Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 602: Cướp sạch (2)
Mấy cái đầu khác cũng nhao nhao kêu lên:
- Ta gọi là Thiên Nhị!
- Ta gọi là Thiên Tam!
- Ta gọi là Thiên Tứ!
- …
Tám cái đầu của gã thiếu niên tám đầu này nhao nhao báo ra tên họ. Đám cường giả hai tộc Thần Ma đều là hai mặt nhìn nhau. Gã thiếu niên tám đầu này vậy mà đặt tám cái tên khác nhau cho tám cái đầu của hắn, từ Thiên Nhất tới Thiên Bát, thật ra lại là rất tiện lợi. Không biết là tên gia hỏa bại hoại nào đã đặt mấy tên họ đơn giản như vậy cho bọn chúng?
Đột nhiên, có người chợt thấp giọng nói:
- Tựa hồ có chút giống với tám con Kim Quang Hống bộ hạ của Thiên Ngô Tôn Thần kia… Từ Thiên Nhất tới Thiên Bát, chính là tên họ của tám tên khốn kiếp kia! Chỉ là thực lực của tám tên khốn kiếp kia vẫn luôn rất yếu, hiện tại làm sao lại trở nên mạnh mẽ như vậy?
Sắc mặt Thường Khanh nhất thời ngưng trọng, phun ra một ngụm trọc khí, thấp giọng nói:
- Thiên Ngô Thần Tộc! Hóa ra bọn họ chính là Thiên Ngô Thần Tộc!
Hắn cũng không hiểu biết nhiều lắm đối với Thiên Ngô Thần Tộc. Số lượng tộc nhân Thần Tộc này trước giờ đều rất thưa thớt, những ghi chép liên quan tới Thiên Ngô Thần Tộc cũng đều không nhiều lắm. Những năm gần đây, theo sự xuất hiện của Thiên Ngô Tôn Thần, lúc này mọi người mới biết được về Thần Tộc này.
Trước giờ, hiểu biết của mọi người càng nhiều hơn chính là Kim Quang Hống Thần Tộc kia. Nhưng ai cũng không ngờ Kim Quang Hống Thần Tộc và Thiên Ngô Thần Tộc lại có mối liên hệ như vậy.
- Thiên Ngô Tôn Thần ẩn giấu đủ sâu a!
Bốn phía một lần nữa trở nên trầm mặc, thế cục một lần nữa trở nên giằng co. Vừa rồi gã thiếu niên Thiên Ngô kia giả vờ công kích Chung Nhạc, thật ra chính là muốn lừa gạt bọn họ xuất thủ, nhất cử đánh trọng thương đám cường giả bọn họ. Hiện tại, tất cả các cường giả của Khoa Phụ Thần Tộc, Huyền Vũ Thần Tộc, Tu Đà Ma Tộc và Thiên Tẫn Thánh Tộc… cũng đều đã bị thương tổn không nhẹ. Thậm chí còn chết một vị Cự bá Chân Linh Cảnh nữa.
Hiện tại, những kẻ không bị trọng thương chỉ còn có mấy người Thường Khanh và Phù Tư Hương. Bất quá, Phù Tư Hương đang lúc tranh phong với Xích Tuyết. Xích Tình cũng không bị thương, nhưng nàng hiển nhiên là không có khả năng có thể uy hiếp được Chung Nhạc. Hơn nữa, nữ tử này hiện tại đang mù quáng công kích Xích Tuyết, cũng không rảnh rỗi gia nhập vào chiến cuộc.
Ánh mắt Thường Khanh chớp động, lâm vào trầm tư. Tu Đà Di thì mạnh mẽ trấn trụ cảm giác đau đớn thấu tim thấu phổi dưới đũng quần. Tôn Thần Nhân Huyền Vũ của Huyền Vũ Thần Tộc kia thì tế xuất một cây đại kỳ từ trong Bí cảnh Nguyên thần. Đám cường giả hai tộc Thần Ma còn lại cũng đều đang cố gắng trấn áp thương thế của chính mình. Mà ba người Khoa Phụ Đỉnh, Dư Huy và Tước Yên Nhi thì vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.
- Mau ăn vào Thần dược!
Tu Đà Di đột nhiên quát lớn. Đông đảo cường giả nhất thời tỉnh ngộ, nhao nhao lấy ra Thần dược mà chính mình đạt được từ trong Quy Khư, tự mình ăn vào để chữa thương. Ánh mắt bọn họ vẫn như cũ chăm chú rơi xuống trên người Chung Nhạc và thiếu niên Thiên Ngô, tùy thời hành động.
