Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 337: Thiên ngoại cầm âm (1)
Bồ lão tiên sinh kinh ngạc, nghi hoặc nói:
- Trấn Phong đường chủ nói gì vậy? Lão phu nghe mà chẳng hiểu gì cả?
- Chẳng hiểu gì cả? Sau khi ta giải thích thì ngươi sẽ không còn không hiểu nữa thôi.
Chung Nhạc mỉm cười:
- Bồ lão tiên sinh, trong Kiếm Môn ngươi không có bất cứ sơ hở gì, kẻ không thể bị nghi ngờ chính là ngươi. Nhưng có một điểm chính là dấu vết, tuy ngươi có chữ “lão” nhưng tuổi thì không nhiều đúng không?
Bồ lão tiên sinh nhíu mày:
- Ý là sao?
- Tu vi của ngươi mới là Thoát Thai Cảnh, luyện khí sĩ Thoát Thai Cảnh tính tròn lắm thì cũng chỉ có thọ mệnh trăm tuổi đúng không? Cũng có nghĩa là, ngươi cùng lắm cũng chỉ trăm tuổi.
Chung Nhạc quan sát kỹ từng thay đổi trong nét mặt Bồ lão tiên sinh:
- Phong Hiếu Trung bị trấn áp trăm năm, trong thời gian bị trấn áp này đương nhiên thể sinh ra Phong Vô Kỵ, cũng có nghĩa là Phong Vô Kỵ cũng gần trăm tuổi. Bồ lão tiên sinh đi theo môn chủ từ bao giờ? Chắc cũng không quá trăm năm? Ngươi nhìn già như vậy khiến mọi người nghĩ ngươi đã theo lão môn chủ cả đời, nhưng thật ra cùng lắm cũng chỉ mấy chục năm.
Sắc mặt Bồ lão tiên sinh ảm đạm, nhớ lại tình cảm chủ tớ, thở dài:
- Ta theo lão môn chủ đã hơn năm mươi năm rồi. Môn chủ qua đời, thời gian này ta cũng không thoải mái gì, vẫn luôn muốn đi theo ngài. Nhưng người chết đã chết, lão phủ đành dùng thân báo đáp Kiếm Môn, cũng là báo đáp ơn tri ngộ của ngài. Còn ngươi nói ta là Phong Vô Kỵ thì đúng là đùa rồi. Phong Vô Kỵ là Phong Vô Kỵ, ta là ta, sao lại gộp lại được?
- Mấy ngày nay ta đã điều tra thông tin về Phong Vô Kỵ. Phong Vô Kỵ là nhân vật lớn, để lại rất nhiều manh mối, nhiều hơn ngươi nhiều. Ngươi vào Kiếm Môn sớm hơn hắn ba mươi sáu năm, nhưng lạ là tốc độ tu luyện của thiên sinh Thổ Diệu Linh Thể hắn lại không nhanh, sau ba mươi sáu năm mới tu luyện tới Nguyên Đan Cảnh.
Chung Nhạc sắc mặt cổ quái:
- Mà thời gian hắn dành cho Nguyên Đan Cảnh dài hơn bất cứ linh thể nào khác. Ta biết nguyên nhân tốc độ tu luyện của hắn chậm như vậy, vì hắn không chỉ tu luyện bản thân hắn mà còn tu luyện hai hóa thân. Phân tâm nhiều thì tu vi tiến triển chậm. Một hóa thân của hắn chính là ngươi.
Bồ lão tiên sinh nhíu mày:
- Chung đường chủ, ngươi càng nói càng vô lý rồi. Hóa thân gì chứ? Còn có loại huyền công đó sao?
- Sao lại không có? Hóa Sinh Huyền Công ta hiểu, ta cũng biết.
Chung Nhạc cười khảy:
- Hơn nữa ta từng thấy Hóa Sinh Huyền Công ở Hiếu Sơ Sơn. Có thể thấy Hiếu Mang thần tộc đúng là có môn công pháp này. Ngươi tu luyện môn công pháp này, tu thành hóa thân, hóa thành bộ dạng Bồ lão tiên sinh, cố ý tiếp cận môn chủ, được môn chủ thu nhận.
Bồ lão tiên sinh nói:
- Môn chủ thấy ta đáng thương nên thu nhận, truyền thụ công pháp cho ta. Ta tu thành được luyện khí sĩ cũng là nhờ môn chủ. Suy đoán của ngươi quá hoang đường. Chung đường chủ, ngươi quá mệt rồi, tốt nhất nên nghỉ ngơi đi.
Chung Nhạc tiếp tục:
- Đáng tiếc, môn chủ cũng không biết thế gian có loại huyền công như vậy, không nhận ra chân tướng của ngươi. Ngươi ở bên cạnh môn chủ, rất nhiều bí mật đều không giấu được ngươi. Người ngoài thì thấy ngươi là thân tín duy nhất của môn chủ. Nhưng một năm trước khi môn chủ lâm chung đã từng triệu kiến ta, Cấm Nhi sư muội, Phong Sấu Trúc trưởng lão và Thủy Tử An trưởng lão bàn chuyện. Đều là điều ngươi đi chỗ khác, không để ngươi theo cùng. Rõ ràng lão môn chủ cũng không tin ngươi!
