Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 739: Thần Nữ thức tỉnh (1)
- Các ngươi quá ngây thơ rồi! Không ngờ lại huyễn tưởng ta sẽ để cho các ngươi tiếp tục sống sót!
Trong sáu con mắt của Hiếu Mang Lão tổ lóe ra quang mang xảo trá và hung ác. Hắn là một tôn Hung Thần không gì sánh nổi, cho dù là Mẫu Thần, Côn Thần cùng hung cực ác, tại thời điểm đối mặt với Tiên Thiên Nguyệt Thần cũng sẽ tâm vô tạp niệm, không dám sinh ra bất kỳ lòng khinh nhờn gì.
Nhưng hắn thì sao? Hắn dám móc lấy Nguyệt Hạch, dám giam cầm Nguyệt Thần, dám lấy trộm cùng thôn phệ năng lượng của Tiên Thiên Nguyệt Thần, dám luyện hóa Tiên Thiên Nguyệt Thần, dám mạo hiểm lừa gạt toàn bộ thiên hạ, giả mạo Nguyệt Thần, thay thế Nguyệt Linh, hưởng dụng tế tự của chúng sinh.
So về sự hung ác hung tàn, ai có thể so sánh với hắn? Ở trong lòng Hiếu Mang Lão tổ, mặc kệ kẻ nào đánh cắp Nguyệt Hạch Nguyệt Thần, chỉ cần biết được bí mật này của hắn, vậy thì nhất định đều phải chết. Cho dù là Thần Ma của Tổ Tinh biết được bí mật này, cũng sẽ giết sạch hết thảy, không chừa một tên! Đây mới là Hiếu Mang Lão tổ mà ngay cả Ích Tà Thần Hoàng cũng dám phản bội, chủ nhân cũ cũng dám giết!
- Cho dù tất cả sinh linh trong thiên hạ đều biết được bí mật này, ta cũng sẽ giết sạch tất cả sinh linh biết rõ, chỉ lưu lại những trẻ mới sinh còn nhỏ chưa hiểu chuyện, để cho sau khi bọn chúng lớn lên tiếp tục tế tự ta! Ha ha ha ha ha…
Tiếng cười quỷ dị không ngừng vang lên. Hiếu Mang Lão tổ đại khai sát giới, tính mạng của tất cả sinh linh theo như hắn thấy cũng chỉ là công cụ để lợi dụng mà thôi, chỉ có sự khác biệt về mặt giá trị, là có giá trị và không có giá trị mà thôi!
Con Bàn Ngao ba đầu không ngừng mở miệng rống lớn. Khiếu Nguyệt Thần Hống vốn chính là do hắn khai sáng ra. Môn thần thông này ở trong miệng hắn bạo phát ra uy năng chí cường, tiếng thét chấn động nhục thân cùng Nguyên thần, chấn vỡ pháp lực thần thông, đánh vỡ văn lộ Đồ đằng, khiến cho đám Thần Ma thần hồn điên đảo, không thể tiếp tục thôi động Thánh khí các tộc công kích.
Đám Thần Ma bị chấn cho té trái ngã phải, Thần huyết Ma huyết Côn huyết trong tai mắt mũi miệng không ngừng tuôn ra. Võ Thần Hạ Khuyết từng ngụm từng ngụm phun máu, cật lực tránh né công kích của con Bàn Ngao này, cả giận nói:
- Ngươi có được Thần lực, thần thông bậc này, vì sao lúc Côn Tộc đột kích, ngươi lại không ra tay? Nếu lúc đó ngươi xuất thủ tiêu diệt Côn Tộc, cũng sẽ không xảy ra chuyện hôm nay, kẻ nào sẽ biết ngươi đã lấy trộm Nguyệt Hạch, giam cầm Nguyệt Thần chứ?
Thân thể Hiếu Mang Lão tổ đại biến, hóa thành một tôn Thần Nhân ba đầu bốn tay, một chưởng đè xuống, đánh cho Hạ Khuyết trọng thương. Bàn tay còn lại thì chụp lấy hắn, bỏ vào trong miệng, hai cái đầu còn lại cười khặc khặc, nói:
- Côn Tộc xâm nhập Tổ Tinh thì liên quan gì tới ta? Sinh linh cư ngụ trên Tổ Tinh là các ngươi hay là Côn Tộc, đối với ta cũng không có gì khác biệt. Cho dù Côn Tộc có giết sạch các ngươi, ta cũng có thể thống trị Côn Tộc, khiến cho vô số Côn Tộc tế tự ta, trái lại càng dễ dàng cho ta thống trị hơn!
