Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 589: Bàn Đào Mẫu Thụ (1)



Lúc này, Xích Tuyết đã đi tới bên cạnh một cây Bàn Đào Thần Thụ, lập tức huyết tế Phượng Thiên Y. Máu tươi biến thành sương mù màu đỏ cuồn cuộn hiến cho cây Thần thụ này. Phong cấm xung quanh Thần thụ nhất thời mở ra. Xích Tuyết vươn tay hái xuống một quả Bàn Đào đã chín, lắc mình rời đi, cũng không thử hái những quả Bàn Đào khác.
Bàn Đào đã chín trên Thần thụ cũng không nhiều lắm lắm, trên mỗi cây cũng chỉ có một hai quả mà thôi. Ba cây Thần thụ cộng lại, số Bàn Đào đã chín cũng chỉ bất quá năm quả, số còn lại đều là những quả chưa chín.
Mà lúc này, bên bờ sông lại truyền tới từng tràng từng tràng thanh âm nổ vang ầm ầm. Đám Kim Chỉ Thuyền và Hắc Mộc Thuyền kia đã lên bờ, xúc động cấm chế do Xích Tuyết lưu lại, dẫn phát thần thông mà nàng đã chôn giấu lúc trước, khiến cho không biết bao nhiêu cường giả ngộ phục bỏ mình. Có kẻ bị nổ chết trên bờ sông, có kẻ thì bị hất văng ngược vào trong Táng Thần Hà. Bên bờ sông vang lên từng tiếng từng tiếng gầm lớn, thanh âm chửi bới vang lên không dứt. Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đang có rất nhiều cường giả chen chúc lao tới.
Tinh thần lực của hắn ba động, cuốn lên Anh Nữ cùng với hết thảy đám người Hồ Tam Ông, thu vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình. Mà lúc này, Xích Tuyết cũng nhanh chóng chạy tới.
- Ta đang tại thời điểm khẩn yếu quan đầu của chuyển thứ bảy, không thích hợp trực tiếp xung đột với bọn họ!
Chung Nhạc dứt khoát nói. Hai người lập tức tiến vào trong Khô Đào Lâm, Chung Nhạc ngoảnh đầu nhìn lại đám Luyện Khí Sĩ đang chen chúc lao tới, trong lòng thầm nghĩ:
- Người nhiều đào ít, Xích Tuyết đã lấy đi một quả, chỉ còn lại bốn quả Bàn Đào Thần Quả, đủ để dẫn phát một trận gió tanh mưa máu rồi!
Đám Kim Chỉ Thuyền và Hắc Mộc Thuyền lái tới đây cũng đều đã bị huyết thủy ăn mòn sạch sẽ, cho dù là Quy Xác Thuyền của đôi nam nữ Huyền Vũ Thần Tộc kia, lúc này cũng đã chìm vào trong Táng Thần Hà. Đã không còn những chiếc thuyền này, bất luận kẻ nào cũng không thể qua sông trở về, đều chỉ có thể lưu lại ở đây.
Nơi này là khu vực trung tâm nhất của Bàn Đào Viên, bốn phía đều bị Táng Thần Hà bao quanh, tương đương với cô đảo. Đã không còn các loại bảo vật như Kim Chỉ Thuyền, đừng hòng nghĩ tới chuyện rời khỏi.
Trên thực tế, bất luận là Kim Chỉ Thuyền hay là Hắc Mộc Thuyền, hoặc là Quy Xác Thuyền, tất cả mọi người đều chỉ có được một phần. Loại bảo vật này cũng không dễ luyện thành, hơn nữa có nhiều thêm mấy chiếc cũng không có tác dụng gì. Bởi vì Luyện Khí Sĩ tiến vào Quy Khư hái Bàn Đào chỉ cần băng qua dòng Táng Thần Hà này là được, không cần phải lên thuyền trở về. Cho dù có rời khỏi hòn đảo này cũng không thể rời khỏi Quy Khư. Muốn rời khỏi Quy Khư chỉ có một con đường duy nhất, đó chính là đám Thần Ma ở xa tại Côn Lôn Cảnh hoặc là A Đà Cảnh truyền đưa bọn họ trở về.
