Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 573: Thần Ma Cửu Chuyển Tế Tự Pháp (1)
Hình thái của tòa Ngũ Chỉ Sơn kia giống hệt như bàn tay của Chung Nhạc vùi vào trong lòng đất vậy, giống như một bàn tay gắn luôn ở chỗ này. Chỉ là bàn tay này thật sự quá lớn rồi, lớn tới mức không thể tin nổi, tòa Ngũ Chỉ Sơn dùng đơn vị vạn dặm mà tính toán.
Chung Nhạc từng thấy qua cái đầu của Ba Tuần, cái đầu Thần Ma biến thành Thánh Sơn ở Hắc Tuyền Quan, cũng đã cực kỳ to lớn, khó có thể tưởng tượng. Hắn cũng đã từng thấy qua trái tim của Ích Tà Thần Hoàng, ở trong Cấm khu Ma Hồn dưới lòng đất Kiếm Môn. Khỏa Thần Tâm vẫn còn như cũ nhảy lên, to lớn như ngọn núi. Thế nhưng khổng lồ giống như tòa Ngũ Chỉ Sơn trước mắt này, vẫn là khiến cho hắn cực kỳ rung động. Chủ nhân của bàn tay này đến cùng là vĩ ngạn tới mức nào, căn bản không cách nào tưởng tượng nổi. Vì sao tồn tại tà ác kia lại chặt đứt bàn tay của chính mình, chôn ở chỗ này?
Lúc này, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm. Một gã Luyện Khí Sĩ Ma Tộc bởi vì đi lạc vào đường rẽ, bị một đạo hắc khí quét trúng, biến thành một bộ bạch cốt, chết oan chết uổng.
- Là lực lượng nguyền rủa của vị tồn tại tà ác kia!
Chung Nhạc nhìn về phía đạo hắc khí kia, cảm thấy có chút rợn cả tóc gáy. Lực lượng nguyền rủa còn sót lại ở nơi này hẳn là chuyên nhằm vào Phục Hy thị. Huyết mạch Phục Hy trong cơ thể hắn đã thức tỉnh gần hai thành, bởi vậy có được cảm ứng vô cùng cường liệt. Mà dưới Ngũ Chỉ Sơn, hắc khí trải rộng mênh mang, vô hình trung hình thành uy hiếp cực lớn với hắn.
Ngoại trừ đám hắc khí này ra, hắn còn nhìn thấy trên Ngũ Chỉ Sơn treo đầy từng sợi từng sợi dây xích vô cùng thô to, giống như do kim thạch chế tạo thành vậy, quấn quanh trên năm ngọn núi kỳ dị kia.
- Chẳng lẽ là chuỗi văn lộ Đồ đằng của tồn tại tà ác kia?
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động. Bất quá, từ trên những sợi xích này, hắn căn bản không nhìn ra bất luận chỗ thần diệu nào, hẳn là đẳng cấp của đám chuỗi văn lộ Đồ đằng này quá cao, đã vượt qua cực hạn nhận thức của hắn.
Lúc này, Xích Tuyết đột nhiên nói:
- Nghe nói trong Bàn Đào Viên này còn có một tấm bia đá máu chảy đầm đìa nữa! Trên đó có viết một vài Thần văn, nhưng văn tự đã sớm mơ hồ rồi. Chỉ còn đọc được một vài chữ mà thôi, nội dung tựa hồ như là nói từ đây sẽ không còn Phục Hy nữa gì gì đó!
Trong lòng Chung Nhạc dâng trào phẫn nộ. Tồn tại tà ác kia hạ xuống nguyền rủa, để cho huyết mạch Phục Hy dần dần suy thoái, không ngờ lại còn dám can đảm lưu lại bia đá ghi chép chuyện này.
Hồ Tam Ông cũng nói:
- Ta đã từng thấy qua tấm bia đá kia! Nó cũng nằm trong Bàn Đào Viên giữa năm ngọn núi kia. Nghe nói trước đây còn có thể đọc được càng nhiều văn tự hơn trên tấm bia, nhưng hiện tại văn tự trên tấm bia đã không dễ dàng đọc được nữa!
Thanh âm Chung Nhạc có chút khàn khàn, nói:
- Chúng ta đi vào thôi!
Hồ Tam Ông đi phía trước dẫn đường, ba người Chung Nhạc theo sau hắn tiến vào Bàn Đào Viên ở trung tâm Ngũ Chỉ Sơn. Bàn Đào Viên nằm ở giữa Ngũ Chỉ Sơn, đứng ở chỗ này còn không thể nhìn thấy toàn cảnh Bàn Đào Viên, cần phải tiến vào trong núi mới có thể nhìn thấy những Thần thụ gần với Thánh dược này. Mấy ngọn núi này thật sự quá khổng lồ, diện tích cực kỳ rộng lớn. Cho dù đã đi tới dưới chân núi, không có thời gian mười mấy ngày cũng đừng mơ tưởng tới được Bàn Đào Viên.
- Xích Tuyết, làm sao mới có thể tu luyện Đan Nguyên Cảnh tới Cực cảnh, làm sao mới có thể tu thành Thiên Địa Tá Pháp?
Chung Nhạc dò hỏi Xích Tuyết. Xích Tuyết thoáng ngẩn ra một chút, thất thanh nói:
- Tu luyện tới Cực cảnh Đan Nguyên Cảnh? Ngươi vẫn chưa tu luyện Đan Nguyên Cảnh tới Cực cảnh, sao lại có được chiến lực kinh khủng như vậy?
Chung Nhạc giải thích:
- Ta đã tu luyện Khai Luân Cảnh, Linh Thể Cảnh tới Cực cảnh, đột phá cực hạn! Ta còn nghịch khai năm luân, mở ra Bí cảnh huyết mạch. Hơn nữa lúc còn là Linh Thể Cảnh, ta đã tu luyện Nguyên thần tới ba mươi sáu trượng!
Xích Tuyết bị những gì hắn nói dọa cho giật mình, có chút thất thần nhìn hắn, phải một lát sau mới hồi phục lại tinh thần, lắc đầu nói:
- Biến thái! Nghịch khai năm luân, mở ra Lục Đạo, bất luận tu thành cái nào cũng đều là đột phá cực hạn. Ngươi vậy mà đều làm được cả hai cái! Nếu như ngươi đã có thể nghịch khai năm luân, mở ra Lục Đạo, Nguyên thần cũng đột phá cực hạn hai mươi trượng, vậy Cực cảnh Đan Nguyên Cảnh đối với ngươi hẳn là phải rất dễ dàng mới đúng. Sao ngươi vẫn chưa có tu luyện Đan Nguyên Cảnh tới Cực cảnh chứ? Ừm! Đúng rồi! Truyền thừa của Tổ Tinh đã đứt gãy, không có ghi chép về phương diện này!
Chung Nhạc gật đầu, mỉm cười nói:
- Cho nên chỉ có thể nhờ ngươi chỉ giáo!
Xích Tuyết chậm rãi nói:
- Mỗi một cảnh giới của Luyện Khí Sĩ đều có Cực cảnh. Cực cảnh của cảnh giới Uẩn Linh Cảnh là Lôi Trì, có thể luyện Thức hải thành Lôi Trì, chính là biểu hiện đạt tới Cực cảnh. Cực cảnh của Thoát Thai Cảnh gọi là Nguyên Thần Tam Biến. Luyện thành ba loại biến hóa của Nguyên thần, chính là đạt tới Cực cảnh. Cảnh giới Khai Luân Cảnh có hai loại Cực cảnh, một là nghịch khai năm luân, hai là mở ra Lục Đạo. Cực cảnh của Linh Thể Cảnh là Nguyên thần đột phá cực hạn hai mươi trượng. Cực hạn của Đan Nguyên Cảnh, lại ở trên Nguyên đan, gọi Cửu Chuyển Nguyên Đan!
