Nhân Gian Tham Niệm
Chương 112: Váy trắng (Phiên ngoại)
Show diễn kết thúc, tác phẩm của Tô Nghi lên một hot search không lớn không nhỏ, vốn dĩ chỉ là nốt nhạc đệm, nhưng có người chụp được ảnh cô trên show diễn thời trang chia sẻ ra ngoài, tức khắc dẫn tới một lượng fans lớn, đều đang trầm trồ khen ngợi Tô Nghi xinh đẹp. Lại biết được Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh kết hôn đã lâu càng chia sẻ ảnh chụp Hứa Nhược Tinh lên, một người là tổng giám đốc của SX, một người là giám đốc thiết kế, quả thực môn đăng hộ đối.
Tô Nghi còn tìm tòi hàng phía trước, Lê Thần tìm tin tức rất nhiều đều là về Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh.
"Nghe nói là kết hôn sau khi đi xem mắt, này là xác suất 0,000001% à!"
"Cái gì? Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh ngoại hình như vậy, học vấn tài năng như vậy mà còn đi xem mắt? Đột nhiên lại tin tưởng đến xem mắt hehe."
"Tìm kiếm người xem mắt-ing"
"Đừng nói bậy, hai người từ hồi cấp ba liền ở bên nhau, yêu nhau rất nhiều năm."
Phía dưới bình luận này tức khắc chen đầy cư dân mạng, đều đang suy đoán cái bình luận này là ai đăng lên, Lê Thần trên đường trở về nhìn di động, đột nhiên hỏi Hứa Nhược Tinh: "Đây là cậu đăng bình luận sao?"
Hứa Nhược Tinh quay đầu, nhìn đến thanh tìm kiếm tràn đầy tin tức về cô và Tô Nghi, dở khóc dở cười: "Đương nhiên không có."
Sau khi show diễn thời trang kết thúc cùng Tô Nghi ký vài cái đơn hàng, còn chạy sang hai tỉnh bên cạnh công tác. Hiện tại Tô Nghi đang dựa vào bên người cô nghỉ ngơi, cô lại không ngủ được. SX phát triển nhanh ngoài dự kiến của cô, cô luôn là người làm việc có kế hoạch, cũng có lần nữa điều chỉnh, nhưng tốc độ phát triển của công ty vẫn luôn vượt xa tầm dự kiến của cô.
Lê Thần nghe được Hứa Nhược Tinh phản bác nói thầm: "Không phải cậu? Vậy kỳ quái, ai còn biết được cậu cùng Tô Nghi quen nhau từ hồi cấp ba?"
Hai người cũng chỉ có mấy người quen biết, Triệu Dư không chừng cũng không biết kỹ càng tỉ mỉ mọi chuyện nên không phải cô ấy, trừ bỏ tất cả những người mà hai người quen biết, Lê Thần nói ra một cái tên: "Chu Viện Viện?"
Hứa Nhược Tinh nghe thấy cái tên này liền khựng lại, quay đầu nhìn Tô Nghi. Tô Nghi dựa vào đầu vai cô, ngủ thật sự rất say, mấy ngày nay họp cùng đàm phán làm ăn luôn phải xem thiết kế của Tô Nghi. Tô Nghi mệt hơn cô nhiều, vừa lên xe đã ngủ rồi.
Lê Thần nhỏ giọng hỏi: "Có phải hay không?"
"Khả năng là vậy đi."
"Sau đó cô ấy có liên hệ gì với cậu nữa không?"
Hứa Nhược Tinh lắc đầu, sau đó Hứa Nhược Tinh cùng Chu Viện Viện cắt đứt liên hệ, nhóm bạn học cùng cô ấy cũng rời nhóm, không còn nghe thấy bất cứ một tin tức nào nữa.
"Thật ra tớ ngay từ đầu hoài nghi cô ấy cho cậu ảnh chụp này là muốn từ giữa làm khó dễ. Nhưng sau này ngẫm lại, cô ấy đã biết cậu thích Tô Nghi như vậy, sẽ không là muốn làm khó dễ, vì thế cô ấy có phải hối cải rồi hay không?"
Hối cải?
Hứa Nhược Tinh nghe Lê Thần dùng từ mà muốn cười, chẳng trách vẫn là 'quan ngoại giao' của SX. Tuy nhiên Lê Thần nói ra vấn đề này, cô nghĩ tới, đại khái nhiều năm như vậy, Chu Viện Viện đã chữa khỏi những căn bệnh trong lòng của cô ấy rồi đi?
