Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 522: Thần Nha (2)



- Phàm là địa phương nguyệt quang có thể chiếu rọi tới, bất luận xa bao nhiêu, ta đều có thể xuất thủ!
Tới đây, thanh âm của Lão tổ Hiếu Mang Thần Tộc im hẳn. Phong Vô Kỵ cầm theo Thần Nha xoay người rời đi, vừa đi vừa trầm tư:
- Là kẻ nào to gan như vậy? Thậm chí ngay cả Hiếu Mang Thần Tộc ta cũng dám lẻn vào trộm? Có thể lẻn vào Chí Cao Thần Miếu ta mà không bị bất luận kẻ nào phát giác, cho dù là Thần Minh cũng không làm được! Nhất định là dịch dung mà vào. Nhưng muốn giấu diếm được cái mũi của Hiếu Mang Thần Tộc ta, căn bản rất khó làm được a? Hơn nữa, vừa rồi Sa Kỳ Sơn cũng có mặt, hắn chính là một trong những tồn tại có khứu giác lợi hại nhất trong biển cũng không ngửi được điểm dị thường… Đợi một chút! Những lời lúc đó gã Hiếu Sơ Chính kia đã nói với ta, chẳng lẽ chính là kế điệu hổ ly sơn sao?
Hắn đột nhiên dừng bước lại, tay chân nhất thời lạnh lẽo. Có người đã biến thành bộ dáng của Hiếu Sơ Chính, đi tới trước mặt hắn và Sa Kỳ Sơn thi triển điệu hổ ly sơn, mà kẻ này thì tiến vào Thần Miếu, đánh cắp Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần.
Phong Vô Kỵ rời khỏi Chí Cao Thần Miếu, tinh tế kiểm tra một phen, trong lòng càng lúc càng lạnh. Hắn vậy mà không thể điều tra ra kẻ này bằng cách nào trà trộn vào Hiếu Mang Thần Miếu, lại bằng cách nào rời khỏi. Kẻ đã đánh cắp Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần kia vậy mà hoàn toàn không lưu lại bất luận đầu mối gì.
- Xem ra chỉ có thể dựa theo Lão tổ đã nói, để cho các Luyện Khí Sĩ tu luyện Nguyên thần Nguyệt Linh toàn lực cảm ứng phương vị của Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần rồi! Đây cũng là sơ hở duy nhất mà tên đạo tặc này lưu lại. Chỉ cần hắn lấy ra Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần, sẽ lập tức không thể nào che giấu!
Ánh mắt Phong Vô Kỵ chớp động, trong lòng thản nhiên nói:
- Nguyệt Hạch và Nguyệt Thần không quan hệ gì với ta! Bất quá, chỗ tốt thật ra ta cũng đã đạt được. Cây Thần Nha này tuyệt đối là một kiện Thần binh không tầm thường!
o0o
Chung Nhạc một đường tiến về phía Đại Hoang, hành tẩu suốt mấy vạn dặm, rốt cuộc Sơn mạch Liên Vân đã xuất hiện trong tầm mắt. Quang luân sau đầu hắn chuyển động, Cô Hồng Tử bay ra, thả người đáp xuống đất. Chung Nhạc hăng hái bừng bừng, nói:
- Sư huynh, chúng ta có nên đi dạo Nam Hoang hoặc là Long Tộc, Ma Tộc một vòng, lấy trộm một ít bảo vật hay không? Nam Hoang ngược lại cũng không có gì, bất quá Ma Tộc ta lại rất quen thuộc! Đúng rồi! Còn có Yêu Tộc nữa! Yêu Tộc thì ngươi khá quen thuộc a. Ngươi và ta nội ứng ngoại hợp, có thể đi trộm khắp Yêu Tộc rồi!
Cô Hồng Tử lắc mình một cái, lập tức phóng chạy thật xa, chỉ nói vọng lại:
- Ta không muốn đi cùng với ngươi nữa! Tiểu tử ngươi quá yêu thích mạo hiểm, đi cùng với ngươi, trong lòng ta lo lắng sợ hãi, nơm nớp bất an!
Chung Nhạc vội vàng nói lớn:
- Sư huynh, xin hãy dừng chân!
Cô Hồng Tử khẽ dừng bước lại. Chung Nhạc nghiêm giọng nói:
- Đại Mẫu Trùng hiện tại đã biến thành Cổ Điêu Thần Tộc, tên là Huyền Tố. Sư huynh nhất định phải cẩn thận đề phòng nàng. Nàng không tìm được ta, không biết thân phận chân chính của ta, bất quá lại biết rõ ngươi, nhất định sẽ đi tìm ngươi!
Trong lòng Cô Hồng Tử khẽ động, đột nhiên cười ha hả, nói:
- Có thể bị một tôn Thần Minh Côn Tộc truy sát, thật ra cũng là một chuyện vui. Ngươi yên tâm! Nàng không đuổi kịp ta, cũng giết không được ta!
Thân hình hắn hóa thành một đạo cầu vồng, phóng nhanh bay đi, thanh âm từ xa xa truyền tới:
- Ta tình nguyện bị một tôn Thần Minh truy sát, cũng không muốn cùng với ngươi đi mạo hiểm! Chung sư đệ, bản thân ngươi tự giải quyết cho tốt! Không nên lại chọc ra đại sự kiện gì nữa!
Chung Nhạc nhất thời thẹn thùng, gãi gãi đầu lẩm bẩm:
- Ta cũng không phải Mãnh thú Hồng Hoang a, có cần phải phỉ báng ta như thế sao? Ngươi nói có đúng không, Tân Hỏa?
Trong Thức hải của hắn, Tân Hỏa liên tục gật đầu, ngữ khí đĩnh đạc nói:
- Lá gan của con hồng tước cô độc này cũng quá nhỏ một chút! Ta ngược lại cảm thấy lần này ngươi làm rất không tệ, rất hợp khẩu vị của ta!
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động:
- Tân Hỏa nói rất hợp khẩu vị của hắn, đó chính là hành động quá mức nguy hiểm rồi! Thiếu Hạo Chung từng nói, không được học xấu theo Tân Hỏa, lẽ nào ta đã học xấu rồi sao? Xem ra ta quả thật phải hành sự càng thêm cẩn thận, càng thêm khiêm tốn một chút. Bất quá, như đã nói qua, vì sao mỗi lần ta muốn khiêm tốn, lại luôn luôn không khiêm tốn được…
Thiếu niên Chung Sơn thị mang theo đầy bụng nghi hoặc, lướt qua Sơn mạch Liên Vân, tiến về phía Kiếm Môn Đại Hoang. Hắn vừa đi vừa lâm vào trầm tư, trong lòng thầm nghĩ:
- Phải xử lý Nguyệt Hạch và thiếu nữ trong Nguyệt Hạch thế nào đây? Nguyệt Hạch có thể dùng để luyện chế Hồn binh. Ta bây giờ còn chưa có Hồn binh thuộc về chính mình. Bất quá, lần trước lúc ta đi Hiếu Mang Thần Tộc, đã từng mượn cảm ứng Nguyệt Linh, cảm ứng được tôn Nguyệt Thần này. Có thể thấy được, nếu Linh của một Luyện Khí Sĩ là Nguyệt Linh, vậy hắn sẽ có thể cảm ứng được Nguyệt Thần. Nếu lấy Nguyệt Hạch và nàng ra, tất nhiên sẽ bị người của Hiếu Mang Thần Tộc phát hiện. Bất quá, nếu cả đời đều đặt trong cây đèn đồng, cũng không phải là biện pháp…
Hắn không khỏi đau đầu, xử lý Nguyệt Thần như thế nào cũng là một chuyện khó khăn. Tân Hỏa ghé vào lỗ tai hắn, không ngừng đầu độc:
- Đẩy ngã! Đẩy ngã! Lai giống! Lai giống! Thừa dịp hiện tại nàng vẫn chưa tỉnh lại, trước đem gạo nấu thành cơm…
Chương trước Chương tiếp
Loading...