Hạ Khuyết bị hắn nuốt sống, rơi vào trong bụng hắn, ngay sau đó liền bị luyện hóa. Cho dù là Võ Thần cũng không thể chống cự nổi Đại trận Luyện hóa trong bụng con Bàn Ngao này, nhục thân và Nguyên thần đều biến thành chất dinh dưỡng, bị hắn hấp thu.
Trong lòng đám Thần Ma còn lại cực kỳ sợ hãi. Đây là một lão quái vật đã sống năm vạn năm đằng đẳng, cảnh giới cấp bậc Thần Hầu, chiến lực hoàn toàn vượt qua bọn họ không biết bao nhiêu lần. Cho dù là đã bị Ích Tà Thần Hoàng đánh trọng thương, cũng không phải bọn họ có khả năng chống lại. Từng tôn từng tôn Thần Ma không ngừng thổ huyết. Phòng ngự của bọn họ không chịu nổi một kích tùy ý của Hiếu Mang Lão tổ, ngay cả Nguyên thần cũng bị chấn cho tan rã. Hiếu Mang Lão tổ cười lớn, lại thôn phệ thêm hai tôn Côn Thần nữa.
- Chạy mau!
Đám Thần Ma còn lại làm sao dám tái chiến nữa? Lập tức xoay người bỏ chạy. Thân thể Hiếu Mang Lão tổ đột nhiên lay động, chỉ thấy hai cái đầu bay ra, hóa thành hai tôn Thần Ma, ngăn cản đám Thần Ma này lại.
Hóa Sinh Huyền Công! Hóa Sinh Huyền Công của Phong Vô Kỵ chính là do hắn truyền lại, bản thân Hiếu Mang Lão tổ tự nhiên cũng có thân ngoại hóa thân, thần ngoại hóa thần. Tu vi thực lực hai cỗ hóa thân của hắn cực kỳ mạnh mẽ, có được ba thành chiến lực của bản thể. Mà đám Thần Ma còn lại đã chết mất chín tôn, chỉ còn dư lại mười tôn, nhưng đều đã bị trọng thương trên người, làm sao có thể là đối thủ hai cỗ hóa thân này của hắn? Đây là một trường tàn sát, ngay cả chạy trốn cũng chạy không thoát!
- Chạy? Các ngươi có thể chạy chỗ nào? Trên Tổ Tinh có địa phương nào mà ta đi không được? Cho dù bỏ chạy, cũng chỉ sẽ bị ta từng tên đánh chết. Huống chi, các ngươi căn bản là trốn không thoát!
Bản thể Hiếu Mang Lão tổ đứng yên tại chỗ, bật cười ha hả, ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Hạch vẫn như cũ đang phiêu phù trên không trung, trong mắt lóe lên hung quang, vươn tay chụp về phía Nguyệt Hạch.
- Bảo bối, ngươi rốt cuộc cũng quay trở lại trong tay ta rồi! Kẻ đánh cắp ngươi không ngờ lại là một tên tiểu quỷ Nhân Tộc! Thật sự nằm ngoài dự liệu của ta. Một vật nhỏ ngay cả Thần Minh cũng không phải, không ngờ lại có thể đánh cắp ngươi ngay dưới mí mắt của ta, trí giả suy tính ngàn lần tất có một sơ xuất a!
Đột nhiên, Nguyệt Hạch chợt ầm ầm vỡ nát. Vị Thần Nữ nằm trong Nguyệt Hạch kia nhẹ nhàng bay lên, bàn tay như ngọc không một tia tỳ vết nhẹ nhàng nghênh đón bàn tay của hắn, bình thản nói:
- Có một lần sơ xuất, tất có lần thứ hai! Huống chi, ngươi không phải trí giả!
Bàn tay của hai vị tồn tại va chạm với nhau, trong thiên địa nhất thời một mảnh yên tĩnh, lặng ngắt như tờ. Cho dù là đám Thần Ma đang chém giết với hai cỗ hóa thân của Hiếu Mang Lão tổ kia, lúc này, toàn bộ thanh âm gào rống, thanh âm bạo kích, thanh âm thần thông va chạm… hết thảy tựa hồ cũng đều dừng lại, không phát ra bất luận thanh âm gì.
Ngay sau đó, một cỗ bộc phát hủy thiên diệt địa trùng kích ra bốn phương tám hướng. Địa thủy phong hỏa phun trào, khuấy động, quét ngang bốn phương. Toàn bộ đám Thần Ma, kể cả hai cỗ hóa thân của Hiếu Mang Lão tổ cũng bị chấn bay lên thật cao, không ngừng thổ huyết. Trong ba động địa thủy phong hỏa, một cây đèn đồng rỉ sét cũ nát cũng bị chấn bay, theo đám Thần Ma kia cùng nhau văng ra.