Lê Thần thấy Hứa Nhược Tinh lắc đầu, nói: "Dù sao cũng đã qua, không đề cập tới, trở về cậu phải chiêu đãi chăm sóc vợ cậu thật tốt vào, lần này show diễn thời trang diễn ra em ấy đóng góp nhiều nhất."
Hứa Nhược Tinh nhìn sang Tô Nghi: "Tớ biết."
Không chỉ có là show diễn thời trang lần này, đối với SX phát triển nhanh như vậy, cũng có một phần là bởi vì Tô Nghi.
Thấy Hứa Nhược Tinh rũ mắt nhìn Tô Nghi, Lê Thần lên tiếng: "Cùng Đào Nguyệt ký hợp đồng mới rồi à?"
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Mới vừa ký xong."
Lê Thần buồn cười: "Nghe nói cô ấy đề ra điều khoản phụ lục?"
Hứa Nhược Tinh sắc mặt âm u, không cao hứng cho lắm. Đào Nguyệt cuối cùng vẫn quyết định đi công ty của Thẩm Như Tuyết, nhưng điều kiện để đi là cùng SX ký một phần hợp đồng suốt đời. Chỉ cần là SX tổ chức show diễn thời trang, cô ấy đều sẽ tham dự. Tới gần ngày ký hợp đồng, cô ấy đột nhiên lại thêm điều khoản phụ lục, giới hạn của hợp đồng chung thân này chỉ có hiệu lực trong khoảng thời gian Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh ở công ty.
Hứa Nhược Tinh biết Đào Nguyệt rất biết ơn Tô Nghi, lần sau cô đi tìm người mẫu lại muốn hao phí tâm tư, hơn nữa không chừng không thể tìm được Đào Nguyệt điều kiện tốt như vậy, cho nên cô không có lý do cự tuyệt. Nhưng mà nhớ lại ngày đó ở phòng nghỉ, ánh mắt Đào Nguyệt nhìn Tô Nghi, Hứa Nhược Tinh vẫn là có chút nghẹn muốn chết, tuy rằng Hứa Nhược Tinh cũng biết Tô Nghi có mị lực quyến rũ như vậy. Đào Nguyệt cũng thế, Lam Lâm cũng thế, còn có vô số người say mê, nghĩ đến đây Hứa Nhược Tinh nhéo nhéo bả vai Tô Nghi, trong lòng sản sinh một chút hờn dỗi.
Giọng nói chuyện cũng khó chịu: "Có đưa ra."
Lê Thần nghe được vậy muốn cười, về sự sùng bái của Đào Nguyệt đối với Tô Nghi, ở show diễn thời trang cô cũng đã được chứng kiến rõ ràng. Nhưng Đào Nguyệt là người có thể phân rõ đúng sai phải trái, cô cũng liền mặc kệ đi.
Thời trẻ tuổi có ai là không có kính ngưỡng một người nào đó đâu?
Huống hồ thái độ của Tô Nghi đối với cô ấy không khác gì người bình thường, lại tiếp xúc thêm vài lần, Đào Nguyệt sẽ hiểu được.
"Vợ cậu ưu tú như vậy, khó tránh khỏi."
Hứa Nhược Tinh giương mắt, nhẫn nhịn không nói chuyện.
Xe đi một nửa, Hứa Nhược Tinh hỏi: "Ngày bao nhiêu cậu đi?"
"Hai mươi, ngày kia, hành lý tớ đã chuẩn bị xong xuôi."
"Đi nơi nào?"
Lê Thần suy nghĩ một chút: "Hướng phía nam đi một chút, còn chưa quyết định." Nhìn về phía Hứa Nhược Tinh: "Cậu biết chỗ tớ muốn đi từ hồi đi học."
Hứa Nhược Tinh biết, Lê Thần vào đại học có người bạn, ở gần bờ biến, vẫn luôn nói với Lê Thần cảnh sắc bên bờ biển thật tốt, còn hẹn mọi người lúc nào tốt nghiệp cùng nhau đi du lịch một chuyến. Sau này lúc tốt nghiệp bạn lại xảy ra chuyện ra ngoài ý muốn, du lịch gác lại, nhoáng lên thật nhiều năm.
"Chú ý an toàn."
