Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 317: Phân liệt (1)



Mấy gã đệ tử Lôi Hồ thị tiến lên, đỡ Lôi Sơn dậy, nâng hắn đi xuống.
- Trưởng lão Lôi Đình đối với Trưởng lão Lôi Sơn như thế có chút quá đáng rồi! Hơn nữa, lời nói của Trưởng lão Lôi Đình có ý nịnh hót ngoại nhân, làm nhục bản môn…
Mấy vị Trưởng lão, Đường chủ trong điện đều cảm thấy có chút tâm lạnh, nhao nhao nhìn về phía Ngu Đại Trưởng lão. Theo như bọn họ nghĩ, thời điểm này Ngu Đại Trưởng lão hẳn là nên đứng ra nói chuyện, trách cứ Lôi Đình, chỉ trích hắn nịnh hót lấy lòng ngoại nhân, sau đó nghĩa chính ngôn từ phản bác lời nói của đám ngoại tộc này, bảo hộ Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi. Đây mới là chuyện mà Môn chủ Kiếm Môn nên làm!
Thế nhưng Ngu Đại Trưởng lão trầm ngâm, vẫn như cũ không nói lời nào, mà Trưởng lão Lôi Đình lại tiếp tục mở miệng, nhìn về phía Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi, mỉm cười nói:
- Chung Sơn thị, Khâu Đàn thị, hai vị Đường chủ Trấn Phong Đường, việc hôm nay các ngươi hẳn là nên đứng ra, cấp cho các tộc bạn Trọng Lê Thần Tộc, Hiếu Mang Thần Tộc một cái công đạo a? Nhớ kỹ! Hôm nay là ngày vui, không thể bởi vì hai người các ngươi mà làm xấu tình hữu nghị giữa Kiếm Môn ta với các ngoại tộc!
Trong lòng Khâu Cấm Nhi cảm thấy có trăm ngàn ủy khuất, đang muốn đứng ra giải thích chuyện tình các Đại Thần Tộc, Ma Tộc liên thủ truy sát bọn họ, nhưng Chung Nhạc đã giơ tay lên ngăn cản nàng, thản nhiên nói:
- Trưởng lão Lôi Đình, Môn chủ còn chưa mở miệng, ngươi tính là thứ gì? Cũng dám lớn tiếng bảo chúng ta phải bàn giao?
- Lớn mật!
Trưởng lão Lôi Đình nhất thời nổi giận, khí thế ầm ầm nở rộ. Trong đại điện Kim Đỉnh nhất thời lôi đình sinh sôi, lôi âm cuộn trào, không ngừng chấn động. Khí thế của hắn mạnh mẽ đáng sợ, không hỗ là Trưởng lão Pháp Thiên Cảnh, uy phong lẫm lẫm, giống như một tôn Thần Nhân vậy, khí thế áp bách thẳng về phía Chung Nhạc.
- Kẻ lớn mật chính là ngươi!
Chung Nhạc mạnh mẽ chống đỡ khí thế uy nghiêm của hắn, hừ lạnh một tiếng:
- Lôi Đình, nơi này là địa phương nào? Đại điện Kim Đỉnh Kiếm Môn, là địa phương ngẩng đầu ba thước có Thần Linh. Linh của Môn chủ đời thứ nhất Kiếm Môn ta ở phía trên đang nhìn, ngươi còn dám rít gào? Lại còn ngỗ nghịch nữa, Thần Linh nhất định sẽ chém chết tên tử tôn bất hiếu ngươi!
Trưởng lão Lôi Đình bị dọa giật mình, vội vàng ngước nhìn về phía đỉnh đầu, trong mắt lộ ra thần sắc kinh khiếp, không nhịn được tản đi khí thế lôi đình trên người.
Ngay cả đám Cự bá bọn U Tuyền nhị lão, Âm Tình Viên Khuyết sắc mặt cũng khẽ biến, ngẩng đầu quan sát đại điện Kim Đỉnh. Đại điện Kim Đỉnh Kiếm Môn, Thần Linh của Môn chủ đời thứ nhất Kiếm Môn chính là ngủ say trong điện, đây quả thật chính là một đại sát khí. Nếu tôn Thần Linh này bị đánh thức, sợ rằng nơi này sẽ biến thành một mảnh chiến trường khủng bố, một mảnh chiến trường nhuộm máu.