Bồ lão tiên sinh chau mày:
- Ta tu vi thấp kém, nếu bị Ngu đại trưởng lão bắt, chưa biết chừng sẽ để lộ tin gì đó. Không để ta biết cũng là muốn tốt cho ta.
Chung Nhạc cười khảy:
- Vậy ta hỏi ngươi, sau khi di thể môn chủ trở về, ngươi không hề xuất hiện, ngươi đang ở đâu? Ngươi là tùy tùng của lão môn chủ, người thân cận nhất với ngài, người không khiến người ta nghi ngờ nhất, theo lý mà nói lão môn chủ hạ táng thì ngươi không thể không xuất hiện. Nhưng ngươi lại không xuất hiện. Ngươi mất tích nhiều ngày như vậy, chắc là ngươi cầm môn chủ thụ ấn đi tìm bảo tàng gì đó của Kiếm Môn ta đúng không?
Bồ lão tiên sinh càng thêm chau mày, trầm mặc không nói.
- Ngươi tìm bảo tàng xong mới xuất hiện, nhưng môn chủ đã an táng, hơn nữa ngươi là người không gây chú ý nhất, sau khi xuất hiện thì như không có chuyện gì, vẫn tới thượng viện đứng lớp dạy.
Chung Nhạc thở dài:
- Ngươi không hề có vẻ bi thương, lão môn chủ tốt xấu gì cũng là gia gia của ngươi, ngươi không có chút tình cảm nào sao?
Bồ lão tiên sinh nhắm mắt, rồi lại mở ra, nói:
- Chung đường chủ, đó đều là những suy đoán của ngươi, ngươi chẳng có chứng cứ gì cả.
- Mở nguyên thần bí cảnh của ngươi ra xem, không phải sẽ có chứng cứ sao?
Chung Nhạc nghiêm mặt:
- Nếu nguyên thần bí cảnh của ngươi không có thứ gì thì ta xin dập đầu tạ tội!
- Không cần thiết phải làm như vyậ.
Bồ lão tiên sinh lắc đầu.
Chung Nhạc lộ vẻ thất vọng, hạ giọng:
- Quả nhiên là ngươi…
Bồ lão tiên sinh liền tỉnh ngộ, bật cười:
- Trấn Phong đường chủ nói gì vậy? Lão phu nghe mà chẳng hiểu gì cả?
- Chẳng hiểu gì cả? Sau khi ta giải thích thì ngươi sẽ không còn không hiểu nữa thôi.
Chung Nhạc mỉm cười:
- Bồ lão tiên sinh, trong Kiếm Môn ngươi không có bất cứ sơ hở gì, kẻ không thể bị nghi ngờ chính là ngươi. Nhưng có một điểm chính là dấu vết, tuy ngươi có chữ “lão” nhưng tuổi thì không nhiều đúng không?
Bồ lão tiên sinh nhíu mày:
- Ý là sao?
- Tu vi của ngươi mới là Thoát Thai Cảnh, luyện khí sĩ Thoát Thai Cảnh tính tròn lắm thì cũng chỉ có thọ mệnh trăm tuổi đúng không? Cũng có nghĩa là, ngươi cùng lắm cũng chỉ trăm tuổi.
Chung Nhạc quan sát kỹ từng thay đổi trong nét mặt Bồ lão tiên sinh:
- Phong Hiếu Trung bị trấn áp trăm năm, trong thời gian bị trấn áp này đương nhiên thể sinh ra Phong Vô Kỵ, cũng có nghĩa là Phong Vô Kỵ cũng gần trăm tuổi. Bồ lão tiên sinh đi theo môn chủ từ bao giờ? Chắc cũng không quá trăm năm? Ngươi nhìn già như vậy khiến mọi người nghĩ ngươi đã theo lão môn chủ cả đời, nhưng thật ra cùng lắm cũng chỉ mấy chục năm.
Sắc mặt Bồ lão tiên sinh ảm đạm, nhớ lại tình cảm chủ tớ, thở dài:
- Ta theo lão môn chủ đã hơn năm mươi năm rồi. Môn chủ qua đời, thời gian này ta cũng không thoải mái gì, vẫn luôn muốn đi theo ngài. Nhưng người chết đã chết, lão phủ đành dùng thân báo đáp Kiếm Môn, cũng là báo đáp ơn tri ngộ của ngài. Còn ngươi nói ta là Phong Vô Kỵ thì đúng là đùa rồi. Phong Vô Kỵ là Phong Vô Kỵ, ta là ta, sao lại gộp lại được?
- Mấy ngày nay ta đã điều tra thông tin về Phong Vô Kỵ. Phong Vô Kỵ là nhân vật lớn, để lại rất nhiều manh mối, nhiều hơn ngươi nhiều. Ngươi vào Kiếm Môn sớm hơn hắn ba mươi sáu năm, nhưng lạ là tốc độ tu luyện của thiên sinh Thổ Diệu Linh Thể hắn lại không nhanh, sau ba mươi sáu năm mới tu luyện tới Nguyên Đan Cảnh.
Chung Nhạc sắc mặt cổ quái:
- Mà thời gian hắn dành cho Nguyên Đan Cảnh dài hơn bất cứ linh thể nào khác. Ta biết nguyên nhân tốc độ tu luyện của hắn chậm như vậy, vì hắn không chỉ tu luyện bản thân hắn mà còn tu luyện hai hóa thân. Phân tâm nhiều thì tu vi tiến triển chậm. Một hóa thân của hắn chính là ngươi.
Bồ lão tiên sinh nhíu mày:
- Chung đường chủ, ngươi càng nói càng vô lý rồi. Hóa thân gì chứ? Còn có loại huyền công đó sao?
- Sao lại không có? Hóa Sinh Huyền Công ta hiểu, ta cũng biết.
Chung Nhạc cười khảy:
- Hơn nữa ta từng thấy Hóa Sinh Huyền Công ở Hiếu Sơ Sơn. Có thể thấy Hiếu Mang thần tộc đúng là có môn công pháp này. Ngươi tu luyện môn công pháp này, tu thành hóa thân, hóa thành bộ dạng Bồ lão tiên sinh, cố ý tiếp cận môn chủ, được môn chủ thu nhận.
Bồ lão tiên sinh nói:
- Môn chủ thấy ta đáng thương nên thu nhận, truyền thụ công pháp cho ta. Ta tu thành được luyện khí sĩ cũng là nhờ môn chủ. Suy đoán của ngươi quá hoang đường. Chung đường chủ, ngươi quá mệt rồi, tốt nhất nên nghỉ ngơi đi.
Chung Nhạc tiếp tục:
- Đáng tiếc, môn chủ cũng không biết thế gian có loại huyền công như vậy, không nhận ra chân tướng của ngươi. Ngươi ở bên cạnh môn chủ, rất nhiều bí mật đều không giấu được ngươi. Người ngoài thì thấy ngươi là thân tín duy nhất của môn chủ. Nhưng một năm trước khi môn chủ lâm chung đã từng triệu kiến ta, Cấm Nhi sư muội, Phong Sấu Trúc trưởng lão và Thủy Tử An trưởng lão bàn chuyện. Đều là điều ngươi đi chỗ khác, không để ngươi theo cùng. Rõ ràng lão môn chủ cũng không tin ngươi!
Bồ lão tiên sinh chau mày:
- Ta tu vi thấp kém, nếu bị Ngu đại trưởng lão bắt, chưa biết chừng sẽ để lộ tin gì đó. Không để ta biết cũng là muốn tốt cho ta.
Chung Nhạc cười khảy:
- Vậy ta hỏi ngươi, sau khi di thể môn chủ trở về, ngươi không hề xuất hiện, ngươi đang ở đâu? Ngươi là tùy tùng của lão môn chủ, người thân cận nhất với ngài, người không khiến người ta nghi ngờ nhất, theo lý mà nói lão môn chủ hạ táng thì ngươi không thể không xuất hiện. Nhưng ngươi lại không xuất hiện. Ngươi mất tích nhiều ngày như vậy, chắc là ngươi cầm môn chủ thụ ấn đi tìm bảo tàng gì đó của Kiếm Môn ta đúng không?
Bồ lão tiên sinh càng thêm chau mày, trầm mặc không nói.
- Ngươi tìm bảo tàng xong mới xuất hiện, nhưng môn chủ đã an táng, hơn nữa ngươi là người không gây chú ý nhất, sau khi xuất hiện thì như không có chuyện gì, vẫn tới thượng viện đứng lớp dạy.
Chung Nhạc thở dài:
- Ngươi không hề có vẻ bi thương, lão môn chủ tốt xấu gì cũng là gia gia của ngươi, ngươi không có chút tình cảm nào sao?
Bồ lão tiên sinh nhắm mắt, rồi lại mở ra, nói:
- Chung đường chủ, đó đều là những suy đoán của ngươi, ngươi chẳng có chứng cứ gì cả.
- Mở nguyên thần bí cảnh của ngươi ra xem, không phải sẽ có chứng cứ sao?
Chung Nhạc nghiêm mặt:
- Nếu nguyên thần bí cảnh của ngươi không có thứ gì thì ta xin dập đầu tạ tội!
- Không cần thiết phải làm như vyậ.
Bồ lão tiên sinh lắc đầu.
Chung Nhạc lộ vẻ thất vọng, hạ giọng:
- Quả nhiên là ngươi…
Bồ lão tiên sinh liền tỉnh ngộ, bật cười: