Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 755: Lục Đạo hàng ma (1)
Sắc mặt Tân Hỏa ngưng trọng, nói:
- Ta nhớ lại khỏa Nội đan Thú Thần mà ngươi đạt được trong Thú Thần Lĩnh kia. Trong khỏa Nội đan Thú Thần có bóng dáng của một con Long Tương, quả thật có chút tương tự với con Long Tương vừa rồi. Sơn lĩnh tôn Thú Thần Long Tương kia rơi xuống…
- Là Thú Thần Lĩnh!
Trong lòng Chung Nhạc cảm thấy vạn phần quỷ dị. Địa phương Thú Thần Long Tương rơi xuống mơ hồ chính là địa hình của Thú Thần Lĩnh. Mặc dù có chút bất đồng với Thú Thần Lĩnh hiện tại, nhưng đó là địa hình biến thiên do thời gian tuế nguyệt trôi qua tạo thành, còn đại thể sơn thế cũng không có bao nhiêu biến hóa.
Thú Thần Lĩnh là địa phương Chung Nhạc khởi nghiệp, hắn nhận được Nội đan Thú Thần từ nơi đó, cũng chính là Nguyên đan Long Tương, đã luyện hóa tinh khí của Nội đan Thú Thần, chiết xuất huyết mạch Phục Hy, lúc này mới khiến cho hắn từng bước một thức tỉnh huyết mạch Phục Hy và Phục Hy Thần Nhãn, mới có được những thành tựu phía sau.
Chẳng lẽ nói, tôn Thú Thần Long Tương vừa rồi và tôn Thú Thần Long Tương tại Thú Thần Lĩnh, đều là cùng một người? Chỉ là, hắn vừa mới gặp mặt tôn Thú Thần Long Tương kia, hơn nữa còn bị cái đuôi của Thú Thần Long Tương quét trúng, suýt chút nữa bị quét chết. Rõ ràng là vừa mới gặp qua, làm sao có thể đã chết không biết bao nhiêu năm? Hắn làm sao có thể đạt được Nội đan của tôn Thú Thần này?
- Cái này quá mức quỷ dị a?
Chung Nhạc nhất thời mờ mịt, cảm thấy đầu óc có chút cháng váng. Quá đáng sợ rồi! Quá mức quỷ dị! Hắn chưa bao giờ gặp qua những chuyện tương tự, cũng chưa từng nghe nói qua loại chuyện này. Tràng diện này hẳn không phải loại cố sự tái hiện như Tây Hoang Thần Đình trước đây, mà là chân thật phát sinh.
Cố sự Tây Hoang Thần Đình tái hiện, là do uy năng của Chiến Tranh Hào Giác quá mạnh, lạc ấn một màn kia vào trong thời không. Lúc kèn lệnh xuất hiện, uy năng khiến cho một màn Ích Tà Thần Hoàng chôn giết Chư Thần kia lại hiện ra. Mà vừa rồi Chung Nhạc thật sự đã tiến vào phiến chiến trường Thượng Cổ kia, thân trúng thần thông, suýt chút nữa đã chết trong hỗn chiến. Hơn nữa, tôn Thú Thần Long Tương kia còn nói với hắn nói một câu. Làm sao có thể xuất hiện loại chuyện này? Hắn làm sao có thể gặp mặt người đã chết?
Tân Hỏa cũng không thể giải đáp khốn hoặc này của hắn. Đốm lửa nhỏ này kiến thức rộng rãi, nhưng cũng chưa từng thấy qua loại chuyện quỷ dị như vậy.
Xa xa, Đại Chân Lão Mẫu cũng bị âm phong cuốn trở về, hạ xuống mặt đất, từng ngụm từng ngụm phun máu. Nó bị âm phong cuốn đi thời gian khá lâu, bị thương cũng nặng, so với Chung Nhạc còn thê thảm hơn một chút. Tôn Mẫu Thần này nhìn thấy Chung Nhạc, đột nhiên mạnh mẽ đè xuống thương thế, xoay người bỏ chạy:
- Chung Sơn thị, ngươi không cảm thấy chúng ta hẳn là nên liên thủ đối kháng quỷ dị nơi này sao? Nếu chúng ta lại đấu nữa, sợ rằng không kẻ nào có thể sống sót rời khỏi a!