Trưởng lão Lôi Đình cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành hạ thấp giọng, cười lạnh, nói:
- Ngươi đắc tội bạn bè ngoại tộc…
- Bạn bè?
Chung Nhạc cười ha hả, điềm nhiên nói:
- Âm Tình Viên Khuyết của Hiếu Mang Thần Tộc giết Thủy Tử An Thủy Trưởng lão của Kiếm Môn ta, ngươi xem bọn chúng là bạn bè sao? Trọng Lê Thần Tộc, Hiếu Mang Thần Tộc, Ma Tộc, Quỳ Long Tộc, Sơn Thần Tộc, Long Tộc, Liệt Điểu Tộc, Minh Xà Tộc, Thần Hủy Tộc… mấy chủng tộc này nhiều lần đuổi giết ta, truy sát Đường chủ Kiếm Môn. Ngươi không bảo vệ người của bổn môn, ngược lại đi trách phạt người một nhà! Ngươi chính là đã phản bội Nhân Tộc, phản bội Kiếm Môn, phản bội giáo huấn của tổ tông, phản bội Thánh huấn của Kiếm Môn, tội đáng muôn chém!
Trưởng lão Lôi Đình giận quá hóa cười, nói:
- Ngươi rít gào trong Thánh điện Kim Đỉnh…
Chung Nhạc bước tới một bước, chấn động Thánh điện, lạnh lùng nói:
- Ngoại tộc hung hãn kéo tới, mưu đồ gây rối, ở trong Thánh điện Kim Đỉnh Kiếm Môn ta muốn giết chết đồng môn, muốn giết chết Đường chủ Kiếm Môn. Ngươi thân là Trưởng lão của Trưởng Lão Hội, không phân tốt xấu, lại muốn hùa theo ngoại tộc giết hại đồng môn. Môn chủ ở đây, ngươi không hỏi ý kiến Môn chủ, lại tự ý làm chủ, cấu kết ngoại tộc tàn hại đồng tộc, nhảy nhót tới lui. Tân Môn chủ vẫn còn, ngươi đây là muốn tạo phản sao? Không giết ngươi, giết kẻ nào?
Hắn một hơi nói ra một tràng dài như vậy, chữ chữ tru tâm, thanh âm càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang vọng. Một tiếng quát, Thánh điện Kim Đỉnh ông minh vang vọng, tựa hồ như có vô số thanh âm đang nhất tề quát hỏi, đinh tai nhức óc. Khí thế của Trưởng lão Lôi Đình hoàn toàn bị hắn đè xuống, trên trán toát ra mồ hôi lạnh cuồn cuộn, khiếp sợ nói:
- Ta…
Chung Nhạc quát lớn:
- Ngươi câm miệng cho ta! Quỳ sang một bên chờ đợi xử lý!
Hai đầu gối Trưởng lão Lôi Đình mềm nhũn, dự định quỳ xuống, đột nhiên chợt tỉnh ngộ lại, vội vàng dựng thẳng lưng lên, giận quá hóa cười:
- Tiểu bối, suýt chút nữa đã bị ngươi hồ lộng. Ngươi cũng không phải là Môn chủ, lại dám can đảm trách mắng ta, chính là dĩ hạ phạm thượng. Huống chi, ngươi vẫn chưa bàn giao chuyện tình tàn sát tộc bạn…
Trưởng lão Thủy Tử Chính cười ha hả, nói:
- Đường chủ Trấn Phong Đường thật sự miệng lưỡi lanh lợi! Bất quá, Thánh điện không phải là địa phương ngươi lẫn lộn trái phải. Hôm nay tộc bạn tới đây chúc mừng tân Môn chủ thượng vị, không thể không cấp cho tộc bạn một cái công đạo!
Hiếu Âm lạnh nhạt nói:
- Chúng ta cũng ở chỗ này, đều không phải bày biện cho vui. Ngu Môn chủ, Kiếm Môn các ngươi có chút quá loạn rồi, chỉ là một tên Đường chủ nho nhỏ, lại dám để cho Trưởng lão quỳ xuống nhận tội. Nếu không xử trí, đây chính là làm trò hề cho thiên hạ a!
Sắc mặt Ngu Đại Trưởng lão khẽ trầm xuống, trầm giọng nói:
- Đường chủ Trấn Phong Đường, ta bãi miễn chức vụ Đường chủ Trấn Phong Đường của ngươi…
Chung Nhạc mặt không đổi sắc, nói:
- Ta là Đường chủ Trấn Phong Đường do Lão Môn chủ một tay cất nhắc, trừ phi mười Trưởng lão của Trưởng Lão Hội đồng thời vạch tội, hoặc là Môn chủ đích thân hạ lệnh, mới có thể trị tội ta, bãi miễn ta. Ngu Đại Trưởng lão, ngươi vẫn chưa phải là Môn chủ! Môn chủ Kiếm Môn, phủ lên Pháp bào Môn chủ vẫn chưa phải là Môn chủ, còn cần phải chưởng khống Thần kiếm, tay cầm Thụ Ấn, đạt được sự tán thành của Kiếm Linh và Thần Linh, tế tự thiên địa. Ngu Đại Trưởng lão, ngươi chỉ có Pháp bào Môn chủ, Phong Môn chủ còn chưa đưa Thụ Ấn và Thần kiếm cho ngươi, ngươi cũng chưa có tế tự thiên địa, ngươi cũng chưa đạt được chân truyền của Đại Tự Tại Kiếm Khí, cho nên ngươi còn chưa phải là Môn chủ chân chính của Kiếm Môn ta. Môn chủ chân chính, vẫn còn là Phong Môn chủ!
Sắc mặt Ngu Đại Trưởng lão khẽ biến, nhìn về phía Phong Vô Kỵ, ánh mắt rơi xuống trên Thần kiếm và Thụ Ấn trong tay hắn. Phong Vô Kỵ chỉ giao cho hắn Pháp bào Môn chủ, nhưng Thụ Ấn và Thần kiếm vẫn còn ở trong tay Phong Vô Kỵ, hơn nữa cũng chưa có cử hành đại điển tế tự. Không có Thần kiếm, không có Thụ Ấn, không được Kiếm Linh và Thần Linh tán thành, không có Đại Tự Tại Kiếm Khí, hắn chỉ khoác một thân Pháp bào, cũng chỉ tương đương với treo một cái hư danh mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Phong Vô Kỵ cướp lại cái hư danh này.
Chung Nhạc khom người, thi lễ với Phong Vô Kỵ, nói:
- Phong Môn chủ, ta có tội hay không, vẫn xin Môn chủ định đoạt!
Sắc mặt Phong Vô Kỵ khẽ biến, nhất thời biết rõ Chung Nhạc đang muốn phân liệt quan hệ giữa hắn với Ngu Đại Trưởng lão. Bất quá, Thần kiếm ngược lại không có vấn đề gì, nhưng Thụ Ấn thì lại quan hệ tới chuyện hắn có thể đạt được kiện bảo vật dưới lòng đất Kiếm Môn kia hay không, tuyệt đối không thể giao cho Ngu Đại Trưởng lão. Ngu Đại Trưởng lão thấy hắn trầm ngâm, sắc mặt khẽ biến, thấp giọng nói:
- Phong hiền chất…
Khóe mắt Phong Vô Kỵ nhấp nháy, cười ha hả một tiếng, gỡ Thần kiếm bên hông xuống, tiến lên đưa tới trước mặt Ngu Đại Trưởng lão, cung kính nói:
- Là đệ tử sơ xuất, quên giao Thần kiếm lại cho Môn chủ!
Ngu Đại Trưởng lão cầm lấy Thần kiếm, ánh mắt rơi xuống trên Thụ Ấn bên hông hắn, nói:
Chương trước Chương tiếp
Loading...