Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 476: Cuộc chiến phá cục
Mười một gã cường giả Thần Tộc hình dạng cổ quái, tướng mạo thanh kỳ, bất quá mỗi một gã đều là tồn tại cực kỳ siêu quần bạt tụy, có thể nói đều là Luyện Khí Sĩ tinh anh trong mỗi một cảnh giới.
Thủy Tử An quan hệ rộng rãi, thường xuyên đi du lịch tới các tộc, giúp đỡ những Thần Tộc, Yêu Tộc trẻ tuổi năm xưa còn chưa trưởng thành, đổi lấy từng tấm từng tấm lệnh bài. Có lúc, thậm chí ngay cả Cự bá cũng từng nhận qua ân huệ của hắn. Mà những cường giả Thần Tộc dung mạo khác nhau này, chính là những cường giả Thần Tộc đáp ứng lời mời tới đây.
Lúc trước, Thủy Tử An phi hạc truyền thư, dự định là muốn phá giải tình thế nguy hiểm lúc đó của Chung Nhạc. Bởi vì lúc đó sự tích của Chung Nhạc lan truyền rộng rãi trong Ma Tộc, hắn cho rằng các Đại Thần Tộc tuyệt đối sẽ không buông tha cho Chung Nhạc, sẽ không để cho hắn còn sống rời khỏi Hỏa Đô. Mà tình huống hiện tại sinh biến, viện quân của hắn chạy tới đây, nhưng cũng không cần hộ tống Chung Nhạc rời đi nữa. Trong lòng Chung Nhạc đại hỉ, bái dài một cái, mỉm cười nói:
- Các vị tiền bối tới thật đúng lúc! Vãn bối vừa lúc có chỗ dùng tới các vị tiền bối!
Ánh mắt Cự bá Lục Ngô Thần Tộc chớp động, thấp giọng nói:
- Ngươi cần dùng tới chúng ta? Vậy lệnh bài…
Chung Nhạc trầm giọng nói:
- Chỉ cần việc này đã thành, nhất định sẽ trả lệnh bài lại cho các vị tiền bối! Bây giờ xin các vị tiền bối ẩn giấu hành tích, che lại khuôn mặt, phân tán rời đi, đi tới bên ngoài Hỏa Đô Thành chừng trăm dặm. Đám người vãn bối rất nhanh sẽ hội hợp với các vị tiền bối!
Mười một gã cường giả Thần Tộc này liếc nhìn nhau một cái, phân tán ra, mỗi người tự mình rời đi. Chung Nhạc lại nhìn về phía Anh lão, mỉm cười nói:
- Anh lão, ngươi và Bạch Trấn Bắc tiền bối, ta còn có chuyện khác muốn thỉnh cầu. Thời điểm hành động, vẫn xin hai vị tiền bối thay hình đổi dạng, che lại khuôn mặt!
Sắc mặt Bạch Trấn Bắc lạnh lùng nghiêm nghị, xương cốt trên mặt phát ra thanh âm răng rắc, khuôn mặt rất nhanh đã biến đổi, thậm chí ngay cả chiều cao của thân thể cũng thay đổi, lại lấy ra một tấm lụa đen thuần thục che lại khuôn mặt:
- Anh lão đầu, chúng ta chưa từng gặp nhau!
Anh lão thì lại lạnh lùng nói:
- Lão phu làm việc, trước giờ luôn luôn quang minh lỗi lạc, xưa nay vẫn là dùng diện mạo thật hành sự…
- Chuyện này quan hệ cực lớn, cần phải giết vào Tiểu Hư Không, có thể vì vậy mà đắc tội ba Đại Thần Tộc Trọng Lê, Hiếu Mang và Côn Bằng, còn có thể đắc tội Sa Kỳ Sơn nữa!
Chung Nhạc hảo tâm nhắc nhở. Anh lão nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, thoáng chần chừ một chút, nhục thân cũng bắt đầu biến hóa, trở nên vừa mập vừa lùn, khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, cũng lấy ra một tấm lụa đen che mặt.
Chung Nhạc nhìn về phía Xích Tuyết. Xích Tuyết nhấp nháy mắt, thấp giọng cười nói:
- Ngươi yên tâm! Ta sẽ không mật báo đâu! Ta còn muốn dẫn đám người Anh lão trở về Côn Lôn nữa. Bất quá, xem như trao đổi, ngươi ít nhất phải đáp ứng ta một điều kiện!
- Ngươi nói đi!
Chung Nhạc nghiêm mặt nói. Xích Tuyết lấy ra một cây nhang nhét vào trong tay hắn, sau đó nắm tay Anh Nữ nhảy nhảy nhót nhót rời đi, cười khanh khách nói:
- Ngươi ít nhất phải tới Côn Lôn thăm ta và Anh Nữ! Ngươi tới Tây Hoang, tìm tới Thiên Sơn, ở trên đỉnh Thiên Sơn đốt cây nhang này lên, môn hộ Côn Lôn ta sẽ liền mở ra, tiếp dẫn ngươi đi qua!
Anh Nữ quay đầu lại, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Chung ca ca, nhất định phải nhớ tới thăm ta a!
Chung Nhạc nhận lấy cây nhang này, nhìn theo bóng lưng hai nữ đi xa, trầm ngâm trong chốc lát. Quân Tư Tà tiến lên một bước, Chung Nhạc nhất thời lấy lại bình tĩnh, tế khởi kim kiếm bằng vũ, bay vào trong cây đèn đồng, khều Thanh Long Vân Văn Kỳ ra, đưa cho Quân Tư Tà, thấp giọng nói:
- Môn chủ cất thứ này đi!
Quân Tư Tà vội vàng thu tấm Thần kỳ vào trong Bí cảnh Nguyên Thần chính mình, lo lắng Thần uy ngoại tiết, kinh động cường giả trong Hỏa Đô, nói:
- Sư đệ, ngươi lấy lá cờ này ra, rốt cuộc là có ý gì?
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, thấp giọng nói:
- Anh lão và Bạch Trấn Bắc tiền bối giết vào Tiểu Hư Không trước, giải cứu Thủy Trưởng lão, ngươi sau đó cũng tiến vào. Sau khi tiến vào Tiểu Hư Không, ngươi không cần tiến vào Lang Gia Bảng, mà là thôi động toàn bộ pháp lực huy động lá cờ này, càng mạnh càng tốt. Những chuyện còn lại, ngươi cái gì cũng mặc kệ đừng quản tới!
Trong lòng Quân Tư Tà nghi hoặc, cũng không hiểu ý hắn. Chung Nhạc lại nhìn về phía Anh lão và Bạch Trấn Bắc, thấp giọng nói:
- Hai vị xem tín hiệu của ta. Chỉ đợi khi phía Bắc có Thần uy xung thiên, các ngươi lập tức tiến vào Tiểu Hư Không, chỉ cần đánh trọng thương những cường giả vây công Thủy Trưởng lão là được. Nhớ là phát động đánh lén, tốc chiến tốc thắng! Sau khi đánh trọng thương bọn họ, các ngươi lập tức rời đi, một khắc cũng không được dừng lại, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Hỏa Đô!
Sắc mặt hai vị lão giả cũng trở nên ngưng trọng, cùng với Quân Tư Tà trước sau rời đi. Chung Nhạc nhìn về phía Khâu Cấm Nhi, thấp giọng nói:
- Cấm Nhi, ngươi đưa tin cho Kiếm Môn, nói Phương Kiếm Các sư huynh đích thân đi tiếp ứng các ngươi. Ngươi cùng với đám người Tả sư huynh, Điền sư huynh lập tức rời khỏi Hỏa Đô đi!
Khâu Cấm Nhi lo lắng hỏi:
- Còn ngươi thì sao?
Chung Nhạc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Ta chờ một chút nữa mới đi. Ngươi yên tâm! Ma Tộc sóng to gió lớn gì ta cũng đều vượt qua được, càng huống chi là Trọng Lê Thần Tộc?
Khâu Cấm Nhi lập tức lấy ra Đồ Đằng Trụ, đưa tin cho Kiếm Môn, tiếp theo hội hợp với đám người Tả Tương Sinh, Điền Duyên Tông. Đám người Kiếm Môn lập tức rời khỏi thành trở về Đại Hoang.
Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm một tiếng. Hiện tại bên cạnh hắn đã không còn một bóng người, hiếm thấy được yên tĩnh trong chốc lát. Hắn bắt đầu bình thản tự tại đi dạo các nơi trong thành, chờ đợi đám người Khâu Cấm Nhi, Điền Duyên Tông đi xa một chút.
Hiện tại lo lắng duy nhất của hắn chính là an nguy của đám người Khâu Cấm Nhi. Nếu lập tức phát động tại thời điểm này, Trọng Lê Thần Tộc, cái Thần Tộc hùng bá Nam Hoang này tức giận, tiến hành đuổi giết, vậy đám người Khâu Cấm Nhi, Tả Tương Sinh rất khó có thể chạy thoát. Cho nên, hắn chỉ có thể tận lực chờ đợi đám người Khâu Cấm Nhi đi xa một chút, đi càng xa càng tốt.
- Chung lão đệ!
Đột nhiên, Giao Thanh Đồ từ phía sau tiến lên, đi tới bên cạnh Chung Nhạc, sánh vai đi song song với hắn, mỉm cười nói:
- Sau khi đánh một trận với Long Nhạc, Chung lão đệ rất là nhàn nhã a!
Chung Nhạc hỏi:
- Thanh Đồ huynh có gì chỉ giáo?
- Tự nhiên là muốn thỉnh giáo!
Theo bước chân Giao Thanh Đồ hạ xuống, khí thế toàn thân hắn cũng càng lúc càng mạnh hơn, mỉm cười nói:
- Ta đã leo lên Thần Thoại Bảng, xếp tại thứ hai từ dưới đếm lên, ngươi xếp tại thứ nhất từ dưới đếm lên. Lẽ nào Chung sư huynh cũng không hiếu kỳ, giữa ngươi và ta tới cùng là ai mạnh ai yếu sao?
Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Ta mạnh ngươi yếu, ta còn hiếu kỳ cái gì? Thanh Đồ huynh, đọ sức giữa ngươi và ta rất sớm cũng đã kết thúc rồi. Ta còn có việc bận…
Ánh mắt Giao Thanh Đồ bùng phát hung quang, cười ha hả, nói:
- Ta lại không thấy như vậy! Nếu bản lĩnh chỉ bằng vào cái miệng đã có thể phân ra thắng bại, còn cần nắm tay làm gì? Luận bàn trên Võ Thần Đài chỉ là trò đùa, Luyện Khí Sĩ đẳng cấp giống như chúng ta, tự nhiên là phải ở địa phương trống trải mới có thể đại triển quyền cước được!
Hắn đột nhiên bay thẳng lên không trung, hóa thành một đạo thanh quang phóng nhanh đi, bay ra khỏi Hỏa Đô Thành, cao giọng nói:
- Chung Sơn thị, ta ở ngoài thành đợi ngươi!
Chung Nhạc khẽ nhíu mày, chỉ nghe trong Hỏa Đô Thành một mảnh xôn xao:
- Lại xảy ra chuyện gì? Giao thị Long Tộc Giao Thanh Đồ khiêu chiến với Kiếm Ma Chung Sơn thị?
- Đó là cái gì? Hư ảnh Cửu Long!
- Là hư ảnh Lôi Trạch Thần Long!
- Giao Thanh Đồ leo lên Thần Thoại Bảng, bài danh so với Chung Sơn thị còn cao hơn một bậc, sẽ lại là một trận long tranh hổ đấu nữa a!
- …
Không ít Luyện Khí Sĩ nhao nhao bay ra ngoài thành. Trong lòng Chung Nhạc thì lại cực kỳ phẫn nộ:
- Ta hiện tại không rảnh chơi đùa với ngươi, ta còn có đại sự phải làm, ngươi lại hết lần này tới lần khác ngay tại thời điểm này khiêu chiến ta, thật không biết chọn thời gian!
Ngoài thành, sau lưng Giao Thanh Đồ hiện ra hư ảnh Lôi Trạch Thần Long, khí thế cường đại không gì sánh được, so với Long Nhạc thậm chí còn hung mãnh, bá đạo hơn, khí diễm không ai bì nổi, thanh âm giống như Thần Long rống lớn:
- Chung Sơn thị, mau mau ra đây đánh một trận với ta!
Giữa không trung, lôi đình vẫn vũ cuồn cuộn, vậy mà hiện ra lôi vân khủng bố như Lôi kiếp vậy. Hiển nhiên Giao Thanh Đồ tu luyện truyền thừa Tổ Long đã có thành tựu kinh người, thậm chí có thể từ trên thiên không triệu hoán ra hư ảnh Lôi Trạch Thần Long, giúp tăng cường thực lực của chính mình. Càng lúc có càng nhiều Luyện Khí Sĩ bị hắn kinh động, nhao nhao bay lên, chạy ra ngoại thành.
Nhưng Chung Nhạc lại không chút cử động, vẫn như cũ tiếp tục ở trong thành chờ đợi. Ngoài thành, thanh âm khiêu chiến của Giao Thanh Đồ không ngừng truyền tới, Chung Nhạc chỉ là đơn giản leo lên thành lâu Hỏa Đô Thành, ngồi yên ở nơi đó, mặc cho Giao Thanh Đồ khiêu chiến như thế nào cũng không chút cử động.
o0o
Mà lúc này, trong bàn tay của Thần tượng Hạ Hầu, bên trong Linh của thân thể Thần Nhân Võ đạo, đám Cự bá Sa Kỳ Sơn, Hạ Tông chủ cùng nhau tiến vào Bí cảnh, quan sát tòa Đại trận Truyền tống liên thông với Mộc Diệu Tinh này. Chỉ thấy tòa đại trận mênh mông hơn trăm dặm này gần như đã hoàn thành, hàng trăm cường giả Trọng Lê Thần Tộc đang không ngừng gia cố văn lộ Đồ đằng.
- Hiện tại chỉ còn thiếu mỗi Tinh bàn nữa thôi!
Chúc Dung Nhan Khâm nhìn về phía Sa Kỳ Sơn, mỉm cười nói:
- Sa tiên sinh, chỉ đợi sau khi đại trận hoàn thành, chỉ cần gắn Tinh bàn vào trong đại trận, kích hoạt đại trận, Côn Bằng Thần Tộc sẽ có thể thông qua trận này, quay về Tổ Tinh rồi. Xin hỏi Sa tiên sinh, vị cường giả Côn Bằng Thần Tộc sau lưng ngươi kia rốt cuộc là ai?
Sa Kỳ Sơn khẽ mỉm cười, nói:
- Là Lão tổ tông của Côn Bằng Thần Tộc, tồn tại đã chế tạo ra Thần Dực Đao, lão quái vật tề danh với Hạ Hầu, cường giả cấp Thần Hầu!