Chung Nhạc vừa muốn đuổi theo, sắc mặt đột nhiên khẽ biến, phun ra một ngụm tiên huyết. Trong thời gian một cái nháy mắt này, Đại Chân Lão Mẫu đã chạy ra hơn một dặm, rời khỏi tầm mắt của hắn. Chung Nhạc trấn áp xuống thương thế, cười ha hả nói:
- Đại Chân Lão Mẫu, ngươi nói liên thủ, ta rất tán thành! Bất quá, ngươi chạy trốn nhanh như vậy, chúng ta làm sao liên thủ đây?
Tôn Mẫu Thần kia không ngừng chạy loạn, thủy chung ở bên ngoài tầm mắt của hắn, cũng không có đi xa, từ xa nói vọng lại:
- Hừ! Ta không tin được ngươi… Đoán chừng, ngươi cũng không tin ta? Ha hả…
Chung Nhạc cười lạnh, tiếp tục tiến lên. Hiện tại tôn Mẫu Thần này đã sợ, triệt triệt để để sợ, không dám tới giết hắn, cũng không dám cách hắn quá xa. Đoán chừng nàng là bị sự quỷ dị của tòa Tự Nhiên Chi Thành này hù dọa. Bất quá, hắn cũng đã bị trọng thương, bị Thần Ma đánh trúng hai kích. Mặc dù đối với Thần Ma cũng không phải là rất nặng, hơn nữa chỉ là dư ba thần thông, nhưng suýt chút nữa đã lấy mạng của hắn. Nếu không phải hắn đã luyện thành Bất Tử Chi Thân, sợ rằng vừa trúng kích thứ nhất đã sớm chết rồi.
- Trong thương thế của ta còn lưu lại tàn văn của thần thông Thần Ma. Lẽ nào ta thật sự đã trở về hơn tám vạn năm trước sao?
Chung Nhạc luyện hóa tàn văn thần thông còn sót lại trong cơ thể, trong lòng kinh ngạc nói:
- Thật sự có chuyện quỷ dị như vậy sao?
Đột nhiên, phía trước nhất thời hào quang lóe lên, chớp chớp tắt tắt, lúc sáng lúc tối. Chung Nhạc đi tới nơi đó, chỉ thấy đây là một tòa Thần Mộ thật lớn. Lúc này, Thần Mộ đã bị mở ra, quan tài bên trong cũng đã bị xốc lên, trong quan tài không có thi cốt.
- Hẳn là hành vi của đám Thần Ma bộ hạ Ích Tà Thần Hoàng… Hửm? Nơi này có dấu vết chiến đấu!
Trong lòng hắn nhất thời căng thẳng, đảo mắt quan sát vết tích bốn phía. đám Thần Ma bộ hạ của Ích Tà Thần Hoàng mở ra một tòa Thần Mộ ở chỗ này, hẳn là trong lúc bất chợt gặp phải chuyện bất trắc, trong lúc gấp gáp phản kháng, bởi vậy dấu vết chiến đấu rất mất trật tự. Trong quan tài không có thi cốt, nhưng bên ngoài Thần Mộ không ngờ lại có thi cốt, hơn nữa cũng không chỉ một cỗ.
Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng, tinh tế quan sát đám hài cốt này. Chỉ thấy linh lực trong đám thi cốt này đều đã bị hút sạch, trong này không có bất kỳ vết tích của văn lộ Đồ đằng. Thần Ma thời đại bất đồng, thần thông cũng có chút khác biệt, mang theo lạc ấn thần thông của thời đại kia. Nếu trên thi cốt còn có văn lộ Đồ đằng lạc ấn, sẽ có thể suy đoán ra đại khái thời đại của Thần Ma khi còn sống. Nhưng linh lực trên thi cốt đã tiêu tán, văn lộ Đồ đằng đã bị lau đi, vậy thì khó có thể kết luận thời đại.
- Đáng tiếc! Không biết trong đám hài cốt này có thi cốt trong quan tài hay không?
Chung Nhạc liếc nhìn nắp quan tài và hai bên vách quan tài. Chỉ thấy trên đó có không ít vết trảo thật sâu, tựa hồ thi thể bên trong đang cố gắng giãy dụa leo ra ngoài vậy. Hắn lại đi tới bên cạnh đám thi cốt kia, từng cỗ từng cỗ kiểm tra. Đột nhiên, hắn dừng lại trước một cỗ xương khô, sắc mặt ngưng trọng. Trên xương ngón tay của cỗ xương khô này có vụn gỗ của quan tài!
- Là thi cốt của Thần Ma Thượng Cổ mai táng trong quan tài đã sống lại! Loại chuyện này, ta từng gặp qua!
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, thấp giọng nói:
- Quy Khư! Lục Đạo Luân Hồi!
- Ta nhớ lại khỏa Nội đan Thú Thần mà ngươi đạt được trong Thú Thần Lĩnh kia. Trong khỏa Nội đan Thú Thần có bóng dáng của một con Long Tương, quả thật có chút tương tự với con Long Tương vừa rồi. Sơn lĩnh tôn Thú Thần Long Tương kia rơi xuống…
- Là Thú Thần Lĩnh!
Trong lòng Chung Nhạc cảm thấy vạn phần quỷ dị. Địa phương Thú Thần Long Tương rơi xuống mơ hồ chính là địa hình của Thú Thần Lĩnh. Mặc dù có chút bất đồng với Thú Thần Lĩnh hiện tại, nhưng đó là địa hình biến thiên do thời gian tuế nguyệt trôi qua tạo thành, còn đại thể sơn thế cũng không có bao nhiêu biến hóa.
Thú Thần Lĩnh là địa phương Chung Nhạc khởi nghiệp, hắn nhận được Nội đan Thú Thần từ nơi đó, cũng chính là Nguyên đan Long Tương, đã luyện hóa tinh khí của Nội đan Thú Thần, chiết xuất huyết mạch Phục Hy, lúc này mới khiến cho hắn từng bước một thức tỉnh huyết mạch Phục Hy và Phục Hy Thần Nhãn, mới có được những thành tựu phía sau.
Chẳng lẽ nói, tôn Thú Thần Long Tương vừa rồi và tôn Thú Thần Long Tương tại Thú Thần Lĩnh, đều là cùng một người? Chỉ là, hắn vừa mới gặp mặt tôn Thú Thần Long Tương kia, hơn nữa còn bị cái đuôi của Thú Thần Long Tương quét trúng, suýt chút nữa bị quét chết. Rõ ràng là vừa mới gặp qua, làm sao có thể đã chết không biết bao nhiêu năm? Hắn làm sao có thể đạt được Nội đan của tôn Thú Thần này?
- Cái này quá mức quỷ dị a?
Chung Nhạc nhất thời mờ mịt, cảm thấy đầu óc có chút cháng váng. Quá đáng sợ rồi! Quá mức quỷ dị! Hắn chưa bao giờ gặp qua những chuyện tương tự, cũng chưa từng nghe nói qua loại chuyện này. Tràng diện này hẳn không phải loại cố sự tái hiện như Tây Hoang Thần Đình trước đây, mà là chân thật phát sinh.
Cố sự Tây Hoang Thần Đình tái hiện, là do uy năng của Chiến Tranh Hào Giác quá mạnh, lạc ấn một màn kia vào trong thời không. Lúc kèn lệnh xuất hiện, uy năng khiến cho một màn Ích Tà Thần Hoàng chôn giết Chư Thần kia lại hiện ra. Mà vừa rồi Chung Nhạc thật sự đã tiến vào phiến chiến trường Thượng Cổ kia, thân trúng thần thông, suýt chút nữa đã chết trong hỗn chiến. Hơn nữa, tôn Thú Thần Long Tương kia còn nói với hắn nói một câu. Làm sao có thể xuất hiện loại chuyện này? Hắn làm sao có thể gặp mặt người đã chết?
Tân Hỏa cũng không thể giải đáp khốn hoặc này của hắn. Đốm lửa nhỏ này kiến thức rộng rãi, nhưng cũng chưa từng thấy qua loại chuyện quỷ dị như vậy.
Xa xa, Đại Chân Lão Mẫu cũng bị âm phong cuốn trở về, hạ xuống mặt đất, từng ngụm từng ngụm phun máu. Nó bị âm phong cuốn đi thời gian khá lâu, bị thương cũng nặng, so với Chung Nhạc còn thê thảm hơn một chút. Tôn Mẫu Thần này nhìn thấy Chung Nhạc, đột nhiên mạnh mẽ đè xuống thương thế, xoay người bỏ chạy:
- Chung Sơn thị, ngươi không cảm thấy chúng ta hẳn là nên liên thủ đối kháng quỷ dị nơi này sao? Nếu chúng ta lại đấu nữa, sợ rằng không kẻ nào có thể sống sót rời khỏi a!