Chung Nhạc nhất thời tinh thần đại chấn, hỏi:
- Cửu Chuyển Nguyên Đan? Như thế nào là cửu chuyển?
Xích Tuyết giải thích:
Chung Nhạc từng thấy qua cái đầu của Ba Tuần, cái đầu Thần Ma biến thành Thánh Sơn ở Hắc Tuyền Quan, cũng đã cực kỳ to lớn, khó có thể tưởng tượng. Hắn cũng đã từng thấy qua trái tim của Ích Tà Thần Hoàng, ở trong Cấm khu Ma Hồn dưới lòng đất Kiếm Môn. Khỏa Thần Tâm vẫn còn như cũ nhảy lên, to lớn như ngọn núi. Thế nhưng khổng lồ giống như tòa Ngũ Chỉ Sơn trước mắt này, vẫn là khiến cho hắn cực kỳ rung động. Chủ nhân của bàn tay này đến cùng là vĩ ngạn tới mức nào, căn bản không cách nào tưởng tượng nổi. Vì sao tồn tại tà ác kia lại chặt đứt bàn tay của chính mình, chôn ở chỗ này?
Lúc này, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm. Một gã Luyện Khí Sĩ Ma Tộc bởi vì đi lạc vào đường rẽ, bị một đạo hắc khí quét trúng, biến thành một bộ bạch cốt, chết oan chết uổng.
- Là lực lượng nguyền rủa của vị tồn tại tà ác kia!
Chung Nhạc nhìn về phía đạo hắc khí kia, cảm thấy có chút rợn cả tóc gáy. Lực lượng nguyền rủa còn sót lại ở nơi này hẳn là chuyên nhằm vào Phục Hy thị. Huyết mạch Phục Hy trong cơ thể hắn đã thức tỉnh gần hai thành, bởi vậy có được cảm ứng vô cùng cường liệt. Mà dưới Ngũ Chỉ Sơn, hắc khí trải rộng mênh mang, vô hình trung hình thành uy hiếp cực lớn với hắn.
Ngoại trừ đám hắc khí này ra, hắn còn nhìn thấy trên Ngũ Chỉ Sơn treo đầy từng sợi từng sợi dây xích vô cùng thô to, giống như do kim thạch chế tạo thành vậy, quấn quanh trên năm ngọn núi kỳ dị kia.
- Chẳng lẽ là chuỗi văn lộ Đồ đằng của tồn tại tà ác kia?
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động. Bất quá, từ trên những sợi xích này, hắn căn bản không nhìn ra bất luận chỗ thần diệu nào, hẳn là đẳng cấp của đám chuỗi văn lộ Đồ đằng này quá cao, đã vượt qua cực hạn nhận thức của hắn.
Lúc này, Xích Tuyết đột nhiên nói:
- Nghe nói trong Bàn Đào Viên này còn có một tấm bia đá máu chảy đầm đìa nữa! Trên đó có viết một vài Thần văn, nhưng văn tự đã sớm mơ hồ rồi. Chỉ còn đọc được một vài chữ mà thôi, nội dung tựa hồ như là nói từ đây sẽ không còn Phục Hy nữa gì gì đó!
Trong lòng Chung Nhạc dâng trào phẫn nộ. Tồn tại tà ác kia hạ xuống nguyền rủa, để cho huyết mạch Phục Hy dần dần suy thoái, không ngờ lại còn dám can đảm lưu lại bia đá ghi chép chuyện này.
Hồ Tam Ông cũng nói:
- Ta đã từng thấy qua tấm bia đá kia! Nó cũng nằm trong Bàn Đào Viên giữa năm ngọn núi kia. Nghe nói trước đây còn có thể đọc được càng nhiều văn tự hơn trên tấm bia, nhưng hiện tại văn tự trên tấm bia đã không dễ dàng đọc được nữa!
Thanh âm Chung Nhạc có chút khàn khàn, nói:
- Chúng ta đi vào thôi!