Đám Cự bá nhất thời kinh hãi một trận. Đột nhiên, Hạ Trọng Tấn chợt đi tới, trên mặt lộ ra dị sắc, nói:
- Phong lão đệ, ngươi bảo ta quan sát động tĩnh của Chung Sơn thị, nhìn xem hắn có dị thường gì không. Hiện tại hắn quả thật có chút dị thường! Vừa rồi hắn gặp mặt mấy lão giả kỳ quái, chỉ đàm luận trong chốc lát, sau đó lại cùng với một nữ tử tự xưng là Bắc Hải Y Cốc đàm luận một phen, cuối cùng đám Luyện Khí Sĩ này đều nhao nhao rời đi. Chung Sơn thị cũng để cho đám người Tả Tương Sinh quay về Kiếm Môn. Bất quá, bản thân hắn thì lưu lại. Hiện tại Giao Thanh Đồ đang khiêu chiến hắn, muốn đánh một trận ở ngoài thành. Nhưng cổ quái chính là, Chung Sơn thị lại không có ứng chiến, mà cứ ngồi trên thành lâu, mặc cho Giao Thanh Đồ khiêu chiến như thế nào, hắn cũng không đứng dậy ứng chiến!
Phong Vô Kỵ vô cùng kinh ngạc, nói:
- Hắn từng tán gẫu qua với một đám lão gia hỏa cổ quái? Giao Thanh Đồ khiêu chiến, hắn lại chỉ ngồi trên thành lâu không chịu ứng chiến? Hắn đây là đang kéo dài thời gian! Hắn kéo dài thời gian là muốn mưu đồ chuyện gì? Để ta đi ra xem một chút!
Hạ Tông chủ mỉm cười nói:
- Phong lão đệ, ngươi quá cẩn thận rồi! Chung Sơn thị thì có cái gì đáng phải để ý chứ? Chỉ là một con kiến hôi mà thôi, ta ngươi nhấc tay liền có thể diệt. Hiện tại Đại trận Truyền tống sắp sửa hoàn thành, vẫn là lưu lại chứng kiến khoảnh khắc này đi thôi!
Phong Vô Kỵ đứng dậy đi ra ngoài, lắc đầu nói:
- Hắn đang phá cục của ta, không thể không tra xé một phen! Có các vị chủ trì đại trận, ta lưu lại chỗ này cũng không có bao nhiêu tác dụng. Ta đi một lát sẽ trở lại ngay, xem hắn rốt cuộc đang làm cái gì!
o0o
Trên thành lâu, trong lòng Chung Nhạc đột nhiên nghiêm nghị, cảm ứng được có ba cặp mắt rơi xuống trên người chính mình, rất có cảm giác xâm lược, dường như muốn nhìn xuyên thấu triệt hắn, muốn nhìn thấu lai lịch của hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Phong Vô Kỵ đang đứng trên lòng bàn tay Thần tượng Hạ Hầu. Phong Vô Kỵ cũng không hiện ra ba đầu, chỉ là một cặp mắt nhìn chằm chằm về phía hắn, nhưng hắn lại rõ ràng cảm giác được có sáu con mắt đang nhìn chăm chú vào chính mình.
Ánh mắt hai người va chạm với nhau, Phong Vô Kỵ khẽ mỉm cười, đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên Chung Nhạc chợt đứng bật dậy, hai mắt càng lúc càng sáng ngời, trong lồng ngực dâng trào hào khí kích động, trong lòng thầm nghĩ:
- Phong Vô Kỵ, rốt cuộc có thể đấu một trận với ngươi rồi! Hôm nay, ta mượn tay người khác phá cục của ngươi, tương lai, ta sẽ đích thân so tài với ngươi, luận một trận xem ai thắng ai bại!
Thân hình hắn lao thẳng lên, ở giữa không trung hóa thành một đạo lưu quang, lao thẳng về phía Giao Thanh Đồ đang cao giọng khiêu chiến ở ngoài thành.
Oanh!
Sau người hắn sáu luân đều mở ra, thân hình đại biến, hóa thành chân thân Phục Hy, Thần Nhân Phục Hy cao tới ba mươi sáu trượng, khí huyết cuồng bạo, xông thẳng lên giữa không trung, đánh dạt hết thảy lôi vân Lôi kiếp trên thiên không.
- Thần Ma Dịch!
Thần Ma Thái Cực Đồ ầm ầm mở ra, oanh kích một ấn về phía Giao Thanh Đồ. Phiến núi rừng trước Hỏa Đô Thành đột nhiên bay lên, ngay cả dòng sông cũng bị lực lượng khổng lồ hất cho bay phiêu phù giữa không trung.
Giao Thanh Đồ rống giận một tiếng, bị một chưởng đánh bay, thân thể không ngừng lăn lộn, té xuống cách đó mười mấy dặm, đập vào trong một ngọn đại sơn. Ngọn đại sơn kia phát ra thanh âm răng rắc răng rắc, trong lúc bất chợt chia năm xẻ bảy, đè ép Giao Thanh Đồ dưới đống đá núi đổ nát.