Lê Thần cười: "Tớ biết, thuận tiện ở bên kia nhìn xem có chỗ nào thích hợp để hai người đi tuần trăng mặt hay không."
Hứa Nhược Tinh cong môi: "Vậy phiền cậu."
Lê Thần nhìn ngoài cửa sổ xe, giọng chậm rãi: "Không phiền chút nào."
Cô đi du lịch một mình muốn bước ra một bước, cũng không khó khăn như trong tưởng tượng như vậy. Sau khi Tô Ngộ Nhiễm rời khỏi, cô vẫn quen buổi tối tan làm lái xe đến đậu dưới tòa chung cư của Tô Ngộ Nhiễm, thấy cửa sổ tối đen không một ánh đèn mới nhớ tới, Tô Ngộ Nhiễm đã rời đi. Hoặc là thấy một ít tin tức, cô sẽ theo bản năng muốn gọi điện thoại cho Tô Ngộ Nhiễm, bảo cô ấy chú ý an toàn. Thời khắc cầm lên di động, cô mới bừng tỉnh rằng Tô Ngộ Nhiễm đã rời đi mấy ngày rồi.
Bao gồm đi du lịch, cô vẫn theo bản năng đặt hai vé.
Đem tấm vé đặt dư kia nhét vào trong bóp tiền, giấu ở một góc không người biết không người hiểu, như tình cảm của cô vậy.
Hứa Nhược Tinh không nhiều lời, tài xế vốn dĩ muốn đưa Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi về trước, Hứa Nhược Tinh lại nói: "Trước đưa Lê Thần trở về."
Lê Thần ăn cẩu lương đủ no, cũng không phản bác: "Đúng đúng, trước đưa tôi về nhà."
Tài xế đưa Lê Thần trở về, lúc xuống xe cô đóng cửa, một tiếng phát ra, Tô Nghi từ trong mộng bừng tỉnh. Cô mở mắt ra nhìn Hứa Nhược Tinh, lại nhìn về phía vị trí bên người Lê Thần.
Lê Thần đã đứng ở ngoài cửa, Tô Nghi kéo xuống cửa sổ xe, híp mắt: "Tới rồi sao?"
"Chị về đến nhà rồi, hai người trở về đi."
Chờ Lê Thần rời khỏi, Hứa Nhược Tinh kéo Tô Nghi vào trong lòng ngực, thân người Tô Nghi nửa nằm trên người Hứa Nhược Tinh, nghe được Hứa Nhược Tinh hỏi: "Còn muốn ngủ sao?"
Vẫn là rất buồn ngủ, suốt đêm sửa ảnh thiết kế, cùng Hứa Nhược Tinh mở cuộc họp, cùng Hứa Nhược Tinh đi đàm phán kí kết, còn có bàn tiệc xã giao. Khi lên xe vốn còn muốn cùng Lê Thần nói đôi câu lại trực tiếp ngủ say khò khò.
"Có chuyện ngày mai đến công ty gặp lại nói."
Tô Nghi dựa vào trên người Hứa Nhược Tinh, gật gật đầu: "Dạ."
Hứa Nhược Tinh nhìn Tô Nghi buồn ngủ như thế, có chút đau lòng: "Ngủ tiếp một lát nữa đi, về đến nhà chị gọi em."
Tô Nghi ngoan ngoãn đồng ý, dựa trong lòng ngực, vừa định ngủ, hậu tri hậu giác ngồi thẳng thân thể, nhìn chăm chú Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh bị nhìn vậy cảm thấy khó hiểu: "Làm sao vậy?"
"Em vừa rồi, còn có thể nghe được thanh âm."
Hứa Nhược Tinh ngạc nhiên hai giây, mới phản ứng lại đây. Tô Nghi lúc trước ù tai, bác sĩ nói có thể là khi còn nhỏ đóng cửa dẫn đến chứng kích ứng, đại khái là vụ nổ qua đi làm thân thể có phản ứng kích ứng, cho nên mới sẽ như vậy. Biết nguyên nhân về sau Hứa Nhược Tinh mỗi lần mở cửa đóng cửa đều vô cùng nhẹ nhàng, có mấy lần Tô Nghi vẫn là ù tai một chút ngắn ngủi. Nhưng vừa rồi Lê Thần đóng cửa, cô ấy không có xuất hiện phản ứng kích ứng.
"Giống như mấy ngày nay, đều không có."
Tuy nhiên là bởi vì mấy ngày trước bận quá, xem nhẹ, vừa mới dựa vào trên người Hứa Nhược Tinh, cô mới nhớ tới. Hứa Nhược Tinh thả lỏng, nói: "Ngày mai chị cùng em đi bệnh viện kiểm tra lại được chứ?"
Tô Nghi gật đầu: "Dạ."
Cô lại dựa vào trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh, như thế nào cũng không có buồn ngủ, dứt khoát cầm di động xem tin tức. WeChat trong nhóm cùng mọi người bão tin nhắn, thật nhiều lịch sử trò chuyện, chỉ có nhóm công ty là im ắng.
"Ngồi xe đừng xem, ảnh hưởng đến đôi mắt."
Tô Nghi cười, thu hồi di động, nhanh chóng về tới nhà rồi, cô hỏi: "Mẹ còn ở đó không?"
Trong khoảng thời gian này hai người làm phiền Hứa mẹ lại đây hỗ trợ chăm sóc cây cối, tưới nước, Hứa Nhược Tinh đáp: "Buổi chiều mẹ về rồi, chúng ta cuối tuần trở về ăn cơm nha?"
"Dạ."
Hứa Nhược Tinh ấn tầng lầu: "Buổi tối đi nhà bà ngoại?"
Tô Nghi cười: "Dạ, vừa vặn mang chút quà cho hai người."
Lần này đi công tác mang theo quà về cho hai người, còn mua cho Hứa Nhược Tinh. Vốn dĩ muốn mang trở về cho Hứa Nhược Tinh bất ngờ, không nghĩ tới Hứa Nhược Tinh sẽ cùng đi, buổi tối lập tức hủy đặt quà.
Nghĩ vậy ý cười của Tô Nghi càng sâu, Hứa Nhược Tinh quay đầu nhìn, Tô Nghi đẩy bả vai Hứa Nhược Tinh: "Thang máy tới rồi."
Ra khỏi thang máy, mở ra cửa nhà, cửa sổ nửa mở, gió ấm phơ phất đưa vào trong, Tô Nghi đóng cửa sổ mở điều hòa, bận rộn một lúc trán đẫm mồ hôi.
Hứa Nhược Tinh nói: "Đi tắm rửa không?"
Tô Nghi gật đầu: "Có."
Về phòng, mở ra tủ quần áo, bên trái một loạt là quần áo hồi ở nhà cũ, bên trong có một chiếc váy màu trắng, là bộ váy lúc trước cô thiết kế xong, muốn đưa cho Hứa Nhược Tinh.
Chị ấy mặc thử hai lần, hai lần đều bị chính tay cô cởi ra, hiện tại quần áo nhìn càng giống như là một cái tín hiệu.
Tín hiệu hai người muốn điên cuồng.
Tô Nghi duỗi tay cầm áo ngủ, suy nghĩ vài giây, lại thả lại, ôm váy trắng đi phòng vệ sinh.
Hứa Nhược Tinh ở trong phòng bếp gọt trái cây cho Tô Nghi, chờ tắm rửa xong ra tới ăn, nghe phòng vệ sinh tiếng nước róc rách, cô vô cùng an tâm, điều hòa khí lạnh vèo vèo thổi. Cô tắt đi đèn phòng bếp đi đến trong phòng khách, đặt trái cây ở trên sô pha, thấy Tô Nghi còn không có ra tới, cầm điện thoại lên bắt đầu trả lời tin nhắn.
Phía sau có thanh âm, cô quay đầu, nhìn đến Tô Nghi xõa tóc từ trong phòng vệ sinh ra tới, mặc chiếc váy màu trắng mà lần trước Tô Nghi tặng cho mình.
Hứa Nhược Tinh nắm chặt điện thoại, thấy Tô Nghi từng bước một hướng đi tới, điện thoại từ trên tay rớt ở trên sô pha, vài giây sau, Tô Nghi đã đứng trước mặt cô, nhìn cô, ánh mắt lộ ra thẹn thùng vì trộm mặc quần áo, lại trông giống như lời mời gọi.
Ánh mắt Hứa Nhược Tinh sáng quắc, Tô Nghi ở dưới ánh mắt như vậy cúi đầu, vừa định về phòng liền bị túm lấy cổ tay, nửa nằm trên người Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh chống hai chân, Tô Nghi ngồi ở trên hai chân cô.