- Ngươi đã sống lại?
Trong sáu con mắt của Hiếu Mang Lão tổ lóe ra quang mang xảo trá và hung ác. Hắn là một tôn Hung Thần không gì sánh nổi, cho dù là Mẫu Thần, Côn Thần cùng hung cực ác, tại thời điểm đối mặt với Tiên Thiên Nguyệt Thần cũng sẽ tâm vô tạp niệm, không dám sinh ra bất kỳ lòng khinh nhờn gì.
Nhưng hắn thì sao? Hắn dám móc lấy Nguyệt Hạch, dám giam cầm Nguyệt Thần, dám lấy trộm cùng thôn phệ năng lượng của Tiên Thiên Nguyệt Thần, dám luyện hóa Tiên Thiên Nguyệt Thần, dám mạo hiểm lừa gạt toàn bộ thiên hạ, giả mạo Nguyệt Thần, thay thế Nguyệt Linh, hưởng dụng tế tự của chúng sinh.
So về sự hung ác hung tàn, ai có thể so sánh với hắn? Ở trong lòng Hiếu Mang Lão tổ, mặc kệ kẻ nào đánh cắp Nguyệt Hạch Nguyệt Thần, chỉ cần biết được bí mật này của hắn, vậy thì nhất định đều phải chết. Cho dù là Thần Ma của Tổ Tinh biết được bí mật này, cũng sẽ giết sạch hết thảy, không chừa một tên! Đây mới là Hiếu Mang Lão tổ mà ngay cả Ích Tà Thần Hoàng cũng dám phản bội, chủ nhân cũ cũng dám giết!
- Cho dù tất cả sinh linh trong thiên hạ đều biết được bí mật này, ta cũng sẽ giết sạch tất cả sinh linh biết rõ, chỉ lưu lại những trẻ mới sinh còn nhỏ chưa hiểu chuyện, để cho sau khi bọn chúng lớn lên tiếp tục tế tự ta! Ha ha ha ha ha…
Tiếng cười quỷ dị không ngừng vang lên. Hiếu Mang Lão tổ đại khai sát giới, tính mạng của tất cả sinh linh theo như hắn thấy cũng chỉ là công cụ để lợi dụng mà thôi, chỉ có sự khác biệt về mặt giá trị, là có giá trị và không có giá trị mà thôi!
Con Bàn Ngao ba đầu không ngừng mở miệng rống lớn. Khiếu Nguyệt Thần Hống vốn chính là do hắn khai sáng ra. Môn thần thông này ở trong miệng hắn bạo phát ra uy năng chí cường, tiếng thét chấn động nhục thân cùng Nguyên thần, chấn vỡ pháp lực thần thông, đánh vỡ văn lộ Đồ đằng, khiến cho đám Thần Ma thần hồn điên đảo, không thể tiếp tục thôi động Thánh khí các tộc công kích.
Đám Thần Ma bị chấn cho té trái ngã phải, Thần huyết Ma huyết Côn huyết trong tai mắt mũi miệng không ngừng tuôn ra. Võ Thần Hạ Khuyết từng ngụm từng ngụm phun máu, cật lực tránh né công kích của con Bàn Ngao này, cả giận nói:
- Ngươi có được Thần lực, thần thông bậc này, vì sao lúc Côn Tộc đột kích, ngươi lại không ra tay? Nếu lúc đó ngươi xuất thủ tiêu diệt Côn Tộc, cũng sẽ không xảy ra chuyện hôm nay, kẻ nào sẽ biết ngươi đã lấy trộm Nguyệt Hạch, giam cầm Nguyệt Thần chứ?
Thân thể Hiếu Mang Lão tổ đại biến, hóa thành một tôn Thần Nhân ba đầu bốn tay, một chưởng đè xuống, đánh cho Hạ Khuyết trọng thương. Bàn tay còn lại thì chụp lấy hắn, bỏ vào trong miệng, hai cái đầu còn lại cười khặc khặc, nói:
- Côn Tộc xâm nhập Tổ Tinh thì liên quan gì tới ta? Sinh linh cư ngụ trên Tổ Tinh là các ngươi hay là Côn Tộc, đối với ta cũng không có gì khác biệt. Cho dù Côn Tộc có giết sạch các ngươi, ta cũng có thể thống trị Côn Tộc, khiến cho vô số Côn Tộc tế tự ta, trái lại càng dễ dàng cho ta thống trị hơn!
Hạ Khuyết bị hắn nuốt sống, rơi vào trong bụng hắn, ngay sau đó liền bị luyện hóa. Cho dù là Võ Thần cũng không thể chống cự nổi Đại trận Luyện hóa trong bụng con Bàn Ngao này, nhục thân và Nguyên thần đều biến thành chất dinh dưỡng, bị hắn hấp thu.
Trong lòng đám Thần Ma còn lại cực kỳ sợ hãi. Đây là một lão quái vật đã sống năm vạn năm đằng đẳng, cảnh giới cấp bậc Thần Hầu, chiến lực hoàn toàn vượt qua bọn họ không biết bao nhiêu lần. Cho dù là đã bị Ích Tà Thần Hoàng đánh trọng thương, cũng không phải bọn họ có khả năng chống lại. Từng tôn từng tôn Thần Ma không ngừng thổ huyết. Phòng ngự của bọn họ không chịu nổi một kích tùy ý của Hiếu Mang Lão tổ, ngay cả Nguyên thần cũng bị chấn cho tan rã. Hiếu Mang Lão tổ cười lớn, lại thôn phệ thêm hai tôn Côn Thần nữa.
- Chạy mau!
Đám Thần Ma còn lại làm sao dám tái chiến nữa? Lập tức xoay người bỏ chạy. Thân thể Hiếu Mang Lão tổ đột nhiên lay động, chỉ thấy hai cái đầu bay ra, hóa thành hai tôn Thần Ma, ngăn cản đám Thần Ma này lại.
Hóa Sinh Huyền Công! Hóa Sinh Huyền Công của Phong Vô Kỵ chính là do hắn truyền lại, bản thân Hiếu Mang Lão tổ tự nhiên cũng có thân ngoại hóa thân, thần ngoại hóa thần. Tu vi thực lực hai cỗ hóa thân của hắn cực kỳ mạnh mẽ, có được ba thành chiến lực của bản thể. Mà đám Thần Ma còn lại đã chết mất chín tôn, chỉ còn dư lại mười tôn, nhưng đều đã bị trọng thương trên người, làm sao có thể là đối thủ hai cỗ hóa thân này của hắn? Đây là một trường tàn sát, ngay cả chạy trốn cũng chạy không thoát!
- Chạy? Các ngươi có thể chạy chỗ nào? Trên Tổ Tinh có địa phương nào mà ta đi không được? Cho dù bỏ chạy, cũng chỉ sẽ bị ta từng tên đánh chết. Huống chi, các ngươi căn bản là trốn không thoát!
Bản thể Hiếu Mang Lão tổ đứng yên tại chỗ, bật cười ha hả, ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Hạch vẫn như cũ đang phiêu phù trên không trung, trong mắt lóe lên hung quang, vươn tay chụp về phía Nguyệt Hạch.
- Bảo bối, ngươi rốt cuộc cũng quay trở lại trong tay ta rồi! Kẻ đánh cắp ngươi không ngờ lại là một tên tiểu quỷ Nhân Tộc! Thật sự nằm ngoài dự liệu của ta. Một vật nhỏ ngay cả Thần Minh cũng không phải, không ngờ lại có thể đánh cắp ngươi ngay dưới mí mắt của ta, trí giả suy tính ngàn lần tất có một sơ xuất a!
Đột nhiên, Nguyệt Hạch chợt ầm ầm vỡ nát. Vị Thần Nữ nằm trong Nguyệt Hạch kia nhẹ nhàng bay lên, bàn tay như ngọc không một tia tỳ vết nhẹ nhàng nghênh đón bàn tay của hắn, bình thản nói:
- Có một lần sơ xuất, tất có lần thứ hai! Huống chi, ngươi không phải trí giả!
Bàn tay của hai vị tồn tại va chạm với nhau, trong thiên địa nhất thời một mảnh yên tĩnh, lặng ngắt như tờ. Cho dù là đám Thần Ma đang chém giết với hai cỗ hóa thân của Hiếu Mang Lão tổ kia, lúc này, toàn bộ thanh âm gào rống, thanh âm bạo kích, thanh âm thần thông va chạm… hết thảy tựa hồ cũng đều dừng lại, không phát ra bất luận thanh âm gì.
Ngay sau đó, một cỗ bộc phát hủy thiên diệt địa trùng kích ra bốn phương tám hướng. Địa thủy phong hỏa phun trào, khuấy động, quét ngang bốn phương. Toàn bộ đám Thần Ma, kể cả hai cỗ hóa thân của Hiếu Mang Lão tổ cũng bị chấn bay lên thật cao, không ngừng thổ huyết. Trong ba động địa thủy phong hỏa, một cây đèn đồng rỉ sét cũ nát cũng bị chấn bay, theo đám Thần Ma kia cùng nhau văng ra.
- Ngươi đã sống lại?