Đột nhiên, Chung Nhạc chợt di động bước chân, tiến về phía Khoa Phụ Đỉnh. Thiếu niên Thiên Ngô vội vàng đuổi theo hắn, mỉm cười nói:
- Bộ dáng đám gia hỏa này hận không thể ăn sống nuốt tươi ta, khiến cho ta thật có cảm giác thành tựu a… Sư huynh, ngươi muốn làm gì?
Tinh thần lực Chung Nhạc tuôn ra, tiến vào Bí cảnh Nguyên thần của Khoa Phụ Đỉnh, mỉm cười nói:
- Tên này nói không chừng đã lấy được Bàn Đào Thần Quả, ta muốn tìm thử một chút xem sao!
Ánh mắt thiếu niên Thiên Ngô sáng ngời, cũng hấp ta hấp tấp chạy tới, hai người hợp lực mở ra Bí cảnh Nguyên thần của Khoa Phụ Đỉnh, dùng tinh thần lực cuốn sạch đám bảo vật trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn.
Lúc này, Khoa Phụ Đỉnh chợt tỉnh lại, vừa định mở mắt ra. Đột nhiên, mười sáu nắm tay đồng thời đánh thẳng lên trên đầu hắn, lập tức một lần nữa lâm vào hôn mê.
- Chỉ có mấy quả Bàn Đào chưa chín! Bàn Đào đã chín cũng chỉ có một quả, hơn nữa cũng chỉ là Bàn Đào Thần Quả trên Bàn Đào Thần Thụ bình thường…
Chung Nhạc khẽ lắc đầu, ném mấy quả Bàn Đào này cho thiếu niên Thiên Ngô. Dược lực của quả Bàn Đào Thần Quả đã chín kia cũng không quá cao, chỉ có thể tăng thêm một hai trăm năm thọ nguyên mà thôi. Thiếu niên Thiên Ngô nhất thời đại hỉ:
- Mấy ngày nay ta cũng chỉ lấy được mấy quả Bàn Đào chưa chín, giá trị không quá cao, đang rầu rĩ không cách nào báo cáo kết quả đây. Sao chúng ta không đánh chết hắn luôn?
Chung Nhạc lắc đầu:
- Không được lỗ mãng! Tây Vương Mẫu Tộc có Vương Mẫu Sắc Lệnh, Khoa Phụ Thần Tộc nói không chừng cũng có Khoa Phụ Sắc Lệnh! Nếu có thể lấy được bao cổ tay của tên này thì tốt rồi!
Hắn thử một hồi, nhưng cũng không cách nào lấy được, cuối cùng chỉ đành từ bỏ. Hai người đi tới Dư Huy bên cạnh. Lúc này, Dư Huy sớm đã tỉnh lại, đang lấy ra Thần dược ăn vào chữa thương. Nhìn thấy hai người đi tới, sắc mặt khẽ biến, vội vàng lấy đám Bàn Đào Thần Quả mà chính mình đã đạt được ra, cắn răng nói:
- Bàn Đào có thể cho các ngươi! Trong cơ thể ta cũng có Thiên Tẫn Thánh Lệnh, nếu các ngươi muốn tính mạng của ta, các ngươi cũng sẽ phải chôn cùng!
- Đám Thần dược còn lại đâu?
Ánh mắt Chung Nhạc sáng lấp lánh. Dư Huy cắn răng một cái, lấy ra những Thần dược còn lại. Chung Nhạc chỉ lấy Thần dược, Bàn Đào thì vẫn như cũ giao cho thiếu niên Thiên Ngô. Sau đó, hai người lại tiến về phía Tước Yên Nhi. Còn chưa tới bên cạnh Tước Yên Nhi, đã thấy nàng thiếu nữ kia tự rút chính mình từ dưới hố lên, nhanh chân bỏ chạy.
- Ha hả… nàng còn muốn chạy sao?
Gã thiếu niên Thiên Ngô hưng phấn hét lên. Nàng thiếu nữ Long Tước Thánh Tộc này một lần nữa bị đẩy ngã xuống đất, hai gã thiếu niên nhất tề đè nàng xuống. Nàng thiếu nữ kêu la khàn cả giọng, nhưng cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Sau một hồi, Chung Nhạc và thiếu niên Thiên Ngô hài lòng đứng dậy, hai người mặt mày hồng hào. Nàng thiếu nữ Long Tước Thánh Tộc trên mặt đất thì hai tròng mắt vô thần, quần áo mất trật tự, mang tới cho người khác một loại liên tưởng không tốt.
- Thần dược của ta!