Chung Nhạc vừa muốn đuổi theo, sắc mặt đột nhiên khẽ biến, phun ra một ngụm tiên huyết. Trong thời gian một cái nháy mắt này, Đại Chân Lão Mẫu đã chạy ra hơn một dặm, rời khỏi tầm mắt của hắn. Chung Nhạc trấn áp xuống thương thế, cười ha hả nói:
- Đại Chân Lão Mẫu, ngươi nói liên thủ, ta rất tán thành! Bất quá, ngươi chạy trốn nhanh như vậy, chúng ta làm sao liên thủ đây?
Tôn Mẫu Thần kia không ngừng chạy loạn, thủy chung ở bên ngoài tầm mắt của hắn, cũng không có đi xa, từ xa nói vọng lại:
- Hừ! Ta không tin được ngươi… Đoán chừng, ngươi cũng không tin ta? Ha hả…
Chung Nhạc cười lạnh, tiếp tục tiến lên. Hiện tại tôn Mẫu Thần này đã sợ, triệt triệt để để sợ, không dám tới giết hắn, cũng không dám cách hắn quá xa. Đoán chừng nàng là bị sự quỷ dị của tòa Tự Nhiên Chi Thành này hù dọa. Bất quá, hắn cũng đã bị trọng thương, bị Thần Ma đánh trúng hai kích. Mặc dù đối với Thần Ma cũng không phải là rất nặng, hơn nữa chỉ là dư ba thần thông, nhưng suýt chút nữa đã lấy mạng của hắn. Nếu không phải hắn đã luyện thành Bất Tử Chi Thân, sợ rằng vừa trúng kích thứ nhất đã sớm chết rồi.
- Trong thương thế của ta còn lưu lại tàn văn của thần thông Thần Ma. Lẽ nào ta thật sự đã trở về hơn tám vạn năm trước sao?
Chung Nhạc luyện hóa tàn văn thần thông còn sót lại trong cơ thể, trong lòng kinh ngạc nói:
- Thật sự có chuyện quỷ dị như vậy sao?
Đột nhiên, phía trước nhất thời hào quang lóe lên, chớp chớp tắt tắt, lúc sáng lúc tối. Chung Nhạc đi tới nơi đó, chỉ thấy đây là một tòa Thần Mộ thật lớn. Lúc này, Thần Mộ đã bị mở ra, quan tài bên trong cũng đã bị xốc lên, trong quan tài không có thi cốt.
- Hẳn là hành vi của đám Thần Ma bộ hạ Ích Tà Thần Hoàng… Hửm? Nơi này có dấu vết chiến đấu!
Trong lòng hắn nhất thời căng thẳng, đảo mắt quan sát vết tích bốn phía. đám Thần Ma bộ hạ của Ích Tà Thần Hoàng mở ra một tòa Thần Mộ ở chỗ này, hẳn là trong lúc bất chợt gặp phải chuyện bất trắc, trong lúc gấp gáp phản kháng, bởi vậy dấu vết chiến đấu rất mất trật tự. Trong quan tài không có thi cốt, nhưng bên ngoài Thần Mộ không ngờ lại có thi cốt, hơn nữa cũng không chỉ một cỗ.
Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng, tinh tế quan sát đám hài cốt này. Chỉ thấy linh lực trong đám thi cốt này đều đã bị hút sạch, trong này không có bất kỳ vết tích của văn lộ Đồ đằng. Thần Ma thời đại bất đồng, thần thông cũng có chút khác biệt, mang theo lạc ấn thần thông của thời đại kia. Nếu trên thi cốt còn có văn lộ Đồ đằng lạc ấn, sẽ có thể suy đoán ra đại khái thời đại của Thần Ma khi còn sống. Nhưng linh lực trên thi cốt đã tiêu tán, văn lộ Đồ đằng đã bị lau đi, vậy thì khó có thể kết luận thời đại.
- Đáng tiếc! Không biết trong đám hài cốt này có thi cốt trong quan tài hay không?
Chung Nhạc liếc nhìn nắp quan tài và hai bên vách quan tài. Chỉ thấy trên đó có không ít vết trảo thật sâu, tựa hồ thi thể bên trong đang cố gắng giãy dụa leo ra ngoài vậy. Hắn lại đi tới bên cạnh đám thi cốt kia, từng cỗ từng cỗ kiểm tra. Đột nhiên, hắn dừng lại trước một cỗ xương khô, sắc mặt ngưng trọng. Trên xương ngón tay của cỗ xương khô này có vụn gỗ của quan tài!
- Là thi cốt của Thần Ma Thượng Cổ mai táng trong quan tài đã sống lại! Loại chuyện này, ta từng gặp qua!
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, thấp giọng nói:
- Quy Khư! Lục Đạo Luân Hồi!