Tất cả những cường giả tiến vào hòn đảo này đều sẽ bị vây ở chỗ này, bất luận kẻ nào cũng không thể rời khỏi. Nhưng Bàn Đào lại chỉ có bốn quả, như vậy chỉ có duy nhất một kết quả. Chính là kết quả gió tanh mưa máu! Chính là giết chết những cường giả khác, thu lấy càng nhiều Bàn Đào.
Có thể dễ dàng đoán được, ngay lập tức sẽ có một trận đại huyết chiến. Có thể sống sót sợ rằng lác đác không có mấy người. Hiện tại đối chiến với đám cường giả này tuyệt đối không phải là một ý kiến tốt. Chỉ có đợi tới lúc đám cường giả này tử thương gần hết, mới là cơ hội tốt để cướp đoạt Bàn Đào.
Hơn nữa, hiện tại Chung Nhạc đang tu luyện Thần Ma Cửu Chuyển Tế Tự Pháp, chuyển thứ bảy cũng đã tới thời kỳ mấu chốt. Lúc này, tu vi của hắn lại đã rơi xuống tới Đan Nguyên Cảnh sơ kỳ. Thời điểm này với tranh chấp đám cường giả này, tuyệt đối là hành động không khôn ngoan.
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, lặng lẽ lấy ra một tấm giấy vàng, quay sang nháy mắt với Xích Tuyết. Xích Tuyết nhìn thấy tấm giấy vàng kia, ánh mắt nhất thời sáng lên. Hai người liếc nhìn nhau một cái, không nói lời nào, trong lòng cũng đều trấn định hơn rất nhiều.
Tấm giấy vàng này là Chung Nhạc lấy được từ trong Bí cảnh Nguyên thần của Xích Vân. Bản thân Xích Vân cũng có một tấm giấy vàng, sau khi nữ tử này chết, tất cả các bảo vật trong Bí cảnh Nguyên thần đều bị Chung Nhạc thu lấy. Nếu như tình hình vượt quá tầm khống chế, tấm giấy vàng này sẽ có thể giúp cho bọn họ ung dung rút đi, không cần ở lại đây liều mạng với đám cường giả này.
Hai người lặng yên lui ra xa xa, tiếp tục tìm kiếm những địa phương khác trên hòn đảo này. Diện tích hòn đảo này cũng không nhỏ, đại đa số các địa phương đều là vườn đào. Nhưng phần lớn các cây Bàn Đào Thần Thụ đều đã chết héo, Thần tính trong Thần Thổ đều đã xói mòn, biến thành đất thường.
Chung Nhạc cúi người xuống quan sát Thần Thổ và rễ cây của đám Bàn Đào Thần Thụ đã chết héo kia, khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên nói:
- Sợ rằng Đại lục Quy Khư cũng không thể chống đỡ thêm bao lâu nữa. Chuyến đi này của chúng ta chỉ sợ là chuyến hành trình Quy Khư cuối cùng rồi. Sợ rằng không lâu nữa phiến Đại lục này sẽ bị hắc động triệt để thôn phệ!
Xích Tuyết im lặng gật đầu. Thần tính trong Thần Thổ đã bị hắc động thôn phệ gần hết, chỉ còn lại một khối Thần Thổ không lớn là còn chất chứa Thần tính. Đám Bàn Đào Thần Thụ kia tử vong chính là có quan hệ với chuyện này. Nhiều Bàn Đào Thần Thụ như vậy đã chết, mà lần này Bàn Đào Quả đặc biệt ít như vậy, đây chính là điềm báo trước.
Trong Đại lục Quy Khư bảo vật vô số, cất giấu rất nhiều bí mật, nếu cứ như vậy bị hắc động Quy Khư thôn phệ thì quả thật là rất đáng tiếc. Bất quá, đây cũng là chuyện không thể làm gì được. Với thực lực của bọn họ, căn bản là không sửa đổi được bất cứ cái gì.
Xích Tuyết đảo mắt tìm kiếm bốn phía, nói:
- Ngoại trừ ba cây Bàn Đào Thần Thụ này ra, nghe nói trong này còn có một cây Mẫu Thụ nữa. Nếu quả thật cây Mẫu Thụ này cũng bị hắc động thôn phệ, vậy thì thật đáng tiếc! Chỉ là, cây Mẫu Thụ này rốt cuộc ở đâu?
Hai người không ngừng tiến sâu vào Khô Đào Lâm, đột nhiên phía sau chợt vang lên thanh âm nổ vang kinh thiên động địa, rõ ràng là đám cường giả tới từ A Đà Cảnh và Côn Lôn Cảnh đã xuất thủ, giao phong không chút khoan nhượng, tranh đoạt Bàn Đào Thần Quả trên ba cây Bàn Đào Thần Thụ kia.
Trận giao phong này vô cùng khốc liệt, mặc dù Chung Nhạc và Xích Tuyết không tham dự vào trong đó, nhưng từ động tĩnh do trận giao phong này tạo ra đã có thể cảm ứng được trận chiến đấu này hiểm ác đáng sợ như thế nào.
Ánh mắt Chung Nhạc đột nhiên sáng ngời:
- Nếu Mẫu Thụ quả thật tồn tại, nói không chừng sẽ có thể tìm được vị trí của nó a! Đẳng cấp của Lục Đạo Quả Thụ còn thua xa Bàn Đào Thần Thụ, nhưng nó cũng biết cần phải chạy khỏi nơi này. Vậy cây Mẫu Thụ này tất nhiên cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, nhất định cũng sẽ tìm đường rời đi!
Ánh mắt Xích Tuyết không khỏi cũng sáng lên, nói:
- Cây Mẫu Thụ kia hơn phân nửa cũng ở trong phiến rừng đào này. Trước đây chưa từng có Luyện Khí Sĩ nào tìm được nó, đó là bởi vì nó không muốn bị tìm được, hoặc là nó đã bị người ta ẩn giấu đi. Nhưng hiện tại Đại lục Quy Khư không bao lâu nữa sẽ bị hủy diệt, nó nhất định sẽ lộ ra chút dấu vết tơ nhện gì đó, để cho chúng ta tìm được nó!
Tinh thần hai người nhất thời phấn chấn, vội vàng sưu tầm bốn phía. Đám Bàn Đào Thần Thụ khác bởi vì bị phong cấm của Bàn Đào Viên trói buộc nên không thể nhúc nhích, mà Bàn Đào Mẫu Thụ hẳn là có thủ đoạn cường đại, thực lực không thua kém Lục Đạo Quả Thụ, nói không chừng tự mình có thể phá giải cấm chế của Thiên Đình. Nếu có thể tìm được cây Mẫu Thụ này, một quả Bàn Đào Thần Quả của nó liền tốt hơn Bàn Đào Thần Quả của những cây Bàn Đào Thần Thụ bình thường vô số lần.
Chung Nhạc và Xích Tuyết sưu tầm một lúc lâu, vẫn không có bất cứ thu hoạch gì. Chiến đấu phụ cận ba cây Bàn Đào Thần Thụ kia vẫn còn tiếp tục, nhưng thanh âm giao thủ đã không còn kịch liệt như trước nữa, hẳn là đã có không ít cường giả trúng độc thủ, bị đào thải, chết oan chết uổng.
Đột nhiên, Chung Nhạc thoáng ngẩn người một cái, dừng bước lại. Xích Tuyết đi ở phía sau suýt chút nữa đã đụng trúng sau lưng hắn. Nàng vội vàng hỏi:
- Làm sao vậy?
Chương trước Chương tiếp
Loading...