Nàng thiếu nữ này không ngừng khóc ròng.
- Ta gọi là Thiên Nhị!
- Ta gọi là Thiên Tam!
- Ta gọi là Thiên Tứ!
- …
Tám cái đầu của gã thiếu niên tám đầu này nhao nhao báo ra tên họ. Đám cường giả hai tộc Thần Ma đều là hai mặt nhìn nhau. Gã thiếu niên tám đầu này vậy mà đặt tám cái tên khác nhau cho tám cái đầu của hắn, từ Thiên Nhất tới Thiên Bát, thật ra lại là rất tiện lợi. Không biết là tên gia hỏa bại hoại nào đã đặt mấy tên họ đơn giản như vậy cho bọn chúng?
Đột nhiên, có người chợt thấp giọng nói:
- Tựa hồ có chút giống với tám con Kim Quang Hống bộ hạ của Thiên Ngô Tôn Thần kia… Từ Thiên Nhất tới Thiên Bát, chính là tên họ của tám tên khốn kiếp kia! Chỉ là thực lực của tám tên khốn kiếp kia vẫn luôn rất yếu, hiện tại làm sao lại trở nên mạnh mẽ như vậy?
Sắc mặt Thường Khanh nhất thời ngưng trọng, phun ra một ngụm trọc khí, thấp giọng nói:
- Thiên Ngô Thần Tộc! Hóa ra bọn họ chính là Thiên Ngô Thần Tộc!
Hắn cũng không hiểu biết nhiều lắm đối với Thiên Ngô Thần Tộc. Số lượng tộc nhân Thần Tộc này trước giờ đều rất thưa thớt, những ghi chép liên quan tới Thiên Ngô Thần Tộc cũng đều không nhiều lắm. Những năm gần đây, theo sự xuất hiện của Thiên Ngô Tôn Thần, lúc này mọi người mới biết được về Thần Tộc này.
Trước giờ, hiểu biết của mọi người càng nhiều hơn chính là Kim Quang Hống Thần Tộc kia. Nhưng ai cũng không ngờ Kim Quang Hống Thần Tộc và Thiên Ngô Thần Tộc lại có mối liên hệ như vậy.
- Thiên Ngô Tôn Thần ẩn giấu đủ sâu a!
Bốn phía một lần nữa trở nên trầm mặc, thế cục một lần nữa trở nên giằng co. Vừa rồi gã thiếu niên Thiên Ngô kia giả vờ công kích Chung Nhạc, thật ra chính là muốn lừa gạt bọn họ xuất thủ, nhất cử đánh trọng thương đám cường giả bọn họ. Hiện tại, tất cả các cường giả của Khoa Phụ Thần Tộc, Huyền Vũ Thần Tộc, Tu Đà Ma Tộc và Thiên Tẫn Thánh Tộc… cũng đều đã bị thương tổn không nhẹ. Thậm chí còn chết một vị Cự bá Chân Linh Cảnh nữa.
Hiện tại, những kẻ không bị trọng thương chỉ còn có mấy người Thường Khanh và Phù Tư Hương. Bất quá, Phù Tư Hương đang lúc tranh phong với Xích Tuyết. Xích Tình cũng không bị thương, nhưng nàng hiển nhiên là không có khả năng có thể uy hiếp được Chung Nhạc. Hơn nữa, nữ tử này hiện tại đang mù quáng công kích Xích Tuyết, cũng không rảnh rỗi gia nhập vào chiến cuộc.
Ánh mắt Thường Khanh chớp động, lâm vào trầm tư. Tu Đà Di thì mạnh mẽ trấn trụ cảm giác đau đớn thấu tim thấu phổi dưới đũng quần. Tôn Thần Nhân Huyền Vũ của Huyền Vũ Thần Tộc kia thì tế xuất một cây đại kỳ từ trong Bí cảnh Nguyên thần. Đám cường giả hai tộc Thần Ma còn lại cũng đều đang cố gắng trấn áp thương thế của chính mình. Mà ba người Khoa Phụ Đỉnh, Dư Huy và Tước Yên Nhi thì vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.
- Mau ăn vào Thần dược!
Tu Đà Di đột nhiên quát lớn. Đông đảo cường giả nhất thời tỉnh ngộ, nhao nhao lấy ra Thần dược mà chính mình đạt được từ trong Quy Khư, tự mình ăn vào để chữa thương. Ánh mắt bọn họ vẫn như cũ chăm chú rơi xuống trên người Chung Nhạc và thiếu niên Thiên Ngô, tùy thời hành động.
Đột nhiên, Chung Nhạc chợt di động bước chân, tiến về phía Khoa Phụ Đỉnh. Thiếu niên Thiên Ngô vội vàng đuổi theo hắn, mỉm cười nói:
- Bộ dáng đám gia hỏa này hận không thể ăn sống nuốt tươi ta, khiến cho ta thật có cảm giác thành tựu a… Sư huynh, ngươi muốn làm gì?
Tinh thần lực Chung Nhạc tuôn ra, tiến vào Bí cảnh Nguyên thần của Khoa Phụ Đỉnh, mỉm cười nói:
- Tên này nói không chừng đã lấy được Bàn Đào Thần Quả, ta muốn tìm thử một chút xem sao!
Ánh mắt thiếu niên Thiên Ngô sáng ngời, cũng hấp ta hấp tấp chạy tới, hai người hợp lực mở ra Bí cảnh Nguyên thần của Khoa Phụ Đỉnh, dùng tinh thần lực cuốn sạch đám bảo vật trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn.
Lúc này, Khoa Phụ Đỉnh chợt tỉnh lại, vừa định mở mắt ra. Đột nhiên, mười sáu nắm tay đồng thời đánh thẳng lên trên đầu hắn, lập tức một lần nữa lâm vào hôn mê.
- Chỉ có mấy quả Bàn Đào chưa chín! Bàn Đào đã chín cũng chỉ có một quả, hơn nữa cũng chỉ là Bàn Đào Thần Quả trên Bàn Đào Thần Thụ bình thường…
Chung Nhạc khẽ lắc đầu, ném mấy quả Bàn Đào này cho thiếu niên Thiên Ngô. Dược lực của quả Bàn Đào Thần Quả đã chín kia cũng không quá cao, chỉ có thể tăng thêm một hai trăm năm thọ nguyên mà thôi. Thiếu niên Thiên Ngô nhất thời đại hỉ:
- Mấy ngày nay ta cũng chỉ lấy được mấy quả Bàn Đào chưa chín, giá trị không quá cao, đang rầu rĩ không cách nào báo cáo kết quả đây. Sao chúng ta không đánh chết hắn luôn?
Chung Nhạc lắc đầu:
- Không được lỗ mãng! Tây Vương Mẫu Tộc có Vương Mẫu Sắc Lệnh, Khoa Phụ Thần Tộc nói không chừng cũng có Khoa Phụ Sắc Lệnh! Nếu có thể lấy được bao cổ tay của tên này thì tốt rồi!
Hắn thử một hồi, nhưng cũng không cách nào lấy được, cuối cùng chỉ đành từ bỏ. Hai người đi tới Dư Huy bên cạnh. Lúc này, Dư Huy sớm đã tỉnh lại, đang lấy ra Thần dược ăn vào chữa thương. Nhìn thấy hai người đi tới, sắc mặt khẽ biến, vội vàng lấy đám Bàn Đào Thần Quả mà chính mình đã đạt được ra, cắn răng nói:
- Bàn Đào có thể cho các ngươi! Trong cơ thể ta cũng có Thiên Tẫn Thánh Lệnh, nếu các ngươi muốn tính mạng của ta, các ngươi cũng sẽ phải chôn cùng!
- Đám Thần dược còn lại đâu?
Ánh mắt Chung Nhạc sáng lấp lánh. Dư Huy cắn răng một cái, lấy ra những Thần dược còn lại. Chung Nhạc chỉ lấy Thần dược, Bàn Đào thì vẫn như cũ giao cho thiếu niên Thiên Ngô. Sau đó, hai người lại tiến về phía Tước Yên Nhi. Còn chưa tới bên cạnh Tước Yên Nhi, đã thấy nàng thiếu nữ kia tự rút chính mình từ dưới hố lên, nhanh chân bỏ chạy.
- Ha hả… nàng còn muốn chạy sao?
Gã thiếu niên Thiên Ngô hưng phấn hét lên. Nàng thiếu nữ Long Tước Thánh Tộc này một lần nữa bị đẩy ngã xuống đất, hai gã thiếu niên nhất tề đè nàng xuống. Nàng thiếu nữ kêu la khàn cả giọng, nhưng cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Sau một hồi, Chung Nhạc và thiếu niên Thiên Ngô hài lòng đứng dậy, hai người mặt mày hồng hào. Nàng thiếu nữ Long Tước Thánh Tộc trên mặt đất thì hai tròng mắt vô thần, quần áo mất trật tự, mang tới cho người khác một loại liên tưởng không tốt.
- Thần dược của ta!
Nàng thiếu nữ này không ngừng khóc ròng.