Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 501: Thiếu Hạo Chung (1)
- Cái này…
Trước mắt Chung Nhạc và Bạch Thục Nguyệt nhất thời choáng váng, thất hồn lạc phách nhìn chằm chằm gốc Thần dược đã hóa thành tro này, cơ hồ là khóc không ra nước mắt:
- Chẳng lẽ hỏa lực của Thái Dương Diệu Kim quá mãnh liệt rồi sao?
Mà Tân Hỏa thì bị chọc tức tới mức nổi trận lôi đình, ở trong Thức hải Chung Nhạc không ngừng cuồng nộ:
- Đúng là một tên phá gia chi tử mà! Một gốc Thần dược đang yên đang lành, cứ như vậy bị đốt thành tro!
Đột nhiên, Bạch Thục Nguyệt chợt bật cười nói:
- Vốn dĩ cũng không phải là của chúng ta, cần gì phải nuối tiếc chứ? Chung sư huynh, chúng ta tiếp tục đi!
Chung Nhạc cũng buông xuống tâm thần, mỉm cười nói:
- Lòng dạ sư tỷ thật rộng rãi, Chung mỗ bội phục! Chúng ta tiếp tục!
Ngữ khí Tân Hỏa cực kỳ cảnh giác nói:
- Nhạc tiểu tử, tiểu nha đầu Bạch Trạch thị này cũng là một ả đàn bà phá sản, may mắn là không lấy nàng về nhà! Bằng không, một điểm của cải này của ngươi sẽ bị nàng ta tiêu phí sạch sẽ rồi! Nhiều lắm chỉ có thể nuôi ở bên ngoài, cho nàng một chút, nàng mới có thể bại gia một chút. Chỉ là nếu nàng quậy ồn ào lên thì có chút không tốt lắm, dễ dàng khiến cho hậu cung phát hỏa!
Chung Nhạc lại thử nung chảy Huyền băng đang bao phủ một kiện Hồn binh cấp Cự bá ở gần đó. Không ngờ hỏa lực của Thái Dương Diệu Kim thật sự quá mạnh, Thái Dương Thần Hỏa hừng hực cũng đốt kiện Hồn binh cấp Cự bá trong Huyền băng kia thành tro bụi, cái gì cũng không lưu lại. Loại Thần hỏa này chính là Thái Dương Thần Hỏa trong hạch tâm thái dương, so với Thái Dương Ma Hỏa còn hung mãnh hơn rất nhiều, ngay cả Hồn binh cấp Cự bá cũng không chống đỡ nổi.
Chung Nhạc với Bạch Thục Nguyệt liếc nhìn nhau một cái, cũng không khỏi được nở nụ cười:
- Xem ra, không phải là Thần vật sẽ không có khả năng chịu nổi sự thiêu đốt của Thần hỏa này! Mà thôi, vẫn là lưu lại chút kỷ niệm cho các Luyện Khí Sĩ hậu thế đi tới nơi này a!
Hai người không tiếp tục nỗ lực thu lấy bảo vật trên mặt băng nữa, mà tiếp tục tiến về phía trước. Đi thêm mấy trăm dặm nữa, chỉ thấy Cự bá bị đóng băng phía trước càng lúc càng ít dần. Cuối cùng, hai người đã vượt qua phiến Huyền băng này.
Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, đã thấy mặt băng kéo dài liên miên mấy trăm dặm đã biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là một tấm gương Huyền băng. Tấm gương Huyền băng này treo cao giữa không trung, vừa rồi bọn họ chính là từ trong tấm gương này đi ra.
- Tấm gương này cũng là Thần binh của Bạch hầu, đáng tiếc lại không thể thu lấy!
Chung Nhạc thu hồi ánh mắt. Tấm gương này và Hoa Tuyết Đồ đều là Thần binh không tầm thường, đẳng cấp so với Thánh khí trấn tộc hẳn là chỉ thấp hơn một bậc. Bất quá, hai kiện bảo vật này là một bộ phận phong cấm do Bạch Hầu bố trí lưu lại. Hai kiện bảo vật hoàn toàn gắn chặt vào trong toàn thể phong cấm. Muốn thu lấy chúng, Chung Nhạc không có pháp lực này, mà Bạch Thục Nguyệt lại càng không có.
Hai người lại dõi mắt nhìn về phía trước, sắc mặt Bạch Thục Nguyệt khẽ biến:
- Là Tông chủ đời trước của Bạch Trạch thị ta!
Trong lòng Chung Nhạc cũng khẽ chấn động, thật lâu không nói lời nào. Trước mặt bọn họ là một phiến đại dương băng hỏa bát ngát. Một con Thần thú Bạch Trạch ngàn trượng đã hóa thành băng điêu đứng sừng sững bên trong băng hỏa. Mà ở phía sau con Cự thú Bạch Trạch này còn có từng con từng con Thần thú Bạch Trạch ngàn trượng khác nữa. Ngay cả Thần thú Bạch Trạch cảnh giới Thông Thần Cảnh cũng bị đóng băng trong băng hỏa!
Bạch Thục Nguyệt lẩm bẩm:
- Là các đời Tông chủ của Bạch Trạch thị ta! Xem ra, bọn họ đều là muốn đạt được truyền thừa của Bạch Hầu a! Chỉ là phiến đại dương băng hỏa này thật sự quá hung mãnh, bọn họ cũng không thể thông qua được. Chung sư huynh, ngươi thật có thể đi qua được khu vực băng hỏa này sao?
Chung Nhạc mở ra Thần Nhãn thứ ba, cẩn thận quan sát. Chỉ thấy chuỗi văn lộ Đồ đằng trong băng hỏa kia vô cùng phức tạp, trên không trung còn xuất hiện đủ các loại dị tượng, Thiên Tầng Phàm, Lưu Ly Tháp, Băng Long Chung, Phi Phượng Đỉnh… đủ các loại các dạng bảo vật. Tất cả những bảo vật này đều là do vô số những chuỗi văn lộ Đồ đằng trong suốt đan xen lại tạo thành.
- Tân Hỏa, ngươi có nắm chắc vượt qua nơi này hay không?
Chung Nhạc nghiêm túc hỏi. Tân Hỏa mượn Thần Nhãn của hắn quan sát đại dương băng hỏa một lúc, nói:
- Vượt qua ngược lại có thể, chỉ là có chút hung hiểm. Ta có thể mang theo một mình ngươi vượt qua, nhưng mang theo cô nàng này thì có chút khó khăn rồi. Hơn nữa, ta xem bố trí này của Bạch Hầu không quá giống như muốn lưu lại truyền thừa gì, ngược lại càng giống như là từng vòng từng vòng phong ấn, muốn phong bế cái gì đó vậy. Nếu một mực tiến vào, sợ rằng chưa chắc là một chuyện tốt!
Chung Nhạc trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Nếu đã tới đây rồi, ít nhiều gì cũng phải nhìn một chút!
Tân Hỏa không khuyên hắn nữa, nói:
- Với thần thông phòng ngự trước mắt của ngươi, không thể hoàn toàn phòng ngự được đám chuỗi văn lộ Đồ đằng ở nơi này. Đám chuỗi văn lộ Đồ đằng này hóa thành đủ các loại hình thái bảo vật, chỉ sợ đều có thủ đoạn công kích những bất đồng. Đám Tông chủ Bạch Trạch thị kia chính là chết dưới những công kích này. Muốn đi qua, ít nhất phải có thần thông phòng ngự mạnh hơn một chút! Ngươi còn nhớ cái chuông ta dùng để chống lại công kích của Sa Kỳ Sơn và hai huynh đệ Hạ thị kia không?
Chung Nhạc nhất thời chấn chỉnh tinh thần. Lúc đó Tân Hỏa dùng văn lộ Đồ đằng đan xen lại, tạo thành một cái chuông lớn bán trong suốt, mạnh mẽ ngăn cản công kích của hai vị Thiên sư Võ đạo Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang, lại ngăn cản thần thông của vị Cự bá cảnh giới Thông Thần Cảnh Sa Kỳ Sơn. Từ đầu tới cuối, cái chuông kia cũng không hề bị kích phá hư.
Tân Hỏa nhàn nhạt nói:
- Cái chuông này gọi là Thiếu Hạo Chung, là Hồn binh của Phục Hy Địa Hoàng đời thứ sáu, Phục Hy Thiếu Hạo! Văn lộ Đồ đằng trên Thiếu Hạo Chung chính là một môn thần thông. Chỉ cần nắm giữ được đám văn lộ Đồ đằng này, diễn hóa ra Thiếu Hạo Chung, sẽ có được phòng ngự vô cùng cường hãn. Bất quá, phòng ngự trình độ này còn chưa được, còn cần phải cảm ứng được bản thể Thiếu Hạo Chung chân chính, mượn dùng một bộ phận uy năng của Thiếu Hạo Chung, mới có thể vượt qua được nơi này!
Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, thất thanh nói:
- Thiếu Hạo Chung, Hồn binh của Phục Hy Địa Hoàng đời thứ sáu? Hồn binh của Phục Hy Thiếu Hạo vẫn còn bảo tồn trên thế gian sao? Bất quá, ta thật có thể triệu hoán tới một bộ phận uy năng của Thiếu Hạo Chung sao?
Tân Hỏa cười ha hả, ngữ khí cực kỳ vênh váo nói:
- Đây là tự nhiên! Phục Hy Thiếu Hạo chính là an táng trên Tổ Tinh, Thiếu Hạo Chung tự nhiên cũng nhập thổ theo hắn, trấn thủ Đế lăng. Ngươi cũng là Phục Hy thị, chỉ cần cảm ứng được Thiếu Hạo Chung, đương nhiên là có thể mượn dùng uy năng của nó. Cho dù ngươi mượn không được, không còn có ta sao? Chút mặt mũi này, cái chuông nhỏ kia vẫn là sẽ cho ta!
Trong lòng Chung Nhạc đột nhiên lóe lên, hồ nghi hỏi:
Trước mắt Chung Nhạc và Bạch Thục Nguyệt nhất thời choáng váng, thất hồn lạc phách nhìn chằm chằm gốc Thần dược đã hóa thành tro này, cơ hồ là khóc không ra nước mắt:
- Chẳng lẽ hỏa lực của Thái Dương Diệu Kim quá mãnh liệt rồi sao?
Mà Tân Hỏa thì bị chọc tức tới mức nổi trận lôi đình, ở trong Thức hải Chung Nhạc không ngừng cuồng nộ:
- Đúng là một tên phá gia chi tử mà! Một gốc Thần dược đang yên đang lành, cứ như vậy bị đốt thành tro!
Đột nhiên, Bạch Thục Nguyệt chợt bật cười nói:
- Vốn dĩ cũng không phải là của chúng ta, cần gì phải nuối tiếc chứ? Chung sư huynh, chúng ta tiếp tục đi!
Chung Nhạc cũng buông xuống tâm thần, mỉm cười nói:
- Lòng dạ sư tỷ thật rộng rãi, Chung mỗ bội phục! Chúng ta tiếp tục!
Ngữ khí Tân Hỏa cực kỳ cảnh giác nói:
- Nhạc tiểu tử, tiểu nha đầu Bạch Trạch thị này cũng là một ả đàn bà phá sản, may mắn là không lấy nàng về nhà! Bằng không, một điểm của cải này của ngươi sẽ bị nàng ta tiêu phí sạch sẽ rồi! Nhiều lắm chỉ có thể nuôi ở bên ngoài, cho nàng một chút, nàng mới có thể bại gia một chút. Chỉ là nếu nàng quậy ồn ào lên thì có chút không tốt lắm, dễ dàng khiến cho hậu cung phát hỏa!
Chung Nhạc lại thử nung chảy Huyền băng đang bao phủ một kiện Hồn binh cấp Cự bá ở gần đó. Không ngờ hỏa lực của Thái Dương Diệu Kim thật sự quá mạnh, Thái Dương Thần Hỏa hừng hực cũng đốt kiện Hồn binh cấp Cự bá trong Huyền băng kia thành tro bụi, cái gì cũng không lưu lại. Loại Thần hỏa này chính là Thái Dương Thần Hỏa trong hạch tâm thái dương, so với Thái Dương Ma Hỏa còn hung mãnh hơn rất nhiều, ngay cả Hồn binh cấp Cự bá cũng không chống đỡ nổi.
Chung Nhạc với Bạch Thục Nguyệt liếc nhìn nhau một cái, cũng không khỏi được nở nụ cười:
- Xem ra, không phải là Thần vật sẽ không có khả năng chịu nổi sự thiêu đốt của Thần hỏa này! Mà thôi, vẫn là lưu lại chút kỷ niệm cho các Luyện Khí Sĩ hậu thế đi tới nơi này a!
Hai người không tiếp tục nỗ lực thu lấy bảo vật trên mặt băng nữa, mà tiếp tục tiến về phía trước. Đi thêm mấy trăm dặm nữa, chỉ thấy Cự bá bị đóng băng phía trước càng lúc càng ít dần. Cuối cùng, hai người đã vượt qua phiến Huyền băng này.
Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, đã thấy mặt băng kéo dài liên miên mấy trăm dặm đã biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là một tấm gương Huyền băng. Tấm gương Huyền băng này treo cao giữa không trung, vừa rồi bọn họ chính là từ trong tấm gương này đi ra.
- Tấm gương này cũng là Thần binh của Bạch hầu, đáng tiếc lại không thể thu lấy!
Chung Nhạc thu hồi ánh mắt. Tấm gương này và Hoa Tuyết Đồ đều là Thần binh không tầm thường, đẳng cấp so với Thánh khí trấn tộc hẳn là chỉ thấp hơn một bậc. Bất quá, hai kiện bảo vật này là một bộ phận phong cấm do Bạch Hầu bố trí lưu lại. Hai kiện bảo vật hoàn toàn gắn chặt vào trong toàn thể phong cấm. Muốn thu lấy chúng, Chung Nhạc không có pháp lực này, mà Bạch Thục Nguyệt lại càng không có.
Hai người lại dõi mắt nhìn về phía trước, sắc mặt Bạch Thục Nguyệt khẽ biến:
- Là Tông chủ đời trước của Bạch Trạch thị ta!
Trong lòng Chung Nhạc cũng khẽ chấn động, thật lâu không nói lời nào. Trước mặt bọn họ là một phiến đại dương băng hỏa bát ngát. Một con Thần thú Bạch Trạch ngàn trượng đã hóa thành băng điêu đứng sừng sững bên trong băng hỏa. Mà ở phía sau con Cự thú Bạch Trạch này còn có từng con từng con Thần thú Bạch Trạch ngàn trượng khác nữa. Ngay cả Thần thú Bạch Trạch cảnh giới Thông Thần Cảnh cũng bị đóng băng trong băng hỏa!
Bạch Thục Nguyệt lẩm bẩm:
- Là các đời Tông chủ của Bạch Trạch thị ta! Xem ra, bọn họ đều là muốn đạt được truyền thừa của Bạch Hầu a! Chỉ là phiến đại dương băng hỏa này thật sự quá hung mãnh, bọn họ cũng không thể thông qua được. Chung sư huynh, ngươi thật có thể đi qua được khu vực băng hỏa này sao?
Chung Nhạc mở ra Thần Nhãn thứ ba, cẩn thận quan sát. Chỉ thấy chuỗi văn lộ Đồ đằng trong băng hỏa kia vô cùng phức tạp, trên không trung còn xuất hiện đủ các loại dị tượng, Thiên Tầng Phàm, Lưu Ly Tháp, Băng Long Chung, Phi Phượng Đỉnh… đủ các loại các dạng bảo vật. Tất cả những bảo vật này đều là do vô số những chuỗi văn lộ Đồ đằng trong suốt đan xen lại tạo thành.
- Tân Hỏa, ngươi có nắm chắc vượt qua nơi này hay không?
Chung Nhạc nghiêm túc hỏi. Tân Hỏa mượn Thần Nhãn của hắn quan sát đại dương băng hỏa một lúc, nói:
- Vượt qua ngược lại có thể, chỉ là có chút hung hiểm. Ta có thể mang theo một mình ngươi vượt qua, nhưng mang theo cô nàng này thì có chút khó khăn rồi. Hơn nữa, ta xem bố trí này của Bạch Hầu không quá giống như muốn lưu lại truyền thừa gì, ngược lại càng giống như là từng vòng từng vòng phong ấn, muốn phong bế cái gì đó vậy. Nếu một mực tiến vào, sợ rằng chưa chắc là một chuyện tốt!
Chung Nhạc trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Nếu đã tới đây rồi, ít nhiều gì cũng phải nhìn một chút!
Tân Hỏa không khuyên hắn nữa, nói:
- Với thần thông phòng ngự trước mắt của ngươi, không thể hoàn toàn phòng ngự được đám chuỗi văn lộ Đồ đằng ở nơi này. Đám chuỗi văn lộ Đồ đằng này hóa thành đủ các loại hình thái bảo vật, chỉ sợ đều có thủ đoạn công kích những bất đồng. Đám Tông chủ Bạch Trạch thị kia chính là chết dưới những công kích này. Muốn đi qua, ít nhất phải có thần thông phòng ngự mạnh hơn một chút! Ngươi còn nhớ cái chuông ta dùng để chống lại công kích của Sa Kỳ Sơn và hai huynh đệ Hạ thị kia không?
Chung Nhạc nhất thời chấn chỉnh tinh thần. Lúc đó Tân Hỏa dùng văn lộ Đồ đằng đan xen lại, tạo thành một cái chuông lớn bán trong suốt, mạnh mẽ ngăn cản công kích của hai vị Thiên sư Võ đạo Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang, lại ngăn cản thần thông của vị Cự bá cảnh giới Thông Thần Cảnh Sa Kỳ Sơn. Từ đầu tới cuối, cái chuông kia cũng không hề bị kích phá hư.
Tân Hỏa nhàn nhạt nói:
- Cái chuông này gọi là Thiếu Hạo Chung, là Hồn binh của Phục Hy Địa Hoàng đời thứ sáu, Phục Hy Thiếu Hạo! Văn lộ Đồ đằng trên Thiếu Hạo Chung chính là một môn thần thông. Chỉ cần nắm giữ được đám văn lộ Đồ đằng này, diễn hóa ra Thiếu Hạo Chung, sẽ có được phòng ngự vô cùng cường hãn. Bất quá, phòng ngự trình độ này còn chưa được, còn cần phải cảm ứng được bản thể Thiếu Hạo Chung chân chính, mượn dùng một bộ phận uy năng của Thiếu Hạo Chung, mới có thể vượt qua được nơi này!
Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, thất thanh nói:
- Thiếu Hạo Chung, Hồn binh của Phục Hy Địa Hoàng đời thứ sáu? Hồn binh của Phục Hy Thiếu Hạo vẫn còn bảo tồn trên thế gian sao? Bất quá, ta thật có thể triệu hoán tới một bộ phận uy năng của Thiếu Hạo Chung sao?
Tân Hỏa cười ha hả, ngữ khí cực kỳ vênh váo nói:
- Đây là tự nhiên! Phục Hy Thiếu Hạo chính là an táng trên Tổ Tinh, Thiếu Hạo Chung tự nhiên cũng nhập thổ theo hắn, trấn thủ Đế lăng. Ngươi cũng là Phục Hy thị, chỉ cần cảm ứng được Thiếu Hạo Chung, đương nhiên là có thể mượn dùng uy năng của nó. Cho dù ngươi mượn không được, không còn có ta sao? Chút mặt mũi này, cái chuông nhỏ kia vẫn là sẽ cho ta!
Trong lòng Chung Nhạc đột nhiên lóe lên, hồ nghi hỏi: