Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 455: Tây Vương Mẫu Quốc (1)
Nam Hoang Hỏa Đô, lầu thuyền của Phượng Hoàng tộc đáp xuống giữa các tòa cung điện trung tâm Hỏa Đô Thành. Các vị nữ tử dung mạo tú lệ và các nam tử tuấn lãng lục tục xuống thuyền. Phượng Hoàng tộc hiếm có được một lần xuất hiện, đương nhiên các vị cường giả thần tộc nhiệt liệt nghênh tiếp.
Chuyến đi này thủ lĩnh Phượng Hoàng tộc là một nữ tử, tên là Phượng Minh Nhi, là một cự phách, được Hạ thị, Chúc Dung thị và các thần tộc khác mời đi, còn những người khác ở lại cung điện.
Trong cung điện có một cái vân đài, đứng trên đó có thể thấy được toàn cảnh của tòa thành. Các thiếu niên thiếu nữ Phượng Hoàng tộc đứng trên vân đài nhìn về Long Nhạc và Hạ Thánh Sơ ở phai xa. Hai người này không giao đấu mà mỗi người đi một hướng, trong lòng đều thở dài một tiếng.
Một thiếu nữ nhìn người bên cạnh cười hỏi:
- Xích Tuyết công chúa thấy vị Đông Hải Long Nhạc đó thế nào?
Vị thiếu nữ này khác với các nữ tử khác, đầu đội mũ phượng cài lông phương, khi cười thì khoe hai chiếc răng nanh nhỏ, sau lưng là một cái đuôi báo dài, rõ ràng không phải Phượng tộc mà là chủng tộc khác. Nàng cười:
- Long Nhạc rất cổ quái, không có hồn phách hoàn chỉnh.
Mũ phượng được luyện từ lông phượng, dám đội mũ phượng trước mặt Phượng tộc, hơn nữa Phượng tộc lại lễ kính với nàng như vậy, có thể thấy vị thiếu nữ Xích Tuyết này có địa vị không tầm thường ở Côn Luân, có lẽ là Côn Luân vương tộc trong truyền thuyết.
- Hồn phách của Long Nhạc không hoàn chỉnh?
Các thiếu nam thiếu nữ cả Phượng tộc đều kinh ngạc:
- Sao có thể như vậy? Thực lực của Long Nhạc mạnh như vậy, vừa rồi đối đầu với Hạ Thánh Sơ tóc biến thành vạn con giao long bao phủ Hỏa Đô, sao có thể không có hồn?
Xích Tuyết cũng bất lực, lắc đầu nói:
- Cái đó thì ta không biết. Vừa rồi ta nhìn hắn, tuy nguyên thần rất cường đại nhưng hồn phách thì yếu đến mức đáng thương. Hồn phách mỏng manh như vậy căn bản không thể duy trì được nguyên thần mạnh như thế. Vì thế ta đoán hắn là tàn hồn, không phải hồn phách hoàn chỉnh.
Nếu Chung Nhạc ở đây chắc chắn vô cùng khâm phục nữ tử này. Tuy Hóa Sinh Huyền Công có thể luyện thành hai hóa thân, không có bất cứ khác biệt gì với luyện khí sĩ bình thường. Nhưng Hóa Sinh Huyền Công không thể sao chép hồn phách. Chỉ là phân ra một phần nhỏ từ chủ hồn sau đó mật luyện nguyên thần, chia thành hai nguyên thần phụ trợ.
Nếu chỉ đơn thuần nhìn hóa thân của Hóa Sinh Huyền Công thì không thấy được bất cứ sơ hở gì. Hóa thân Hóa Sinh Huyền Công luyện ra có nhục thân, có nguyên thần, linh, bí cảnh, nguyên đan, thậm chí còn cảm nhận được khí tức hồn phách.
Nhưng hóa thân không có hồn phách thật sự. Đây là sơ hở duy nhất của môn huyền công này. Nhưng đến giờ vẫn chưa ai nhìn ra được hóa thân của hắn, vì thế vẫn chưa bị vạch trần.
Đây cũng là lý do Chung Nhạc dám khuấy động trận đại chiến Song Nhạc này.
Các thiếu nam thiếu nữ khác của Phượng tộc tuy kinh ngạc vì Long Nhạc không có hồn phách hoàn chỉnh, nhưng không có chút hoài nghi nào về nhãn lực của vị Xích Tuyết công chúa này. Rõ ràng nhãn lực của vị nữ tử đuôi báo răng hổ này vô cùng đáng sợ.
- Tàn hồn cũng tu thành luyện khí sĩ được sao?
Xích Tuyết nghi hoặc.
Các đệ tử Phượng tộc khác lắc đầu:
- Có lẽ chủng tộc trên tổ tinh có chút cổ quái. Lần này chúng ta từ Tây Vương Mẫu Quốc ta ra cũng là muốn xem anh hào trên tổ tinh, xem khí tượng nơi này so với Côn Luân chúng ta thế nào!
- Ta thấy Hỏa Đô Thành, ngoài Long Nhạc, Hạ Thánh Sơ còn miễn cưỡng đáng nhìn, các thần tộc khác đều vớ vẩn, cùng lứa cường giả quá ít.
Xích Tuyết ánh mắt lay động, cười:
- Trong cùng lứa thì chẳng có mấy cường giả đáng để ra tay, thật tổn hại đến danh tiếng tổ tinh.
- Tổ tinh đã suy yếu rồi.
Một vị thiếu nữ Phượng tộc nhanh mồm nhanh miệng nói:
- Ta nghe Phượng Minh Nhi tiền bối nói, tổ tinh là “phế tinh”, dù là thần tộc hay ma tộc thì sau khi tu thành thần ma đều sẽ rời khỏi tổ tinh. Rất ít thần ma ở lại tổ tinh. Lâu dần căn cơ tổ tinh bị hủy hoại, vì thế càng về sau càng yếu.
Đột nhiên trong Hỏa Đô Thành vang lên tiếng cười lớn:
- Long Nhạc, lâu rồi không gặp. Còn nhớ Giao Thanh Đồ chứ?
Trên vân đài, các thiếu nữ nhìn thì thấy long khí từ phía đông tràn tới, dài tới trăm dặm. Một thanh niên long tộc dáng cười cao gầy đi về phía Long Nhạc, chiến ý hừng hực.
- Tên Giao Thanh Đồ này không hề thua kém Long Nhạc hay Hạ Thánh Sơ.
Xích Tuyết ngạc nhiên:
- Hắn có lai lịch thế nào? Tu vi rất thâm hậu.
- Đông Hải Giao Thanh Đồ, cũng là long tộc.
Một vị nữ tử phượng tộc biết về Giao Thanh Đồ nói:
- Cường giả trẻ tuổi của long tộc mới quật khởi mấy năm gần đây. Nghe nói hắn từng thua Long Nhạc trong một trận đấu bí mật, không rõ thật giả thế nào. Hắn còn từng gặp Chung Nhạc ở tiểu hư không. Tuy cũng thua nhưng cũng là vượt qua Hạ Thánh Sơ trên Chiến Vương Bảng, đệ nhất Chiến Vương Bảng. Trước đây không lâu Giao Thanh Đồ vào tiểu hư không đã vượt lên Thần Thoại Bảng, xếp thứ hai từ dưới lên, còn xếp trên Chung Nhạc.
Một nam tử phượng tộc khác nói:
- Nghe nói hắn có được truyền thừa của Tổ Long, là truyền thừa của Lôi Trạch Thị, long tộc chi tổ, vì thế càng về sau càng mạnh. Hắn lên Thần Thoại Bảng cũng là đại sự. Chỉ là bị trận chiến Chung Nhạc Long Nhạc che lấp cả, có chút sinh không đúng thời đại.
- Cũng khó trách.
Xích Tuyết cười:
- Lôi Trạch thị tiên thiên thần huyết mạch, là hoàng tộc trong thần tộc, cho dù là con lợn có được truyền thừa của Lôi Trạch thị cũng có thể tu thành Trư Bà Long. Giao Thanh Đồ này cũng có thể coi là nhân vật không tầm thường, chỉ là vẫn không thể khiến ta chú ý.
Khẩu khí của nàng ta không nhỏ, nhưng các luyện khí sĩ phượng tộc khác không hề cảm thấy có gì không thảo đáng, rõ ràng họ cho rằng nàng ta có thực lực đó.
Đột nhiên trong Hỏa Đô Thành lại vọng tới một tiếng cười lớn, Chư Cự Sơn bước ra, giọng oang oang:
- Thanh Đồ huynh, trận chiến Song Nhạc này đã định từ nửa năm trước, huynh hà tất phải tranh giành với họ? Hơn nữa, huynh lên Thần Thoại Bảng liền bị Bích Tà công tử đánh cho một trận, thương thế còn chưa lành, vẫn là an dưỡng đi thì hơn.
Tên này nói năng xiên xẹp, Giao Thanh Đồ không khỏi đại nộ. Hắn lên Thần Thoại Bảng không lâu thì Tây Hoang Bích Tà công tử tới tìm quyết chiến, khiến hắn trọng thương, sau đó còn lắc đầu nói:
- Ngươi không bằng Chung Sơn thị.
Việc này hắn coi là sự đại sỉ nhục, giờ lại bị tên Chư Cự Sơn toang toác nói hết đương nhiên khiến hắn vô cùng không vui.
Chuyến đi này thủ lĩnh Phượng Hoàng tộc là một nữ tử, tên là Phượng Minh Nhi, là một cự phách, được Hạ thị, Chúc Dung thị và các thần tộc khác mời đi, còn những người khác ở lại cung điện.
Trong cung điện có một cái vân đài, đứng trên đó có thể thấy được toàn cảnh của tòa thành. Các thiếu niên thiếu nữ Phượng Hoàng tộc đứng trên vân đài nhìn về Long Nhạc và Hạ Thánh Sơ ở phai xa. Hai người này không giao đấu mà mỗi người đi một hướng, trong lòng đều thở dài một tiếng.
Một thiếu nữ nhìn người bên cạnh cười hỏi:
- Xích Tuyết công chúa thấy vị Đông Hải Long Nhạc đó thế nào?
Vị thiếu nữ này khác với các nữ tử khác, đầu đội mũ phượng cài lông phương, khi cười thì khoe hai chiếc răng nanh nhỏ, sau lưng là một cái đuôi báo dài, rõ ràng không phải Phượng tộc mà là chủng tộc khác. Nàng cười:
- Long Nhạc rất cổ quái, không có hồn phách hoàn chỉnh.
Mũ phượng được luyện từ lông phượng, dám đội mũ phượng trước mặt Phượng tộc, hơn nữa Phượng tộc lại lễ kính với nàng như vậy, có thể thấy vị thiếu nữ Xích Tuyết này có địa vị không tầm thường ở Côn Luân, có lẽ là Côn Luân vương tộc trong truyền thuyết.
- Hồn phách của Long Nhạc không hoàn chỉnh?
Các thiếu nam thiếu nữ cả Phượng tộc đều kinh ngạc:
- Sao có thể như vậy? Thực lực của Long Nhạc mạnh như vậy, vừa rồi đối đầu với Hạ Thánh Sơ tóc biến thành vạn con giao long bao phủ Hỏa Đô, sao có thể không có hồn?
Xích Tuyết cũng bất lực, lắc đầu nói:
- Cái đó thì ta không biết. Vừa rồi ta nhìn hắn, tuy nguyên thần rất cường đại nhưng hồn phách thì yếu đến mức đáng thương. Hồn phách mỏng manh như vậy căn bản không thể duy trì được nguyên thần mạnh như thế. Vì thế ta đoán hắn là tàn hồn, không phải hồn phách hoàn chỉnh.
Nếu Chung Nhạc ở đây chắc chắn vô cùng khâm phục nữ tử này. Tuy Hóa Sinh Huyền Công có thể luyện thành hai hóa thân, không có bất cứ khác biệt gì với luyện khí sĩ bình thường. Nhưng Hóa Sinh Huyền Công không thể sao chép hồn phách. Chỉ là phân ra một phần nhỏ từ chủ hồn sau đó mật luyện nguyên thần, chia thành hai nguyên thần phụ trợ.
Nếu chỉ đơn thuần nhìn hóa thân của Hóa Sinh Huyền Công thì không thấy được bất cứ sơ hở gì. Hóa thân Hóa Sinh Huyền Công luyện ra có nhục thân, có nguyên thần, linh, bí cảnh, nguyên đan, thậm chí còn cảm nhận được khí tức hồn phách.
Nhưng hóa thân không có hồn phách thật sự. Đây là sơ hở duy nhất của môn huyền công này. Nhưng đến giờ vẫn chưa ai nhìn ra được hóa thân của hắn, vì thế vẫn chưa bị vạch trần.
Đây cũng là lý do Chung Nhạc dám khuấy động trận đại chiến Song Nhạc này.
Các thiếu nam thiếu nữ khác của Phượng tộc tuy kinh ngạc vì Long Nhạc không có hồn phách hoàn chỉnh, nhưng không có chút hoài nghi nào về nhãn lực của vị Xích Tuyết công chúa này. Rõ ràng nhãn lực của vị nữ tử đuôi báo răng hổ này vô cùng đáng sợ.
- Tàn hồn cũng tu thành luyện khí sĩ được sao?
Xích Tuyết nghi hoặc.
Các đệ tử Phượng tộc khác lắc đầu:
- Có lẽ chủng tộc trên tổ tinh có chút cổ quái. Lần này chúng ta từ Tây Vương Mẫu Quốc ta ra cũng là muốn xem anh hào trên tổ tinh, xem khí tượng nơi này so với Côn Luân chúng ta thế nào!
- Ta thấy Hỏa Đô Thành, ngoài Long Nhạc, Hạ Thánh Sơ còn miễn cưỡng đáng nhìn, các thần tộc khác đều vớ vẩn, cùng lứa cường giả quá ít.
Xích Tuyết ánh mắt lay động, cười:
- Trong cùng lứa thì chẳng có mấy cường giả đáng để ra tay, thật tổn hại đến danh tiếng tổ tinh.
- Tổ tinh đã suy yếu rồi.
Một vị thiếu nữ Phượng tộc nhanh mồm nhanh miệng nói:
- Ta nghe Phượng Minh Nhi tiền bối nói, tổ tinh là “phế tinh”, dù là thần tộc hay ma tộc thì sau khi tu thành thần ma đều sẽ rời khỏi tổ tinh. Rất ít thần ma ở lại tổ tinh. Lâu dần căn cơ tổ tinh bị hủy hoại, vì thế càng về sau càng yếu.
Đột nhiên trong Hỏa Đô Thành vang lên tiếng cười lớn:
- Long Nhạc, lâu rồi không gặp. Còn nhớ Giao Thanh Đồ chứ?
Trên vân đài, các thiếu nữ nhìn thì thấy long khí từ phía đông tràn tới, dài tới trăm dặm. Một thanh niên long tộc dáng cười cao gầy đi về phía Long Nhạc, chiến ý hừng hực.
- Tên Giao Thanh Đồ này không hề thua kém Long Nhạc hay Hạ Thánh Sơ.
Xích Tuyết ngạc nhiên:
- Hắn có lai lịch thế nào? Tu vi rất thâm hậu.
- Đông Hải Giao Thanh Đồ, cũng là long tộc.
Một vị nữ tử phượng tộc biết về Giao Thanh Đồ nói:
- Cường giả trẻ tuổi của long tộc mới quật khởi mấy năm gần đây. Nghe nói hắn từng thua Long Nhạc trong một trận đấu bí mật, không rõ thật giả thế nào. Hắn còn từng gặp Chung Nhạc ở tiểu hư không. Tuy cũng thua nhưng cũng là vượt qua Hạ Thánh Sơ trên Chiến Vương Bảng, đệ nhất Chiến Vương Bảng. Trước đây không lâu Giao Thanh Đồ vào tiểu hư không đã vượt lên Thần Thoại Bảng, xếp thứ hai từ dưới lên, còn xếp trên Chung Nhạc.
Một nam tử phượng tộc khác nói:
- Nghe nói hắn có được truyền thừa của Tổ Long, là truyền thừa của Lôi Trạch Thị, long tộc chi tổ, vì thế càng về sau càng mạnh. Hắn lên Thần Thoại Bảng cũng là đại sự. Chỉ là bị trận chiến Chung Nhạc Long Nhạc che lấp cả, có chút sinh không đúng thời đại.
- Cũng khó trách.
Xích Tuyết cười:
- Lôi Trạch thị tiên thiên thần huyết mạch, là hoàng tộc trong thần tộc, cho dù là con lợn có được truyền thừa của Lôi Trạch thị cũng có thể tu thành Trư Bà Long. Giao Thanh Đồ này cũng có thể coi là nhân vật không tầm thường, chỉ là vẫn không thể khiến ta chú ý.
Khẩu khí của nàng ta không nhỏ, nhưng các luyện khí sĩ phượng tộc khác không hề cảm thấy có gì không thảo đáng, rõ ràng họ cho rằng nàng ta có thực lực đó.
Đột nhiên trong Hỏa Đô Thành lại vọng tới một tiếng cười lớn, Chư Cự Sơn bước ra, giọng oang oang:
- Thanh Đồ huynh, trận chiến Song Nhạc này đã định từ nửa năm trước, huynh hà tất phải tranh giành với họ? Hơn nữa, huynh lên Thần Thoại Bảng liền bị Bích Tà công tử đánh cho một trận, thương thế còn chưa lành, vẫn là an dưỡng đi thì hơn.
Tên này nói năng xiên xẹp, Giao Thanh Đồ không khỏi đại nộ. Hắn lên Thần Thoại Bảng không lâu thì Tây Hoang Bích Tà công tử tới tìm quyết chiến, khiến hắn trọng thương, sau đó còn lắc đầu nói:
- Ngươi không bằng Chung Sơn thị.
Việc này hắn coi là sự đại sỉ nhục, giờ lại bị tên Chư Cự Sơn toang toác nói hết đương nhiên khiến hắn vô cùng không vui.