt tính cách, chỉ là từ giọng nói chuyện đều có thể nghe ra tới. Hiểu biết của Tô Nghi đối với Kỷ Vân Hân tương đương con số 0, cho nên cũng không chen vào, chỉ là ngồi ở bên cạnh yên tĩnh ăn cơm, nhưng thật ra Giản Yên ngẫu nhiên sẽ cùng Tô Nghi nói chuyện.
"Cảnh Viên lại đặt một bộ lễ phục nữa sao?"
Giản Yên nghiêng đầu, ánh mắt nhu hòa, cùng người trên TV không quá giống nhau.
Tô Nghi thả lỏng thân người, hạ thấp giọng nói: "Đúng vậy, Cảnh tiểu thư cuối sáu tháng còn có một buổi liên hoan phim."
"Hoạt động của chị ấy không nhiều lắm."
Tô Nghi cười cười: "Cảnh tiểu thư hoạt động đúng là rất ít."
"Tôi có xem qua show diễn thời trang bên Thế Nguyên."
Tô Nghi nhìn về phía cô ấy: "Giản tiểu thư cũng sẽ xem show diễn thời trang sao?"
Giản Yên hướng cô chớp mắt: "Không chỉ có xem, còn sẽ tham gia."
Tô Nghi gật đầu, Thế Nguyên có mấy đợt xác thật sẽ mời nghệ sĩ tham gia, tuy nhiên show diễn lần này không có.
"Thật ra em cũng có xem phỏng vấn của chị."
Giản Yên nhấp ngụm nước ấm: "Tôi?"
Tô Nghi gật đầu: "Đúng vậy, là phỏng vấn phim điện ảnh lần này."
Đại khái là bởi vì cô trước đó xem phim điện ảnh, phối hợp Giản Yên phỏng vấn, phỏng vấn đến một ít cốt truyện điểm thời điểm, đôi mắt cô đều đỏ, còn bị Hứa Nhược Tinh chê cười.
"Em thật sự thích bộ phim mới của chị sao?"
Ngồi xuống đến bây giờ, đã lần thứ ba nhắc tới.
"Rất thích."
Giản Yên nghĩ nghĩ, từ trong túi xách cầm giấy bút, còn có một tờ vé xem phim, vé xem phim đã dùng, chỉ còn lại có cuống vé. Tô Nghi nhìn trước mắt, là ngày bộ phim mới ra rạp, cô hỏi: "Chị cũng đi rạp chiếu phim?"
Giản Yên nói giỡn: "Lấy trong phòng bán vé thôi."
Tô Nghi mỉm cười, tuy rằng cô chưa từng có nhiều chú ý, nhưng cũng biết phòng bán vé rất chạy, nghe nói là căn cứ theo câu chuyện có thật, thời gian chuẩn bị bộ phim lên tới hơn ba năm. Khi chính thức bắt đầu quay rất nhiều người đều tràn ngập chờ mong, những tin tức này là Tô Nghi sau khi xem xong mới tìm hiểu, gần đây bộ phim điện ảnh còn giới thiệu ở các trường trung học cùng đại học, tổ chức đi xem, có thể thấy được lực ảnh hưởng của nó.
Giản Yên ký tên, cầm cuống vé đưa cho Tô Nghi: "Tặng em."
Tô Nghi hơi kinh ngạc, cô nhìn về phía Giản Yên, quay đầu nhìn Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh đang cùng Kỷ Vân Hân nói chuyện phiếm, có lẽ là nói đến công ty, biểu tình hai người đều hiện vẻ nghiêm túc.
Tô Nghi nhìn vài giây, Hứa Nhược Tinh nhận thấy được tầm mắt, dựa sát gần: "Như thế nào?"
"Không có việc gì." Tô Nghi cười: "Em truy idol thành công."
Giản Yên sửa lại: "Là cùng chạy về phía nhau mới đúng."
Vừa dứt lời liền thấy ánh mắt Kỷ Vân Hân rơi trên người Tô Nghi, Giản Yên thanh thanh giọng nói: "Hai người nói xong rồi?"
Hứa Nhược Tinh nhẹ giọng đáp: "Mới vừa hàn huyên chút chi tiết, trở về một lần nữa suy nghĩ hợp đồng."
Tô Nghi gật đầu: "Vậy ăn cơm trước."
Kỷ Vân Hân thấy ánh mắt của Giản Yên cũng không nhìn qua mình, vừa định mở miệng, Giản Yên đã dùng khuỷu tay chạm chạm cánh tay, giống như vô tình, Kỷ Vân Hân không hé răng, cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong bốn người không ở lại lâu, Hứa Nhược Tinh lái xe, qua đèn xanh đèn đỏ, cô hỏi: "Trực tiếp về nhà?"
"Bà ngoại bảo chúng ta đêm nay trở về, bà làm vài món cho chúng ta."
Lần trước về nhà thấy Hứa Nhược Tinh thích ăn, bà ngoại thấy cô ăn rất nhiều, làm nhiều thêm một chút, Tô Nghi nghĩ khách sạn ở ngay cạnh nhà bà ngoại, dứt khoát đi đến nhà bà ngoại.
Hứa Nhược Tinh không ý kiến: "Cũng được."
Xe hướng rẽ phải, vào đường lớn, Tô Nghi ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ xe, hỏi Hứa Nhược Tinh: "SX sẽ cùng Kinh Nghi hợp tác sao?"
"Hợp tác cũng là chuyện tài trợ, đêm nay cùng Kỷ tổng hàn huyên thêm chút, vẫn là có cơ hội."
Tô Nghi gật gật đầu.
Nói hết câu, di động của Hứa Nhược Tinh vang lên, cô nói: "Điện thoại."
Tô Nghi từ trong túi xách cầm ra di động, không nối tai nghe Bluetooth, Tô Nghi đứt khoát nhấc tay để cạnh tai Hứa Nhược Tinh, ngón tay cọ qua vành tai Hứa Nhược Tinh, da thịt tinh tế.
Hứa Nhược Tinh mím môi cười.
Là Lê Thần gọi điện thoại.
"Nhược Tinh, cậu đoán xem tớ ở đâu?" Lê Thần bên kia tiếng gió rất lớn, còn có tiếng sóng biển xô vào bờ, vừa nghe chính là ở bờ biển, câu hỏi không hề có tính thử thách.
Lê Thần cười: "Lỗ tai của cậu cũng thính thật, biển nơi này thật đẹp."
Cô ấy chụp rất nhiều ảnh, gửi qua cho Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh còn có một phần lưu ở album trong di động, không gửi đi. Vừa mới thấy bên cạnh có đôi bạn đi qua, cô cảm thấy có chút cô độc, liền gọi điện thoại cho Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh hỏi Lê Thần: "Khi nào trở về? Bên phía Kinh Nghi đã đồng ý."
"Cái gì!?" Lê Thần nói to lớn cả sóng biến: "Đồng ý?"
"Ừm, mới vừa rồi cùng Kỷ tổng ăn cơm."
Lê Thần cười: "Giỏi thật! Tớ còn tưởng rằng bên đó còn muốn suy xét thêm nữa, cậu chờ đi, hai ngày nữa tớ liền trở lại."
Hứa Nhược Tinh nhíu mày: "Nhanh như vậy? Không phải nói chơi mấy ngày sao?"
"Trở về nhận việc chứ sao, để cậu cùng vợ được đi hưởng tuần trăng mật."
Lê Thần sợ Hứa Nhược Tinh nghe không thấy, nói rất lớn tiếng, cách di động cùng một cái khoảng cách bằng cánh tay, Tô Nghi cũng nghe tới. Tô Nghi nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, ánh mắt nhàn nhạt.
"Như vậy đi, tắt máy nha."
Bên kia tắt điện thoại, Tô Nghi buông di động, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Hưởng tuần trăng mật?"
Hứa Nhược Tinh hơi hơi hé miệng, vốn dĩ định cho Tô Nghi một bất ngờ nho nhỏ, hiện tại bị Lê Thần 'bán đứng', Hứa Nhược Tinh cười: "Ừm, hưởng tuần trăng mật."
"Khi nào vậy?"
"Chờ Lê Thần trở về, giao hết công việc cho cậu ấy."
Tô Nghi nói rất nhẹ nhàng: "Lê Thần, không đi tìm dì sao?"
Hứa Nhược Tinh dừng một chút: "Không có đi."
Tuy rằng Hứa Nhược Tinh cũng cho rằng Lê Thần sẽ đi, theo tính tình từ trước của Lê Thần, khẳng định ngồi không được, không nghĩ tới thế nhưng không đi.
"Có lẽ chị ấy có ý nghĩ của chính mình."
Hứa Nhược Tinh im lặng, trong xe một lát an tĩnh.
Rất nhanh tới nhà bà ngoại, xa xa nhìn đến đèn trong nhà bà ngoại sáng lên, Hứa Nhược Tinh đỗ xe xong, thấy Tô Nghi đang cúi đầu tìm đồ gì trong túi xách: "Tìm cái gì?"
"Cuống vé." Tô Nghi nói: "Em để ở ngăn bên ngoài...."
Nói còn chưa xong lời Tô Nghi đã lấy ra: "Tìm được rồi."
Hứa Nhược Tinh nhìn Tô Nghi nở nụ cười tươi, ngồi không nhúc nhích, Tô Nghi tò mò: "Chị không xuống xe?"
"Hôm nay nhìn thấy Giản Yên, cảm giác thế nào?"
"Giản Yên tính tình khá tốt."
Hứa Nhược Tinh phụ họa: "Ừm, là khá tốt."
Cách một lát.
"Giản Yên xinh hơn trên màn ảnh, tỉ lệ dáng người thật sự rất đẹp."
Bản năng của một nhà thiết kế.
Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu: "Ừm đẹp."
Tô Nghi còn đang suy nghĩ: "Ừm, còn có...."
Thình lình, Hứa Nhược Tinh nghiêng người ra phía trước, tay chống bên cạnh ghế dựa của Tô Nghi, tới gần, hô hấp hòa quyện, chóp mũi tràn đầy mùi hương quen thuộc của nhau. Tô Nghi mím môi bị Hứa Nhược Tinh hôn, hỏi: "Còn có?"
Giọng không vui.
Tô Nghi hiểu ý, lập tức lắc đầu: "Không có."
Hứa Nhược Tinh bắt đầu lôi chuyện cũ: "Đu idol thành công?"
Tô Nghi ngậm miệng.
Tầm nhìn đang đối diện Hứa Nhược Tinh muốn liếc địa phương khác lảng tránh, ánh mắt Hứa Nhược Tinh đi theo, chóp mũi chạm vào.
Rũ mắt nhìn đến đôi môi Hứa Nhược Tinh, hơi hồng, cô bị buộc không đường lui, mới vừa há mồm, Hứa Nhược Tinh đã ngậm lấy cánh môi.
Đầu lưỡi là dòng nước ấm cùng mứt hoa quả, hơi thở bị hút khô, Tô Nghi thật sự chịu đựng không nổi nụ hôn này, thở hồng hộc mới chống trước ngực Hứa Nhược Tinh, đẩy Hứa Nhược Tinh ra.
Hứa Nhược Tinh ánh mắt trong trẻo: "Hai bên chạy về phía nhau sao?"
Chuông cảnh báo của Tô Nghi vang vang, chớp mắt, cổ tay bị Hứa Nhược Tinh cầm chặt, môi phủ lên tới, lần này đẩy không ra, Tô Nghi muốn khóc: "Vợ ơi...."