Chung Nhạc đột nhiên hóa thành một con Tam Túc Kim Ô, phá không bay đi, lao thẳng tới ngoài trăm dặm, đáp xuống bên cạnh mười một vị quái nhân che mặt.
- Thần Dực Đao, đi ra!
Thủy Tử An quan hệ rộng rãi, thường xuyên đi du lịch tới các tộc, giúp đỡ những Thần Tộc, Yêu Tộc trẻ tuổi năm xưa còn chưa trưởng thành, đổi lấy từng tấm từng tấm lệnh bài. Có lúc, thậm chí ngay cả Cự bá cũng từng nhận qua ân huệ của hắn. Mà những cường giả Thần Tộc dung mạo khác nhau này, chính là những cường giả Thần Tộc đáp ứng lời mời tới đây.
Lúc trước, Thủy Tử An phi hạc truyền thư, dự định là muốn phá giải tình thế nguy hiểm lúc đó của Chung Nhạc. Bởi vì lúc đó sự tích của Chung Nhạc lan truyền rộng rãi trong Ma Tộc, hắn cho rằng các Đại Thần Tộc tuyệt đối sẽ không buông tha cho Chung Nhạc, sẽ không để cho hắn còn sống rời khỏi Hỏa Đô. Mà tình huống hiện tại sinh biến, viện quân của hắn chạy tới đây, nhưng cũng không cần hộ tống Chung Nhạc rời đi nữa. Trong lòng Chung Nhạc đại hỉ, bái dài một cái, mỉm cười nói:
- Các vị tiền bối tới thật đúng lúc! Vãn bối vừa lúc có chỗ dùng tới các vị tiền bối!
Ánh mắt Cự bá Lục Ngô Thần Tộc chớp động, thấp giọng nói:
- Ngươi cần dùng tới chúng ta? Vậy lệnh bài…
Chung Nhạc trầm giọng nói:
- Chỉ cần việc này đã thành, nhất định sẽ trả lệnh bài lại cho các vị tiền bối! Bây giờ xin các vị tiền bối ẩn giấu hành tích, che lại khuôn mặt, phân tán rời đi, đi tới bên ngoài Hỏa Đô Thành chừng trăm dặm. Đám người vãn bối rất nhanh sẽ hội hợp với các vị tiền bối!
Mười một gã cường giả Thần Tộc này liếc nhìn nhau một cái, phân tán ra, mỗi người tự mình rời đi. Chung Nhạc lại nhìn về phía Anh lão, mỉm cười nói:
- Anh lão, ngươi và Bạch Trấn Bắc tiền bối, ta còn có chuyện khác muốn thỉnh cầu. Thời điểm hành động, vẫn xin hai vị tiền bối thay hình đổi dạng, che lại khuôn mặt!
Sắc mặt Bạch Trấn Bắc lạnh lùng nghiêm nghị, xương cốt trên mặt phát ra thanh âm răng rắc, khuôn mặt rất nhanh đã biến đổi, thậm chí ngay cả chiều cao của thân thể cũng thay đổi, lại lấy ra một tấm lụa đen thuần thục che lại khuôn mặt:
- Anh lão đầu, chúng ta chưa từng gặp nhau!
Anh lão thì lại lạnh lùng nói:
- Lão phu làm việc, trước giờ luôn luôn quang minh lỗi lạc, xưa nay vẫn là dùng diện mạo thật hành sự…
- Chuyện này quan hệ cực lớn, cần phải giết vào Tiểu Hư Không, có thể vì vậy mà đắc tội ba Đại Thần Tộc Trọng Lê, Hiếu Mang và Côn Bằng, còn có thể đắc tội Sa Kỳ Sơn nữa!
Chung Nhạc hảo tâm nhắc nhở. Anh lão nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, thoáng chần chừ một chút, nhục thân cũng bắt đầu biến hóa, trở nên vừa mập vừa lùn, khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, cũng lấy ra một tấm lụa đen che mặt.
Chung Nhạc nhìn về phía Xích Tuyết. Xích Tuyết nhấp nháy mắt, thấp giọng cười nói:
- Ngươi yên tâm! Ta sẽ không mật báo đâu! Ta còn muốn dẫn đám người Anh lão trở về Côn Lôn nữa. Bất quá, xem như trao đổi, ngươi ít nhất phải đáp ứng ta một điều kiện!
- Ngươi nói đi!
Chung Nhạc nghiêm mặt nói. Xích Tuyết lấy ra một cây nhang nhét vào trong tay hắn, sau đó nắm tay Anh Nữ nhảy nhảy nhót nhót rời đi, cười khanh khách nói:
- Ngươi ít nhất phải tới Côn Lôn thăm ta và Anh Nữ! Ngươi tới Tây Hoang, tìm tới Thiên Sơn, ở trên đỉnh Thiên Sơn đốt cây nhang này lên, môn hộ Côn Lôn ta sẽ liền mở ra, tiếp dẫn ngươi đi qua!
Anh Nữ quay đầu lại, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Chung ca ca, nhất định phải nhớ tới thăm ta a!
Chung Nhạc nhận lấy cây nhang này, nhìn theo bóng lưng hai nữ đi xa, trầm ngâm trong chốc lát. Quân Tư Tà tiến lên một bước, Chung Nhạc nhất thời lấy lại bình tĩnh, tế khởi kim kiếm bằng vũ, bay vào trong cây đèn đồng, khều Thanh Long Vân Văn Kỳ ra, đưa cho Quân Tư Tà, thấp giọng nói:
- Môn chủ cất thứ này đi!
Quân Tư Tà vội vàng thu tấm Thần kỳ vào trong Bí cảnh Nguyên Thần chính mình, lo lắng Thần uy ngoại tiết, kinh động cường giả trong Hỏa Đô, nói:
- Sư đệ, ngươi lấy lá cờ này ra, rốt cuộc là có ý gì?
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, thấp giọng nói:
- Anh lão và Bạch Trấn Bắc tiền bối giết vào Tiểu Hư Không trước, giải cứu Thủy Trưởng lão, ngươi sau đó cũng tiến vào. Sau khi tiến vào Tiểu Hư Không, ngươi không cần tiến vào Lang Gia Bảng, mà là thôi động toàn bộ pháp lực huy động lá cờ này, càng mạnh càng tốt. Những chuyện còn lại, ngươi cái gì cũng mặc kệ đừng quản tới!
Trong lòng Quân Tư Tà nghi hoặc, cũng không hiểu ý hắn. Chung Nhạc lại nhìn về phía Anh lão và Bạch Trấn Bắc, thấp giọng nói:
- Hai vị xem tín hiệu của ta. Chỉ đợi khi phía Bắc có Thần uy xung thiên, các ngươi lập tức tiến vào Tiểu Hư Không, chỉ cần đánh trọng thương những cường giả vây công Thủy Trưởng lão là được. Nhớ là phát động đánh lén, tốc chiến tốc thắng! Sau khi đánh trọng thương bọn họ, các ngươi lập tức rời đi, một khắc cũng không được dừng lại, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Hỏa Đô!
Sắc mặt hai vị lão giả cũng trở nên ngưng trọng, cùng với Quân Tư Tà trước sau rời đi. Chung Nhạc nhìn về phía Khâu Cấm Nhi, thấp giọng nói:
- Cấm Nhi, ngươi đưa tin cho Kiếm Môn, nói Phương Kiếm Các sư huynh đích thân đi tiếp ứng các ngươi. Ngươi cùng với đám người Tả sư huynh, Điền sư huynh lập tức rời khỏi Hỏa Đô đi!
Khâu Cấm Nhi lo lắng hỏi:
- Còn ngươi thì sao?
Chung Nhạc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Ta chờ một chút nữa mới đi. Ngươi yên tâm! Ma Tộc sóng to gió lớn gì ta cũng đều vượt qua được, càng huống chi là Trọng Lê Thần Tộc?
Khâu Cấm Nhi lập tức lấy ra Đồ Đằng Trụ, đưa tin cho Kiếm Môn, tiếp theo hội hợp với đám người Tả Tương Sinh, Điền Duyên Tông. Đám người Kiếm Môn lập tức rời khỏi thành trở về Đại Hoang.
Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm một tiếng. Hiện tại bên cạnh hắn đã không còn một bóng người, hiếm thấy được yên tĩnh trong chốc lát. Hắn bắt đầu bình thản tự tại đi dạo các nơi trong thành, chờ đợi đám người Khâu Cấm Nhi, Điền Duyên Tông đi xa một chút.
Hiện tại lo lắng duy nhất của hắn chính là an nguy của đám người Khâu Cấm Nhi. Nếu lập tức phát động tại thời điểm này, Trọng Lê Thần Tộc, cái Thần Tộc hùng bá Nam Hoang này tức giận, tiến hành đuổi giết, vậy đám người Khâu Cấm Nhi, Tả Tương Sinh rất khó có thể chạy thoát. Cho nên, hắn chỉ có thể tận lực chờ đợi đám người Khâu Cấm Nhi đi xa một chút, đi càng xa càng tốt.
- Chung lão đệ!
Đột nhiên, Giao Thanh Đồ từ phía sau tiến lên, đi tới bên cạnh Chung Nhạc, sánh vai đi song song với hắn, mỉm cười nói:
- Sau khi đánh một trận với Long Nhạc, Chung lão đệ rất là nhàn nhã a!
Chung Nhạc hỏi:
- Thanh Đồ huynh có gì chỉ giáo?
- Tự nhiên là muốn thỉnh giáo!
Theo bước chân Giao Thanh Đồ hạ xuống, khí thế toàn thân hắn cũng càng lúc càng mạnh hơn, mỉm cười nói:
- Ta đã leo lên Thần Thoại Bảng, xếp tại thứ hai từ dưới đếm lên, ngươi xếp tại thứ nhất từ dưới đếm lên. Lẽ nào Chung sư huynh cũng không hiếu kỳ, giữa ngươi và ta tới cùng là ai mạnh ai yếu sao?
Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Ta mạnh ngươi yếu, ta còn hiếu kỳ cái gì? Thanh Đồ huynh, đọ sức giữa ngươi và ta rất sớm cũng đã kết thúc rồi. Ta còn có việc bận…
Ánh mắt Giao Thanh Đồ bùng phát hung quang, cười ha hả, nói:
- Ta lại không thấy như vậy! Nếu bản lĩnh chỉ bằng vào cái miệng đã có thể phân ra thắng bại, còn cần nắm tay làm gì? Luận bàn trên Võ Thần Đài chỉ là trò đùa, Luyện Khí Sĩ đẳng cấp giống như chúng ta, tự nhiên là phải ở địa phương trống trải mới có thể đại triển quyền cước được!
Hắn đột nhiên bay thẳng lên không trung, hóa thành một đạo thanh quang phóng nhanh đi, bay ra khỏi Hỏa Đô Thành, cao giọng nói:
- Chung Sơn thị, ta ở ngoài thành đợi ngươi!
Chung Nhạc khẽ nhíu mày, chỉ nghe trong Hỏa Đô Thành một mảnh xôn xao:
- Lại xảy ra chuyện gì? Giao thị Long Tộc Giao Thanh Đồ khiêu chiến với Kiếm Ma Chung Sơn thị?
- Đó là cái gì? Hư ảnh Cửu Long!
- Là hư ảnh Lôi Trạch Thần Long!
- Giao Thanh Đồ leo lên Thần Thoại Bảng, bài danh so với Chung Sơn thị còn cao hơn một bậc, sẽ lại là một trận long tranh hổ đấu nữa a!
- …
Không ít Luyện Khí Sĩ nhao nhao bay ra ngoài thành. Trong lòng Chung Nhạc thì lại cực kỳ phẫn nộ:
- Ta hiện tại không rảnh chơi đùa với ngươi, ta còn có đại sự phải làm, ngươi lại hết lần này tới lần khác ngay tại thời điểm này khiêu chiến ta, thật không biết chọn thời gian!
Ngoài thành, sau lưng Giao Thanh Đồ hiện ra hư ảnh Lôi Trạch Thần Long, khí thế cường đại không gì sánh được, so với Long Nhạc thậm chí còn hung mãnh, bá đạo hơn, khí diễm không ai bì nổi, thanh âm giống như Thần Long rống lớn:
- Chung Sơn thị, mau mau ra đây đánh một trận với ta!
Giữa không trung, lôi đình vẫn vũ cuồn cuộn, vậy mà hiện ra lôi vân khủng bố như Lôi kiếp vậy. Hiển nhiên Giao Thanh Đồ tu luyện truyền thừa Tổ Long đã có thành tựu kinh người, thậm chí có thể từ trên thiên không triệu hoán ra hư ảnh Lôi Trạch Thần Long, giúp tăng cường thực lực của chính mình. Càng lúc có càng nhiều Luyện Khí Sĩ bị hắn kinh động, nhao nhao bay lên, chạy ra ngoại thành.
Nhưng Chung Nhạc lại không chút cử động, vẫn như cũ tiếp tục ở trong thành chờ đợi. Ngoài thành, thanh âm khiêu chiến của Giao Thanh Đồ không ngừng truyền tới, Chung Nhạc chỉ là đơn giản leo lên thành lâu Hỏa Đô Thành, ngồi yên ở nơi đó, mặc cho Giao Thanh Đồ khiêu chiến như thế nào cũng không chút cử động.
o0o
Mà lúc này, trong bàn tay của Thần tượng Hạ Hầu, bên trong Linh của thân thể Thần Nhân Võ đạo, đám Cự bá Sa Kỳ Sơn, Hạ Tông chủ cùng nhau tiến vào Bí cảnh, quan sát tòa Đại trận Truyền tống liên thông với Mộc Diệu Tinh này. Chỉ thấy tòa đại trận mênh mông hơn trăm dặm này gần như đã hoàn thành, hàng trăm cường giả Trọng Lê Thần Tộc đang không ngừng gia cố văn lộ Đồ đằng.
- Hiện tại chỉ còn thiếu mỗi Tinh bàn nữa thôi!
Chúc Dung Nhan Khâm nhìn về phía Sa Kỳ Sơn, mỉm cười nói:
- Sa tiên sinh, chỉ đợi sau khi đại trận hoàn thành, chỉ cần gắn Tinh bàn vào trong đại trận, kích hoạt đại trận, Côn Bằng Thần Tộc sẽ có thể thông qua trận này, quay về Tổ Tinh rồi. Xin hỏi Sa tiên sinh, vị cường giả Côn Bằng Thần Tộc sau lưng ngươi kia rốt cuộc là ai?
Sa Kỳ Sơn khẽ mỉm cười, nói:
- Là Lão tổ tông của Côn Bằng Thần Tộc, tồn tại đã chế tạo ra Thần Dực Đao, lão quái vật tề danh với Hạ Hầu, cường giả cấp Thần Hầu!
Đám Cự bá nhất thời kinh hãi một trận. Đột nhiên, Hạ Trọng Tấn chợt đi tới, trên mặt lộ ra dị sắc, nói:
- Phong lão đệ, ngươi bảo ta quan sát động tĩnh của Chung Sơn thị, nhìn xem hắn có dị thường gì không. Hiện tại hắn quả thật có chút dị thường! Vừa rồi hắn gặp mặt mấy lão giả kỳ quái, chỉ đàm luận trong chốc lát, sau đó lại cùng với một nữ tử tự xưng là Bắc Hải Y Cốc đàm luận một phen, cuối cùng đám Luyện Khí Sĩ này đều nhao nhao rời đi. Chung Sơn thị cũng để cho đám người Tả Tương Sinh quay về Kiếm Môn. Bất quá, bản thân hắn thì lưu lại. Hiện tại Giao Thanh Đồ đang khiêu chiến hắn, muốn đánh một trận ở ngoài thành. Nhưng cổ quái chính là, Chung Sơn thị lại không có ứng chiến, mà cứ ngồi trên thành lâu, mặc cho Giao Thanh Đồ khiêu chiến như thế nào, hắn cũng không đứng dậy ứng chiến!
Phong Vô Kỵ vô cùng kinh ngạc, nói:
- Hắn từng tán gẫu qua với một đám lão gia hỏa cổ quái? Giao Thanh Đồ khiêu chiến, hắn lại chỉ ngồi trên thành lâu không chịu ứng chiến? Hắn đây là đang kéo dài thời gian! Hắn kéo dài thời gian là muốn mưu đồ chuyện gì? Để ta đi ra xem một chút!
Hạ Tông chủ mỉm cười nói:
- Phong lão đệ, ngươi quá cẩn thận rồi! Chung Sơn thị thì có cái gì đáng phải để ý chứ? Chỉ là một con kiến hôi mà thôi, ta ngươi nhấc tay liền có thể diệt. Hiện tại Đại trận Truyền tống sắp sửa hoàn thành, vẫn là lưu lại chứng kiến khoảnh khắc này đi thôi!
Phong Vô Kỵ đứng dậy đi ra ngoài, lắc đầu nói:
- Hắn đang phá cục của ta, không thể không tra xé một phen! Có các vị chủ trì đại trận, ta lưu lại chỗ này cũng không có bao nhiêu tác dụng. Ta đi một lát sẽ trở lại ngay, xem hắn rốt cuộc đang làm cái gì!
o0o
Trên thành lâu, trong lòng Chung Nhạc đột nhiên nghiêm nghị, cảm ứng được có ba cặp mắt rơi xuống trên người chính mình, rất có cảm giác xâm lược, dường như muốn nhìn xuyên thấu triệt hắn, muốn nhìn thấu lai lịch của hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Phong Vô Kỵ đang đứng trên lòng bàn tay Thần tượng Hạ Hầu. Phong Vô Kỵ cũng không hiện ra ba đầu, chỉ là một cặp mắt nhìn chằm chằm về phía hắn, nhưng hắn lại rõ ràng cảm giác được có sáu con mắt đang nhìn chăm chú vào chính mình.
Ánh mắt hai người va chạm với nhau, Phong Vô Kỵ khẽ mỉm cười, đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên Chung Nhạc chợt đứng bật dậy, hai mắt càng lúc càng sáng ngời, trong lồng ngực dâng trào hào khí kích động, trong lòng thầm nghĩ:
- Phong Vô Kỵ, rốt cuộc có thể đấu một trận với ngươi rồi! Hôm nay, ta mượn tay người khác phá cục của ngươi, tương lai, ta sẽ đích thân so tài với ngươi, luận một trận xem ai thắng ai bại!
Thân hình hắn lao thẳng lên, ở giữa không trung hóa thành một đạo lưu quang, lao thẳng về phía Giao Thanh Đồ đang cao giọng khiêu chiến ở ngoài thành.
Oanh!
Sau người hắn sáu luân đều mở ra, thân hình đại biến, hóa thành chân thân Phục Hy, Thần Nhân Phục Hy cao tới ba mươi sáu trượng, khí huyết cuồng bạo, xông thẳng lên giữa không trung, đánh dạt hết thảy lôi vân Lôi kiếp trên thiên không.
- Thần Ma Dịch!
Thần Ma Thái Cực Đồ ầm ầm mở ra, oanh kích một ấn về phía Giao Thanh Đồ. Phiến núi rừng trước Hỏa Đô Thành đột nhiên bay lên, ngay cả dòng sông cũng bị lực lượng khổng lồ hất cho bay phiêu phù giữa không trung.
Giao Thanh Đồ rống giận một tiếng, bị một chưởng đánh bay, thân thể không ngừng lăn lộn, té xuống cách đó mười mấy dặm, đập vào trong một ngọn đại sơn. Ngọn đại sơn kia phát ra thanh âm răng rắc răng rắc, trong lúc bất chợt chia năm xẻ bảy, đè ép Giao Thanh Đồ dưới đống đá núi đổ nát.
Chung Nhạc đột nhiên hóa thành một con Tam Túc Kim Ô, phá không bay đi, lao thẳng tới ngoài trăm dặm, đáp xuống bên cạnh mười một vị quái nhân che mặt.
- Thần Dực Đao, đi ra!