Hồ Tam Ông đi phía trước dẫn đường, ba người Chung Nhạc theo sau hắn tiến vào Bàn Đào Viên ở trung tâm Ngũ Chỉ Sơn. Bàn Đào Viên nằm ở giữa Ngũ Chỉ Sơn, đứng ở chỗ này còn không thể nhìn thấy toàn cảnh Bàn Đào Viên, cần phải tiến vào trong núi mới có thể nhìn thấy những Thần thụ gần với Thánh dược này. Mấy ngọn núi này thật sự quá khổng lồ, diện tích cực kỳ rộng lớn. Cho dù đã đi tới dưới chân núi, không có thời gian mười mấy ngày cũng đừng mơ tưởng tới được Bàn Đào Viên.
- Xích Tuyết, làm sao mới có thể tu luyện Đan Nguyên Cảnh tới Cực cảnh, làm sao mới có thể tu thành Thiên Địa Tá Pháp?
Chung Nhạc dò hỏi Xích Tuyết. Xích Tuyết thoáng ngẩn ra một chút, thất thanh nói:
- Tu luyện tới Cực cảnh Đan Nguyên Cảnh? Ngươi vẫn chưa tu luyện Đan Nguyên Cảnh tới Cực cảnh, sao lại có được chiến lực kinh khủng như vậy?
Chung Nhạc giải thích:
- Ta đã tu luyện Khai Luân Cảnh, Linh Thể Cảnh tới Cực cảnh, đột phá cực hạn! Ta còn nghịch khai năm luân, mở ra Bí cảnh huyết mạch. Hơn nữa lúc còn là Linh Thể Cảnh, ta đã tu luyện Nguyên thần tới ba mươi sáu trượng!
Xích Tuyết bị những gì hắn nói dọa cho giật mình, có chút thất thần nhìn hắn, phải một lát sau mới hồi phục lại tinh thần, lắc đầu nói:
- Biến thái! Nghịch khai năm luân, mở ra Lục Đạo, bất luận tu thành cái nào cũng đều là đột phá cực hạn. Ngươi vậy mà đều làm được cả hai cái! Nếu như ngươi đã có thể nghịch khai năm luân, mở ra Lục Đạo, Nguyên thần cũng đột phá cực hạn hai mươi trượng, vậy Cực cảnh Đan Nguyên Cảnh đối với ngươi hẳn là phải rất dễ dàng mới đúng. Sao ngươi vẫn chưa có tu luyện Đan Nguyên Cảnh tới Cực cảnh chứ? Ừm! Đúng rồi! Truyền thừa của Tổ Tinh đã đứt gãy, không có ghi chép về phương diện này!
Chung Nhạc gật đầu, mỉm cười nói:
- Cho nên chỉ có thể nhờ ngươi chỉ giáo!
Xích Tuyết chậm rãi nói:
- Mỗi một cảnh giới của Luyện Khí Sĩ đều có Cực cảnh. Cực cảnh của cảnh giới Uẩn Linh Cảnh là Lôi Trì, có thể luyện Thức hải thành Lôi Trì, chính là biểu hiện đạt tới Cực cảnh. Cực cảnh của Thoát Thai Cảnh gọi là Nguyên Thần Tam Biến. Luyện thành ba loại biến hóa của Nguyên thần, chính là đạt tới Cực cảnh. Cảnh giới Khai Luân Cảnh có hai loại Cực cảnh, một là nghịch khai năm luân, hai là mở ra Lục Đạo. Cực cảnh của Linh Thể Cảnh là Nguyên thần đột phá cực hạn hai mươi trượng. Cực hạn của Đan Nguyên Cảnh, lại ở trên Nguyên đan, gọi Cửu Chuyển Nguyên Đan!
Chung Nhạc nhất thời tinh thần đại chấn, hỏi:
- Cửu Chuyển Nguyên Đan? Như thế nào là cửu chuyển?
Xích Tuyết giải thích: